Nhật ký đọc sách (sách đã đọc)
Bài giảng cuối cùng - Randy Pausch
Quyển này đã nghe nói lâu rồi, giờ mới có thể đọc được. Nửa đầu quyển sách khi tác giả kể câu chuyện về tuổi thơ của mình hay hơn hẳn nửa sau quyển sách, theo mình là hơi khô khan và ý đồ rao giảng quá rõ ràng nên mình thấy ít đặc sắc hơn.
Ấn tượng mạnh nhất là chi tiết ông cầm lon nước ngọt đổ thẳng lên nệm chiếc xe hơi mui trần mới mua của mình cốt chỉ để các cháu không phải lo ngại chuyện làm bẩn xe mới của cậu. Lối giáo dục này dường như rất khác biệt với cách dạy con của đa số mọi người. Có lẽ nó xuất phát phần nào từ kỷ niệm thời thơ ấu khi ông được cha mẹ cho phép tự trang trí hay nói đúng hơn là tự vẽ những gì mình thích lên tường căn phòng mình. Dù mẹ ông là người khá nghiêm khắc nhưng cuối cùng bà vẫn đồng ý. Và căn phòng đó đã được giữ nguyên như thế đến tận ngày ông sắp qua đời vì bệnh ung thư. Mỗi khi về nhà ông đều thích vào căn phòng đó, nhìn những hình vẽ trên tường ông lại thấy cha mẹ mình tuyệt vời biết bao vì đã để cho mình trang trí căn phòng theo lối không giống ai. Mỗi khi có khách ba mẹ ông cũng giới thiệu căn phòng với niềm tự hào tương tự.
Chính cách giáo dục của ba mẹ đã rất nhanh rèn ông trở thành người độc lập suy nghĩ, luôn đặt câu hỏi và theo đuổi những ước mơ tưởng chừng viễn vông nhất. Và ông muốn truyền lại tất cả những điều đó cho các con bằng chính câu chuyện đời mình.
2/8/2012
Độc giả thứ 7 – Lôi Mễ
Nằm trong series truyện về tâm lý tội phạm của Lôi Mễ mà mình đã đọc “Đề thi đẫm máu”, Độc giả thứ 7 cũng nói về Phương Mộc từ thời còn là sinh viên đã chứng kiến các vụ án mạng xảy ra trong trường.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2012 14:06:34 bởi Nón lá >
Cái ghế trống - Jeffrey Deaver
Thêm một tác phẩm nữa của Jeffrey Deaver viết về nhà hình sự học Lincoln Rhyme. Theo đúng phong cách của Jeffrey Deaver, truyện luôn luôn có bất ngờ, kịch tính ở những phút cuối. Ngay lúc tưởng chừng mọi sự đã kết thúc suông sẻ thì biến cố xuất hiện. Trong vụ án này Amelia Sachs bị thử thách nhiều nhất khi cô ngỡ ngàng tưởng như mình đã sập bẫy tiếp tay cho kẻ thủ ác, rồi sự cố giết cảnh sát, tương lai ngồi tù không tránh khỏi …
11/8/2012
Hoa bên bờ - An Ni Bảo Bối
Tác giả bảo có nhiều độc giả viết thư cho cô rằng mỗi đêm trước khi đi ngủ phải đọc vài trang sách của cô mới có cảm giác yên tâm. Mình tin điều đó. Rất nhiều đoạn trong sách mình thấy có mình trong đó. Và đọc An Ni người ta cảm thấy được an ủi, rằng ở đâu đó cũng có người giống mình và người đó vẫn sống tốt, sống yên ổn. Vậy chắc chắn mình cũng không phải quá dị biệt và có quyền được sống yên ổn như mình muốn.
14/8/2012
Totto-chan bên cửa sổ - Kuroyanagi Testuko
Một câu chuyện quá ư dễ thương và sinh động không ngờ. Nếu như đứa trẻ nào cũng được học ở một ngôi trường như Tomoe thì có lẽ việc học không trở thành gánh nặng mà là niềm vui bất tận. Cho nên Totto-chan là cô bé vô cùng may mắn khi được học trong một môi trường gần như là thiên đàng tuổi thơ, cô bé thật rất may mắn khi có một người thầy hiệu trưởng tuyệt vời và một người mẹ rất tâm lý.
Chỉ đọc vài trang đầu mình đã thấy thật hạnh phúc khi được cầm trên tay một quyển sách thú vị đến như vậy. Mình cười đến chảy cả nước mắt với đoạn kể về “Thử thách sự gan dạ”, ôi trời ơi trẻ con đến thế là cùng và cũng đáng yêu quá đi mất.
25/8/2012
Đêm đầu tiên – Marc Levy
Là phần tiếp theo của quyển Ngày đầu tiên, đây có lẽ là bộ tiểu thuyết tình cảm hơi lạ của Marc Levy vì được trộn lẫn nhiều các yếu tố tìm kiếm phám khá, săn đuổi kiểu Dan Brown.
2/9/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2012 22:26:44 bởi Nón lá >
Búp bê đang ngủ – Jeffrey Deaver
Là một truyện khác của Jeffrey Deaver, người sáng tạo ra thám tử Lincoln Rhyme, viết về chuyên gia phát hiện nói dối Kathryn Dance. Vẫn là phong cách của ông bất ngờ đến giây cuối cùng nhưng vụ án được phá thông qua một phương pháp khác-phán đoán diễn tiến qua tâm lý, hành vi-chứ không phải vật chứng.
Bạn mình cho rằng quyển này không hay bằng so với loạt truyện về Lincoln, vì nó logic hơn. Mình lại nghiêng về Kathryn vì đơn giản cô là… nữ thám tử. Cô vốn không phải là dân hình sự của các vụ chuyên án theo kiểu mạnh bạo, giỏi võ, thiện xạ mà xuất thân là nhà tâm lý học. Có sự yếu đuối, nữ tính, sự lo sợ cho an nguy gia đình của một bà mẹ góa như biết bao phụ nữ khác khiến cô không khác mấy với những bà nội trợ xung quanh. Cho nên mỗi khi đối diện với tội phạm cô chỉ có duy nhất một vũ khí sắc bén là khả năng nắm bắt tâm lý đối tượng từ đó phán đoán hướng hành động tiếp theo của hắn. Những thứ đó xem ra cũng rất mong manh nên nguy hiểm cho bản thân càng cao.
9/9/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2012 22:25:51 bởi Nón lá >
Sông ngầm – Lôi Mễ
Một dạng phá án bằng khoa học tâm lý tội phạm nhưng theo kiểu phương Đông đậm đặc chất quân tử Tàu để xây dựng hình tượng thần thám Phương Mộc.
Mình ghét nhất trong truyện này là các nhân vật nam cứ đốt thuốc liền tay, có thể nhịn ăn nhịn uống chứ không thể nhịn hút, đặc biệt là nhân vật chính. Do đồng chí công an này phải động não nhiều hay đó cũng là một nét đặc trưng của xã hội phương Đông chưa tiến bộ, chưa hiểu hết tác hại của thuốc lá? Và nếu như những độc giả thanh niên say mê hình ảnh thần thám Phương Mộc cũng bắt chước thói quen này thì có lẽ lợi bất cập hại.
14/9/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2012 17:35:23 bởi Nón lá >
Vụ án phòng thí nghiệm - Kenvin Anderson
Đã xem file Hồ sơ mật (X file) nên bắt gặp một quyển sách viết về nhân viên FBI Mulder và Scully mình đã không ngần ngại mở ra xem. Tuy nhiên có lẽ sách quá mỏng nên vẫn chưa “đã”, vụ án kết thúc quá nhanh chóng, đơn giản.
14/10/2012
First Comes Baby - Janice Kay Johnson
Là truyện hiếm hoi tự dịch của các bạn trên net mang đậm tính nhân văn khi nhân vật nữ phải sống những tháng ngày khổ sở, gần như đánh mất bản thân mình sau tai nạn bị hãm hiếp kinh khiếp đến suýt chết. Đó là bước ngoặt định mệnh đau buồn của cô. Và một bước ngoặt khác khi cô muốn có con mà không muốn có chồng. Cuộc đời cô lại một lần nữa thay đổi. Lần này khác hơn là cô đã mở rộng lòng mình tiếp nhận sự giúp đỡ của bạn bè, gia đình để đương đầu với những ám ảnh sợ hãi dai dẳng từ sau biến cố đó.
Mình thích câu chuyện này, kể cả nội dung và cách dịch.
27/10/2012
Mọi điều ta chưa nói – Marc Levy
Truyện viết về tình cha con rất xúc động. Mình thích từng khoảnh khắc trong truyện.
Đầu tiên là chi tiết nhỏ xíu thôi, đó là khi Stanley lựa lúc Julia nói chuyện điện thoại để thanh toán các chi phí cho chiếc váy cưới của cô. Nhưng sau đó khi hay tin cha cô vừa qua đời ở Paris và tang lễ sẽ được cử hành vào đúng ngày đám cưới của cô. Anh vội đưa cô ra khỏi tiệm áo cưới và không quên lấy lại tấm chi phiếu đã đưa cho nhân viên cửa hàng. Một tình tiết nhỏ nhặt nhưng nó đúng y như ngoài đời, chẳng ai dại gì đi thanh toán một khoảng tiền lớn như thế nếu biết chắc đám cưới sẽ bị hoãn. Đọc đến đó mình không khỏi mỉm cười và khen cho tác giả vừa thực tế vừa tinh tế.
Khi cử hành xong đám tang cha, ngày chủ nhật đáng lý ra là ngày nghỉ trong tuần trăng mật của cô nhưng trong tâm trạng trống rỗng không có việc gì làm Julia đã đến công ty. Ở đó cô đã gặp vài đồng sự vẫn đang miệt mài làm việc thâu đêm cho dự án phim hoạt hình sắp tới đang có nguy cơ bị trễ hạn. Cô lập tức triệu hồi tất cả những người trong bộ phận đến để cùng nhau nghĩ ra thuật toán cho những chú chuồn chuồn có thể bay lên đáp trả cuộc tấn công của đội quân bọ ngựa. Và thật bất ngờ một tân binh trẻ măng đã tìm ra cách. Anh ta ấp úng khi trình bày cho ba mươi sáu người khác cùng nghe nhưng khi anh mở máy và làm cho chú chuồn chuồn cất cánh vẽ một đường cong tuyệt đẹp trước khi bay lên cao thì tất cả mọi người đều thôi chế giễu mà chuyển sang hoan nghênh. Mình thích không khí làm việc đó. Thích khoảnh khắc sống hết mình cho công việc, thích cảm giác giải quyết được công việc tưởng chừng như bế tắc. Rất tuyệt vời và đầy xúc động. Trong thực tế mình biết công việc đó rất vất vả nhưng dưới ngòi bút của tác giả nó đầy sây mê và cuốn hút. Tự nhiên khoảnh khắc đó mình yêu công việc của Julia vô cùng. Nó không đơn thuần là công việc, nó là đam mê, là ước mơ, là sự sống. Một lần nữa mình rất thích những người phụ nữa sống động và có một vẻ đẹp kỳ lạ thông qua niềm say mê công việc trong những trang sách của Marc Levy.
Ban đầu theo lời miêu tả của Julia mình cứ ngỡ cha cô là một người luôn bận rộn, hơi vô tâm với con cái và khá là độc đoán trong việc dạy dỗ con. Nhưng dần dần đã hé lộ ra một người cha khác mà chi tiết ấn tượng nhất là khi ông hỏi cô tại sao khi đi ngủ cô không bật đèn lên để đọc sách mà thích chui vào mền đọc dưới ánh đèn pin. Cô bảo để ông tưởng cô đã ngủ. Ông hỏi tiếp vậy có khi nào đèn pin của cô bị tắt giữa chừng chưa. Lúc đó cô mới chợt giật mình hồi tưởng lại, quả thật chưa bao giờ nó tắt giữa chừng. Ông hỏi tiếp thế con tưởng đèn pin của con có phép màu à khi mà con chưa lần nào thay pin cho nó. Một chi tiết nhỏ mà nói lên nhiều rất nhiều điều. Rõ ràng ông không hề độc. Bởi khi cô cứ an tâm tưởng cha không hề hay biết việc mình trốn trong chăn đọc sách thì thật ra ông đã biết hết nhưng vẫn giả vờ không biết. Chẳng những không cản mà khi thấy cô thích làm điều đó ông đã để cô tự do làm theo ý mình và con chiều theo ý cô để giả vờ như không biết. Ông còn âm thầm tiếp tay thay pin cho con để con ông được sống trọn vẹn với ước mơ, với sở thích của mình. Một người cha tâm lý và chú ý đến từng chuyện nhỏ nhặt như vậy không thể là người cha vô tâm hay độc đoán được. Ông âm thầm lo lắng, chu toàn cho con. Và cũng bởi ông không nói nên Julia lại cứ ngỡ cha không hề để tâm, không thương yêu mình. Cái cô biết và nhớ nhất là những điều ông không làm cho cô như hay vắng nhà, không có mặt bên cạnh khi cô trông ngóng. Và cô ghét cha vì ông đã ngăn cấm tình yêu đầu đời của cô. Mà có lẽ chẳng riêng gì Julia mà ai trong chúng ta dường như cũng đều thế cả. Thường ta hay có lý do để oán trách cha mẹ, ta chỉ nhớ những thiếu sót của họ mà ít khi nhớ những hy sinh của mẹ cha. Lắm lúc ta vô tư không hay biết đến những hy sinh đó. Cho nên chi tiết thay pin cho con quá đắt đã bật lên được rất nhiều điều. Đến đây thì mình tin hẳn ông là một người cha rất yêu thương con.
Rồi cho đến khi ông chất vấn Julia rằng cô thì biết gì về tình yêu mình lại vỡ ra nhiều điều hơn. Ông hỏi: “Con có thể dâng hiến hoàn toàn bản thân mình cho ai đó suốt bảy năm trời, dâng tặng mọi thứ, không giữ gìn, không e ngại, cũng không chút ngờ vực, khi thực lòng vẫn biết rằng người con yêu hơn mọi thứ trên đời sẽ lãng quên hầu như mọi chuyện hai người đã cùng trải qua không? Con có chấp nhận rằng những chăm chút ân cần của con, những cử chỉ yêu thương của con sẽ phai nhạt trong ký ức của người ấy và rằng bản tính khiếp sợ sự trống trải một ngày kia sẽ lấp đầy chứng quên này bằng những lời trách móc và luyến tiếc không? Nếu biết điều ấy là không thể tránh khỏi, liệu con có đủ sức thức dậy giữa đêm khi người con yêu thương khát nước, hay chỉ đơn giản là gặp một cơn ác mộng không? Liệu mỗi sáng con có còn muốn chuẩn bị bữa sáng cho họ, chăm lo, an ủi, đọc truyện khi họ buồn, hát cho họ nghe, đi ra ngoài bởi vì họ cần hít thở không khí ngay cả khi trời lạnh thấu xương; thế rồi tối đến, con có gạt đi nỗi mệt nhọc của bản thân mà đến ngồi nơi cuối giường họ để xoa dịu nỗi sợ của họ, nói với họ về một tương lai mà nhất định họ sẽ xa rời con không?”
Đây là thứ tình yêu gì kia chứ và mấy ai có thể làm được như vậy? Liệu có bao nhiêu người đang yêu dám tự tin nói rằng mình sẽ làm được tất cả những điều ấy? Nhưng mọi thứ lại vỡ òa ra khi ông nó tiếp: “Tình cảm yêu thương của bố vừa tả cho con thấy, đó là tình yêu thương của một ông bố, hoặc một bà mẹ dành cho con mình”
Quả thật ngẫm lại đây đúng thật là những tình cảm cha mẹ luôn sẵn sàng dành cho con cái của họ mà không chút tính toán. Và đến đây mình hoàn toàn bị thuyết phục rằng tình yêu cha mẹ dành cho con cao hơn tình yêu nam nữa gấp trăm ngàn lần. Có thể mình cũng đã biết vậy, nhưng nhờ Marc Levy điều đó càng rõ ràng hơn, hiển nhiên hơn.
Chính điều hiển nhiên này mà khi kết thúc truyện khi biết ông là người thật chứ không phải là rô bốt được tái tạo từ ký ức của ông để được sống thêm 6 ngày ngắn ngủi bên con mình để nói hết mọi điều ông chưa kịp nói, mình vừa bất ngờ vừa không bất ngờ. Suốt câu chuyện nhiều lần mình đã nghi ngờ ông là người thật nhưng rồi sau đó ông lại lấp liếm quá giỏi nên nghi ngờ cũng trôi qua. Đặc biệt thuyết phục với chi tiết ông đột nhiên ngã vật ra bất tỉnh khi anh chàng Adam vô ý ngồi lên remove điều khiển con rô bốt. Quá tài tình. Cho nên không thể nói là không bất ngờ khi hóa ra ông là người thật và đang có bệnh phải điều trị. Xâu chuỗi sự kiện lại không khó để đoán ra ông đã bị bênh nan y và vì không muốn Julia nặng lòng lo cho mình nên ông muốn cô nghĩ rằng ông đã chết. Cũng nhân cơ hội cái chết của bản thân ông muốn giúp cô nhìn lại tình cảm của mình. Thậm chí là chấp nhận khơi lại hố sâu ngăn cách giữa hai cha con và cũng là sai lầm trong quá khứ của ông để giúp cô tìm lại tình yêu đích thực. Có thể nói đó là sự dũng cảm lớn lao với rất nhiều tâm sức mà chỉ có cha mẹ mới làm được cho con. Và cũng bởi vì đã hiểu tình cảm cha mẹ đối với con cái là lớn lao dường nào nên mình hoàn toàn không còn bất ngờ nữa. Phải, có điều gì là tốt cho con cái mà cha mẹ lại không làm được?
11/11/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2012 22:27:39 bởi Nón lá >
Trích đoạn: Ct.Ly
Mọi Điều Ta Chưa Nói
Dịch giả: Bảo Linh
Nguyên tác: Toutes ces choses qu'on ne s'est pas dites
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnnntnvnmn31n343tq83a3q3m3237nvn
Truyện này đọc thật cảm động của tình cha con, ctly đã đọc qua bằng tiếng Pháp lâu rồi
cảm ơn nón lá nhiều , chúc vui
Chị thật may mắn khi được đọc nguyên tác bằng tiếng Pháp. Có lẽ em thích kiểu viết truyện của Marc Levy, lúc nào cũng nhẹ nhàng bay bổng, lãng mạn và xúc động.
Trang nhật ký đẫm máu – Mary Higgins Clark
Một câu chuyện trinh thám theo mình thì hay vừa vừa. Cứ tưởng trong nhật ký của người bị sát hại có ghi lại bí mật gì ghê gớm lắm để có thể từ đó bà mẹ khăng khăng khẳng định mối nghi ngờ lâu nay rằng con mình không bị tai nạn mà là bị sát hại. Hóa ra tất cả chỉ là suy đoán mà đầu mối đó cũng không có gì là chắc chắn, chỉ do kẻ sát nhân quá manh động nên hóa ra đã gây chú ý và đáng động cho cảnh sát. Không ly kỳ như mong đợi.
17/11/2012
Kiếp sau – Marc Levy
Cũng một kiểu viết rất tình cảm và lãng mạn của Marc Levy nhưng truyện lại không thuyết phục được mình như những truyện khác của ông. Không hiểu sao đọc mà cứ có cảm giác không thật, chuyện hai người hễ chạm vào nhau lại xảy ra các ảo giác những cảnh của kiếp trước thấy xạo xạo sao đó. Dù đây không phải là truyện duy nhất của ông được lồng ghép những điều viễn tưởng, tâm linh nhưng nếu như “Và nếu như em không phải là một giấc mơ” cứ cuốn mình đi theo mạch truyện và “Những điều ta chưa nói” khiến mình tin sái cổ rằng có một con rô bốt y như người thật thì truyện này lại không làm được điều đó. Ngay cả mối căm thù của người đàn bà đó với đứa con nuôi của chồng cũng không thuyết phục được mình. Chỉ với mối thù thế thôi mà linh hồn người vợ không chịu siêu thoát mà phải đầu thai qua nhiều kiếp để trả thù thì coi ra chẳng đáng chút nào. Và người con của bà chẳng có thù hằn gì thì sao cũng đầu thai cùng kiếp với mẹ và vẫn nhận ra bà khi cô chẳng có vướng bận gì với những con người đã từng là mẹ ruột hay chị nuôi ở những kiếp trước đó. Nói chung là mình thấy có nhiều điều được tác giả lý giải chưa thỏa đáng.
25/11/2012
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: