Cho... Bạn và cho Tôi!!!
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 91 bài trong đề mục
Hải Quỳnh 05.06.2010 22:45:32 (permalink)
Nếu cứ viết vào sổ thì phải giữ sổ, đi đâu và lúc nào cũng phải mang theo nếu quên thì bó tay. Viết lên đây cũng là để nó sẽ còn mãi với thời gian. Và cũng cho mọi người đọc phần nào hiểu được gì đó...
Nếu vui thì ghi lại, buồn thì vài dòng vu vơ hôm sau quên hết cái buồn giữ lại niềm vui mãi mãi...
 
 
Trời thu buồn lạnh gió hiu hiu
Sóng gợn bờ xa có hiểu người
Thu đi xa rồi lòng vẫn nhớ
Nhớ thu hay nhớ người của thu
                               hehe.....thơ với thẩn.....!!!
Cuộc sống là một chuỗi ngày dài vô tận, và dù lúc con người ta trút hơi thở cuối cùng thì nó vẫn chưa thực sự kết thúc. Thật khó khăn để có thể tự mình quyết định một một việc gì trong cuộc sống đầy rẫy những bất công và sự ganh đua mù quán. và cũng thật ko dễ dàng cho những ai sống mà ko có mục đích rõ ràng! Mục đích của cuộc sống chính là điều bạn muốn:
         "Sống ở đời phải có ước mơ
         Cố gắng thực hiện thành hiện thực"
Bạn cũng hãy luôn nhớ rằng tạo hoá chẳng cho không ai cái gì cả. Cái đích mà bạn đến đó là thành quả những cố gắng lâu dài của bạn, bạn tạo ra nó thì nó mới thực sự tồn tại:
         "Kiên nhẫn là chìa khoá mở cánh cửa cuối cùng!"
 

Trời! Sức khoẻ mình suy kiệt lắm rồi, mình ko muốn phải ngất đi một lần nào cả! Nếu đây ko phải phòng khách chắc mình nằm mà đánh máy thôi!!!.........Tự nhiên giờ này thấy có cái gì trống vắng, cô đơn, chẳng biết mọi người giờ thế nào rồi,........lại thấy nhớ.........chơi vơi quá!!!....
[themNhac][/themNhac]  
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tinh-ban-Quang-Vinh.IW68CEUO.html
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2010 20:25:39 bởi Hải Quỳnh >
#1
    Hải Quỳnh 06.06.2010 19:30:23 (permalink)
    Tôi không hỏi cuộc đời này sao lại đối xử với tôi như vậy. Nhìn lên thì cũng phải nhìn xuống chứ. Có những người sống rất tốt, cuộc sống mà bao nhiêu người luôn mơ, ao ước có được. Nhưng cũng có những hoàn cảnh éo le, ngang trái hơn nhiều.
    Cái mà tôi thực sự mong là dành cho tôi một ít sự tôn trọng, tôn trong như bao con người khác, vì tôi cũng là một con người mà.
     
     
    Gió tới đây liền ngưng kết
    Níu giữ nỗi nhớ nhung của khách
    Mưa tới đây liền tếch thành tơ
    Vấn vít chúng ta lưu luyến cõi trần
    Có em ở bên chính là duyên
    Duyên phận khắc trên hòn đá tam sinh
    Được yêu dù chỉ là một trong muôn phần mật ngọt
    Em nguyện xin được ở chốn này
     
    Khuyên Khuyên Viên Viên Khuyên Khuyên
    Anh ngày ngày tháng tháng năm năm
    Đắm đuối mãi nhìn khuôn mặt em
    Nét dịu dàng khi tức giận
    Nét dịu dàng pha oán trách
     
    Hai ta không hiểu thế nào là yêu, hận, tình, sầu
    Đều cứ ngỡ yêu nhau sẽ như gió mây vấn vít
    Tin rằng - yêu một ngày
    Sẽ là mãi mãi
    Sẽ khiến thời gian ngưng kết ở phút giây này
     
    Hai ta chưa hiểu biểu lộ nồng nàn là thế nào
    Vẫn nghĩ rằng chết vì tình chỉ là truyền thuyết
    Em ra đi đớn đau xết bao
    Nỗi đau sâu thẳm
    Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam
    Tim tan nát rồi anh mới hiểu...
                                         Giang Nam - Lâm Tuấn Kiệt
     
     
    Hôm nay mình thấy tốt hơn rồi nhưng sao vẫn có cảm giác muốn nhảy. Mà nhảy lầu thì lầu chưa xây, Nhảy sông thì mùa này sông cạn nước mất rồi. Vậy là hết chết!
    Tự nhiên lại nhớ đến ca khúc này..........

    [themNhac][/themNhac]  
    http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Chuyen-Tinh-Mot-Loai-Hoa-Hanh-Nguyen.IW66ZZ0Z.html
    #2
      Hải Quỳnh 07.06.2010 16:02:11 (permalink)
      deleted
      https://www.youtube.com/watch?v=uX8CqoHtT_0


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:26:09 bởi Hải Quỳnh >
      #3
        palace 13.06.2010 12:19:53 (permalink)
        hì lên đây đọc các nhật ký các anh chị để thấy đc những tâm sự mà ít ai kể với mình.hiểu thêm đc về suy nghĩ của mọi người .thấy sâu sắc hơn.^^
        anh ơi có gì cho em chia sẻ với anh nha.
        #4
          Hải Quỳnh 13.06.2010 18:04:45 (permalink)

          Trích đoạn: palace

          hì lên đây đọc các nhật ký các anh chị để thấy đc những tâm sự mà ít ai kể với mình.hiểu thêm đc về suy nghĩ của mọi người .thấy sâu sắc hơn.^^
          anh ơi có gì cho em chia sẻ với anh nha.

          Bạn ơi, chúc mừng bạn đã có một sự nhầm lẫn vô cùng to lớn, nhưng thôi bạn cứ nhầm như vậy đi. Mục đích đầu tiên của tui cũng là muốn người t ko biết mình là ai mà. Cảm ơn bạn đã ghé thăm! Chúc bạn vui vẻ và cũng viết cho mọi người đọc cùng với nha![sm=welcome.gif]
          #5
            Hải Quỳnh 13.06.2010 18:47:04 (permalink)
                  Sau nhiều ngày lang thang bệnh viện thì giờ mình cũng đã có diệp để tiếp tục lang thang net rồi. Dù sao mình cũng thấy ổn hơn nhiều so với lúc chưa đi. Hôm trước trong bệnh viện mình đã gặp cặp vợ chồng đó. Cả hai vợ chồng đều đã hơn bốn mươi tuổi, trông họ tuy hơi có vẻ là xấu xí, già nua hơn nhiều so với tuổi của họ nhưng tâm hồn lại vô cùng trong sáng, còn trẻ con hơn cả mình. Hai người có một đứa con đã hơn ba tuổi, con bé không giống bố mẹ lắm, nó thông minh, lanh lẹ, và đặc biệt vô cùng vui tính, cái vui này thì giống bố mẹ hoàn toàn. Hạnh phúc của cặp vợ chồng ấy thật đơn sơ, cả hai cùng chăm sóc đứa con duy nhất, hôm con bé sốt hai người cứ chạy đôn chạy đáo, chồng gọi bác sĩ, vợ lo khăn lạnh đắp cho nó hạ sốt. Sáng hôm sau, con bé hết sốt rồi hai người lại ngồi nhìn nhau tình tứ, nụ cười của họ với nhau làm cho người ta cảm thầy yên bình lay. Họ vô tư thật, có lẻ vì họ không thực sự bình thường. Nhưng chỉ cần có một phút tâm hồn mình được thanh thản như họ thì hay biết mấy. Mình với phải bận bịu với cuộc sống đang trôi, dù đã kiệt sức vẫn cứ phải nhớ đến, phải nghĩ việc tiếp theo, cần làm gì. Trong cái cuộc sống nhiều chiều này thật khó để mà vô tư như họ. Chúc cho hai vợ chồng sẽ nuôi được đứa con ấy khôn lớn, mong rằng con bé sẽ lớn lên thật xinh đẹp, vẫn luôn thông minh, và tâm hồn con bé cứ trong sáng mãi! Còn tôi tôi sẽ mãi nhớ nụ cười không một chút vướn bận đến những bực nhọc của cuộc đời kia và sẽ cho mình một chút gì đó giống vậy mỗi khi quá căng thẳng trong cuộc sống. con người ta cứ phải vô tư lên thì mới chống chọi được với với sự khắc nghiệt của cuộc sống này và vượt qua nó chứ.
                   Hãy rộng lượng với bản thân mình một chút vì cuộc đời ai biết đâu ngày mai...!
                 
             
            Vừa về nhà chẳng biết trời trăng mây gió gì hết, gọi diện cho Nghĩa xem xét việc đi học lại coi sao, cái gì nó cũng hông biết hết, mình cũng bó tay với nó luôn! Vô tư cũng có chừng mực thôi, ở nhà gì mà còn mù tin tức hơn cả mình. Cứ tưởng về nhà theo nó là xong, ai ngờ nó còn nghĩ ngơi khí thế quá! Đúng là con nhỏ hết thuốc chữa, đơ như cây cơ!
            #6
              palace 13.06.2010 20:09:11 (permalink)
              hì.em nhầm.em con trai nha ^^.chị cứ viết nha.em đọc thui ko bình loạn đâu.ảnh hưởng đến riêng tư chị nhỉ.
              #7
                palace 13.06.2010 20:10:27 (permalink)
                à quên có gì ta trao đổi làm quen ở topic khác chị nhỉ
                #8
                  Hải Quỳnh 16.06.2010 18:04:05 (permalink)
                      Hôm nay, một ngày vô cùng chán đời, chán nhất trong đời, cứ gặp xui hoài à, muốn chết như không. chẳng biết phải viết cái gì nữa, chán thật!
                      Chắc là mình nhiều tâm sự quá nên không biết phải gở đường nào. Cuộc đời có lắm lúc làm con người ta phải hụt hẫng, một cảm giác cô đơn đến chết đi được.
                      Đã nói là không làm cái gí hay sẽ phải làm việc gì rồi cuối cùng việc không muốn cũng phải làm, việc muốn thì lại không có cơ hội nghĩ đến huống chi là thực hiện nó.
                      Ngày mai là mình sẽ phải chấm dứt cuộc đời dựa dẫm dù muốn hay không. mà mình có bao giờ muốn cuộc sống thế này đâu. Mình muốn thoát khỏi đây lâu rồi nhưng mình đã không thể, Vân ơi mày đi đâu cho tao chạy theo với! Cũng chẳng biết mọi người sợ phải nhìn thấy mặt mình hay mình sợ phải gặp mọi người trong cái cuộc đời mãi bám này nữa.......
                      Đường đời mà, chông gai lắm, nhiều cái để lo toan lắm phải không???
                      Thượng đế ơi, xin người hãy cho con sức mạnh như trước giờ người vẫn cho ấy. Con muốn bước đi trên con đường chông gai này đến cùng, đến nơi mà con muốn và con cần có một động lực gì đó thật mạnh mẽ có thể giúp con vượt qua tất cả mọi trở ngại!
                      Con cũng xin cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với mọi người xung quanh con! Tạ ơn người!
                     
                  Ngày ấy xa rồi sao con nhớ mãi
                  Thuở ấu thơ cắp sách đến trường
                  Mẹ nắm tay con rãi bước trên đường
                  Màu đất đỏ, màu khởi đầu vững chãi
                   
                  Giờ đây con trước những tháng ngày dài
                  Trên đường đời có vững bước tương lai
                  Con khôn lớn xa rời vòng tay mẹ
                  Tựa vai người nhìn về phía ngày mai.
                   
                  Thân tặng mẹ của con dù không phải ngày vu lan!
                  [themNhac][/themNhac]  
                  http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tuyet-Lanh-Lam-Truong.IWZF.html
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:29:19 bởi Hải Quỳnh >
                  #9
                    Hải Quỳnh 24.06.2010 21:41:01 (permalink)
                           Nhiều cái muốn viết quá đi. Nếu nhà không sửa máy tính của mình cũng không bị gở ra thế này đâu và mình muốn viết lúc nào cũng được. Hôm qua lúc mình đi mua thuốc về mình đã thấy gì vậy nhỉ? Đúng rồi là cầu vồng, một cầu vồng bảy sắc giữa đêm. Nó bao quanh mặt trăng đã sắp tròn. Đẹp thật, cứ muốn giữ mãi khoảnh khắc đó mà có được đâu. Mình không có máy ảnh, mà điện thoại của mình không chụp đêm được, tiếc thật. Mình đã bỏ rất nhiều cảnh đẹp mà mình sợ sẽ quên một lúc nào đó. Sao muốn giữ mãi kỉ niệm mà khó vậy?
                         
                           Hôm nay, con Mi nhà mình đã khoẻ hơn tí đỉnh rồi. Nó là con chó hiền nhất mà từ trước giờ mình được nuôi, đến hai đứa trẻ ở nhà nó còn không dám sủa huống chi là cắn ai. Con chó ngoan có hôm mình đi học quên cho nó ăn nó cũng chẳng đòi, vậy mà.... Rõ ràng là nó bị trúng độc. Ác thật! Cách đây khoảng mươi ngày mình thấy con Bông Gòn nhà hàng xóm cũng vì trúng độc mà chết. Mình sợ con Mi của mình cũng vậy.... Mong cho nó qua được! Con chó ngoan.
                          
                           Sau bao ngày mình vẫn còn ho nhưng chút ít thôi, đỡ hơn nhiều rồi. Còn học hành vẫn cứ lơ tơ mơ như ngày nào. Chán như con dán! Chẳng biết sao nữa đây....?
                     
                     
                    #10
                      Hải Quỳnh 24.06.2010 22:02:27 (permalink)
                             Buồn và nhớ các bạn quá đi! 
                      Mình thích gọi mấy bạn bằng biệt danh hơn là tên. còn mình là Quadại ven đường......
                       
                      Một thời áo trắng yêu hoa cúc
                      Câu thơ em viết chỉ riêng mình
                      Và riêng ai đó thôi được đọc
                      Tiếng chim tròn như giọt mực xanh
                      Một thời áo trắng tay cầm hoa
                      Một thời mới đó thôi mà xa
                      Ai ném thư hồng qua cửa sổ
                      Gió đưa hương ý tứ qua nhà
                                                 Kiều Kim Loan
                       
                      Sao giờ kỉ niệm hư vô quá!!!!!!.......
                      [themNhac][/themNhac]
                      http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/tam-Biet-Quang-Vinh.IWZ9696Z.html
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:31:12 bởi Hải Quỳnh >
                      #11
                        Hải Quỳnh 28.06.2010 21:21:00 (permalink)
                        Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, thầy cô nhưng sao lại thấy chán học tột đỉnh!
                        Cái số của mình nó cứ phất phơ giữa gió như vầy mãi là sao vậy ta?
                         
                        Tà áo đó còn vươn màu mực tím
                        Sân trường xưa đã vắng bóng chim ru
                        Ghế đá ai ngồi như nhắc lại  
                        Vang trống hồi dài mỗi độ thu!
                        Trang giấy trắng vẫn còn lưu nét chữ
                        Tấm bảng đen ai xoá bức thư riêng
                        Cô trò nhỏ ngây ngô bài thơ ấy
                        Đã dọc rồi có thấy hiểu cho tôi?
                                                           
                        Phải làm thơ để mà nhớ
                            vì đang nhớ nên mới phải làm thơ!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:38:48 bởi Hải Quỳnh >
                        #12
                          Hải Quỳnh 04.07.2010 12:32:22 (permalink)
                          Viết cho ngày hôm qua
                              
                                sao hôm nay tồi tệ quá vậy? Cả cái của nợ đặt ngay giữa mặt vừa đau, vừa nhứt, vừa rát muốn chết luôn hà! sao số mính khổ vậy? Cứ lơ phơ lất phất mãi! hết bệnh này lại đẻ ra cái bệnh khác không hiếu nổi nữa. cứ phải liên tục uống thuốc dài dài thế này chắc mình không chết vì bệnh mà chết vì thuốc tây thối
                                Hết rắc rối mẹ thì khó khăn con kéo đến! Chỉ vì lo cái kì thi này mà mệt mỏi quá chứng. không phải vì lo học nhưng cái chỗi ở làm mình......muốn xỉu....
                                       Con đường tương lai sáng lạng đâu chẳng thấy......
                                                 .........chỉ thấy rằng muốn xuống địa ngục thôi!!!!
                                Mệt rồi! Mệt lắm rồi! Chẳng muốn nhắc đến cái gì nữa cả. Tới đâu hay tới đó thôi! Mặc kệ số nó muốn đẩy đi đâu thì đẩy. Mình đâu có làm chủ được. Mình thậm chí không có khả năng làm chủ cuộc đời mình khi mà trong túi chỉ toàn là những lỗ hỏng to tướng nom thấy cả trời thế này......
                                Buồn là lại có hứng làm thơ làm thẩn. Chắc các nhà thơ cứ phải buồn dài dài mãi nhỉ.... Nhưng thôi hôm nay không có hứng để post lên vì... viết cho hôm qua mà!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:40:15 bởi Hải Quỳnh >
                          #13
                            Hải Quỳnh 04.07.2010 12:52:36 (permalink)
                            hôm nay
                             
                                 Đời khổ, đời chán, đời long đong
                                 Lao đao, lận đận rồi long bong cả đời!
                                 Đời như con dời
                                 Chán như con dán
                                 Nghèo như con mèo
                                    mà teo như con heo
                                 Buồn như con chuồn chuồn
                                 khóc như con cóc
                                 Muốn chết như con ếch
                                     rồi biến thành ma như con quạ đi than thở với đời.....
                               Cảm giác nhứt nhối khó chịu quá đi! nó hành mình như thể một tội đồ thiên chúa giáo bị hành hình vậy! Cái cục khổ nợ này đến bao giờ nó mới chịu rời bỏ mình mà tha cho mình đây? Sắp phải đi rồi mà nó cứ thế này rồi vào nhà người ta biết làm sao, Khổ thật! Đau lòng hơn nữa là phải mang một khuôn mặt sưng phòng chú dù thế này mà ra đường gặp bao người. Trời ơi là trời!
                                    Sao đời tôi chẳng thể hết phong ba???
                               Cái bệnh ho hành mình bao đêm thức trắng vẫn cứ không thể dứt được lại đến nạn bị đau chân, chân không bị thương mà không hiểu sao cứ đau chẳng bước đi nỗi nữa. Rồi tiếp theo là đến một tuần sốt. Tồi tệ vô cùng! Giờ đây thì ôm phải cái của nợ ngay giữa mặt không dám ra đường. Nó đang hành hạ mình phải đau nguyên cả cái đầu thế này còn làm được việc gì nữa chứ?!
                                     Cái mệnh khổ thì muôn đời khổ mãi.....
                                    .....trời đã cho không lãi cũng không hụt.....
                            #14
                              Hải Quỳnh 12.07.2010 14:20:22 (permalink)
                               Mình lại mang cảm giác là một hạt nước giữa khơi rồi! Con người nhỏ bé thật!
                                   
                              Tôi yêu em tình yêu thật to lớn và sẽ vươn đến những nơi thật xa!
                              Tôi lại tiếp tục bước đi trên con đường xa lạ. Nhưng tôi không còn thấy sợ những tháng ngày sắp tới. Tôi sẽ mang theo tình yêu của những người xung quanh và sẽ luôn trân trọng nó!
                                                                                                                                                   Kim-Jun
                              [themNhac][/themNhac]  
                              http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Ngoi-sao-anh-tang-em-Akira-Phan.IW677W6B.html

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 17:42:46 bởi Hải Quỳnh >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 91 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9