CƯỜNG Tác giả:Lê Thị Băng Loan Nguồn :Celina Nhà Cường ở sát vách nhà tôi.Ba của tôi và Cường cùng làm chung sở Thủy Điện,được sở cấp nhà cho ở.Trong xóm chỉ có tôi và nó cùng trang lứa,nên dù khác giới tính,Cường vẫn hay ganh đua với tôi về những trò chơi của tuỗi thơ hơn là sự học. Ba nó ngoài giờ làm ở sở còn phải kiêm luôn việc nội trợ.Sáng sáng,má nó đi chợ về bỏ đó rồi cắp nón đi đánh bài tứ sắc đến tối mịt mới về.Anh nó nấu cơm,còn thức ăn thì trưa ba nó đi làm về nấu.Ba nó ốm yếu,hiền lành,việc nhà,việc sở mệt bở hơi tai,chẳng còn hơi sức nào mà kiểm soát,nên nó tha hồ chơi những trò tác quái của con trai. Sau dãy nhà tập thể có một cây sầu đông thật to,tàn cây rộng che mát mái tôn nhà bếp.Bức tường sau nhà không xây kín mà chừa những ô gió cho sáng, thoáng,to vừa đủ cho bọn trẻ con chúng tôi ép người chui nghiêng qua lọt.Một bức tường cao phân chia ranh giới giữa khu nhà tập thể với sân vận động phía sau tạo thành một đường luồng nhỏ khoảng một mét,ăn thông 3 nhà tập thể với nhau.Cùng là công nhân chung sở,lại thật thà tử tế,nên chẳng nhà nào rào lại làm gì.Bọn trẻ chúng tôi cứ chui qua nhà nhau bằng những ô trống đó,và nhờ mái tôn thấp nên leo được cả lên mái nhà ngồi hít mùi thơm của hoa Sầu đông vào mùa hoa nở. Những buổi trưa hè,tôi thường trốn ngủ,lén trèo lên mái tôn,ngã dài,gối đầu lên hai cánh tay,ngắm mảng trời xanh dưới tán cây sầu đông rộng lớn. Một buổi trưa như thường lệ,chờ mọi người ngủ say,tôi len lén ngồi dậy,nhẹ chân xuống bếp chui qua lỗ gió trèo lên mái nhà.Vừa thò đầu qua máng xối,tôi hải hùng khi thấy ba cái đầu mèo con nằm lăn lóc trong lòng máng,lông,máu vương vãi chung quanh.Sau giây phút điếng người,tôi vội vã tụt xuống chui tọt vào nhà.Mẹ tôi hay nói:"Mèo tháng ba,cha ăn con"chắc là trường hợp này rồi.Thảo nào mèo mẹ vẫn hay dấu con thật kỹ.
Tôi không dám kể với ai,vì nếu chị Hai nghe được tôi sẽ không tránh khỏi một cái cốc thật đau lên đầu,kèm với lời lầu bầu:-Con gái mà cứ hay leo trèo.
Chị vẫn thường mắng tôi như vậy.Trưa hôm sau,với cái bụng no căng,tôi leo lên giường ngủ bù,vì đêm qua cứ mãi chập chờn với ba cái đầu lâu mèo con.
Đang lơ mơ thì tiếng thằng Cường gọi giật ngoài cửa sổ:-Loan,ra tao nói cái này.
Tôi khoác tay lắc đầu,nhưng nó vẫn không chịu im.Sợ ba mất ngủ,tôi lò dò đi ra,tay nó cầm cái hộp giấy đậy kín:-Tao có cái này hay lắm nha,Tôi tò mò:-Cái gì vậy?
Nó chìa cái hộp cho tôi:-Cho mày nè.
Tôi cầm hộp lắc lắc,có cái gì lăn tròn lục cục bên trong.-Ổi bên nhà dì Sáu mày hả?
Nhà dì Sáu bên cầu Hà Ra,có trồng mấy cây ổi ngon bá cháy,thỉnh thoảng chúng tôi vẫn theo các chị con dì Sáu qua bển hái.
Nó cười cười không trả lời.Tôi mở nắp ra,cái mũi của con mèo đã tím đen lại,nằm ngay ngắn dưới đôi mắt chưa kịp mở để nhìn đời.Tôi quăng vội cái hộp không kịp la lên vì bao nhiêu thức ăn trưa nay đã cuồn cuộn trào qua cổ họng.Tôi nôn thốc,nôn tháo trước đôi mắt hí hửng của thằng Cường.Nó lấy dép hất cái đầu lâu mèo vào hộp,đậy nắp lại,cầm lên tay rồi chạy biến.Sau bữa ấy,tôi nhợn ăn mấy ngày và không thèm nhìn mặt nó.