Để nhớ
Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 17.10.2012 22:48:53 (permalink)
Ngày 17 tháng 10 năm 2012

Thầy khuyên nên tập chạy bộ để tăng tốc độ di chuyển trên sân, mình hiểu ngay là thầy ý tứ chê mình chạy chậm nên cười cười hỏi: "ý thầy là phải chạy nhanh hơn, đúng không ?". Thầy gật đầu cái rụp: "đúng rồi".

Về chỗ ngồi, cô bé bên cạnh ấm ức: "Sao hồi mới thầy không nói mà bây giờ lại chê tụi mình", mình nghĩ thầm: "chắc tại bây giờ hết chịu nổi rồi nên phải chê thành lời luôn chứ sao" nhưng chỉ ậm ừ: "ai mà biết".

Mà thầy nói vậy cũng đúng, xưa giờ mình vốn không có thế mạnh về thể thao. Mà thể lực thì càng lúc càng tỷ lệ nghịch với tuổi tác. Điểm mấu chốt là do mình không có thể lực tốt nên dầu có chạy nhanh cũng không thể chạy lâu, rất nhanh mệt. Vậy cho nên quyết định là nên tăng cường thể lực bằng cách tận dụng phòng gym của công ty. Mỗi ngày mình sẽ ở lại sau giờ làm việc chừng nửa tiếng đến một tiếng để tập. Tập ở công ty vừa tiết kiệm được tiền học phí vừa tiết kiệm được thời gian di chuyển vừa có chỗ trú thân không phải ra đường đúng vào giờ cao điểm kẹt xe. Lợi quá xá lợi, lợi hai ba đường.

Vào công ty mình bắt đầu rủ rê coi có ai tập chung không, có người nghe thấy lên tiếng: "chưa tập mà đã đẹp vầy rồi tập nữa chịu sao nổi". Anh D đang cầm điện thoại chờ bên kia bắt máy cũng "chịu không nổi" tám thêm vào: "K bây giờ là hết được quyền khen ra mặt rồi mà chỉ được khen âm thầm trong lòng thôi nha". Mình định nói: "tập cho khoẻ thôi chứ đẹp gì" nhưng không có chỗ chen lời. Chị Q thì hết lời ủng hộ dù chị bận bịu chuyện chồng con nên không có thời gian tập chung. Hết giờ làm mình chạy qua phòng gym quan sát coi có ai tập đông không. Ai cũng nói tập giờ đó đông lắm nhưng phải "thám thính" trước coi có đông thiệt không. Sau khi đặt đủ mọi câu hỏi rất ngay thẳng thật thà đến ngớ ngẩn cho anh chàng hướng dẫn mình thấy có thể tập được, chỉ cần tranh thủ ra sớm một chút. Có hai ba đứa cùng phòng cũng hưởng ứng. Ý định thì rất xôm tụ, quyết tâm thì tràn đầy chỉ là không biết cầm cự được bao lâu đây. Đó giờ sự nghiệp thể thao của mình rất thường hay gảy gánh giữa đường.

Mình tìm lại tài liệu tập khí công để đọc tới đọc lui cho thuộc "khẩu quyết" và quyết định sẽ tập đều đặn lại. Nghe bảo đây cũng là cách tăng cường sức khoẻ hiệu quả nên phải thử xem sao. Từng tuổi này mới chịu đầu tư cho sức khoẻ thì cũng hơi muộn, nhưng kệ.

...chà, tập đủ thứ vầy mai mốt nếu mình chỉ còn đủ sức thều thào hai chữ "tẩu hoả" là biết có kẻ đã "hy sinh cao cả" vì sự nghiệp thể thao vinh quang của nước nhà ... à không ...của bản thân rồi ...hichic...

(chưa tập mà sao thảm vậy không biết, thôi tặng cho cành hoa an ủi , cố lên cố lên )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2012 23:17:00 bởi Nón lá >
#91
    Nón lá 22.10.2012 23:02:38 (permalink)
    Ngày 22 tháng 10 năm 2012

    Một ngày đọc báo

    Đọc báo là một trong những sở thích của mình. Mình có tật ngược đời là đọc báo thường lật từ trang cuối lên. Đơn giản là vì mình muốn đọc tin văn nghệ trước, mà mục này thường nằm ở những trang cuối của những tờ báo ngày mình hay xem như Tuổi Trẻ, Thanh Niên,… Khi nào giở tờ báo ra mình cũng háo hức nhảy vào tin văn nghệ trước tiên rồi sau đó muốn đọc gì thì đọc. Lâu dần thành thói quen mình cứ đọc ngược từ sau ra trước.

    Cầm tờ báo lên đầu tiên là mình liếc qua trang đầu xem hôm nay báo có tin gì hấp dẫn. Rồi lật ngược ra trang cuối cùng bắt đầu đọc tin quốc tế, thể thao, văn nghệ, phóng sự, tin tức,.... Thi thoảng thứ tự này cũng có thay đổi khi từ trang đầu mình bắt gặp một tin hấp dẫn nào đó đến độ muốn đọc ngay và nhảy luôn vào trang đó trước tiên.

    Ngày trước thông tin hiếm hoi, một tờ báo có thể đọc đi đọc lại dăm ba lần là chuyện thường. Lần đầu đọc rất bình thường. Sau đó vì buồn hay vì rảnh lại giở ra càn quét tiếp những tin chưa đọc, đọc không sót một tin nào. Đọc xong bắt đầu bàn luận trong bữa ăn, trong những lúc rảnh rỗi hay đơn giản là kể lại cho mẹ cho chị nghe những tin hấp dẫn mà vì lý do nào đó mẹ và chị dù cũng có đọc báo nhưng lại bỏ sót.

    Sau này báo ra thường xuyên và đa dạng đến độ đôi khi không có thời gian đọc hết. Chỉ lướt qua vài tin nóng. Lắm lúc không có thời gian đụng tới tờ báo. Mà bây giờ có quá nhiều cách tiếp cận thông tin nên báo tờ cũng trở nên lạc hậu. Nhưng dẫu cho có đọc báo mạng mình vẫn thích cảm giác cầm tờ báo giấy lên liếc qua trang đầu rồi bắt đầu lật từ dưới lên… dù bây giờ mình đọc báo không còn kỹ như ngày trước. Cũng là tờ báo đó mà rất nhiều khi chỉ mất 5-10 phút để lật tất cả các trang. Càng nhiều lần hơn đọc xong mà chẳng có gì lưu lại trong đầu, mọi thứ cứ trôi tuồn tuột. Cái gì cũng lướt, lướt và lướt.

    Nhưng hôm nay hơi khác một chút. Mình đọc rất từ tốn, tỉ mỉ từng chữ trang Phóng sự - ký sự của báo Tuổi Trẻ. “Chuyện “đỡ lắm” ở quán cơm Nụ Cười” rồi “Lan tỏa những tấm lòng” mà mắt rưng rưng xúc động thầm nhủ “đây là bài đáng đọc nhất hôm nay”. Còn có biết bao tấm lòng vì người nghèo, giữa thời buổi kinh tế khó khăn những quán cơm 2.000 đồng này đáng quý biết bao. Những bạn trẻ phục vụ tình nguyện ở quán “Nụ Cười” luôn nhiệt tình, hòa nhã với những mảnh đời cơ cực để họ được ăn một bữa cơm “no, ngon, sạch”. Cứ nghĩ rằng đọc được trang báo ý nghĩa này đã là điều hạnh phúc cho ngày hôm nay rồi nhưng niềm vui càng lan tỏa sâu rộng hơn khi bắt gặp Nguyễn Bích Lan trong bài “Phép mầu của người “không gục ngã”” nằm ở trang Bạn đọc và Tuổi Trẻ. Một cô gái gầy gò vì bệnh tật nhưng nghị lực và khát khao sống mãnh liệt vô ngần. Cuộc sống với cô quý giá từng ngày vì không biết lúc nào nó sẽ đột ngột chấm dứt nhưng cô vẫn sống rất ý nghĩa từng ngày một cuộc đời mong manh của mình. Niềm cảm phục ngấm vào tim mình dạt dạo xúc cảm.

    Lật lên trang trên nữa mình bắt gặp “Dụ dỗ trẻ con “đi khách””. Chỉ cái tựa thôi đã nói lên nhiều điều. Càng đọc càng thấy ghê sợ. Không phải chỉ có trẻ em gái mới nhiều nguy cơ bị dụ dỗ, xâm hại mà cả trẻ em trai cũng không thoát khi xã hội vẫn tồn tại những kẻ biến thái. Đọc xong đầu óc mình như mụ mị hẳn đi. Mắt thì vẫn đọc những tin khác mà chẳng hiểu gì cả, thông tin không chui được vào đầu nữa. Mình rất ghét xem những tin tức về những mảng tối của xã hội dù biết đó là điều vẫn tồn tại nhan nhản ngoài đời.

    Có phải trang báo cũng là trang đời khi cái tốt và cái xấu luôn song hành tồn tại bên nhau như hai mặt không thể tách rời. Nếu mình nhìn đời bằng đôi mắt long lanh thì trong đó sẽ phản chiếu nhiều tia nắng đẹp, còn như mang đôi mắt hình viên đạn để săm soi chắc chắn sẽ thấy toàn sâu bọ. Và mình muốn đôi mắt mình đừng quá vẩn đục.

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2012 22:54:47 bởi Nón lá >
    #92
      Nón lá 26.10.2012 22:51:33 (permalink)
      Ngày 26 tháng 10 năm 2012

      Chiều mình rủ M qua chợ mua đồ, M hưởng ứng liền và còn kêu rủ thêm T. Ghé hàng bán kẹp tóc tự nhiên nổi hứng mình chọn đôi bông tai "hột xoàn" màu xanh lá nhạt. M khen đẹp và cũng mua một đôi cùng màu. T mải mê lựa kẹp tóc hết lấy kiếng soi bên này lại ngắm bên kia. Nhìn dãy chai sơn móng tay đủ màu mình kêu M mua đi. Mười ngón tay của M lúc nào cũng được tô điểm đến hai ba màu. M hỏi sơn thử được không, cô bán hàng nói được chứ thế là cọ cọ quẹt quẹt. Mình và T xúm vô nhìn rồi cùng chấm màu hồng nhạt có nhủ. Vậy là M mua luôn. Trước khi quay về mình lấy đôi bông tai ra đeo ngay tại chỗ.

      Lúc về thấy chị Q đi ngang mình kêu lại biểu chị nhìn mình coi có gì lạ không. Chị nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên và phát hiện ra đôi bông "hột xoàn" của mình. Chị hỏi mua bao nhiêu, mình nói mười tám ngàn. Chị cười chỉnh lại "phải nói là một triệu tám chứ, ai lại đi đeo đôi bông mười tám ngàn". "Vậy à, hay em nói luôn là mười tám triệu nghen". "Gì dữ vậy". Mình tám với chị nói em đeo đại vì sợ không đeo gì thì dễ bị bít lỗ tai. Chị ừ, có tai đẹp vậy thì phải đeo chứ. (Trời... chắc chết quá... sao càng ngày càng phát hiện ra mình có nhiều thứ đẹp vậy mà mấy chục năm trời mình hông biết.... lãng phí bao nhiêu là năm tháng... )

      Gần giờ về mình qua chỗ M chơi, M rủ "sơn móng tay hông chị?". Mình không suy nghĩ gì ừ liền. Hai đứa kéo qua chỗ T. Mình phân bua với T: "nó mang Hiền ra làm vật thí nghiệm". Đến lúc M chuẩn bị sơn mình lại ngần ngừ, mấy chục năm rồi mình ghét chuyện sơn phết này nên chưa từng quệt cái gì lên móng bây giờ tự nhiên lại đối ý không biết có dại dột không. "Rồi mai mốt chị muốn bôi thì sao?", "có gì em đem chai nước tẩy vô tẩy cho chị". Vậy là mình giao tay cho M rồi tự an ủi: "lâu lâu nên làm cái gì đó khác khác một chút, làm cái gì đó mà trước giờ mình chưa từng làm". T hưởng ứng: "ừ, vậy cho nó trẻ trung".

      M dặn chờ năm phút nữa cho khô "chị đừng đánh máy tính nghe". "Ừ chị tắt máy chứ không có đánh máy". Muốn tắt máy cũng phải gỏ pass vì mình đã lock máy rồi. Gỏ có mấy chữ mà phải rất từ tốn, cả mười ngón đều giơ cả lên nhìn rất chướng và điệu.
      #93
        Nón lá 29.10.2012 22:01:29 (permalink)
        Ngày 29 tháng 10 năm 2012

        Đi khám sức khoẻ định kỳ bác sỹ nhìn vết bầm tím trên tay mình hỏi sao vậy. Mình chưa kịp nói hết câu do đi đánh cầu lông bị đập trúng, bác sỹ đã cười chọc "bị anh nào cắn hả?".

        Cũng vết bầm này lúc ở công ty có người nghe mình trả lời thì không nói gì, có người tếu táo hỏi ngược: "đánh cầu hay đánh lộn ?". Cho nên cũng có lúc bị hỏi tay làm sao vậy mình trả lời luôn "đi đánh lộn...".

        Lúc quay ra cửa bác sỹ vẫn không quên nhìn vết bầm dặn: "phải một hai tuần nữa mới hết". Cũng tại mình thôi, đánh đôi mà không biết đánh cứ di chuyển lung tung làm bạn đồng đội không biết đâu mà né nên bị đập trúng cũng đâu thể trách người ta.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 22:02:41 bởi Nón lá >
        #94
          Nón lá 31.10.2012 22:42:24 (permalink)
          Ngày 31 tháng 10 năm 2012

          Tối hôm qua trước khi đi ngủ mình xoè năm ngón tay đưa sát vô mặt mẹ chọc: "đẹp quá ha". Mẹ trề môi: "thấy ghê...". Mẹ rất ghét những ngón tay sơn phết của mình. Sáng bữa trước đang chuẩn bị đi làm tự nhiên mẹ kêu: "mày xoè bàn tay cho con S coi". Mình đang ngớ ra không biết coi cái gì, mẹ tiếp: "nó sơn đỏ chót thấy ớn". Chị bảy cười: "màu hồng ngoại ơi". Bởi biết mẹ ghét nên tối tối mình càng hay chọc tợn: "lát mẹ ngủ con sẽ sơn mười ngón tay ngón chân mẹ mỗi ngón một màu ..hihi...". Nhà mình chẳng có ai sơn móng tay cả nên chuyện mình làm y như sự kiện lạ.

          Sáng nay đầu giờ làm việc mình đang ngồi ăn chuối thì V chồm qua: "Chị Hiền, em định qua căn tin ăn sáng mà sợ lát trưa ăn cơm không được nên thôi". V dạo này than cứ ăn nửa suất cơm đã thấy khó thở rồi nhưng cũng vui vì như vậy lại có cơ hội giảm cân. Nghe V nói thấy tội quá mình đưa luôn 2 trái chuối còn lại: "Nè, em ăn đi..". "Thôi, em uống cà phê là được rồi". Mình ngạc nhiên: "uống cà phê cũng no sao?". "Cũng đỡ...chị". Mình thôi không nói gì nữa mà ăn hết luôn. Vẫn chưa thấy no mình lấy chà bông ra định ăn tiếp, nhớ tới V mình cầm qua: "Em lấy tờ giấy đi chị cho miếng chà bông nè". "Dạ, chị cho ít thôi". Thấy mình cười cười, V tưởng mình cười câu V nói nên chữa lại: "Có đâu mà cho nhiều". Thật ra mình cười là vì thấy mọi người lúc này cùng mắc một căn bệnh nhà giàu là bệnh sợ ăn. Mời ăn gì cũng chối đây đẩy sợ lên cân. Ngày xưa sợ thiếu ăn, suy dinh dưỡng còn bây giờ ai cũng sợ ăn, sợ mập, sợ cholesterol cao... Bởi vậy mình nói với V "Ăn mà cứ nơm nớp sợ hà". V cười hì hì.

          Giữa buổi sáng V cầm mấy cái bánh in cho mỗi người một cái, mình cảm ơn rồi lát sau lột ra ăn. V hỏi: "chị ăn liền hả?", "ừ, đói thì ăn". "Em lát chiều chiều mới ăn". "Chị thì cứ ăn thoải mái". "Chị ốm nhom hà". Trời ơi, tự nhiên ăn cái bánh mà bị chê ốm nhom..

          Gần trưa anh D đi lấy nước ngang chỗ mình thì dừng lại: "Tay em sao vậy?", đang ngồi làm nghe anh ấy hỏi mình giả bộ kêu lên đầy thất vọng "Trờiiiiiii..... người ta bị cả tuần nay rồi mà giờ anh mới thấy". Mình định phang thêm mấy câu nữa, đại loại như: "anh chẳng quan tâm gì tới em cả" thì anh đã cười cười chữa thẹn và lấp liếm bằng câu hỏi tiếp: "thằng nào cắn em vậy?". Đúng là đàn ông mà, chỉ nghĩ được có vậy thôi. Mình suy nghĩ nhanh để lật ngược thế cờ: "Em nghi quá......chắc...anh.....chứ ai". Anh D giả bộ nhìn quanh vừa đưa tay suỵt suỵt: "đừng có nói lớn, người ta nghe". "Anh...gian.. vậy mà......hihi…".

          Lấy nước xong đi ngang qua chỗ mình anh lại suỵt tiếp: "đừng nói ai nghe". Mình nghinh mặt: "không, em phải nói.... phải tố cáo anh....". Hai anh em cười hỉ hả...

          Giờ cơm mình ngồi đối diện với M, anh D ngồi kế M hỏi sao bữa nay không ăn bún bò. M nói hôm qua ăn bún rồi, hôm nay thèm cơm. Mình nói tiếp: "Ngày mai M sẽ thèm phở". Anh D minh hoạ thêm: "như có bữa thích chồng có bữa thích bồ". M gật gù: "Có cái chồng có mà bồ không có, có cái bồ có mà chồng không có". Rồi hai người tám tiếp. Đột nhiên anh D nói: "bởi vậy có bữa thích chồng có bữa thích bồ phải không Hiền?". Từ khi đề tài chuyển sang "chồng và bồ" mình đã im thin thít giờ bị kêu đích danh mình nói nhanh: "cái đó em chưa biết, từ từ....."

          Chiều LV rủ mình ăn ổi, ăn yaourt đùa là để vote cho LV trong lần bầu chọn sắp tới. Mình chỉ nói: "ăn thì ăn mà bầu thì bầu, hỏng có dính gì với nhau hết". Thấy mình ăn yaour V la lên: "sao chị ăn hoài vậy?", mình cũng thấy vậy: "ừ, hỏng hiểu sao nãy giờ chị ăn quá chừng". V cảm thán: "Người không dám ăn vì sợ mập còn người thì ăn hoài mà không lên cân. Hận !!!!"

          Lát T lại rủ tí nữa ăn bánh canh để lấy sức tập thể dục. Mình trêu vậy thì tập hoài cũng đâu có giảm cân được. Mình no quá muốn từ chối mà sợ mọi người mất vui nên ừ luôn. Cũng may là cuối giờ ai cũng lo làm chừng nhớ lại thì sắp tới giờ về rồi nên dẹp luôn cái vụ ăn uống.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2012 23:04:50 bởi Nón lá >
          #95
            Nón lá 05.11.2012 21:11:29 (permalink)
            Ngày 5 tháng 11 năm 2012

            Chạy vào đọc lại dăm ba câu chữ cũ, hóa ra ngày ấy mình có biết bao nhiêu là bạn bè-thật ra toàn những bạn lần đầu mình mới quen trên net-đã vào đọc và để lại dăm câu đối đáp hay đơn giản là một vài câu khen ... khá dễ thương. Mình biết câu chữ của mình không phải là quá hay nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều tâm sự nên có đôi câu chạm được vào nỗi lòng ai đó vô tình ghé ngang.

            Cũng trong topic đó ngày ấy đã xảy ra "vụ án" mà mình còn nhớ đến giờ. Một kẻ không quen chỉ là một lần tình cờ mình có giúp chỉ dẫn một vài thông tin mà không hiểu sao lại đâm ra cảm kích đến độ theo mình qua tận bên đó. Ban đầu mình cũng vui vẻ nói chuyện, người đó thỉnh thoảng vào đối đáp mình cũng welcome và cũng hồi đáp lại. Rồi một lần người đó ghi những câu đại ý như là những thương nhớ mình đang viết trong topic đó là viết riêng cho hắn. Mình tức đến mất ngủ. Sao có kẻ lại có hành động không trượng phu chút nào như vậy, cố ý làm cho mọi người hiểu sai rằng mình và hắn có gì gì đó với nhau. Mình thì không sao vì mình biết, hắn biết giữa mình và hắn mặt mũi còn chưa tường nữa là nhưng cố ý để những bạn trên net hiểu sai về mình thì không được rồi. Vậy là mình vào viết một câu để ai đọc vào cũng không thể hiểu nhầm đại ý là mình bảo hắn đã tự huyễn hoặc chính bản thân hắn rồi.

            Lúc đó chị đọc được biết mình giận nên hỏi bây giờ em muốn sao, có muốn chị delete bài của hắn không hay có muốn chị làm gì hắn thì nói. Chị vốn nằm trong ban quản trị của nơi đó. Mình nói thôi chị, xét cho cùng bài đăng của hắn cũng không phạm nội quy gì cũng chẳng có lời lẽ thô tục nếu delete hay xử lý thì hắn thắc mắc lúc đó biết trả lời sao. Thôi cứ để vậy, nếu hắn có hành vi gì quá đáng nữa thì sẽ tính. Chị ừ. Từ đó không thấy hắn buông lời ẩn ý gì trong topic của mình nữa. Nhưng có ra những khu vực khác tự mở topic nói xa xôi rằng có cảm tình với một người mà người ta này nọ... nhiều người vào tỏ ý cảm thông rồi góp ý... nhưng mình không care. Chỉ cần không buông lời hàm hồ trong topic của mình hay ở topic của hắn không nêu đích danh tên mình thì kệ, muốn nói gì mặc hắn.

            Sau đó một thời gian chị kể lại là ngay sau lần đó có pm cho hắn khuyên xa gần này nọ, hắn cũng hiểu. Mình cười với chị nói trời ơi hắn nói tùm lum trong box khác, lâu lâu còn vô shoutbox la lên um sùm nhưng em kệ.

            Sau ngày đó mình rất ghét hắn, ghét lắm lắm luôn không thèm đá động gì tới hết coi như chưa từng quen biết.

            Vậy mà giờ đọc lại thấy những câu ngày xưa hắn viết cũng... đâu đến nỗi nào sao ngày đó mình giận dữ vậy. Hay tại lúc đó chưa đủ bản lĩnh, nội công chưa thâm hậu, nên mới nóng tính vậy chứ chỉ cần mình cười xoà cho qua hay đối đáp lại theo kiểu lông lơn vui đùa coi đó như là trò đùa của những người bạn trên net chắc cũng chẳng có gì. Cũng tại mình quá nghiêm túc chuyện tình cảm nên thành ra đã nghiêm trọng vấn đề. Giờ đọc lại thấy mọi chuyện nhỏ như hạt bụi. Vậy mà tên đó đến giờ lâu lâu vẫn còn vào nơi đó ông ổng bóng gió hỏi về mình dù mình đã đi không về ngót nghét cũng đã gần 5 năm rồi.

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 22:29:30 bởi Nón lá >
            #96
              Nón lá 19.11.2012 21:45:48 (permalink)
              Ngày 19 tháng 11 năm 2012

              Mai là 20/11 rồi, nghe M nói hôm nay sẽ đi thăm cô giáo mình cũng muốn đi thăm cô giáo cũ. Nhưng đến giờ vẫn chưa mua gì tặng cô mà đi tay không thấy không ổn. Ai cũng có thể nói quà cáp là phụ, tấm lòng mới quan trọng nhưng dù gì cô cũng là con người thôi. Mình cũng vậy, mình cũng là người bình thường nên cứ tay không đến nhà cô thấy sao sao ấy, có vẻ như hồn nhiên quá độ. Mà hôm nay mình không được ổn, cứ mệt mệt lòng thì bất an vì thấy thời gian trôi nhanh quá mà công việc vẫn chưa đâu vào đâu. Nghĩ vậy mà đâm ra tự gây áp lực cho mình. Tâm trạng không tốt nên cũng chẳng muốn đi mua sắm. M rủ đi mua giầy, mình ngần ngừ mãi đến phút cuối thôi kệ cứ đi vì thật ra mình cũng đang muốn sắm một đôi thay đôi hiện tại đã quá cũ. M nói hiệu giày nổi tiếng V đang có đợt giảm giá. Đến nơi săm soi đủ kiểu nhưng không có đôi nào ưng ý, cái ưng ý thì lại không có size hợp chân. Ôi ngày không may chút nào. Nhưng M cũng mua được một đôi, kể ra cũng đáng công bỏ một buổi tập thể dục. T hỏi sao mình không tập, mình ậm ừ rồi đành khai thật tại hai cái tay bầm ghê quá nên không dám mặc áo ngắn tay đi tập. T trợn mắt nói một câu y chang từng chữ lúc ăn cơm trưa anh D cũng nói khi nghe lý do mình sẽ ngưng đi đánh cầu lông một thời gian: "VẬY THÔI HẢ?!". Mình chỉ biết cười trừ: "bầm ghê lắm, xuống tận gần khủy tay luôn... bởi vậy hôm nay mới mặc áo dài tay nè". Sáng thấy mình mặc áo trắng cài cúc tay áo đàng hoàng và bỏ áo vào quần nghiêm chỉnh L đã cười: "sao hôm nay bận đồ trang trọng vậy" còn T đi ngang khều một cái ra dấu khen. Mình chỉ vào vết vàng vàng trên tay áo trắng nói đó ghê không, T hỏi sao vậy. Mình đổ tại xức thuốc chứ không dám nói tại vết thương do chơi trò bắn súng sơn chảy nước vàng. Rồi phân bua thêm chắc tại da mình mỏng quá. Cả phòng ai cũng chơi nhưng không có ai bị thương nhìn thấy ớn như mình. T kêu kệ nó cứ đi tập đi có ai hỏi T giải thích cho, mình cười thôi nhìn thấy ghê lắm Hiền nhìn còn thấy ghê nữa là. Sao mà xui vậy không biết, không hiểu sao tháng này bầm dập te tua tơi tả dữ vậy. Vết bầm do đánh cầu lông bị vợt đập trúng mới vừa phai thì đã lãnh thêm 2 vết nữa. Mà cái sau đau hơn cái trước, bầm to hơn thiếu điều rướm máu. Cứ như ai đó lấy cây sắt nung đỏ in một dấu tròn lên tay để làm dấu, quanh đó là vết bầm tím lan rộng đến gần khủy tay. Gớm chết đi được.

              Nhưng mà thôi cũng đã hứa với T mai sẽ tập nên về nhà mình lại lụi cụi đi ủi đồ để mai mang đi. Tâm trạng không vui, ể oải cả ngày chắc tại sáng nay mình thở nhiều đường âm quá. Nhất định sau này sẽ rút kinh nghiệm thở nhiều đường dương hơn. Chỉ là đừng nhiều quá mất công lại nổi mụn. Phiền !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 21:53:11 bởi Nón lá >
              #97
                Nón lá 21.11.2012 22:34:40 (permalink)
                Ngày 21 tháng 11 năm 2012

                Một ngày bỗng nhớ

                Đang trên đường về nhà bỗng nhiên nghĩ đến chị, bỗng nhiên muốn viết mail cho chị. Muốn nhân lễ Giáng sinh sắp tới sẽ gởi chị đôi lời hỏi thăm, muốn kể chị nghe đủ thứ chuyện trên đời, muốn làm chị bất ngờ, muốn tếu táo trêu chị. Bâng quơ nhớ câu chị hay nói ngày trước: “cho người ta một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội”. Ngày xưa chị hay nói vậy khi muốn khuyên mình nới lòng ra một chút, muốn mình mở rộng tấm lòng để đón nhận tình cảm của người khác. Mình cứ cười cười nửa như thanh minh nửa như phản bác: “thì em đã cho rồi mà…”. Nhưng thật ra đã cho hay chưa mình cũng không chắc còn chị thì chắc là rất nghi ngờ. Có lẽ chìa một cánh tay ra niềm vui sẽ nhân lên dù có đôi khi chẳng có cánh tay nào nắm lấy, mở lòng ra một chút cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn dăm phần.

                Nhớ gương mặt ngày xưa của bạn. Gương mặt thanh tú của con gái Huế. Chẳng rõ bạn có phải là người Huế hay không nhưng chắc chắn là người miền Trung với chất giọng nằng nặng. Bạn kể hồi mới vô trong này sống mỗi lần bạn nói chuyện là bị bạn bè cười mà bạn không biết họ cười vì cái gì. Mãi sau này mới hay họ cười giọng nói lạ tai của bạn. Bạn dần dần điều chỉnh lại nhưng nghe vẫn còn có chút lạ lẫm. Mình không nhớ chính xác quê bạn ở tỉnh thành nào nhưng vẫn thích nghĩ bạn là con gái xứ Huế. Xứ thơ mộng, dịu dàng, thanh lịch như gương mặt thanh tú của bạn, như chất giọng lạ lùng khó diễn tả của bạn. Như đôi mắt to với hàng mi dài của bạn và thích nhất là mái tóc buông lơi duyên dáng tự nhiên của bạn. Nhớ bạn nhất vẫn là mái tóc đó, vẫn nét duyên trời cho chưa biết điệu đà làm dáng thuở đó. Nhớ bạn, mình muốn lưu giữ nguyên dạng hình dáng cô bạn hồi cấp hai hồn nhiên ấy. Nó là hình ảnh đẹp nhất, trong sáng nhất mà mình hằng yêu mến. Bạn giờ lưu lạc xứ lạ không biết đã ra sao rồi?

                Nhớ thêm một người bạn mình quen qua thư. Ngày đó biết mình sưu tầm tem, thư nào gởi cho mình bạn cũng kèm theo cả chục con tem được cắt ra những những cánh thư khác của bạn. Rồi khi tết đến bạn gởi cả lịch treo tường với những hình ảnh rất đẹp cho mình. Nhớ những cánh thư qua lại với nhiều tâm trạng. Nhớ lần đầu bạn gọi điện về, mình lúng túng chẳng biết nói gì. Nhớ bạn hỏi đã có bạn trai chưa, mình loay hoay tìm câu trả lời chuẩn xác nhất. Rồi từ dạo mình thôi không viết thư nữa bạn cũng ngưng luôn. Đã mười mấy năm rồi còn gì.

                Nhớ có một người bạn cùng lớp chỉ học cùng một năm mà một dạo hầu như tuần nào bạn cũng ghé nhà chơi. Cái cớ ban đầu là đi thăm một vài người bạn cùng lớp, sau đó dần dần bạn chỉ hay ghé mỗi nhà mình. Bạn đến chỉ toàn nói chuyện bâng quơ. Mình vô tư đến ngờ nghệch, thêm một chút ngốc nghếch không phải lúc và cả cái tính tự kiêu cố hữu rất con gái nên thời gian dài như vậy mà vẫn không hiểu bạn có ý gì. Sau này lớn rồi, nhìn lại mới hiểu rõ tình cảnh lúc đó. Nói mình lạnh cũng đúng. Những lúc cần mềm mại con gái, cần nũng nịu ra dấu cho người ta chút tín hiệu thì mình lại đột xuất ngu ngốc một cách lạnh lùng. Giờ bạn có còn nhớ người bạn năm nào cùng bạn gieo vần thả thơ, người mà bạn đã bỏ công ra tập đàn mà tay chân vẫn luống cuống mãi.

                Nhớ một người trong một cuộc vui khi ngồi kế mình đã than: “Con gái Sài Gòn lạnh như nước đá”. Mình mơ hồ hiểu mà vẫn làm lơ. Mình cứ nghĩ người ta và mình vì bị gán ghép nên hơi bị hiểu lầm chút thôi chứ tình cảm có gì đâu nào. Nhưng hình như người ta thì có chút xao động. Những tích tắc chăm sóc, quan tâm đặc biệt ấy bằng giác quan con gái mình vẫn cảm nhận được hết nhưng vẫn lơ đi mà không có chút đáp lại vì cứ nghĩ chắc người ta dao động vì những lời gán ghép thôi chứ thật ra chẳng có ý gì đâu. Rồi một buổi tối khi đi ăn chung cả phòng người đó đã buông lời than thở hay trách móc? Sau này mình nghe kể là người đó đã lập gia đình với một cô bé cùng phòng, người đã vào thay mình khi mình nghỉ việc.

                Sài Gòn đã là tháng mười một rồi nhưng trời vẫn nóng, chưa có dấu hiệu gì là sẽ trở lạnh. Có ngọn gió đông se se lạnh nào đã thổi đâu mà sao lòng lại nhớ nhiều thứ thế không biết !
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2012 22:44:22 bởi Nón lá >
                #98
                  Nón lá 22.11.2012 22:18:42 (permalink)
                  Ngày 22 tháng 11 năm 2012

                  Hôm nay anh H đãi mọi người món gà luộc. T giúp anh đặt 2 con gà rưỡi và thêm 2 bộ lòng. Có cả gỏi ăn kèm cộng với cháo và cơm. Do nhiều nơi đặt hàng quá nên tiệm giao lộn, không đủ 2 con gà rưỡi. Ban đầu không để ý cứ bày ra bàn, đến khi phát hiện ra T gọi điện làm dữ, khăng khăng đòi ông chủ phải tới nơi mà xem đã giao đủ hay chưa, V cũng cằn nhằn gỏi thì không được trộn sẵn và không có cái muỗng đôi đũa nào cả, M cũng góp lời phàn nàn. Mình chẳng biết làm gì chỉ ngồi nhìn. Lát sau mọi người trong phòng xuống đầy đủ và được thông báo lại tình hình. Ai cũng kêu trời, đành ngồi đợi họ giao cái khác. T bắt ông chủ cho người đến giao lại phần gà đầy đủ và mang ba hộp gà ở đây về. T gọi điện hối liên tục đến nỗi ông chủ phải năn nỉ đừng gọi hoài làm ổng không chặt gà được. Mình chỉ biết ngồi im thin thít khi thấy mọi người quá nóng nảy. Mình chịu, gì chứ cãi lộn hay làm dữ để khiếu nại thì mình không có khiếu. Giận lắm thì mình cũng phàn nàn dăm ba câu, còn nếu không vừa ý thì lần sau không thèm mua nữa thôi chứ không thích làm um sùm lên. Ngồi im mãi cũng kỳ nên thỉnh thoảng mình cố cười nói góp chuyện cho có vẻ bình thường.

                  Cuối cùng cũng được giao đồ ăn đầy đủ. T nói tội nghiệp thằng nhỏ giao hàng, mình cằn nhằn nó quá nó không biết làm sao nó nói em đâu có chặt gà em chỉ biết đi giao hàng thôi. Đồ ăn nhiều ăn mãi không hết, V cười hồi nãy thì mình la thiếu giờ lại la nhiều quá rồi nhận xét: "công nhận mình dữ thiệt, hồi nãy cứ nằng nặc bắt anh lại đây mà coi đi...". Mình đã định nói "giờ mới biết sao", nhưng thôi. Trong không khí ăn uống vui vẻ không biết ai đó đã cắt cớ hỏi nếu mua nửa con thì phao câu sẽ cắt làm sao nhỉ, hỏng lẽ cắt nửa cái. Thế là mọi người kiểm điểm lại xem mình mua 2,5 con thì có mấy cái phao câu. Hóa ra tới 3 cái. Mình nói với T: "ổng sợ nếu giao 2 cái T lại gọi điện complaint nữa". V đùa: "chị T, lát ăn xong lên trển gọi điện hỏi coi tại sao tui mua có 2,5 con mà giao tới 3 cái phao câu".... T cười hề hề...

                  Ăn xong lên phòng thấy có tin nhắn mình hi lại. L hỏi số ext của mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu L hỏi mình rồi. Mình phang luôn: "đây là lần cuối cùng chị ghi số ext của chị cho em nhé". Bực tới độ ghi nhầm luôn, phải sorry đính chính lại. Nó nói chị khó tính quá. Mình đang chỉ công việc cho người mới cũng tranh thủ nhắn lại thử em coi em có bực mình không. Nó nói bực hơi hơi thôi, ừ nhưng lần sau thì dĩ nhiên phải bực mình hơn lần trước chứ. Đã có lần mình cũng la nó vụ này, biểu ghi lại đi chứ không phải mỗi lần muốn gọi điện thì lại nhắn tin hỏi cái kiểu như vậy được. Nó dạ dạ rồi mà giờ vẫn vậy. L thanh minh tại chuyển chỗ ngồi nên không còn số nữa. Nó có vẻ giận, mình giải thích tính cẩn thận thể hiện qua từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, em phải rèn tính cẩn thận qua từng chuyện nhỏ để thành nếp. Nó dạ dạ có vẻ hiểu. Mình đã nhiều lần khuyên nó phải cẩn thận hơn trong công việc vì có khi sai một ly đi một dặm. Nó cảm ơn và hứa sẽ cố gắng. Thấy mình làm căng quá L không gọi điện nữa. Mình cũng bận nên lơ luôn. Mãi cuối giờ chiều mệt quá muốn thư giãn chút mình nhắn tin cho nó hỏi hồi nãy định gọi hỏi chuyện gì vậy. L cười bảo định kể về công việc mới và rủ mình tuần tới có lương thì đi coi phim. L đã hứa khi nào chuyển việc thành công sẽ khao mình vì mình đã "tư vấn" cho rất nhiều. Mình hỏi về công việc mới của L. Thế là điện thoại reng ngay, mình bắt máy từ tiếng chuông đầu tiên vì biết tỏng là ai gọi. L cười hì hì, chat dài dòng quá thôi gọi điện nói cho sướng...

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 22:42:36 bởi Nón lá >
                  #99
                    Nón lá 26.11.2012 22:06:37 (permalink)
                    Ngày 26 tháng 11 năm 2012

                    Một ngày làm việc rất ... đuối. Mệt quá mình đi loanh quanh một lát, qua chỗ M nói chuyện dăm ba câu. M than đói mình bảo chỗ chị có bánh kìa, M nói em cũng có nhưng làm biếng ăn. Mình ừ ngay, mệt đến độ có cảm giác đói mà chẳng muốn ăn.

                    Gần cuối giờ mình tự giải lao bằng cách đọc tin tức nhưng cũng không tập trung mấy. Nhấc điện thoại lên hối một bạn gởi dữ liệu, chẳng lẽ chỉ nói toàn công việc không cũng kỳ nên cố bắt chuyện hỏi thăm cho nó có tình người một chút. Bạn đó đang có bầu nên mình hỏi thăm luôn chuyện sinh nở. Mình và bạn đó cùng chung ý nghĩ thích có con trai hơn vì nếu sinh con gái lớn lên nó sẽ khổ tội nó. Bạn lịch sự hỏi lại là mình đã có em bé nào chưa, mình nói chưa lập gia đình và tâm sự thêm thật khó tìm được người vừa ý. Hơn nữa sống một mình đã phải lo lắng nhiều thứ cho bản thân và cho gia đình nếu lập gia đình với một ai đó nghĩa là phải lo thêm những ưu tư của người đó và gia đình họ hàng người ấy. Nghĩ vậy sao thấy... mệt quá. Bạn cười đồng tình. Mình nói thêm, nghĩ vậy cũng chưa đúng vì khối người vẫn lập gia đình được đấy thôi. Chỉ là mình thấy mình hay bẳn tính nên chắc khó sống chung một cách hạnh phúc với người khác.

                    Vậy đó mà chỉ lát sau tự nhiên lại thấy thèm có một ai đó để than thở vài câu, có một bờ vai nào đó để tựa vào. Những lúc mệt mỏi vì công việc điều mình thèm nhất là có một tấm chồng giàu thật giàu để khỏi phải đi làm nữa cứ an nhiên hưởng thụ cho chồng nuôi. Sướng !

                    ...Mình rủ rê M và T đi tập thể dục để có cảm giác vui vẻ, khoẻ mạnh, yêu đời hơn. Chứ cái đà tập một buổi nghỉ một tuần này thì chẳng có tí tác dụng gì. Cuối giờ mình cầm giỏ xách đi qua phòng gym cất đồ trước khi đi thay đồ, anh chàng hướng dẫn nhìn mình nhận xét: "mặc đồ này đẹp nè, đồ kia xấụ..." rồi đùa: "thôi mặc vậy tập luôn đi", mình cười: "mặc vầy tập chắc lát nó đứt bực...bực... hết quá". Anh ta cười: "trời, vậy chắc lấy mềm trùm lên quá". Mình cũng cười: "làm gì có mềm ở đây mà trùm, vậy mới ghê chứ". Mình và anh ta cùng cười rồi mình cầm túi quần áo đi thay.

                    ... lúc leo lên máy chạy bộ mình nổi hứng tăng tốc độ chạy, M và T cũng làm theo nhưng chỉ một chốc thì T đã tếu: "chạy vầy chắc lát rớt đồ hết quá" mình mắc cười nhưng cũng ráng chạy tiếp. Mệt quá, chỉ chạy 5 phút là mình leo xuống tập máy khác. Cuối buổi phát hiện ra T chưa thả lỏng đã đi thay đồ mình nhắc thôi thả lỏng đi để về không bị đau. T đi tới quơ quơ tay, mình quay qua nói với M cố ý trêu T: "T nói lỏng rồi không cần thả nữa"....ba đứa cười vui vẻ... Tập chung vui vậy nên hễ hai đứa nghỉ là coi như đứa còn lại cũng làm theo số đông luôn. Mà công nhận là tập thể dục thấy vui hơn nhiều. T nói hôm nay tập ít thôi, lâu quá không tập giờ chỉ "rô-đai" lại thôi. Mình cười trời ơi gì mà tuần nào cũng rô-đai hết là sao. Lúc ra về anh chàng hướng dẫn mở cửa cho cả bọn đi ra rồi hẹn tháng sau gặp lại. Mình nói với T tập kiểu gì mà ai cũng biết hết trơn hà, thôi mai tập nữa nghen...

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2012 22:08:39 bởi Nón lá >
                    Nón lá 27.11.2012 20:50:35 (permalink)
                    Ngày 27 tháng 11 năm 2012

                    Chiều vừa ra khỏi công ty, vừa thả dốc cầu mình chợt phát hiện ra mặt trăng to và tròn vành vạnh đang treo trước mặt. Trăng đẹp quá mình cứ mải ngước nhìn. Những tháng cuối năm trời rất nhanh tối đúng như cái câu: "Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối". Chỉ mới hơn năm giờ rưỡi một chút mà trời đã sẫm tối, phố đã lên đèn và trăng to một cách đáng ngạc nhiên. Bầu trời dần sẫm màu càng lộ rõ một quầng sáng quanh mặt trăng. Đẹp gì đâu. Mải nhìn mình không hay V chạy vượt lên bên cạnh hỏi: "chị về đường này hả?". Mình nói to để át tiếng xe: "Trăng tròn quá em, mà trăng to ghê... ừ, chị vẫn về đường này mà". Sợ V chưa nghe mình lại la to lên lần nữa và hướng mắt về mặt trăng. V ừ, còn mình thì khàn giọng. Suốt quãng đường từ đó về đến nhà mình cứ nhìn trăng mãi. Vui như gặp lại một người bạn lâu rồi chưa hạnh ngộ. Nhớ hôm trước mẹ kể hồi chiều trời đẹp lắm, một phía thì mây có màu xanh nhạt còn một phía lại xanh như màu nước biển, trời quang và trong văng vắc. Mẹ cứ ngước nhìn mây mãi. Mẹ bảo chưa bao giờ thấy trời đẹp như vậy. Mình và chị đã cười mẹ sao mà lãng mạn. Thật ra là cười trêu mẹ cho vui thôi chứ mình cũng biết đứng trước cái đẹp đâu có ai cầm lòng được, nhất là cái đẹp của thiên nhiên.

                    Nón lá 28.11.2012 21:08:41 (permalink)
                    Ngày 28 tháng 11 năm 2012

                    Trưa mình đi ăn và hát karaoke với phòng cũ, L và mình là 2 người cũ được mời tham dự nhân dịp sinh nhật V và mừng các bạn mới tròn 10 ngày vào phòng. Đợt này phòng có tới 3 bạn mới và 1 bạn chuyển từ phóng khác sang. Mình và L cùng hẹn nhau đi xuống, lúc gặp mình V hỏi thăm: “tay chị hết đau chưa?”, “hết rồi em”. “Sao hôm đó chị không nói em”, “thôi, tình cờ mà. Chị bị vậy người ngoài đâu có biết nên vô tình thôi”. Hôm trước mình đang ăn trưa, V đi ngang kêu và tiện tay nhéo một cái ngay chỗ bầm của mình làm mình đau quá phải la lên nhưng V không biết. Mấy hôm sau mình tiện miệng kể lại, V ái ngại nên luôn miệng nói “sao lúc đó chị không nói em biết”.

                    Sếp giới thiệu mình và L với các bạn mới một cách rất hình tượng: “ở công ty mình có nhiều người ở đầu này lại chạy qua đầu kia, ngược lại có người ở đầu kia lại chạy qua đầu này”. L buột miệng: “loi nhoi”. Cả bọn cười rân. Sếp ngơ ra: “có term mới lạ quá vậy, đúng là ngôn ngữ của teen”.

                    Sắp tới công ty tổ chức văn nghệ, sau khi nghe sếp hát mọi người xúi sếp đi thi thế nào cũng giật được giải “vượt qua mặc cảm”, không “vượt lên chính mình” chứ U chỉnh lại. Mọi người vỗ tay rần rần khi phát hiện ra bạn mới tên P có giọng hát rất “nghề” nghe cứ như ca sỹ chuyên nghiệp, anh N nhận xét: “cứ như lấy giọng của ai gắn vào”. U la lên: “ghen tị kìa”, sếp cười: “ai mà chẳng ghen tị”. Ăn uống ca hát đến gần 3 tiếng mới ra về, lúc lên taxi H nói lớn cho mọi người cùng nghe: “nãy sếp nói gì với chị em nghe hết rồi nghen”. Sếp không đi cùng taxi với mình mà đi xe khác với các bạn mới vì không thể dồn hết lên 1 chiếc taxi. Không có mặt sếp mọi người tha hồ nói xấu sếp, mình chỉ cười cười: “trời, thính dữ”. “Có phải sếp nói đi đâu thì đi khi nào mỏi gối thì về với anh, đúng không?” H la lên để chứng minh là mình nghe rõ cả. Mình phản đối: “làm gì có chữ mỏi gối trong đó”. “Ừ, mà chị có công nhận nội dung là đúng như vậy chỉ có khác câu chữ thôi không? Mà em còn thấy rõ là lúc đó sếp đến bên cạnh quàng vai như bạn bè nữa.” Trời có chuyện đó à, chắc là sếp quàng vai L. Sếp nói chung cho cả mình và L mà.

                    Chiều mình hỏi M hôm nay có tập không, M nói không. “Chị đã tìm được người mới ở bộ phận khác tập chung rồi”, mình vui vẻ thông báo. “Chị có mới nới cũ nghen”. “Là em bỏ rơi chị trước nên chị phải đi tìm partner mới chứ bộ”. nãy đi ăn mình và L đã hẹn nhau cuối giờ sẽ gặp nhau ở phòng gym. Mình qua hỏi T lát có tập không T nói có công chuyện. Hả, hôm qua cũng có công chuyện rồi hôm nay lại có công chuyện nữa. T giải thích là đi đổi đồ. Mình cười vậy chắc mai sẽ mắc công chuyện là bận thử đồ phải không, thử đồ hôm nay mới đổi về đó. T cười Hiền làm ngại quá. Thế là T đổi ý đi tập với mình. Mình quay qua hỏi V: “hôm nay em không đi học phải không?”. V gật, “vậy có đi tập không?”. V cười lắc đầu. Tuần trước V hẹn tuần này, hôm qua V hẹn hôm nay. Hôm nay V lại…. Mình nói với T: “V vẫn… cương quyết… không tập”. V cười: “em cứ bị chì chiết cái vụ này hoài”.

                    Lúc L vào phòng tập mình giới thiệu: “đây là chị T cùng phòng với chị. T vui vẻ”. “Thôi gọi là T dze dzủi đi” T đề nghị. “Ờ vậy cho nó … bí hiểm”. Cả ba đứa cùng cười, T nói tiếp: “vậy đi, T dze dzủi. À mà kêu một hồi chắc lại lộn thành T dze dzản lắm à”. Lại ôm bụng cười. Mình qua máy tập chân, T ngồi ở máy tập tay kế bên nhìn lên tay mình thấy còn dấu ấn hôm đi bắn súng sơn nên hỏi: “tay Hiền đến giờ vẫn còn vậy hả, đúng là mỏng manh mà”. Mình đang tập mà không thể nén cười nên phải dài giọng nói: “…không được chọc bạn khi bạn đang tập…”. “Ờ.. thôi bạn tập đi”, T ngoan ngoãn đứng lên đi qua chỗ khác.

                    T về trước, hỏi mình có về chung không mình nói ở lại thêm 5 phút nữa. Vì hôm nay là ngày đầu tập chung với L nên mình muốn về cùng L. T chào mình về. L nói chị đó nhìn mặt là thấy vui rồi. Mình thích tập chung với T vì lúc nào cũng vui. Ra về mình và L lại hẹn hò mai đi xem phim, còn phim gì thì tới rạp rồi tính. Có phim gì thì coi phim đó, không quan trọng.

                    Nón lá 30.11.2012 22:48:57 (permalink)
                    Ngày 30 tháng 11 năm 2012

                    Hôm qua đi xem phim với L có nhiều chuyện vui, L giữ lại vé xem phim để làm kỷ niệm. Ban đầu L search phim lúc 19 giờ rồi hỏi mình thích xem phim nào, rạp nào. Mình đòi xem suất lúc 18 giờ vì không muốn về trễ. L định tan giờ làm đi ăn rồi mới đi coi phim, nghe L nói mình mình mềm lòng ngay nên đồng ý luôn. Gì chứ vừa được ăn vừa được coi phim thì mình không thể phản đối rồi. Mình muốn xem phim Skyfall của 007, L nghe mọi người đi xem về chê nhiều nên muốn xem phim khác. Mình nói 007 là phim bom tấn mà phải coi cho biết, L ok. Hai đứa cùng thống nhất ý kiến là “kệ, dở thì dở cứ đi coi để còn biết mà “bình loạn” với mọi người”. Mình kêu L tìm quán ăn nào tiện đường đến rạp luôn, L hỏi ăn mình gà được không rồi đề nghị ăn cơm gà. Gà thì không có vấn đề gì nên mình cũng đồng ý nhưng ngần ngừ một lát rồi nhẹ nhàng hỏi: “Có thể ăn món gì đó khác cơm không? Ngày nào cũng ăn cơm ngán quá”. L cười ngất: “vậy thì nói đại đi còn bày đặt ngựa ngựa nữa”. Mình đang vui nên không chấp. L đưa ra món hủ tiếu nai xa tế. Hôm trước đã nghe H và V khen món này nức nở mà mình chưa ăn lần nào nên mình gật đầu ngay. Vậy là L có nhiệm vụ tìm quán, tìm đường đi. Gì chứ đường đi thì mình không rành nên mọi sự trông cậy vào L.

                    Cuối giờ mình nhắn tin cho L sẽ đợi nhau dưới đường ngay trước cổng công ty. Mình đợi khá lâu vẫn chưa thấy L đâu, gọi điện thì L nói mới bắt đầu xuống thế là đợi thêm khoảng 10 phút nữa. Phải là ngày thường chắc mình sẽ nhăn rồi nhưng vì hôm nay được đãi ăn nên thôi, ai lại đi gây chuyện với nhà tài trợ bao giờ nhỉ. L xuống trễ nên sợ nếu đi ăn hủ tiếu nai thì không kịp giờ “hay là đi ăn cơm gà vì nó tiện đường hơn?”. Mình vẫn muốn ăn hủ tiếu vì món đó lạ nên L “ừ, thôi đi”. L dẫn đường, vừa đi vừa tìm cuối cùng cũng đến đúng địa chỉ nhưng quán đóng cửa, hỏi ra mới biết quán chỉ bán ban ngày thôi. Đây là quán L search trên net, ai dè trên đó lại không ghi đầy đủ thông tin nên lỡ dở cả. Hai đứa quay ra khỏi hẻm, thấy có quán đầu hẻm mình nói thôi ghé ăn đại chắc là hôm nay không có duyên với hủ tiếu nai rồi. Nhưng trời không phụ lòng người, hóa ra quán này cũng bán món đó. L kêu 2 tô và 2 ly nước sâm. Khi chủ quán bưng 2 tô ra nhìn nước có màu nâu nâu rất giống cháo lòng lại không thấy cọng hủ tiếu đâu mình thắc mắc trong lòng: “sao L lại gọi cháo nhỉ”. Chỉ khi lấy đũa trộn lên mới thấy hủ tiếu bên dưới. Món này nhìn rất lạ, nước sền sệt nâu không giống nước lèo trong của hủ tiếu như bình thường. Gắp thử một đũa, vị rất lạ có mùi đậu phộng beo béo. Thịt nai khá mềm chấm với một loại nước chấm trong như nước lã mà mình và L đã thử trước, không phải là nước mắm nhưng có vị chưa chưa ngọt ngọt. Cảm giác ban đầu của hai đứa là ăn khá lạ nhưng không ngon lắm. Mình chợt nhớ ra món này có tên là hủ tiếu nai xa tế mà phải cho xa tế vào nữa thì mới đúng. Mà đúng thật, cho xa tế vào ăn khác hẳn. Rất ngon. Thấy có hiệu quả mình cho thêm xa tế vào cả tô hủ tiếu và nước chấm. Hai đứa tấm tắc, thật đáng công mình lặn lội đi tìm. Ăn xong đi lấy xe L nhìn mình cười: “nhìn mặt chị đỏ như mới ăn ớt xong” nó cứ nhìn mình cười cười tưởng nó nói mặt mình đỏ như mới vừa làm chuyện gì mờ ám xong ai dè chỉ là “...như mới ăn ớt xong”, mình nói ngay: “thì xa tế là ớt mà em”.

                    Lúc nãy đang ăn L nhắc sợ sẽ không kịp coi phim, mình nói kệ trước khi vào phim rạp thường chiếu quảng cáo khoảng mười phút nữa. Mình cũng nghĩ sẽ trễ giờ nhưng kệ, đi chơi mà vội vội vàng vàng chi bất quá thì coi phim khác thôi. Nhưng hóa ra hôm nay là ngày may mắn, đến rạp chỉ trễ đúng 10 phút nên mình đoán cũng vừa kịp. Hôm nay là ngày giảm giá định kỳ hàng tuần của rạp nên vé khá rẻ. Phim chỉ mới bắt đầu chiếu, rạp khá vắng vì phim này chiếu cũng hai ba tuần rồi. Hàng ghế mình ngồi có một cặp đã ngồi ngay chính giữa nên L đi vô trong: “bỏ 1 ghế đi chị, hai đứa mình ngồi đây cho nó riêng tư”. Mình không thể không nói: “trời, làm như tụi mình là les không bằng”. Mới coi mấy cảnh đầu mà L đã liên tục: “hồi hộp quá”. Mình vừa bước vô rạp đã thấy thất vọng rồi nên cứ im thin thít, rạp này có vẻ cũ và không đẹp. Cảnh nào L cũng hồi hộp, mà càng hồi hộp nó càng nói nhiều. Cứ tưởng L miệng mồm lanh chanh thế thôi chứ có gì đâu mà căng thẳng nhưng đến khi nó ôm chặt tay mình và càng bấu chặt hơn khi có cảnh gay cấn mình mới biết nó nói thật. Vậy mà còn bày đặt nhận xét người khác: “thằng đó nãy giờ la mấy lần rồi”, “thì em có thua gì người ta đâu”. “Vậy hả chị, em la vậy mọi người nghe hả ?”, “sao không nghe”. Nó cứ y như là lồng tiếng cho phim vậy, cứ trên màn ảnh bắn đùng cái nào là nó hét cái đó. Cảnh xe lửa lao vào đường hầm thì khỏi nói, L hét hifi luôn. Mình cười với L nhận xét: “hôm nay xem phim này như là xem phim 3D vậy..” L ngơ ra không hiểu, mình tiếp: “… mà em là 1D trong đó”. Nó bật cười và đánh lên vai mình. Có nhiều cảnh L không hiểu, mình phải giải thích cho nó. Cảnh cuối khi món quà bà sếp vừa qua đời tặng lại cho 007 là chú chó để bàn bằng sứ có khuôn mặt rất ngầu, trong rạp có tiếng cười. Mình nghiêng người nói với L: “con chó là biểu trưng cho lòng trung thành, bà ta tặng lại cho 007 ý là trung thành với đất nước”. Giải thích xong mình thấy buồn cười quá nên tự nhận xét: “lại thêm 1D nữa”.

                    Ra lấy xe L nói giờ này mà tim vẫn còn đập thình thịch “nhưng phim cũng đâu có dở đâu phải không chị”. Hay thì cũng không phải là hay lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ, coi được thôi. Về đến nhà mình nhắn tin cảm ơn L đã cho mình một buổi tối rất ấm cúng vừa no bụng vừa no mắt. L hihi “miễn chị vui là được”.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2012 22:51:13 bởi Nón lá >
                    Nón lá 19.12.2012 20:13:13 (permalink)
                    Ngày 19 tháng 12 năm 2012

                    Tối, ra khỏi công ty chạy dọc theo con đường bờ kênh tầm nhìn rất thoáng đãng. Nhìn thành phố lên đèn chợt nhận ra nơi mình sống cũng rất đẹp. Không phải là nét đẹp rực rỡ, hào nhoáng, lộng lẫy. Không đẹp lộ lồ để ai cũng phải trầm trồ. Mà giống như một người đã sống bên cạnh rất lâu chợt một hôm nhìn kỹ thấy có những nét đẹp sâu lắng, không quá tệ hay nhạt nhòa như thường ngày. So với những thành phố ở các nước phát triển khác chắc chắn là không bằng, nhưng với một kẻ có mấy khi ra khỏi đất nước như mình thì vẫn là đẹp rồi. Không quá sắc sảo, chỉ mặn mà ưa nhìn thôi.

                    Chỉ còn một tuần nữa là Giáng sinh, thời tiết vẫn chưa trở lạnh. Mình vốn dĩ đạo Phật nên Giáng sinh chỉ như một ngày lễ thường thôi, có thêm chút sinh động, náo nhiệt cho đời thêm vui. Ở VN Giáng sinh vẫn phải đi làm nhưng công ty nào cũng có trang trí, ít nhất là một cây thông Noel to giữa đại sảnh. Nhìn cũng vui mắt. Công ty mình hôm đó có tổ chức vui chơi một chút, phòng nào cũng giăng giây, dán giấy trang hoàng để cùng tham dự thi đua.

                    Chủ nhật rồi mình ôm Mật mã Tây Tạng đọc đúng một ngày trời, từ chín giờ đêm thứ bảy đến chín giờ đêm chủ nhật đọc cho xong 888 trang sách. Toàn bộ tập mười mình thích nhất là đoạn đầu miêu tả những thành tựu của người xưa. Tập cuối này nhóm người Trác Mộc Cường Ba chìm hẳn, bất lực, thúc thủ một cách đáng thất vọng.

                    Lang thang trên net mình phát hiện ra một trang mạng cho thuê sách. Thích nhất là có thể thuê sách không thời hạn, có thể đọc bao lâu tùy thích thế là hý hửng đăng ký một loạt sách. Bây giờ chỉ sợ không có đủ tiền thế chân và không có thời gian để đọc thôi.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2012 20:18:13 bởi Nón lá >
                    Nón lá 21.12.2012 22:52:50 (permalink)
                    Ngày 21 tháng 12 năm 2012

                    Hôm nay là một ngày đặc biệt nên nhất định mình phải ghi lại để sau này còn nhớ mình đã làm gì trong ngày được đồn đoán là "tận thế" này nên dù đã mười giờ đêm vẫn lót tót chui vào đây viết nhật ký.

                    Sáng chuẩn bị đi làm trong tủ mình chỉ còn một áo kiểu màu nâu và một áo thun trắng đã ủi sẵn. Hôm nay mọi người trong công ty được khuyến khích là mặc màu đỏ hoặc xanh lá cây để làm buổi party đón giáng sinh. Mình mấy ngày trước nghĩ mãi cũng không thấy có cái áo đỏ hay xanh lá nào có thể mặc được. Có một cái áo kiểu màu đỏ nhưng khá chật không thoải mái nên mình lâu rồi không đem ra mặc. Hôm nay thứ 6, vậy là chỉ có áo thun trắng thôi. À, mà hình như mình có cái áo thun màu đỏ mà. May mà nhớ kịp, thôi lấy ra ủi cho kịp. Đến bãi giữ xe thấy khá nhiều người trong màu đỏ rực hoặc là xanh biếc, tự nhiên thấy vui vui. Vì vui nên nổi hứng bất chợt lôi điện thoại ra soạn tin nhắn chúc tất cả bạn bè có một ngày thật đặc biệt và sẽ sống lâu trăm tuổi. Lác đác có vài tin nhắn lại. Gần trưa có một tin nhắn làm mình bật cười: "Trời, ai vậy?". Khi biết ra là mình H cảm ơn rồi hỏi thăm, mình thiệt tình đáp lời. H gọi lại nhằm lúc mình đi lãnh bánh, lúc về thấy cuộc gọi nhỡ mình nhấc máy gọi cho H. Tám được một lát thì điện thoại tự nhiên tắt tiếng. Ngay sau đó H gọi lại biểu do điện thoại mất sóng, đến lần "mất sóng" thứ hai H vẫn kiên nhẫn gọi lại cho mình, vừa cầm máy mình đã cười lớn: "Trời, sao giống phim nhiều tập quá. Điện thoại gì mà mất sóng hoài vậy?". Nói chuyện với H rất vui, còn rủ mình khi nào rảnh xuống nhà chơi.

                    Trưa M hỏi T có ngủ trưa không, T biểu thôi hôm nay không ngủ đâu. Mình ngứa miệng nên chen vô: "T nôn quá nên ngủ không được hả? Nôn tận thế phải hôn". T cười hà hà....

                    M báo IT đã chuyển số điện thoại xong rồi vậy là mình dọn qua chỗ mới ngồi. Trong vòng một năm mà đã đổi chỗ ba lần, thiệt là long đong... hix hix... Dọn nhà mới biết hoá ra mình có nhiều đố linh tinh ghê, rinh qua rinh lại mấy lượt mới xong mình nói với M: "chiều nay chị khỏi tập thể dục"

                    Dọn nhà vừa xong là tới giờ liên hoan văn nghệ rồi nên M kêu xuống sảnh coi. Khi BTC phát đoạn video clip các anh sales trong công ty "nhảy ngựa" ai cũng cười nghiêng ngả. Vừa cười vừa vỗ tay không ngớt, không khí sôi động hẳn lên. Chương trình chưa hết nhưng đứng xem mỏi chân quá nên mình và M quay về phòng, sau đó mình tranh thủ về luôn để còn đi dự đám cưới T. Mà T cũng hay thiệt khi chọn ngày "tận thế" để làm đám cưới.

                    Mình và T là bạn học cấp 2. Hồi mình còn nhỏ thường ai ở quận nào thì học trường ở quận đó nên bạn bè cấp 2 toàn là những người cùng trong một quận, khá gần nhà. T bây giờ là cô giáo rồi, lại dạy ở trường ngày xưa tụi mình cùng học chung nên đi dự đám cưới T cũng có các thầy cô cũ. Mình vốn không thích đi đám cưới nên đã định không đi, gọi điện định gởi thiệp cho V nhưng V khuyên đi đi. Mình than đi phải trang điểm rồi mặc đồ đẹp nữa, mất thời gian lắm. Vô đó ngồi đợi rất lâu mà chẳng biết nói chuyện gì. V kêu cứ mặc đồ bình thường thôi, thì vô đó ngồi chung đám bạn học cấp 2 tụi mình. À, mặc đồ bình thường thì... ok.

                    Bước vào phòng tiệc mình tá hoả gì mà đông quá, muốn tìm bàn của đám bạn cũng không dễ. Mình vội gọi cho V hỏi đang ngồi ở đâu. Không ngờ T bạn bè đông đúc đến thế, cũng phải đến 40-50 bàn. Tr nói tại nó đợi đến bây giờ mới cưới nên ai cũng đi, V nói liền vậy chắc nếu V và H mà cưới chắc còn đông hơn hả. Cả đám bạn chỉ còn sót lại mình và V thôi, tụi nó đứa nào cũng có con hết rồi. Thậm chí có đứa còn có tới 3 mặt con. Đám bạn ai cũnng phát tướng không ít thì nhiều chỉ riêng mình đứa nào cũng nhận xét là vẫn y hệt ngày xưa, vẫn "roi roi" không mập cũng chẳng ốm. Tụi nó đứa nào cũng nói nhiều, xáp vô là mày tao rôm rả. Mình chỉ ngồi nghe thôi. Nghe nhiều nhất là câu: "chừng nào cưới vậy, đừng có làm bất ngờ như T nha". V thì mạnh dạn nói luôn: "Tao sống một mình". T thỏ độp lại: "Mày tu hả". "Không, tao không tu nhưng tao sống một mình".

                    Giữa buổi tiệc cả đám kéo nhau đi chào thầy cô cũ. Trong những đồng nghiệp của T có cả những thầy cô cũ của bọn mình ngày trước. Thầy cô ai cũng nhớ mặt mình. Cô L dạy sinh còn nhắc kỹ: "em tặng cô cuốn sách in hình các loài động vật... đúng không?" Mình cũng chỉ nhớ chuyện này vào ngày 20/11 vừa rồi thôi. Hôm đó định ghé thăm cô mà không biết mua quà gì tặng, rồi cố nhớ lại hồi năm trước mình có ghé nhà cô mình đã mua món gì nhỉ. Nghĩ mãi mới nhớ ra mình đã mua tặng cô cuốn sách có in hình màu các loài động vật khá đẹp. Vậy mà cô vẫn nhớ như in. Cô chỉ mình thầy Hải dạy toán đang ngồi bàn phía kia. Thấy mình và cô nhìn thầy giơ tay chỉ, ngầm ý đã nhận ra mình. Mình vội qua chào thầy. Thầy nhớ hết tất cả bọn mình. Thú thật là nếu gặp tình cờ ngoài đường chắc mình không nhận ra thầy đâu nhưng thầy thì vẫn nhớ từng đứa một. Thầy nói mình vẫn vậy, không khác gì ngày xưa. Thầy thì mái đầu đã bạc trắng hết...
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2012 23:05:04 bởi Nón lá >
                    Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9