Trang Thơ Lê Minh Dung
Lê Minh Dung
CHIỀU PHAI
Chiều phai, nắng đổ về đâu
Để con sóng nhớ bạc đầu, trào dâng.
Có còn đau khúc sâu nông...
Cái thời chung bắc nhịp lòng sang nhau.
Điệu vần, cung bậc, vàng thau ...
Mấy lần nhỏ lệ chia đau duyên mình.
Còn đâu ngày ấy bóng hình,
Còn đâu ngày ấy ân tình đầy tim!
Giờ thì tăm cá bóng chim,
Hữu duyên thiên lí, chắc tìm ra nhau
Chiều phai, nhặt những ước ao
Thương con sóng cũ dạt dào đêm đêm
Hoa cau rụng trắng đầu thềm
Giây trầu héo úa chiều thêm bẽ bàng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2010 23:04:04 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
NÀY THU
Này Thu khoan trải mộng vàng,
Nai còn lạc lối, địa đàng rong chơi.
Này Thu, hãy đến cùng tôi,
Để nghe nhịp đập tim rơi cưối chiều
Này Thu, nhè nhẹ bước yêu
Lặng nghe lá khóc những điều chưa xa
Này Thu, hãy đến cùng ta
Trời xanh, hoa thắm, vườn xưa vẫn chờ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2010 07:36:07 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
VÌ ĐẤY LÀ MÙA THU
Ai nói với em Thu nhiều lá vàng rơi?
Nắng nhạt, hanh hao, chiều phai vời vợi?
Lá vàng rơi Cho lại mầm nụ mới,
Rộn rã lá hoa, thêm sắc thắm cho đời.
Ai nói với em, Thu mây bay hờ hững?
Gió Heo may, bờ vai em se lạnh?
Tô hồng thêm đôi má nét trinh nguyên.
Khi sánh bước, đường quê mình thêm đẹp.
Ai nói với em, Thu bưồn xanh đáy nước
Thầm lặng mây bay, sương giăng trắng đôi bờ
Thu lặng lẽ đó thôi, sợ mặt hồ gợn sóng,
Tiếng thì thầm sợ thức giấc giai nhân.
Ai nói với em, rằng Thu hay hờn dỗi
Nên hoa cúc hoe vàng, gió cứ thổi lá bay
Xào xạc tiếng lá rơi, con nai vàng ngơ ngác,
Mùa đến mùa đi, Thu vẫn hát cho người.
Ai nói với em, trong Thu chiều lãng đãng?
Nhè nhẹ chiều rơi, thi nhân hóa đa tình?
Thu chầm chầm qua, còn tiếc thương đời lá,
Cho Thi nhân say họa khúc tình Thu!
Ta nhặt sắc vàng, đem Thu về cất giữ,
Sợ ngàn sau, ai biết có còn Thu?
Chẳng phải thi nhân, không túi thơ bình rượu.
Ta là kẻ si tình, làm thơ tặng mùa thu.
- Cuối Thu 2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2010 22:33:55 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
TƯƠNG TƯ
Về đâu ngày ấy tương tư
Bèo mây, cá nước vờ như qua cầu.
Cái ngày xưa ấy giờ đâu
Dãi dầu mưa gió vì câu ân tình.
Vần thơ em tặng chúng mình
Bây giờ một nửa, tâm tình nắng phai.
Sông buồn dòng chảy chia hai
Em về bên ấy quên ai bên này.
Chẳng như trăng, khuyết lại tròn
Khi mờ, khi tỏ, mà còn đong đưa.
Trời còn sớm nắng chiều mưa
Trách chi duyên nợ cau chưa đỏ trầu.
Sông trôi kỷ niệm về đâu
Tôi ngồi say với nông sâu cuối dòng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2010 13:25:29 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
LẠC MẤT TÊN EM
Chiều nhớ em anh viết tên lên cát
Gió vô tình xóa mất tên em
Mây phiêu lãng về phương nào vô định
Gió ơi hời, gió mãi gọi tên em.
Chiều nhớ em anh tìm tên trên cát
Gót giầy vô tình làm mất tên em
Anh xin lỗi và ném giầy ra biển
Sóng vô tình sóng gọi triều dâng.
Biển rộng lớn mà tên em nhỏ bé
Sóng vô tình xô dạt mất tên em
Mây phiêu lãng lạc phương nào vô định
Gió ru hời đếm sóng đợi triều lên.
Biển chiều nay, không em nhạt lắm
Mây u buồn sóng gió nhuộm hoàng hôn
Biển chiều nay, còn anh và sóng - gió
Nắng tắt rồi, cứ mãi gọi tên em…
VT Hè 2006.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2010 21:22:00 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
ƯỚC
Chỉ cách một khoảng trời
Cao hơn tầm tay với
Chỉ cách nhau tiếng gọi
Vậy mà em... Em ơi!
Nhớ cứ xây chất ngất
Ngày cứ dài ước mong
Đêm cứ chồng mộng mị
Anh gọi vào…
Thinh không!
Ước là cơn gió nhỏ
Ve vuốt lên môi mềm
Ước là ngọn núi lửa
Phủ tràn dung nham - em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2010 07:38:49 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
MỘNG THI NHÂN
Tôi muốn chia tim mình ra trăm mảnh
Thành Thơ tình lãng mạn gửi trăm nơi
Tôi ước hồn tôi hóa thành thi sĩ
Ươm điệu vần làm hoa tặng gần xa
Thỏa tình thơ tôi yêu biển yêu trời
Nơi ấy tình yêu không muộn phiền ích kỷ
Tạm biệt nhé! Gửi ngàn lời xin lỗi
Tình si kia, không trói nổi hồn Thơ
Tôi đi đây phiêu du vạn nẻo
Không có tình riêng, hồn trải muôn nơi...
Tim dẫu đập lỗi nhịp lời hẹn ước
Tình thơ nồng thơm nắng gió ban mai
Ôm cả buồn vui chắt chiu năm tháng
Một đời thơ xin tặng hết nhân gian.
Lê Minh Dung
Là tôi
Là tôi, một thời thơ dại
Thả diều, hái ổi chăn trâu
Tuổi thơ lớn cùng cây lúa
Hai mùa chẳng có bữa no!
Là tôi, một thời trai trẻ
Rừng xanh, núi biếc là nhà
Sẻ dọc trường sơn mấy ngả
Dép râu vượt núi băng sông!
Là tôi, một thời không quên
Tiếc thương những người đồng đội
Trận ấy hy sinh giữa rừng
Giải phóng, ngày về bật khóc!
Là tôi, bao nhiêu ngu ngơ
Sài Gòn ngày đầu bỡ ngỡ
Lính quê tiếp quản thị thành
Đèn đỏ, đèn xanh đi tới !
Là tôi, một thời vụng dại
Gặp em chưa biết nắm tay
Mắt nhìn, trao thay lời ngỏ
Ngại ngần, bởi lính mà thôi !
Là tôi, một thời yêu em
Tem phiếu nhiều hơn lương tháng
Ưu tiên nhà bạn con đau
Tiêu chuẩn thịt, nhường cả suất!
Là tôi, những ngày con nhỏ
Đi xa thương vợ một mình
Trái gió trở trời đơn lẻ
Sào đầy, ai chạy mưa rơi!
Là tôi, đếm mùa én lượn
Xuân đi tóc bạc dần theo
Xem nhẹ được thua còn mất
Thôi về vui với niềm riêng !
Là tôi, sẻ chia thân thiện
Trải lòng bè bạn khen, chê...
Rộng mãi vòng tay nhân ái
Rong chơi vui chút tình thơ !
Là tôi, chắt chiu vần điệu
Vụng về, câu chữ nhà quê
Thi nhân, một đời là mộng
Nên thơ, viết mãi chẳng thành!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2010 18:24:37 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
Nợ Em!
Anh khắc vào tim từ ấy, bầu trời ký ức tuổi thơ nhau.
Anh không khóc ngày chia tay
Nhưng thấy mình trong đôi mắt em nhạt nhòa nước mắt.
Em vẫn cười cho anh vui.
Ngày đi!
Giờ đi xa bao năm vẫn nhớ
Vầng trán em tím mờ vết sẹo,
Cái ngày hai đứa chơi khăng.
Anh nhớ điều bí mật chúng mình
Nơi con chuồn chuồn cắn vào đau lắm, chỉ vì em muốn biết bơi...
Em không khóc, chỉ nhìn anh, môi mím chặt
Anh giấu cái nhìn, giữ lại mang theo.
Đời trai bao năm trận mạc
Không quên món nợ quê nhà
Chưa trả được.
Và anh đã nợ bao mùa mưa nắng
Hẹn ngày về bắt bướm, hái hoa
Hẹn ngày về cùng gặt lúa đồng ta
Hẹn vào thu cau trầu têm cánh phượng
Anh còn nhớ bao điều ta ước ...
Và anh vẫn chưa về, còn mãi chiến trường xa.
Nợ sông núi, làm trai anh trả trước
Món nợ ân tình em ngày ấy,
còn mang!
Bao nhiêu ?
Không thể trả bằng năm bằng tháng, những mùa xuân em chờ trông
Giờ còn lại những gì anh chẳng thể!
Anh vẫn nợ một đời là thế,
Để em chờ em đợi tuổi thơ qua!
Anh vẫn nợ một đời là thế,
Để em chờ em đợi tuổi xuân qua!
- Ký ức tuổi thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2010 21:17:26 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
CHIẾC LÁ THU PHAI
Về đâu chiếc lá thu phai ?
Chiều rơi lãng đãng, mắt nai mơ màng.
Về đâu sương trắng chiều hoang ?
Bao tha thiết, cũng mênh mang theo mùa!
Về đâu ngọn gió chiều xưa ?
Tri ân, tri kỷ cũng thưa tiếng lòng !
Vườn trăng ngập dấu rêu phong
Niềm xưa chan chứa, cõi lòng đầy vơi.
Về đâu ngày với hư vời ?
Chiều phai nắng gió, tơ trời ngại vương.
Thôi về, tìm lá diêu bông
Mặc cho con tạo phiêu bồng nhân gian!
Tuổi Thơ Tôi , là tự sự về cái thời đã đi qua quá nửa đời người rồi, tôi mong muốn được chia sẻ cùng bạn hữu nhé !
Lê Minh Dung
TUỔI THƠ TÔI
Tuổi thơ qua nhanh, mồ côi chưa kịp lớn
Mẹ đi xa rồi, còn đợi mãi bến sông...
Làm anh Hai, trước em mình không khóc.
( Mẹ vẫn dạy con, làm anh là như vậy...)
Mà đêm về, nước mắt gọi mẹ ơi.*
Trong giấc ngủ con mơ, được ăn cơm rặt.
Để ban ngày, còn độn sắn, độn khoai...
Anh trai lớn mà còm nhom như bọ ngựa
Ba đứa em thơ, nheo nhóc, khóc cười.
Cây Sung nhỏ cầu ao, quả không kịp lớn
Hái dỗ dành em, ăn mau lớn hơn cơm.
Bánh đa vừng chiều mưa, nướng chưa kịp phổng,
Đứa em nhỏ chia nhiều, bánh chưa nguội đã xong.
Trưa Hè cháy, nước ruộng như ai nấu,
Con cua đồng leo cây lúa tìm râm.
Người đội nắng mắt hoa, tìm cá, cua say nắng.
Chiều xuống chợ làng, mong đổi sắn đổi khoai...
Anh em chúng tôi, nhờ ơn đời mà lớn,
Như cây lúa quê mình, quen nước mặn đồng chua...
Năm tháng qua rồi, chuyện xưa vẫn nhớ
Một thời thay làm Cha - Mẹ em mình!
Như chuyện thần tiên ngoài đời có thực
Là nghĩa xóm, tình làng nghèo khó mà vui.
Là tất cả những điều, ta phải sống
Vượt lên trên số phận đến ngày mai!
Lê Minh Dung
GIẤC MƠ CỦA EM
Giấc mơ em
hồn nhiên.
như trời và đất.
Thật gần và thật xa
Như anh và em
đôi ngả một lối về.
Giấc mơ của em
Nơi chẳng có hờn ghen, giận dỗi.
Nơi không có những điều bất hạnh...
Chỉ những vòng tay nhân ái cho đời.
Em mơ về miền nhớ
ngày xưa...
Nơi ấy chúng mình cùng chung
về một thời bao nhiêu kỷ niệm
Vạt cỏ ướt sương đêm, ta nằm đã ấm
Em đếm sao trời, anh đếm nhịp tim rơi
Và bình minh đến bất ngờ.
Em mơ về ước vọng
Nơi dòng sông xanh thẳm
Con thuyền em
chở đầy hoa, cả những bài thơ
và những điều bình dị.
Một giấc mơ trưa, không giật mình
bởi tiếng gà cộc tác …
Em mơ những điều rất thật
về những lần tựa nhau ngắm trăng
trong tiếng thì thầm em kể
có tiếng dế kêu đôi, tiếng vạc gọi đàn.
Em mơ về một ngày có thật
Từ xa xăm, anh theo giấc mơ về.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2010 19:08:43 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
HOA THẠCH THẢO
Anh giấu vào bài thơ
Một nhành hoa thạch thảo
Ngạt ngào hương cỏ hoa
Cứ ngan ngát tỏa xa
Câu chữ thành lãng mạn
Thơ anh thành cánh bướm
Thơm tình em bay xa.
Ôi mùi thơm cỏ hoa
Dạt dào và quyến rũ
Như sắc vàng trời thu
Lung linh in đáy nước
Như sóng xô bờ cát
Xạc xào và nhấp nhô
Em bảo làm sao giấu
Anh chẳng làm được đâu
Em đừng hờn trách nhé
Em đừng hờn trách nhé
Cho Hoa vào thơ anh.
Lê Minh Dung
DÒNG SÔNG LỤC BÁT
Mượt mà làn điệu dân ca
Miệt mài chở nặng phù sa ân tình
Dòng sông lục bát quê mình
Ngàn câu thơ vạn nghĩa tình yêu thương
Mượn vần bằng trắc tỏ tường
Bắc cầu sáu tám bốn phương một nhà
Vườn ươm họa khúc dân ca
Mênh mang điệu lý thiết tha câu hò
Lời ru mẹ chắp cánh cò
Câu thơ lục bát dâng cho đẹp đời.
Yêu thơ yêu cả những lời
Chắt chiu vần điệu tình người tình quê
Lê Minh Dung
Mẹ Tôi
Nhà tôi mái rạ tường vôi
Mẹ tôi áo vải một đời chân quê
Chiêm mùa đôi vụ mải mê
Cấy xong cây lúa lại về cây dâu
Nắng mưa mình mẹ dãi dầu
Chợ phiên mẹ gánh qua cầu sắn khoai
Mẹ trông đêm ngắn ngày dài
Mưa nguồn, chớp bể gái trai vuông tròn
Con no, còn mẹ héo hon
Thương cha trả nợ nước non chưa về
Mơ ngày cờ đỏ trời quê
Các con khôn lớn, cha về đoàn viên.
Mẹ ơi giờ ở cõi tiên
Xin quên đi những muộn phiền ngày xưa.
Nhẹ vương trong khói hương đưa
Vẳng nghe lời mẹ ru xưa còn gần.
– Mẹ và tuổi thơ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: