Tình Yêu Pháo Thủ
lê huy 23.05.2010 02:51:53 (permalink)
Tình Yêu Pháo Thủ
Lê Huy
 
 
* Thư Tiền Tuyến

Plei Blang Yam, ngày... tháng... năm...

Ý Nhi thương nhớ,

Mới đó mà mình xa nhau chừng một tháng rồi hả em. Ôi... Sao thời gian qua nhanh quá vậy em!?

Ý Nhi à, mấy ngày phép ngắn ngủi vừa rồi anh vui lắm vì tình cờ nhằm vào những ngày học sinh nam nữ các trường ôm thùng Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ ra đứng ở các ngả tư góc phố mà quyên tiền cho người tiền tuyến. Anh cũng là người tiền tuyến đây nên cảm động vô cùng. Hôm đó em lăng xăng lít xít với các bạn mà đâu biết là anh đang ngồi trong quán kem bên kia đường say sưa nhìn em cùng các bạn mời chào “ông đi qua bà đi lại” thật rộn ràng. “Người Tiền Tuyến” này xin thầm cám ơn tấm lòng của các bạn trẻ nhiều lắm.

Nhớ hôm mình chia tay nhau, em bảo “Anh nhắm mắt lại, khi nào em đếm tới mười thì anh mới được mở mắt ra đó nghen”. Anh nhắm mắt nhưng lại... ăn gian, hé mắt ra tí tí, xem em làm... cái trò gì. “Í... Anh ăn gian, Ý Nhi không thèm chơi với anh nữa đâu...!”. Anh đành phải nhắm lại thật chặt... và chờ... Nghe tiếng “Mười... !” anh mở mắt ra thì thấy bàn tay em đè mạnh lên túi áo sơ mi bên trái ngực anh, nơi trái tim anh đang thổn thức vì em đó mà. Khi ấy đôi mắt em thoáng chút lém lỉnh nghịch ngợm, trông... dễ ghét chi lạ. Em khẽ nói “Anh không được mở ra coi bi giờ. Khi lên xe mới mở nghe hông?”. Trời ơi... Cái “lệnh” gì mà... ác quá dzậy?

Lên xe rồi nhưng anh chưa vội mở quà ra xem vì anh vẫn còn lâng lâng “nghe” hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em truyền sang tim anh. Xe chạy ra ngoại ô rồi anh mới từ từ mở gói quà ra xem. Em khéo quá hà! Em tặng anh một cuốn sổ tay nhỏ với lời dặn “Nhớ viết nhật ký cho em!” và một tape cassette nhạc tựa đề “Đêm Dài Chiến Tuyến”. Hèn chi nhớ có lần em hỏi “Trong ba lô của anh có máy cassette để nghe nhạc không?” -- “Có chứ... Anh mê nhạc lắm em à! Mê như anh đang mê... ”. Chận ngón tay trỏ lên môi anh, em thỏ thẻ “Ui... Anh lại sắp nói... nhảm nữa rồi... !”. Cầm bàn tay em mát rượi áp lên tim mình anh thì thầm “Anh nói thật đó mà, Ý Nhi... ! À... Khoe với em một chút, bài hát này của Lam Phương là “bài ruột” của anh đó nha

Một đêm dài nhớ em,
một đêm dài trắng đêm.
Nhìn sao rừng nhớ em
nhìn núi đồi thấy em,
người anh yêu trọn đời.

Để hôm nào về phép anh sẽ hát cho em nghe.

Ý Nhi ơi... Chuyến xe đò anh trở lại đơn vị đó gặp một chuyện rất đau lòng. Khi xe còn dưới chân đèo thì có một bà cụ vẫy tay đón. Xe dừng, bà cụ lên xe. Xe không còn chỗ trống, anh nhường ghế mình cho bà, ghế ở gần ngay cửa lên xuống của xe. Anh đứng giữa lòng xe, vói tay nắm lấy cây sắt tròn trên trần. Vào khoảng trưa, khi xe leo đến “khúc quanh cùi chỏ” trên đèo thì Việt Cộng từ trong chân núi gần đó bắn ra một loạt AK. Mọi người trong xe ai nấy đều nhốn nháo kinh hoàng. Bác tài nhấn ga chạy thục mạng. Chạy qua khỏi “khúc quanh chết người” này một quãng thì mới biết bà cụ ấy đã tử thương vì bị đạn xuyên qua đầu. Thêm một chú bé bị thương nữa. Xe đến bệnh xá của một ngôi làng nhỏ dưới chân đèo bên này thì lo băng bó vết thương cho chú bé và làm thủ tục gởi thi thể bà ở đây rồi chạy tiếp. Em thấy không, thế là anh đã thoát chết sau khi nhường ghế cho bà cụ ấy. Âu cũng là số phần của bà.

Mà sao tụi Việt Cộng nhẫn tâm quá vậy? Xe đò thì có gì mà phải bắn. Nếu chúng nó phục kích bắn xe nhà binh thì nói làm chi. Hay chúng muốn tỏ ra là chúng luôn có mặt ở khắp nơi và là mối bất an đe dọa thường xuyên đối với dân lành.

Đến tiền trạm đơn vị hôm trước hôm sau là ba thầy trò đề lô của anh được lệnh đi tiền sát cho Đại Đội Trinh Sát của Trung Đoàn. Đại Đội phải tức tốc xâm nhập ngay vào vùng mà theo tin tình báo là địch vừa xuất hiện. Đại Đội phải di chuyển bộ vào ban đêm để bảo đảm “tối mật” và tránh cặp mắt theo dõi của địch. Tụi anh âm thầm di chuyển như những bóng ma biên giới; tuyệt đối im lặng, không một tiếng động, không một tiếng xầm xì. Em biết không, ban đêm trong rừng tối đen tối mịt, kẻ trước người sau cách nhau một thước cũng chẳng thấy gì, tụi anh phải nhổ bụi cây khô có chất lân tinh vắt lên ba lô mình cho người sau theo ánh lân tinh mà nối gót theo. Đại Đội di chuyển gần như suốt đêm và đến nơi ấn định an toàn, các tay súng thay phiên nhau ngủ nghỉ và gác giặc. Đến tờ mờ sáng, kinh nghiệm chiến trường đã “nhắc” tụi anh phải đào hố chiến đấu ngay để phòng khi địch tấn công bất ngờ.

Đến chừng trưa thì địch pháo kích Căn Cứ Plei Blang Yam của Trung Đoàn. Nhờ các toán Viễn Thám báo tin chính xác về sự có mặt của địch trong vùng này, nên Đại Đội đã đến gần vị trí đặt pháo của địch không bao xa. Tiếng đạn départ và những vòng khói phụt lên từ nòng súng của chúng nằm trong tầm quan sát khá rõ của anh. Đại Đội Trưởng cùng anh nhanh chóng phối hợp thật kỹ, chấm tọa độ vị trí địch thật chính xác. Đại Đội Trưởng hỏi anh “Chắc ăn không mạy?” -- “Chắc như bắp... Tin tui đi, Đại Bàng!” – “OK! Nhưng cần trái khói để điều chỉnh trước không mạy?” -- “Khỏi... Đại Bàng!” – “Dzậy thì chơi ngay đi!”. Anh liền gọi về Trung Tâm Phối Hợp Hỏa Lực xin phản pháo. Vài phút sau tiếng đạn phản pháo 105 li đầu tiên dập vào vị trí pháo của địch khá ngon lành. Anh điều chỉnh “Sang trái 100, xa hơn 100... Một tràng 6 con đi Charlie... !”. Vài phút sau một tràng pháo dập xuống mục tiêu thật chính xác. Anh xin thêm “Đẹp lắm! Gáy thêm 5 tràng nữa đi... Charlie!” – “OK! Tao hết lòng với mày đây... Tango!”.

Tuy bị dập tới tấp, chúng nó vẫn ngoan cố pháo tiếp, nhưng chỉ còn rời rạc thôi. Anh xin thêm 5 tràng... 5 tràng... Rồi 5 tràng nữa... 5 tràng nữa. Có kết quả thấy rõ vì nghe ngay tại mục tiêu đó có nhiều tiếng nổ phụ vang lên do trúng hầm đạn của địch. Bất ngờ Đại Đội bị địch pháo kích bằng cối 82 li, khá nhiều quả đạn rơi rải rác quanh vị trí mình. Vậy là địch đã “đánh hơi” tụi anh rồi. Các tay súng lẹ làng nhào xuống hố chiến đấu, lia từng loạt đạn đề phòng địch chơi trò “tiền pháo hậu xung”. Chợt một trái cối rớt gần hầm anh, hất anh ngã nhào trên miệng hố, đất đá văng tứ tung, anh thoáng nghe ngực mình thốn lên một chút, nhưng chẳng thấy đau đớn gì. Trực thăng võ trang đã vào vùng để yểm trợ và tham chiến kịp thời. Đại Đội đã làm chủ tình hình và kiểm soát được trận địa.

Khi tình hình đã hoàn toàn yên tĩnh, người lính mang máy cho anh chợt nói lớn “Úi... Ông Thầy... Ông Thầy... Túi áo Ông Thầy có một lỗ... !”. Quả vậy, nhìn túi áo fieldjacket anh thấy có một lỗ thủng. Thì ra một miểng đạn cối của địch cỡ bằng hột bắp đã xuyên vào túi áo fieldjacket rồi túi áo trận, cuối cùng nằm kẹt lại trong cuốn nhật ký mà em tặng anh đó. Nếu không nhờ có cuốn nhật ký này thì miểng đạn ấy đã “đi ngọt” vào tim anh rồi. Sung sướng và xúc động quá, bằng hai tay anh trân trọng cầm lấy cuốn nhật ký nâng lên và đặt lên đó một nụ hôn thật sâu thật đậm. Trong niềm sung sướng và xúc động tột cùng ấy anh áp cuốn nhật ký lên tim mình, chân thành thốt lên “Cám ơn em... Cám ơn em vô cùng... Ý Nhi ơi... !”.

Vài ngày sau thì Đại Đội rời nơi này, bàn giao cho một Tiểu Đoàn khác đến lập tiền đồn để kiểm soát hành lang này. Trên đường di hành thỉnh thoảng anh gặp những cánh hoa màu vàng nhỏ xíu như cánh kiến, nhưng không phải là mai rừng, có lẽ những cánh hoa đó nói với mình là Xuân của đất trời đang về đây. Lính hỏi “Hoa gì xinh quá dzậy Ông Thầy?”. Anh đâu biết, sẵn trên tay cầm cuốn nhật ký và nhớ đến em, anh trả lời... bừa “Hoa... Ý Nhi đó mày!”-- Lính xuýt xoa “Hoa Ý Nhi... Trời đất... Tên hay quá... Em mới nghe lần đầu đó... Ông Thầy!”. Anh khoái chí cười thầm trong bụng, rồi lẩm bẩm nghêu ngao

Viết cho em, trao cả về em
viết trong vạn niềm say
Vì đời trai gió sương
ngoài yêu núi sông
thì tim này dâng cả em
Anh xin một điều
là mình đừng dỗi hờn nhau

Thôi, anh dừng bút nha. Mến chúc em Tết này thêm một tuổi ngọc thật dễ thương.

Thương nhớ em nhiều.

Bùi Tuấn của em.

Tái bút:
Chẳng hiểu sao tụi bạn gọi anh là Tuấn Bụi!?
À... Anh cất kỹ miểng đạn “hột bắp” kia để khi về phép làm quà cho em đó.


* * *
 
* Thư Hậu Phương

… ngày… tháng… năm…
Anh Tuấn yêu dấu

Nhận được thơ anh, em đọc ngấu nghiến như đang thèm mà có chút tiền còm mua bò bía nước mía Viễn Đông vậy đó . Hông thèm sao được, vì chờ lâu quá mới có thơ.

Người xưa họ nói ‘Nhất nhật bất kiến như tam thu hề” , trong ý nghĩa là đã được gặp nhau thường xuyên, còn mình thì chỉ mong mỏi có thơ thôi chớ thời chiến, gặp nhau khó làm sao nên thời gian chờ thơ dài như vô tận!
Anh thấy chưa, thơ anh đề ngày gởi từ tháng giêng, mờ bi giờ Nhi mới nhận được, thời gian đợi chờ đằng đẵng trôi qua tới hai tháng. Tết qua rồi anh há!

Nhớ lại lần gặp gỡ quá ngắn ngủi lòng Nhi vẫn còn bồi hồi. Nhớ lại sự bối rối của mình mà mắc cười . Mong mãi mới được thấy mặt nhau, mà thấy nhau chỉ để thẹn thùng không biết nói cái gì hết. Phải nói là lần đầu tiên gặp anh, Nhi sợ lắm đó, nhứt là nếu có mặt các bạn, mắc cỡ chết chứ bộ, may mà hôm đó anh chỉ “nhìn lén” tụi Nhi từ quán kem bên kia đường.

Ngày chia tay Nhi mới bạo dạn lên chút xíu đó chứ , vì linh cảm lần gặp gỡ thứ hai chắc sẽ còn lâu lắm anh ơi! Thôi, mình đừng nghĩ tới nữa, thêm buồn há anh . Anh thích món quà nhỏ xíu của Nhi là Nhi đủ vui lắm rồi . Còn món quà của anh tặng Nhi, sao mờ trùng hợp, dễ thương gì đâu, cũng là tape nhạc xuân, và cuốn nhật ký nhỏ, bìa màu hồng đào có in hình những đóa hồng màu nhạt, màu nầy Nhi thích lắm đây. Thích nhứt là cái chìa khóa nhỏ xíu thiệt xinh dùng để khóa nhật ký lại, cấm ai tò mò. Nhi để dành cuốn nhật ký nầy, để viết riêng cho anh những ý nghĩ của Nhi thôi.

Và chắc chắn là anh cũng sẽ bị “cấm tò mò” (síc!) ngó xem Nhi viết những gì trong cuốn nhật ký nầy. (Còn nhật ký Nhi tặng anh, viết gì trong đó lần nghỉ phép tới nhớ mang về cho Nhi coi nghe).

Trời ơi!

Nhi đọc thơ anh từ đầu tới cuối không kịp thở . Đọc xong thì Nhi hết hồn.

Anh thoát chết như một định mệnh may mắn lạ lùng. Tội nghiệp bà cụ trên chuyến xe đò đó quá chừng, cầu cho bà an vui nơi miền vĩnh cữu đời đời. Nhi nghĩ phải chi đừng có ai chết cả, chuyến đi đó an toàn từ giờ đầu cho tới phút cuối, thì cuộc đời nầy thật đẹp há anh.
May ghê , Nhi còn ngồi đây viết thơ cho anh, cảm nhận riêng mình thật là may mắn. Cảm nhận cả chuyện sống chết, chỉ trong gang tất phù du.

Anh biết không, người ta thường thêu dệt về chuyện trường Nhi có cái hội kín, lừng danh, như một băng đảng ngoài vòng pháp luật của ngôi trường cổ kính nghiêm túc nầy. Tên hội là CTY. Ba chữ tắt nầy nhìn thấy rùng rợn lắm, khi được diễn tả tùm lum như Cho Tình Yêu, Chọn Tình Yêu, Chống Tình Yêu, Cần Tình Yêu, Có Tình Yêu… lung tung xèng.

Hôm bữa Nhi tan trường, nhỏ bạn thúc thúc tay Nhi, chỉ về hướng cổng chùa Xá Lợi, có hàng rào và cái bục xi măng chạy dài theo là chỗ tụi học trò hay ngồi tán gẫu giờ về, chờ người nhà tới đón, hay chờ xe Hiệu Đoàn, xe đưa rước… Nhi ngó theo, thì nhìn thấy một cô bé, chắc cũng cỡ tuổi Nhi thui hà, có mái tóc ngắn thiệt xinh, phùng tròn đen mướt, vén một bên tai, xinh lắm, đó là kiểu tóc của cô ca sĩ Pháp Sylvie Vartan đang là thần tượng của giới học trò, bên cạnh những ca sĩ nổi tiếng của mình như Khánh Ly, Lệ Thu, Duy Khánh, Elvis Phương, Nhật Trường …. Khuôn mặt cô bé hồng lên dưới ánh nắng chiều đẹp lạ lùng. Nhỏ bạn lại thì thào “Nhỏ nầy trong hội CTY đó”.

Trời! Nhi vẫn thường nghe bạn bè xì xào về cái hội CTY nầy, giờ mới thấy rõ ràng một cô CTY. Tưởng ghê gớm lắm, té ra chỉ là một cô bé dễ thương quá chừng hà . Nhi chẳng kết án gì ai hết. Nhi nghĩ rằng, sống trong thời chiến tranh, bè bạn, người thân, lần lượt lao vào chiến trường, sống chết từng phút từng giây ngắn ngủi, thì ở hậu phương nầy, tuổi trẻ cũng sợ một ngày nào đó người thân yêu, người yêu dấu của mình sẽ không về nữa. Thôi thì, hãy cứ yêu nhau đi, cuộc đời quá ngắn.

Nếu Nhi thực sự có một người yêu, đang xông pha giữa lằn tên mũi đạn, Nhi nghĩ là Nhi sẽ đặt tất cả tình cảm mình cho người ấy, sẵn sàng Cho Tình Yêu. Anh đừng có trách Nhi sao quá bạo dạn nha. Không đâu anh, ở ngoài anh đã thấy Nhi rồi đó. Nhi vẫn là cô bé học trò rất nhút nhát, dễ thẹn thùng, và luôn chăm lo chuyện sách đèn.

Đọc thơ này của anh, anh nói nhờ cuốn nhật ký dày Nhi gởi tặng mà anh thoát được miếng đạn cối tử thần, lòng Nhi vô cùng xúc động. Nhi chợt nghĩ ra, dường như là tình yêu đang len lén từng bước chân mềm.

Hôm trước Tết, ngày Cây Mùa Xuân tổ chức trong sân trường, với phần văn nghệ, hay thiệt là hay, gồm toàn những nữ sinh ca hay múa giỏi, trình diễn cho Thầy Cô và bạn bè thưởng thức. Trường xây cái bục gỗ làm sân khấu ở một góc rộng rãi trong sân, với rất nhiều ghế ngồi. Buổi văn nghệ ngoài trời, giữa tiếng rì rầm của từng đoàn chim cánh sắt gầm rú trên bầu trời xanh biêng biếc, với những cụm mây bông gòn trắng nõn bềnh bồng.

Tụi Nhi ngồi tuốt luốt ở mấy dãy ghế sau cùng, tự do thì thầm với nhau. Ngồi nghe các bạn mình ca, nhiều bài nhắc tới những người lính đang chiến đấu ở miền xa như Nhớ Người Viễn Xứ, với những lời ca sao mà dịu dàng, giữa cái tàn khốc của chiến tranh. Người nghệ sĩ lòng tràn đầy nhân bản, không thấy thù hận sắt máu, mà chỉ gây niềm hy vọng ở một ngày mai.

Người ra đi hẹn với tang bồng
Một sớm nắng mai hương nồng
Về chung xây đắp non sông

Khi một nữ sinh lên sân khấu ca bài Xuân Nầy Con Không Về, Nhi nhớ anh lắm. Người nhạc sĩ chắc hẵn là chiến binh hay sao, mà từng lời ca sao thiết tha quá.

Con biết bây giờ mẹ chờ tin con
khi thấy mai đào nở vàng bên nương
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về
nay én bay đầy trước ngõ
mà tin con vẫn xa ngàn xa

Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui
nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
trông bánh chưng ngồi chờ sáng
đỏ hây hây những đôi má đào

Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm,
mái tranh nghèo không người sửa sang
khu vườn thiếu hoa đào mừng xuân

Nhi nghĩ những ngày đầu xuân, mà các anh nghe bài hát nầy, thì thật thương cho các anh đang xa nhà.

Đọc thơ anh, lòng Nhi thật xót xa, một cảm giác như đè nặng trong trái tim mình. Các anh xông pha dưới lằn tên mũi đạn, sống chết trong gang tất như vậy, trong khi tụi Nhi lại bình an nơi đây, chẳng công bằng chút nào hết, phải không anh.

Anh Tuấn biết không, anh trai của Nhi cũng đang ngoài chiến trường như các anh, nên Nhi lại càng thương anh gấp bội. Đồng thời Nhi cũng cảm thấy thật hãnh diện, có một người bạn như anh.

Nhi biết, bàn tay Nhi quá nhỏ bé, ước mơ của Nhi thì lại thật lớn. Nhi chỉ nói thầm với anh thôi, về ước mơ của Nhi, khi nào… anh về. Mong anh về thăm Nhi ghê nơi, để Nhi có thể kề tai anh mà nói nhỏ một điều. Mai mốt , nếu anh có nghe nói Nhỏ Nhi Chết Nhát nầy đang ở trong cái hội kín CTY , thì anh chớ ngạc nhiên nghen, vì Nhi chỉ CTY với một mình anh mà thôi.

Nhi mong thơ anh lắm, mong từng ngày.

Anh viết thơ cho Nhi, kể từng chi tiết đời sống người lính nghe . Để Nhi đọc và chia xẻ với mấy đứa bạn của Nhi nữa . Nhi kể cho nhỏ bạn thân chuyện miểng đan “hột bắp", nó le lưỡi hết hồn. Nhi còn sợ gấp mấy lần nó, khi đọc đoạn thơ trên của anh.

Còn cái biệt danh “Tuấn Bụi” , Nhi đoán chắc tại vì anh lúc nào cũng chỉ có mỗi bộ đồ chiến binh bám sình đất hành quân , đúng hông!?

Giờ Nhi hỏi nhỏ anh một câu “Chừng nào anh được về phép lần nữa?”. Nếu anh về được, nhớ đón Nhi ở cổng bên hông trường nha, con đường có hàng cây sao đó chắc anh biết. Mùa nầy gió mạnh, những trái sao quay tròn trên trời trước khi rơi xuống đất, đẹp lắm anh à!”.

Thân mến,
Ý Nhi

Quên nữa, Nhi rất muốn được nhìn thấy tận mắt miểng đạn “hột bắp” , nhớ nha anh.
 
 
Lê Huy
(Los Angeles, Mar. 2009)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2010 03:39:38 bởi lê huy >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9