Để nhớ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 11.12.2010 19:02:53 (permalink)
Ngày 11 tháng 12 năm 2010

Một ngày cuối năm không nắng, trời mát, lòng vui, nghĩ vơ vẩn rồi nhớ đến một người quen lâu không liên lạc mình lôi điện thoại ra bấm: “Anh dạo này vẫn khỏe chứ?...”. Bên kia than: “Anh thì dạo này gặp nạn liên tục, chán như con gián”. Tội chưa, mình an ủi: “Khi nào hết nạn rồi chắc sẽ có phúc hihi..”. “Hy vọng thế thôi. Gia đình em vẫn khỏe hết chứ? Em đã có… bạn trai chưa?”. Câu cuối nghe cấn cấn sao đó cà, nghe cứ như là mình đang còn ở tuổi cắp sách đến trường hay sao đó. Với tuổi của mình bây giờ lý ra là phải hỏi “đã lập gia đình chưa? Mấy con rồi? Con mấy tuổi?”. Bao giờ gặp những câu hỏi kiểu này mình cũng thấy khó trả lời. Lúc còn tuổi đến trường cũng đã khó huống chi là bây giờ nên đành lấp lửng: “Gia đình H vẫn khỏe, H thì vẫn vậy” cho bên kia muốn hiểu sao thì hiểu. Chắc lấp lửng quá người ta… không hiểu luôn, nên lại hỏi tiếp: “Vẫn đang tuyển lựa à?”. Mình định đùa: “Vẫn đang kiếm người để lừa” nhưng… thôi, mình chỉ nhắn tin lại: “Vẫn đang ngâm nga: Có mộng chờ nhau, xây bến mơ? Đùa 1 tí, nhiều khi còn do duyên phận nữa anh ơi”. Câu thơ tả tình tả cảnh đó mình chôm của người ta. “Em cứ chờ mãi, không biết rằng có 1 người vì thế cũng phải chờ em luôn sao?”. Hiểu nhầm rồi, mình có chờ ai đâu. Thôi đành nói thẳng, nói thật vậy: “H đâu có chờ ai cụ thể mà chỉ chờ duyên phận của mình thôi…hihi…”. Bên kia… làm thinh luôn, không biết là đã thông rồi nên hết thắc mắc hay là bực mình quá mà không thèm thắc mắc nữa. Mấy cái chuyện này mình hay đoán nhầm và hay làm người khác hiểu nhầm. Nhiều khi cứ tưởng là A lại hóa ra B, đôi lúc đinh ninh là B mà lại thành ra A, bây giờ không biết có phải là C nữa hay không?
#31
    Nón lá 15.12.2010 18:46:19 (permalink)
    Ngày 15 tháng 12 năm 2010

    " Đời chưa chán tớ .... tớ còn chơi... "

    Có thể nói đó là câu nói hay nhất trong ngày mà mình đã được nghe. Không chừng còn hay nhất trong tuần, trong tháng luôn ấy chứ. Đó là câu trả lời của Cu cho câu hỏi của mình: "Cu lúc này vẫn yêu đời, lạc quan chứ?". Tinh thần lạc quan rười rượi lan toả từ cái tin nhắn ấy khiến mình không thể không bật cười. Chẳng khi nào mình có thể nói được những câu lạc quan đến như thế.
    #32
      Nón lá 04.01.2011 13:59:27 (permalink)
      Ngày 4 tháng 1 năm 2011

      Bỗng dưng lúc này lười viết kinh khủng. Dăm ba lần nghĩ trong đầu mình sẽ ghi lại chuyện này hay kể chuyện kia nhưng rồi lại thôi. Cũng đã ngồi vào bàn rồi, mở máy lên rồi, viết rồi nhưng viết mới mấy dòng đã chán. Lại chợt nghĩ cũng một ý này người ta có thể viết đến mấy trang, mình chỉ viết có mấy dòng là xong rồi. Đáng lẽ phải kể lể chi tiết, liên tưởng này nọ rồi dần dần mới đi đến kết luận còn mình chỉ viết có mấy dòng kết luận kia thôi, chứ lười kể lể. Riết thành quen, viết cái gì cũng ngắn ngủn, cụt lủn.

      Hay đó là thói quen của thời đại thông tin dồn dập, ngồn ngộn nên để có thể tiếp nhận được nhiều người ta phải tiếp thu nhanh, tiêu hóa nhanh nên dần dần hình thành thói quen đọc lướt, viết ngắn ? Mình chẳng những lười viết dài mà còn ngán đọc cái gì dài dài nữa. Nhiều khi chỉ đọc đoạn đầu, một tí đoạn giữa và một chút đoạn kết để nắm thông tin thôi. Lắm lúc rút ngắn đến độ chỉ liếc qua cái tựa. Đọc lướt xong rồi lại ...hối hận, nghĩ mình đọc vậy thì nắm được cái gì nên... quay lại đọc từ đầu. Đọc lại, đọc chậm, đọc kỹ từng chữ. Đang đọc phát giác ra mình đọc vậy chứ mà đầu óc lại đang nghĩ chuyện khác, thành ra cũng chẳng rõ mình đang đọc cái gì. Uổng công quá và cũng ngán ngẫm quá, thôi bỏ luôn bài đó nhảy qua đọc tin khác. Nguy. Biết là nguy nhưng khó khắc phục.

      #33
        Nón lá 19.01.2011 21:21:08 (permalink)
        Ngày 19 tháng 1 năm 2011

        Người bên kia bảo tết không có gì vui chắc chỉ đến nhà bạn bè chơi thôi, hỏi ở VN tết như thế nào? Mình nói tết giờ cũng như ngày lễ thường, không có gì vui. Lại nói nhưng dù sao cũng có cái vui của nó, chứ bên đây… Ừ, có lẽ.

        Hôm trước chị nhắn tin bảo chắc tại lớn tuổi rồi nên không có hứng thú với tết. Mình cũng thấy vậy. Càng lớn tết càng mất đi vẻ thiêng liêng, háo hức đợi chờ. Một phần vì cuộc sống ngày càng được cải thiện nên gần như bất cứ lúc nào muốn ăn cái gì hay muốn mặc đồ đẹp đều có thể làm được ngay. Không như ngày xưa phải đợi đến tết mới được sắm đồ mới, mới có dưa hấu, hột dưa, bánh chưng, bánh tết,…. Như vậy khiến phần háo hức đã vợi đi không biết bao nhiêu phần rồi. Và dĩ nhiên lớn rồi thì không được lì xì nữa, cũng không được chở đi chơi tết. Bao nhiêu là thứ không còn nữa so với ngày còn nhỏ. Lại thiếu mùi pháo. Ngày nhỏ đêm ba mươi cả xóm đổ ra đường. Khúc đường nhà mình một bên là nhà dân, một bên là kho hàng cho nên đêm giao thừa mọi người lại đổ qua bên kia đường đứng nhìn sang từng nhà treo những dây pháo dài cả thước đua nhau nổ rền vang. Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc pháo, cái mùi mà ngày thường không có được. Xem hết lượt mọi nhà đốt pháo xong là vào nhà xem trực tiếp bắn pháo bông trên TV. Rồi cắn hột dưa, hột bí coi ca nhạc.

        Sáng mùng một, nằm trong mùng mà nghe xa xa tiếng pháo nổ đì đùng. Có khi nhà bên nổ luôn nguyên dây pháo làm mình chộn rộn không sao ngủ được nữa phải xuống nhà coi ba đốt tiếp một dây pháo khác. Trước tết nhà mình đã chuẩn bị sẵn ít nhất là hai dây pháo, dĩ nhiên dây pháo dài nhất dành để đốt trong đêm giao thừa và phải có một dây pháo khác để đốt vào sáng mùng một còn những ngày hôm sau thì đốt cũng được không đốt cũng không sao. Sân nhà lúc nào cũng đầy xác pháo. Mỗi khi pháo nổ hết mình lại lụi cụi tìm trong đống xác pháo những viên pháo vì lý do gì đó vẫn chưa kịp nổ. Viên nào xì thì quăng đi, còn lại cũng được dăm ba viên mình cất đó, thỉnh thoáng mang ra đốt chơi. Cảm giác vừa sợ vừa thích. Cầm cây nhang hay bật lửa châm ngòi rồi nhanh tay quăng viên pháo thật xa mà trống ngực đập thùm thụp. Ngộ cái là càng lớn càng ít dám đốt pháo lẻ như vậy. Phải chăng như ngoại nói càng lớn mật càng lưng nên càng dễ sợ sệt. Nhiều kẻ chơi ác hay cầm pháo lẻ châm ngòi rồi quăng vào người đi đường qua lại để cười hô hố khi thấy người ta sợ hãi né tránh. Mình rất sợ bị quăng pháo kiểu đó nên dù thích mùi pháo tết vẫn thấy đốt pháo là nguy hiểm cho nên từ khi có lệnh cấm đốt pháo cũng thấy mừng. Nhưng ngày tết dường như đã mất đi vẻ riêng của nó.

        Ngày xưa cứ gần tết là nhà mình lại tổng vệ sinh, mệt phờ nhưng nghĩ lại thấy vui thấy có cái nôn nao trong sự chuẩn bị. Sợ nhất là cái khoản ngồi cắt kiệu, nhà mình ai cũng thích ăn kiệu nên làm rất nhiều ăn tới ra giêng luôn. Kiệu mẹ mua đến gần mười kg, nhưng không mua một lần mà chia làm nhiều đợt. Trải giấy báo ra sân mấy chị em ngồi cắt sơ rễ kiệu để mẹ ngâm muối. Vừa làm vừa trò chuyện có khi lại mở nhạc nghe, thế nào cũng phải nhạc xuân cho cửa nhà rộn rã. Sau khi ngâm khoảng 2-3 ngày lại phải cắt kiệu thêm một lần nữa. Lần này mới thật đáng sợ, có khi ngồi mấy tiếng ròng cắt rễ và phần lá sát thân từng củ kiệu một đến khi đứng lên thấy ê ẩm cả người chỉ muốn nằm một cái cho thẳng lưng. Ngày tết người nội trợ là cực nhất. Mẹ ít khu mua mà hay sên mức dừa, thỉnh thoảng lại làm thêm mức mãng cầu. Sau này thì không làm nữa mà mua thôi, nhưng từ khi báo đăng mức tết được làm rất mất vệ sinh thì thôi không nữa, chỉ mua chút mức gừng được cắt lát thật mỏng hoặc một ít bánh tây. Rồi thay hột dưa bằng hột bí hay hột hướng dương.

        Nhà mình ở thành phố nên không có chỗ nấu bánh chưng, với lại nội mình chuyên nấu bánh chưng bỏ mối nên năm nào cũng cho một cặp bánh lớn chưng trên bàn thờ. Gói bánh chưng không hề dễ chút nào, gói bánh phải xiết lạt cho chặt tay nếu không thì bánh sẽ bị hỏng. Không phải ai cũng có thể gói bánh được. Thỉnh thoảng qua nhà nội chơi thấy mấy cô chú gói rất nhanh và khéo nhưng nhà mình không ai biết gói cả. Ba ngày tết ba hay chở mẹ, mình và chị kế đi thăm một vòng các nhà họ hàng. Đi thăm họ hàng dĩ nhiên là sẽ mặc áo mới, sẽ có tiền lì xì. Mớ tiền lì xì mới cứng cứ được đếm đi đếm lại rồi so coi đứa nào được nhiều hơn, niềm vui cũng theo đó mà nhân lên. Tết năm nào mấy chị em nhà mình cũng chơi lô tô, tứ sắc, bài cào. Thỉnh thoảng, ba mẹ cũng chơi chung. Ba chỉ chơi vài ván rồi rút lui nhưng hay ngồi bên ngoài bình luận hơn. Mẹ thì thắng thua gì cũng cười. Chơi lô tô mẹ mà kêu thì cứ vừa dò vừa ngủ cũng kịp, mẹ hay ngâm nga những câu văn vần khiến mình và mấy chị cứ mắt tròn mắt dẹt. Nghe riết cũng không còn lạ nữa, lại hối mẹ kêu nhanh nhanh lên. Mẹ cười hết cỡ: “từ từ mậy”, biết hối cũng không được nên mọi người lại cười xòa. Mẹ chơi chủ yếu cho vui, thắng thua không quan trọng, nhiều lúc thua liểng xiểng bị trêu mẹ chẳng chút buồn còn cười ngất: “chơi tới mai cũng không hết tiền”. Chỉ chơi trong nhà nên tiền đặt mỗi ván rất thấp. Gần đây mấy đứa cháu đã lớn nên cũng nhiệt tình tham gia, tụi nó không biết chơi tứ sắc nên sau này nhà mình chỉ chơi lô tô, bài ba lá và có thêm trò bầu cua cá cọp. Mấy đứa cháu chỉ trông đến tết để… chơi bài thôi. Nhiều khi ngồi đau lưng mà còn thua tiền nữa, nghĩ thấy…tức. Nhưng hễ tụi nó rủ là lại không thể từ chối. Có đứa đếm nút chưa rành nhưng vẫn chơi, cứ canh giờ ra ngoại hoặc a lô hỏi ngoài đó có đang chơi bài không cũng có khi mấy dì gọi điện từng nhà rủ ra chơi bài. Niềm vui ngày tết giờ chỉ túm lại có chút xíu vậy.

        Tết đồ ăn, đồ uống chất đầy tủ lạnh. Mấy đứa nhỏ thì thích uống nước ngọt, mình và chị thỉnh thoảng lại làm một đĩa củ kiệu, tôm khô, chả lụa, hột vịt bắc thảo rồi cầm mấy lon bia ra ngồi nhâm nhi xem ti vi. Uống nhiều lắm mỗi người chừng hai lon là thấy đất trời chao nghiêng, chủ yếu là ăn mồi thôi. Kiệu mẹ làm ai cũng khen ngon, có thể để mấy tháng cũng vẫn giòn và trắng tươi. Ngồi thịt kho ăn mãi cũng ngán, vậy là sẵn bánh tráng, lạp xưởng, thêm mớ rau sống mới mua ở chợ và củ sắn chuẩn bị sẵn từ trước tết mấy chị em làm món bò bía. Vừa cuốn vừa chấm tương đen ngòn ngọt, bỏ ớt cay cay…. Rất ngon. Món này chị em mình ai cũng khoái.

        Lúc trước hăm tám, hăm chín tết cả nhà mình lại kéo nhau đi xem đường hoa Nguyễn Huệ. Những hoa, những cảnh do các nghệ nhân bỏ công dựng rất đẹp. Có cả ếch nhái, ao hồ, cầu khỉ, nhà gỗ, rơm rạ và dĩ nhiên là không thể thiếu các loài hoa muôn sắc muôn màu. Nắm tay nhau len lỏi trong dòng người, nhìn ngắm, trầm trồ. Nhưng càng ngày đường hoa càng bị quá tải, người nhiều hơn hoa nên mấy năm sau này nhà mình không đi nữa.
        Lại một cái tết nữa sắp đến rồi, phải chuẩn bị tiền lẻ để … đánh bài thôi.

        #34
          Nón lá 09.02.2011 19:25:20 (permalink)
          Ngày 9 tháng 2 năm 2011

          Vậy là sang năm 2011 rồi, hèm... tốt hay xấu đây... chưa biết được.... theo tử vi thì tuổi của mình năm nay xấu nhiều hơn tốt... Hôm mùng 1, đáng lý phải dậy sớm để xuất hành theo giờ tốt nhưng mê ngủ quá... Thật ra có năm nào mình nghĩ đến chuyện xuất hành đâu, chỉ là năm nay có người cho biết ngày giờ tốt nên cũng định bụng thử làm theo nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi bản thân.

          Thôi thì năm mới chúc mọi sự hanh thông nhé!
          #35
            Nón lá 17.02.2011 00:06:52 (permalink)
            Ngày 17 tháng 2 năm 2011

            Hôm nay thức khuya không phải vì mình mà... vì người, vì có người nhờ suy nghĩ dùm. Hẹn ngày mai nghĩ xong sẽ gửi mail cho nhưng lại cái tính hay lo xa nên thôi kệ ngồi nghĩ luôn rồi viết mail luôn thể. Ngồi nghĩ ngợi xong lại thấy lâu rồi mình không viết gì vào nhật ký nên lại ngọ ngoạy vài chữ.

            Giá như có cái máy có thể gắn vào người để không cần viết mà chỉ cần nghĩ thôi thì máy sẽ viết ra giấy, ra file nhỉ. Mình có thói quen hay nghĩ trong đầu hơn là viết ra.

            Mấy hôm trước nhận được 2 cái mails, định trả lời vì cứ nghĩ người viết cố công viết riêng cho mình. Sau đọc kỹ lại thấy... hỏng chắc lắm nên chỉ ghi vài lời chúc chung chung. Mà phiền lắm, không viết thì áy náy sợ người ta... trông, viết rồi mình lại... trông, coi có hồi âm không. Vậy là buồn mất mấy ngày, trong khi trước đó mình có nghĩ ngợi gì đâu dù lâu lâu cũng nhận những cái thư chung chung như vậy.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 00:10:55 bởi Nón lá >
            #36
              Nón lá 19.02.2011 22:18:22 (permalink)
              Ngày 19 tháng 2 năm 2011

              Cái hồi đi sưu tầm truyện, cứ thấy bao nhiêu là vơ bấy nhiêu cứ muốn lấy càng nhiều càng tốt, đem về để đó trong máy. Bây giờ lôi ra chép vào kindle, trước khi mang vào phải bổ sung đầy đủ tên truyện và tác giả mới thấy phê quá. Làm cực lực gần 10 ngày nay mà chỉ mới được hơn phân nửa... đuối như trái chuối.... Giờ đang phân vân không biết có nên làm tiếp không hay nên tạm nghỉ giải lao vài ngày. Mà cũng nhờ ngồi phân loại như vầy mới phát hiện mình có nhiều quyển hay ghê mà chưa đọc (Vậy chớ đến khi tìm đọc lại chỉ thích mấy quyển có cái tựa hấp dẫn gây tò mò đại loại như "Đóng vai người tình" chẳng hạn, chà nếu mà giả vờ đóng vai người tình chắc là hấp dẫn lắm đây )...

              Sách nhiều quá có coi cả đời cũng không thể nào hết, nghĩ vậy cũng thấy tiếc tiếc. Hổm rày mình đang theo anh Trác Mộc Cường Ba đi tìm Bạc Ba La thần miếu, trèo đèo lội suối từ nước này qua nước kia vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mà kể. Gian khổ hiểm nguy trùng trùng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tử Kỳ Lân hay kho báu, kinh sách gì cả thì đã bị tắc đường rồi. Đọc ròng rã hết 5 quyển đã xuất bản mới biết còn 3 tập nữa mà nhà xuất bản vẫn chưa in, tức gì đâu. Biết vậy mình đã không xem, ghét nhất là đang đọc giữa chừng thì phải dừng lại để chờ đợi. Thường thì truyện nhiều tập khi nào có đủ mình mới xem chứ coi như vầy càng tức thêm.

              À, mà không hiểu sao xem truyện này mình rất có cảm tình với Lữ Cánh Nam, người có biệt danh là người đàn bà thép với vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu hãnh nhưng dường như lại đang yêu thầm Cường Ba, trong khi Cường Ba và Đường Mẫn lại đang yêu nhau đắm đuối. Cường Ba lúc nào cũng hết lòng hết dạ với Đường Mẫn, tình đơn phương của cô coi như là vô vọng rồi. Nhưng không hiểu sao mình vẫn tin là sẽ có một kết cuộc đẹp cho 2 người. Có cảm giác như tình cảm của CB dành cho ĐM giống như là tình cha con, anh em hơn là tình yêu nhưng chính anh lại không nhận ra điều này. Tình thương cha con bị xa cách, nỗi ám ảnh về sự mất tích của em gái mà anh cho rằng là do lỗi của mình đã khiến CB dồn hết tình cảm cho ĐM, người mà ngay lần gặp đầu tiên anh đã rơi nước mắt vì tưởng như gặp lại hình ảnh của em gái ngày xưa. ĐM có nét ngoài trong sáng, vui tươi, trẻ trung rất dễ thương nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy nghi ngờ cô. Trong nhóm của CB có nội gián, chưa thấy ai để lộ sơ hở đặc biệt là ĐM thì càng không. Nhưng thường thì người đáng tin nhất cũng chính là kẻ dễ làm ta đau nhất. Cũng có thể là do mình có cảm tình với CN nên ít thiện cảm với ĐM. Truyện vẫn chưa kết thúc nên những suy đoán của mình có thể là không chính xác, nhưng đọc truyện thì người ta có quyền tưởng tượng và có cảm xúc của riêng mình chứ nhỉ .

              Không hiểu sao mình thường đặc biệt thích những nhân vật nữ có vẻ ngoài lạnh lùng, phiêu hốt nhưng bên trong lại nhiều nỗi niềm.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2011 22:20:50 bởi Nón lá >
              #37
                Nón lá 17.03.2011 20:09:28 (permalink)
                Ngày 17 tháng 3 năm 2011

                Ngồi nghe lại dăm ba bài thơ rồi chợt ngơ ngẩn:

                Vương chi một chút mộng mơ
                Để hồn thoảng lạc đôi bờ nhớ mong
                Mơ chi những chuyện viễn vông
                Với tay chỉ chạm mênh mông nỗi buồn

                #38
                  Nón lá 21.03.2011 19:03:52 (permalink)
                  Ngày 21 tháng 3 năm 2011

                  Lâu lắm không làm thơ nghĩa là lâu lắm không còn buồn.

                  Lâu lắm rồi không có gì quá vui hay quá buồn.

                  Bình lặng.

                  Ngày xưa hay ước giá đừng nghĩ ngợi nhiều, bây giờ tâm trạng đã không còn nặng nề lại như cảm giác thiêu thiếu một điều gì đó.

                  (Ừm…sao mà rắc rối, phức tạp quá đi. Thì vậy, con người vốn dĩ phức tạp phụ nữ càng phức tạp hơn. Nhiều khi cứ tự hỏi mình muốn gì, nghĩ mãi mà cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình muốn gì. Và bởi không biết muốn gì nên cũng chẳng biết viết gì...)

                  Mưa tháng ba
                  Những giọt mưa trái mùa
                  Rào rạt, ào ạt…
                  Sài Gòn đẫm ướt
                  Sài Gòn thẫn thờ
                  Nhớ…


                  #39
                    Nón lá 22.03.2011 11:14:09 (permalink)
                    Ngày 22 tháng 3 năm 2011

                    TV đưa tin nước Nhật gặp tai nạn liên tiếp, nghĩ đến bạn mình gửi tin nhắn hỏi thăm dù biết hiếm khi bạn online, có khi mấy tháng mới ngó qua nick. Tiếng Việt của bạn cũng không giỏi, chắc cũng không hiểu hết những gì mình ghi nhưng mình tin bạn sẽ hiểu ý chung. Mình cũng tin bạn không sao, bạn không sống ở thành phố đó.

                    Chúc bạn bình an và không có mất mát gì nhé !

                    #40
                      Nón lá 08.04.2011 23:19:52 (permalink)
                      Ngày 8 tháng 4 năm 2011

                      Lâu nay mình vẫn muốn đọc những tác phẩm của ông Tony Buzan, những quyển sách mà chỉ nghe tựa thôi cũng đã thấy rất hữu ích: nào là “Sơ đồ tư duy” với “Sách dạy đọc nhanh”.

                      Mấy hôm trước vớ được “Sách dạy đọc nhanh” mình đọc ngay với “tham vọng” nâng tốc độ đọc của bản thân lên mức cao nhất có thể được. Đọc nhanh nghĩa là thu nạp được nhiều thông tin/kiến thức trong thời gian ngắn hơn. Trong thời đại thông tin dồn dập này, điều này quả là một lợi thế rõ rệt. Ông Buzan khẳng định người ta có thể nâng khả năng đọc lên trên 1.000 từ/phút, trong khi tốc độ đọc trung bình hiện nay khoảng 200-220 từ/phút. Để chứng minh ông đã liệt kê rất nhiều tên tuổi những người nổi tiếng có khả năng đọc nhanh kinh hồn. Ngoài ra còn có cuộc thi đọc nhanh dành cho những người có khả năng mà hiện giờ người đang giữ kỷ lục đọc nhanh nhất có thể đọc đến gần 4.000 từ/phút. Có người còn đọc nhanh hơn cả tốc độ lật trang.

                      Mình dĩ nhiên không mong có thể đọc nhanh “kinh dị” như thế, chỉ mong nâng tốc độ đọc lên gấp đôi thôi đã vui rồi. Vậy cho nên mình hăm hở đọc, thực hành theo hướng dẫn của sách. Người đọc nhanh ngoài khả năng nhớ tốt, kỹ thuật đọc đúng còn phải biết phát hiện và đọc lướt những thông tin kém quan trọng. Đến đây điều mình thắc mắc vốn đã lờ mờ từ trước càng đậm nét hơn: vậy còn tốc độ cảm thụ ? Đọc nhanh là tận dụng tối đa khả năng làm việc của não, điều này phù hợp để thu nạp thông tin nhưng còn cảm xúc ? Với các tài liệu chuyên môn hay thông tin thuộc dạng kiến thức (nghĩa là những thông tin chỉ cần vai trò của não để thu nhận và xử lý không cần con tim để cảm thụ và rung động) thì đọc nhanh quả là tuyệt vời. Còn với những tác phẩm văn học thì sao ? Cứ nghĩ đến một tác phẩm văn học kinh điển dày cả nghìn trang chỉ cần đọc trong hai đến ba giờ là xong cũng tuyệt thật. Nhưng liệu trong hai hay ba giờ đó có bao nhiêu phút dành cho sự cảm thụ ? Và khi đọc nhanh chắc người ta chẳng khi nào rơi nước mắt hay cười khúc khích khi cầm sách trên tay.

                      Mình tự hỏi liệu mình muốn điều gì: đọc bằng não hay bằng tim ?

                      Từng có lúc mình không vui khi thấy hình như mình đọc chậm hơn người khác một chút, chỉ một chút thôi (mà có khi cái chậm hơn một chút đó có lẽ chỉ nằm trong tưởng tượng). Đã có lúc mình muốn đọc nhanh hơn nhưng nhanh đến mức độ nào chắc còn cần phải suy nghĩ lại.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 23:23:18 bởi Nón lá >
                      #41
                        Nón lá 15.04.2011 20:29:00 (permalink)
                        Ngày 15 tháng 4 năm 2011

                        Sự tích Ni “Xì-tin”

                        Ngày xửa ngày xưa…
                        xưa thật là xưa…

                        Trên thiên đình có một thiên thần




                        Một ngày nọ, thiên thần nhỏ đi dự hội ở vườn nhà chị Hằng




                        Thiên thần nhỏ vốn tính nghịch ngợm nên đã lén trộm thiên tửu…


                        …một mình một góc, uống liền tù tì đến mắt cũng không mở nổi…


                        Thế cho nên chị Hằng rất tức giận, mà chị đã giận lên thì chao ôi rất là ghê gớm. Chị vốn có biệt danh là Sói con mà lại…


                        Nhưng thiên thần nhỏ cũng chẳng lấy gì làm sợ


                        Nào có làm gì thì làm thử xem nào


                        Sói con tức quá chưởng một phát, chẳng dè quá tay làm thiên thần nhỏ rơi thẳng xuống trần gian


                        Ối trời ơi, đây là đâu thế này ?


                        Nhưng thiên thần nhỏ vẫn chẳng sợ. Đừng tưởng như thế là dọa được ta nhé…


                        Trần gian còn vui gấp mấy ấy chứ




                        Và từ đó thiên thần nhỏ đã ở lại trần gian, tá túc trong một nhà nọ và được mọi người hết sức thương yêu. Ai cũng gọi cậu là Ni


                        … là cháu cưng của bà

                        … là cục vàng của ba mẹ

                        … và là hot boy của cả nhà

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 20:31:50 bởi Nón lá >
                        #42
                          Nón lá 25.04.2011 20:19:05 (permalink)
                          Ngày 25 tháng 4 năm 2011

                          V nhắn tin nói buồn quá vì chuyện gia đình của chị mình đang có nguy tan vỡ, anh M chồng của chị V đòi ly dị. V kể chị mình lớn tuổi hơn chồng đã vậy sau khi sinh con lại không biết giữ dáng gì cả, V nhìn còn chán huống chi anh M. Ảnh đang mê nhỏ trợ lý của ảnh, nhỏ đó thì trẻ, xinh và khá thoáng với đàn ông. Nhỏ cũng hay quan tâm đến các vấn đề thời cuộc xung quanh nên có thể chia sẻ được với ảnh. Còn chị V đi làm về chỉ biết lo cho con, ý là đã có 2 người giúp việc rồi mà không hiểu sao chỉ lo cho con cũng không xong. “… mà chỉ lo thân chỉ còn chưa xong nữa kìa. Tính chỉ không biết nói sao nữa… có lẽ hơi tồ. Cái gì đẹp cũng muốn vơ vào mình mà không biết mình khoác những cái đó lên nó có đẹp như mình muốn không”. “Vậy V có nói cho chỉ nghe như vậy không ?”, “Em có nói nhưng không đầy đủ”. “Sao V không nói rõ cho chỉ hiểu”, “Em không biết nói sao nữa, mà chị biết anh M đòi ly dị nghĩa là chuyện cũng nghiêm trọng lắm rồi, ảnh thì rất thương con. Giờ hy vọng níu kéo lại không biết có được không”. “V là em mà còn không góp ý cho chị V được thì còn ai nói được nữa”, “Ừm… em sẽ nói”. “H nghĩ nếu V nói thì chỉ sẽ nghe thôi, nếu lúc trước nói chỉ còn có thể không nghe vì chưa có chuyện gì xảy ra bây giờ hậu quả đã thấy trước mắt rồi chỉ sẽ hiểu mọi người góp ý là muốn cho chỉ tốt hơn thôi”, “Dạ. Bây giờ chỉ mới sợ rồi chạy đi tập thể dục tùm lum”. “Bên cạnh đó có lẽ chỉ còn nên quan tâm thêm những chuyện khác nữa. Chẳng hạn như phải biết tin tức thể thao, thời sự thế giới để còn có cái mà nói chuyện với chồng, người nước ngoài họ rất quan tâm đến những chuyện đó”, “Đúng rồi đó chị, anh M ảnh quan tâm mấy chuyện đó lắm”. “Dân ở những nước tiên tiến hay quan tâm đến tình hình chính trị này nọ lắm, chẳng hạn như chuyện bầu cử tổng thống đó bởi họ biết điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của họ chứ không phải như dân mình cứ xem những chuyện đó là xa vời. Mà chuyện đó có gì khó đâu, cứ kêu chị V mở TV lên nghe tin tức mỗi ngày là biết chứ gì. Đọc báo thì còn bảo là mất thời gian chứ mở TV lên nghe thì dễ mà. Ngoài ra nên tìm hiểu thêm coi nhỏ kia còn có gì hơn nữa không để bổ sung luôn”....

                          Có lẽ người ngoài cuộc thì sáng hơn người trong cuộc chăng? Một ngày nào đó nếu mình là người trong cuộc liệu mình có còn sáng như vậy nữa không?
                          #43
                            Nón lá 19.05.2011 21:20:21 (permalink)
                            Ngày 19 tháng 5 năm 2011

                            Lòng lại có những nỗi lo lắng, băn khoăn. Cố dặn lòng thôi không nghĩ nữa, mọi việc cứ cố gắng hết sức làm đúng theo deadline đã tự đề ra. Cố hết sức, tập trung hết sức chắc mọi việc sẽ tốt thôi không nên căng thẳng tự mình dọa mình. Vậy đi nhé !

                            Nhận được bài thơ sưu tầm một người bạn gửi qua email bất chợt muốn thả lòng, buông bút cho cảm xúc tìm về... nhưng khó lắm.
                            #44
                              Nón lá 30.05.2011 23:01:01 (permalink)
                              Ngày 30 tháng 5 năm 2011

                              Lâu lắm không gặp nhau, mình và H ngồi tám đủ thứ chuyện trên đời mà nhiều nhất là chuyện học của con H. Với những người đã có con thì con cái thường là trung tâm của mọi câu chuyện, có thể nói mãi không thôi. Sau một hồi H bảo thôi đừng nói chuyện đó nữa, vậy là mạch chuyện xoay đủ hướng và có cả chuyện về những mối tình thời đại học của H, chuyện ngày xưa mình đã phản đối H quen một anh chàng và cuối cùng H đã chia tay người đó nhưng không phải là vì ý kiến của mình. Chỉ sau khi đã chia tay rồi, H mới thấy rõ là bản thân đã rất may mắn và hay hỏi mình sao dạo đó mình không kiên quyết khuyên H và sao mình lại không thích anh ta vậy? Có vẻ như cứ nhớ về mối tình đó là H lại không thể quên là mình đã luôn phản đối, H luôn thắc mắc là không hiểu sao mình lại thấy trước được là tính anh ta và H không hợp nhau…

                              …Nói lung tung một hồi mình kể H nghe chuyện của mình, mình đã từng hỏi một người tại sao người đó thích mình khi chỉ mới gặp mặt có một lần, có phải là do tính mình hiền không? Người ta trả lời thích tính thẳng thắn và trung thực của mình. Mới nói tới đó H đã tiếp luôn “ở Hiền, tính đó thể hiện rõ lắm”, câu nói của H còn làm mình ngạc nhiên hơn. Mình biết mình có tính đó nhưng không lẽ nó thể hiện ra rõ đến như vậy sao nên mình lắng nghe H nói tiếp. “Thí dụ như khi Hiền và H nói chuyện như vầy thì Hiền và H sẽ nói thật hết nhưng không phải với ai H cũng sẽ như vậy, với người khác thì H sẽ xoay. Mà ai cũng vậy cả, người ta hay thể hiện mình. Trong một mối quan hệ nào đó khi người ta biết cần phải có cái này, cái nọ thì mới có được sự thuận lợi thì người ta sẽ cố thể hiện ra là mình có những cái đó. Ai cũng sống hơi có tính thực dụng một tí. Nhưng Hiền thì khác, cho dù nói chuyện với ai Hiền cũng sẽ như vậy. Tính Hiền giống như tính của người Nam bộ, Hiền không bị hoàn cảnh chung quanh ảnh hưởng tới, cho dù như thế nào Hiền vẫn là Hiền. Người như Hiền bây giờ hiếm lắm”. Mình biết H nói rất khách quan chứ không phải muốn lấy lòng mình, giữa mình và H thì không cần phải lấy lòng gì cả. Và trong chuyện này mình cũng tin vào nhận định của H nên nghe H nói mình cũng thấy vui vui nhất là cái câu “người như Hiền bây giờ hiếm lắm”.

                              Về nhà nghĩ lại chuyện đó mình vẫn còn vui nhưng bình tĩnh nghĩ kỹ một chút thì chẳng có gì vui cả. Mọi việc đều có hai mặt, H là bạn mình nên H nhìn sự việc theo hướng tốt, hướng tích cực. Tính của mình nhìn theo hướng tích cực thì như H nói nhưng nhìn theo hướng ngược lại sẽ thấy người như mình tính thích nghi rất kém. Vạn vật trong vũ trụ đều phải biết thích nghi với hoàn cảnh, với môi trường chung quanh thì mới có thể tồn tại và phát triển được. Vật nào không thích nghi được sẽ bị đào thải, đó là quy luật. Có lẽ chính vì vậy mà người như mình mới hiếm (nói theo kiểu đùa cợt là “hiếm chứ không quý”) và những người như vậy thường khó mà sống được trong xã hội này chứ đừng nói đến thành đạt hay thành công.

                              Nghĩ như vậy không còn thấy vui nữa nhưng cũng may là không có cảm giác buồn lắm. Nếu như là lúc trước chắc sẽ buồn thê thảm.

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 23:04:38 bởi Nón lá >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9