Rei Hino
-
Số bài
:
399
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 30.01.2010
- Nơi: hcmc
|
RE: Ai bảo chỉ hoàng tử mới là "chân mệnh thiên tử"
-
25.03.2011 18:43:06
81: tổ tôn nói lời tạm biệt Nạp Lan đức duật nói với tâm di,” Năm nay tuyết rơi, ngươi đừng mơ tưởng chơi ném tuyết! Nhiều nhất ta làm người tuyết cho ngươi,” “ Nga!” Tâm di đưa tay vào trong ngực Nạp Lan đức duật,” Chỉ có đôi người tuyết sao, không có khác?” “ Nếu ngươi ngoan, ta sẽ cùng ngươi đi ngắm tuyết,” Này trong nhà, tâm di là lớn nhất, tất cả mọi người không có can đảm cùng nàng cò kè mặc cả, ngay cả Nạp Lan hoành cũng không ngoại lệ, duy độc có thể cùng nàng nói điều kiện chỉ có Nạp Lan đức duật, “ Ân, còn nhớ năm ấy ở trong sơn động không? cũng là ngày tuyết rơi,” “ Nhớ rõ, như thế nào hội quên?” Tâm di nhớ lại:” Khi đó Hoàng Thượng vừa vặn bị bệnh, ung Vương gia phái lý đức toàn tới tìm ta, bọn tiểu mai cầu lý đức toàn nói dối lừa ung Vương gia, hoàn hảo ta lại trở về ngay sau đó, nếu ta thật sự mất tích, cũng không biết nói sao!” “ Ngươi là phúc tinh! Như thế nào sẽ có việc gì?” Hai người thân thiết rúc vào người nhau, Nạp Lan đức duật hiện cảm thấy thật hạnh phúc “ cánh cách!” Tiểu lam đột nhiên đẩy cửa vào, Nạp Lan đức duật sắc mặt trầm xuống:”Tiểu lam, sao không gõ cửa? Kinh hách(làm sợ) cánh cách thì làm sao?” “Ngạch phụ thứ tội,” Tâm di thấy tiểu lam một bộ bộ dáng lo lắng, vội hỏi:” Ngươi xưa nay không có lỗ mãng thất lễ như vậy, có chuyện gì?” “ hồi cách cách, ngạch phụ, lý đức toàn lý công công có việc gấp cầu kiến cánh cách, còn mặc thường phục đến,” Hai vợ chồng nhìn nhau một chút, lý đức toàn mặc thường phục tới làm gì? Điều này làm người ta thấy có chút kỳ quái, tâm di nhất thời cũng không nghĩ ra là nguyên nhân gì, liền đối với tiểu lam nói:” Ngươi đi đáp lời, nói ta lập tức đến!” “ vâng!” Tiểu lam đi ra ngoài, sau khi bẩm báo xong, Nạp Lan hoành liền khuyên giải:” Công công an tâm, trước uống chén trà nóng cho ấm,” “ Hiện tại có là quỳnh tương ngọc lộ, giờ ta cũng uống không được,” Lý đức toàn nào có tâm tình uống trà! sốt ruột, thấy tâm di cùng Nạp Lan đức duật sóng vai đi vào, hai người đi vào trước tiếp đón Nạp Lan hoành:”A mã!” “ Tâm di, lý công công tìm ngươi!” Nạp Lan hoành vội vàng đứng dậy nói, Theo lý, Nạp Lan hoành là trưởng bối, cùng tâm di nói chuyện không cần đứng, nhưng lấy quân thần lễ tiết mà nói, tâm di là quân, Nạp Lan hoành là thần, vốn nên là tâm di mỗi ngày tỉnh lại cấp thỉnh an, buổi sáng đầu tiên sau hôn lễ, tâm di mở cửa tự nhiên lại thấy Nạp Lan hoành đang ở cửa chờ cấp nàng thỉnh an, làm nàng sợ tới mức lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng chạy đến kêu Nạp Lan Đức Duật làm công tác tư tưởng với Nạp Lan Hoành. Ban đầu, Nạp Lan hoành còn không chịu, mỗi ngày đều đến như cũ, tâm di không ngừng mỗi ngày nói thầm bên tai Nạp Lan đức duật. Nạp Lan Đức Duật từ sớm đã cảm thấy cưới được tâm di thật là tốt cách cách Đại Thanh sau khi xuất giá không được ở cùng trượng phu, nếu vợ chồng muốn gặp mặt thì phải có sự đồng ý của các ma ma tùy thân(mấy bà ma ma chăm sóc cách cách từ bé ý), nói cách khác là phải hối lộ một chút, thì mới có thể vợ chồng đoàn tụ, nếu hối lộ ít, thì mơ tưởng, ma ma còn có thể nói là cách cách không trang điểm hay bất cứ cái gì đại loại vậy, mà tâm di không giống với cách cách chính thống, nàng là ngoại lệ, nàng không có ma ma quản đầu quản chân, cho dù có, chỉ sợ đã sớm bị nàng một cước đá ra xa, cho nên Nạp Lan đức duật mới có thể mỗi ngày cùng tâm di đồng thực đồng túc(cùng ăn cùng ở), Nếu hắn thú Uyển nhi, còn không làm cho hắn nghẹn chết sao! Không có quân thần chi lễ, chắc cũng chỉ có tâm di cách cách này là làm như vậy, nàng để ý từng ly làm cho Nạp Lan đức duật rất cảm động, hắn khuyên bảo mãi Nạp Lan hoành mới không mỗi ngày đến thỉnh an, nhưng Nạp Lan hoành dù sao cũng bị quan niệm quân thần truyền thống ăn sâu, thấy tâm di vẫn luôn đứng dậy nói chuyện, Nạp Lan đức duật đỡ tâm di ngồi xuống, tâm di mở miệng hỏi:”Lý công công, chuyện gì mà gấp như vậy?” Lý đức toàn bộ dáng lo lắng vạn phần làm cho tâm di cũng khẩn trương, “ cách cách, ngài mau hồi cung, vạn tuế gia, vạn tuế gia bệnh rất nặng,” Nguyên lai lý đức toàn là đến mời cứu binh, “ Hoàng Thượng bị bệnh sao?” Tâm di có điểm ngoài ý muốn,” trước đó vài ngày ta nhìn ngài còn rất tốt mà,” “ khoảng tám ngày trước Hoàng Thượng có chút phong hàn, thái y khai dược, dung hết 2 thang thuốc thì thấy chuyển biến tốt, nào biết hôm nay lại trầm trọng, vài vị Vương gia kêu nô tài đến thỉnh cách cách,” Lý đức toàn một hơi nói hết, “ tám ngày trước sinh bệnh, hôm nay là ngày bao nhiêu?” Tâm di sống rất thoải mái nên cũng không nhớ rõ ngày, “ Hôm nay mười một,” Lý đức toàn đáp, Tâm di sắc mặt nhất thời đại biến đứng lên, lay động một chút thân mình rồi ngồi lại trên ghế, Nạp Lan đức duật chưa từng thấy qua tâm di như vậy không biết làm sao, cuống quít hỏi:” Tâm di, làm sao?” Tâm di ổn ổn tâm thần, nói:”Tiểu lam, gọi mọi người tất cả đi ra ngoài, ngươi cũng đi ra ngoài,” Tiểu lam dẫn hạ nhân rời khỏi, “Đức duật, đề phòng tai vách mạch rừng,” Nạp Lan đức duật thấy tâm di thận trọng như thế, biết sự tình trọng yếu, nói:” Ta đi xem một chút,” Không bao lâu, hắn đã trở lại, đóng cửa lại nói:” Yên tâm, ta coi qua, bốn phía không ai,” Kỳ thật, lấy hắn công lực nếu ngoài cửa có người, hắn lập tức có thể cảm thấy được, ra ngoài đi bộ một chút cũng là vì càng yên tâm, Đại sảnh im ắng, tất cả mọi người chờ tâm di nói chuyện, nhưng tâm di vẫn là do dự, nàng không biết nên nói như thế nào mới có thể làm cho những người trước mặt không bị kinh hãi, Lý đức toàn không chịu nổi:” cách cách, ngài,,,” Tâm di xua tay ngăn hắn lại, dùng thanh âm rất nhẹ nói:” Chuyện tới nước này, ta cũng không thể không nói, Hoàng Thượng đại nạn đã đến,” Vừa nghe lời này, lý đức toàn bùm quỳ xuống, không ngừng dập đầu:” cách cách, cách cách ngài cứu… cứu vạn tuế gia đi, nô tài cấp ngài dập đầu,” Tâm di ý bảo Nạp Lan đức duật kéo hắn, thấy lý đức toàn bộ dáng thương tâm, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng nàng chỉ có thể trước an ủi một chút,”Lý công công, đừng như vậy, ta không phải thần tiên, không biết thuật khởi tử hoàn sinh,” “ Tâm di, thật sự không có cách nào sao?” Nạp Lan hoành cũng hỏi, “A mã, bệnh Hoàng Thượng nếu thời đại của ta, không đáng kể chút nào, có thể sống thêm mười năm, chẳng những hai mươi năm cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại, năm 1722, ngay cả trị bệnh đậu mùa còn chưa tìm ra cách, ta có thể làm sao bây giờ? Ba trăm năm, kém ba trăm năm, ta bất lực,” Cái gọi là ‘không bột đố gột nên hồ’, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, chính là đạo lý này, hiện tại thiết bị, dược vật đều không có, tâm di dù có một thân y thuật, cũng không cách nào cứu người, Nạp Lan đức duật coi như bình tĩnh, vội hỏi:” Tâm di, hiện tại không phải lúc thương tâm, vô luận như thế nào, ngươi cũng nên đi một lần, nếu không lòng người hoảng sợ, sẽ khiến cho cung biến,” “ Ngươi nói đúng!” Tâm di gật gật đầu, quay đầu hỏi Nạp Lan hoành:”A mã, thủ hạ tướng sĩ của người đều là người tâm phúc?” Nạp Lan hoành khó hiểu nói:” Tâm di, ngươi vì sao đột nhiên hỏi cái này?” “ Này chờ một chút ta trở về sẽ giải thích, a mã, hiện tại người đem thân tín đến bên mấy vị có chức quyền,” Nạp Lan hoành một trận khẩn trương,” Tâm di, có phải sẽ diễn ra đại sự, có phải hay không thật sự sẽ cung biến?” “A mã, ngươi trước đi làm, ta trở về sẽ tường tận kể lại,” “ Ta đồng ngươi cùng đi,” Nạp Lan đức duật nói, “ Ta trước sẽ cùng lý công công đi, ngươi cứ như bình thường đi vào,” Nói xong, tâm di cùng lý đức toàn đi ra cửa, hai người đi đến cửa, Nạp Lan đức duật gọi lý đức toàn lại,”Lý công công,” “Ngạch phụ,” Lý đức toàn quay lại “Lý công công, ở trước mặt các vị Vương gia, ngươi ngàn vạn lần không thể lộ ra nửa điểm,” Nạp Lan đức duật sợ lý đức toàn thương tâm mà lộ ra sơ hở, khiến cho mọi người hoài nghi, “ Nô tài hiểu rõ,” Lý đức toàn tự nhiên biết nặng nhẹ, khổ sở cũng không dám lộ ra nửa điểm, Trong vườn Sướng Xuân, Khang Hi nằm ở trên giường, sắc mặt u ám, dận [font="]chân cùng vài vị Vương gia a ca, còn có trương đình ngọc cùng các đại thần chờ ở hai bên, Tâm di nhỏ giọng đi vào, mọi người thấy nàng đã đến, đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, tâm di đi vào bên giường Khang Hi, mỉm cười nói:” Hoàng Thượng, ta mới vài ngày không có tới, ngươi như thế nào thì bị bệnh?” “ Chỉ có trẫm bị bệnh, ngươi mới có thể đến, trẫm chờ ngươi tới xem bệnh cho trẫm,” Khang Hi thanh âm đã thực hư nhược, Tâm di cưỡng chế bi thương, cười nói:” Yên tâm, ta là tiểu thần tiên! Có ta ở đây, ngươi rất nhanh sẽ tốt,” Khang Hi cũng cười nói:” Tốt, tiểu thần tiên, cho trẫm một viên linh đan diệu dược,” Sau đó quay đầu đối với mọi người nói:” Các ngươi đều đi ra ngoài, trẫm cùng tâm di nói một lát, Trương đình ngọc, ngươi canh giữ ở cửa, không có trẫm ý chỉ, ai cũng không chuẩn tiến vào,” Mọi người lục tục rời khỏi, Khang Hi thở hổn hển mấy hơi thở, vươn một bàn tay,” Nha đầu, phù trẫm đứng lên,” “ Hoàng Thượng, vẫn là nằm đi,” Tâm di khuyên nhủ, Khang Hi lắc đầu, tâm di chỉ có thể nâng dậy Khang Hi, ở dưới thân hắn thêm cái đệm, Ngồi dậy, Khang Hi nhìn tâm di một lúc lâu mới nói:” Nha đầu, ngươi diễn trò cho bọn hắn nhìn, có phải hay không?” “ Hoàng Thượng, ta không có,” “ Ngươi giấu gạt được bọn chúng cũng không thể gạt được trẫm, trẫm trong lòng rất rõ, trẫm không được, mau, là hôm nay hay ngày mai?” “ Hoàng Thượng!” Tâm di ở hốc mắt đã xuất hiện nước mắt, “ Ngoan, không khóc, khóc sẽ làm bị thương thân mình!” Khang Hi nhìn nhìn tâm di hở ra bụng( tức là bụng đã nhô ra),” Trẫm không được nhìn thấy hài tử của ngươi, tiếc nuối a! Trẫm đoán đứa nhỏ này sẽ cùng ngươi giống nhau: thông minh, trẫm ngay cả tên đều chuẩn bị tốt lắm, nếu là nam hài kêu Bác Văn, nếu là nữ hài kêu Thanh Thanh!” “ Tạ ơn Hoàng Thượng thưởng danh!” Tâm di nước mắt rốt cục không nín được rớt xuống, Khang Hi thay nàng lau,” Ngươi khi nào thì cùng trẫm khách khí như vậy? Mọi người đều phải chết, cũng không có gì, Nhớ rõ cũng là ngày đó ngươi từ trên trời rơi xuống, trẫm xem nước mắt của ngươi, trẫm chỉ nhìn thấy ngươi cười, ngay cả bị thích khách chém cũng chưa khóc,” “ Tâm di cũng có khóc vài lần, chính là Hoàng Thượng nhìn đến đều là lúc tâm di vui vẻ,” “hai năm đã qua, ngươi giúp trẫm được hưởng thụ vui vẻ của gia đình dân chúng bình thường, trẫm rất vui, trẫm thật luyến tiếc!” thần sắc Khang Hi toát ra vô hạn không muốn xa rời, “ Tâm di cũng thật luyến tiếc Hoàng Thượng, trong lòng tâm di, Hoàng Thượng tựa như là thân nhân của ta, là ông nội của ta, Hoàng Thượng làm cho tâm di cảm nhận được thân tình chưa bao giờ từng có, Hoàng Thượng, tâm di vô dụng, chữa không được bệnh của ngươi,” “ Ba trăm năm trong đó có chênh lệch, trẫm hiểu được, nha đầu, trẫm còn có một cái nguyện vọng cuối cùng,” “ Hoàng Thượng, ngươi nói, chỉ cần ta làm được,” “ Bảo ta một tiếng ông nội,” “ Ông nội!” Tâm di khóc ngã vào trong lòng Khang Hi, Khang Hi lão lệ tung hoành ( nước mắt của người già rơi)” Ngoan, cháu gái ngoan,,,” lúc lâu, một già một trẻ mới dừng nước mắt, Khang Hi từ từ chậm rãi lấy ra một cái hộp nhỏ: “Cầm” Tâm di rưng rưng tiếp nhận, “ Ngoan, để ông nội không có gì lưu, để lại cho đứa nhỏ của ngươi, chỉ có cái này cầm đi,” Tâm di nhìn cái hộp nhỏ, rồi nhìn Khang Hi:” Tâm di hiểu,” Khang Hi vuốt ve mái tóc tâm di, chậm rãi nói:” Hắn sau khi đăng cơ, ngươi có thể giúp đỡ hắn liền giúp đỡ, trẫm biết con mình, chính là đừng làm cho bọn chúng huynh đệ tương tàn,” “ Hoàng Thượng, hắn sẽ không đem thập tứ gia làm loạn, dù sao cũng là nhất mẫu đồng bào, người khác có lòng muông dạ thú, hắn dù sao cũng phải tự bảo vệ mình!” “ Đúng vậy, vị trí này ngồi thật khó, ai, trẫm cũng quản không được nhiều như vậy, trẫm mệt, muốn ngủ,” Tâm di đỡ Khang Hi nằm xuống, trong chốc lát, Khang Hi liền ngủ say, tâm di ngồi thật lâu bên người hắn, thay Khang Hi đã ngủ say dịch dịch chăn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, một giọt rơi xuống vỡ tan trên chiếc hộp tâm di cầm, Chờ tâm tình bình tĩnh trở lại, đến chậu rửa mặt lau một chút, mới đi ra cửa, nàng vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người xúm lại, tâm di không đợi bọn họ mở miệng, liền cười nói:” Hoàng Thượng đã ngủ, các ngươi đi vào sẽ đánh thức hắn, Hoàng Thượng lần này bệnh so với lần trước bất đồng, phải nhiều ngày mới có thể khôi phục, mọi người không nên gấp gáp,” Tâm di vừa nói, mọi người An Tâm không ít, không giống lúc trước khẩn trương, chỉ cho là tâm di đi thì sẽ đem Khang Hi diệu thủ hồi xuân, Về đến nhà lý, tâm di đem hộp nhỏ mở ra, nhìn vào bên trong, một tiếng thở dài thật mạnh, nước mắt liên tục rơi xuống, Nếm qua cơm chiều, không đợi thu thập, Nạp Lan hoành nhịn không được, đuổi hạ nhân đi liền hỏi tâm di:” Tâm di, Hoàng Thượng rốt cuộc truyền ngôi cho ai?” Tâm di cũng không nói nói, cầm lấy 4 chiếc đũa, Nạp Lan phụ tử vừa thấy, cũng không lên tiếng, trong lòng âm thầm may mắn, “ Hoàng Thượng muốn bảo đảm đại thanh tam đại thịnh thế, cũng là một phen khổ tâm, A mã, người của ngươi thủ đều an bài tốt lắm sao?” Tâm di hỏi, “ Không sai biệt lắm, chỉ trong quân doanh có nhiều người của bát gia,” “ Mặc kệ là kỵ binh dũng mãnh trong quân doanh, chỉ cần là người của bát gia nhất định phải đổi hết,” “ Bọn họ chức vụ cũng không nhỏ, muốn đổi chức cần có thánh chỉ,” Nạp Lan hoành với những người này cũng không có biện pháp, “ Hiện tại nơi nào còn có thánh chỉ, làm giả chiếu chỉ đi, thật không được, giết một người răn trăm người,” Tâm di cũng thật lợi hại! Nạp Lan hoành cũng không có lá gan lớn như tâm di:” làm giả chiếu chỉ? Đây là tội lớn khi quân,” “A mã, không cần lo lắng, việc này sẽ chẳng có ai đến truy cứu, lão sẽ không, tân lại càng không,” Tâm di rất nắm chắc nói, sau đó lại hỏi:”Tiết đại nhân nơi đó, đã biết sao?” “ Ta không dám cùng hắn nói,” “ cùng hắn nói, hắn là người Hán, nhưng lại là Binh Bộ Thị Lang! Ta trước tiên là nói rõ ràng, đến ngày đó, thực khẩn trương, nhưng mặc kệ như thế nào, các ngươi cứ việc buông tay đi làm!” Tâm di chỉa chỉa bốn chiếc đũa,” Chỉ cần có người trước đối với hắn quỳ xuống xưng thần là được,” “ Tâm di, Hoàng Thượng không phải có di chiếu sao, chẳng lẽ bọn họ dám không phụng chiếu?” Nạp Lan hoành vẫn là không tin vài vị a ca kia có lá gan lớn như vậy, Tâm di cười cười,” Ta hiện tại đối với các ngươi nói thật, lịch sử đối với di chiếu này có rất nhiều nghi vấn, đối với hắn cũng có rất nhiều phỏng đoán, nhưng mặc kệ thế nào, hoàng đế chính là hắn làm!” “Đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng thời điểm thua, những người khác nuốt xuống như thế nào được, ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần?” Nạp Lan đức duật dự cảm đến ngày đó thế nào cũng là một cuộc chiến tàn khốc, “A mã, trở về chịu tang, vô luận như thế nào cũng không có thể làm cho hắn vào thành( đang nói về thập tứ a ca đúng không nhỉ?? Sao trên thì nói là bát a ca mà vụ vào thành chịu tang thì chỉ có thể là thập tứ a ca thôi chứ!!!), điểm ấy là khó khăn nhất, khi tất yếu, vẫn là câu nói kia, đối thủ hạ của hắn, giết một người răn trăm người,” “ Tâm di, tim ta hiện tại đã bắt đầu đạp loạn!” Nạp Lan hoành không nghĩ tới sự tình hội như vậy phức tạp, “ Cho nên mới phải liên hợp tiết ngôn a!” Tâm di quay đầu hỏi Nạp Lan đức duật,”Đức duật, thị vệ trong vườn Sướng xuân đều là người của ngươi sao?” “ Không được đầy đủ, tuy vậy, vừa lúc nên thay quân, ngày mai ta sẽ an bài thỏa đáng,” “ Ai! Lại là Chử đậu nhiên đậu cơ(Nấu đậu bằng cây đậu),” Nạp Lan hoành thở dài, hàn huyên trong chốc lát, an bài hết thảy, tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi, Trở lại phòng, tâm di cởi áo khoác, cũng lên trên giường, lại đối Nạp Lan đức duật nói:” Cho ta một bộ y phục dạ hành, đức duật, ngươi cũng thay, chúng ta đi ra ngoài một lần,” “ thế nào lại phải mặc như vậy đi ra ngoài sao?” “ Ngươi coi mấy vị a ca là đứa ngốc sao, bọn họ chẳng lẽ nhìn không ra lão gia đã sớm chết, ta chỉ lừa được bọn họ nhất thời, thái y bắt mạch sẽ biết. Lúc này, bên ngoài phủ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn đâu, ta chỉ vừa ra khỏi cửa, nhất định bị theo dõi,” “ Hiện tại mới biết có một vị lão công võ nghệ cao cường là cỡ nào trọng yếu đi!” “ Là là là, tiểu nữ tử đa tạ đại hiệp rút dao tương trợ,” Lúc này, tâm di vẫn còn có tâm tư trêu chọc, Thay quần áo, Nạp Lan đức duật cười nói:” Lại là như vậy đi ung vương phủ, ha hả!” Tâm di biết hắn chỉ cái gì, thản nhiên cười,” Nạp Lan Hầu gia, ngạch phụ đại nhân, chúng ta còn thiếu hắn một cái nhân tình, hiện tại là đến lúc đáp lại rồi,” __________________ hết chuơng 81 chuơng 82: Nhập vị __________________________________ Chú thik Chử đậu nhiên đậu cơ Đậu tại phủ trung khấp Bản tự đồng căn sinh Tương tiễn hà thái cấp? Nấu đậu bằng cây đậu Hạt đậu trong nồi khóc: Vốn một gốc sinh ra Sao đốt nhau quá gấp? (Thất bộ thi _ Tào Thực) Truyền rằng, Tào Thực là con trai thứ Tào Tháo, từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, 10 tuổi đã xuất khẩu thành thơ, hạ bút thành văn. 18 tuổi đã làm rất nhanh bài phú Đồng tước đài át hẳn các bài của anh em khiến ai cũng thán phục. Tào Tháo rất yêu quý Tào Thực, có ý định lập làm thế tử nối nghiệp. Nhưng do tính Tào Thực chân thành nhưng phóng túng, lại hay say sưa tiệc rượu nên cuối cùng Tào Tháo đổi ý, đặt sự nghiệp chính trị vào tay Tào Phi tức Ngụy Văn đế sau này. Tào Thực vốn có hoài bão công danh, muốn thực hiện chí hướng hưng bang kiến quốc, bị gạt bỏ như vậy thì buồn bã oán hận ngấm ngầm. Còn Tào Phi vốn đã ghen tức với Tào Thực từ lâu, đến khi xưng đế, sợ em trai oán hận làm phản nên tìm cách hại trước. Trong một bữa tiệc rượu có đông đảo bá quan cùng dự, Tào Phi bắt Tào Thực phải đi bảy bước làm xong một bài thơ. Nếu không làm được sẽ bị xử tội. Tào Thực đã bước đúng 7 bước và xuất khẩu thành bài Thất bộ thi Bài thơ giản dị, tự nhiên, mà ý tứ thật sâu xa, gây xúc động cho nhiều thế hệ người đọc. Những điều trên đây, sách vở đã nói nhiều, không có gì lạ. Người ta vẫn xem đây là một danh tác bất hủ. Nhưng gần đây, giới nghiên cứu Trung Quốc có ý kiến cho là bài thơ đó không phải của Tào Thực, vì trong các thi tập của Tào Thực không thấy ghi lại. Ý kiến phản bác cho rằng, bài thơ không được ghi trong thi tập là có lý do, vì sau khi Tào Phi chết, con là Tào Duệ lên ngôi tức Ngụy Minh đế, vẫn căm ghét Tào Thực. Nội dung bài thơ lại chê trách Tào Phi mạnh mẽ và nặng nề như vậy thì không được phép lưu lại là điều dĩ nhiên. Có một ý kiến đáng tin cậy mà giới nhiên cứu cần quan tâm là bài thơ này đích xác của Tào Thực song đã bị đời sau sửa lại. Đó là sách Thế thuyết tân ngữ của Lưu Nghĩa Khánh thời Nam triều, một bộ sách rất có giá trị về sử liệu, trong thiên Văn học có chép: Ngụy Văn Đế từng bắt Đông A Vương (tức Tào Thực) đi bảy bước phải làm xong bài thơ. Không xong sẽ xử tội. Bài thơ làm xong ngay như sau: Chử đậu trì tác canh Lộc thị dĩ vi trấp Cơ tại phủ hạ nhiên Đậu tại phủ trung khấp Bản tự đồng căn sinh Tương tiễn hà thái cấp Vậy là bài thơ không phải 4 câu mà là 6 câu. Đặc biệt đáng lưu ý là hai câu đầu có gắn với một món ăn quen thuộc, thời nay thì tầm thường, song thời đó lại là mỹ vị: Món tương đậu xị, tức ta gọi là “tương tàu”, người Trung Quốc thường hay dùng hấp cá rất ngon. Có lẽ thời Ngụy – Tấn, món này mới được phát minh, được xem là ngon và lạ nên được các đế vương và giới quý tộc ưa thích. Cũng trong sách Thế thuyết tân ngữ thiên Ngôn ngữ còn chép một chuyện nhỏ thời Tây Tấn: “Học giả Lục Cơ đến yết kiến Vương Vũ Tử. Vũ Tử sai dọn mấy hũ kem sữa dê ra đãi rồi hỏi: “Ở Giang Đông các ông có món nào địch nổi món này không?”. Lục Cơ nói: “Có món đậu xị, vị ngon hơn”. Quý Công tử phương Bắc cụt hứng vì cứ tưởng món kem sữa dê là ngon nhất thiên hạ. Thế mà Lục Cơ lại cho là không bằng món tương tàu của vùng mình”. Xem thế đủ biết giá trị của món đó cao thế nào và Tào Thực hẳn rất thích ăn nên lúc bất thần phải ứng phó mới nhớ đến ngay tức thì và nảy tứ làm thơ như vậy. Hai câu đầu là: Chử đậu trì tác canh Lộc thị dĩ vi trấp (Nấu đậu cho chín thành canh Lọc lấy chất tương làm đậu xị) Sự việc bình thường quen thuộc từ dân dã đến quý tộc như vậy được đưa vào mở đầu bài thơ rất tự nhiên và rất thực tế khiến hai câu sau vừa thực lại vừa hư, hợp lý mà xúc động: Cơ tại phủ hạ nhiên Đậu tại phủ trung khấp (Thân đậu đốt dưới nồi Hạt đậu trong nồi khóc) Dùng chính thân cây để làm củi đốt, nấu chín hạt của mình. Vật vô tri dường như đã gợi cho người đọc một cảm giác đau thân xác, để rồi dẫn đến nỗi đau tinh thần bởi 2 câu khóc: Bản tự đồng căn sinh Tương tiễn hà thái cấp? (Vốn cùng một gốc sinh ra Sao đốt nhau gấp thế?) Vừa đau đớn vừa phẫn hận, vừa oán trách vừa tủi hờn, Tào Thực rất rõ ý độc của anh nên những câu thơ không chỉ có nước mắt mà có cả những tia lửa. Cổ kim không thiếu những chuyện cha con, anh em thời phong kiến tranh quyền đoạt lợi, sát phạt lẫn nhau, song viết thành thơ hay như thế thì chỉ có Thất bộ thi của Tào Thực. Vấn đề chúng tôi muốn nói ở đây là văn bản tác phẩm. Xưa nay, giới nghiên cứu cũng như người đọc thường chỉ thấy bài thơ 4 câu, nhưng Thế thuyết tân ngữ lại chép những 6 câu. Sách Thái bình quảng ký cũng chép bài Thất bộ thi 6 câu như vậy. Bài 4 câu thì lần đầu xuất hiện trong Văn tuyển với lời chú của Lý Thiện đời Đường: Văn Đế bắt Trần Tư (tức Trần Tư Vương Tào Thực) đi bảy bước phải làm xong bài thơ. Thơ rằng: Cơ tại táo hạ nhiên Đậu tại phủ trung khấp Bản tự đồng căn sinh Tương tiễn hà thái cấp? Lý Thiện đã bớt đi hai câu đầu và đổi chữ “phủ” thành chữ “táo” (bếp). Thời Đường, chuyện bớt đi như vậy cũng thường có trong giới văn chương. So với bài 6 câu, Lý Thiện chú thêm như vậy vẫn bảo lưu được nội dung chủ yếu. Tinh thần bài thơ vẫn rõ, ý tứ chính vẫn nguyên vẹn lại nổi bật hơn khiến người đọc cảm khái vô cùng. Thay đổi như vậy thật là cao thủ. Nhưng so sánh sẽ thấy bài 6 câu chân thật chất phác hơn: Hai câu đầu nói rõ nấu đậu để làm gì? Tác giả tả rất cụ thể: Nấu chín thành canh rồi lọc lấy chất tương (cho thêm hương liệu để lên men, làm thành món đậu xị, chuyện này đương thời ai cũng biết). Đó là cách làm món ăn rất thịnh hành đời Nguỵ - Tấn, nhưng đến đời Đường thì món này quá bình thường, không cần quan tâm. Vậy là trình độ khoa học kỹ thuật tiến lên cũng có ảnh hưởng đến văn chương nghệ thuật. Xét ở góc độ thơ ca thì bỏ đi hai câu như vậy rất hay. Nhưng ở góc độ văn bản, văn hiến thì phải nói như Thế thuyết tân ngữ mới đúng. Ở góc độ tìm hiểu về Tào Thực thì cũng nên quan tâm chi tiết thú vị này để thấy thêm chất đời trong thơ ca ông. (nguồn: tạp chí hồn việt)
học dốt, nói ngông đi chơi lông bông mồm thì khoác lác mua sắm nát đời mà câu nào nói ra cũng lời lời đạo lý rh
|