Để nhớ
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 29.11.2011 21:58:37 (permalink)
Ngày 29 tháng 11 năm 2011

Sáng sớm mở mail lên đã thấy mail của sếp nằm ngay trước mắt có đường link về ông chủ của Starbuck. Bài viết toàn những từ rất khó, văn chương bóng bẩy đọc mãi chẳng xong.

- Có khi nào Hu thấy đọc tiếng Anh mà mỏi cả tay chưa?

Hu và U cùng lên tiếng:

- Tra từ điển chứ gì...

Mình cười hì hì, buột miệng than thở:

- Đọc nhiều mà hiểu chẳng bao nhiêu. Vừa đọc vừa... yêu mới hiểu nhiều.

U bình phẩm:

- Yêu thì coi chừng tắt tị luôn đó chứ

Hu nghĩ theo hướng khác:

- Đúng rồi, đọc cái gì mình yêu thích thì mới dễ vô.

- Ừ, Steve có nói vậy đó. Phải làm cái gì mình yêu, mình đam mê mới phát huy hết được khả năng. Mà chán thật, đọc mấy cái bài business này khó vô quá.

- Mình không yêu mấy bài này vậy có phải mình không yêu công việc này không?

- Cũng không hẳn, nhiều khi mình tiếp xúc nhiều rồi sẽ yêu. Dần dần mình sẽ phát hiện cái hay của nó rồi từ từ yêu...


Chiều mình gởi mấy bài thơ hồi năm nẳm năm nào cho mọi người đọc, ai cũng ngạc nhiên hoá ra mình cũng ... thơ thẩn. Mọi người thì đa phần là không bao giờ làm thơ cũng chẳng thích đọc thơ. Chỉ có L là đã từng làm:

- Em công nhận là thơ chị không rẻ tiền, không có giống thơ con cóc như thơ em

Mình vơ ngay đồng minh:

- Đấy thấy chưa, L cũng làm thơ mà đâu phải chỉ có mình Hiền đâu. Đâu thơ em đâu, gởi chị đọc coi. Gởi mình chị thôi

U không tha:

- Gởi mình chị Hiền thôi rồi chị Hiền kể lại cho mọi người nghe

- Ừ, em gởi chị đi rồi chị truyền hình trực tiếp cho mọi người luôn

Dụ dỗ mãi L vẫn không chịu gởi còn quay qua xui mình phổ số thành thơ để mai mốt nhìn màn hình cũng thấy thi vị. Hi thì xui viết văn, viết kịch bản phim... Mình kêu nó tha cho mình đi: "Thôi em, để chị sống với..."


#61
    Nón lá 05.12.2011 22:06:08 (permalink)
    Ngày 5 tháng 12 năm 2011

    Thứ 6, vừa mệt vừa đuối vừa buồn. Cảm giác rất nản mà chỉ có thể than mệt thôi, không thể nói cho ai nghe cảm xúc thật của mình. Tối đi học, mình chẳng nói hay nghe nổi điều gì. Bao nhiêu năng lượng như bị rút cạn.

    Thứ 7, sáng đi học xong mình chạy vô nhà chị năm chép nhạc, truyện cho máy tính mới của chị. Trưa ngủ một giấc, dậy ủi đồ, đi tắm, ăn cơm là tới giờ đi học. Học về chỉ xem thêm 1 chút là tới giờ ngủ rồi.

    Chủ nhật mình hẹn chị đi mua quần áo. Tài liệu công việc đã mang về nhà định coi mình vất đó, không thèm để mắt tới. Stress quá nên chỉ muốn làm gì đó khác thôi.

    Thứ 2, L vô phòng hù một phát rồi ngỡ ngàng: "Ủa chưa ai vô hết hả". Mình cười: "Em hù ai vậy?". "Hôm nào chiều chị không đi học, hai chị em mình đi chụp hình. Em thấy người ta trang trí Noel đẹp lắm". "Hôm nay luôn đi, chiều nay chị không đi học". "Cũng được". "Mà em có đem máy chụp hình không?". "Có cái Iphone 5 của em nè". "À, cái Galaxy đó hả". "Dạ, nó đó..."

    Chiều tối mình làm 1 việc xưa nay chưa từng nghĩ sẽ làm là nhí nhố đi ra đường chụp hình, như mấy đứa teen thứ thiệt. Trong lúc này cứ thấy cái gì vui vui là mình làm liền không cần nghĩ nhiều. Mình muốn thoát khỏi tâm trạng này. Hai đứa đụng cái gì cũng chụp, thấy chỗ nào hay hay nó kêu: "Chị đứng vô đi, em chụp cho". Chỉ khoảng 30 phút cũng chụp được gần 20 tấm, cũng vui.

    Bây giờ thì tâm trạng đỡ hơn chút chút, không nghĩ ngợi nhiều nữa. Sống đơn giản cho đời đỡ chán.
    #62
      Nón lá 07.12.2011 20:42:32 (permalink)
      Ngày 7 tháng 12 năm 2011

      Sáng đang làm bài chợt nghĩ ra điều thú vị mình chat với L:

      - Ba đứa mình đang nhìn số rồi cố gắng kể thành một câu chuyện thú vị.

      - Đúng rồi

      - Biết đâu qua sự chuyển dịch của từng người sẽ trở thành 3 câu chuyện khác nhau. Câu chuyện của em là chuyện tình cảm lãng mạn, của Hi là chuyện kinh dị còn của chị là khoa học viễn tưởng.

      - Nhiều khi chuyện kinh dị lại thu hút người nghe hơn … hihi …

      Hôm qua sau khi 3 đứa cố gắng nói những gì mình thấy được từ những con số, sếp shows ra tờ giấy rồi mào đầu:

      - Đừng có cười nha, đây là 3 điều anh muốn nói và cái này là one more thing…. Sếp chỉ vào mục cuối cùng

      Hôm trước ở VT trong buổi presentation, sếp vừa mở miệng đã bị mọi người đọc thuộc bài đọc luôn: “Tôi có 3 điều muốn nói..”.

      Ai cũng biết sếp lậm Steve Jobs lắm rồi, U kể hôm trước gọi điện cho U sếp cũng: “Anh có 2 điều muốn nói….”

      Bởi vậy lần này sếp mào đầu kỹ lưỡng vậy nhưng lại càng làm cho mọi người cười lớn hơn…

      Chiều gần cuối giờ sếp kêu cả 3 đứa vô dặn dò:

      - Cái hồi sáng anh nói mọi người quên đi nha. Mỗi người phải làm được 10 slides, mỗi slide phải có 3 ý. Tổng cộng 3 người là phải được 90 ý. Chứ không phải mỗi người chỉ đưa ra 3 ý thôi đâu. Không có chơi như vậy nha. Phải lao động, thành công không tự nhiên mà có được. Ba điều của Steve là những gì tinh túy nhất. Mình phải đi qua đi lại nhiều lần mới ra được như vậy.

      Bọn mình dạ mà cười rân.

      Sáng nay ngồi làm tiếp bài sếp giao, mình chợt nghĩ vui bọn mình sao mà giống nhà văn nhào nặn từ nguyên liệu thô là những con số để cố viết ra một câu chuyện đi vào lòng người nên mới chat với L. L được đà hỏi luôn:

      - Chắc chị lãng mạn lắm hả? Em nghĩ như vậy

      - Ừm … ngày xưa chị lãng hơn bây giờ

      - Còn bây giờ chị lãng xẹt?

      - Bây giờ chị xẹt hơn hồi xưa

      - Chị có hay đọc thơ không?

      - Chỉ đọc bài thơ nào/ tác giả nào chị thích thôi … hồi đó chị còn đọc rồi thu lại nữa kìa

      - Cho em nghe thử đi

      - Ừ, để chị gởi em

      Mình cũng xí xọn lắm nên lục tìm lại email gởi cho L…

      - Em nghe sơ sơ rồi…

      - Thấy sao?

      - Nhạc hợp ….

      Trời ơi ai hỏi nhạc đâu chứ, mình đang định hỏi tiếp thì thấy L gởi:

      - Giọng đọc truyền cảm…. nghe không giống chị…

      - Cái này để tối em về nghe chắc dễ ngủ lắm…

      - Bộ khác lắm sao mà nghe không ra giọng chị?

      - Khi nào không ngủ được thì mở lên nghe

      - Giống mấy bà già trên đài

      - Trời…. em có thể bỏ chữ già đi được không?

      - Hihi …không được…

      - Bộ giọng chị già lắm hả?

      - Mỗi lần nghĩ đến đọc thơ là em tưởng tượng đó là mấy bà già… vậy đó…

      - Từ giờ em phải thay đổi suy nghĩ đi, mỗi lần nghe đọc thơ phải tưởng tượng là đó là người young and beautiful nghe hông

      - Hihi…. Em sẽ cố gắng….

      #63
        Nón lá 12.12.2011 21:04:59 (permalink)
        Ngày 12 tháng 12 năm 2011

        Sau một ngày làm việc mệt mỏi, toàn thân rã rời chẳng muốn làm gì nữa cả. Định vào trang nhật ký viết vài dòng than thở, cám cảnh cho chính mình. May mà mình check mail trước và đọc được một câu chuyện rất ý nghĩa:

        Mỗi lần cho ra là mười lần được nhận,
        Gieo một hạt Nhân mà hưởng Quả rất nhiều,
        Tấm lòng mở rộng bao nhiêu
        Là sẽ nhận bấy nhiêu phần thưởng.

        Mình hạnh phúc cầu cho người sung sướng
        Mình an lành cầu người đươc bình an
        Mình tự do cầu ngươì khỏi tai nàn
        Có niềm Vui nhờ biết Hiểu và Thương...
        Seattle, 9-12-2011. NK.

        Cho và nhận PERFECT RIGHT....

        Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

        Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

        Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."

        Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."

        Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.

        Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.

        Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".

        Cám ơn cuộc sống

        *Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ - Cứ nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.

        *Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc - Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.

        *Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi - Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

        *Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua - Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghĩ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

        *Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đở - Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

        *Nếu bạn cảm thây đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người - Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

        *Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.

        *Nếu bạn quyết định chuyển những lời này đến một người bạn yêu mến, có thể bạn giúp cho ai đó một ngày thanh thản nhẹ nhàng.


        Thật đúng lúc, có lẽ không cần than thở nữa bởi nghĩ lại còn rất nhiều người khổ hơn mình nhiều

        Cảm ơn người đã gởi cho mình email này. Cảm ơn ai đó đã viết những dòng đầy ý nghĩ trên. Và

        Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
        Ta được thêm ngày nữa để yêu thương




        #64
          Nón lá 22.12.2011 21:30:17 (permalink)
          Ngày 22 tháng 12 năm 2011

          Mệt rã rời rồi tự nhiên có cảm giác buồn. Một cái gì đó mông lung vừa muốn tìm chút nhẹ nhàng, thư thả vừa như tội nghiệp cho chính mình. Niềm vui, sự thỏa mãn dường như luôn rất ngắn ngủi... để có đôi lúc lại ngẩn ngơ tìm kiếm.

          Tìm cho mình động lực trong lúc mỏi mệt.

          Tìm cách vượt qua những bất ý để sống thoải mái, vui vẻ.

          Và tìm.. mình trong những ngày sẽ tới.


          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 21:31:17 bởi Nón lá >
          #65
            Nón lá 06.02.2012 21:44:23 (permalink)
            Ngày 6 tháng 2 năm 2012

            Sau bao nhiêu ngày cân nhắc, tính toán, chịu đựng với tất cả sự bực bội cố nhịn... cuối cùng không chịu nổi nữa mình vay tiền mua bộ desktop. Cái laptop của mình kể ra mua chưa lâu mà không hiểu sao chậm đến bực mình, nhiều khi muốn siêng học anh văn mà bị cái mái làm mất cả hứng. Nói chung là cái laptop đã rèn thêm cho mình tính kiên nhẫn đáng kể.

            Nghe mình mượn tiền mua máy tính, mẹ kêu lên "mua hoài vậy, tao thấy máy mầy mới mua đây mà". Nói là mới chứ cũng hơn 4 năm rồi. Mà mẹ chỉ nói vậy thôi chứ vẫn cho mượn cho nên mình mới có máy mới để gõ những dòng này. Có máy mới không còn gì để đổ thừa mỗi khi lười nữa, không biết học hành có tiến bộ không hehe...

            I love my new computer.



            #66
              Nón lá 26.02.2012 20:05:25 (permalink)
              Ngày 26 tháng 2 năm 2012

              Tối thứ 6 mình bỏ qua một bên tất cả những việc phải làm để cố đọc cho hết "Mật mã Tây Tạng 9", coi như là tự đãi mình trước để 2 ngày còn lại sẽ dồn tâm trí vào công việc. Mình biết nếu cầm quyển này lên mình sẽ đọc một mạch quên hết những chuyện chung quanh, thôi kệ cứ xem cho xong để không còn bận lòng rồi làm gì thì làm.

              Quyển này có lẽ là tập tình cảm nhất giữa Lữ Cánh Nam và Cường Ba khiến con tim mình cũng theo Cánh Nam mà bâng khuâng khó tả. Khi cô bị thương mà Cường Ba cứ loay hoay, vụng về mãi vẫn chưa cầm máu được, không chịu nỗi nữa cô lịm đi. Trước khi ngất lịm cô dùng hết sức còn lại hôn người mình yêu rồi ngã xuống nhìn những tinh linh tuyết trắng xoá đang rơi bình thản thốt lên: "...đẹp quá..".

              Có cái gì đó trào lên trong lòng mình...

              Cảm xúc đó theo mình mãi hai ngày sau, đọc hết quyển sách lại lần giở về những trang của Cánh Nam giữa tuyết trắng, cạnh người yêu, nồng ấm mà xa cách, gần gũi mà vẫn vời vợi.

              Lại mong đọc tiếp tập 10, nhưng có thể tập 10 sẽ chẳng mang lại được những cảm xúc tràn đầy như vậy vì tác giả đâu chỉ viết riêng cho mình.



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2012 20:08:32 bởi Nón lá >
              #67
                Nón lá 28.02.2012 23:01:51 (permalink)
                Ngày 28 tháng 2 năm 2012

                Không muốn mãi chìm đắm trong lo lắng, buồn phiền vì công việc nữa nên vừa về nhà là mình mở ngay bài nhạc "Còn sống còn yêu" lên nghe. Âm thanh không hay như mình mong đợi nhưng
                quan trọng là lời nhạc rất đúng như điều mình muốn: "còn sống thì còn yêu, còn mơ còn mộng nhỡ mai này chết rồi thì còn gì để yêu..". Mình còn định sáng mai vào công ty sớm mở bài này lên nghe cho "khí thế".

                Từ tivi tiếng nhân vật nữ viết thư động viên chồng "cố gắng lên anh nhé", mình bắt chước tự nhủ "mình, cố gắng lên nhé"

                Mình muốn cho dù có chuyện gì cũng phải sống vui vẻ, yêu đời. Nhăn nhó, ủ dột thì cũng phải đối mặt với những áp lực vậy thì cớ sao mình lại không vui lên dù biết làm điều đó là rất khó nhưng mình sẽ tập.
                Emotions come from inside you, but they show on your face.

                Giữ tâm trạng đó mình lôi việc ra làm tiếp, và phần nào thấy hài lòng với những gì mình đã hoàn thành. Mai có thể sếp sẽ vứt hết những nỗ lực tối nay mình đã gắng công, nhưng không sao mình sẽ không buồn nữa vì đã cố hết sức rồi.

                Còn rất nhiều việc mình không thích làm, nhiều điều mình còn rất dở sẽ cố gắng dùng tâm trạng này, suy nghĩ này mà vui vẻ thực hiện. Nhất định phải thế nhé !
                #68
                  Nón lá 02.03.2012 19:14:37 (permalink)
                  Ngày 2 tháng 3 năm 2012

                  Hôm qua đi học cô giảng down jacket là một loại áo lạnh được nhồi lông vịt hoặc lông ngỗng, mình hỏi:

                  - Có lông thiên nga không?

                  Cô lắc đầu không biết.

                  - Lông gà?

                  - Không đâu.

                  - Tại sao người ta lại nhồi lông vịt mà không nhồi lông gà?

                  Cô lại lắc đầu.

                  - Tại nó dơ – bé kế bên trả lời.


                  - Cũng đâu có dơ gì – mình không đồng ý.



                  - Tại nó không mềm


                  - Đâu có, nó cũng mềm mà


                  Cô cũng gật đầu đồng ý là lông gà mềm và cũng không hiểu tại sao người ta không dùng lông gà nhồi áo hay gối.

                  - Tại sao có chổi lông gà mà không có chổi lông vịt? - Mình hỏi tiếp

                  - Bạn hỏi toàn những câu cô không thể trả lời - Cô cười trừ

                  - À, chắc tại lông vịt đem nhồi áo với gối hết rồi... - Mình tự lý giải rồi tự cười luôn

                  ….

                  Trưa, mình đang súc miệng thì Hu đi lại gần nhìn chăm chú:

                  - Áo chị mỏng ghê

                  Rồi săm soi nhìn kỹ hơn:

                   - ... mỏng thiệt luôn đó...

                  - Ờ... nhưng chẳng lẽ hỏng mặc

                  Mình biết áo thun mình mặc làm bằng chất liệu vải rất mỏng, nhìn thấy cả da thịt. May mà phía trên ngực có vẽ hình nên nhìn cũng đỡ... ghê rợn. Mình đã nhìn kiếng rồi cũng hỏng đến nỗi nào, quan trọng là thấy cũng... đẹp. À... áo đẹp. Nếu là ngày xưa chắc mình không dám mặc vì lúc nào cũng có cảm giác lồ lộ ra và người khác sẽ chằm chằm nhìn vào. Giờ thì mình cứ kệ, mà mình cũng chả thấy ai nhìn. Quan trọng là cái đầu mình, nếu mình nghĩ nó kỳ thì nó sẽ kỳ còn thấy nó bình thường thì nó sẽ bình thường thôi.

                  Hu đưa tay sờ vào áo mình ngay bên hông, tự nhiên mình có cảm giác sẽ rất nhột nên theo quán tính khẽ né sang bên dù Hu chỉ chạm lướt qua mặt áo. Mình không nhịn được vừa cười vừa rên:

                  - Hu... đừng có rờ...

                  - Cái này chị D mà nhìn thấy chắc chỉ nổi điên lên..

                  Hu nhấn vào chữ "nổi điên" làm mình đang ngậm kem đánh răng đầy miệng cũng phải bật cười khùng khục. Chị D là vợ sếp.

                  Súc miệng xong, mình đi vào phòng lấy cái áo:

                  - Mặc áo khoác vào thôi kẻo có người lại lên án

                  Hu cười cười

                  - Thì em chỉ nói vậy thôi....

                  ….
                  Mấy hôm trước sếp phân mỗi người làm một bài cho một khu vực để sếp đi họp. Khu vực mình làm tuần sau sếp đi họp đầu tiên nên sếp dặn phải nộp bài vào ngày thứ 7. Nghĩa là thứ 7 mình phải đi làm. Hôm sau sếp nhắn tin cho cả bọn có thể cuối tuần này sẽ đi thêm một  vùng nữa mà tính ra là vùng này đi trước tiên. Thế là sếp dội tin nhắn tới tấp cho từng người hỏi thăm coi làm tới đâu rồi. Bài mình đáng lẽ là urgent nhất giờ thành ra xuống hàng thứ 2. Cuối buổi chiều nay mình hỏi lại ngày mai có phải vào làm không, câu trả lời là không cần. Sếp chưa rảnh để coi đâu, tuần sau đi công tác về mới xem được. Hà hà… vậy là mai không phải đi làm. Không dưng đời bỗng đẹp.



                  Không dưng mình có một chiều thứ 6 quá ư là đẹp, và cũng vì chiều cuối tuần tâm trạng vui quá nên ngồi viết lăng nhăng cho chữ cũng vui lây… hehe…
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2012 19:18:21 bởi Nón lá >
                  #69
                    Nón lá 07.03.2012 21:59:57 (permalink)
                    Ngày 7 tháng 3 năm 2012

                    Hôm qua đi học cô biểu nói về điều mình muốn hoặc không muốn trong quá khứ. Có đứa không muốn thành người lớn, đứa thì muốn là con trai. Mình muốn chưa bao giờ được sinh ra vì life is full of sadness và nói luôn bằng tiếng Việt "đời là bể khổ". Ai đó lên tiếng "nhưng cũng có nhiều niềm vui mà". Ừ, nhưng buồn nhiều hơn rất rất rất nhiều. Hôm qua là một ngày rất tệ với mình. Chỉ khi ngồi trong lớp mình mới có được những giây phút vui hiếm hoi có thể quên hết mọi việc.

                    Hôm nay buồn quá mình nhắn tin hỏi thăm bạn bè, trong đó có một người. Người ta bảo mình "kho khan" quá phải ướt át một chút, không phải ai cũng như người đó có thể nhìn thấy được lửa trong lòng mình. Rồi dặn mình phải cầm sẵn que diêm để thắp bùng ngọn lửa lòng. Nghĩa là phải vừa ướt át vừa có lửa. Nhắn qua lại sao đó mà lan man qua chuyện "hot". Người đó bảo nên thả lỏng một chút, chuyện TD là điều không tránh khỏi trong quan hệ nam nữ, mình thì đánh chết cũng không làm được chuyện đó trước hôn nhân. Người ta kêu trời biểu đâu phải đi tới cùng mới là TD, trong cả quá trình quan hệ nam nữ đều gọi là TD. Mình thì nghĩ khác, chỉ khi đi đến cùng mới là TD còn chưa đến thì không sao cả. Mình nói theo nghĩa trong sáng, người bên kia không biết hiểu theo nghĩa gì mà đâm ra tò mò muốn hỏi mà lại không chịu nói rõ. Cứ mờ mờ ám ám nói mình thông minh lắm mà chắc biết người ta tò mò chuyện gì. Chuyện gì là chuyện gì chứ? Thôi thì mình nói luôn cho rồi, chưa...

                    Người đó nhắn 1 tin dài thòng bảo hèn gì mình không ướt át, không hiểu được cảm giác nóng chảy yêu đương nên không có sự cuốn hút giới tính. Mình thì chỉ thấy ghê ghê thôi, không thấy người phụ nữ như vậy có điểm gì hấp dẫn cả. Hình như mình bị miss điều gì thì phải? Hay là mình không bình thường lắm?
                    #70
                      Nón lá 26.03.2012 23:25:57 (permalink)
                      Ngày 27 tháng 3 năm 2012

                      Tôi có một ngôi nhà nhỏ ở một chốn heo hút ít người qua lại, chính tôi cũng ít khi ghé qua. Ngày mới có nhà tôi cũng háo hức trang hoàng, háo hức bày biện và giới thiệu cùng bạn bè. Dù vậy tôi vẫn ít qua lại và cửa nhà cũng không rộng mở lắm nên dần dần chỉ có tôi là hay thỉnh thoảng ghé về. Thật ra tôi cũng không lấy đó làm phiền, thậm chí đó còn là chủ ý của tôi khi không thông đường qua bất cứ nhà hàng xóm nào. Nói vậy không có nghĩa là tôi kém vui khi có người ghé thăm. Rất thường khi mỗi lúc về nhà tôi lại kiểm tra xem ai mới ghé thăm mình. Cũng vì vậy tôi mới biết đa phần đều là khách xa lạ bất chợt tạt vào. Thường thì khách lặng lẽ vào rồi lặng lẽ ra. Cũng có khi để lại vài lời thăm hỏi, bình luận và đôi khi là lời khen. Có khách lâu lâu lại ghé lần hai, lần ba,... cũng có người đến mà chẳng để lại chút dấu vết. Tôi biết có người vừa ghé thăm mình nhưng không biết đó là ai, quen hay lạ, ghé vì tò mò hay vì quan tâm?

                      Tôi thích câu này: Ngõ nhỏ, phố nhỏ nhà tôi ở đó.... Vâng, nhà tôi ở một góc nhỏ, rất nhỏ, bình yên với vàng hoa leo và chú bướm nào đó vẩn vơ lạc vào. Bình yên, đó là điều tôi muốn nên không để lại lối dẫn nào từ nhà hàng xóm. Nhưng nếu bạn là người thích ngắm hoa, thích nơi yên tĩnh, thích vẩn vơ lang thang một mình thì cứ vào. Tôi không thích sự ồn ào, hơi cô độc một tí nhưng không cấm người cũng yêu văn thơ như mình ghé đến. Nhà tôi có lẽ vắng vẻ, ít ghế, không có gì nhiều cho khách xem nhưng chưa từng cấm cản bước chân khách lạ...

                      Nhà tôi đó là chốn tôi gởi buồn vui, là nơi tôi tìm về khi tâm trạng ở cực điểm buồn thăm thẳm hay vui ngất trời, là nơi tôi cất giữa trái trái tim mình. Và mỗi khi có khách ghé thăm là tôi biết có bạn đến chia sẻ cùng mình một chút gió, một chút nắng... để lại cho mình một chút vui-biết rằng mình chưa lạc ở chốn rừng xanh.



                      #71
                        Nón lá 04.04.2012 23:21:35 (permalink)
                        Ngày 4 tháng 4 năm 2012

                        Thứ 3 mình quyết đi... coi bói. Phụ nữ chắc ai cũng ít nhiều mê tín. Đôi khi đi để nghe ai đó cho mình 1 lời khuyên, nói cho mình nghe những điều mình bối rối. Còn coi trúng hay trật cũng còn tùy duyên. Nhưng hôm qua mình đi xong về thấy vui hơn, trả tiền như vậy cũng không tiếc. Lời thầy bói nói không hẳn là tốt đẹp hết nhưng giúp mình nhận ra không nên buồn lo nữa, nếu mình thấy nó ổn thì nó sẽ ổn thôi.

                        Mà kể ra thầy bói nói trúng đến hơn 90% đó chớ, đúng tính cách của mình, đúng với công việc hiện tại và cả mối quan hệ tình cảm ấm ớ này nữa. Tất cả chung quy đều do mình quá "kiên nghị", quá "khô khan". Ờ, mà thầy còn nói sao cứ thấy mình lo lắng chuyện tiền bạc mãi (chời... tiền mà không lo thì lo gì nữa chời). Còn biểu lúc nào cũng muốn công việc đi đôi với tình cảm, vừa muốn có công việc tốt vừa muốn có tình cảm đẹp (ai chẳng thế nhỉ !?). Bảo mình cứ vui đi, buồn cũng thế còn chuyện tình cảm thì nên mềm dẻo chút. Người ta tình cảm lắm mà tại mình cứ quay lưng, mình mà quay đi mãi thì người ta cũng chán mà đi luôn (chắc vậy quá!).

                        Bà thầy phán trong năm nay tình cảm sẽ không bình thường như trước giờ nữa
                        mà sẽ có bước chuyển biến lớn, chắc chắn. Một là đám cưới hay là sẽ vượt qua vòng lễ giáo (úi sao mà nghe thót tim quá) nhưng (còn thòng chữ "nhưng" nữa...) tất cả là do mình, mình muốn thì sẽ vậy còn không muốn thì... thôi (nghe cũng huề tiền hen nhưng... đỡ đau tim hơn :)). Mình hỏi thế có khi nào ở vậy luôn hông? Bà thầy khẳng định không, sẽ đám cưới hoặc già nhân ngãi non vợ chồng. Mình hỏi tiếp thế nếu chuyện đó xảy ra thì có tốt không? Tốt chứ. Hỏi nếu lấy chồng có khổ không? Đấy, lúc nào cũng lo lắng tính toán phân tích vậy làm sao mà hồn nhiên được. Ừa, gì chứ hồn nhiên kiểu đó cũng... khó. Tóm lại là phải vui vẻ, đừng lo nhiều có lo cũng không được và nên ướt át với người ta hơn. Người đó tốt chứ không có gì, người ta rất tình cảm... ừh nhưng mình thì chưa có tình cảm với người đó lắm. Phải thích/yêu đã rồi mới tung tăng, vui vẻ bên nhau được chứ. Chị đã bảo em khô khan mà lại. Nhưng em có ưu điểm là không luỵ tình, không bao giờ đau khổ hay quỵ lụy ai. Chuyện gì cũng do tự mình quyết định, người khác muốn giúp cũng bị cản trở còn chuyện gì tự mình cố gắng xoay sở thì lại được. Mình đăm chiêu, vậy cũng không biết là sướng hay khổ. Thầy khẳng định thật ra cuộc đời của mình rất tốt nhưng lại rất chậm. Nhiều khi nó đang tốt đấy nhưng lại bỗng nhiên đình trệ lại, rồi từ từ biến chuyển tốt tiếp tục. Cuộc đời mình không có gì sôi nổi nhưng cũng không có biến cố gì lớn lao. Bình bình thôi !

                        Ừm.... bình quá nên giờ đâm ra buồn ngủ rồi !
                        #72
                          Nón lá 15.04.2012 22:19:23 (permalink)
                          Ngày 15  tháng 4 năm 2012

                          Không ngờ mình gặp lại bạn cũ trong đám cưới chị mình, có nằm mơ mình cũng không nghĩ ra được kịch bản như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại đúng là có duyên thì sẽ gặp nhau. Tối đó đáng lẽ mình không ngồi ở bàn tiếp tân nhưng vì hai đứa em họ đến trễ, bạn chị mình đã ngồi sẵn ở đó rồi, còn lại một ghế trống. Không lẽ để người ta ngồi một mình, mà trước đó chị cũng đã nhờ mình rồi nên mình vào ngồi luôn.

                          Lúc LH bước từ thang máy ra cùng nhóm người mình nhận ra ngay. LH mừng rỡ chỉ mình gọi lớn:

                          - Hiền phải không?

                          - LH, có đúng là LH không?

                          Vậy là hai đứa mừng rỡ tíu tít  hỏi thăm nhau, bạn LH nhắc: “Thôi đi vào”. Mình không khi nào nghĩ LH đi đám cưới chị mình nên nói coi chừng đi nhầm đấy, chắc là đám cưới bên kia kìa. Sát bên cạnh cũng có một đám cưới khác đang đãi tiệc. Bạn HL bảo không lầm đâu, mình chợt hỏi: “H đi bên đàng trai hả?”. Hóa ra HL làm chung với anh rể mình. Mình bảo thôi LH vào đi, lát sẽ gởi số điện thoại của mình.

                          Sau khi LH đi vào chị mình hỏi sao mình quen được với “sếp C” của anh rể. Mình nói không phải tên C đâu mà là LH, chị mình thì bảo đó là sếp C làm cùng công ty HL. Mình không biết sao chỉ nói bạn mình tên LH hồi xưa học chung tiếng Nhật. Mình ngồi nghĩ mãi, sao LH lại tên C, có phải là LH không? Lát sau có một cô bé chạy ra hỏi số điện thoại của mình cho sếp C, mình hỏi không phải tên LH à? Cô bé cười giải thích C là tên ở nhà, mọi người đều quen gọi thế rồi.

                          Khách vào cả rồi, mình cũng vào và gần tàn tiệc thì ghé bàn LH. Hai đứa cứ nhắc lại chuyện cũ và tự hỏi bạn bè cũ giờ không biết ra sao. Làm sao để gặp lại mọi người ? LH kể mấy hôm trước mới xem lại hình cũ và mong gặp lại mọi người không ngờ hôm nay gặp mình nên H nhận ra ngay. Còn mình thì không thể nào quên H được. H rất xinh tính lại vui vẻ, hồn nhiên. Hồi đi học tiếng Nhật mình hay ngồi gần H rồi khơi chuyện cho H nói để mình cười ngất ngư. Tưởng trẻ con vậy chứ trong chuyện tình cảm H lại rất chín chắn, không hề dễ dãi chút nào. Hồi đó H hay kể toàn quen Việt kiều nhưng không có duyên hay sao đó nên cũng không đi tới đâu. Mấy anh chàng Việt kiều ban đầu tưởng H dễ tính ai dè tiếp xúc gần hơn mới biết H cũng thuộc dạng cổ hủ.

                          ….tiệc tàn, cả nhà mình đi về hết. Mọi người tụ tập nói đủ thứ chuyện. Anh rể nói hết hồn khi thấy sếp mới bước vô đã kêu tên mình liền, rồi hỏi quen sao vậy? Mình cũng hỏi lại công ty đó là sao và LH làm gì trong đó. Thì ra là H hùn với bạn mở công ty mà người bạn kia thì giỏi lắm. Lúc trong buổi tiệc mình có hỏi cũng nghe H nói vậy, còn nói H chỉ hùn rất ít chủ yếu là vốn của bạn. Mình cũng đoán vậy, ngày xưa có nghe H nói gì về chuyện kinh doanh đâu.

                          Lúc đi ngủ mình mới biết LH đã nhắn tin trước đó hơn hai tiếng đồng hồ rồi vậy mà đến gần nửa đêm mình mới thấy. Thôi kệ, dù trễ cũng nên nhắn lại. Sáng đang ngủ đã nghe máy báo có tin nhắn mình mở lên đọc thấy H trả lời tin nhắn tối qua và chúc buổi sáng vui vẻ, mình ngủ tiếp đến gần trưa mới chúc H cuối tuần vui vẻ. H cảm ơn ngay. Trời, đúng là phong cách của sếp có khác.

                          Hôm sau H rủ đi uống cà phê, mình ok liền. Tới nơi mới biết có cả mấy người bạn H. Ngồi nói chuyện rất vui, bạn H ai cũng độc thân vui tính nhưng lại rất lành tính. Khi H giới thiệu mình là bạn cũ mới gặp lại. Chị bạn H cười: “À, là người này đó hả”, rồi quay qua mình kể: “đêm hôm đó nó không cho ai ngủ hết, cứ nhắn tin kể vui quá mới gặp lại bạn cũ…”. Mình không ngờ H vui đến như vậy khi gặp lại mình.

                          …nói chuyện trên trời dưới đất rồi đột nhiên H hỏi mình có thích đi massage không? Mình nói không thích cũng không ghét mà chi vậy. H chỉ bạn mình rồi nói vậy là có đồng mình rồi, bạn này thích đi massage lắm. Mà sao cơ thể mình mà lại để cho người ta… bóp vậy. H vừa nói vừa đưa cả 2 bàn tay ra làm cử chỉ nắn bóp làm mình cười ngất. Trời ơi, H nghĩ chi sâu xa vậy, người ta cũng là nữ mà. Bạn H nói thêm là chỉ đi ở trường mù thôi. H vẫn nhăn mặt: tự nhiên cái cởi hết ra cho người ta nhìn, ghê quá đi. Một chị bạn khác của H kể có lần đi massage, ra về thấy còn đau hơn. Bạn H nói sao chị không nói người ta làm nhẹ thôi. Mình buồn cười quá: “chắc tại chị gồng lên nên về mới đau vậy”. Chị bạn H kể người ta còn vô đó massage những chỗ nhạy cảm nữa kìa. H kêu lên trời ơi chị cũng đi làm mấy chuyện đó nữa hả sao ghê vậy. Chị nói không có làm, vô đó thấy người ta làm thôi. Thế là mọi người bàn tán sao mà phải làm như vậy…

                          … suốt buổi hầu như mình chỉ ngồi nghe, H kêu kể chuyện gì đi. Mình nói có chuyện gì đâu mà kể.

                          …lúc về nhà mình loay hoay chuyện này chuyện nọ mãi sau mở điện thoại lên mới biết H nhắn hỏi mình về tới nhà chưa? Sao mà chu đáo vậy không biết. Mình trả lời nói về lâu rồi, đi chơi rất vui và H vẫn vui vẻ, hồn nhiên, đáng yêu như xưa. H cười hihi nói Hiền cũng hiền như xưa. Ai cũng nói bạn H hiền quá kìa… hãnh diện hôn… Mình mắc cười ghê, người ta hãnh diện vì có bạn giỏi, lanh chứ hiền và ngu ngơ thì có gì mà hãnh diện.

                          Thật sự gặp lại LH mình cũng rất rất rất vui.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2012 22:24:01 bởi Nón lá >
                          #73
                            Nón lá 13.05.2012 19:45:46 (permalink)
                            Ngày 13 tháng 5 năm 2012

                            Chiều nay mưa
                            Không còn người ngày xưa thẫn thờ
                            Mưa vẫn mưa như vạn ngày vẫn thế
                            Mình bây giờ đánh mất mộng mơ

                            Có còn mộng mơ được không khi thứ 7, CN mình cũng phải làm việc. Chưa kể 2-3 ngày trước đó phải làm việc tới khuya.
                            Có mộng mơ được không khi cổ mình cứng đơ vì suốt ngày dán mắt vào máy tính. Bụng rất khó chịu vì không ăn uống được, mắt mỏi, đầu nhức kinh khủng.

                            Mộng mơ nào nữa khi dấu hiệu stress sờ sờ ra đấy. Mình thật ghen tị với những người vẫn có thể bình thản cho dù bị công việc dồn ép.


                            ...Ôi, chẳng có cái khổ nào giống cái khổ nào...

                            #74
                              Nón lá 28.06.2012 17:01:59 (permalink)
                              Ngày 28 tháng 6 năm 2012

                              Hình chụp hôm đi Campuchia



                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2012 17:05:53 bởi Nón lá >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9