THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Mưa dầm
Mưa dầm rả rích ta phát chán
Đi chẳng buồn đi, định lại thôi
Dửng dưng tới bữa nâng một chén
Ngỡ thấy cỏ xanh rợn đến trời...
Mờ sương Sương mù bao phủ cõi trần
Làm cho vạn vật xa gần như nhau
Tuổi trời sầm sập qua mau
Vừa mới đó đã phơ đầu sương sa...
Chùa làng
Chùa làng
đổ bóng
thâm u
tường rêu
long lở
người tu cõi nào,
Kiếp đời,
dằng dặc
thấp cao
kiếp Phật
chớp mắt
đã vào trời xanh,
Kiếp đời,
nào lợi nào danh
những tranh cùng đấu
những giành cùng cho
Kiếp Phật
phẩy
hết nỗi lo
bao nhiêu
cao thấp
nhỏ to
chẳng màng...
Dân tình
nặng kiếp đa mang,
tuần rằm mồng một
hương vàng
dâng
thưa,
trầm luân
quả kiếp
dẫn
đưa
con đường xá tội
luôn vừa chân đi...
Trên cao
Phật pháp
từ bi
nền chùa
bà vãi
sân si
quét vườn...
Yên Tử
Rừng trúc lao xao những chuyện đời
Đường tùng trầm mặc lắng tình người
Phật hoàng suy tư tâm cõi đạo
Kệ ngàn năm mây gió rong chơi
Phố Hiến
Ta về
phố Hiến
còn đâu
nhìn quanh
chỉ thấy
một màu thời gian,
bóng hình
thuở nọ vàng son
bến vẫn bến
gió từng hoang một thời,
này chợ
này phố
này người
chỉ cây nhãn tổ
bên trời
mãi xanh,
đền Trần
khép nép
vắng tanh,
còn kia
đền Mẫu
người ganh với thần,
cây đa cổ
vững ba chân
cắm niềm tin
của chúng dân
vào đời...
bâng khuâng
ta đếm
ngày trôi
ba mươi năm trước
đơn côi với tình,
lang thang
trên phố một mình
Gốc Sanh
ghé tạm
em xinh
ta buồn...
thời gian
nhẹ bỗng
cánh chuồn
ta Nam
em Bắc
mưa tuôn nắng dồn
phố xưa
phơ phất mảnh hồn
em xưa
ta cũ
có cồn
lòng ai ?...
Bạn cũ
Gặp nhau bạn cũ đã bấy lâu
Kẻ bắc người nam thuở xanh đầu
Mải mê kiếm sống hay sự nghiệp
Giờ nâng chén chát thấu lòng nhau...
Đông rớt Những tưởng đông qua từ tháng trước
Tiết nồm khó thở cả thinh không
Trời hửng váy áo mang phơi hóng
Em diện áo phông khoe đường cong
Vậy mà qua đêm trời trở gió
Sớm ra trời giá thấu tận xương
Ta hay cả nghĩ nên khó ngủ
Trở dậy pha trà tìm chút hương...
Bận Vừa mới đầu tuần đã cuối tuần
bận bịu tối ngày chẳng biết xuân
khúc tần chưa kịp xanh kín giậu
hoa son thấp thoáng hạ đã gần...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2012 09:18:17 bởi tamvanvov >
Em đi trong mưa rét
Em lầm lụi
ra đi trong mưa rét
tái tê lòng
ta thảng thốt nhìn theo
em giận chi
mà bước đi như chạy
níu giữ em
ta biết làm sao ?...
Ta muốn trao em
tấm áo choàng ấm áp
muốn nhìn sâu vào đôi mắt u buồn
em trốn chạy
mà mưa thì mau quá
bất lực
nhìn trời
ta ngửa mặt đón mưa rơi.
Từng
giọt
giọt
chạm vào ta tê buốt
em đi về
nơi còn giá buốt hơn
ở phía sau em-
ngọn lửa nào
tỏa ấm
ta cháy bùng
trong lặng lẽ
cô đơn ...
Một người, một người thôi.
Em yêu tôi nồng thắm,
như tôi đã yêu em
chung một nỗi cay đắng
khi lửa tình vừa nhen.
Với tôi, em chỉ một
và em, cũng thế thôi ?
dù vui buồn sướng khổ
đi bên nhau một đời.
Ai cũng là số phận
dù ai đã từng yêu
nhưng nay thì chỉ một
dù ai, ai muốn chiều.
Tình duyên ai thuở trước
nào ai đã chôn vùi ?
ai ơi, ta phải chọn
một người, một người thôi.
Sự thật thường cay đắng
nếu ta đã yêu nhau
thì ai ơi hãy bỏ,
người trước. Ta bên nhau.
Đầu trời hay cuối đất
đã thề thốt một câu
thì nghiêng non, động biển
suốt đời ta có nhau...
Dừng chân Sìn Hồ
Cỏ lau dẫn lối quanh co
Núi khuất núi, đá lô xô giăng bày
Sìn Hồ trấn lẩn trong mây
Chợ tầm náo nhiệt vui lây cùng người,
Se se cái lạnh tiết trời
Trên ngàn rưởi thước chợt tôi nhớ mình
Hàng bày bao thứ linh tinh
Muốn mua nào biết quà tình là chi,
Thôi thì lấy nhớ làm ghi
Gửi thương theo gió ngại gì xa xăm
Góc kia đôi trai gái Mông
Thủ tha thủ thỉ trao vòng cho nhau...
Giờ ta đi lại chùa Hương
Trẻ trai ta đi chùa Hương
Cầu Phật thì ít tìm thương thì nhiều
Thế nên ta mới dám liều
Trêu hoa cợt lá liêu phiêu đường trần
Leo bậc chẳng ngại chồn chân
Lễ Phật mắt lại phân vân tìm người
Cơ duyên là tại số giời
Cầu xin hồ dễ cho tôi gặp mình ...?
Chẳng cầu người đẹp vẻ xinh
Xin người tốt nết mẹ mình ước mong
Gọi là hiếu thuận nhà chồng
Phúc may có chút nối dòng Nho gia
Chốc mòng mấy chục năm qua
Những là gia nghiệp những là công danh
Sụn lưng chân chẳng còn nhanh
Chùa Hương giờ lại đã thành chuyện xưa
Bâng khuâng bước chóng bước thưa
Sớm đò suối Yến đã trưa Thiên Trù
Loanh quanh bởi vụng đường tu
Huyên náo tu chợ thâm u tu chùa
Tại tâm Phật mấy cho vừa
Đường đời nếm trải nắng mưa gột mình
Chùa Hương muôn thuở lặng thinh
Cõi Phật hòa với chúng sinh kiếp người.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2012 09:23:47 bởi tamvanvov >
Tây nguyên mùa này nhiều bướm
Tây Nguyên mùa này nhiều bướm
bướm ra trắng cả nắng mai
chấp chới con đường đất đỏ
như giấc mơ giữa ngày dài,
Ai bảo mùa mưa đến sớm
cỏ hoa ngợp hết lối đi
huyền hương gợi miền quyến rũ
phải lòng bướm sớm dậy thì,
Cà phê quán vườn sực nức
trắng nâu pha một gam màu
chờ nước dâng Sê-rê-pốk
đợi người nhắn gửi một câu...
Em ơi, xin chớ nghi ngờ
Em ơi, đừng có nghi ngờ
trên đời anh chỉ tôn thờ mình em,
Cô đơn khắc khoải đêm đêm
nỗi niềm yêu dấu náu êm chốn này,
Lòng anh quen chịu đắng cay
Sao em còn nỡ đong đầy cho anh,
Em như một đốm chim xanh
ước ao vụt biến mong manh tháng ngày,
Hững hờ mây trắng cứ bay
mặc người mong ngóng dại ngây bên trời,
Rồi đây dằng dặc cuộc đời
riêng ai ôm ấp đầy vơi khối tình,
Cô đơn bạn với một mình
khát khao gào thét, chết thinh cõi chờ,
Em ơi, xin chớ nghi ngờ
Giờ đây anh vẫn tôn thờ mình em...
Móng Cái
Hôm nay ta tới địa đầu
Cái tên Móng Cái biết lâu lắm rồi
Âm vang từ thuở thôi nôi
Giờ đây tóc đã pha vôi mới tường,
Mềm cong chữ ét thân thương
Đầu trời cuối đất dặm trường gian truân
Người đi không mỏi bước chân
Đất trời một dải chẳng phân chia miền,
Thời nao cũng lắm người hiền
Đắp nền gây móng vượt lên biển trời
Móng Cái đóng chốt trùng khơi
Neo giữ Tổ Quốc muôn đời bình yên.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: