Vàng Phai Mấy Lá
Vĩnh Biệt (Bài Ca Bị Xé)
Đoàn Chuẩn - Ánh Tuyết Ai đốt Cô Tô thành vì đôi mắt giai nhân.
Lửa cháy bao đêm ròng, thành quách tan.
Ai trót nhấp men tình để Mỵ Cơ thương nhớ
Khi thác rồi, Tiên Nhẫn vẫn còn mơ.
Ai xui ta gặp nhau, để tình gây oan trái.
Để tình tình em lỡ làng và tình anh bẽ bàng.
Và ngàn sau lá vàng khóc tình ta.
Từ nay bèo trôi, cầu xiêu, con đò nát.
Và mây đìu hiu, cây rụng lá, thân mình về đâu?
Đàn chùng dây phím lỡ, mái đổ nhà xiêu, nhẹ như tiếng khóc thầm.
Mây sầu vương chót núi, đường che biên giới, người xa nhau mãi
Giấc chiêm bao đêm nào chìm trong sương khói thời gian…
Xưa có người Phù Sai rắc hoa vàng sau mỗi bước giai nhân.
Đến bây giờ yêu không đành, mà ghét cũng không đành, mà dứt cũng không đành
Cầu mong thời gian dần phai bao lời hứa
Và đêm từ nay không tưởng nhớ đến người mình yêu
Chịu được sau giông tố, cánh buồm mong manh, nhẹ như cánh bướm vàng.
Khi mùa thu đến báo, tình duyên đã dứt, đường chia đôi lối…
Gió nâng mây về trời, đời nào quên cánh diều bay.
Em khác gì Quỳnh Dao, lúc cát lầm phung phí hết xuân xanh
Lúc đêm về thương cho đời, mà cũng ghét cho đời, mà cũng chán cho đời
Mưa dồn trôi nước lũ xuôi dòng, thả hết bụi nhơ, xuôi dòng trầm câu hát tương tư.
Nhủ lòng thôi hết những mùa thu
Lá thu bay về anh, như những cánh hoa đời em
Còn đâu cành hoa màu tím, đường đi dệt gấm vàng son Lòng anh chua xót…
Cánh hoa vì đợi anh rã rời, úa vàng, héo tàn, vùi sâu trong lớp thời gian…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.09.2010 07:05:18 bởi Chu Cách Tiên >