Trang Thơ Lê Minh Dung
Lê Minh Dung
LỜI RU CỦA CHA
Cánh cò bay lả bay la…
Lời ru theo mẹ giờ xa khuất rồi
Thương con mất mẹ mồ côi
Cha như gà trống, kiếm mồi bên sông
Bốn mùa, nắng hạ mưa giông
Con đò là bạn, bến sông là nhà
Đêm về Cha trải lời ra
Con say nồng giấc, lời cha còn nhiều
Lời ru, làm gió nâng diều
Lời ru, nuôi lớn những điều con mơ
Lời ru, ươm điệu vần thơ
Câu ân, câu nghĩa bây giờ còn thương
Lời ru, chín nhớ, mười thương
Nhớ canh rau muống, nhớ tương dầm cà
Lời ru, chuyện chiến trường xa
Diệt đồn, phá bốt... Tây ra đầu hàng
Lời ru, nghĩa xóm tình làng...
Lời ru, dang dở... lá vàng theo mưa
Chiều nay, chuông vọng bên chùa
Lòng nao nao, đã tới mùa Vu Lan!
Dù qua mấy núi mấy ngàn
Con chưa đi hết gian nan Cha già
Hương lòng, con kính lên Cha
Vần Thơ, con kết làm hoa dâng Người.
Lê Minh Dung
LỤC BÁT QUA CẦU
Sông Cầu nước lững lờ trôi
Chở theo bóng dáng em tôi xa dần
Nào đâu cái bến rửa chân
Gương trời soi bóng một lần rồi quên ...
Thềm trăng hoa rụng từng đêm
Buồng cau chín đỏ đợi têm cánh trầu
Em về nơi ấy là đâu
Bẽ bàng hoa bưởi, hoa ngâu bên nhà ...
Đường đi đôi ngả càng xa
Ngày xưa lời ngỏ giờ ra câu sầu
Ai ơi, nghĩa nặng tình sâu
Giờ như lục bát qua cầu gió bay !
Còn đâu chung lối những ngày ...
Đong đưa, hờn giận, tỉnh say với đời !
Lê Minh Dung
TRĂNG KHUYẾT
Về đâu sao khuyết trăng ơi
Để bao nhung nhớ chơi vơi bến đời.
Cung Hằng ai đã lả lơi
Để giờ vỡ mộng một thời vàng son
Bao giờ trăng mới lại tròn
Để người quân tử vẫn còn ước ao
Để lòng mãi được khát khao
Ả hằng cung quảng có bao nhiêu tình.
Đêm nay ai hẹn giếng đình
Mà trăng vằng vặc một mình nơi đây.
Dây dài, giếng cạn lỡ tay
Gầu rơi chạm đáy vỡ ngay trăng vàng.
Cõi tình ai đã đa mang
Mới hay trăng cũng đa đoan kiếp người.
Lê Minh Dung
Hoa Ngọc Lan
Anh hẹn với lòng anh, nhớ về em,
Mỗi lần qua ngõ nhỏ
Chưa thấy em, hương đã tỏa ngọt ngào.
Ơi cây ngọc lan thân thương, trong sân
nhà ai cổng kín,
Lá mỡn tươi xanh, chùm hoa muốt trắng,
Nhón gót bao lần, muốn hái... lại thôi!
Cơn gió nhẹ lay như đùa vui lơi lả,
Em mãi đứng trong sân, hương bay tỏa ra
đường,
Anh vẫn đi về, ngày đôi bận, ước mơ…
Rồi năm tháng đi qua, nắng mưa, dời đổi,
Biền biệt quê người, canh cánh chuyện
áo cơm...
Trở lại sáng nay, ngập ngừng, lạ lẫm,
Phố cũ, mở đường tường mất
chẳng còn sân!
Cây Ngọc lan xưa, giờ một mình lặng lẽ,
Vẫn tỏa hương thơm, bông muốt trắng
thuở nào,
Khoảng trống sân xưa giờ vỉa hè lát đá ,
Tán lá vươn cao, khoe hoa trắng đầu cành.
Muốn hái một bông ngày trở về để nhớ
Nhón gót bao lần, hoa giờ quá tầm tay.
Cơn gió mới, đưa hương đi xa quá,
Nhủ với lòng, ta còn mãi qua đây.
Chào anh Minh Dung, anh cũng có trang thơ bên này ư? Vui quá. Chúc anh sáng tác hay
Lê Minh Dung
NGƯỜI DƯNG
Mưa ngoài trời rơi rơi
Làm tóc em vương nước
Anh chỉ là người dưng
Xin một lần nhẹ vuốt!
Mi ai sầu lệ ướt
Se sắt người bên hiên
Em có nghe rả rích
Từng giọt lòng rơi rơi !
Đây bờ vai thật êm
Đêm dài, xin cứ tựa
Đây vòng tay thật ấm
Che gió chiều heo may!
Tôi và em hai mảnh
Một nửa trời em mưa
Mà tim tôi lạnh xót
Người dưng ơi người dưng!
LMD. Viết tặng một người dưng
Lê Minh Dung
BÂNG KHUÂNG CHIỀU
Chiều dần buông, nắng vàng phai cuối nẻo
Mây trôi buồn, chầm chậm gió vờ theo.
Khúc nhạc ai, nhặt khoan niềm viễn xứ...
Mình ta ngồi, cuống quít níu thời gian.
Hồn bỏ ngỏ, đợi trăng về trải mộng
Khúc tình thơ, chờ tri kỷ gieo vần.
Mùa xuân hỡi, có còn trong chồi biếc
Tầm xuân ơi, nở nhé kẻo mùa sang.
Thèm mênh mang, con sóng ước xa bờ
Nghe gió hát ru, trùng dương dát nắng...
Bâng khuâng nhớ, thẫn thờ mong vô lối,
Ta là ai sao lạc giữa tim mình !
- Chiều cuối Thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2010 23:28:26 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
Anh biết vì sao Hoa Cúc lại vàng
Anh biết Mùa Thu nói gì cùng Hoa Cúc
Mây trắng, heo may, trời xanh hay biển biếc
Anh biết vì sao hoa cúc lại vàng
Hoa Cúc vàng thương sắc lá chiều phai…
Anh biết vì Sao Hoa Cúc lại vàng,
Bởi trong ấy giấu cả Mùa Thu cũ,
Anh biết vì sao hoa cúc lại vàng
Hoa Cúc vàng, đợi cánh bưồm về bến
Anh biết vì sao Hoa Cúc lại vàng,
Heo may đi qua con đường yêu bỏ ngỏ,
Anh biết vì sao hoa cúc lại vàng
Hoa Cúc vàng, ươm chín những ước mơ…
Anh biết vì sao Hoa Cúc lại vàng
Anh biết cả những điều thầm kín
Không nói ra đâu, vì anh là Mùa Thu!
Cuối mùa Thu 2008
Lê Minh Dung
LỜI RU ...
Ngủ đi em, anh hát lời ru ,
Bằng tình thơ, và bằng nước mắt ...
Như con sóng lạc bờ trăng khuyết
Đắng cay, chợt nhận ra mình…
Ngủ đi em, anh hát lời ru ,
Bằng vần thơ, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt .
Trong giấc ngủ, môi thơm hờ hé nụ ,
Câu thơ anh run rẩy, điệu vần rơi ...
Ngủ đi em. một lần cho thanh thản,
Như ta xưa hai mảnh ghép chưa từng.
Ngủ đi em, ngủ quên đi nhé,
Trong mơ, neo bến bình yên...
Lê Minh Dung
NGÀY XƯA ƠI!
Anh nhớ ngày xưa chung một lớp
Đi về chung lối đội chung tơi
Cô Giáo vẫn khen em siêng học
Xinh xắn, văn hay, toán lại tài.
Cô cứ chê anh lười như hủi,
Chữ như gà bới, dốt như bò.
Em cũng gọi đùa, anh chúa dốt
Anh cười, cứ như thể em khen.
Thấm thoát mấy mùa xuân hoa nở
Trai Làng bao lứa đã xa quê.
Anh cũng tòng quân ra mặt trận,
Em vào đại học với ước mơ...
Vắng bặt tin nhau từ dạo ấy
Rừng xanh, núi thẳm, chiến trường xa...
Giấc ngủ giữa rừng chờ trận mới,
Mơ thấy buồng cau chín trước nhà!
Cánh Phượng ngày đi còn cháy đỏ?
Hoa Bưởi đêm nào vẫn ngát hương?
Năm tháng dù phai lòng chẳng nhạt,
Nhớ ngày xưa lắm, ngày xưa ơi!
LMD - Thái Bình tháng 6/ 1986
Lê Minh Dung
BÀI THƠ DÂNG MẸ
Duyên trời mẹ lấy chồng xa
Đường về quê ngoại cách ba bến đò.
Thuyền đầy, sóng cả, gió to
Đò dù cập bến, còn lo phập phồng.
Mẹ như cái vạc, cái nông
Tảo tần, khuya sớm bờ sông, đồng chiều
Chân gầy, bước mẹ liêu xiêu
Hai vai nặng gánh bao nhiêu đoạn trường.
Con đi trăm ngả ngàn phương
Nào quên dáng mẹ bên đường xanh xao.
Cho dù đất rộng trời cao
Cũng không sánh nổi công lao mẹ hiền.
Con còn rong ruổi khắp miền
Mẹ như chiếc bóng bên thềm gió lay.
Chiều nay con đã về đây
Đường quê xơ xác, mưa đầy từng cơn
Rưng rưng ngấn lệ tủi hờn
Chưa ngày báo đáp công ơn cao dầy
Hoàng hôn đã tím chân mây
Khói hương còn tỏa quanh đây dâng Người!
Mây trôi về phía cuối trời
Con ngồi bên mộ nhớ lời ru xưa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2010 00:00:43 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
VỤNG VỀ
Vụng về tôi, thuở ngây thơ
Lời yêu chậm ngỏ, em giờ xa quê.
Vụng về tôi, cuối nẻo về
Bến xưa bước lỡ, hẹn thề để quên.
Lê Minh Dung
KHÚC CƯỜI
Giờ vui sao lệ lại về
Thương mình xưa cái buồn khê kiếp người
Ông xanh ngó xuống trêu ngươi
Đôi khi muốn khóc lại cười như ngây
Nghèo chi nghèo trắng đôi tay
Trách cho con tạo lần này bất công
Quẳng lên trời một chữ không
Được - thua - còn - mất cứ tròng trành trôi...
Ai thương vớt lại giùm tôi
Khúc cười - tôi trót đánh rơi thuở nào!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2010 23:53:40 bởi dunginfoodco >
Lê Minh Dung
TÔI LÀ… KHÔNG TÔI
Tôi vừa vá lại giấc mơ
Bằng lời yêu nhặt bên bờ lặng câm
Đâu đây có tiếng khóc thầm
Có đôi mắt ướt về thăm tôi và...
Và... trong cuối giấc mơ xa
Tôi thương cái thuở tôi là không tôi
Người xưa đã thật xưa rồi
Ngu ngơ tôi ước lại thời ngây thơ
Hồn nhiên, giận dỗi, dại khờ
Tôi mang khánh kiệt xây hồ đam mê.
Lê Minh Dung
THỜI TÔI DẠI KHỜ
Em cười...liếc xéo... thế thôi
Thế mà run rẩy nỗi tôi khạo khờ
Thế mà sóng sánh ước mơ
Ai hay người thích chơi trò ú tim
Sóng cồn ngập bãi cát mềm
Thương con còng gió trong đêm. Nhớ về...
Cái thời em vẫn chân quê
Lời thề lưng lửng tóc thề bay bay
Em cười...liếc xéo - ô hay
Thế thôi mộng đã tràn đầy thời tôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2010 13:39:15 bởi dunginfoodco >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: