Cho người không biết
Em ngồi đây
Bên ven đường bụi bậm
Người người qua
Giữa xe cộ xôn xao
Run người
Gió lạnh đâu chợt đên
Giữa mùa đông về
Em ngơ ngẫn phong phanh
Đâu đó
Nụ cười ai diễu cợt
Con bé lười, quên áo ấm giữa mùa đông
Anh ở đau?
Em bất lực kiếm tìm
Em ngồi đây
lặng lẽ giữa phố đông về lạnh giá
Có gì đâu cho bắt đầu hay chấm hết
Có gì đâu
Nhắm mắt và mơ
Ước mơ anh xấu xí
Như con cóc già trong truyện ngụ ngôn xưa
Và hơn nữa
Xấu như chưa từng ai đã thấy
Và thô lỗ
như chưa từng ai thô lổ
Thô lỗ cục cằn
Đến
Chẳng có một người thương
Cho mỗi lúc
Em vươn tay tìm kiếm
Anh luôn bên em
Gần gụi ân cần
Anh luôn bên em,
và chỉ với em thôi.
Nhưng, không
Tại sao anh
Tại sao anh không thế
Tay em bao giờ cũng trống trãi một bàn tay
Em ngồi đây ước mơ điều không tưởng
Giữa phố đông người cười cợt với gió đông
Xấu xí ư
Trong mắt em anh quá ư hòan hào
Lạnh lùng ư
Anh sao quá thân tình
Không thèm đếm
Bởi quá nhiều người thương mến
Chì cho em thôi ư?
Không tưởng
Chỉ là ước mơ thôi
Em ngồi đây
Giữa con phố đời rộn rã
Ước mơ điều chỉ có trong mơ
Anh là ai?
Em nào biết anh đâu
Mắt, miệng, môi cười
Em thật lòng chẳng có
Chỉ một điều tồn tại trong em
Chân thật quá
Như đôi bàn tay em nắm lại
Anh đâu đó
Cảm giác sao thật quá
Rồi anh sẽ đi
Để em lại một mình
Chẳng có gì trong em từ anh cả
Chỉ là anh, cảm giác em yêu
Em sẽ cô đơn, rất cô đơn
Và cả lúc khóc, em cũng không hề biết
Anh ra sao, vẫn không biết anh là ai
–Cho anh yêu, người em không hề biết-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2010 07:09:43 bởi gato >