Căn cỗi
Sao không gặp trong những năm vừa lớn
Khi tim tôi còn khao khát nhiệt tình.
Nhiều vấp ngã cùng it nhiều điêu đứng
Vẫn nồng nàn yêu, yêu mãi không ngưng
Giờ nếu gặp, xin người đừng quyến luyến
Khi tôi gần đã tới tuổi năm mươi.
Những gian truân, thất vọng... nỗi muộn phiền
Và hoang lạnh biến tôi thành sỏi đá.
Giờ tôi sỏi đá ngậm ngùi
Chơ vơ, khắc khoải bên trời đìu hiu
Tinhkhngbiengioi
Tuổi năm mươi đâu đã là cằn cõi Sao thơ buồn chán quá hỡi người ơi Tuổi thanh xuân chưa hiểu hết sự đời Đâu sánh được tuổi đời qua sương gió Cuộc đời người chỉ có một thôi nha Nên phải biết cho mình niềm hạnh phúc Dù gian truân dù thất vọng buồn phiền Chớ nên để tim biến thành sỏi đá Yêu đi tim sẽ rực hồng Tan dần băng giá trời đông xứ người. HY
Hàm Yên xin hân hạnh được là quen với anh(chị) tinhkhongbiengoi
Chú đi càng lúc cành xa
Ở nhà cô đợi chú ca khải hoàn
Chú đi từ tuyết mới sang
Nay thành băng đá chẳng màng về thăm
Ở nhà cô thắp ngày Rằm
Nửa Trăng bến đợi...Hic hic...
Nửa Trăng bến đợi...Nửa Trăng dõi tìm
Hi hi hi
lathuphai
@ Kính cô Hàm Yên ạ !
Chú cháu bận việc xa
Xong việc chú sẽ qua
Nhà cô vui thơ hoạ
Cháu mừng cô đến nhà
Chú có bạn thơ ca
Vườn thơ chú nở hoa
Chú hết buồn TÌNH XA
Chú sẽ xướng vần thơ
CHO EM tình muôn thuở
Dù Tương Giang cách trở
Vần thơ cứ mộng mơ
Và TÌNH XA mãi chờ...
lathuphai
Chú cháu bốn mươi ngoài
Chưa tới năm mươi...ai?
Tại chú buồn nên trải
Câu thơ cho có vần
Chớ chú chưa ngũ tuần
Chú hơn chút bốn chục
Đường chú đi hún hút
Lâu lắm mới về nhà
...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2010 00:28:26 bởi lathuphai >