CHUYỆN TÌNH YÊU
celina 31.05.2010 14:01:25 (permalink)
                        CHUYỆN TÌNH YÊU
 
Cả lớp xếp hàng chờ giáo sư Toán, Thuý nói nhỏ vào tai Mai:
- Đi xem xinê không? anh Thành đang chờ mình ở ngoài kia.
Mai liếc xuống hàng sau cùng:
- Sợ về sau con Hoa thì chết.
- Chắc không sao đâu, chiều nay học 3 giờ mà.
Mai ngần ngại, Thuý dục:
- Đi lẹ hông thôi cô ra thì lỡ hết.
Mai rời hàng tới chỗ Hoa đứng:
- Tao "bị" nên đau bụng quá, chắc phải về thôi.
Và cô nhẹ cả người khi thấy em gái gật đầu ừ nhỏ.
Ra khỏi trường đã thấy Thuý đứng bên kia đường vẫy tay, và phân công luôn:
- Mai lên anh Thành chở, để Bình chở tao.
Thành nhìn Mai cười ấm áp:
- Lên đi em, ngồi cho vững nghe.
Mai hồi hộp vén áo ngồi vào phía sau. Thành là anh ruột của Thuý - một sĩ quan KQ đóng ngay tại TP. Hai người gặp nhau mấy lần tại nhà Thuý. Con tim cô gái mới lớn rộn ràng, thổn thức với tình cảm của anh trai bạn học.
Hàng cây bên đường lùi dần, ngơ ngác nhìn theo hai chiếc xe hối hả, khuất dạng sau ngã tư đèn xanh, đèn đỏ.
Rạp hát tắt đèn tối thui, Mai ngập ngừng bước theo người soát vé. Thành đi sát bên Mai, bàn tay cô nằm gọn trong tay anh ngoan ngoãn phục tùng, tin cậy. Vừa yên chỗ ngồi, Thành choàng tay qua vai Mai, cô thầm thì:
- Coi chừng Thuý nó cười chết.
Anh cụng vào đầu cô:
- Cười hở mười cái răng !
Mai yên lặng nhìn cô gái xinh đẹp trong vai ca sĩ đang biểu diễn trên màn ảnh. Cuối cùng, tình yêu nồng và những lời nhắn gởi thiết tha của cô cũng làm con tim người chồng cả ghen lay động, mang anh trở về tổ ấm với người vợ chung thuỷ. Đèn bật sáng khi nỗi oan của cô vợ được sáng tỏ.Bình đề nghị:
- Chúng mình đi uống nước nhé?
Nhìn đồng hồ chỉ 5 giờ, Mai hoảng sợ:
- Thôi cho em về đi.
Thuý nhìn bạn gật đầu cảm thông.
Thành bỏ Mai xuống khúc cua quen thuộc, cách nhà một quãng, cô đi như chạy, hi vọng mình sẽ về nhà trước Hoa. Vừa đẩy cổng vào, Mai đã thấy em gái ngồi đung đưa trên xích đu đặt cạnh cây chùm ruột. Hoa nghiêm mặt:
- Bà đi đâu giờ này mới về?
Mai hỏi nhỏ:
- Chị ba về chưa?
Hoa dấm dẵn:
- Chưa, mà má hỏi bà đó.
Mai hồi hộp:
- Rồi mày nói sao?
- Thì phải đở cho bà chứ sao. Tui nói bà đến nhà bạn thăm nó bị bệnh, má thắc mắc là học chung lớp sao tui không đi. Tui nói tui hổng ưa nó.
Mai thở phào nhẹ nhõm, ôm cặp vào nhà lòng thầm cám ơn em. Hại chị em cách nhau một tuổi, Mai thi đệ thất hai lần mới đậu nên học chung lớp với Hoa.
Cơm tối xong lên phòng học, Hoa hất hàm hỏi:
- Giờ bà phải nói thật cho tui biết hồi chiều bà đi đâu, nêu không tui méc chị ba.
Nhà có ba chị em gái, Phượng là kế toán của NH, tánh chị nghiêm nghị khó khăn, hai đứa em có lỗi gì, ba má cho chị toàn quyền xử phạt. Mai nhủ thầm:"quanh co cũng không qua nổi con nhỏ này, mà làm nó bực tức thêm thì mình lãnh đủ".Hít một hơi dài để lấy thêm can đảm Mai nói như đánh vần từng chữ:
- Tao đi xinê.
Hoa cười gằn:
- Với anh em con Thuý phải không?
Cô kêu lên kinh ngạc:
- Sao mày biết?
- Hừ, thấy bà nói đau bụng là tui nghi rồi, bà "bị" cùng lúc với tui, hết cả tuần rồi. Vô lớp cũng không thấy con Thuý, trong khi nó xếp hàng tui thấy nó đứng trước bà. Cả hai cùng biến mất, rõ ràng quá mà.
Mai năn nỉ:
- Đừng méc chị ba nghen Hoa..
- Nếu sợ thì bà nên cắt đứt đi, chị ba đã biểu vậy rồi. Bà mê mệt quá mà, ăn trúng bùa mê thuốc lú rồi hả?
Mai im lặng nhìn vào trang sách vừa mở. Một lần, Thành chở cô đến hiệu sách, vừa ngừng xe thì chạm mặt với Phượng từ trong bước ra. Chị lẳng lặng như không hề thấy cô, dắt xe xuống đường phóng đi. Mai không còn tâm trí đâu mà lựa chọn, những tấm thiệp xinh xinh, nhỏ nhắn nhảy múa trước mắt cô như các con rối xấu xí, vô duyên. Thành chọn gì cô cũng ừ rồi hối anh đưa về. Từ khúc cua quen thuộc Mai đi từng bước bất an vô nhà, quãng đường không xa nhưng sao đôi chân nặng nề, mệt nhọc.
Đúng như cô dự đoán, chị Phưọng đang ngồi chờ trên xích đu trước nhà, nghiêm nghị nhìn Mai :
- Vô thay áo rồi ra biểu.
Mai chậm rãi thay đồ, rửa mặt để lấy bình tĩnh rồi mới bước ra. Không dám ngồi chung với chị, cô cầm theo cái ghế nhựa nhỏ đặt xéo trước mặt Phượng. Nhìn đôi bàn tay  xếp nhẹ lên đùi em run nhẹ, Phượng cố dịu giọng:
- Người đi cùng em là ai?
Mai lí nhí:
- Dạ anh Thành là anh của Thuý, học chung lớp với em.
- Quen nhau bao lâu rồi.
- Dạ mấy tháng trước, em tới nhà Thuý chơi gặp ảnh.
Phượng chăm chú quan sát em:
- Sang năm là em thi tú tài, rồi còn phải chuẩn bị cho thi đại học. Tại sao không chịu lo học mà bày đặt yêu đương hả? Dừng chuyện này ở đây, nếu không thì đừng trách chị. Thôi vào giúp má sửa soạn cơm nước đi, ba sắp về rồi đó.
Và chị giao cho Hoa nhiệm vụ quàn lý Mai chặt chẽ. "Nếu làm không tròn thì chị đánh đòn Hoa luôn đó"
Nhưng tâm lý con người thật là phức tạp, càng khó khăn cấm đoán bao nhiêu thì càng lao vào như con thiêu thân dưới ánh đèn, những cuộc hẹn hò lén lút càng thi vị, ngọt ngào bấy nhiêu.
Vào lớp, để tránh sự chú ý của Hoa, cô không dám trò chuyện thường xuyên với Thuý nữa, giờ chơi, chờ các bạn ra hết, Thuý nhét thư của Thành vào vở Mai để sẵn trong hộc bàn, và thông điệp của Mai cũng tới Thuý bằng cách như thế. Cũng may là hai cô đều ngồi đầu bàn nên mọi chuyện suôn sẽ, Hoa không chút mãy may nghi ngờ. Thỉnh thoảng Hoa bị ốm nghỉ học (Hoa mắc bệnh suyễn), Mai ôm cặp tới chỗ hẹn thay vì đến lớp. Thành trêu cô:
- Làm người yêu lính kiểng cũng lợi hén em.
 
Hôm nay trong giờ ra chơi, Mỹ kéo tay Mai đi vòng quanh sân. Cô kể:
- Nè Mai, nhỏ Vân là bồ của anh con Thuý đó.
- Thuý nào?
- Thuý lớp mình chứ Thuý nào.
Mai tròn xoe mắt:
- Sao bồ biết?
- Tui thấy nó đi chung với ông Thành mấy lần. Tuần nào nó lại không tới nhà con Thuý, tui ở sát nhà con Thuý, tui thấy hoài.
Mai nghe nghẹn ở cổ, không để ý đến nét thay đổi trên mặt bạn, Mỹ vô tư:
- Nhỏ đó nhà giàu nên ăn diện ghê há, mà kể ra ông Thành cũng đẹp trai đấy chứ, dân KQ mà.
Hai cô cặp tay nhau về lớp. Lòng Mai rối bời, ngổn ngang. 
Vân ngồi ngay bàn trên, trước mặt Mai, khá xinh, mái tóc dài luôn cột hai bên, trang điểm bằng những chiếc nơ đủ màu hàng ngày. Tuy học không giỏi, nhưng là con gái ông Trưởng ty Ngân khố nên Vân vẫn khoác lên ngưòi nét kiêu kỳ của con gái nhà giàu.
Như để chứng tỏ cho Mai biết nguồn tin mình không phải là tin vịt, Mỹ gợi chuyện cùng Vân;
- Ê Vân, hôm qua đi chơi với chàng du dương quá hén?
- Sao bồ thấy?
- Tui đứng trên sân thượng nhìn xuống thấy anh chị thắm thiết quá chừng.
Vân cười có vẻ hãnh diện thay cho câu trả lời. Tan trưòng, Mai thẩn thờ ôm cặp bước theo Hoa như người máy. Đường về nhà sao u ám, kéo dài như vô tận. Lòng cô sôi sục sự căm giận. Lúc này cô mới thấu hiểu cảm giác bị phản bội, trước đây khi nghe mẹ kể cô Mận bị tâm thần vì người yêu bỏ đi lấy vợ, Mai chỉ dửng dưng tự hỏi:"làm gì phải đến nỗi như thế". Nhưng giờ đây là kẻ trong cuộc, cô mới thắm thía nỗi buồn giận, tức tối, mà phải cắn răng chịu đựng, không thể la to cho hả giận.
Đến nhà cô thay áo rồi nằm vật ra giường, thối thác đau đầu không ăn cơm. Từng câu nói dịu dàng, những cử chỉ âu yếm lúc bên nhau hiển hiện trong tâm trí Mai như khúc phim quay chậm. Rồi hình ảnh Vân ngồi vắt vẻo sau lưng Thành nhảy nhót trước mắt cô. "Vậy mà mình cứ nghĩ đó là chỗ của riêng mình. Đồ giả dối". Cô vùi mặt vào cái gối, mặc cho dòng nước mắt tuôn trào.
 
Cả tuần Mai ngơ ngẩn hồn vía, chẳng thiết làm gì cả. Chữ nghĩa trong sách vở cũng hò hững với cô. Đêm nằm ôm gối, cô nghiền ngẫm thái độ dành cho kẻ phản bội.
Ngày ngày đến lớp, thay vì nghe giảng bài, cô lại dành thì giờ ngắm nghía Vân từ phía sau. Dạo này tơ Hồng Hoa chiếm lĩnh thị trường áo dài của nữ sinh với đủ loại hoa văn xinh xắn, đủ màu rực rỡ. Vân mỗi ngày một áo với hoa khác nhau, hai chùm tóc nhún nhẩy mọi khi Mai thấy nhí nhảnh dễ thương giờ đây trông thật chướng mắt. Đôi lúc, cô muốn giật phắc cái nơ làm điệu trên tóc xuống, hoặc rút bút rãy mực sau lưng áo cô ả cho hả tức, nhưng nghĩ lại thấy trẻ con quá nên thôi. Đôi khi Vân quay xuống nói vài câu gì đó, cô giả lơ cúi xuồng gầm ghế, để mặc cho Mỹ trả lời. Lá thư của Thành do Thuý chuyển, Mai không thèm xem, cô mang vào nhà tằm đốt và xả vào bồn cầu.
Nữa tháng sau, cô mới tìm được cho mình một thái độ. Kể ra lỗi cũng không phải do Vân. Trong lớp đâu có ai biết chuyện giữa Mai và Thành, kẻ đáng trach ở đây là Thành, nếu thực lòng yêu thương cô thì anh không bắt cá hai tay. Hơi nào mà dành giật một kẻ đàn ông không chung thuỷ. Cô sẽ im lặng rút lui, chẳng cần hỏi han, tra gạn làm gì mà nhẹ thể, và cô hài lòng với cách giải quyết ấy.
 
Mai đốt đến lá thư thứ tư thì Thuý tìm cô trong giờ ra chơi. Dẫn nhau đến gốc cây phượng cuối sân, Thuý lắc mạnh tay Mai:
- Mày làm sao vậy, ngày nào anh Thành cũng hỏi tao có thư của mày không?
Cơn giận lâu nay đột nhiên bộc phát, Mai mim môi:
- Chờ thư tao làm chi? để chứng tỏ là ảnh thuộc dạng hào hoa phong nhã, có nhiều đứa mê chứ gì..
Thuý tròn mắt:
- Mày nói vậy là sao?
Mai phẩy tay bỏ đi:
- Về hỏi anh mày á !
Sau phút ngẩn ngơ, Thuý chạy theo kéo tay Mai:
- Nè, có gì nói tao nghe đi, dù sao tao cũng là bạn thân của mày, lẽ nào vì một chuyện chưa rõ ràng mà hai đứa trở mặt với nhau.
Nước mắt đã ngập ngừng trên bờ mi, Mai cố trấn tĩnh:
- Bộ chuyện trong nhà mà mày không biết gì sao?
Thuý nhíu mày:
- Làm ơn nói rõ đi mà, cứ úp mở hoài.
- Nhỏ Vân bồ với anh Thành phải không? Mỹ nói tuần nào nó cũng đến nhà mày rồi cùng đi chơi với anh Thành nữa. Đừng nói là mày không biết chuyện này nha.
- Ừ, con Vân hay đến chơi với tao, nhưng nếu cứ nói chở nhau đi là bồ thì phải xét lại. Ảnh không có gì với nó đâu, mày tin tao đi.
Tiếng trống báo giờ chơi đã hết cắt ngang câu chuyện. Mai phân vân với lời nói chắc nịch của bạn. Và tự đáy lòng niềm hy vọng lại nhen nhóm. Cô thầm mong sự việc đúng như lời Thuý nói, nhưng viết thư trước cho Thành thì đừng hòng, chính anh phải giải thích với cô. Với lại hơn cả tháng nay, thư cô xé hết không thèm đọc bây giờ tự nhiên hồi âm, cô thấy quê quê làm sao. Hai hôm sau, cô lại nhận được thư của Thành. Nén lòng chờ đến lúc về nhà, lên phòng đóng chặc cửa, Mai vội vàng mở ra.
"Bé yêu,
Cho anh gặp mặt một lần đi, kẻ tử tội còn được phép nói lời cuối cùng mà em, hà tiện với anh làm gì, tội nghiệp anh lắm em ơi....Bao giờ anh cũng chỉ yêu có mình em thôi, nhớ giùm anh điều ấy đừng hận thù tha mất nghe em."
Chỉ có mấy dòng mà cô đọc đi đọc lại mãi rồi bật cười một mình. Cuối tuần này tới phiên cô về chơi với ngoại, và cô nhắn với Thuý như thế.
 
Nhà ngoại cách phố khoảng 7-8km, nằm ven sông. Các cậu, dì vì sinh kế nên ở xa, chỉ còn mình ngoại thui thủi, chị em Mai hàng tuần thay phiên nhau về bầu bạn cùng bà. Thỉnh thoảng Mai cũng rủ bạn về quê trong dịp nghỉ hè, nên Thuý khá rành đường đi.
Cơm trưa xong, Mai tìm ra chiếc võng móc giữa hai gốc ổi. Có tiếng xe chạy vào trong ngõ, anh em Thuý đã tới nơi. Nhìn quanh Thuý hỏi:
- Bà ngoài đâu rồi Mai?
- Trong nhà.
Thuý cười tinh nghịch:
- Mày đưa anh Thành dạo vườn, để tao vô vấn an bà ngoại.
Mai bối rối, ngượng ngùng vò nát chiếc lá trong tay, Thành cười khẽ:
- Dẫn khách đi dạo một vòng nào, có quả nào ngon mua trả tiền đàng hoàng, không xin đâu mà sợ.
Mai liếc Thành với ánh mắt sắc hơn dao cau. Cả hai vòng qua đám bắp ra bến sông sau nhà. Không gian yên lặng, dòng sông hiền hoà lững lờ trôi. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc Mai bay bay, quấn quít bên má Thành âu yếm. Anh nhìn sâu vào mắt Mai:
- Giận nên không thèm trả lời thư anh, đúng không?
Mai im lặng
- Nghe Thuý nói anh mới hiểu. Giữa anh và Vân không có gì cả, cô ấy đến chơi với Thuý, có lần nhờ anh chở đi mua quà sinh nhật. Chú cô ấy là chỉ huy trưởng, cấp trên của anh, anh coi như Thuý vậy thôi.
Vuốt nhẹ má Mai, anh cười khẽ:
- Từ nay anh sẽ không chở ai ngoài em, kể cả má anh.
Bao nhiêu giận hờn, đau khổ tan biến thật nhanh qua câu nói đùa của Thành. Cô nép đàu vào ngực anh, trời như trong hơn, dòng sông như xanh hơn và buổi chiều trở nên êm đềm, rạng rỡ với những vệt nắng vàng lấp lánh trên mặt nước.
 
 
   
 
#1
    celina 31.05.2010 15:49:27 (permalink)
    Những ngày Tết trôi qua thật nhanh. Đám học trò đang miệt mài ôn thi thì tin chiến sự dồn dập trên đài phát thanh. Lúc này, giở ra chơi các cô túm tụm lại kể cho nhau nghe những tin tức biết được qua người thân là quân nhân.  Hôm qua gặp Thành, Mai hỏi:
    - Người ta đồn rằng miền Nam sẽ từ đèo Cả trở vô chứ không phải từ vĩ tuyến 17 nữa, phải không anh?
    Thành trầm ngâm:
    - Chiến tranh đang khốc liệt lắm em à.
    Ba Mai là Thượng sĩ quân tiếp vụ, và Mai rùng mình lo sợ "nếu miền nam thất thủ"
    Chiến tranh đã lan tới Nha Trang. người dân ùn ùn chạy loạn vào Sài gòn. Lúc này đến trường chỉ để bàn tán xôn xao, giáo sư không còn tâm trí đâu mà lên lớp giảng bài. Chiều nào chị Loan, cháu bà Hai cạnh nhà Mai cũng chạy xe ra khu vực dành cho dân di tản, chị quê ở NT vào Sài gòn học đại học. NT đã mất liên lạc. Tối nay chị sang nhà chơi với chị Phượng, má hỏi thăm, chị nghẹn ngào:
    - Con đi tìm hoài mà không thấy gia đình con, gặp mấy người ở NT họ bảo cầu Ông Bộ bị thả bom. Bác ơi, đó là quê ngoại của con, không biết gia đình con ra sao rồi.
    Nhìn dòng nước mắt lăn dài trên má chị, bà Tư thở dài:
    - Tội nghiệp quá.
    Chiên tranh chưa dừng ở đó. Tối nay đang ngồi xem tivi bỗng "ầm"một tiếng thật to, rung chuyển cả nhà. Ba hối:
    - Đóng cửa lại, pháo kích đó.
    Như để đáp lại lời ba, mấy tiếng pháo tiếp theo vang dội cả xóm. Không biết ở đâu mà nghe thật gần. Sáng ngày ba dặn chị Phượng:
    - Con đi làm xem thu xếp mọi việc, xe lúc nào cũng phải đổ đầy xăng, có gì là chạy về nhà liền há, còn Mai, Hoa không được ra khỏi nhà, mẹ nó mua thêm gạo và một ít đồ ăn trữ trong nhà nghe. Ba xem tình hình không ổn rồi đa.
    Đến trưa 30/4 thì Big Minh lên tiếng buông súng đầu hàng, kêu gọi nộp vũ khí. Buổi chiều, Mai đứng trên lầu nhìn xuông. Ngõ hẽm Ngô Tung Châu tấp nập hơn mọi ngày. Ngay đầu đường áo quần lính, mũ, giày vất thành một đống. Đám trẻ con tinh nghịch ra lục tung lên, tìm kiếm trong mớ lùng nhùng. Bất chợt một ông nhỏ vớ được cây súng lục của ai đó nhét dưới mớ áo quần. Nó cầm lên ngắm nghía rồi chĩa lên trời... bóp cò. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, đám trẻ hoảng hồn bỏ chạy tán loạn, chú Hàng bán tạp hoá chạy vội ra hét lớn:
    - Bỏ súng xuống, bộ muốn chết hay sao chứ.
    Anh nhóc nọ mặt mày tái xanh, rón rén đặt nhẹ vật chết người xuống đất, phóng mình chạy mất. Cũng may phát đạn vữa rồi không tìm thấy mục tiêu.
    Ngày 1/5 nghe loa thông báo hôm nay lễ QTLĐ, người người tràn cả ra đường, lúc ấy Mai mới dám đạp xe đến nhà Thuý.
    Mặt Thuý buồn thiu, cô bảo bạn:
    - Mấy hôm trước anh Thành vô trại rồi không thấy về, tối qua, anh Hùng đến nhà cho hay là ảnh lên máy bay đi rồi.
    Mai nghe choáng váng mặt mày:
    - Thật không?
    Thuý gật đầu:
    - Anh Hùng nói cả hai cùng lên máy bay nhưng cuối cùng anh Hùng ở lại vì vợ ảnh sắp sinh, anh Thành nhờ ảnh đến báo cho nhà tao hay.
    Mai ôm choàng lấy bạn oà khóc:
    - Thuý ơi! làm sao đây, tao có bầu rồi, chắc tao chết quá.
    Thuý sửng sờ nhìn bạn:
    - Anh Thành biết chưa?
    Mai nức nở:
    - Tao chưa kịp nói.
    Đôi bạn ngồi cạnh nhau, lòng rối bời, lo sợ. Thật lâu Thuý lên tiếng:
    - Bây giờ biết tính sao đây Mai?
    Mai lau nước mắt:
    - Biết tính sao giờ, thôi đến đâu hay đến đó. Cô cười gượng: hổng lẽ má tao ăn thịt tao.
    Thúy nhìn bạn thương sót:
    - Có gì nhớ báo tao một tiếng nghe, con anh Thành là cháu tao đó, đừng ngại.
    -Ừ, thôi tao về, đi lâu quá chị Phượng la.
     
    Mai nằm im trong bóng tối, cô đưa tay sờ nhẹ lên cái bụng đã bắt đâu nhô cao. Một mầm sống nhỏ nhoi đang hình thành trong cơ thể cô. Mai nhẩm tính: "đã được 5 tháng rồi" và cô nghĩ đã tới lúc phải nén chặt lại.
    Người ta bảo ốm nghén ăn không được lại còn bị ói mửa, riêng Mai thì ngược lại. Cái gì cô cũng thèm nhưng chưa hề bị ói lần nào. Trường đã mở cửa, học sinh bắt đầu lục tục đi học lại. Mai nói với mẹ:
    - Để coi ra sao chứ năm nay dở dang rồi, ai tổ chức cho mà thi.
    Ở nhà, cô chọn những bộ quần áo rộng rãi và vải dày để dấu lớp vải quấn bên trong bụng. Sáng nay, cô nghe tức lưng như ai dần. Sau bữa ăn trưa thì Mai đau bụng. Ban đầu chỉ lâm râm nhưng mỗi lúc một nhiều, những cơn quặn thắt, dồn dập làm cô khó thở, chịu không nỗi, cô ôm bụng lăn lộn trên giường, rên rỉ. Hoa xuống nhà uống nước, đi ngang qua phòng thấy vậy vội kêu mẹ. Cả nhà lăng xăng bên giường, má dựt giữa chặng mày của Mai miệng hối Hoa:
    - Nó bị trúng gió nặng lắm, Hoa chạy qua kêu bà hai nhờ bà cắt lễ.
    Mồ hôi rịn ướt chân tóc Mai, cố nén đau cô thều thào:
    - Má ơi, chắc con đau đẻ.
    Tiếng Mai nhỏ rứt nhưng tác dụng mạnh hơn cả hai quả bom thả xuống dinh Độc Lập hôm nào. Hoa đứng như trời trồng nhìn má há miệng kinh ngạc. Sau phút bàng hoàng, bàn run run kéo vạt áo con gái lên, cái bụng cưng cứng, phập phồng dưới lớp vải buộc chặt mấy vòng. Tiếng người mẹ kêu lên rin rít:
    - Trời ơi tưởng nó mập nên bụng nó bự, ai dè hư hỏng thế này.
    Chị Phượng quát Hoa:
    - Ra kêu xe đưa nó đi Từ Dũ.
    Mai sinh được một bé trai cân nặng 3,5kg. Cô nhờ Hoa báo tin cho Thuý.
    Nằm mấy ngày thì Mai xuất viện, Thúy hớn hở xếp đồ vào giỏ đem ra xe trước rồi quay trở vô gói cháu gọn ghẽ trong chiếc khăn lông lớn. Thuý bảo Mai:
    - Mẹ sẽ đến nhà Mai, người lớn nối chuyện với nhau. Dù anh Thành không có ở nhà mẹ vẫn nhận Mai là dâu và bé Kiên là cháu đích tôn của ba má. Sau này nếu Mai có gặp ai vừa ý thì cứ làm lại cuộc đời, mẹ nuôi bé Kiên dùm cho.
    Mai bâng khuâng, cô chỉ muốn chờ Thành, dù biết là vô vọng.
     
    Thắm thoát mà đã mấy năm, bé Kiên sắp vào lớp một. Hàng tuần Mai đưa con về thăm ông bà nội. Bà nội hay ngắm nghía Kiên rồi kêu lên vui vẻ:
    - Cha mày, càng lớn càng giống thằng Thành y hệt;
    Thuý nháy mắt:
    - Con trộm mà mẹ, người ta chẳng bảo con trộm giống như khuôn đúc là gì.
    Kiên mở to mắt hỏi:
    - Con trộm là gì hả nội?
    Bà Bảy lừ mắt ngó Thuý, cô cười lớn:
    - Là mẹ Mai trộm con ở bệnh viện đem về nuôi đó
    Kiên dậm chân, mếu máo:
    - Hông, con là con của mẹ, hổng phải con trộm.
    Mai ôm con vỗ về:
    - Ừ, cu Kiên là con của mẹ, cô Thuý nói giỡn mà.
    Kiên chu môi:
    - Bo xì cô Thuý.
    Quay qua ôm cổ bà nội nó nói to:
    - Bà nội biểu cô Thuý về nhà chú Bình đi, cô chọc con hoài.
    Ông nội cười ngất:
    - Cho bé Hà đi theo luôn nha.
    Kiên lắc đầu:
    - Hông, bé Hà Ở đây chơi với con, mình cô Thuý đi thôi.
    Ngôi nhà rộn vang tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc.
     
    Mai đi chợ về đã thấy Thuý ngồi chờ trong nhà, vẻ nôn nóng. Không kịp chờ bạn đem giỏ xuống bếp, cô dúi vào tay Mai một phong thư:
    - Của anh Thành, mới nhận được sáng nay.
    Mai nhờ Thuý xách giỏ xuống nhà sau và ngồi vào ghế run run mở thư:
    Houston, ngày....
    Kính thưa ba má,
    Con không biết gia đình mình bây giờ ra sao. Hôm qua bạn con báo rằng đã nhận được hồi âm của nhà nó từ VN, con vội viêt đôi dòng về thăm. Nếu nhận được thư này, xin ba má trả lời ngay cho con theo địa chỉ dưới đây. Em Thuý có chồng chưa? Bảo Thuý báo gấp cho con về tin của Mai. Sau này nếu được về thăm quê hương, con sẽ về ngay khi có thể. Cho con gởi lời thăm tất cả bà con. Cầu cho ba má được nhiều sức khoẻ.
    Mai rộn ràng vui sướng, cô muốn nhảy cẫng lên như ngày còn nhỏ. Cô la to:
    - Má ơi.. Kiên ơi...
    Và nước mắt cô dàn dụa trên má./.
     
     
     
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9