THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Hoa cải ngồng Hoa cải ngồng mấy dảnh
Vàng mơ hóng gió đông
Đất se mình thấm lạnh
Nồng hương khói đốt đồng
Ruộng qua mùa hiu quạnh
Gò mộ cỏ đan dầy
Bóng người xưa lẩn khuất
Chuyện cũ dường đâu đây.
Em gái nào cặm cụi
Nắng ấm lên tròn trưa
Em bỏ dần khăn áo
Hoa cải ngồng đong đưa.
Sương giá Ngày sương giá
đến cành khô
cũng dại tê
nhà nhà kín cửa
người ra đường
kín áo
rảo chân
nép người theo hàng hiên
kẻ bán hàng rong
ế hàng
buồn ngao ngán
rỗi hơi
đốt lên đống lửa
bên lề phố
hong đôi bàn tay nẻ khô
người già
trên ghế co ro
ngó ti vi
ngủ gật...Ta lại nghĩ
về một miền nắng gió
mùa này
người áo cộc tay
em đi về
hằng ngày
vẫn mồ hôi rịn trán,
Muốn gửi
một chút lạnh
chút hanh heo
vừa đủ se lòng
chút nhớ
chút mong
chút
ngại ngùng...
Xuân
Xuân theo chân gió mùa về
Xua đi cái bức nhiêu khê bao ngày
Nhớ ai đợi rét bấy nay
Đào hoa ấp nụ làm say lòng người...
Tháng Chạp quê nhà Tháng Chạp
đồng quê
mờ mưa bụi
bóng người thưa
chỉ cò trắng nhởn nhơ
trâu thả rông
thủng thẳng gặm mưa
se sẽ thơm lên
vấn vương
đôi làn khói bếp...
Tháng Chạp
ngày ngắn tũn
chưa kịp sáng
đã trưa
chiều chưa vơi
đã tối
ban ngày
chạy đua với năm
vồi vội
đêm dài lê thê
giường chiếu ấm
thừa ra
trằn trọc nhẩm tính việc nhà
lo sắm sanh tết nhất...
Trẻ con
đến lớp chiếu lệ
thắc thỏm nhắc tết từng ngày
ngoài vườn
bưởi trĩu cây
chờ ngày lên mâm ngũ quả
chấp chới
hoa vàng
dăm ba ngồng cải sót
Có cô gái
nhà bên
sốt ruột
thỉnh thoảng
hát nghêu ngao
phấp phỏng
mong tết qua
xuân
đợi
chạm ngõ
lấy chồng...
Trêu Ra giêng tiết ẩm trêu người
Mưa xuân trêu lộc, hoa cười trêu ong
Phục trang trêu gợi đường cong
Dòng tin ai nhắn trêu lòng xuân ai...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2013 15:08:59 bởi tamvanvov >
Thăm Ngũ hành sơn Ngũ hành năm ngọn núi linh thiêng
Bày giăng hòa bước nhịp thiên nhiên
Giữa chốn biển trời cùng tuế nguyệt
Một cõi nhân gian, ấy cõi tiên
Những cây, những đá lấn chen nhau
Mây Phật, Phật mây, tiếng nguyện cầu
Tình duyên bể khổ ai trông ngóng
Vẫn sắt son lòng sánh bền lâu ?...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 09:39:20 bởi tamvanvov >
Tham ban mien Trung
Thăm bạn
miền Trung
loanh quanh
một dải
căt ngang
từ Trường Sơn
tới biển Đông
mùa hạ
nắng khết
bão giông
quần thảo mảnh đất cằn
ngô rau vẫn xanh đồng
sông ngòi
vẫn đầy tôm cá, Thăm bạn
chân thật cái bắt tay
trà vằng, trái cây
bày cả ra mời khách
niềm vui
rõ trên nét mặt
giọng Nghệ Tĩnh
trọ trẹ
mà thương
câu nói đùa
cũng chữ nghĩa mấy đường
làm người đi
vấn vương
suy ngẫm...
Thăm bạn
miền Trung
dằng dặc dặm trường
nghỉ chân
bờ hoang cát vắng
núi choài
sông ngắn
đất khan dư nắng
nước cả mênh mang
cõi bờ ngay ngăn
lòng người thủy chung
tính tình thẳng thắn,
Thăm bạn
miền Trung
trời biển xanh xanh
đồi dốc quanh quanh
bạn bầu
hiền lành...
Biển đêm Cả đêm
biển cứ cồn cào
hàng dương
lén chuyện
thầm thào suốt đêm
mình nghiêng
về phía
không em
cố tình
chợp mắt
rình đêm
mộng về...
Và đôi khi... Đôi khi,
người ta cần
một diện mạo khác,
sau những gì đã trải nghiệm,
những gì có thể bỏ qua,
những gì cần lưu giữ...
Và đôi khi
người ta muốn trải lòng
trên từng viên đá lát
con đường từ quá khứ
đến hôm nay,
người ta cần thu vén
để có một vốn liếng
nho nhỏ thôi
đặng giữ bên mình
như một gia tài
để mà tìm đường
trở về quá khứ
còn quá xa xôi
và lăm lắm
mơ hồ...
Dọc Tây Nguyên Dọc Tây Nguyên
mùa mưa
đất ngả lòng
sậm đỏ
cỏ xanh lan
bướm ra
suốt dọc đường
trắng
vàng
nâu
chờn vờn
trong cỏ rối... Nắng
chói chang
mây dạt trôi
từng cụm
đột ngột
mưa
ướt áo em rồi,
đột ngột
nắng
rám bắp trần
áo mỏng
cô lẻ
xa
ai
ngược dốc triền đồi,
Ta
bỗng hiểu
cao nguyên
muôn đời
khát,
mặc
suối thác
mặc
voi rừng
và bướm,
chiêng đồng
đàn đá
váy áo
hoa văn
vai trần
rám nâu
nồng nàn
miền cỏ rối
chớp chới
hoang đêm
lửa sàn
loang bóng tối
rạo rực
lên men
quay chiêng
cả đất trời...
Cứ vậy,
Tây Nguyên
khát
ngàn đời...
Trường thành Trường thành sừng sững giữa nhân gian
Bốn mùa hư ảo gió mây ngàn
Lòng người dằng dặc cùng vô tận
Nỗi đau nhân thế mộng bình an.
Thăm cố cung Bắc Kinh Cố cung lộng lẫy vàng son
Người xem nườm nượp đạp mòn đá xưa
Vinh hoa biết mấy cho vừa
Thành thì vẫn đấy, hồi chưa kiếp người ? Trốn sao khỏi được mệnh giời
Ngự đầu thiên hạ muôn đời mong chi
Ngoài thành cỏ vẫn xanh rì
Chúmg sinh lớp lớp, vua thì còn đâu...
Beijing ( BK ), tiết Thanh Minh Quý Tỵ 2013
Người ngược về miền biên ải Người ngược về miền biên ải
Đến nơi đỉnh thóp địa đầu
Gió bấc cuối mùa đang thổi
Trở mình thắc thỏm canh thâu
Qua rồi mùa tam giác mạch
Mận mơ hoa rụng đã lâu
Chỉ còn đá cùng những đá
Và người thầm nhắc phía sau...
Những ngày mưa tháng bảy Tháng bảy này
sao lắm ngày mưa
mưa từ nguồn đổ xuống
mưa từ biển dâng lên
mưa âm thầm
tự lòng người
sâu thẳm
những nỗi đau
dường chưa nguôi... Mưa
như để bù cho
những tháng năm khô cạn
bởi sức nóng kinh hồn
từ bom đạn
sức nóng nung người
của bao nỗi chờ mong
bởi sự thản nhiên
đến lạnh tanh
của những kẻ
chuyên gieo rắc
chiến tranh,
và sức nhiệt
của niềm tin
hóa đá ...
Mưa
như thể
nguồn cơn
từ lòng mẹ
mất đứa con
nhúm ruột yêu thương
từ tiếng khóc trẻ thơ
thảng thốt
gọi cơn mơ
và nỗi đau
em
góa bụa
hàng thế kỷ,
Mưa
như thể
bục nỗi đau tich tụ
mưa
gột rửa tinh khôi
cho đất mẹ
xanh màu...
Ngẫu hứng Gặp gỡ nơi đây ta nào biết
Người là hạt bụi dạt phương nao
Hoa cỏ chẳng màng ai ve vuốt
Mình duyên mình héo có đâu sao ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: