Nón lá
-
Số bài
:
397
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.05.2010
|
RE: Để nhớ
-
28.12.2012 22:48:13
Ngày 28 tháng 12 năm 2012 Những ngày cuối năm bận rộn, quay quắt lẫn lộn buồn vui lo lắng. Công việc có nhiều thứ phát sinh không tránh khỏi những va chạm và thử thách khiến mình đêm ngủ rất hay thức giấc vì bất an. Rồi tự an ủi mình cuộc sống là như vậy, phải có chuyện này chuyện nọ không như ý mới là cuộc đời. Tự an ủi như thế để cân bằng tâm trạng lại. Nhưng nhìn ở khía cạnh khác những ngày này cũng mang đến cho mình nhiều niềm vui. Đơn giản như buổi chiều ngày Noel 24/12 mọi người xin sếp cho về sớm mà không được nhưng sếp trực tiếp của mình lại tự động đi qua chổ mình ngồi nói chiều muốn về giờ nào cứ về vì sợ về trễ sẽ kẹt xe. Được người khác đối xử tử tế như vậy đương nhiên là thấy vui rồi. Ban đầu mình không định về sớm nhưng nghe vậy nên tranh thủ về sớm đi mua giày. Mấy hôm trước đi đám cưới không có đôi giày tử tế nào mang cho hợp, mình lấy mấy đôi giày mới lâu nay vẫn cất cũng mấy năm rồi ra mang. Lúc lấy ra mình cũng cẩn thận nhìn kỹ vì biết cất lâu giày sẽ dễ bị bong keo. Thấy ổn mình mới mang vào, hong dè là đến tiệc cưới mới phát hiện cả phần dưới chiếc giày bên trái bị bong ra thật. Ban đầu cứ tưởng là thảm lót dưới sàn có vấn đề, đến lúc gần ra về mới biết là giày mình có vấn đề chứ không phải thảm. May mà không ai thấy nhưng cũng tự xấu hổ nên quyết phải đi mua giày. Nghe L đồn là mai sẽ có lương nên dù không còn bao nhiêu tiền trong người mình cũng kệ cứ mua. Đôi giày rất cao và hơi rộng một chút. Chân mình có chiều dài mà không có chiều ngang nên đâm ra lấy số nhỏ thì chật chiều dài mà lấy số lớn hơn thì lại hơi rộng. Sợ đau chân mình chọn đôi hơi rộng một chút. Hôm sau mình khoe với L đôi giày mới tinh, L khen đẹp. Sau đó ai cũng khen giày đẹp mà lại rẻ, nhiều người bất ngờ vì Hồng Thạnh lại có đôi giày đẹp đến vậy. Mình mang giày cho L xem rồi thật thà phân bua do chân mình có chiều dài mà không có chiều ngang nên hơi rộng chút. Nó phán luôn: "cả người chị chỉ thấy có mỗi chiều dài hà". Mình phì cười. Hôm sau cả team đi chơi nhân dịp cuối năm. Chương trình ăn chơi được lên lịch là trưa sẽ đi ăn cà ri dê, sau đó đi chơi bowling rồi uống cà phê tán dóc một chút rồi quay về công ty. Vậy là mình có một ngày vui, mọi người còn lên kế hoạch lần sau có đi chơi sẽ đi leo núi. Không phải leo núi thật mà là môn thể thao leo núi giả. Mới bước vào quán cà ri dê Ấn Độ đã nghe toàn mùi gia vị nồng nặc, mình ách xì liên tục mãi sau mới quen dần. Mọi người nhận xét họ cho rất nhiều gia vị đến nỗi át cả mùi dê luôn. T thật thà: "em không biết mùi dê như thế nào....". Tội nghiệp quá nên mình giải thích: "thì dê nó có mùi....DÊ". H và T chăm chú nghe mình nói, ai dè bị lỏm nên phá lên cười. Cả bọn kéo đi chơi bowling rất vui, toàn là những kẻ không biết chơi nên thảy ngã được là mừng rồi. Hóa ra mình chơi cũng không tệ, có hai lần làm ngả hết cả 10. Vui mà vẫn xui, vẫn bị sự cố chảy máu. Mình đứng sau H đang cầm banh H không để ý cầm trái banh quơ ra đằng sau vô tình quất vô tay mình trúng chiếc nhẫn kêu một tiếng coong rất lớn. Chiếc nhẫn cấn vô tay cứa đứt một tí mà máu cứ chảy, mình không nói gì chỉ đưa tay lên miệng nút thôi. Năm nay không biết bị sao gì chiếu mà cứ bầm dập te tua tơi tả. Chiều về tổng kết lại mỗi người phải đóng một ít tiền. Mình chẳng còn đủ tiền nên định mai đóng. Gọi điện cho L than thở "em đồn là hôm nay có lương mà sao giờ chưa thấy". Nó cũng đang chờ lương và nghe nói là cũng rất nhiều người ngóng lương như nắng hạn chờ mưa. Khoảng một tiếng sau mình nhận được tin nhắn đã có tiền vào tài khoản rồi. Vui quá gọi cho L ngay, nó biểu chị khao đi "vì chị nhận được lương trước, ngân hàng của em chắc mai mới có". Biết nó đùa thôi vì hồi sáng mình mới khao nó ăn bánh flan rồi, mình cũng đùa lại: "nếu vậy mai mốt mà biết có lương rồi chị cũng không nói em nghe cho em thắt thỏm đợi mòn mỏi luôn". Tám xong liếc vào hộp thư mới biết sếp đã gởi mail nói mọi người đóng góp số tiền ít hơn mình dự tính, với số tiền đó thì mình có thể trả ngay được nên thôi cầm qua đóng luôn, có lương rồi không sợ. Mai đi rút tiền. Công ty gởi mail thông báo sẽ phát lương tháng 13 trong tuần sau. Oh, lại thêm tin vui nữa rồi. Cuối tháng, cuối quý, cuối năm rất nhiều báo cáo phải hoàn tất. Mệt, áp lực. Sếp lớn sắp qua sẽ hội họp và audit đủ thứ. Năm mới nhiều project phải hoàn thành. Nghĩ tới đã nhức đầu rồi, bụng cứ quặn lên. Gần sáng mình lại bị giật mình, không ngủ lại được vì suy nghĩ lung tung. Sáng đi làm mình tự an ủi, thôi kệ làm việc mệt nhưng được đền bù, cứ nghĩ làm vì lương đi cho đỡ khổ. Đã hẹn với H, sáng nay sẽ mang giày qua chợ cho thợ lót miếng cao su phía sau để đi không bị rớt giày. Mình qua chỗ H ngang qua anh C, anh nhìn mình khen mặc áo màu này đẹp, hợp hơn là mặc mấy cái áo màu xanh. Hôm nay mình mặc quần jean trắng, áo thun T-shirt hồng ôm sát người. Lúc vào thang máy gặp bé H nó nói rất vô tư: "Hôm nay sao chị đẹp quá vậy". Mình cười lớn: "Trời, em làm chị buồn quá. Bộ ngày thường chị xấu lắm hả? Chỉ có mỗi hôm nay chị mới đẹp thôi à". Nó chỉ cười cười không nói gì, chắc là mình nói trúng rồi :-( Hôm nay nhận mail của tên VH, tức quá mình gọi điện cho anh H vì hắn có copy mail của anh vô ý nói do anh hướng dẫn làm vậy. Anh H nghe mình kể qua câu chuyện, anh nói để anh nói lại với hắn cho. Lát anh gọi điện lại kêu mình forward mail qua để anh trả lời. Cuối giờ chiều lại có case của V, nghe V nói mình phát hiện ra một vấn đề khác nhưng mình nói thì V lại có vẻ không hiểu vậy là mình nói với anh H. Anh gọi V qua và hướng dẫn làm lại. Mệt, tháng sau sẽ đuối vì phải xử lý số liệu của những gì đã xảy ra trong tháng này đây. Chiều đi ăn tiệc kết thúc AFF cup. Mọi người gom tiền cá độ được một khoảng kha khá dắt nhau đi ăn. Cứ trên bàn còn món gì là mọi người lại kêu mình ăn vì mình gầy nhất đám. Cứ hễ thấy mình chỉ ăn thịt nạt mà bỏ mỡ và da là V la lên: "vậy là biết rồi há, biết sao mà ốm rồi ha...". Lần trước ăn món gà trộn gỏi, gần cuối tiệc bàn mình ai cũng ăn xong cả rồi V cứ kêu "chị ăn gà nữa đi". Mình nói chỉ ăn rau thêm thôi không ăn thịt nữa. V hai ba lần giục mình ăn thịt, mình cười: "sao em không ăn mà cứ xúi người khác vậy". "Đó là nỗi khổ của những người mập đó chị, em với H đã phải cố ngăn sự sung sướng lại. Chỉ có mình chị là có thể tha hồ ăn thôi". Hôm nay V ngồi cạnh biểu là sẽ chăm sóc mình uống bia, nó rót bia vô ly cho mình rồi giục uống. Nhìn ly mình còn nhiều V hỏi sao chị không uống hết. Mình cười thì chị đang uống mà, lát mình cầm ly lên quay qua trình báo với V: "nè, chị uống nè". Nó cười hihi... Nó còn chỉ mình mỗi ngày uống một chai bia pha với sữa, uống liên tục 1 tháng là lên ký liền.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2012 23:16:02 bởi Nón lá >
|