Để nhớ

Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 17.10.2012 22:48:53
Ngày 17 tháng 10 năm 2012

Thầy khuyên nên tập chạy bộ để tăng tốc độ di chuyển trên sân, mình hiểu ngay là thầy ý tứ chê mình chạy chậm nên cười cười hỏi: "ý thầy là phải chạy nhanh hơn, đúng không ?". Thầy gật đầu cái rụp: "đúng rồi".

Về chỗ ngồi, cô bé bên cạnh ấm ức: "Sao hồi mới thầy không nói mà bây giờ lại chê tụi mình", mình nghĩ thầm: "chắc tại bây giờ hết chịu nổi rồi nên phải chê thành lời luôn chứ sao" nhưng chỉ ậm ừ: "ai mà biết".

Mà thầy nói vậy cũng đúng, xưa giờ mình vốn không có thế mạnh về thể thao. Mà thể lực thì càng lúc càng tỷ lệ nghịch với tuổi tác. Điểm mấu chốt là do mình không có thể lực tốt nên dầu có chạy nhanh cũng không thể chạy lâu, rất nhanh mệt. Vậy cho nên quyết định là nên tăng cường thể lực bằng cách tận dụng phòng gym của công ty. Mỗi ngày mình sẽ ở lại sau giờ làm việc chừng nửa tiếng đến một tiếng để tập. Tập ở công ty vừa tiết kiệm được tiền học phí vừa tiết kiệm được thời gian di chuyển vừa có chỗ trú thân không phải ra đường đúng vào giờ cao điểm kẹt xe. Lợi quá xá lợi, lợi hai ba đường.

Vào công ty mình bắt đầu rủ rê coi có ai tập chung không, có người nghe thấy lên tiếng: "chưa tập mà đã đẹp vầy rồi tập nữa chịu sao nổi". Anh D đang cầm điện thoại chờ bên kia bắt máy cũng "chịu không nổi" tám thêm vào: "K bây giờ là hết được quyền khen ra mặt rồi mà chỉ được khen âm thầm trong lòng thôi nha". Mình định nói: "tập cho khoẻ thôi chứ đẹp gì" nhưng không có chỗ chen lời. Chị Q thì hết lời ủng hộ dù chị bận bịu chuyện chồng con nên không có thời gian tập chung. Hết giờ làm mình chạy qua phòng gym quan sát coi có ai tập đông không. Ai cũng nói tập giờ đó đông lắm nhưng phải "thám thính" trước coi có đông thiệt không. Sau khi đặt đủ mọi câu hỏi rất ngay thẳng thật thà đến ngớ ngẩn cho anh chàng hướng dẫn mình thấy có thể tập được, chỉ cần tranh thủ ra sớm một chút. Có hai ba đứa cùng phòng cũng hưởng ứng. Ý định thì rất xôm tụ, quyết tâm thì tràn đầy chỉ là không biết cầm cự được bao lâu đây. Đó giờ sự nghiệp thể thao của mình rất thường hay gảy gánh giữa đường.

Mình tìm lại tài liệu tập khí công để đọc tới đọc lui cho thuộc "khẩu quyết" và quyết định sẽ tập đều đặn lại. Nghe bảo đây cũng là cách tăng cường sức khoẻ hiệu quả nên phải thử xem sao. Từng tuổi này mới chịu đầu tư cho sức khoẻ thì cũng hơi muộn, nhưng kệ.

...chà, tập đủ thứ vầy mai mốt nếu mình chỉ còn đủ sức thều thào hai chữ "tẩu hoả" là biết có kẻ đã "hy sinh cao cả" vì sự nghiệp thể thao vinh quang của nước nhà ... à không ...của bản thân rồi ...hichic...

(chưa tập mà sao thảm vậy không biết, thôi tặng cho cành hoa an ủi , cố lên cố lên )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2012 23:17:00 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 22.10.2012 23:02:38
Ngày 22 tháng 10 năm 2012

Một ngày đọc báo

Đọc báo là một trong những sở thích của mình. Mình có tật ngược đời là đọc báo thường lật từ trang cuối lên. Đơn giản là vì mình muốn đọc tin văn nghệ trước, mà mục này thường nằm ở những trang cuối của những tờ báo ngày mình hay xem như Tuổi Trẻ, Thanh Niên,… Khi nào giở tờ báo ra mình cũng háo hức nhảy vào tin văn nghệ trước tiên rồi sau đó muốn đọc gì thì đọc. Lâu dần thành thói quen mình cứ đọc ngược từ sau ra trước.

Cầm tờ báo lên đầu tiên là mình liếc qua trang đầu xem hôm nay báo có tin gì hấp dẫn. Rồi lật ngược ra trang cuối cùng bắt đầu đọc tin quốc tế, thể thao, văn nghệ, phóng sự, tin tức,.... Thi thoảng thứ tự này cũng có thay đổi khi từ trang đầu mình bắt gặp một tin hấp dẫn nào đó đến độ muốn đọc ngay và nhảy luôn vào trang đó trước tiên.

Ngày trước thông tin hiếm hoi, một tờ báo có thể đọc đi đọc lại dăm ba lần là chuyện thường. Lần đầu đọc rất bình thường. Sau đó vì buồn hay vì rảnh lại giở ra càn quét tiếp những tin chưa đọc, đọc không sót một tin nào. Đọc xong bắt đầu bàn luận trong bữa ăn, trong những lúc rảnh rỗi hay đơn giản là kể lại cho mẹ cho chị nghe những tin hấp dẫn mà vì lý do nào đó mẹ và chị dù cũng có đọc báo nhưng lại bỏ sót.

Sau này báo ra thường xuyên và đa dạng đến độ đôi khi không có thời gian đọc hết. Chỉ lướt qua vài tin nóng. Lắm lúc không có thời gian đụng tới tờ báo. Mà bây giờ có quá nhiều cách tiếp cận thông tin nên báo tờ cũng trở nên lạc hậu. Nhưng dẫu cho có đọc báo mạng mình vẫn thích cảm giác cầm tờ báo giấy lên liếc qua trang đầu rồi bắt đầu lật từ dưới lên… dù bây giờ mình đọc báo không còn kỹ như ngày trước. Cũng là tờ báo đó mà rất nhiều khi chỉ mất 5-10 phút để lật tất cả các trang. Càng nhiều lần hơn đọc xong mà chẳng có gì lưu lại trong đầu, mọi thứ cứ trôi tuồn tuột. Cái gì cũng lướt, lướt và lướt.

Nhưng hôm nay hơi khác một chút. Mình đọc rất từ tốn, tỉ mỉ từng chữ trang Phóng sự - ký sự của báo Tuổi Trẻ. “Chuyện “đỡ lắm” ở quán cơm Nụ Cười” rồi “Lan tỏa những tấm lòng” mà mắt rưng rưng xúc động thầm nhủ “đây là bài đáng đọc nhất hôm nay”. Còn có biết bao tấm lòng vì người nghèo, giữa thời buổi kinh tế khó khăn những quán cơm 2.000 đồng này đáng quý biết bao. Những bạn trẻ phục vụ tình nguyện ở quán “Nụ Cười” luôn nhiệt tình, hòa nhã với những mảnh đời cơ cực để họ được ăn một bữa cơm “no, ngon, sạch”. Cứ nghĩ rằng đọc được trang báo ý nghĩa này đã là điều hạnh phúc cho ngày hôm nay rồi nhưng niềm vui càng lan tỏa sâu rộng hơn khi bắt gặp Nguyễn Bích Lan trong bài “Phép mầu của người “không gục ngã”” nằm ở trang Bạn đọc và Tuổi Trẻ. Một cô gái gầy gò vì bệnh tật nhưng nghị lực và khát khao sống mãnh liệt vô ngần. Cuộc sống với cô quý giá từng ngày vì không biết lúc nào nó sẽ đột ngột chấm dứt nhưng cô vẫn sống rất ý nghĩa từng ngày một cuộc đời mong manh của mình. Niềm cảm phục ngấm vào tim mình dạt dạo xúc cảm.

Lật lên trang trên nữa mình bắt gặp “Dụ dỗ trẻ con “đi khách””. Chỉ cái tựa thôi đã nói lên nhiều điều. Càng đọc càng thấy ghê sợ. Không phải chỉ có trẻ em gái mới nhiều nguy cơ bị dụ dỗ, xâm hại mà cả trẻ em trai cũng không thoát khi xã hội vẫn tồn tại những kẻ biến thái. Đọc xong đầu óc mình như mụ mị hẳn đi. Mắt thì vẫn đọc những tin khác mà chẳng hiểu gì cả, thông tin không chui được vào đầu nữa. Mình rất ghét xem những tin tức về những mảng tối của xã hội dù biết đó là điều vẫn tồn tại nhan nhản ngoài đời.

Có phải trang báo cũng là trang đời khi cái tốt và cái xấu luôn song hành tồn tại bên nhau như hai mặt không thể tách rời. Nếu mình nhìn đời bằng đôi mắt long lanh thì trong đó sẽ phản chiếu nhiều tia nắng đẹp, còn như mang đôi mắt hình viên đạn để săm soi chắc chắn sẽ thấy toàn sâu bọ. Và mình muốn đôi mắt mình đừng quá vẩn đục.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2012 22:54:47 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 26.10.2012 22:51:33
Ngày 26 tháng 10 năm 2012

Chiều mình rủ M qua chợ mua đồ, M hưởng ứng liền và còn kêu rủ thêm T. Ghé hàng bán kẹp tóc tự nhiên nổi hứng mình chọn đôi bông tai "hột xoàn" màu xanh lá nhạt. M khen đẹp và cũng mua một đôi cùng màu. T mải mê lựa kẹp tóc hết lấy kiếng soi bên này lại ngắm bên kia. Nhìn dãy chai sơn móng tay đủ màu mình kêu M mua đi. Mười ngón tay của M lúc nào cũng được tô điểm đến hai ba màu. M hỏi sơn thử được không, cô bán hàng nói được chứ thế là cọ cọ quẹt quẹt. Mình và T xúm vô nhìn rồi cùng chấm màu hồng nhạt có nhủ. Vậy là M mua luôn. Trước khi quay về mình lấy đôi bông tai ra đeo ngay tại chỗ.

Lúc về thấy chị Q đi ngang mình kêu lại biểu chị nhìn mình coi có gì lạ không. Chị nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên và phát hiện ra đôi bông "hột xoàn" của mình. Chị hỏi mua bao nhiêu, mình nói mười tám ngàn. Chị cười chỉnh lại "phải nói là một triệu tám chứ, ai lại đi đeo đôi bông mười tám ngàn". "Vậy à, hay em nói luôn là mười tám triệu nghen". "Gì dữ vậy". Mình tám với chị nói em đeo đại vì sợ không đeo gì thì dễ bị bít lỗ tai. Chị ừ, có tai đẹp vậy thì phải đeo chứ. (Trời... chắc chết quá... sao càng ngày càng phát hiện ra mình có nhiều thứ đẹp vậy mà mấy chục năm trời mình hông biết.... lãng phí bao nhiêu là năm tháng... )

Gần giờ về mình qua chỗ M chơi, M rủ "sơn móng tay hông chị?". Mình không suy nghĩ gì ừ liền. Hai đứa kéo qua chỗ T. Mình phân bua với T: "nó mang Hiền ra làm vật thí nghiệm". Đến lúc M chuẩn bị sơn mình lại ngần ngừ, mấy chục năm rồi mình ghét chuyện sơn phết này nên chưa từng quệt cái gì lên móng bây giờ tự nhiên lại đối ý không biết có dại dột không. "Rồi mai mốt chị muốn bôi thì sao?", "có gì em đem chai nước tẩy vô tẩy cho chị". Vậy là mình giao tay cho M rồi tự an ủi: "lâu lâu nên làm cái gì đó khác khác một chút, làm cái gì đó mà trước giờ mình chưa từng làm". T hưởng ứng: "ừ, vậy cho nó trẻ trung".

M dặn chờ năm phút nữa cho khô "chị đừng đánh máy tính nghe". "Ừ chị tắt máy chứ không có đánh máy". Muốn tắt máy cũng phải gỏ pass vì mình đã lock máy rồi. Gỏ có mấy chữ mà phải rất từ tốn, cả mười ngón đều giơ cả lên nhìn rất chướng và điệu.

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 29.10.2012 22:01:29
Ngày 29 tháng 10 năm 2012

Đi khám sức khoẻ định kỳ bác sỹ nhìn vết bầm tím trên tay mình hỏi sao vậy. Mình chưa kịp nói hết câu do đi đánh cầu lông bị đập trúng, bác sỹ đã cười chọc "bị anh nào cắn hả?".

Cũng vết bầm này lúc ở công ty có người nghe mình trả lời thì không nói gì, có người tếu táo hỏi ngược: "đánh cầu hay đánh lộn ?". Cho nên cũng có lúc bị hỏi tay làm sao vậy mình trả lời luôn "đi đánh lộn...".

Lúc quay ra cửa bác sỹ vẫn không quên nhìn vết bầm dặn: "phải một hai tuần nữa mới hết". Cũng tại mình thôi, đánh đôi mà không biết đánh cứ di chuyển lung tung làm bạn đồng đội không biết đâu mà né nên bị đập trúng cũng đâu thể trách người ta.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 22:02:41 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 31.10.2012 22:42:24
Ngày 31 tháng 10 năm 2012

Tối hôm qua trước khi đi ngủ mình xoè năm ngón tay đưa sát vô mặt mẹ chọc: "đẹp quá ha". Mẹ trề môi: "thấy ghê...". Mẹ rất ghét những ngón tay sơn phết của mình. Sáng bữa trước đang chuẩn bị đi làm tự nhiên mẹ kêu: "mày xoè bàn tay cho con S coi". Mình đang ngớ ra không biết coi cái gì, mẹ tiếp: "nó sơn đỏ chót thấy ớn". Chị bảy cười: "màu hồng ngoại ơi". Bởi biết mẹ ghét nên tối tối mình càng hay chọc tợn: "lát mẹ ngủ con sẽ sơn mười ngón tay ngón chân mẹ mỗi ngón một màu ..hihi...". Nhà mình chẳng có ai sơn móng tay cả nên chuyện mình làm y như sự kiện lạ.

Sáng nay đầu giờ làm việc mình đang ngồi ăn chuối thì V chồm qua: "Chị Hiền, em định qua căn tin ăn sáng mà sợ lát trưa ăn cơm không được nên thôi". V dạo này than cứ ăn nửa suất cơm đã thấy khó thở rồi nhưng cũng vui vì như vậy lại có cơ hội giảm cân. Nghe V nói thấy tội quá mình đưa luôn 2 trái chuối còn lại: "Nè, em ăn đi..". "Thôi, em uống cà phê là được rồi". Mình ngạc nhiên: "uống cà phê cũng no sao?". "Cũng đỡ...chị". Mình thôi không nói gì nữa mà ăn hết luôn. Vẫn chưa thấy no mình lấy chà bông ra định ăn tiếp, nhớ tới V mình cầm qua: "Em lấy tờ giấy đi chị cho miếng chà bông nè". "Dạ, chị cho ít thôi". Thấy mình cười cười, V tưởng mình cười câu V nói nên chữa lại: "Có đâu mà cho nhiều". Thật ra mình cười là vì thấy mọi người lúc này cùng mắc một căn bệnh nhà giàu là bệnh sợ ăn. Mời ăn gì cũng chối đây đẩy sợ lên cân. Ngày xưa sợ thiếu ăn, suy dinh dưỡng còn bây giờ ai cũng sợ ăn, sợ mập, sợ cholesterol cao... Bởi vậy mình nói với V "Ăn mà cứ nơm nớp sợ hà". V cười hì hì.

Giữa buổi sáng V cầm mấy cái bánh in cho mỗi người một cái, mình cảm ơn rồi lát sau lột ra ăn. V hỏi: "chị ăn liền hả?", "ừ, đói thì ăn". "Em lát chiều chiều mới ăn". "Chị thì cứ ăn thoải mái". "Chị ốm nhom hà". Trời ơi, tự nhiên ăn cái bánh mà bị chê ốm nhom..

Gần trưa anh D đi lấy nước ngang chỗ mình thì dừng lại: "Tay em sao vậy?", đang ngồi làm nghe anh ấy hỏi mình giả bộ kêu lên đầy thất vọng "Trờiiiiiii..... người ta bị cả tuần nay rồi mà giờ anh mới thấy". Mình định phang thêm mấy câu nữa, đại loại như: "anh chẳng quan tâm gì tới em cả" thì anh đã cười cười chữa thẹn và lấp liếm bằng câu hỏi tiếp: "thằng nào cắn em vậy?". Đúng là đàn ông mà, chỉ nghĩ được có vậy thôi. Mình suy nghĩ nhanh để lật ngược thế cờ: "Em nghi quá......chắc...anh.....chứ ai". Anh D giả bộ nhìn quanh vừa đưa tay suỵt suỵt: "đừng có nói lớn, người ta nghe". "Anh...gian.. vậy mà......hihi…".

Lấy nước xong đi ngang qua chỗ mình anh lại suỵt tiếp: "đừng nói ai nghe". Mình nghinh mặt: "không, em phải nói.... phải tố cáo anh....". Hai anh em cười hỉ hả...

Giờ cơm mình ngồi đối diện với M, anh D ngồi kế M hỏi sao bữa nay không ăn bún bò. M nói hôm qua ăn bún rồi, hôm nay thèm cơm. Mình nói tiếp: "Ngày mai M sẽ thèm phở". Anh D minh hoạ thêm: "như có bữa thích chồng có bữa thích bồ". M gật gù: "Có cái chồng có mà bồ không có, có cái bồ có mà chồng không có". Rồi hai người tám tiếp. Đột nhiên anh D nói: "bởi vậy có bữa thích chồng có bữa thích bồ phải không Hiền?". Từ khi đề tài chuyển sang "chồng và bồ" mình đã im thin thít giờ bị kêu đích danh mình nói nhanh: "cái đó em chưa biết, từ từ....."

Chiều LV rủ mình ăn ổi, ăn yaourt đùa là để vote cho LV trong lần bầu chọn sắp tới. Mình chỉ nói: "ăn thì ăn mà bầu thì bầu, hỏng có dính gì với nhau hết". Thấy mình ăn yaour V la lên: "sao chị ăn hoài vậy?", mình cũng thấy vậy: "ừ, hỏng hiểu sao nãy giờ chị ăn quá chừng". V cảm thán: "Người không dám ăn vì sợ mập còn người thì ăn hoài mà không lên cân. Hận !!!!"

Lát T lại rủ tí nữa ăn bánh canh để lấy sức tập thể dục. Mình trêu vậy thì tập hoài cũng đâu có giảm cân được. Mình no quá muốn từ chối mà sợ mọi người mất vui nên ừ luôn. Cũng may là cuối giờ ai cũng lo làm chừng nhớ lại thì sắp tới giờ về rồi nên dẹp luôn cái vụ ăn uống.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2012 23:04:50 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 05.11.2012 21:11:29
Ngày 5 tháng 11 năm 2012

Chạy vào đọc lại dăm ba câu chữ cũ, hóa ra ngày ấy mình có biết bao nhiêu là bạn bè-thật ra toàn những bạn lần đầu mình mới quen trên net-đã vào đọc và để lại dăm câu đối đáp hay đơn giản là một vài câu khen ... khá dễ thương. Mình biết câu chữ của mình không phải là quá hay nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều tâm sự nên có đôi câu chạm được vào nỗi lòng ai đó vô tình ghé ngang.

Cũng trong topic đó ngày ấy đã xảy ra "vụ án" mà mình còn nhớ đến giờ. Một kẻ không quen chỉ là một lần tình cờ mình có giúp chỉ dẫn một vài thông tin mà không hiểu sao lại đâm ra cảm kích đến độ theo mình qua tận bên đó. Ban đầu mình cũng vui vẻ nói chuyện, người đó thỉnh thoảng vào đối đáp mình cũng welcome và cũng hồi đáp lại. Rồi một lần người đó ghi những câu đại ý như là những thương nhớ mình đang viết trong topic đó là viết riêng cho hắn. Mình tức đến mất ngủ. Sao có kẻ lại có hành động không trượng phu chút nào như vậy, cố ý làm cho mọi người hiểu sai rằng mình và hắn có gì gì đó với nhau. Mình thì không sao vì mình biết, hắn biết giữa mình và hắn mặt mũi còn chưa tường nữa là nhưng cố ý để những bạn trên net hiểu sai về mình thì không được rồi. Vậy là mình vào viết một câu để ai đọc vào cũng không thể hiểu nhầm đại ý là mình bảo hắn đã tự huyễn hoặc chính bản thân hắn rồi.

Lúc đó chị đọc được biết mình giận nên hỏi bây giờ em muốn sao, có muốn chị delete bài của hắn không hay có muốn chị làm gì hắn thì nói. Chị vốn nằm trong ban quản trị của nơi đó. Mình nói thôi chị, xét cho cùng bài đăng của hắn cũng không phạm nội quy gì cũng chẳng có lời lẽ thô tục nếu delete hay xử lý thì hắn thắc mắc lúc đó biết trả lời sao. Thôi cứ để vậy, nếu hắn có hành vi gì quá đáng nữa thì sẽ tính. Chị ừ. Từ đó không thấy hắn buông lời ẩn ý gì trong topic của mình nữa. Nhưng có ra những khu vực khác tự mở topic nói xa xôi rằng có cảm tình với một người mà người ta này nọ... nhiều người vào tỏ ý cảm thông rồi góp ý... nhưng mình không care. Chỉ cần không buông lời hàm hồ trong topic của mình hay ở topic của hắn không nêu đích danh tên mình thì kệ, muốn nói gì mặc hắn.

Sau đó một thời gian chị kể lại là ngay sau lần đó có pm cho hắn khuyên xa gần này nọ, hắn cũng hiểu. Mình cười với chị nói trời ơi hắn nói tùm lum trong box khác, lâu lâu còn vô shoutbox la lên um sùm nhưng em kệ.

Sau ngày đó mình rất ghét hắn, ghét lắm lắm luôn không thèm đá động gì tới hết coi như chưa từng quen biết.

Vậy mà giờ đọc lại thấy những câu ngày xưa hắn viết cũng... đâu đến nỗi nào sao ngày đó mình giận dữ vậy. Hay tại lúc đó chưa đủ bản lĩnh, nội công chưa thâm hậu, nên mới nóng tính vậy chứ chỉ cần mình cười xoà cho qua hay đối đáp lại theo kiểu lông lơn vui đùa coi đó như là trò đùa của những người bạn trên net chắc cũng chẳng có gì. Cũng tại mình quá nghiêm túc chuyện tình cảm nên thành ra đã nghiêm trọng vấn đề. Giờ đọc lại thấy mọi chuyện nhỏ như hạt bụi. Vậy mà tên đó đến giờ lâu lâu vẫn còn vào nơi đó ông ổng bóng gió hỏi về mình dù mình đã đi không về ngót nghét cũng đã gần 5 năm rồi.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 22:29:30 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 19.11.2012 21:45:48
Ngày 19 tháng 11 năm 2012

Mai là 20/11 rồi, nghe M nói hôm nay sẽ đi thăm cô giáo mình cũng muốn đi thăm cô giáo cũ. Nhưng đến giờ vẫn chưa mua gì tặng cô mà đi tay không thấy không ổn. Ai cũng có thể nói quà cáp là phụ, tấm lòng mới quan trọng nhưng dù gì cô cũng là con người thôi. Mình cũng vậy, mình cũng là người bình thường nên cứ tay không đến nhà cô thấy sao sao ấy, có vẻ như hồn nhiên quá độ. Mà hôm nay mình không được ổn, cứ mệt mệt lòng thì bất an vì thấy thời gian trôi nhanh quá mà công việc vẫn chưa đâu vào đâu. Nghĩ vậy mà đâm ra tự gây áp lực cho mình. Tâm trạng không tốt nên cũng chẳng muốn đi mua sắm. M rủ đi mua giầy, mình ngần ngừ mãi đến phút cuối thôi kệ cứ đi vì thật ra mình cũng đang muốn sắm một đôi thay đôi hiện tại đã quá cũ. M nói hiệu giày nổi tiếng V đang có đợt giảm giá. Đến nơi săm soi đủ kiểu nhưng không có đôi nào ưng ý, cái ưng ý thì lại không có size hợp chân. Ôi ngày không may chút nào. Nhưng M cũng mua được một đôi, kể ra cũng đáng công bỏ một buổi tập thể dục. T hỏi sao mình không tập, mình ậm ừ rồi đành khai thật tại hai cái tay bầm ghê quá nên không dám mặc áo ngắn tay đi tập. T trợn mắt nói một câu y chang từng chữ lúc ăn cơm trưa anh D cũng nói khi nghe lý do mình sẽ ngưng đi đánh cầu lông một thời gian: "VẬY THÔI HẢ?!". Mình chỉ biết cười trừ: "bầm ghê lắm, xuống tận gần khủy tay luôn... bởi vậy hôm nay mới mặc áo dài tay nè". Sáng thấy mình mặc áo trắng cài cúc tay áo đàng hoàng và bỏ áo vào quần nghiêm chỉnh L đã cười: "sao hôm nay bận đồ trang trọng vậy" còn T đi ngang khều một cái ra dấu khen. Mình chỉ vào vết vàng vàng trên tay áo trắng nói đó ghê không, T hỏi sao vậy. Mình đổ tại xức thuốc chứ không dám nói tại vết thương do chơi trò bắn súng sơn chảy nước vàng. Rồi phân bua thêm chắc tại da mình mỏng quá. Cả phòng ai cũng chơi nhưng không có ai bị thương nhìn thấy ớn như mình. T kêu kệ nó cứ đi tập đi có ai hỏi T giải thích cho, mình cười thôi nhìn thấy ghê lắm Hiền nhìn còn thấy ghê nữa là. Sao mà xui vậy không biết, không hiểu sao tháng này bầm dập te tua tơi tả dữ vậy. Vết bầm do đánh cầu lông bị vợt đập trúng mới vừa phai thì đã lãnh thêm 2 vết nữa. Mà cái sau đau hơn cái trước, bầm to hơn thiếu điều rướm máu. Cứ như ai đó lấy cây sắt nung đỏ in một dấu tròn lên tay để làm dấu, quanh đó là vết bầm tím lan rộng đến gần khủy tay. Gớm chết đi được.

Nhưng mà thôi cũng đã hứa với T mai sẽ tập nên về nhà mình lại lụi cụi đi ủi đồ để mai mang đi. Tâm trạng không vui, ể oải cả ngày chắc tại sáng nay mình thở nhiều đường âm quá. Nhất định sau này sẽ rút kinh nghiệm thở nhiều đường dương hơn. Chỉ là đừng nhiều quá mất công lại nổi mụn. Phiền !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 21:53:11 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 21.11.2012 22:34:40
Ngày 21 tháng 11 năm 2012

Một ngày bỗng nhớ

Đang trên đường về nhà bỗng nhiên nghĩ đến chị, bỗng nhiên muốn viết mail cho chị. Muốn nhân lễ Giáng sinh sắp tới sẽ gởi chị đôi lời hỏi thăm, muốn kể chị nghe đủ thứ chuyện trên đời, muốn làm chị bất ngờ, muốn tếu táo trêu chị. Bâng quơ nhớ câu chị hay nói ngày trước: “cho người ta một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội”. Ngày xưa chị hay nói vậy khi muốn khuyên mình nới lòng ra một chút, muốn mình mở rộng tấm lòng để đón nhận tình cảm của người khác. Mình cứ cười cười nửa như thanh minh nửa như phản bác: “thì em đã cho rồi mà…”. Nhưng thật ra đã cho hay chưa mình cũng không chắc còn chị thì chắc là rất nghi ngờ. Có lẽ chìa một cánh tay ra niềm vui sẽ nhân lên dù có đôi khi chẳng có cánh tay nào nắm lấy, mở lòng ra một chút cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn dăm phần.

Nhớ gương mặt ngày xưa của bạn. Gương mặt thanh tú của con gái Huế. Chẳng rõ bạn có phải là người Huế hay không nhưng chắc chắn là người miền Trung với chất giọng nằng nặng. Bạn kể hồi mới vô trong này sống mỗi lần bạn nói chuyện là bị bạn bè cười mà bạn không biết họ cười vì cái gì. Mãi sau này mới hay họ cười giọng nói lạ tai của bạn. Bạn dần dần điều chỉnh lại nhưng nghe vẫn còn có chút lạ lẫm. Mình không nhớ chính xác quê bạn ở tỉnh thành nào nhưng vẫn thích nghĩ bạn là con gái xứ Huế. Xứ thơ mộng, dịu dàng, thanh lịch như gương mặt thanh tú của bạn, như chất giọng lạ lùng khó diễn tả của bạn. Như đôi mắt to với hàng mi dài của bạn và thích nhất là mái tóc buông lơi duyên dáng tự nhiên của bạn. Nhớ bạn nhất vẫn là mái tóc đó, vẫn nét duyên trời cho chưa biết điệu đà làm dáng thuở đó. Nhớ bạn, mình muốn lưu giữ nguyên dạng hình dáng cô bạn hồi cấp hai hồn nhiên ấy. Nó là hình ảnh đẹp nhất, trong sáng nhất mà mình hằng yêu mến. Bạn giờ lưu lạc xứ lạ không biết đã ra sao rồi?

Nhớ thêm một người bạn mình quen qua thư. Ngày đó biết mình sưu tầm tem, thư nào gởi cho mình bạn cũng kèm theo cả chục con tem được cắt ra những những cánh thư khác của bạn. Rồi khi tết đến bạn gởi cả lịch treo tường với những hình ảnh rất đẹp cho mình. Nhớ những cánh thư qua lại với nhiều tâm trạng. Nhớ lần đầu bạn gọi điện về, mình lúng túng chẳng biết nói gì. Nhớ bạn hỏi đã có bạn trai chưa, mình loay hoay tìm câu trả lời chuẩn xác nhất. Rồi từ dạo mình thôi không viết thư nữa bạn cũng ngưng luôn. Đã mười mấy năm rồi còn gì.

Nhớ có một người bạn cùng lớp chỉ học cùng một năm mà một dạo hầu như tuần nào bạn cũng ghé nhà chơi. Cái cớ ban đầu là đi thăm một vài người bạn cùng lớp, sau đó dần dần bạn chỉ hay ghé mỗi nhà mình. Bạn đến chỉ toàn nói chuyện bâng quơ. Mình vô tư đến ngờ nghệch, thêm một chút ngốc nghếch không phải lúc và cả cái tính tự kiêu cố hữu rất con gái nên thời gian dài như vậy mà vẫn không hiểu bạn có ý gì. Sau này lớn rồi, nhìn lại mới hiểu rõ tình cảnh lúc đó. Nói mình lạnh cũng đúng. Những lúc cần mềm mại con gái, cần nũng nịu ra dấu cho người ta chút tín hiệu thì mình lại đột xuất ngu ngốc một cách lạnh lùng. Giờ bạn có còn nhớ người bạn năm nào cùng bạn gieo vần thả thơ, người mà bạn đã bỏ công ra tập đàn mà tay chân vẫn luống cuống mãi.

Nhớ một người trong một cuộc vui khi ngồi kế mình đã than: “Con gái Sài Gòn lạnh như nước đá”. Mình mơ hồ hiểu mà vẫn làm lơ. Mình cứ nghĩ người ta và mình vì bị gán ghép nên hơi bị hiểu lầm chút thôi chứ tình cảm có gì đâu nào. Nhưng hình như người ta thì có chút xao động. Những tích tắc chăm sóc, quan tâm đặc biệt ấy bằng giác quan con gái mình vẫn cảm nhận được hết nhưng vẫn lơ đi mà không có chút đáp lại vì cứ nghĩ chắc người ta dao động vì những lời gán ghép thôi chứ thật ra chẳng có ý gì đâu. Rồi một buổi tối khi đi ăn chung cả phòng người đó đã buông lời than thở hay trách móc? Sau này mình nghe kể là người đó đã lập gia đình với một cô bé cùng phòng, người đã vào thay mình khi mình nghỉ việc.

Sài Gòn đã là tháng mười một rồi nhưng trời vẫn nóng, chưa có dấu hiệu gì là sẽ trở lạnh. Có ngọn gió đông se se lạnh nào đã thổi đâu mà sao lòng lại nhớ nhiều thứ thế không biết !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2012 22:44:22 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 22.11.2012 22:18:42
Ngày 22 tháng 11 năm 2012

Hôm nay anh H đãi mọi người món gà luộc. T giúp anh đặt 2 con gà rưỡi và thêm 2 bộ lòng. Có cả gỏi ăn kèm cộng với cháo và cơm. Do nhiều nơi đặt hàng quá nên tiệm giao lộn, không đủ 2 con gà rưỡi. Ban đầu không để ý cứ bày ra bàn, đến khi phát hiện ra T gọi điện làm dữ, khăng khăng đòi ông chủ phải tới nơi mà xem đã giao đủ hay chưa, V cũng cằn nhằn gỏi thì không được trộn sẵn và không có cái muỗng đôi đũa nào cả, M cũng góp lời phàn nàn. Mình chẳng biết làm gì chỉ ngồi nhìn. Lát sau mọi người trong phòng xuống đầy đủ và được thông báo lại tình hình. Ai cũng kêu trời, đành ngồi đợi họ giao cái khác. T bắt ông chủ cho người đến giao lại phần gà đầy đủ và mang ba hộp gà ở đây về. T gọi điện hối liên tục đến nỗi ông chủ phải năn nỉ đừng gọi hoài làm ổng không chặt gà được. Mình chỉ biết ngồi im thin thít khi thấy mọi người quá nóng nảy. Mình chịu, gì chứ cãi lộn hay làm dữ để khiếu nại thì mình không có khiếu. Giận lắm thì mình cũng phàn nàn dăm ba câu, còn nếu không vừa ý thì lần sau không thèm mua nữa thôi chứ không thích làm um sùm lên. Ngồi im mãi cũng kỳ nên thỉnh thoảng mình cố cười nói góp chuyện cho có vẻ bình thường.

Cuối cùng cũng được giao đồ ăn đầy đủ. T nói tội nghiệp thằng nhỏ giao hàng, mình cằn nhằn nó quá nó không biết làm sao nó nói em đâu có chặt gà em chỉ biết đi giao hàng thôi. Đồ ăn nhiều ăn mãi không hết, V cười hồi nãy thì mình la thiếu giờ lại la nhiều quá rồi nhận xét: "công nhận mình dữ thiệt, hồi nãy cứ nằng nặc bắt anh lại đây mà coi đi...". Mình đã định nói "giờ mới biết sao", nhưng thôi. Trong không khí ăn uống vui vẻ không biết ai đó đã cắt cớ hỏi nếu mua nửa con thì phao câu sẽ cắt làm sao nhỉ, hỏng lẽ cắt nửa cái. Thế là mọi người kiểm điểm lại xem mình mua 2,5 con thì có mấy cái phao câu. Hóa ra tới 3 cái. Mình nói với T: "ổng sợ nếu giao 2 cái T lại gọi điện complaint nữa". V đùa: "chị T, lát ăn xong lên trển gọi điện hỏi coi tại sao tui mua có 2,5 con mà giao tới 3 cái phao câu".... T cười hề hề...

Ăn xong lên phòng thấy có tin nhắn mình hi lại. L hỏi số ext của mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu L hỏi mình rồi. Mình phang luôn: "đây là lần cuối cùng chị ghi số ext của chị cho em nhé". Bực tới độ ghi nhầm luôn, phải sorry đính chính lại. Nó nói chị khó tính quá. Mình đang chỉ công việc cho người mới cũng tranh thủ nhắn lại thử em coi em có bực mình không. Nó nói bực hơi hơi thôi, ừ nhưng lần sau thì dĩ nhiên phải bực mình hơn lần trước chứ. Đã có lần mình cũng la nó vụ này, biểu ghi lại đi chứ không phải mỗi lần muốn gọi điện thì lại nhắn tin hỏi cái kiểu như vậy được. Nó dạ dạ rồi mà giờ vẫn vậy. L thanh minh tại chuyển chỗ ngồi nên không còn số nữa. Nó có vẻ giận, mình giải thích tính cẩn thận thể hiện qua từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, em phải rèn tính cẩn thận qua từng chuyện nhỏ để thành nếp. Nó dạ dạ có vẻ hiểu. Mình đã nhiều lần khuyên nó phải cẩn thận hơn trong công việc vì có khi sai một ly đi một dặm. Nó cảm ơn và hứa sẽ cố gắng. Thấy mình làm căng quá L không gọi điện nữa. Mình cũng bận nên lơ luôn. Mãi cuối giờ chiều mệt quá muốn thư giãn chút mình nhắn tin cho nó hỏi hồi nãy định gọi hỏi chuyện gì vậy. L cười bảo định kể về công việc mới và rủ mình tuần tới có lương thì đi coi phim. L đã hứa khi nào chuyển việc thành công sẽ khao mình vì mình đã "tư vấn" cho rất nhiều. Mình hỏi về công việc mới của L. Thế là điện thoại reng ngay, mình bắt máy từ tiếng chuông đầu tiên vì biết tỏng là ai gọi. L cười hì hì, chat dài dòng quá thôi gọi điện nói cho sướng...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 22:42:36 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 26.11.2012 22:06:37
Ngày 26 tháng 11 năm 2012

Một ngày làm việc rất ... đuối. Mệt quá mình đi loanh quanh một lát, qua chỗ M nói chuyện dăm ba câu. M than đói mình bảo chỗ chị có bánh kìa, M nói em cũng có nhưng làm biếng ăn. Mình ừ ngay, mệt đến độ có cảm giác đói mà chẳng muốn ăn.

Gần cuối giờ mình tự giải lao bằng cách đọc tin tức nhưng cũng không tập trung mấy. Nhấc điện thoại lên hối một bạn gởi dữ liệu, chẳng lẽ chỉ nói toàn công việc không cũng kỳ nên cố bắt chuyện hỏi thăm cho nó có tình người một chút. Bạn đó đang có bầu nên mình hỏi thăm luôn chuyện sinh nở. Mình và bạn đó cùng chung ý nghĩ thích có con trai hơn vì nếu sinh con gái lớn lên nó sẽ khổ tội nó. Bạn lịch sự hỏi lại là mình đã có em bé nào chưa, mình nói chưa lập gia đình và tâm sự thêm thật khó tìm được người vừa ý. Hơn nữa sống một mình đã phải lo lắng nhiều thứ cho bản thân và cho gia đình nếu lập gia đình với một ai đó nghĩa là phải lo thêm những ưu tư của người đó và gia đình họ hàng người ấy. Nghĩ vậy sao thấy... mệt quá. Bạn cười đồng tình. Mình nói thêm, nghĩ vậy cũng chưa đúng vì khối người vẫn lập gia đình được đấy thôi. Chỉ là mình thấy mình hay bẳn tính nên chắc khó sống chung một cách hạnh phúc với người khác.

Vậy đó mà chỉ lát sau tự nhiên lại thấy thèm có một ai đó để than thở vài câu, có một bờ vai nào đó để tựa vào. Những lúc mệt mỏi vì công việc điều mình thèm nhất là có một tấm chồng giàu thật giàu để khỏi phải đi làm nữa cứ an nhiên hưởng thụ cho chồng nuôi. Sướng !

...Mình rủ rê M và T đi tập thể dục để có cảm giác vui vẻ, khoẻ mạnh, yêu đời hơn. Chứ cái đà tập một buổi nghỉ một tuần này thì chẳng có tí tác dụng gì. Cuối giờ mình cầm giỏ xách đi qua phòng gym cất đồ trước khi đi thay đồ, anh chàng hướng dẫn nhìn mình nhận xét: "mặc đồ này đẹp nè, đồ kia xấụ..." rồi đùa: "thôi mặc vậy tập luôn đi", mình cười: "mặc vầy tập chắc lát nó đứt bực...bực... hết quá". Anh ta cười: "trời, vậy chắc lấy mềm trùm lên quá". Mình cũng cười: "làm gì có mềm ở đây mà trùm, vậy mới ghê chứ". Mình và anh ta cùng cười rồi mình cầm túi quần áo đi thay.

... lúc leo lên máy chạy bộ mình nổi hứng tăng tốc độ chạy, M và T cũng làm theo nhưng chỉ một chốc thì T đã tếu: "chạy vầy chắc lát rớt đồ hết quá" mình mắc cười nhưng cũng ráng chạy tiếp. Mệt quá, chỉ chạy 5 phút là mình leo xuống tập máy khác. Cuối buổi phát hiện ra T chưa thả lỏng đã đi thay đồ mình nhắc thôi thả lỏng đi để về không bị đau. T đi tới quơ quơ tay, mình quay qua nói với M cố ý trêu T: "T nói lỏng rồi không cần thả nữa"....ba đứa cười vui vẻ... Tập chung vui vậy nên hễ hai đứa nghỉ là coi như đứa còn lại cũng làm theo số đông luôn. Mà công nhận là tập thể dục thấy vui hơn nhiều. T nói hôm nay tập ít thôi, lâu quá không tập giờ chỉ "rô-đai" lại thôi. Mình cười trời ơi gì mà tuần nào cũng rô-đai hết là sao. Lúc ra về anh chàng hướng dẫn mở cửa cho cả bọn đi ra rồi hẹn tháng sau gặp lại. Mình nói với T tập kiểu gì mà ai cũng biết hết trơn hà, thôi mai tập nữa nghen...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2012 22:08:39 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 27.11.2012 20:50:35
Ngày 27 tháng 11 năm 2012

Chiều vừa ra khỏi công ty, vừa thả dốc cầu mình chợt phát hiện ra mặt trăng to và tròn vành vạnh đang treo trước mặt. Trăng đẹp quá mình cứ mải ngước nhìn. Những tháng cuối năm trời rất nhanh tối đúng như cái câu: "Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối". Chỉ mới hơn năm giờ rưỡi một chút mà trời đã sẫm tối, phố đã lên đèn và trăng to một cách đáng ngạc nhiên. Bầu trời dần sẫm màu càng lộ rõ một quầng sáng quanh mặt trăng. Đẹp gì đâu. Mải nhìn mình không hay V chạy vượt lên bên cạnh hỏi: "chị về đường này hả?". Mình nói to để át tiếng xe: "Trăng tròn quá em, mà trăng to ghê... ừ, chị vẫn về đường này mà". Sợ V chưa nghe mình lại la to lên lần nữa và hướng mắt về mặt trăng. V ừ, còn mình thì khàn giọng. Suốt quãng đường từ đó về đến nhà mình cứ nhìn trăng mãi. Vui như gặp lại một người bạn lâu rồi chưa hạnh ngộ. Nhớ hôm trước mẹ kể hồi chiều trời đẹp lắm, một phía thì mây có màu xanh nhạt còn một phía lại xanh như màu nước biển, trời quang và trong văng vắc. Mẹ cứ ngước nhìn mây mãi. Mẹ bảo chưa bao giờ thấy trời đẹp như vậy. Mình và chị đã cười mẹ sao mà lãng mạn. Thật ra là cười trêu mẹ cho vui thôi chứ mình cũng biết đứng trước cái đẹp đâu có ai cầm lòng được, nhất là cái đẹp của thiên nhiên.


Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 28.11.2012 21:08:41
Ngày 28 tháng 11 năm 2012

Trưa mình đi ăn và hát karaoke với phòng cũ, L và mình là 2 người cũ được mời tham dự nhân dịp sinh nhật V và mừng các bạn mới tròn 10 ngày vào phòng. Đợt này phòng có tới 3 bạn mới và 1 bạn chuyển từ phóng khác sang. Mình và L cùng hẹn nhau đi xuống, lúc gặp mình V hỏi thăm: “tay chị hết đau chưa?”, “hết rồi em”. “Sao hôm đó chị không nói em”, “thôi, tình cờ mà. Chị bị vậy người ngoài đâu có biết nên vô tình thôi”. Hôm trước mình đang ăn trưa, V đi ngang kêu và tiện tay nhéo một cái ngay chỗ bầm của mình làm mình đau quá phải la lên nhưng V không biết. Mấy hôm sau mình tiện miệng kể lại, V ái ngại nên luôn miệng nói “sao lúc đó chị không nói em biết”.

Sếp giới thiệu mình và L với các bạn mới một cách rất hình tượng: “ở công ty mình có nhiều người ở đầu này lại chạy qua đầu kia, ngược lại có người ở đầu kia lại chạy qua đầu này”. L buột miệng: “loi nhoi”. Cả bọn cười rân. Sếp ngơ ra: “có term mới lạ quá vậy, đúng là ngôn ngữ của teen”.

Sắp tới công ty tổ chức văn nghệ, sau khi nghe sếp hát mọi người xúi sếp đi thi thế nào cũng giật được giải “vượt qua mặc cảm”, không “vượt lên chính mình” chứ U chỉnh lại. Mọi người vỗ tay rần rần khi phát hiện ra bạn mới tên P có giọng hát rất “nghề” nghe cứ như ca sỹ chuyên nghiệp, anh N nhận xét: “cứ như lấy giọng của ai gắn vào”. U la lên: “ghen tị kìa”, sếp cười: “ai mà chẳng ghen tị”. Ăn uống ca hát đến gần 3 tiếng mới ra về, lúc lên taxi H nói lớn cho mọi người cùng nghe: “nãy sếp nói gì với chị em nghe hết rồi nghen”. Sếp không đi cùng taxi với mình mà đi xe khác với các bạn mới vì không thể dồn hết lên 1 chiếc taxi. Không có mặt sếp mọi người tha hồ nói xấu sếp, mình chỉ cười cười: “trời, thính dữ”. “Có phải sếp nói đi đâu thì đi khi nào mỏi gối thì về với anh, đúng không?” H la lên để chứng minh là mình nghe rõ cả. Mình phản đối: “làm gì có chữ mỏi gối trong đó”. “Ừ, mà chị có công nhận nội dung là đúng như vậy chỉ có khác câu chữ thôi không? Mà em còn thấy rõ là lúc đó sếp đến bên cạnh quàng vai như bạn bè nữa.” Trời có chuyện đó à, chắc là sếp quàng vai L. Sếp nói chung cho cả mình và L mà.

Chiều mình hỏi M hôm nay có tập không, M nói không. “Chị đã tìm được người mới ở bộ phận khác tập chung rồi”, mình vui vẻ thông báo. “Chị có mới nới cũ nghen”. “Là em bỏ rơi chị trước nên chị phải đi tìm partner mới chứ bộ”. nãy đi ăn mình và L đã hẹn nhau cuối giờ sẽ gặp nhau ở phòng gym. Mình qua hỏi T lát có tập không T nói có công chuyện. Hả, hôm qua cũng có công chuyện rồi hôm nay lại có công chuyện nữa. T giải thích là đi đổi đồ. Mình cười vậy chắc mai sẽ mắc công chuyện là bận thử đồ phải không, thử đồ hôm nay mới đổi về đó. T cười Hiền làm ngại quá. Thế là T đổi ý đi tập với mình. Mình quay qua hỏi V: “hôm nay em không đi học phải không?”. V gật, “vậy có đi tập không?”. V cười lắc đầu. Tuần trước V hẹn tuần này, hôm qua V hẹn hôm nay. Hôm nay V lại…. Mình nói với T: “V vẫn… cương quyết… không tập”. V cười: “em cứ bị chì chiết cái vụ này hoài”.

Lúc L vào phòng tập mình giới thiệu: “đây là chị T cùng phòng với chị. T vui vẻ”. “Thôi gọi là T dze dzủi đi” T đề nghị. “Ờ vậy cho nó … bí hiểm”. Cả ba đứa cùng cười, T nói tiếp: “vậy đi, T dze dzủi. À mà kêu một hồi chắc lại lộn thành T dze dzản lắm à”. Lại ôm bụng cười. Mình qua máy tập chân, T ngồi ở máy tập tay kế bên nhìn lên tay mình thấy còn dấu ấn hôm đi bắn súng sơn nên hỏi: “tay Hiền đến giờ vẫn còn vậy hả, đúng là mỏng manh mà”. Mình đang tập mà không thể nén cười nên phải dài giọng nói: “…không được chọc bạn khi bạn đang tập…”. “Ờ.. thôi bạn tập đi”, T ngoan ngoãn đứng lên đi qua chỗ khác.

T về trước, hỏi mình có về chung không mình nói ở lại thêm 5 phút nữa. Vì hôm nay là ngày đầu tập chung với L nên mình muốn về cùng L. T chào mình về. L nói chị đó nhìn mặt là thấy vui rồi. Mình thích tập chung với T vì lúc nào cũng vui. Ra về mình và L lại hẹn hò mai đi xem phim, còn phim gì thì tới rạp rồi tính. Có phim gì thì coi phim đó, không quan trọng.


Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 30.11.2012 22:48:57
Ngày 30 tháng 11 năm 2012

Hôm qua đi xem phim với L có nhiều chuyện vui, L giữ lại vé xem phim để làm kỷ niệm. Ban đầu L search phim lúc 19 giờ rồi hỏi mình thích xem phim nào, rạp nào. Mình đòi xem suất lúc 18 giờ vì không muốn về trễ. L định tan giờ làm đi ăn rồi mới đi coi phim, nghe L nói mình mình mềm lòng ngay nên đồng ý luôn. Gì chứ vừa được ăn vừa được coi phim thì mình không thể phản đối rồi. Mình muốn xem phim Skyfall của 007, L nghe mọi người đi xem về chê nhiều nên muốn xem phim khác. Mình nói 007 là phim bom tấn mà phải coi cho biết, L ok. Hai đứa cùng thống nhất ý kiến là “kệ, dở thì dở cứ đi coi để còn biết mà “bình loạn” với mọi người”. Mình kêu L tìm quán ăn nào tiện đường đến rạp luôn, L hỏi ăn mình gà được không rồi đề nghị ăn cơm gà. Gà thì không có vấn đề gì nên mình cũng đồng ý nhưng ngần ngừ một lát rồi nhẹ nhàng hỏi: “Có thể ăn món gì đó khác cơm không? Ngày nào cũng ăn cơm ngán quá”. L cười ngất: “vậy thì nói đại đi còn bày đặt ngựa ngựa nữa”. Mình đang vui nên không chấp. L đưa ra món hủ tiếu nai xa tế. Hôm trước đã nghe H và V khen món này nức nở mà mình chưa ăn lần nào nên mình gật đầu ngay. Vậy là L có nhiệm vụ tìm quán, tìm đường đi. Gì chứ đường đi thì mình không rành nên mọi sự trông cậy vào L.

Cuối giờ mình nhắn tin cho L sẽ đợi nhau dưới đường ngay trước cổng công ty. Mình đợi khá lâu vẫn chưa thấy L đâu, gọi điện thì L nói mới bắt đầu xuống thế là đợi thêm khoảng 10 phút nữa. Phải là ngày thường chắc mình sẽ nhăn rồi nhưng vì hôm nay được đãi ăn nên thôi, ai lại đi gây chuyện với nhà tài trợ bao giờ nhỉ. L xuống trễ nên sợ nếu đi ăn hủ tiếu nai thì không kịp giờ “hay là đi ăn cơm gà vì nó tiện đường hơn?”. Mình vẫn muốn ăn hủ tiếu vì món đó lạ nên L “ừ, thôi đi”. L dẫn đường, vừa đi vừa tìm cuối cùng cũng đến đúng địa chỉ nhưng quán đóng cửa, hỏi ra mới biết quán chỉ bán ban ngày thôi. Đây là quán L search trên net, ai dè trên đó lại không ghi đầy đủ thông tin nên lỡ dở cả. Hai đứa quay ra khỏi hẻm, thấy có quán đầu hẻm mình nói thôi ghé ăn đại chắc là hôm nay không có duyên với hủ tiếu nai rồi. Nhưng trời không phụ lòng người, hóa ra quán này cũng bán món đó. L kêu 2 tô và 2 ly nước sâm. Khi chủ quán bưng 2 tô ra nhìn nước có màu nâu nâu rất giống cháo lòng lại không thấy cọng hủ tiếu đâu mình thắc mắc trong lòng: “sao L lại gọi cháo nhỉ”. Chỉ khi lấy đũa trộn lên mới thấy hủ tiếu bên dưới. Món này nhìn rất lạ, nước sền sệt nâu không giống nước lèo trong của hủ tiếu như bình thường. Gắp thử một đũa, vị rất lạ có mùi đậu phộng beo béo. Thịt nai khá mềm chấm với một loại nước chấm trong như nước lã mà mình và L đã thử trước, không phải là nước mắm nhưng có vị chưa chưa ngọt ngọt. Cảm giác ban đầu của hai đứa là ăn khá lạ nhưng không ngon lắm. Mình chợt nhớ ra món này có tên là hủ tiếu nai xa tế mà phải cho xa tế vào nữa thì mới đúng. Mà đúng thật, cho xa tế vào ăn khác hẳn. Rất ngon. Thấy có hiệu quả mình cho thêm xa tế vào cả tô hủ tiếu và nước chấm. Hai đứa tấm tắc, thật đáng công mình lặn lội đi tìm. Ăn xong đi lấy xe L nhìn mình cười: “nhìn mặt chị đỏ như mới ăn ớt xong” nó cứ nhìn mình cười cười tưởng nó nói mặt mình đỏ như mới vừa làm chuyện gì mờ ám xong ai dè chỉ là “...như mới ăn ớt xong”, mình nói ngay: “thì xa tế là ớt mà em”.

Lúc nãy đang ăn L nhắc sợ sẽ không kịp coi phim, mình nói kệ trước khi vào phim rạp thường chiếu quảng cáo khoảng mười phút nữa. Mình cũng nghĩ sẽ trễ giờ nhưng kệ, đi chơi mà vội vội vàng vàng chi bất quá thì coi phim khác thôi. Nhưng hóa ra hôm nay là ngày may mắn, đến rạp chỉ trễ đúng 10 phút nên mình đoán cũng vừa kịp. Hôm nay là ngày giảm giá định kỳ hàng tuần của rạp nên vé khá rẻ. Phim chỉ mới bắt đầu chiếu, rạp khá vắng vì phim này chiếu cũng hai ba tuần rồi. Hàng ghế mình ngồi có một cặp đã ngồi ngay chính giữa nên L đi vô trong: “bỏ 1 ghế đi chị, hai đứa mình ngồi đây cho nó riêng tư”. Mình không thể không nói: “trời, làm như tụi mình là les không bằng”. Mới coi mấy cảnh đầu mà L đã liên tục: “hồi hộp quá”. Mình vừa bước vô rạp đã thấy thất vọng rồi nên cứ im thin thít, rạp này có vẻ cũ và không đẹp. Cảnh nào L cũng hồi hộp, mà càng hồi hộp nó càng nói nhiều. Cứ tưởng L miệng mồm lanh chanh thế thôi chứ có gì đâu mà căng thẳng nhưng đến khi nó ôm chặt tay mình và càng bấu chặt hơn khi có cảnh gay cấn mình mới biết nó nói thật. Vậy mà còn bày đặt nhận xét người khác: “thằng đó nãy giờ la mấy lần rồi”, “thì em có thua gì người ta đâu”. “Vậy hả chị, em la vậy mọi người nghe hả ?”, “sao không nghe”. Nó cứ y như là lồng tiếng cho phim vậy, cứ trên màn ảnh bắn đùng cái nào là nó hét cái đó. Cảnh xe lửa lao vào đường hầm thì khỏi nói, L hét hifi luôn. Mình cười với L nhận xét: “hôm nay xem phim này như là xem phim 3D vậy..” L ngơ ra không hiểu, mình tiếp: “… mà em là 1D trong đó”. Nó bật cười và đánh lên vai mình. Có nhiều cảnh L không hiểu, mình phải giải thích cho nó. Cảnh cuối khi món quà bà sếp vừa qua đời tặng lại cho 007 là chú chó để bàn bằng sứ có khuôn mặt rất ngầu, trong rạp có tiếng cười. Mình nghiêng người nói với L: “con chó là biểu trưng cho lòng trung thành, bà ta tặng lại cho 007 ý là trung thành với đất nước”. Giải thích xong mình thấy buồn cười quá nên tự nhận xét: “lại thêm 1D nữa”.

Ra lấy xe L nói giờ này mà tim vẫn còn đập thình thịch “nhưng phim cũng đâu có dở đâu phải không chị”. Hay thì cũng không phải là hay lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ, coi được thôi. Về đến nhà mình nhắn tin cảm ơn L đã cho mình một buổi tối rất ấm cúng vừa no bụng vừa no mắt. L hihi “miễn chị vui là được”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2012 22:51:13 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 19.12.2012 20:13:13
Ngày 19 tháng 12 năm 2012

Tối, ra khỏi công ty chạy dọc theo con đường bờ kênh tầm nhìn rất thoáng đãng. Nhìn thành phố lên đèn chợt nhận ra nơi mình sống cũng rất đẹp. Không phải là nét đẹp rực rỡ, hào nhoáng, lộng lẫy. Không đẹp lộ lồ để ai cũng phải trầm trồ. Mà giống như một người đã sống bên cạnh rất lâu chợt một hôm nhìn kỹ thấy có những nét đẹp sâu lắng, không quá tệ hay nhạt nhòa như thường ngày. So với những thành phố ở các nước phát triển khác chắc chắn là không bằng, nhưng với một kẻ có mấy khi ra khỏi đất nước như mình thì vẫn là đẹp rồi. Không quá sắc sảo, chỉ mặn mà ưa nhìn thôi.

Chỉ còn một tuần nữa là Giáng sinh, thời tiết vẫn chưa trở lạnh. Mình vốn dĩ đạo Phật nên Giáng sinh chỉ như một ngày lễ thường thôi, có thêm chút sinh động, náo nhiệt cho đời thêm vui. Ở VN Giáng sinh vẫn phải đi làm nhưng công ty nào cũng có trang trí, ít nhất là một cây thông Noel to giữa đại sảnh. Nhìn cũng vui mắt. Công ty mình hôm đó có tổ chức vui chơi một chút, phòng nào cũng giăng giây, dán giấy trang hoàng để cùng tham dự thi đua.

Chủ nhật rồi mình ôm Mật mã Tây Tạng đọc đúng một ngày trời, từ chín giờ đêm thứ bảy đến chín giờ đêm chủ nhật đọc cho xong 888 trang sách. Toàn bộ tập mười mình thích nhất là đoạn đầu miêu tả những thành tựu của người xưa. Tập cuối này nhóm người Trác Mộc Cường Ba chìm hẳn, bất lực, thúc thủ một cách đáng thất vọng.

Lang thang trên net mình phát hiện ra một trang mạng cho thuê sách. Thích nhất là có thể thuê sách không thời hạn, có thể đọc bao lâu tùy thích thế là hý hửng đăng ký một loạt sách. Bây giờ chỉ sợ không có đủ tiền thế chân và không có thời gian để đọc thôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2012 20:18:13 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 21.12.2012 22:52:50
Ngày 21 tháng 12 năm 2012

Hôm nay là một ngày đặc biệt nên nhất định mình phải ghi lại để sau này còn nhớ mình đã làm gì trong ngày được đồn đoán là "tận thế" này nên dù đã mười giờ đêm vẫn lót tót chui vào đây viết nhật ký.

Sáng chuẩn bị đi làm trong tủ mình chỉ còn một áo kiểu màu nâu và một áo thun trắng đã ủi sẵn. Hôm nay mọi người trong công ty được khuyến khích là mặc màu đỏ hoặc xanh lá cây để làm buổi party đón giáng sinh. Mình mấy ngày trước nghĩ mãi cũng không thấy có cái áo đỏ hay xanh lá nào có thể mặc được. Có một cái áo kiểu màu đỏ nhưng khá chật không thoải mái nên mình lâu rồi không đem ra mặc. Hôm nay thứ 6, vậy là chỉ có áo thun trắng thôi. À, mà hình như mình có cái áo thun màu đỏ mà. May mà nhớ kịp, thôi lấy ra ủi cho kịp. Đến bãi giữ xe thấy khá nhiều người trong màu đỏ rực hoặc là xanh biếc, tự nhiên thấy vui vui. Vì vui nên nổi hứng bất chợt lôi điện thoại ra soạn tin nhắn chúc tất cả bạn bè có một ngày thật đặc biệt và sẽ sống lâu trăm tuổi. Lác đác có vài tin nhắn lại. Gần trưa có một tin nhắn làm mình bật cười: "Trời, ai vậy?". Khi biết ra là mình H cảm ơn rồi hỏi thăm, mình thiệt tình đáp lời. H gọi lại nhằm lúc mình đi lãnh bánh, lúc về thấy cuộc gọi nhỡ mình nhấc máy gọi cho H. Tám được một lát thì điện thoại tự nhiên tắt tiếng. Ngay sau đó H gọi lại biểu do điện thoại mất sóng, đến lần "mất sóng" thứ hai H vẫn kiên nhẫn gọi lại cho mình, vừa cầm máy mình đã cười lớn: "Trời, sao giống phim nhiều tập quá. Điện thoại gì mà mất sóng hoài vậy?". Nói chuyện với H rất vui, còn rủ mình khi nào rảnh xuống nhà chơi.

Trưa M hỏi T có ngủ trưa không, T biểu thôi hôm nay không ngủ đâu. Mình ngứa miệng nên chen vô: "T nôn quá nên ngủ không được hả? Nôn tận thế phải hôn". T cười hà hà....

M báo IT đã chuyển số điện thoại xong rồi vậy là mình dọn qua chỗ mới ngồi. Trong vòng một năm mà đã đổi chỗ ba lần, thiệt là long đong... hix hix... Dọn nhà mới biết hoá ra mình có nhiều đố linh tinh ghê, rinh qua rinh lại mấy lượt mới xong mình nói với M: "chiều nay chị khỏi tập thể dục"

Dọn nhà vừa xong là tới giờ liên hoan văn nghệ rồi nên M kêu xuống sảnh coi. Khi BTC phát đoạn video clip các anh sales trong công ty "nhảy ngựa" ai cũng cười nghiêng ngả. Vừa cười vừa vỗ tay không ngớt, không khí sôi động hẳn lên. Chương trình chưa hết nhưng đứng xem mỏi chân quá nên mình và M quay về phòng, sau đó mình tranh thủ về luôn để còn đi dự đám cưới T. Mà T cũng hay thiệt khi chọn ngày "tận thế" để làm đám cưới.

Mình và T là bạn học cấp 2. Hồi mình còn nhỏ thường ai ở quận nào thì học trường ở quận đó nên bạn bè cấp 2 toàn là những người cùng trong một quận, khá gần nhà. T bây giờ là cô giáo rồi, lại dạy ở trường ngày xưa tụi mình cùng học chung nên đi dự đám cưới T cũng có các thầy cô cũ. Mình vốn không thích đi đám cưới nên đã định không đi, gọi điện định gởi thiệp cho V nhưng V khuyên đi đi. Mình than đi phải trang điểm rồi mặc đồ đẹp nữa, mất thời gian lắm. Vô đó ngồi đợi rất lâu mà chẳng biết nói chuyện gì. V kêu cứ mặc đồ bình thường thôi, thì vô đó ngồi chung đám bạn học cấp 2 tụi mình. À, mặc đồ bình thường thì... ok.

Bước vào phòng tiệc mình tá hoả gì mà đông quá, muốn tìm bàn của đám bạn cũng không dễ. Mình vội gọi cho V hỏi đang ngồi ở đâu. Không ngờ T bạn bè đông đúc đến thế, cũng phải đến 40-50 bàn. Tr nói tại nó đợi đến bây giờ mới cưới nên ai cũng đi, V nói liền vậy chắc nếu V và H mà cưới chắc còn đông hơn hả. Cả đám bạn chỉ còn sót lại mình và V thôi, tụi nó đứa nào cũng có con hết rồi. Thậm chí có đứa còn có tới 3 mặt con. Đám bạn ai cũnng phát tướng không ít thì nhiều chỉ riêng mình đứa nào cũng nhận xét là vẫn y hệt ngày xưa, vẫn "roi roi" không mập cũng chẳng ốm. Tụi nó đứa nào cũng nói nhiều, xáp vô là mày tao rôm rả. Mình chỉ ngồi nghe thôi. Nghe nhiều nhất là câu: "chừng nào cưới vậy, đừng có làm bất ngờ như T nha". V thì mạnh dạn nói luôn: "Tao sống một mình". T thỏ độp lại: "Mày tu hả". "Không, tao không tu nhưng tao sống một mình".

Giữa buổi tiệc cả đám kéo nhau đi chào thầy cô cũ. Trong những đồng nghiệp của T có cả những thầy cô cũ của bọn mình ngày trước. Thầy cô ai cũng nhớ mặt mình. Cô L dạy sinh còn nhắc kỹ: "em tặng cô cuốn sách in hình các loài động vật... đúng không?" Mình cũng chỉ nhớ chuyện này vào ngày 20/11 vừa rồi thôi. Hôm đó định ghé thăm cô mà không biết mua quà gì tặng, rồi cố nhớ lại hồi năm trước mình có ghé nhà cô mình đã mua món gì nhỉ. Nghĩ mãi mới nhớ ra mình đã mua tặng cô cuốn sách có in hình màu các loài động vật khá đẹp. Vậy mà cô vẫn nhớ như in. Cô chỉ mình thầy Hải dạy toán đang ngồi bàn phía kia. Thấy mình và cô nhìn thầy giơ tay chỉ, ngầm ý đã nhận ra mình. Mình vội qua chào thầy. Thầy nhớ hết tất cả bọn mình. Thú thật là nếu gặp tình cờ ngoài đường chắc mình không nhận ra thầy đâu nhưng thầy thì vẫn nhớ từng đứa một. Thầy nói mình vẫn vậy, không khác gì ngày xưa. Thầy thì mái đầu đã bạc trắng hết...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2012 23:05:04 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 28.12.2012 22:48:13
Ngày 28 tháng 12 năm 2012

Những ngày cuối năm bận rộn, quay quắt lẫn lộn buồn vui lo lắng. Công việc có nhiều thứ phát sinh không tránh khỏi những va chạm và thử thách khiến mình đêm ngủ rất hay thức giấc vì bất an. Rồi tự an ủi mình cuộc sống là như vậy, phải có chuyện này chuyện nọ không như ý mới là cuộc đời. Tự an ủi như thế để cân bằng tâm trạng lại.

Nhưng nhìn ở khía cạnh khác những ngày này cũng mang đến cho mình nhiều niềm vui. Đơn giản như buổi chiều ngày Noel 24/12 mọi người xin sếp cho về sớm mà không được nhưng sếp trực tiếp của mình lại tự động đi qua chổ mình ngồi nói chiều muốn về giờ nào cứ về vì sợ về trễ sẽ kẹt xe. Được người khác đối xử tử tế như vậy đương nhiên là thấy vui rồi.

Ban đầu mình không định về sớm nhưng nghe vậy nên tranh thủ về sớm đi mua giày. Mấy hôm trước đi đám cưới không có đôi giày tử tế nào mang cho hợp, mình lấy mấy đôi giày mới lâu nay vẫn cất cũng mấy năm rồi ra mang. Lúc lấy ra mình cũng cẩn thận nhìn kỹ vì biết cất lâu giày sẽ dễ bị bong keo. Thấy ổn mình mới mang vào, hong dè là đến tiệc cưới mới phát hiện cả phần dưới chiếc giày bên trái bị bong ra thật. Ban đầu cứ tưởng là thảm lót dưới sàn có vấn đề, đến lúc gần ra về mới biết là giày mình có vấn đề chứ không phải thảm. May mà không ai thấy nhưng cũng tự xấu hổ nên quyết phải đi mua giày. Nghe L đồn là mai sẽ có lương nên dù không còn bao nhiêu tiền trong người mình cũng kệ cứ mua. Đôi giày rất cao và hơi rộng một chút. Chân mình có chiều dài mà không có chiều ngang nên đâm ra lấy số nhỏ thì chật chiều dài mà lấy số lớn hơn thì lại hơi rộng. Sợ đau chân mình chọn đôi hơi rộng một chút. Hôm sau mình khoe với L đôi giày mới tinh, L khen đẹp. Sau đó ai cũng khen giày đẹp mà lại rẻ, nhiều người bất ngờ vì Hồng Thạnh lại có đôi giày đẹp đến vậy. Mình mang giày cho L xem rồi thật thà phân bua do chân mình có chiều dài mà không có chiều ngang nên hơi rộng chút. Nó phán luôn: "cả người chị chỉ thấy có mỗi chiều dài hà". Mình phì cười.

Hôm sau cả team đi chơi nhân dịp cuối năm. Chương trình ăn chơi được lên lịch là trưa sẽ đi ăn cà ri dê, sau đó đi chơi bowling rồi uống cà phê tán dóc một chút rồi quay về công ty. Vậy là mình có một ngày vui, mọi người còn lên kế hoạch lần sau có đi chơi sẽ đi leo núi. Không phải leo núi thật mà là môn thể thao leo núi giả. Mới bước vào quán cà ri dê Ấn Độ đã nghe toàn mùi gia vị nồng nặc, mình ách xì liên tục mãi sau mới quen dần. Mọi người nhận xét họ cho rất nhiều gia vị đến nỗi át cả mùi dê luôn. T thật thà: "em không biết mùi dê như thế nào....". Tội nghiệp quá nên mình giải thích: "thì dê nó có mùi....DÊ". H và T chăm chú nghe mình nói, ai dè bị lỏm nên phá lên cười. Cả bọn kéo đi chơi bowling rất vui, toàn là những kẻ không biết chơi nên thảy ngã được là mừng rồi. Hóa ra mình chơi cũng không tệ, có hai lần làm ngả hết cả 10. Vui mà vẫn xui, vẫn bị sự cố chảy máu. Mình đứng sau H đang cầm banh H không để ý cầm trái banh quơ ra đằng sau vô tình quất vô tay mình trúng chiếc nhẫn kêu một tiếng coong rất lớn. Chiếc nhẫn cấn vô tay cứa đứt một tí mà máu cứ chảy, mình không nói gì chỉ đưa tay lên miệng nút thôi. Năm nay không biết bị sao gì chiếu mà cứ bầm dập te tua tơi tả.

Chiều về tổng kết lại mỗi người phải đóng một ít tiền. Mình chẳng còn đủ tiền nên định mai đóng. Gọi điện cho L than thở "em đồn là hôm nay có lương mà sao giờ chưa thấy". Nó cũng đang chờ lương và nghe nói là cũng rất nhiều người ngóng lương như nắng hạn chờ mưa. Khoảng một tiếng sau mình nhận được tin nhắn đã có tiền vào tài khoản rồi. Vui quá gọi cho L ngay, nó biểu chị khao đi "vì chị nhận được lương trước, ngân hàng của em chắc mai mới có". Biết nó đùa thôi vì hồi sáng mình mới khao nó ăn bánh flan rồi, mình cũng đùa lại: "nếu vậy mai mốt mà biết có lương rồi chị cũng không nói em nghe cho em thắt thỏm đợi mòn mỏi luôn". Tám xong liếc vào hộp thư mới biết sếp đã gởi mail nói mọi người đóng góp số tiền ít hơn mình dự tính, với số tiền đó thì mình có thể trả ngay được nên thôi cầm qua đóng luôn, có lương rồi không sợ. Mai đi rút tiền.

Công ty gởi mail thông báo sẽ phát lương tháng 13 trong tuần sau. Oh, lại thêm tin vui nữa rồi.

Cuối tháng, cuối quý, cuối năm rất nhiều báo cáo phải hoàn tất. Mệt, áp lực. Sếp lớn sắp qua sẽ hội họp và audit đủ thứ. Năm mới nhiều project phải hoàn thành. Nghĩ tới đã nhức đầu rồi, bụng cứ quặn lên. Gần sáng mình lại bị giật mình, không ngủ lại được vì suy nghĩ lung tung. Sáng đi làm mình tự an ủi, thôi kệ làm việc mệt nhưng được đền bù, cứ nghĩ làm vì lương đi cho đỡ khổ.

Đã hẹn với H, sáng nay sẽ mang giày qua chợ cho thợ lót miếng cao su phía sau để đi không bị rớt giày. Mình qua chỗ H ngang qua anh C, anh nhìn mình khen mặc áo màu này đẹp, hợp hơn là mặc mấy cái áo màu xanh. Hôm nay mình mặc quần jean trắng, áo thun T-shirt hồng ôm sát người. Lúc vào thang máy gặp bé H nó nói rất vô tư: "Hôm nay sao chị đẹp quá vậy". Mình cười lớn: "Trời, em làm chị buồn quá. Bộ ngày thường chị xấu lắm hả? Chỉ có mỗi hôm nay chị mới đẹp thôi à". Nó chỉ cười cười không nói gì, chắc là mình nói trúng rồi :-(


Hôm nay nhận mail của tên VH, tức quá mình gọi điện cho anh H vì hắn có copy mail của anh vô ý nói do anh hướng dẫn làm vậy. Anh H nghe mình kể qua câu chuyện, anh nói để anh nói lại với hắn cho. Lát anh gọi điện lại kêu mình forward mail qua để anh trả lời. Cuối giờ chiều lại có case của V, nghe V nói mình phát hiện ra một vấn đề khác nhưng mình nói thì V lại có vẻ không hiểu vậy là mình nói với anh H. Anh gọi V qua và hướng dẫn làm lại. Mệt, tháng sau sẽ đuối vì phải xử lý số liệu của những gì đã xảy ra trong tháng này đây.

Chiều đi ăn tiệc kết thúc AFF cup. Mọi người gom tiền cá độ được một khoảng kha khá dắt nhau đi ăn. Cứ trên bàn còn món gì là mọi người lại kêu mình ăn vì mình gầy nhất đám. Cứ hễ thấy mình chỉ ăn thịt nạt mà bỏ mỡ và da là V la lên: "vậy là biết rồi há, biết sao mà ốm rồi ha...". Lần trước ăn món gà trộn gỏi, gần cuối tiệc bàn mình ai cũng ăn xong cả rồi V cứ kêu "chị ăn gà nữa đi". Mình nói chỉ ăn rau thêm thôi không ăn thịt nữa. V hai ba lần giục mình ăn thịt, mình cười: "sao em không ăn mà cứ xúi người khác vậy". "Đó là nỗi khổ của những người mập đó chị, em với H đã phải cố ngăn sự sung sướng lại. Chỉ có mình chị là có thể tha hồ ăn thôi". Hôm nay V ngồi cạnh biểu là sẽ chăm sóc mình uống bia, nó rót bia vô ly cho mình rồi giục uống. Nhìn ly mình còn nhiều V hỏi sao chị không uống hết. Mình cười thì chị đang uống mà, lát mình cầm ly lên quay qua trình báo với V: "nè, chị uống nè". Nó cười hihi... Nó còn chỉ mình mỗi ngày uống một chai bia pha với sữa, uống liên tục 1 tháng là lên ký liền.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2012 23:16:02 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 03.01.2013 20:39:38
Ngày 2 tháng 1 năm 2013

Trưa đi ăn cơm vô nhìn lên bàn thấy một phần ăn hoành tráng kèm một lý nước cam mình tá hả, lúc đó mới nhớ ra trưa nay có liên hoan nhỏ mà mình lại quên mất. Giữa buổi sáng nay có cuộc họp đến hơn 12 giờ trưa mới kết thúc mình quên bẵng chuyện đi ăn với mọi người nên cứ điềm nhiên ra căn tin như mọi ngày. Ra đó chỉ còn có 2 phần cơm với đồ ăn chẳng hợp khẩu vị nên mình gọi bánh mì ốp la, lòng thầm nghĩ không biết mấy anh đâu mất hết rồi. Mới họp với mình xong mọi người biến đâu mà nhanh quá. Ngồi đợi dài cổ mới được ăn. Mới ăn xong vô nhìn thấy ai đó mang nguyên phần ăn của mình để lên bàn sao mà thấy hối hận quá. Hôm qua mình đã chọn món chính là bún thịt nướng và kèm theo món phụ ai cũng được là 2 gỏi cuốn và ly nước cam.

Ai gặp mình cũng hỏi sao không xuống ăn, nghe mình biểu tự nhiên quên bẵng hà. Lại hỏi tiếp có gọi điện mà không thấy ai bắt máy, lại thanh mình tiếp à cái điện thoại lại để trên bàn không có mang theo người (đây là tật cố hữu đó giờ mà hic hic..). Chiều mình phải rủ rê từng người coi ai có lòng hảo tâm giúp mình xử lý gúp một phần món ăn không nhưng chả có ai "rộng lòng" cả. Đã vậy còn được mọi người báo tin là anh C có "nhã ý" tặng thêm mình 2 cuốn gỏi nữa thành ra giờ có tới 4 cuốn gỏi và một hộp bún thịt nướng mà theo lời của H là "nhiều lắm chị ơi". Ly nước canh thì mình xử nhanh rồi (xử xong là lập tức phải mặc áo lạnh vào vì chỗ mình vốn đã lạnh căm căm mà còn uống cam đá nữa nên chịu hỏng thấu). M thì mấy hôm trước trúng thực, giờ bụng còn lình xình mấy món hồi trưa. H thì khỏi nói lúc nào cũng kiêng ăn cho giảm cân. LA bữa trưa đã đi ăn nhà hàng với phòng, giờ còn được cho thêm 2 ổ bánh mì thịt. H xúi mình rủ anh C ra ăn cùng để ảnh xử lý phần của ảnh. Nhưng anh C lúc sáng trong khi ăn bánh mì đã hăng hái quá đến cắn nhằm cả lưỡi nên giờ khả năng ăn uống giảm hẳn.

Ôi, chưa bao giờ mình cảm thấy chuyện ăn uống trở thành gánh nặng như vầy hic hic.... H kể lúc nãy mọi người lấy phần ăn cho mình đã cười với nhau rằng chị Hiền mà thấy vầy chắc sợ luôn quá. Kiểu này phải mang về nhà ăn mới hết. Mình cũng nghĩ vậy nhưng muốn chiều chiều gần giờ về khi bụng cũng đã đói rồi sẽ mang ra căn tin ăn hết để lát có sức vô tập thể dục, nhưng ăn một mình thì... buồn quá. Mình lục trí nhớ xem còn ai có thể nhờ vả không, chỉ còn 1 người nữa thôi mình thử lần cuối gọi cho L hỏi nó có đói không rồi lân la rủ rê lên căn tin đi rồi ăn với chị. May là nó vui vẻ đồng ý.

Ăn với L rất vui vì nó cứ khen ngon mãi, hai đứa giải quyết nhanh gọn luôn. Câu đầu tiên khi nó gặp mình là: "A, chị có đầu mới". Mình kể nó nghe do trước Tết thấy chị Q cắt tóc mình khen đẹp rồi hỏi thăm thế là chị xúi đi cắt tóc đi. Mình cũng muốn có gì mới mẻ chút nên ok. Năm mới phải có gì mới mới chứ. Thế là hầu như các bạn nữ trong phòng đều biết và ngày nào mọi người cũng nhắc Tết vô là phải có tóc mới nhé. Mình hỏi thăm LQ coi có biết chỗ nào gần nhà cắt tóc đẹp không nó nói không biết và hiến kế là cứ cắt đại tiệm nào gần nhà đi. Mỗi tiệm cắt 1 lần để coi tiệm nào vừa ý. Mình nói toàn tiệm nhỏ không hà, làm mấy chuyện đơn giản như gội nhuộm thì còn an tâm cứ cắt tóc thì hơi bất an. Lỡ cắt làm sao mà mình không dám ra đường luôn thì chết.

Cuối cùng cũng cắt đại tiệm bình dân gần nhà (vì đến tiệm có tiếng thì tốn tiềm lắm). Thợ hỏi mình cắt kiểu gì, mình nói kiểu gì hợp với gương mặt đó. Nó đòi cắt mái xéo. Mình ậm ừ, gật đầu. Thấy mình cứ nhìn cái hình trên tường nó lại đổi nói cắt kiểu chiếc lá đi. Mình cũng ừ ừ. Cắt vài nhát nó hỏi vầy được không, có ngắn quá không mình cũng ừ ừ gật gật. Nó nói luôn vậy thôi bây giờ em muốn cắt sao thì cắt nha. Mình cũng gật luôn. Nó cắt chiếc lá nhưng do tóc mình là tóc xoăn tự nhiên nên thành ra tóc sư tử luôn. Ai cũng hỏi bộ uốn tóc hả, mình nói không chỉ cắt thôi nhưng do tóc quăn nên vậy đó. Ngày thường mình cứ chải tóc lên hết rồi cột kiểu đuôi ngựa, đuôi gà nên ít ai biết mình tóc quăn trừ khi nhìn kỹ. Ai cũng bảo nhìn khác hẳn, có bé kia còn khen trẻ nữa. L nói tóc chị quăn tự nhiên hả sao nhìn giống uốn quá vì nó quăn theo dợn lớn rất đều. Ngày trước mẹ hay khen tóc mình quăn đẹp, mình chẳng tin lắm vì con cái trong mắt cha mẹ có khi nào xấu đâu. Mỗi khi nghe mẹ khen ai trong số các anh chị em, tụi mình hay ghẹo lại thì mẹ cười rất tự nhiên: "ừ, con tao mà. Đẹp như rồng". Mình ghét tóc quăn nên hồi đó toàn đi duỗi cho thẳng, giờ lớn rồi đầu óc có mở mang hơn thấy tóc quăn cũng đẹp. Đẹp kiểu quăn.

Hôm cắt tóc xong, bữa sau mình không cột nữa mà để nguyên thế đi ra đường. Gió thổi tóc bay bay rất mát. Thấy đầu nhẹ hẫng, cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2013 20:59:30 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 14.01.2013 22:08:44
Ngày 14 tháng 1 năm 2013

Nằm thư giãn một lúc chợt thấy buồn ngủ, mình ngồi dậy đi lại máy tính định tắt để chuẩn bị đi ngủ nhưng bị cái hình nền một màu hoa tím ngắt làm xao động. Mình thầm thốt lên: "chao, đẹp quá!". Hôm trước Ni lên ngồi chơi games rồi phá phách chọn hình nền đen thui làm mình phải ngồi loay hoay một lúc mới chỉnh lại được. Sẵn đó mình chọn landscapes làm hình nền luôn. Những bức tranh thiên nhiên đẹp mê hồn nhưng bức hình đại ngàn hoa tím này hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy đã khơi lại chút cảm hứng nào đấy mà lắm lúc lười hay chán nên đã đánh rơi mất.

Lắm lúc ngồi đọc lại những trang nhật ký chợt nhiên lòng ấm áp lạ bởi trong ấy chứa ăm ắp kỷ niệm buồn có, vui có của những ngày mình đã sống. Nhưng cũng rất đôi khi lại nghĩ khi không lại phơi hết ruột gan ra làm gì cho kẻ quen người lạ cùng dòm ngó. Vậy là thôi những suy nghĩ trong đầu thì cứ nằm yên đấy chẳng muốn ghi chép gì cả. Mà nhiều khi đọc cũng thấy chán òm, câu chữ qua loa chẳng có gì đọng lại cứ trôi tuồn tuột. Mình còn chán văn của mình. Văn cũng là người, bởi người sống không sâu làm sao văn có thể sâu được ?! Nhưng chuyện gì cũng muốn sâu sắc thì cuộc sống nặng nề và khổ sở lắm. Chính thế mình đã chọn sống hồn nhiên hơn, ít suy tư hơn để đêm giấc ngủ bình yên hơn. Nhưng có thật mình đã làm được điều đó không? Cứ thấy loay hoay mãi với thiền, với khí công mà vẫn hàng đêm giật mình giữa đêm khuya. Rồi lại ngồi đây than thở... mà rốt cục cũng chẳng biết đang than thở chuyện gì...

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 26.01.2013 21:07:02
Ngày 26 tháng 1 năm 2013

Lần đầu tiên trong đầu mình nảy ra ý định mua IPad. Nói lần đầu tiên vì trước giờ chẳng khi nào mình nghĩ sẽ bỏ một đống tiền mua một sản phẩm chỉ để giải trí khi mà hầu hết các chức năng của nó đều có thể thực hiện được trên máy tính bàn, trừ chuyện có thể mang nó đi theo bên mình. Máy tính thì mình đã có rồi nên chẳng cần phí tiền cho IPad làm gì. Nhưng đến khi đọc loạt bài viết về “người rừng” Trần Ngọc Lâm trên trang web của VTC mình thích thú muốn đọc cho mẹ nghe. Lúc đó chợt thèm có IPad, sẽ tiện lợi vô cùng. Chỉ cần rinh xuống nhà và mẹ có thể xem hình các loại cây thuốc quý của Việt Nam mà “người rừng” Trần Ngọc lâm đã phát hiện. Máy tính bàn của mình để trên gác, giang sơn riêng của mình, nơi mà vì tuổi tác bố mẹ rất ít khi lên trừ khi có việc cần. Vậy là mình chọn cách tận dụng kindle, mình copy loạt bài phóng sự về cây trà cổ thụ và các loại cây thuốc do “người rừng” phát hiện ở độ cao trên 2.000m trên đỉnh Phan-xi-phăng vào một file word. Sau đó chuyển sang dạng prc rồi copy vào kindle cầm xuống đọc cho mẹ nghe. Chỉ tiếc là kindle của mình chỉ có màn hình trắng đen nên hình ảnh không còn sống động như xem trên net. Đọc xong mình nói với mẹ ý định và lý do muốn mua IPad, mẹ gạt phăng đi. Mình cười cười, ừ chắc chỉ nghĩ thế thôi chứ mua thì tiếc tiền quá.

Một trong những thú vui những ngày cận Tết là đọc báo xuân. Mình mua về rồi lao vào đọc, gặp những bài viết hay về cách chế biến các món ăn đặc sản các vùng miền mình không nén được cầm xuống chia sẻ với mẹ. Nào là rau xoột xooạc rất lạ chỉ có ở một vùng quê riêng biệt, và những món ăn hè phố ở Sài Gòn được báo chí nước ngoài “vinh danh” và đã đi vào thực đơn ở nhà hàng 5 sao của Việt Nam để phục vụ đông đảo người sành ăn. Nhiều, nhiều lắm những bài viết đậm hương vị dân dã mà khó quên trên khắp miền đất nước trong các cuốn báo Xuân. Vì vậy Tết nào mình cũng mua một vài cuốn để nhẩn nha thưởng thức.

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 27.01.2013 13:41:11
Ngày 27 tháng 1 năm 2013

Trước khi về cô bé gởi mình cánh thiệp nho nhỏ có đủ cả lời cảm lẫn xin lỗi và lời chúc năm mới. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô bé. Hôm qua ăn cơm xong, cô bé mua cho mình ly chè, mình phản đối ngay mua làm chi vậy tụi em là sinh viên có bao nhiêu tiền đâu đừng mua gì cho chị cả. Dù nói vậy nhưng đã mua rồi mình cũng không nên từ chối sẽ phụ lòng người tặng nên mình định cầm lấy để trên bàn. Cô bé thấy vậy nói thôi để em cất vô tủ lạnh, lát chị ăn nhé. Trước khi về cô bé còn ghé qua thưa lại những việc chưa làm xong mai em sẽ vào làm tiếp và dặn dò chị nhớ ăn chè nhé. Mình chẳng biết làm gì hơn nên cứ ngắm cô bé, cười nhẹ nhàng: “ừ, chị nhớ”. Team mình vì thiếu người nên đã tuyển thêm hai cô bé sinh viên làm bán thời gian. Mỗi tuần các em sẽ đi làm vào những buổi không phải lên lớp, làm buối nào chấm công buổi ấy cuối tháng cộng lại tính lương. Mới đó mà đã ba tháng, lịch học gần đây của một trong hai em rất căng nên em đã xin nghỉ. Sáng đó mình qua hỏi em làm xong những việc mình giao chưa, thấy em cứ ngơ ngẩn mình cau mặt chuyện gì chị giao mà em chưa làm xong thì em phải nhớ chứ rồi mình nói lại một lần nữa những việc cần làm. Sau đó em nói với L sẽ không thể tiếp tục đi làm vì kẹt lịch học. Mình có hơi giật mình, không biết có phải vì mình làm căng quá khiến em sợ nên… nhưng sau đó mình biết không phải vậy, em thật sự nghỉ làm vì việc học.

Bắt đầu buổi họp team L hỏi mọi người trưa nay muốn ăn ở đâu để chia tay em. L cho em quyền ưu tiên chọn lựa, em bảo đang buồn lắm không thể nghĩ được. Mình lên giọng: “thì tại buồn nên mới phải đi ăn cho vui”. Em và mọi người cùng cười. L nói lần đầu nghỉ việc em buồn vậy sau này sẽ quen hà. Họp xong kéo nhau đi ăn, lúc chờ thang máy mấy đứa hỏi chị đã làm mấy công ty rồi, nghe mình trả lời hai đứa trố mắt lên ngạc nhiên. Mình nói dù làm bao nhiêu công ty đi nữa lần nào nghỉ việc tâm trạng vẫn vậy, nhiều cảm xúc lắm. Tụi em mới làm việc có mấy tháng, khoảng thời gian chưa dài chưa có cảm xúc nhiều chứ nếu đi làm mấy năm rồi nghỉ thì tuần cuối cùng thấy buồn lắm. Ngày đầu tiên và ngày cuối cùng luôn rất đặc biệt. Cả hai cô bé đều nói đúng rồi đó chị, hôm đầu tiên đi làm vui lắm. Còn em đúng là cả tuần nay em cứ hụt hẫng, buồn ghê lắm. Lúc vào tháng máy em nói nhanh ghê nhớ ngày đầu tiên tụi em vô chị dắt tụi em đi vòng vòng giới thiệu thư viện, căn tin, phòng tập thể dục,.. tụi em còn hẹn nhau mai mốt sẽ tập thể dục ở đây đến giờ em vẫn chưa tập mà đã nghỉ rồi. Đi ăn về em gởi mọi người những cánh thiệp chia tay. Trước khi đưa còn tự nhận: “em sến lắm đó chị…”, mình cười: “không, phải nói là em rất tình cảm. Ai lại tự nói mình sến bao giờ…”, “tại mẹ em hay nói em vậy”. “Thì người khác nói mình như vậy với hàm ý chê bai, còn mình thì không nên tự nói mình như vậy. Tại em sống rất tình cảm thôi mà…”. Trong thiệp em xin lỗi vì những lần không tập trung làm mình mất nhiều thời gian chỉ bảo, em cảm ơn mình đã nhiệt tình chỉ dẫn như một người chị gái. Thật tình lắm lúc mình phát bực với tính mất tập trung của em nhưng cũng lắm lúc mình rất thích tính hồn nhiên, ngây thơ và cả cách nói chuyện nhẹ nhàng rất con gái của em. Em đúng nghĩa là một cô bé với gương mặt xinh xắn và tâm hồn ngây thơ tràn đầy tình cảm. Đôi lúc mình thoáng lo lắng em như vậy chắc dễ bị dụ lắm nhưng thường xuyên hơn mình nghĩ ngoài kia chắc sẽ khối anh chết vì cô bé này.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2013 17:11:43 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 10.02.2013 13:41:55
Ngày 10 tháng 2 năm 2013 (Mùng 1 Tết)

Thời khắc giao thừa vừa qua mình tắt đèn đi ngủ luôn, mới nằm xuống điện thoại chợt bật sáng báo có tin nhắn. Mình ngồi dậy đi lại bàn cầm điện thọai lên quay về giường định nằm trên giường xem tin nhắn nhưng vì không bật đèn lại mải nhìn điện thoại nên xém chút nữa là té xuống sàn. Q gởi tin nhắn chúc Tết, mình nhắn lại lời cám ơn và cũng chúc Q những điều tốt lành rồi thả điện thoại xuống giường ngủ luôn.


Sáng trời mát chẳng muốn dậy. Nằm một lúc nghĩ không biết có ai chúc Tết không nên kiểm tra thử. À, có tin nhắn. Là chị, chị cũng lạ cứ hay đùa "người đẹp của chị". Nhưng có vậy mới biết là lời chúc chị gởi riêng cho mình, không phải kiểu những câu chúc Tết chung chung để gởi một lúc cho tất cả mọi người. Mình mỉm cười, đầu năm thức dậy có tin nhắn như vậy cũng không tệ. Mình chú ý ngày giờ xem chị gởi lâu chưa, cũng mới gởi thôi. Dĩ nhiên là mình cũng gởi lại chị những lời chúc tốt lành. Hôm qua dạo fb thấy bà con chuẩn bị đón Tết cũng rôm rả lắm. Người đi làm tóc, kẻ đi chợ hoa. Mình chỉ lướt web và nghe nhạc xuân. Đang định đi coi phim với mẹ, coi phim VN thôi. Hôm qua down MV của Uyên Linh hát bài nhạc trong phim Mỹ Nhân Kế thấy cũng hay hay, cảnh quay có vẻ đẹp. Ban đầu định xem Nhà Có Năm Nàng Tiên vì có Hoài Linh, giờ nghĩ lại hay xem MNK nhỉ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2013 13:43:03 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 11.02.2013 19:22:30
Ngày 11 tháng 2 năm 2013 (Mùng 2 Tết)

Tết của người Việt bao giờ cũng không thể thiếu món thịt kho hột vịt, nhà mình thì càng không thể thiếu. Hầu như đó là món chính duy nhất trong tất cả các ngày tết của gia đình mình. Dù năm nào cũng ăn nhưng gần như năm nào cũng thấy ngon. Chiều nay cũng vậy.


Cơm vừa mới chín nóng hôi hổi cùng với dưa giá, cải bắp giòn tan hòa quyện cùng củ kiệu chua chua ngòn ngọt. Và dĩ nhiên không thể thiếu vị béo và bùi của thịt kho. Thêm một trái ớt hiểm cay cay nữa chẳng mấy chốc mà tô cơm đã hết sạch. Mình ăn rất nhanh, trái hẳn với bản tính vốn ăn chậm hàng ngày. Nồi thịt mẹ kho mới đó đã gần hết do sự "càn quét" của mấy đứa cháu. Chủ yếu là do năm nay mẹ kho ít hơn mọi năm.

Vậy là mai sẽ ăn món khác. Đương nhiên sẽ là bò bía rồi. Mọi gia vị đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước Tết. Nào là lạp xưởng, rau sống, bánh tráng, củ xắn, tương. Kể cả con ruốt mẹ cũng mua rồi. Đây lại là một trong những món năm nào nhà mình cũng làm. Với chủ yếu là rau sống và củ xắn, bò bía sẽ là món tuyệt vời để cân bằng lại những chất mỡ, chất béo đã được tiêu thụ quá nhiều trong những ngày đầu năm.

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 22.02.2013 00:25:44
Ngày 21 tháng 2 năm 2013

Tối nay truyền hình mới trực tiếp xong vở cải lương Bên cầu dệt lụa, là vở tồng mình thích nhất nên ngồi xem từ đầu chí cuối mà không tránh được cứ rưng rưng khóe mắt. Lần nào xem cũng xúc động từng câu từng chữ của tác giả dù đã thuộc nằm lòng mỗi lời thoại câu văn.

Càng thấm thiết càng phục người đã thai nghén nên tác phẩm, mỗi cảnh là một bài học nhân nghĩa sâu sắc, mỗi lời thoại nhân vật thốt ra đều thấm đẫm chất văn học mang đậm tính triết lý. Vở diễn không có nhiều nhân vật nhưng nhân vật nào cũng được khắc họa tài tình xứng đáng đại diện cho một tầng lớp, một thế lực trong xã hội và tạo ấn tượng sâu sắc tròng lòng người xem. Nhắc đến Bên cầu dệt lụa người ta nhớ ngay đến tiểu thư Quỳnh Nga thông minh cứng cỏi, vẹn tình vẹn nghĩa; nhớ hàn sĩ Trần Minh hiền lành hiếu lễ, thà chết không phụ tình phu thê; nhớ Nhuận Điền khẳng khái hào sảng, khoáng đạt chất phác; nhớ cả Bích Vân công chúa kiêu kỳ nhưng vẫn biết giữ gìn đại cuộc.

Cái hay của tác giả là không hề lên gân mà người xem vẫn quá thấm thía các bài học nhân nghĩa, đối nhân xử thế. Có lẽ người phụ nữ trong xã hội phong kiến đẹp như Quỳnh Nga đã là hết mức. Không chắc Quỳnh Nga đẹp về hình thức như thế nào nhưng tâm hồn nàng thì đẹp lộng lồng khiến người kính phục. Một tiểu thư con quan mà không ỷ mình, sống trọn đạo nghĩa nàng dám nhìn nhận kẻ không nhà không cửa là mẹ chồng và sẵn sàng chịu tang nếu chẳng may bà mất. Nhìn Quỳnh Nga cúi mặt đợi chờ những lời uất hờn của Trần Minh mà xót xa quá đỗi. Nàng biết cha đã gây ra nhiều tội lỗi với mẹ con chàng nên ngày đưa tiễn dù tận tay trao hành lý và áo ngự hàn bằng tất cả tấm lòng trân trọng mà lại chẳng dám mong ngày chàng vinh quy bái tổ "sẽ cùng ai vui nghĩa xướng tùy" người xem không sao cầm được lòng xúc động. Nghĩa tình nàng đến sỏi đá vô tri cũng phải cúi đầu cảm phục nên chẳng có gì lạ khi Trần Minh đã bỏ qua tất cả hận tủi để trao lời ước hẹn. Không hề khiên cưỡng mà rất thuyết phục. Càng hiểu hơn nữa tại sao Trần Minh lại khẳng khái từ chối ngôi phò mã để giữ vẹn chung tình. Người như vậy không thể không yêu, nghĩa tình nàng quả như núi cao vời vợi. Vậy cho nên lúc công chúa ghen hờn vì sao nàng lại được Trần Minh gìn lòng chung thuỷ, tự nhiên ai cũng hiểu công chúa chỉ thấy được kết quả là tình yêu của Trần Minh dành cho nàng mà chưa thấy cả một quá trình nàng đối nhân xử thế bằng tất cả tấm lòng nhân nghĩa đủ đầy nên đã đâm chồi bám rễ bền chặt trong lòng Trần Minh một tình yêu sâu đậm pha lẫn cả niềm cảm phục. Một nhân vật đẹp đến từng chân tơ kẽ tóc, từng lời nàng nói với Trần Minh, với cha, với công chúa đều thấu tình đạt lý mà chẳng cần lên giọng. Khi nàng nói chuyện với Trần Minh người xem thấy một tiểu thư hiểu lễ, trọng tài. Thấy chàng bị cha xua đuổi, đánh đập nàng đến an ủi khuyên chàng đừng nản chí mà phải quyết lập được chữ công danh để chứng tỏ thực tài. Khi nàng nói chuyện với cha lại cho thấy một con người biết nhìn xa trông rộng, nhìn rõ đạo lý và ý sống ở đời. Sự hiểu biết của nàng vượt trội so với cha mà vẫn giữ đúng đạo làm con. "Xin cúi lạy thung đường chớ buồn vì con thơ, sống phải tập khó tập thương thích nghi hoàn cảnh khổ nghèo, mai sau gia biến thế nào con cũng tự hào mà an tâm. Cha mẹ nghĩ sao đây khi con ngày đêm trao chuốt lượt là, tha thước dáng ngọc ngà yếu mềm hơn ngọn cỏ. Giữa cuộc sóng gió cứ dập đầu sát đất chẳng vươn lên, rồi người vùi dập dưới chân hèn tủi kiếp thừa sinh". "Dạ, con thấy bước công hầu khanh tướng như bọt nước đầu gành đâu có gì là chắc đâu cha". Khi nàng đối đáp với Bích Vân công chúa lại là một tiểu thư thông minh vượt bậc nhưng vẫn hoà nhã, khiêm cung. Bích Vân hứa sẽ "tặng nàng một trăm cây gấm vóc và muôn lượng vàng ròng", nàng không vui mừng mà biết ngay "tiếp theo đó là một điều kiện", "vì đâu có ai tự dưng đem vàng cho ai mà không đòi điều kiện bao giờ", rồi đường hoàng "dạ, xin công nương cứ thẳng thắng đặt điều kiện". Công chúa cho rằng chỉ là một điều kiện nhỏ thôi, nàng nói ngay "nếu điều kiện chỉ nhỏ mọn so với số bạc vàng của công chúa ban cho thì phận thấp hèn tiện nữ xin nhận lấy phần nhỏ mọn". Nàng hiểu rõ thật là vọng tưởng khi tin rằng một vì công chúa quyền uy tột đỉnh lặn lội từ kinh kỳ xa xôi đến nhà một thứ dân như nàng chỉ để ban cho đủ thứ vàng bạc để lấy một điều kiện nhỏ mọn. Và nàng đã không ngần ngại chọn cái chết chứ nhất quyết không "bán chồng" để đổi vinh hoa phú quý. Nàng đâu chỉ có công, dung, ngôn, hạnh mà còn hội đủ cả trí, dũng, lễ, nghĩa.

Xem cả vở tuồng khán giả dường như không thấy ghét bất kỳ nhân vật nào. Ngay cả Bích Vân công chúa kiêu kỳ cuối cùng cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. Nàng kiêu hãnh vì có đủ uy quyền và nhan sắc, điều đó cũng dễ hiểu. Nhưng khi lâm trận tình yêu và "thọ trọng thương" nàng cũng như bao người con gái khác, đau đớn để hiểu ra tất cả những thứ đó không thể đem đến cho nàng một tình yêu chân chính. Nàng đã học được một bài học thấm thía "phụ vương đã ban cho con nhiều ân sủng sao chẳng ban được cho con một tấm chung tình". Dù kiêu kỳ nhưng công chúa vẫn hiểu được đại cuộc nên chưa bị hờn ghen làm mờ tâm trí để xuống tay gươm với Quỳnh Nga hay Trần Minh, nên nước mắt khán giả đã hoà cùng dòng lệ của nàng khi công chúa cất tiếng than: "Phụ vương ơi làm công chúa như con vừa lâm trận tình yêu con đã trở thành người chiến bại. Yên giáp xác xơ, gươm rơi giáo gãy người ngựa bơ vơ trong khi chiến trận vẫn chưa.... tàn. Nước mắt công nương rưới dài theo đường trở lại kinh thành, trên yên ngựa dập dồn vó câu thiên lý ta tưởng tim mình đang nát vụn tưới bụi đường xa. Nếu được đổi thay địa vị của Quỳnh Nga ta chấp nhận ngay mà không hề hối hận". Một công chúa đầy kiêu ngạo, tự tin mà phải run rẩy tay gươm uy hiếp chấp nhận thua cuộc một cách bi thảm. Lúc này địa vị công chúa chẳng còn một chút uy lực nào cả, mà có vẻ còn là một điều bất hạnh cho nàng.

Thương hết thảy những nhân vật trong vở tuồng. Yêu Quỳnh Nga, trọng Trần Minh, quý Nhuận Điền, thương cảm Công chúa và Đức vua và cả chút thương hại hai gã con nhà giàu học dốt chuyên hiếp đáp kẻ thế cô. Những vở tuồng đề cao nhân nghĩa, đạo lý như Bên cầu dệt lụa không bao giờ là cũ và ngôn từ giàu tính văn học nhưng vẫn gần gũi, tự nhiên sẽ lưu giữ mãi hình ảnh các nhân vật trong lòng khán giả.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2013 00:33:57 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 08.03.2013 23:02:29
Ngày 8 tháng 3 năm 2013

Chút riêng tư ngày 8/3/2013


Bàn làm việc thường ngày của mình.

Tài sản của mình có hai cái ly, một cái bằng inox giữ nhiệt tốt để uống nước nóng (mình hay dùng ly này), một ly sứ Minh Long mua bằng voucher đồng nghiệp cùng phòng tặng nhân sinh nhật năm trước (đây là ly dự phòng, mình thích hình hoa sen trên đó-đơn giản mà thanh). Bên trên là hai cánh thiệp, một do L tặng ngày mình chuyển bộ phận, cánh thiệp nho nhỏ xinh xinh bên cạnh là bé Tr tặng khi em nghỉ việc do lịch học dày đặc. Phía bên kia là quả địa cầu trắng mua cùng dịp với ly sứ Minh Long. Trên bàn mình còn bày cả quà lưu niệm là nụ cười nhân hậu Bayon mua hôm đi Campuchia. Chiếc đèn bàn mình mượn của V để buổi trưa đọc báo do trưa nào mọi người cũng tắt đèn ngủ nên phòng khá tối. Những hôm đầu mình cũng ngủ trưa nhưng sau đó thấy ngủ thì ít mà nằm suy nghĩ vẫn vơ đến nhức cả đầu thì nhiều nên thôi thà đọc báo còn bổ ích hơn. Vậy là dẹp chiếu, mền vào thùng giấy dưới bàn và nhân dịp ghé chỗ V thấy chiếc đèn không dùng đến mình mượn luôn. Bây giờ đổi ngồi chỗ mới gần cửa sổ sáng hơn nên ít dùng tới chiếc đèn này nhưng vẫn chưa trả lại cho chủ nó vì V... chưa đòi.




Sáng nay vô sớm đã thấy cánh thiệp nằm trên bàn, tưởng của Công đoàn tặng mình ngờ ngợ làm sao công đoàn siêu thế biết rõ người ngồi đây là nữ và biết cả tên nữa. Mình hỏi H, em nói thiệp của Tr. Hôm qua Tr nhờ H cầm vô tặng mình. Lúc nãy mình ra căn tin ăn sáng nên H để trên bàn. Ôi, thế thì phải mở ra xem gấp.



Đọc từng chữ em ghi vừa vui vừa xúc động, cô bé chu đáo ghê. Lời chân thành em ghi khiến mình cứ mỉm cười mãi.




Thêm một bất ngờ nữa. Mới đi ra một chút lúc quay vào đã thấy có lẳng hoa nho nhỏ trên bàn. Là ai tặng? H nói của Q, là cô bé mới vào thay cho Tr. Wow, các bạn trẻ bây giờ chu đáo thế cơ à, thật khiến người ta không cảm động không được. Ngày 8/3 mình chẳng chuẩn bị hoa hay quà tặng ai cả vậy mà 2 cô bé cũng là "phụ nữ" lại nghĩ được chuyện tặng hoa cho phụ nữ thì thiệt là...Ngắm kỹ thêm lần nữa nhé








Vui quá mình chạy đi mượn Iphone của đồng nghiệp để chụp hình lưu lại những ký ức đáng nhớ này.



Thêm 1 cành hoa do L tặng



Lại thêm 1 cành hoa của G. Ôi, hoa và quà cứ "cập nhật" từng phút một. Kiểu này chắc chết vì vui mất :-))





Bây giờ là quà của Công đoàn



Đủ bộ hoa, thiệp và quà ngày 8/3 nhé. Đây là ngày duy nhất trong năm mình muốn làm phụ nữa :-)

Và bây giờ góc thiệp của mình sẽ có thêm "bạn" mới




Một ngày 8/3 rất vui.

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 28.09.2013 12:21:28
Ngày 28 tháng 9 năm 2013
 
Trưa thứ tư mình hẹn với hai người bạn đi công chuyện. Mình và bạn đã hẹn nhau từ mấy ngày trước, đã tìm hiểu thông tin và đã cùng nhau xin phép nghỉ buổi chiều. Nhưng hóa ra chỉ rước bực mình vào người, mình không thể chịu được sự hạnh họe, cố tình bắt bẻ rất vô lý của ông ta nên bỏ về.
 
Đã xin nghỉ buổi chiều rồi nên mình đi về nhà luôn. Về đến nhà mẹ hỏi sao về sớm vậy, mình không nói câu nào mà leo lên giường luôn định ngủ một chút để quên. Thật tình là những đêm trước thức khuya nên mình cũng đang bị thiếu ngủ nên muốn chợp mắt một chút vừa để lấy lại sức khỏe vừa không muốn nghĩ ngợi lung tung. Nhưng nằm mãi mà vẫn không ngủ được, không biết làm gì mình nhắn tin kể sơ cho anh nghe chuyện bực mình. Anh an ủi kêu quên đi đừng thèm nghĩ đến những kẻ đó nữa và nói thêm hôm qua mình làm anh mừng hụt tưởng mình nhớ anh chứ. À, hôm qua mình nhắn tin hỏi thăm anh và có nói bạn rủ mình mai đi công chuyện mà việc đó có liên quan đến công việc anh đang làm nên đột nhiên mình nhớ đến anh. Nhắn xong đợi mãi mà không thấy anh trả lời cứ tưởng là anh đang bận. Giờ mới biết nguyên nhân sự im lặng đó, mình chỉ nghĩ đơn giản trong cuộc sống khi gặp chuyện gì có liên quan đến những người mình quen biết mình chợt nhớ đến họ cũng là lẽ thường thôi sao anh lại có vẻ thất vọng như thế chứ. Mình hỏi lại anh vậy trong trường hợp nào thì anh nhớ đến mình ? Anh đáp ngay khi đi qua những nơi mình và anh đã từng ngồi với nhau trong đầu anh tái diễn lại từ đầu cảnh mình và anh từ lúc gặp cho đến cuối buổi nói chuyện với nhau. Cứ như vậy anh cứ lẩn thẩn nhớ đến cuộc gặp mặt trên suốt cả quãng đường đó. Mình và anh có mấy khi gặp nhau đâu. Hẹn gặp thì nhiều nhưng lần nào anh cũng bận, chỉ khi nào có chuyện cần thiết mình không thể đợi anh thu xếp thời gian nữa mà quyết định luôn hôm nào, ở đâu, vào lúc nào sẽ gặp thì mới có thể gặp được anh. Ngay cả chuyện nhắn tin hỏi thăm nhau cũng vậy, rất ít khi  anh chủ động nhắn cho mình chỉ để hỏi thăm hay trò chuyện như hỏi em có khỏe không, công việc có ổn không hay những chuyện lặt vặt đời thường mà người ta chia sẻ với bạn bè thân. Đôi khi chỉ là dăm ba câu quan tâm vu vơ hay chuyện trò vô thưởng vô phạt nhưng nó sẽ kết chặt và bồi đắp sự thân thiết. Anh chỉ chủ động nhắn tin về công việc hay trả lời tin nhắn của mình thôi. Thật tình mình vẫn biết ơn những tin nhắn nhắc nhở thuộc lĩnh vực chuyên môn của anh. Mình và anh biết nhau cũng từ một sự giúp đỡ nhiệt tình và vô vụ lợi của anh. Đến bây giờ thỉnh thoảng mình vẫn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe và công việc của anh. Thường mỗi lần như thế nếu anh không bận mình và anh lại nhắn tin qua lại đến cả chục tin nhắn cứ như là thân thiết, nồng đượm từ thuở nào ấy trong khi ngày thường thì bặt tin nhau. Cả chuyện gặp gỡ cũng vậy, số lần gặp nhau đếm chưa hết một bàn tay nhưng khi gặp nhau thì nói chuyện rất nhiều, rất lâu. Cho nên chuyện anh anh nhớ mình thật lòng mình nửa tin nửa ngờ. Chẳng dám nghĩ là anh nhớ mình theo kiểu như vậy, nhưng những nơi anh và mình gặp nhau không nhiều nên chắc anh cũng không dịp để nhớ đâu. Anh lại cho mình thêm một bất ngờ khi “thú nhận” nơi gặp nhau thì không nhiều nhưng anh có thể đi qua nơi ấy nhiều lần. Ừ, cũng có thể.
 
Bị cuốn vào câu chuyện mình không tài nào ngủ được nhưng đồng thời cũng quên luôn chuyện bực mình nhưng dù sao nhắn tin qua lại cũng lâu và anh đang đi công tác, sợ làm phiền anh làm việc mình định dừng lại. Anh như biết ý nên bảo ngoài đó đang mưa không đi đâu được cả, anh đang ở trong Nhà Nghỉ và … nghĩ tới mình. Nghĩa là anh muốn nhắn nhủ anh đang rất rảnh không có việc gì làm, mình cũng đang rảnh và muốn tìm vui nên trêu anh khi nói mình và anh có gặp nhau trong nhà nghỉ bao giờ đâu sao anh lại nghĩ tới mình khi đang ở trong nhà nghỉ. Anh phân bua đang suy nghĩ lung tung thì nhận được tin nhắn của mình nên anh nghĩ tới mình và từ bây giờ mỗi khi vào Nhà Nghỉ hay Khác Sạn anh đã có cớ để nghĩ đến mình. Thì ra vậy, nếu mình không nhắn chắc anh cũng đâu nhớ tới mình hay giả như cô khác chứ không phải mình nhắn cho anh chắc anh cũng sẽ tơ tưởng đến người ta. Anh khẳng định nếu là cô khác chưa chắc anh sẽ không nghĩ tới họ như với mình rồi hỏi tiếp chẳng lẽ em không muốn anh nghĩ đến em trong trường hợp này một chút xíu nào sao. Ôi, suy nghĩ của anh làm sao mình cản được mà muốn hay không muốn, mình có chui được vào đầu của người khác đâu mà ngăn cản. Anh rất nghiêm túc khẳng định một lần nữa là anh nói thật lòng chứ không phải đùa cợt, cả anh và mình đều đã chín chắn không phải là những kẻ mới lớn sống xô bồ, chụp giựt nên anh muốn hỏi thật mình. Anh xin lỗi vì đã hỏi thẳng thừng như vậy và nếu điều đó làm mình phiền lòng. Mình dù đùa nhưng cũng là thật lòng, nếu giả dụ mình nói không muốn mà anh cứ nghĩ tới thì mình cũng chẳng làm gì được, còn như bảo là muốn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì vì đó chỉ là suy nghĩ thôi nhưng nếu điều đó làm anh vui thì cũng không sao. Để phá tan không khí đã bắt đầu trầm trọng mình cười với anh đến bây giờ thì em chưa phiền lòng, chưa giận đâu…
 
Nhưng sau đó anh im luôn. Biết là cuộc nói chuyện nào rồi cũng có lúc phải ngừng nhưng ngừng ngay lúc này thì hình như không được ổn cho lắm. Nếu bận việc theo lẽ thường anh cũng nên nói lời tạm biệt, còn đằng này cứ như thế mà im luôn có vẻ như có người không được vui rồi. Nghĩ như thế mình xem xét lại những lời đã nói với anh, nhưng dù đã xem xét ở nhiều góc độ mình cũng không thấy đã nói điều gì thất thố có thể làm buồn lòng người nghe. Là anh quá nhạy cảm hay là mình quá vô tâm ? Hay là anh vẫn bình thường chỉ là do mình tưởng tượng quá? Tại sao những chuyện trò qua tin nhắn của mình và anh đa phần để để lại những dư âm không hay như thế này?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2013 12:22:58 bởi Nón lá >

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
RE: Để nhớ - 15.10.2013 09:35:07
Ngày 15 tháng 10 năm 2013

Một lần nữa thư quán lại đóng cửa với mình . Con đường mình đến với thư quán cứ luôn gập ghềnh hệt như là hai kẻ yêu nhau mỗi lần gặp mặt đều phải vượt qua những ngăn cấm, cản trở. Nhưng tình yêu của mình chắc chẳng đủ lớn đến vậy, những ngăn trở chỉ thúc tính lười lại càng lười hơn. Mỗi lần vào là mỗi lần phải mượn đường nhà hàng xóm lén lút nhanh nhanh chạy vào rồi lại chạy ra nên chẳng còn hứng thú làm gì cả. Dù vậy thư quán vẫn là nơi mình lưu giữ nhiều kỷ niệm của bản thân nhất nên đành tiếp tục lưu lại đây thêm dăm ba câu chữ. Chỉ hy vọng con đường nhà hàng xóm không một ngày nào đó cũng đóng sập lại như nhà mình.
 
Mang về lưu lại đây một chút đắm đuối mình dành cho những tập đầu của bộ phim Ugly Alert (Cám ơn cuộc đời) mình đã viết trên một trang web phim.
 
Cuối tuần mình lang thang vơ vẩn trên các trang phim online tình cờ nhìn thấy poster phim Cám ơn cuộc đời có ai đó trông rất giống Kang Sora nên đã dừng lại. Đọc qua lời giới thiệu phim cũng không mấy ấn tượng lắm, mình vốn ngại tiêu tốn thời gian cho các bộ phim dài tập mà chắc chắn là sẽ có nhiều tình tiết lê thê nên khi biết đây là phim bộ 20 tập (sau này mới biết là trang mạng đó cập nhật không chính xác) mình đã rất do dự. Nhưng ấn tượng sâu sắc về một Ha Chun Hwa sinh động, nghĩa khí, căng tràn sức sống ngày nào trong Sunny do Sora thủ vai đã khiến mình luôn mong muốn gặp lại Sora trong vai diễn mới nhất của cô ấy. Mình vẫn nghe nói ngoài vai ấy Sora trong những vai khác không lấy gì làm nổi bật lắm về diễn xuất nhưng tình yêu mình dành cho Chun Hwa vẫn lớn hơn và đã chiến thắng sự ngại ngần. Mình quyết định down thử tập đầu về xem, tự nhủ nếu không hay thì thôi.

Chuyện phim mở đầu rất bình dị bằng cuộc đời của cậu bé Gong Joonsoo không có mẹ, phải tự mình bươn chải kiếm sống khi cha ngồi tù nhưng luôn vui vẻ, lạc quan với tấm lòng rộng mở. Rất xúc động khi em ngẩn ngơ đến há hốc mồm nhìn người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu với nụ cười rạng rỡ như thiên thần sẽ là mẹ kế của em. Trong hoàn cảnh phải chật vật lăn lộn với đời tự nuôi sống bản thân, không có mẹ, cha lại ở tù không ai lo lắng, chăm sóc cho em nên một mái ấm gia đình khang trang và được yêu thương có lẽ là niềm mơ ước vượt quá tầm tay của hai cha con nên mình hiểu cảm giác vui mừng ngỡ ngàng đó. Và với tấm lòng thơm thảo rất hiểu chuyện em lại lo lắng ngược sợ cha mình đã gây ra lỗi lầm nào đó nữa chăng khi có một người phụ nữ tuyệt vời như thế lại đồng ý làm vợ cha. Vốn từ nhỏ em luôn phải tự lo cho mình và lo ngược cho cha nên cậu bé ấy đã sớm mang trong mình nhiều lo toan và gánh nặng. Em tự hứa sẽ không làm gì để phải bị đuổi ra khỏi gia đình ấm cúng lần đầu tiên trong đời em có được cho dù có phải làm bất cứ điều gì, cho dù có phải đáp ứng những yêu cầu trái khoái nhất của hai em khác mẹ khác cha.

Câu chuyện cứ thế dẫn dắt rất tự nhiên từ những vui buồn của em, những ước mơ thầm kín, những trách nhiệm em dần dần phải mang một cách tự nguyện xuất phát từ tình yêu thương. Em yêu cha cạn nghĩ, vụn suy hay gây lầm lỗi nhưng sống chân thành với người thân để thấy mình có trách nhiệm bồi đắp lỗi lầm do cha gây ra. Em yêu mẹ, thần tượng mẹ bằng tình yêu của một người con còn hơn cả ruột thịt khi biết mẹ xứng đáng gặp được người tốt hơn cha nhưng bà vẫn chọn cha và không hề hối hận vì sự chọn lựa của mình. Bà cũng yêu em, hiểu tất cả những hy sinh của em bằng tấm lòng của người mẹ. Tình yêu này khiến em càng thấy mình có trách nhiệm với hai em dù không máu mủ ruột rà, đó là tình yêu của những con người sống cùng một mái nhà.

Chuyện phim xúc động khiến mình xem liền một mạch hết 5 tập (là số tập mình down được trên trang đó) đến tận 2 giờ khuya và nhiều lần không cầm được nước mắt. Xem hết 5 tập cảm giác của mình là phim hay vì có kịch bản tốt và diễn xuất xuất thần của dàn diễn viên nhí, đặc biệt là cậu bé thủ vai chính.

Sáng hôm sau mình lang thang đi tìm những trang khác để lấy thêm về 3 tập tiếp theo, thấy những trang mạng khác đều ghi tổng cộng có 120 tập mình cứ nghĩ chắc là ghi nhầm, chứ sao mà dài đến thế.

Hành trình phim đi theo cuộc đời của cậu bé Gong Joonsoo, đến khi cậu lớn lên nhìn nam diễn viên chính thủ vai Joonsoo lúc lớn nói thật thoạt đầu mình có hơi thất vọng vì nhìn khác quá so với lúc bé có lẽ cũng vì quá ấn tượng với Joonsoo lúc nhỏ. Diễn xuất của nam diễn viên chính cũng chưa để lại ấn tượng gì đặc biệt, hy vọng là chặng đường dài còn lại của phim với những thăng trầm của nhân vật sẽ dần dần cho anh đất để thể hiện.

Cũng từ đây Kang Sora của mình đã bước vào câu chuyện, mình thích dáng người cao cao, đôi chân dài gợi cảm, đôi môi đầy đặn hút hồn và đề ý thấy cô đeo khá nhiều phụ kiện. Nào là dây chuyền đến 2 sợi, đồng hồ xinh xinh nhưng đặc biệt nhất sợi lắc nối dài với nhẫn rất lạ. (Con nhà giàu có khác, tha hồ mà ăn diện :-) ). Về mặt nhìn thì tạo hình của Sora khá ổn còn diễn xuất thì phải đợi xem thêm.

Xem hết 8 tập mình lại lang thang tìm kiếm thông tin nhiều hơn về bộ phim, đặc biệt là muốn tìm đến trang web gốc đã chuyển ngữ cho bộ phim và thế là mình bước vào đây. Đến đây rồi mới chính thức biết quả thật phim dài đến 120 tập, thậm chí là 133 tập nhưng bây giờ hồn mình đã bị hút vào phim mất rồi, đành chờ xem tiếp vậy. Chưa biết chặng đường dài sắp tới phim có làm mình thất vọng không, có chán ngán để bỏ dở giữa chừng không nhưng bây giờ nói thật là mình rất chờ đợi ngày thứ tư hàng tuần để được xem một bộ phim xúc động về gia đình, để được nhìn Sora diễn xuất mà hy vọng là sẽ không làm mình bớt yêu cô ấy như đã từng yêu trong Sunny.

Mình viết những dòng này để chia sẻ với những ai đang xem và đang yêu thích bộ phim này như mình nhưng trên hết là để động viên nhóm chuyển ngữ bộ phim, chặng đường 133 tập là rất dài nên mình muốn tiếp sức cho các bạn bằng những dòng cảm nhận chân thật của mình. Mong các bạn có thêm động lực để làm tiếp nhé.

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
Re:Để nhớ - 05.10.2014 12:08:40
Ngày 5 tháng 10 năm 2014
 
Có những nơi một thời ta thường lui tới, từng là niềm vui nỗi buồn trong ta nhưng giờ ghé lại chợt thấy lạc lõng không ngờ. Như mình đã rơi ra khỏi vòng quay sinh hoạt nơi đó. Mọi thứ như chẳng còn liên quan gì nữa rồi.
 
Từng có những người ta yêu quý vô cùng, những niềm vui nỗi buồn của họ có thể chi phối mạnh mẽ đến cảm xúc của ta. Rồi một ngày bỗng dưng thành xa lạ. Một giây phút nào đó chợt vỡ òa cảm xúc không chịu nổi, chẳng còn muốn có chút kết nối nào nữa bởi thấy dường như chẳng còn điểm chung. Ngoảnh mặt đã chẳng còn gì liên quan.
 
Có những thú vui ngày trước ta mê đắm giờ chỉ là sự nhạt nhẽo. Có những điều ta từng ghét cay ghét đắng nhưng giờ nhìn lại thấy đã có thể chấp nhận một cách dễ dàng.
 
Thay đổi vốn là quy luật của cuộc sống. Biết thế để thôi không ngậm ngùi, không tiếc nuối. Nhưng biết thế nên lại không thể không đặt ra câu hỏi: vậy tình yêu thì sao? Liệu có tình yêu nào mãi mãi? Liệu có ai có thể yêu ai đến trọn đời trọn kiếp? Hỏi để rồi chẳng muốn bắt đầu.

 

Ct.Ly

Nón lá
  • Số bài : 397
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
Re:Để nhớ - 05.10.2014 18:32:37
Đã lâu không gặp sis vẫn khỏe chứ ạ? :-)
Dạ đúng là lâu lắm rồi em không đăng gì trong Nhật ký này, cũng là vì mạng internet nhà em không vào được trang vnthuquan. Thỉnh thoảng ở chỗ làm em tranh thủ chạy vào thăm lại chốn xưa một chút :-). 
 
Cũng như chị em hay dạo net và qua đó cũng kết bạn được với vài người. Có khi chỉ là những trao đổi xung quanh một sở thích, đôi lúc là những lời hỏi thăm nhau, những trêu đùa vui vẻ để giúp cuộc sống bớt đi phần nặng nề. Bạn ở đâu cũng có người thế này thế nọ nên tìm được người hợp tính là rất khó, đôi khi chỉ là bạn ảo nhưng cũng mang đến cho nhau rất nhiều niềm vui và nụ cười khi ta đến với nhau một cách vô tư. Có nhiều khi bạn chỉ biết nhau qua con chữ mà chưa hề gặp mặt nhưng chỉ cần là người hiểu mình có thể cùng mình trò chuyện là vui rồi chị nhỉ.
 
Chúc chị cuối tuần vui vẻ nhé !
 

Ct.Ly

Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 130 bài trong đề mục