Để nhớ
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 05.06.2010 22:09:56 (permalink)
Ngày 5 tháng 6 năm 2010

H kể hôm trước đi ăn thầy bảo không biết H sinh ở vùng nào mà nói nhanh quá. Hồi đó H cứ nghĩ nói nhanh là tốt vì như vậy nghĩa là mình nghĩ nhanh nhưng bây giờ H biết nói nhanh thì người khác khó nắm bắt kịp, và như vậy thì không tốt chút nào. Cho nên H đang cố sửa nói chậm lại. Có lẽ mình nghe quen rồi nên cũng không thấy có vấn đề gì khi nói chuyện với H, mình chỉ đùa "H thấy không, mấy ông thầy chùa nói chuyện chậm rãi lắm". H hiểu ngay: "Ừ, tại tâm người ta tĩnh". "Vậy ra tâm H không tĩnh hả?". "Làm sao mà tĩnh được, còn ham sân si lắm". Mình và H cùng cười.

Lâu lắm mới nói chuyện với H. Cả hai đứa cùng ở một thành phố mà cứ lười nên thành ra ít gặp mặt, ít chuyện trò dù vẫn luôn nhớ đến nhau. Mấy hôm trước sinh nhật mình không thấy H gởi lời chúc như mọi năm mình đã đoán chắc H đang bận lắm. Gặp trên mạng, hỏi thăm vài câu H đã xin lỗi. H đang bận học, sắp thi rồi nên lu bu nhiều việc thành ra không nhớ. Mình không giận, thậm chí những năm trước khi H nhớ ngày sinh của mình mới khiến mình ngạc nhiên. Chỉ nói chuyện được một chút H phải quay lại bài học vì đang ngồi trong lớp mà. Đến ngày H thi mình gởi tin nhắn chúc mừng, H rất vui. Tin nhắn của mình đã động viên H đúng lúc. Dạo này mình cũng bị chìm trong công việc, đáng lý đã gởi tin nhắn hôm trước rồi nhưng quên bẵng đi. Sáng hôm sau mình gởi liền vì sợ lại quên. May mà buổi thi của H bị dời ngày nên hoá ra lại hay. Vài bữa sau mình gọi cho H hỏi thi sao rồi, H biểu tốt lắm, thầy rất hài lòng. H rủ bữa nào gặp nhau nói chuyện chơi. Cứ không gọi điện thì thôi hễ gọi thế nào H cũng rủ gặp mặt. Ừ thì gặp, hẹn tuần sau hen...
#1
    Nón lá 12.06.2010 21:09:28 (permalink)
    Ngày 12 tháng 6 năm 2010

    Hôm gặp H, mình đứng gần lối thoát hiểm còn H đợi mình ở cổng trước thế là hai đứa dáo dác tìm nhau. Chừng thấy rồi H kêu lên: "Sao nhìn Hiền trẻ vậy, giống như còn đi học". Mình phân bua: "Tại Hiền mặc áo trắng đó". H là người thứ mấy nói câu này rồi.

    Tất cả mọi người trong công ty khi biết năm sinh của mình đều kêu là sao nhìn trẻ vậy, lúc mình mới bước vào công ty, mọi người bình luận sau lưng mình cứ gọi "con bé" này "con bé" nọ.

    .... Lúc về mình cầm tài liệu lên cười với H: "Hiền cầm cái này càng giống sinh viên nữa, mà gặp đối diện là trường đại học nữa chứ. Hồi nãy Hiền vô cũng thấy nhiều đứa sinh viên vô, hèn gì mà Hiền ghé mấy gian hàng mà tụi nó đâu có thèm tiếp...", H cười lớn.

    Mấy tháng trước, anh M đến nhà cũng nói nhìn mình trẻ hơn tuổi, mình chỉ cười cười. Giờ nhiều người nói quá làm mình cũng tin là... thiệt. Thôi kệ, cứ ngây thơ tin đại vậy đi ha cho đời thêm vui.
    #2
      Nón lá 23.06.2010 21:37:24 (permalink)
      Ngày 23 tháng 6 năm 2010

      Sài Gòn đã bước vào mùa mưa. Mưa SG rất thất thường, như hờn dỗi, như thoáng vui thoáng buồn mong manh trong đời.

      Yêu SG chắc lẽ một phần cũng vì những bất chợt khó đoán đó.

      #3
        Nón lá 26.06.2010 20:52:11 (permalink)
        Ngày 26 tháng 6 năm 2010

        Một ngày bất chợt SG nhẹ run, một dư chấn rất rất nhẹ từ cơn động đất ngoài khơi Phan Thiết cũng đủ khiến người SG giật mình. Một cái run lắc trong khoảnh khắc kèm một thoáng chóng mặt chưa đủ gọi là ghê gớm, chỉ đủ khiến người SG có chuyện để bàn tán, để kể nhau nghe rằng mình cũng đã từng biết thế nào là đất chuyển mình. So với những xứ sở đã phải gồng mình hứng chịu những oái ăm thường xuyên của thiên nhiên thì cơn dư chấn rất nhẹ đó đối với SG chẳng khác nào là một trận động đất thật sự.

        Và một người SG dường cũng đang phải đối mặt với những dư chấn như vậy. Chỉ là dư chấn với người này nhưng có thể là động đất với người kia. Phải tập cho da mặt dày lên, phải biết cười vui ngay cả khi bị dí chạy trối chết, phải biết quên những lời lẽ như tát vào mặt và phải tự mình điều chỉnh để đứng vững trong bão táp. Bởi vậy gẫm lại có người nói sao tụi mình gan vậy, đất chuyển mà chẳng thấy ai chạy. Ừ ! quen sống chung với những cơn long trời lở đất rồi, nhiêu đó mà nhằm nhò gì. Nói rồi cười với nhau để trong nụ cười tìm thấy niềm cảm thông đến hai lần, để có thể cùng nhau tiếp tục chịu đựng. Như nhiều thứ trong đời ta vẫn phải chịu đựng.

        Có một người SG từ rất lâu đã chọn một lối sống chậm, người đó không thích phải quay cuồng trong công viêc. Người đó không có tham vọng, chỉ muốn một công việc có thu nhập vừa đủ sống để còn có thời gian sống cho riêng mình. Chẳng có gì to tát, chỉ là buổi tối được ngồi xem tv với mẹ, với cháu. Có thời gian đọc truyện, xem sách, dạo nét viết vơ vẩn dăm ba câu. Người đó chưa từng vì công việc mà bắt mình phải chịu đựng những điều không thích, nhưng bây giờ e là phải khác rồi. Phải thi gan với áp lực thôi. Bây giờ da mặt đã dày lên bao nhiêu rồi? Sẽ tiếp tục dày lên nữa để thích nghi hay lại phải quay lưng? Người SG ơi, bạn rồi sẽ chọn cách nào? Nhắn với nhau rằng hãy cố gắng đến phút cuối cùng nhé !
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2010 21:23:31 bởi Nón lá >
        #4
          Nón lá 30.06.2010 21:07:29 (permalink)
          Ngày 30 tháng 6 năm 2010

          Sáng vô công ty mình lập tức lên net tìm bài kinh Bát Nhã, sẵn lưu luôn những thông tin chú giải để từ từ đọc. Bài kinh này mình đã có rồi, đã từng học thuộc để niệm trong tâm trước khi đi ngủ nhưng thời gian gần đây không niệm nữa thành ra quên. Mấy hôm nay công việc khiến mình căng thẳng quá, muốn tìm chút bình yên nên tìm đọc lại nhưng không có thời gian và tâm trí để in ra từ máy tính ở nhà, đành vào công ty tìm và lưu một bản khác.

          Những lúc muốn quên, muốn lòng tĩnh tại mình mong tìm được một phương pháp hay một điểm tựa nào đó. Ngồi thiền cũng là một cách nhưng mình muốn tâm tĩnh ngay cả khi đang làm việc, đang đi, đứng, hoạt động. Và bài kinh Bát Nhã đã giúp mình phần nào bớt bấn loạn. Có đôi lúc giữa những lo toan nặng lòng, giữa xô bồ cuộc sống mình lại muốn vào chùa ngồi một lát. Ở đó có không gian thanh bình, có bầu không khí thanh tịnh giúp mình gột rửa những tạp niệm vốn vẫn luôn chất đầy trong tâm.
          #5
            Nón lá 02.07.2010 21:06:20 (permalink)
            Ngày 2 tháng 7 năm 2010

            Hôm nay là sinh nhật H, mãi đến chiều ngồi viết báo cáo tuần tình cờ đánh ngày 2/7 mới chợt nhớ ra nên mình vội gọi điện cho H. H cười công nhận dù sao mình còn nhớ là hay hơn H rồi. Có lẽ điều gì muốn nhớ thì sẽ có cách để nhớ thôi. Hôm qua mình đã dặn lòng mai là sinh nhật H để ngày mai đừng quên nên cuối cùng mình cũng nhớ ra. Không phải sinh nhật của ai mình cũng nhớ, mình chỉ nhớ những người mình mến thôi.

            Cứ lâu lâu lại nhận được tin nhắn của facebook nhưng mình không vào được fb nữa rồi. Tếu nhất là mấy tháng trước gặp chị Q và Cu, mình than không vào được fb, thế mà ngay hôm sau lại vào được. Mình chạy vào bình loạn tùm lum trên trang của hai người rồi còn than thở sao fb không cho ghi nhiều, chỉ cho ghi ngăn ngắn thôi, chắc nó muốn mình in ít chuyện thôi hay sao á. Lúc đó Cu không vào được nên im re. Hôm qua nhận được tin nhắn của Cu biểu vô tình mà vào được và Cu chạy vô trang của mình nhắn nhe chọc ghẹo um sùm trong khi fb lại cấm cửa mình rồi nên chỉ có thể ngồi ngó thôi, ghét không.

            Chẳng hiểu sao mấy hôm nay lại nổi hứng muốn xem lại phim Thần điêu đại hiệp do Trần Ngọc Liên đóng. Mình vốn thích TNL từ những ngày còn nhỏ, thích TNL trong TĐĐH, Thiên Long Bát Bộ, Thuyết Đường,... nên chủ yếu muốn xem TĐĐH là muốn coi TNL và Lưu Đức Hoa đóng. Xúc động cái cảnh Tiểu Long Nữ hiểu lầm Dương Quá không muốn nhận mình làm vợ rồi bỏ đi, mà tính TLN cũng hiền ghê bỏ đi rồi nhưng sau lại đi tìm DQ. Gặp mình chắc đi luôn hỏng muốn nhìn mặt DQ nữa đâu, vì giận và quê mà ... Bởi người hiền vậy nên trời thương cho tình duyên như ý

            Coi chưa được phân nữa thì phim đứng hình luôn. Hôm sau chạy đi tìm truyện đọc, thấy KD viết văn hơi bị thô những đoạn tình cảm của hai người (hay do mình trông đợi nó lãng mạn hơn thế) nên đâm ra thất vọng. Mở tv bấm tới bấm lui coi có kênh nào chiếu lại không coi cho đỡ ghiền, không có TĐĐH bản cũ thì chiếu bản mới do Lưu Diệc Phi với Huỳnh Hiểu Minh đóng cũng được hoặc nếu không có thì chiếu phim kiếm hiệp coi đỡ. Yêu cầu mở rộng đến vậy mà cuối cùng cũng không được thỏa mãn, chẳng kênh nào chiếu hết. Vậy đó, lúc cần kiếm không ra lúc không cần thì đầy rẫy. Hôm trước coi phim Bảo Liên Đăng tiền truyện, thấy cũng hay ghê...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2010 21:45:20 bởi Nón lá >
            #6
              Nón lá 04.07.2010 20:53:42 (permalink)
              Ngày 4 tháng 7 năm 2010

              Từ lâu rồi mình bỏ thói quen viết những câu văn vần (gọi nôm na là... mần thơ). Nhưng tối nay mưa rỉ rả làm lòng người mềm lại và câu thơ ai dù bao năm tháng vẫn cái sầu non tơ tím rịm ngơ ngác vu vơ như cái thuở mới chớm sầu chớm mộng khiến người ta dễ... đau tim. Tim cứ run nhè nhẹ, mưa cứ rả rít nên lòng muốn thả vài câu vần vần. Ừ thì:

              Sầu ai thả khiến lòng nghiêng ngả
              Thơ ai buông sao tim cứ cuống cuồng
              Lời vu vơ cớ chi lại thẫn thờ
              Là ảo vọng sao vẫn cứ mộng mơ
              #7
                Nón lá 10.07.2010 22:08:05 (permalink)
                Ngày 10 tháng 7 năm 2010

                Sáng sớm vừa bước chân vào văn phòng mình chợt reo thầm trong lòng "Chà ... hôm nay mình là người đến đầu tiên", không ngờ mình đến sớm như vậy. Lát sau thoáng thấy bóng người vào, chưa nhìn rõ mặt đã nghe tiếng: "Trời ơi, em giống chị Hiền rồi. Sáng sớm chợt nhớ những việc mình chưa làm xong tự nhiên không thể ngủ được nữa". "Cho nên chị quyết định hôm nay mình phải có hoạt động ngoại khoá nào đó. Phải hướng sự tập trung vào nhiều việc khác hơn". "Đúng rồi đó chị". "Vậy chiều nay em có chương trình gì không?". "Em về quê"....

                Sau đó lại tối mặt với công viêc. Đến giờ về mình gọi điện cho Q định rủ chiều đi mua giầy nhưng Q có hẹn rồi. "Vậy chủ nhật em có đi gội đầu hay làm tóc gì không?". "Tóc em xơ xác vầy giao cho người ta làm chắc rụng hết quá. Mà em định đi nhuộm". "Tóc đã xơ xác còn đi nhuộm nữa thì còn gì là tóc". "Nhưng tóc em bạc nhiều nên phải nhuộm thôi". "Vậy à... chị định mua cái kindle, thiết bị đọc sách điện tử đó em". "Ipad hả?". "Không, Amazone Kindle kìa, cái đó dùng công nghệ e-ink đọc không mỏi mắt nhưng giá của nó cao quá, tới 189USD lận, chị định chờ chừng nào nó xuống còn 50USD thì mua mà hỏng biết chờ tới khi nào lận....".

                Mình tám với Q một chập rồi chạy vào chùa, định ngồi một lát rồi ăn cơm chùa nhưng do mình nhớ nhầm giờ nên lúc mới vào đã thấy nhà chùa đang... rửa chén rồi. Mình vào lạy Phật, ngồi xem thầy trị bệnh định bụng chờ tới giờ đọc kinh luôn nhưng đói bụng và khát nước quá nên không chờ được mình chạy đi mua giầy luôn. Định nhân tiện đi tìm nơi bán kindle để xem qua và biết đâu nếu thích thì mua luôn nhưng tìm không thấy nên quay về nhà. Đói bụng cồn cào mình làm một mạch 2 tô cháo, no căng bụng. Cầm tờ báo lên đọc mà mắt cứ díp lại nhưng không hiểu sao lại không thể ngủ được. Kiểu này tối thế nào cũng buồn ngủ sớm làm sao xem bóng đá được đây?
                #8
                  Nón lá 17.07.2010 23:24:49 (permalink)
                  Ngày 17 tháng 7 năm 2010

                  Những ngày đầy biến động. Không ăn cá mà vẫn bị... mắc cổ, trợn trạo nuốt cơm, nuốt chè trôi nước cả buổi. Đau quá phải đi bác sỹ cho yên tâm, bác sỹ khám không thấy có gì chỉ có một vệt trầy bên trong cuống họng nhưng bác sỹ nói nhìn xanh quá rồi bắt đi xét nghiệm coi có... thiếu máu không. Hôm cầm kết quả xét nghiệm bác sỹ bắt phải ăn thật nhiều thịt bò và uống thuốc...xổ.

                  Dạo này mình hết lòng hết dạ với công việc đến nỗi làm ngày không đủ, tranh thủ... làm đêm. Ngày nào cũng mang việc về nhà, hôm kia máy tính phải chạy suốt đêm còn mình thì ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ... rồi lại thức tiếp để canh chừng máy tính và lưu kết quả. Hậu quả là cả ngày hôm sau ở công ty càng lúc càng thấy đuối. Hôm nay cũng bị "nhốt" cả ngày ở công ty. Từ đây đến cuối tháng chắc còn mệt dài dài. Có lúc chỉ muốn đi đâu đó chơi cho khuây khoả...

                  Gần cả tháng nay không đọc được một quyển sách nào dù lúc nào cũng muốn. À mà hình như mình quên luôn bài kinh Bát Nhã rồi, phải đọc lại thôi.

                  Have a good weekend nhé và đừng nghĩ ngợi nhiều.

                  ...
                  Dẹp tan chướng ngại quanh mình
                  Mọi điều chẳng khiến hoảng kinh, não phiền

                  ...
                  #9
                    Nón lá 22.07.2010 22:04:20 (permalink)
                    Ngày 22 tháng 7 năm 2010

                    Hôm trước về sớm ngẫu hứng ghé ngang tiệm bán đĩa mua 2 bộ phim Lặng lẽ yêu em và Thần điêu đại hiệp. Đứng trong tiệm chợt nghe tiếng rào rào, ngó ra đường mới biết trời mưa. Những hạt khá to đang bất thần đổ xuống, mình thốt lên: "Mưa rồi à". Vậy mà chỉ 5 phút sau khi mình rời tiệm mưa chỉ còn lai rai, về đến gần nhà thì mưa tạnh hẳn. Nhiều lúc thèm được như mưa SG, dễ rơi nhưng cũng mau nguôi.

                    Anh A gởi hình cho xem vườn cây nhà anh đang lúc lỉu trái, nhìn phát mê. Mê trái cây thì ít mà mê không gian xanh mát quanh nhà thì nhiều. Mình rất thích nhà có cây, có vườn, có không gian xanh. Khung cảnh đó khiến hồn người dịu lại và mở rộng ra. Bát ngát, chan hòa và bình lặng.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2010 22:30:51 bởi Nón lá >
                    #10
                      Nón lá 24.07.2010 20:08:58 (permalink)
                      Ngày 24 tháng 7 năm 2010

                      Mấy hôm trước nhìn cái cây trong phòng tự nhiên lá vàng và rụng khá nhiều mình lên tiếng hỏi, mọi người bảo tại thiếu ánh sáng. Mình cười cười đùa hay là tại mùa thu đến rồi nên mới vậy, rồi ngẫu hứng đọc:

                      Em không nghe mùa thu
                      Con nai vàng xơ xác
                      Đạp trên lá vàng khô

                      Cô bé ngồi kế bên lên tiếng: "Con nai vàng ngơ ngác chứ không phải xơ xác đâu chị", mình quê quá, hỏng dè một câu thơ quen thuộc đến vậy mà cũng có thể đọc sai nên lên tiếng phân bua: "Ừ, nhưng với phòng mình thì phải là con nai vàng xơ xác mới đúng đó em". Cô bé ngớ ra: "... ờ há"

                      Đầu óc mình dạo này sao á, hôm qua lại có cảm giác nặng nề chẳng muốn làm gì.

                      Sáng nay bước ra khỏi nhà, không khí se se mát phả vào người khiến mình nhận ra trời hôm nay rất đẹp. Hít một hơi sâu vào lồng ngực mình muốn làm gì đó để thoát khỏi tâm trạng không hay này. Vậy là nảy ra ý gặp H và những người bạn làm chung ở công ty cũ. Hôm qua nhắn tin mới biết H vừa nghỉ việc, gọi điện hỏi H bảo không thể nói qua điện thoại được, khi nào gặp sẽ kể. Vậy thôi hôm nay gặp luôn để kêu H kể nghe. H rủ qua nhà H đi, H nấu cơm cho ăn.

                      Trưa gọi điện về nhà báo với mẹ không về ăn cơm. Mình chạy qua nhà H nhưng nhà H có khách nên H kêu qua nhà chị Q chơi. Vừa bước vào nhà, chị Q và H đã nhận xét dạo này thấy mình trắng và gương mặt tròn ra, nhìn xinh hơn hồi còn làm ở P (hồi đó chắc mình tệ lắm). Mình kể dạo này ngày nào cũng ăn thịt bò nên mới vậy. Chị Q bảo mình vẫn còn được phép mập lên nữa vì gương mặt thì tròn hơn chứ thân hình không thấy mập. Vừa ngồi xuống bàn hai người nhìn mình chằm chằm hỏi dạo này có gì mới không "chắc là phải có gì mới nên trông mới xinh hơn". Mình thì có gì mới đâu chứ. "Có bạn chưa? thôi hỏi thẳng vậy luôn cho rồi" H nói huỵt tẹt. Mình chỉ biết cười: "Chưa", "Em đó, dù có cũng chẳng chịu nói đâu". "Thì phải nói là chưa để mọi người còn giới thiệu cho chứ, mà H có chịu giới thiệu cho Hiền đâu mà cứ hỏi hoài hà. Mà thôi kể chuyện của H đi, sao tự nhiên lại nghỉ việc" mình đánh trống lảng.

                      "Ừ, chuyện có chút xíu hà Hiền .......... vậy là H đứng lên bỏ đi về luôn" thế là H kể đầu đuôi sự việc. Mình và chị Q nhận xét sao mà H nóng tính quá, cứ y như là ... sếp vậy. "Nhưng mà ổng đã gửi mail la H rồi, sau khi la xong ổng còn nói thôi cho qua mọi chuyện, rút kinh nghiệm để lần sau làm cho đúng, vậy mà lúc gặp ổng lại lôi ra la nữa. H đã xin lỗi, sau đó còn giải thích cặn kẽ. Trước khi chuyện xảy ra H đã viết mail xin ý kiến ổng hai lần, rồi gọi điện hỏi hai lần nữa mà ổng không trả lời nên H phải tự quyết định thôi. Nếu không quyết định thì vệc không xong, coi như H không hoàn thành công việc mà tự quyết định thì phạm lỗi vượt quyền sếp. Vậy thì trong chuyện này cũng có lỗi của ổng nữa. H phân tích hết cho ổng thấy mà ổng cứ nhai đi nhai lại hoài, mà chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi đó. Đàn ông gì mà tính đàn bà quá. Tự nhiên H bực mình hết sức nên bỏ về luôn. Chứ hỏng lẽ phải hạ mình xin lỗi rồi xin ổng cho một công việc à ? Với lại ông này cũng không được đàng hoàng, hay có những lời bóng gió nọ kia mà vì công việc H và ổng luôn luôn phải làm cùng nhau, lỡ mai mốt có phải đi công tác xa cùng nhau mà có chuyện gì xảy ra thì mệt lắm. Công việc, tiền bạc, danh vọng mất có thể tìm lại được chứ gia đình, người thân mất rồi làm sao tìm lại được. Mấy bữa trước ổng có gửi mail nói chừng nào về VN sẽ gặp H nhưng H từ chối luôn".

                      Nghe H kể mình và chị Q cũng đồng tình tính ông này không được rộng lượng lắm nhưng cũng khuyên H nếu sếp muốn gặp thì H cứ đi, coi thái độ ổng sao rồi tính tiếp. Nếu ổng có thiện ý thì cũng nên cho qua.

                      Nghe chuyện của H tự nhiên mình thấy những vấn đề của mình trong công việc không còn trầm trọng như mình nghĩ nữa nên lúc H và chị Q hỏi công việc của mình sao rồi mình nói "cũng ... bình thường" rồi thêm "... nhưng bận lắm".

                      Ở chơi nhà chị Q một hồi, H rủ mình qua nhà H cho biết để mai mốt rảnh ghé chơi. Qua nhà H ngồi uống trà, ăn bánh (H còn nhớ là mình thích uống nước nóng nữa chớ) đến gần 4 giờ chiều mới về. H kêu ở chơi chút nữa nhưng trời đã mưa lâm râm rồi nên mình về luôn. Thấy mưa nhỏ mình định cứ vậy mà chạy về nhưng H bắt phải mặc áo mưa vào vì đường về nhà khá xa. Cũng may là mình nghe lời H vì suốt đoạn đường về trời mưa suốt, dù mưa nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm đường xá ướt mem.

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2010 22:32:46 bởi Nón lá >
                      #11
                        Nón lá 05.08.2010 22:30:57 (permalink)
                        Ngày 5 tháng 8 năm 2010

                        Nhắn tin hỏi thăm H đi phỏng vấn kết quả sao rồi, H trả lời và không quên nói rất vui vì có mình quan tâm rồi còn nhắn nhủ "mình mãi là bạn tốt nhé". Hồi đó, lúc còn làm việc chung H cũng hay nói những câu tương tự làm mình xúc động ghê và có cảm giác như đang được trở lại với những tình cảm sáng trong của thuở học trò. Ừ, mà có ai không xúc động vì những lời giản dị mà chân tình như vậy đâu nhỉ?

                        Càng lớn lên, cuộc sống càng phức tạp tình bạn càng bớt trong sáng đi. Rất khó tìm được những người bạn chơi với mình hoàn toàn vô vụ lợi. Cho nên... sẽ còn mãi mãi, hoài hoài xúc động vì những lời xuất phát từ trái tim như vậy.
                        #12
                          Nón lá 20.08.2010 21:23:18 (permalink)
                          Ngày 20 tháng 8 năm 2010

                          "Khi nào mở cửa thì nhớ báo anh biết".

                          Nhưng làm sao để mở cửa, mình cũng không biết.

                          Mà có thật là mình đang đóng cửa không ? Nếu có như vậy thật chắc là do mình... sợ trộm.

                          Không chủ ý mà thành ra đóng cửa, muốn mở cửa lại chẳng biết làm sao để mở ...
                          #13
                            Nón lá 22.08.2010 00:44:03 (permalink)
                            Ngày 22 tháng 8 năm 2010

                            Một đêm rất bình thường, chẳng mưa, chẳng trăng sao gì cả mà chợt thèm một chút mơ mộng, một chút lãng mạn thuở nào. Vậy là tìm vào khoảng trời riêng, nghe lại tiếng của mình, đọc của người, mơ mộng của ngày xưa cũ.

                            "Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ" câu hát cứ ngân lên như một cách cảm thán, như một lời than thở và như một tiếng ủi an.

                            Có người đợi nhưng chẳng biết nói gì cùng người. Có người để kể lể nhưng cũng chẳng thể kể hết nỗi lòng. Tìm lại những xưa cũ để hồn lạc vào chốn khác, nơi không có những điều đau đầu nhức óc.
                            #14
                              Nón lá 23.08.2010 23:03:26 (permalink)
                              Ngày 23 tháng 8 năm 2010

                              Đang lang thang vơ vẩn thì có người chào, ôi thì ra là anh đồng nghiệp cũ. Lâu lắm rồi mình không chat với anh ta, từ lần anh nằn nì xin nick mình chỉ chat đúng 1 lần rồi âm thầm... trốn. Giờ gặp lại tự nhiên nhớ hôm trước anh M nhận xét: "... vậy chứ khi người ta có ý với em thì em rụt lại". Mình cười rất tươi để hoãn binh tìm cách phân bua: "... cũng hỏng đến nỗi, không phải lúc nào cũng rụt lại, cũng có khi ... bình thường nhưng mà vồ vập, hồ hởi thì chắc hỏng có".

                              Vì lâu rồi không gặp nhưng quan trọng hơn chắc vì hôm nay tâm trạng mình tốt nên mình chạy vô chào lại. Hỏi thăm vài câu anh kêu share hình nào mới chụp cho anh coi với (lạ, hình như tên con trai nào cũng thích xem hình bạn khác phái. Ngay cả anh chàng này, dù đã từng làm chung với mình vậy mà cũng đòi coi hình, kỳ cục ghê). Mình rất ít khi chụp hình nên chẳng có cái nào để share. À, mà nhờ anh nói mình mới nhớ hôm trước đi Văn Thánh mọi người trong phòng có chụp cho mình 2 tấm, mình quên lưu về máy rồi, mai vô phải lấy xuống mới được.

                              Trước lúc off anh còn dặn lần sau nhớ cho coi hình. Mình biểu chỉ bán thôi "Ai mua hình tui bán hình cho". Anh bẻ: "có đâu mà bán". "thì có ai mua H mới đi chụp để bán chứ". "khi nào bán thì alo mình nhé!". "không được, phải có ai đặt mua H mới đi chụp". "người này khó quá nhỉ.."


                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9