LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN (tản văn) và KHÓC GIỮA SÀI GÒN (tiểu thuyết) - NGUYỄN NGỌC THẠCH
Hôm trước vì muốn mua bộ Quỷ Cốc Tử giảm 50%, mà điều kiện để được giảm nhiều như vậy là phải có hóa đơn mua hàng trên 200k của nhà sách Huy Hoàng bằng không chỉ được giảm 30% thôi. Tính đi tính lại dù có phải bỏ ra 200k để mua thêm sách thì khi được giảm 50% tổng số tiền phải chi vẫn thấp hơn là trường hợp chỉ được giảm 30% (dù mức giảm này cũng đã là nhiều rồi, sách trên tiki chỉ được giảm 20% thôi trong khi tiki gần như là nơi bán sách rẻ nhất trên thị trường hiện nay rồi). Coi như là mua sách mình thích (Quỷ Cốc Tử) mà còn được tặng thêm mấy cuốn sách khác vậy. Nghĩ như thế nên mình tung tăng chọn và quyết định sẽ ủng hộ các tác giả VN. Mình rộng tay chọn lựa, có tác giả chưa thích nhưng vì tò mò mình cũng lấy vài cuốn. Đó là lý do mình đã chọn combo Cô đơn rồi khóc của Nguyễn Ngọc Thạch gồm 2 quyển, một tản văn Lưng chừng cô đơn và một tiểu thuyết Khóc giữa Sài Gòn.
*LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN
Tản văn là thể loại tưởng dễ mà khó. Dễ vì viết gì cũng được, dài ngắn không hạn chế chỉ cần có cảm xúc, có ý tưởng và dĩ nhiên là có chút khả năng viết nữa. Nhưng khó vì viết làm sao để đọng lại gì đó trong lòng người đọc và người ta còn chịu đọc tiếp những gì mình viết nữa kìa. Bởi tản văn vốn không có cốt truyện, nó chỉ là một lát cắt, một sự việc đời thường đưa đến những cảm xúc nào đó khiến ta phải ngồi chiêm nghiệm lại. Người viết do đó đòi hỏi phải có vốn sống hoặc có chiều sâu cảm xúc hoặc ý tưởng sâu sắc hơn người. Nói chung là phải khác, phải lạ, phải đọng mới có thể viết tản văn mà in thành sách để thiên hạ phải bỏ tiền ra mua.
Xét như vậy thì tản văn Lưng chừng cô đơn chỉ ở mức tầm tầm, chưa có gì đọng lại cũng như đọc xong không có cảm giác cô đơn nào khiến người ta phải khắc khoải dù chỉ ở mức lưng chừng thôi. Nửa đầu quyển sách người ta còn háo hức đọc vì lạ, vì muốn hiểu thêm tác giả nhưng nửa sau thì chán dần và chỉ còn muốn đọc cho xong thôi. Ừ thì đọc xong cũng thấy tác giả là người tinh tế, có óc quan sát, có từng trải, có trách nhiệm, có suy nghĩ về cuộc sống. Nhưng chưa đủ để vượt lên, để khiến người ta kiếm tìm và đọc để được nhớ, để được bất ngờ, để cảm và để được ngẫm.
*KHÓC GIỮA SÀI GÒN
Đọc quyển này có cảm giác nó vừa thừa mà vừa thiếu. Thừa vì nó có nhiều nhân vật mà tác giả đã cố công xây dựng họ với nhiều mảnh đời riêng có đủ đầy tố chất để khai thác thành cả một quyển truyện riêng. Thiếu vì nó nhiều nhân vật, ai dường như cũng đặc sắc nhưng lại chưa được khai thác đến tận cùng. Có lẽ vì tham vọng viết về muôn mặt cuộc sống của Sài Gòn nên tác giả gom vào nhiều nhân vật với nhiều cảnh đời bi kịch khác nhau. Nào là Nam yếu đuối với nỗi đau riêng không vượt qua được, nào là Phan tham vọng và quá tự tin có thể dẫm đạp lên tất cả để đạt được thành công, nào là Mễ chuyên gia tâm lý lành nghề nhưng lại không thể chữa lành căn bệnh tâm lý của chính mình, nào là Tú phóng viên báo lá cải cao tay lại là tác giả của những quyển sách được ca tụng là viết "ám ảnh" lắm, nào là Thụy nhân viên massage cho khách nam đồng tính nhưng vẫn giữ nguyên tắc không đi khách dù có bao lời mời, nào là Ân có cuộc sống bề ngoài là yên lành nhưng thật chất cô có vấn đề về giao tiếp chỉ bám vào cuộc sống ảo trên facebook làm niềm vui,...
- Điểm cộng của truyện:
+ Tất cả các nhân vật đều được song song khai thác, gần như là không có nhân vật chính. Có chăng thì cặp Nam và Phan được nhắc đến nhiều hơn một chút. Vì vậy truyện có đầy đủ những yếu tố "ăn khách" như kiểu tình yêu đồng tính, tình "phi công trẻ trẻ lái máy bay bà già" và cả mối tình trong sáng của hai kẻ ở trọ cạnh phòng nhau mà "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Nói chung là ai cũng có thể tìm thấy kiểu tình cảm mình thích trong đây.
- Điểm trừ của truyện:
+Văn phong rất nữ tính, nói nặng một chút là "sến". Đọc mấy câu thoại mà tác giả cố ý dùng để muốn nói rằng nhiều khi những cuộc tình đồng tính còn ngọt ngào hơn gấp mấy những cuộc tình dị tính bình thường, người khác không biết sao chứ mình thật sự chỉ thấy da gà da vịt nổi đầy mình.
"- Sao lại có hứng thú mời người ta đi café, đẹp trai lắm à?
- Làm sao đẹp bằng người yêu của em."
+ Tình tiết truyện lộ rõ sự sắp đặt nên phản tác dụng. Hôm trước Phan dựng bài về người phụ nữ già nằm giữa đường đánh vào lòng từ tâm của người qua đường để lừa gạt thì vài hôm sau anh ta gặp phải cảnh có người bị ngất xỉu mà đám đông vẫn thờ ơ vì nghĩ bà ấy đang đóng kịch để lừa. Rồi trên báo Phan vừa tung tin có đứa trẻ đêm hôm đứng ngoài đường cầu cứu nói mình đi lạc để dẫn dụ lừa các cô gái trẻ sa bẫy. Ngay hôm sau con một người bạn của người yêu anh ta bị bắt cóc, đêm hôm thoát được chạy ra đường cầu cứu mà không ai dừng xe vì chẳng ai tin. Ý đồ của tác giả quá lộ liễu nên đọc mà cảm xúc cứ trơ ra, thậm chí còn biết trước nó sẽ diễn tiến thế nào và vì sao nữa. Khéo quá hóa vụng là vậy.
+ Cái kết theo mô típ truyện cổ tích: kẻ xấu bị trừng phạt hoặc ăn năn hối hận, người lỡ lầm sa ngã thì tỉnh ngộ, người tốt thì được đền bù. Cho nên cái kết phá hỏng cả câu chuyện, bởi vì nó quá hoàn hảo. Dĩ nhiên tác giả cũng cho chút đau thương gọi là, đó là cái chết của Nam. Nhưng nói thật Nam có sống đâu, anh ta đã chết từ lâu rồi. Người viết cho Nam chết để làm cái cớ cho Phan được cảnh tỉnh, thế thôi.
Nhiều người bảo khóc rất nhiều, thậm chí là bị ám ảnh bởi cái chết của Nam. Mình thì chả thấy có gì xúc động cả. Chỉ thấy suốt ngày Nam nhắc đến Quân, một người đã chết, như là nhớ lắm mà chả biết vì sao Quân chết, vì sao Nam lại nhớ Quân đến gần như bị ám ảnh như thế? Anh chàng Nam này còn suốt ngày đau khổ, cô đơn mà chả biết đau khổ chuyện gì, tại sao lại cô đơn. Gần cuối truyện mới được tiết lộ thì ra anh ta tự trách mình vì cái chết của cả gia đình rồi đâm ra không dám đối mặt, cứ sống trong ảo tưởng của riêng mình. Nhưng quá trình và nỗi niềm đau đớn, diễn biến tâm lý, suy nghĩ của nhân vật biến chuyển trong nỗi đau đó thì gần như không được miêu tả. Tác giả chỉ tả nỗi đau ngoài da thôi chứ chưa đi được vào tâm can nhân vật.
Tóm lại là đọc xong thấy nó chỉ là truyện dài thôi, chưa đủ "xương thịt" để gọi là tiểu thuyết và chỉ dừng ở mức đọc được. Mình vì tò mò tác giả Nguyễn Ngọc Thạch, một cái tên khá nổi gần đây nên mua 2 quyển này, đọc xong hết tò mò nên quyết là sau này không đọc nữa.
23/06/2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2015 14:39:13 bởi Nón lá >