Chàng hoàng tử trong mơ
Dương Lệ 03.06.2010 00:57:55 (permalink)
Chàng hoàng tử trong mơ
Mười năm trước…
Trong một buổi đi chơi, tôi đến một bãi cỏ rộng. Nắng chiếu từ trên hàng cây xuống một thứ ánh sáng diệu kỳ, mê hồn. Rập rờn những cánh bướm trắng, bướm vàng bay xung quanh tôi. Tôi vừa đuổi bắt bướm vừa khe khẽ hát. Gió nhè nhẹ lay mái tóc tôi.
Trời hôm ấy xanh đến lạ. Mây trắng bay đầy trời. Nước sông xanh, xanh đến ngẩn ngơ. Bỗng tôi thụt chân ngã xuống sông. Tôi kêu lên:
- Cứu tôi với…ới!!!
Cứ thế vừa đạp nước tôi vừa ngoi lên kêu cứu. Lát sau, tôi chìm nghỉm xuống. Nước ngập vào mũi, vào họng, không thể thở được. Rồi tôi có cảm giác như một sức mạnh nào đó đẩy dần tôi vào bờ, giống như một đấng thiên thần đã nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.
Tôi hắt xì hơi, dần dần tỉnh lại. Hình ảnh mờ mờ trước mắt tôi hiện ra mỗi lúc một rõ hơn. Một cậu bé chừng 7, 8 tuổi, mặt mũi khôi ngô, tuấn tú, mặc cái áo vest trắng lay lay người tôi, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Tôi thấy đằng xa xa, cũng là một chiếc ô tô màu trắng. Khung cảnh như trong một giấc mơ vậy. Một thiên thần đã cứu tôi.
- Tớ không sao. Cảm ơn cậu đã cứu tớ.
- Có gì đâu. Thấy cậu như vậy ai biết bơi mà lại không cứu chứ? Tớ chỉ làm việc cần làm.
Tôi đã ngồi dậy được, bạo dạn nắm tay cậu bé ấy:
- Tớ nhất định sẽ trả ơn cậu.
Cậu ấy có vẻ ngượng, rụt tay lại. Mặt tôi bỗng nhiên cũng đỏ ửng lên. Cậu ấy nói:
- Không cần đâu.
Tôi muốn gọi cậu ấy là “thiên thần trong tranh” quá vì cậu ấy như từ trong tranh bước ra vậy, bỗng có tiếng gọi của một người đàn ông đã đứng tuổi:
- Cậu Ngọc Nam, đã đến giờ về rồi. Nếu không ông bà sẽ lo lắng đấy.
Cậu ấy ngoảnh nhìn tôi cười, rồi quay ra nói với người đàn ông đứng tuổi:
- Tôi biết rồi. Tôi về đây.
Thì ra cậu ấy là Ngọc Nam. Cậu ấy đứng dậy rồi bước tới chiếc xe ô tô màu trắng.
Tôi gọi với lên:
- Tớ nhất định sẽ trả ơn cậu.  
Chiếc ô tô trắng lao đi trên đường trước mặt tôi. Tôi không biết gì thêm về cậu ấy, cho đến một hôm tôi đến nhà một người bạn, để mượn quyển vở toán chép bài. Trông thấy một ngôi nhà màu xanh dương, lối đi vào có hàng rào nở đầy hoa vàng, được cắt xén phẳng phiu, tôi đứng ngơ ngẩn nhìn cho đến khi một chiếc ô tô từ gara đi ra. Đó là một chiếc ô tô màu trắng. Tôi nhận ra ngay chiếc ô tô hôm trước, định chạy đến gần. Chiếc xe dừng lại, tôi thấy cậu bé tên Nam vào trong xe cùng với người quản gia. Tôi có nghe bố tôi nói đến một tập đoàn lớn trong khu vực này, và tên của cậu con trai nhỏ của ông tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam là Ngọc Nam. Không lẽ lại là cậu ấy?
Tôi chạy theo chiếc ô tô, kêu to:
- Ngọc Nam! Ngọc Nam!
Tôi chạy cho đến khi ngã xước chân, máu chảy thành một vệt dài. Không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại vừa chạy vừa khóc. Có lẽ vì tôi biết đó sẽ là lần cuối tôi gặp ân nhân của mình. Hôm đó là lúc nhà cậu ấy chuyển đi.
…Reng! Reng!
Tiếng đồng hồ làm tôi tỉnh giấc. Tôi hay mơ đi mơ lại giấc mơ ấy.
Có tiếng gọi dưới nhà:
- Con béo đâu rồi? Sao giờ mà chưa dậy hả?
Tôi lủi thủi bước xuống giường, đi xuống gác. Mặt ân hận như biết lỗi:
- Con xin lỗi. Con ngủ quên ạ.
Tôi bị đập hai phát vào mông, đau đến chảy nước mắt.
Mẹ kế của tôi đứng chống nạnh, hất hàm ám chỉ cho tôi đống bát đĩa buổi sáng chưa rửa. Tôi vội đi ra lấy dầu rửa. Rồi tôi lục xoong để xới cơm ăn, nhưng trong xoong không còn một hạt cơm nào.
- Dì ơi, hết cơm rồi sao ạ?
- Cho đáng đời. Lẽ ra mày phải dậy sớm mà nấu cơm cho cả nhà chứ. Ai bảo dậy muộn thì hết cơm - Mẹ kế tôi nói.
Bà ta nhìn tôi cầm cái bát không đứng chưng hửng, lại nói tiếp:
- Mày nhìn mày mà xem. Béo thế thì ăn làm gì lắm. Làm nhiều ăn ít đi. Ra giao bánh mì cho bố mày rồi còn về đi học.
- Vâng ạ - Tôi lững thững đạp xe đến cửa hàng bánh mì của bố tôi, nhận mấy cái khay bánh mì giao cho một quán ăn gần đó rồi đến lớp. Đói đến hoa cả mắt. Nhưng tôi không được cho bất cứ đồng nào để ăn sáng. Lúc ngồi đạp xe cũng như ngồi trên lớp vẫn thấy mông hơi ê ê vì hai roi lúc sáng.
Thằng bạn ngồi cạnh đập vai tôi, hỏi:
- Này béo, làm bài tập chưa? Cho chép với.
Tôi đưa vở bài tập ra cho cậu ta chép bài. Nếu tôi không làm thế, thể nào cậu ta cũng không để tôi yên trong suốt giờ học. Có hôm, cậu ta để miếng vỏ gai mít lên ghế của tôi, rồi ấn tôi ngồi xuống. Tôi đau đớn đến không tưởng được, nhưng chẳng biết kêu ai.
Cô giáo vào, mắt tôi đã bắt đầu hoa lên. Bụng đau quặn lại. Cả tối qua tôi không được ăn gì, lại phải thức đến tận 2h đêm để trông bánh mì.
“Cầu mong các thiên thần che chở cho đứa con tội nghiệp của người”. Tôi như nghe thấy tiếng mẹ tôi từ trên cao. Trước khi mẹ tôi mất đi, mẹ đã nói với tôi nếu con cần gì thì hãy cứ gọi các thiên thần. Họ sẽ đưa mẹ đến giúp con. Nhưng tôi chỉ muốn mẹ ở bên tôi mà thôi.
“Xin chào mọi người” - Một tiếng nói cất lên làm tôi bỗng chú ý. Cả lớp xôn xao: “Cậu ấy đẹp trai quá!”.
“Mình là Ngọc Nam. Mình vừa từ Singapore trở về. Mong được sự giúp đỡ của các bạn”. Mắt tôi đang mờ vì đói bỗng sáng hẳn lên. Đúng là cậu ấy rồi. Ngọc Nam.
- Cậu ấy là con của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam đấy. Con nhà giàu đó - Hoa, Lan - hai cô bạn sau lưng tôi nói với nhau.    
Cậu ấy đã trở lại rồi. Thế mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp cậu ấy nữa. Cơn đói trong lòng tôi bỗng như biến đi đâu mất.
Cậu ấy ngồi ở cuối lớp. Thỉnh thoảng, trong giờ học, tôi lại ngoảnh xuống liếc nhìn cậu ấy. Đó là những cái liếc nhìn trộm. Rồi tôi ngoảnh nhìn mình. Tôi là một con bé béo ục và xấu xí, học cũng không giỏi. Tôi có gì để cậu ấy chú ý chứ.
Giờ ra chơi, rất nhiều bạn nữ vây xung quanh Nam để hỏi han, ngắm nhìn. Có người còn xin cả chữ ký nữa.
Tôi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định đến gần chỗ cậu ấy.
- Nam này! - Tôi nói.
- Cậu cũng muốn làm quen sao? - Hoa nhìn tôi, hỏi.
Có rất nhiều tiếng chê cười tôi, họ chụm vào nhau bàn tán, có người thì nhếch mép. 
- Có chuyện gì thế? - Nam hỏi.
- À, không có gì đâu - Tôi nói.
Không. Tôi không thể nói cho cậu biết bí mật đó được. Tôi không muốn cậu ấy biết người cậu ấy từng cứu mười năm trước lại là người như thế này. Nhưng còn lời hứa tôi sẽ trả ơn cậu ấy? Tôi sẽ trả ơn như thế nào đây.
- Cậu có thích ăn bánh mì không? - Tôi bỗng hỏi.
Nam bật cười:
- Còn tuỳ bánh đó như thế nào.
Tôi nói:
- Ngon lắm. Cậu cứ thử đi.
Tên Long nói gióng lên:
- Nhà cậu ta làm bánh mì đấy. Bánh mì Lưu Ly.
Nam hỏi lại tôi:
- Có đúng thế không?
Tôi gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, nhằm đúng lúc Nam đang bước xuống xe ô tô đi tới lớp, tôi giang hai tay ra chặn trước mặt Nam:
- Cậu đứng lại đi!
Nam gạt tay tôi ra, ngã chỏng quèo xuống đất.
- Cậu bị điên à?
 Tôi ngã đau điếng. Không ngờ Nam lại lạnh lùng với tôi như thế. Sách vở rơi tứ tung từ trong cặp ra, vì lúc nãy đi vội quá tôi quên không kéo khoá cặp, may mà bánh mì không bị rơi. Tôi cầm túi bánh mì đưa cho cậu ấy:
- Cậu cầm lấy đi.
- Sao tôi lại phải cầm lấy thứ này? – Nam hỏi.
- Mình đã làm nó cho cậu mà. Cậu cầm lấy đi – Tôi giơ cả hai tay ra để cầm bánh.
Nam nhìn tôi:
- Tôi không ăn thứ này.
- Thứ này mình đã chuẩn bị từ ở nhà đấy. Đêm qua, mình đã thức rất khuya để làm bánh mì, rồi phết bơ, kem vào đó. Sáng nay, mình còn dậy rất sớm để nướng bánh nữa.
Trông vẻ mặt tôi đến là tội nghiệp.
- Vậy để chúng tôi ăn cho khỏi phí – Hai vệ sỹ đã bước xuống xe tự lúc nào, giật lấy túi đựng bánh mì của tôi.
Tôi cố hết sức bình sinh đẩy tay họ ra.
- Không được đâu. Các anh ăn sau đi. Đây là bánh tôi mang cho cậu ấy mà.
Họ lấy tay gạt tôi một lần nữa ngã chỏng quèo xuống đất.
- Cậu chủ chúng tôi không ăn. Cô không nghe thấy sao. Con béo này.
Họ quát ầm lên.
Bánh mì rơi ra khỏi túi, bẩn hết. Bơ và kem dính loem nghoem trên đất.
- Mình chỉ muốn làm bánh cho cậu thôi mà. Nó không có độc đâu.
Tôi nhặt sách vở cất vào, vừa nhặt vừa khóc.
- Vừa béo vừa xấu. Có khóc cũng để cho ai xem chứ? - Người vệ sỹ nhìn tôi, ngoảnh sang cười và nói với người vệ sỹ còn lại.  
Nam kéo tay tôi lên:
- Cậu nghe đây. Tớ không có ý bảo cậu phải mang bánh mì cho tớ. Hiểu chứ?
Tôi cúi gằm mặt xuống:
- Tớ biết rồi. Vì tớ không biết làm thứ gì khác nữa, ngoài bánh mì ra.
- Vân này, cậu không phải kiểu người tớ thích đâu. Hiểu không? – Nam bảo rồi lạnh lùng đi vào lớp.
Có tiếng Hoa, Lan, Nga đang ở trước mặt tôi, nói:
- Đũa mốc mà chòi mâm son. Vịt bầu mà cũng muốn sánh với thiên nga sao? Bánh mì đen Nga mà tưởng mình là pizza Ý chắc?
Cả ngày hôm ấy, đi đâu người ta cũng nói tôi như thế.
Tôi khóc không thành lời.
Mẹ kế tôi bảo:
- Mày làm gì ở đây thế hả? Sao không ra hỏi bố mày xem có muốn giúp gì không?
- Dì ơi, con… con… - Tôi nói.
- Con con cái gì? - Mẹ kế tôi quát - Ra bán bánh cho bố mày đi. Học cả sáng rồi. Chiều phải làm đi chứ.
Tôi gạt nước mắt, ra cửa hàng bánh mì của bố tôi. Ông hỏi:
- Sao mắt lại sưng thế kia?
Tôi nói:
- Con bị con gì đó bay vào mắt. Bố về nhà đi ạ. Để con bán cho.
- Ừ. Phải về tắm một lát cái đã.
Bố tôi lấy cái ô của tôi vừa mang sang đi về. Trời rất nóng. Cửa hàng không có quạt. Mồ hôi tôi vã ra như tắm. Muỗi cứ bay vo ve dưới chân, chỉ chực đốt lúc tôi không để ý.
- Mời mọi người vào mua bánh mì đi ạ - Tôi nói to, nhằm thu hút rất nhiều người đang đi lại trên đường.
Ngồi mãi cũng không có ai, tôi vừa phe phẩy quạt, vừa đuổi muỗi, rồi ngủ lúc nào không biết. Mắt tôi bao giờ cũng thâm quầng vì lúc nào cũng phải thức đêm.
Tôi thức dậy, vì tiếng hét chói tai:
- Con béo kia! Tao bảo mày ra bán hàng chứ bảo mày ra ngủ hả?
Mẹ kế tôi đã xuất hiện trước mặt tôi từ lúc nào.
Tôi rất sợ hãi:
- Con xin lỗi. Tại đêm nào con cũng phải thức, cho nên…
- Mày siêng ăn biếng làm vừa vừa thôi.
Bà ấy lại dùng roi quật tôi mấy phát vào lưng. Tôi đưa tay đỡ lưng, thì bị mấy phát cả vào tay.
Cả tối ấy, tôi khóc suốt trong phòng.
Nam làm rơi thước kẻ trong giờ ra chơi. Tôi đi qua chỗ cậu ấy, nên cúi xuống nhặt hộ. Không ngờ cũng đúng lúc cậu ấy cúi xuống lấy thước, nên hai đứa va đầu vào nhau.
“A! Đau quá!”. Tôi kêu lên. Tôi lấy tay xoa đầu.
- Cậu không sao chứ? - Nam có vẻ quan tâm.  
- Không sao đâu. À, tớ chỉ muốn nhặt thước kẻ hộ cậu thôi. Tớ không có ý gì đâu - Tôi phân bua.
- Ừ.
Thấy tôi mặc áo dài tay, Nam bảo:
- Trời nóng thế này, sao cậu không xắn ống tay lên?
- À, tớ mặc thế này quen rồi, không thấy nóng đâu.
- Dù sao thì cũng nên xắn ống tay lên.
- Không, không sao đâu mà. Tớ không xắn đâu.
Thấy tôi có vẻ lạ, Nam nói:
 - Sao thế? Hay để tớ xắn ống tay áo lên cho.
Tôi xua tay:
- Không, không cần đâu mà. Không cần đâu.
- Để tớ xắn cho. Đừng nghĩ tớ không biết xắn ống tay áo cho người khác.
- Không.
Nam kéo ống tay áo của tôi lên, há hốc vì lằn đỏ trên tay. Thấy mặt tôi tái mét lại, cậu hỏi:
- Cậu bị làm sao vậy? Ai đánh cậu thế?
Tôi giật tay lại, kéo vội ống tay áo xuống:
- Không. Không ai đánh. Tớ bị ngã nên mới bị đau thôi.
- Vậy sao?
- Ừ.
Tôi cười. Nhưng cậu ấy không cười lại. Thấy vậy, tôi cũng im bặt.
Lát sau, cậu ấy hỏi:
- Hôm trước tớ đẩy cậu ngã có đau không?
- Hả? À, không sao đâu.
- Vậy thì tốt.
- Vậy tớ về chỗ đây.
Tôi bước vào chỗ ngồi. Chưa kịp ngồi yên vị được phút nào, cô giáo đã gọi tôi lại:
- Vân này, đã quá hai tháng rồi, sao em vẫn chưa nộp tiền học phí? Không phải em muốn bị đuổi học đấy chứ?
Tôi lắc đầu.
- Dạ không ạ. Em vẫn chưa có tiền, cho nên…
Cô Nhung nhìn tôi:
- Em làm tôi thật sự lo lắng đấy. Em nên mau nộp học phí đi. Không tôi sẽ phải gọi điện cho dì của em.
- Không, đừng, thưa cô. Cô không phải gọi đâu. Em sẽ nộp tiền học mà.
Tôi nói nhưng chưa biết phải nộp bằng cách nào. Hai tháng nay, mẹ kế tôi không cho tôi tiền nộp học phí. Mấy lần tôi hỏi, bà đều nói:
- Từ từ đã, mày làm gì mà vội thế hả? Tính lấy tiền của tao đi ăn chơi đó hả?
- Dạ không ạ. Tại nhà trường giục đóng nên con…
- Cứ bảo trường mày đợi đi. Cứ làm như không có mày nộp học phí, thì họ chết đói đấy chắc?
 Mẹ kế tôi bĩu môi dài thườn thượt với tôi.
Tất cả chưa phải đã hết, mấy hôm sau cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ kế tôi bảo gặp riêng.
Tôi cũng đi cùng lên gặp cô chủ nhiệm.
Cô bảo:
- Chị Loan này, sao mãi vẫn chưa thấy em Vân đóng tiền học phí? Tôi phải gọi chị lên để hỏi xem gia đình ta có vấn đề gì không? Như không đồng ý với chính sách học phí của nhà trường chẳng hạn.
Mẹ kế tôi xua tay:
- Không có đâu. Tôi có cho con bé tiền nộp học phí mà, đúng không Vân? Có phải con đã đánh mất tiền rồi đúng không?   
Tôi quá sửng sốt:
- Không có. Con đâu có…
Thấy mẹ kế tôi đang lườm, tôi đành phải nói dối:
- Dạ vâng, con xin lỗi. Là con đã đánh mất. Là lỗi của con.
Cô Nhung bảo:
- Thôi không sao. Cũng không phải là việc em Vân mong muốn mà. Mấy hôm nữa em Vân nộp học phí là được thôi.
Mẹ kế tôi cười và bắt tay cô Nhung:
- Được vậy thì quý hóa quá. May mà cháu không bị đuổi học. Chuyện khác thì không vấn đề gì.
Tôi và mẹ kế tôi ra về. Bà dí đầu tôi xuống:
- Mày đấy! Suốt ngày chỉ làm phiền tao!
Hôm sau, mẹ kế tôi đưa cho tôi tiền nộp học phí. Tôi vui lắm. Giữa đường, tôi giở ra đếm lại, không hiểu sao lại thiếu mất 200 nghìn. Làm thế nào bây giờ? Tôi lo lắng lắm. Không phải bà ấy đã đưa thiếu tiền cho tôi đấy chứ.
Không may, tôi bị giật cặp xách. Tôi khóc không nên lời.
- Trời ơi, cứu tôi với! Tôi chết mất!
Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tưởng tượng ra cảnh mẹ kế ở bên sát sườn tôi hỏi chuyện nộp học, tôi rùng mình không dám nghĩ nữa. Chắc chắn bà sẽ nói:
- Cái gì? Đánh mất tiền rồi sao?
Và rồi:
- Không có tiền thì mày nghỉ học đi cho tao nhờ.
Tôi gần như suy sụp và thất vọng hoàn toàn.    
Không. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ kiếm việc làm để trả số tiền đó. Nhưng tôi biết làm gì bây giờ?
Tôi bước vào các quán phở, quán cơm xin làm phục vụ bàn. Họ hỏi:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, 17 tuổi ạ.
Và thế là tất cả đều lắc đầu:
- Không được. Chỉ tuyển từ 18 tuổi trở lên thôi. Còn đang đi học thế kia, lúc cần đến làm khuya lại không có mặt thì phiền lắm.
Mặc dù tôi cứ hết sức nói rằng tôi sẽ không nề hà gian khổ, vẫn không có ai cho tôi làm việc.
Quá đau khổ, thất vọng, tôi cảm thấy như chân mình không còn đứng vững nữa. Trước mắt cứ mờ dần.
Lúc tôi tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong phòng y tế. Không biết ai đã đưa tôi vào đây.
Tôi ngồi dậy, hơi bất ngờ khi nhận ra Nam.
Tôi hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
Nam không trả lời mà hỏi lại:
- Sao cậu lại bị ngất trên đường thế?
Nam lại nói tiếp:
- Bác sỹ bảo cậu bị phù vì ăn uống không đủ chất. Cần phải điều trị lâu dài. Nếu không sẽ nguy hiểm đến sức khỏe.
Tôi nhìn Nam:
- Tớ sẽ chết phải không?
Nam quát tôi:
- Cậu nói cái gì vậy? Tớ không cho phép. Không được nói linh tinh.
Tôi giật mình:
- Sao cậu giận dữ vậy?
Một thời gian sau, tôi đang bước chân trên đồng cỏ. Nắng nhạt hắt qua vai.
- Cậu nhỏ nhắn rồi đấy! – Một giọng nam cất lên.
Tôi vắt những lọn tóc ngang qua tai, mỉm cười:
- Thế này trông có đáng yêu hơn không?
Tiếng cười nói:
- Xinh hơn, dù không bụ bẫm bằng.
Tôi ngồi xuống vạt cỏ cạnh dòng sông. Mắt nhìn ra xa, tôi nói:
- Mười năm trước, tớ đã được một thiên thần cứu ở đây.
- Ở đây sao? Một thiên thần?
- Đúng vậy.
Nam bước gần lại bên bờ sông:
- Không phải cậu từng bị ngã ở dưới này đấy chứ?
Tôi gật đầu.
Nam bỗng hỏi:
- Vậy tớ đã từng nhìn thấy cậu trước đây sao? Cậu đã từng chạy theo xe ô tô và ngã xước chân phải không?
- Chuyện đó…
- Tớ không thể dừng xe lại vì sẽ lỡ chuyến bay. Nhưng khi trở về, người đầu tiên tớ muốn gặp chính là người đó.
Tôi khóc.
- Mười năm qua, những lần tớ đau khổ, tớ đều nghĩ đến thiên thần. Tớ nghĩ nếu tớ tin, thì thiên thần sẽ giúp tớ vượt qua tất cả. Và tớ đã không tin nhầm.
Nam chìa bàn tay đưa cho tôi. Trong hạnh phúc, tôi nắm lấy tay cậu ấy. Chúng tôi cùng nhảy một điệu nhạc trên cánh đồng. Mặc dù tôi không biết nhảy, nhưng Nam đã dạy tôi cứ bước theo bước chân cậu ấy. Giữa tiếng lá rì rào xung quanh, hình như tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm bên tai:
- Cậu mới chính là thiên thần của tớ!  
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9