Truyện ngắn mình sáng tác 1
buivhai 03.06.2010 06:59:15 (permalink)
1. Chuyện hai cậu học trò, nhà buôn và nhà sư
 
Trên con đường nhỏ, có bốn người đang rảo bước, hai cậu học trò, một nhà buôn và một nhà sư.
Hai cậu học trò bảo nhau:
- Hôm nay trên báo Học trò cười có 1 câu đối rất hay.
- Cậu đọc cho mình nghe thử ?
Cậu kia đọc:
- “Da trắng vỗ bì bạch – rừng sâu mưa lâm thâm”
Cậu này nghe thấy câu đối hay liền giở sổ ra chép lại, nhà buôn thấy vậy, cười khảy nói:
- Có mỗi hai câu ngắn tủn vậy mà cũng không nhớ, ta chỉ nghe một lần là nhớ được ngay, đâu cần phải ghi sổ với sách.
 Rồi ông ta đọc:
- “Da trắng vỗ bì bạch – rừng sâu mưa lâm thâm”.
Một cậu học trò nói:
- Bác thông minh vậy cho cháu hỏi một câu được không ạ ?
Mặt nhà buôn vênh lên, ông ta hiu, hiu tự đắc:
- Được, cháu muốn hỏi gì cứ hỏi.
- Nhà cháu có hai cái giá sách, một cái đã chất đầy sách ở những ngăn dưới, chỉ còn chổ trống ở những ngăn rất cao bên trên, một cái chỉ chứa ít sách thôi, các ngăn đều có rất nhiều chỗ trống, hôm nay cháu mua thêm một quyển sách mới, vậy bác bảo cháu bỏ sách vào giá nào thì dễ.
Nhà buôn nói:
- Tất nhiên là cháu cho sách vào giá đang chứa ít sách sẽ dễ hơn rồi.
Hai cậu học trò cười khúc khích, nhà buôn lấy làm lạ lắm, một lúc sau, hiểu ra, ông ta nổi cáu:
- Tao từng nay tuổi rồi mà chúng mày dám bảo tao ít kiến thức hơn chúng mày à?
- Cháu không dám, chắc chắn là bác nhiều kiến thức hơn chúng cháu chứ ạ, chúng cháu làm sao so sánh với bác được - cậu học trò lễ phép.
- Hừm …hừm, trẻ ranh chúng mày bạ đâu nói đấy, nói bậy bạ không suy nghĩ trước sau gì cả..
Nhà buôn nói vậy nhưng cũng thấy nguôi giận dần.
Cậu học trò lại nói:
- Bác cho cháu hỏi thêm một câu ạ:
- Hừ ! Không sách vở gì nữa nghe không !
- Dạ, một công ty có hai cái nhà kho, nhà kho 1 chỉ dành để chất loại hàng tốt nhất, còn nhà kho 2 thì có thể cho bất cứ loại hàng nào vào cũng được, cả hàng tốt nhất, hàng thải, loại, cong vênh. Bây giờ có thêm hai lô hàng loại tốt nhất, hai công nhân cùng lúc khuân hàng xếp vào hai nhà kho, vậy công nhân ở nhà kho nào sẽ xong việc trước, và vì sao ạ?
- Hừ…hừm…à…à..người công nhân ở nhà kho thứ nhất sẽ xong trước, vì ở nhà kho 1 toàn hàng tốt, sẽ cùng kích cỡ, chỉ việc đặt vào là xong, còn ở nhà kho số 2 thì có cả hàng tốt lẫn hàng loại, cong, vênh, nên phải sắp xếp cẩn thận, nếu không sẽ đổ.
- Vậy sớm hôm sau có người đến mua hai lô hàng tốt, hai người công nhân lấy hàng ra khỏi hai nhà kho, người công nhân nào sẽ lấy hàng ra trước ạ?
- Ờ … cũng là người công nhân ở nhà kho số 1, vì kho 1 chứa cùng 1 loại hàng nên không mất thời gian lựa chọn, còn công nhân ở nhà kho số 2 phải tìm đúng loại hàng nên mất nhiều thời gian hơn.
- Vậy nếu kho chỉ chứa toàn hàng tốt thì lấy ra sẽ nhanh hơn mà không phải “suy nghĩ trước sau gì” hả bác ?
- Ờ ờ … hả !
Ông nhà buôn bỗng dưng tái mặt đi, hai cậu học trò cười phá lên, còn nhà sư từ đầu đến cuối không nói một lời, vẻ mặt thanh thản vô cùng.
 
* Lưu ý: Truyện này các bạn không nên tập trung nhiều vào nội dung hỏi đáp giữa hai cậu học trò và nhà buôn, sự hỏi đáp đó là để vui, không có ý nghĩa nhiều, điều tôi muốn nói khi viết truyện này được gửi vào hình ảnh nhà sư. Nhà buôn vì muốn khoe tài nên bị nhục, phải chuốc lấy sự giận dữ, bực tức vào mình. Hai cậu học sinh tuy có đủ thông minh để khiến cho nhà buôn bẽ mặt mà cười vui một chút, nhưng cái vui ấy cũng chỉ là nhất thời. Chỉ có nhà sư là có hành vi đúng đắn nhất. Tất nhiên câu truyện của ba người kia nhà sư nghe thấy hết, nhưng ông không xen vào. Nếu là người bình thường, khi chứng kiến câu truyện, dù không nói vài câu cũng sẽ phải cười cùng hai cậu bé. Còn là người chậm hiểu thì lại không thể có được nét mặt thanh thản. Nhà sư không để ngoại cảnh tác động đến mình, tức là đã tu tập đến độ “Nhất trần bất nhiễm” rồi, đã có được sự thanh thản an lạc trong tâm hồn, và cái này mới là cái trường tồn
Các bạn góp ý cho mình nhé......

#1
    buivhai 03.06.2010 10:12:59 (permalink)
    2. Chuyện người thợ làm bánh
     
    Một người thợ làm bánh có bốn người giúp việc, một người chuyên múc nước, một người chuyên nhào bột, một người chuyên nặn bánh và một người chuyên rán bánh.
    Người rán bánh thường bảo với người thợ:
    - Anh nặn bánh làm việc rất ẩu, anh ta để vỏ bánh quá mỏng nên khi rán tôi phải hết sức khéo léo bánh mới không bị vỡ.
    Người nặn bánh lại nói:
    - Anh nhào bột hay để bột nhão nên rất khó nặn bánh, mà thưa ông chủ, anh rán bánh rất hay ăn vụng ở mẻ bánh đầu tiên.
    Người nhào bột mách:
    - Thưa ông, anh nặn bánh thường để tay bẩn khi làm việc, anh rán bánh rất hay nói xấu ông bà chủ, còn thằng múc nước, nó đang tòm tem con gái ông bà đấy ạ ...
    Anh múc nước thì chẳng nói gì, mỗi khi xong việc anh ta mắc võng nằm đọc sách.
    Người thợ mỗi lần nghe mách như vậy đều bực lắm. Nhìn vẻ mặt của ba người giúp việc khi đến tố cáo anh thấy hình như họ đều rất trung thực, đáng tin, đáng quý, anh hứa sẽ chấn chỉnh ngay mọi việc.
    Từ đó anh ta bắt đầu để ý, săm soi mọi việc. Tuy nhiên do khối lượng công việc quá nhiều, nên anh ta không thể theo sát tất cả các công đoạn được, vì vậy anh ta nghi ngờ tất cả.
    Anh nghĩ: “Thằng rán bánh cái mặt tham thế kia thì chắc chắn là hay ăn vụng rồi, mắt gian mà mỏ nhọn thì việc nó nói xấu vợ chồng mình là có chứ không sai. Còn thằng nặn bánh, thằng này luộm thuộm, việc để tay bẩn là đúng đây. Thằng nhào bột … hừ .. thằng này làm việc bê bết thật, nhưng nó biết gét thằng nói xấu mình, cũng được. Còn thằng múc nước… giúp việc mà suốt ngày giả vờ sách với vở, không phải để lừa con gái mình thì là làm gì…hừm…lũ chúng mày…hỏng…hỏng ! phải quản lý thật chặt bọn này !!!”
    Anh ta bắt đầu đặt ra những yêu cầu khắt khe hơn với cả 3 người, duy có người nhào bột là được thả lỏng.
    Một thời gian sau anh thợ làm bánh thấy những lời tố cáo ngày càng nhiều thêm từ ba người giúp việc, anh đi kiểm tra mặt này thì họ lại tố cáo nhau về mặt khác. Mỗi khi thấy họ nói chuyện với ai, anh đều có cảm giác họ đang làm gì gian dối hoặc có thể đang nói xấu anh. Chỉ có người múc nước thì vẫn vậy, xong việc lại bình thản mắc võng nằm đọc sách, mà anh lại thấy ngứa mắt nhất là người này.
    Do suy nghĩ, nghi ngờ quá nhiều nên anh thợ làm bánh dần cảm thấy mệt mỏi, không buồn ăn, lúc nào cũng cảm giác mọi người đang chống lại mình, đang nói xấu mình, anh uất ức, thấy đau ngực, đau sườn. Cuộc sống của anh lúc này là những chuỗi ngày dài bực dọc.
    Một hôm, đứng trước cửa nhà, anh thợ làm bánh thấy từ xa có một nhà sư khất thực đang tiến lại. Nhà sư dáng điệu trang nghiêm, bước đi rất thong thả nhưng vững vàng, vẻ mặt thanh thản với đôi mắt hiền hòa như một ông tiên thoát tục.
    Sinh lòng kính ngưỡng, anh thợ làm bánh đi vào nhà cầm mấy chiếc bánh ra, cung kính đặt vào bình bát cúng dường.
    Nhà sư không đi ngay mà chăm chú nhìn người thợ làm bánh rồi hỏi:
    - Thí chủ có phải đang thấy trong người không được khỏe ?
    - Vâng !
    Anh thợ làm bánh ngạc nhiên nói ấp úng:
    - Thời gian này quả thực con thấy trong người rất khó chịu, cứ đau ốm luôn… không biết… không biết … thầy…
    - Bệnh này ta có thể chữa được, nếu thí chủ không ngại thì để ta bắt mạch xem sao.
    - Vậy mời thầy vào nhà, xin thầy giúp con ạ.
    Anh thợ làm bánh vui mừng rước nhà sư vào nhà.
    Nhà sư để bình bát và tay nải xuống bàn, ngồi xuống, nhẹ nhàng đón lấy chén nước mà anh thợ làm bánh vừa rót vội, uống một hớp, xong ông từ từ đặt chén xuống và lấy trong tay nải ra một chiếc khăn mềm, gấp lại làm tư, đặt lên bàn. Ông cầm tay anh thợ, để ngửa cổ tay trên chiếc khăn, rồi đặt 3 ngón tay của mình vào các vị trí thốn, quan, xích, trầm ngâm nghe mạch. Chừng 3 phút sau nhà sư nhấc tay lên, nhìn anh thợ, nói:
    - Thí chủ bị đau và tức ở hai vị trí ngực và sườn, bệnh này chữa ngọn không khó, nhưng gốc bệnh là do tâm nên chữa ngọn rồi lại phát. Nguyên nhân bệnh do uất ức lâu ngày mà gây ra, nếu không giải tỏa được thì bệnh không thể lành, lại có thể sinh thêm các bệnh khác.
    Anh thợ hết sức ngạc nhiên trước tài năng của nhà sư. Anh kể hết mọi chuyện của gia đình, những phiền muộn mà 4 người giúp việc gây ra, sự nghi ngờ, mệt mỏi và uất ức của mình.
    Nhà sư im lặng lắng nghe rồi nói:
    - Như vậy nguyên nhân ban đầu là do sự nghi ngờ của thí chủ, nghi ngờ lâu ngày không được giải tỏa bị dồn nén lại nên sinh ra bực dọc, uất ức mà gây thành bệnh.
    - Dạ, quả thật con rất nghi ngờ bọn chúng, thằng nào trước mặt con cũng khép nép, vâng lời, nhưng không biết sau lưng con bọn chúng làm bậy bạ những gì, mà chúng nó tố cáo nhau ngày càng nhiều thầy ạ.
    Nhà sư lặng lẽ suy nghĩ, rồi ông chợt chỉ tay vào lọ đường mà anh làm bánh để ở góc nhà:
    - Thí chủ hãy mang lọ đường kia lại đây.
    Anh làm bánh hơi ngạc nhiên nhưng cũng đứng dậy, cầm lọ đường mang đặt lên bàn.
    Do nhà làm bánh, lúc nào cũng cần đường nên lọ đường chỉ được đậy nắp sơ sài, có đàn kiến bâu quanh miệng lọ, vài con còn chui hẳn vào bên trong, quanh lọ có vài chú ruồi, đậu rồi lại bay.
    Nhà sư nói:
    - Thí chủ hãy quan sát lọ đường này, thí chủ có biết vì sao đàn kiến và lũ ruồi bâu quanh lọ không ?
    - Dạ, vì chúng ngửi thấy mùi đường, thích ăn đường nên chúng bâu quanh ạ.
    - Vậy bây giờ thí chủ làm cách nào để đuổi ruồi và kiến đi ?
    Người thợ làm bánh liền lấy khăn lau thật sạch lọ đường và vặn chặt nắp lại, nhưng chỉ một lát sau lũ ruồi lại bay quanh còn đàn kiến thì tiếp tục leo lên.
    - Bây giờ thí chủ làm thế nào ? – nhà sư hỏi
    - Dạ, con không biết ạ.
    Nhà sư đứng dậy, lặng lẽ cầm lọ đường bước ra sân, đổ hết đường đi , lấy nước rửa và lau sạch lọ đường. Quả nhiên, kiến và ruồi không còn bâu vào lọ nữa. Nhà sư bảo anh thợ làm bánh:
    - Sự tức giận và nghi ngờ của thí chủ cũng giống như đường ở trong lọ, thí chủ đã biết do ruồi và kiến thích mùi đường nên bâu quanh, vậy những người kia chính vì thích nhìn thấy thí chủ tức giận và nghi ngờ người khác nên mới đến tố cáo. Nếu trong thí chủ không còn tồn tại dạ nghi ngờ và lòng tức giận thì sự tố cáo kia cũng như lũ ruồi nhặng, dần bay đi hết thôi.
    Khi xung quanh không còn đàn kiến nhộn nhạo, lũ ruồi ồn ào, thí chủ sẽ được tĩnh tâm, và trong 4 người làm, ai hơn ai kém, sai, đúng thế nào thí chủ sẽ thấy dễ dàng như soi gương vậy.
    Nói rồi nhà sư viết một đơn thuốc đưa cho người thợ làm bánh:
    - Ta viết cho thí chủ thang thuốc này để trị ngọn của bệnh, còn gốc bệnh thì thí chủ phải tự chữa từ tâm mình thôi.
    Nhà sư từ biệt ra đi, miệng ngâm mấy câu thơ:
    “Khí trệ do ức mà nên
    Can khí uất kết, tức đau ngực sườn
    Hương phụ, thần khúc, xuyên khung
    Thương truật, chi tử, lượng dùng đều nhau”.
    Người thợ làm bánh từ đó nghe theo lời khuyên của nhà sư khất thực, uống thuốc và bỏ ngoài tai những lời dèm pha, tố cáo lẫn nhau của người làm, bản thân chăm chỉ đi xem xét công việc. Quả nhiên sau một thời gian, thấy ông chủ dửng dưng, thản nhiên khi nghe mình nói tố người khác, ba anh giúp việc có tật xấu bỗng giật mình, có cảm giác hình như ông chủ biết tất cả những việc xấu của mình, nên không dám dèm pha nhau nữa mà bắt đầu chú tâm vào công việc. Bệnh của anh thợ làm bánh cũng do đó mà khỏi hẳn.
     
    * Lưu ý: Trên thực tế những bậc y sư giỏi khi vọng chẩn (nhìn mà đoán bệnh) không có vị nào lại nhìn chăm chú vào bệnh nhân cả, vì như thế làm cho người bệnh mất tự nhiên, triệu trứng bệnh hiện lên sẽ không chính xác. Điều này là nguyên tắc mà các lương y đều biết và tuân thủ. Mặt khác thầy thuốc nhìn thấy người bị bệnh là chuyện thường, ai cũng có bệnh này bệnh kia, chỉ khi nào thấy có người hoàn toàn khỏe mạnh thì người thầy thuốc mới ngạc nhiên mà chăm chú thôi. Trong truyện tôi viết vậy là để tạo cớ cho nhà sư ở lại mà chữa căn bệnh về tâm cho anh thợ làm bánh. Hình ảnh anh thợ làm bánh là hình ảnh của những người làm công tác lãnh đạo, mà năng lực lãnh đạo còn yếu, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ nơi đâu. Tuy nhiên truyện này còn có nhiều ngụ ý, nếu tôi viết ra hết có lẽ dài hơn cả nội dung của truyện. Đành tùy duyên của các bạn mà hiểu truyện thôi.
    Các bạn góp ý nhé...
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9