Cho... Bạn và cho Tôi!!!
deleted!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:18:43 bởi Hải Quỳnh >
HQ nè ly không biết nói gì nhiều sau khi đọc những lời tâm sự của Q, những người như thế không có gì đáng để HQ phải buồn,phải khóc! Đừng buồn HQ nhe, cho dù ly còn lo cho chính ly ko đc........nhưng ly rất mong HQ đừng buồn,đừng khóc.Nỗi đau,buồn nào rồi cũng sẽ qua!
HQ ah! Mỗi người có 1 hoàn cảnh riêng, nổi buồn riêng. QC có thể hiểu được những tâm trạng đó..............Nó có thể ảnh hưởng tới tư tưởng của mình.........làm cho mình phải vận động đầu óc để suy nghĩ...........mệt mỏi lắm...................
HQ chắc là đã nhập học rùi phải hông? Ráng lên nhé! Đôi lúc mình trong yếu đuối mình trở nên mạnh mẽ đó. Những gì mình đã quyết định thì hãy cố gắng thực hiện cho tốt.
Chúc HQ vui vẻ và học tập tốt.
Thân!
QCTD
Sáng hôm nay dậy trễ quá, mình đã mất hai đêm để làm lồng đèn cho bọn trẻ rồi, thức gì tới gần sáng luôn mệt chịu không nổi. Sao bây giờ người ta không còn bán loại lồng đèn cũ nữa mấy cái trong siêu thị hôm trước mua về tụi nó chơi chưa đầy nửa tiếng là cháy đen mấy tiu. Còn phải làm cho mấy đứa nhóc nhà ngoại nữa, năm nay không hiểu sao trường không tổ chức rước đèn, làm thêm vài cái cũng chẳng sao. Hôm nay Na Na về, cũng không có gì đặc biệt. Trung thu năm nay làm gì cho vui nhỉ, tự mình tổ chức cho bọn nhóc rước đèn hén, chúng sẽ vui lắm. 14 cho chúng đi coi diễu hành, 15 chơi ở nhà ăn bánh trung thu, mà sao bánh đắt thế không biết, chòi quoi!... Tiếc là giờ thời gian mình cũng eo hẹp, tiền càng eo hơn nếu không rủ chị dâu và Na Na làm bánh, mà hình như cô Mèo cũng biết làm nhưng 3h pm là Mèo đi làm rồi. Thôi chờ tới lúc chúng lớn mình học làm bánh rồi chỉ cho chúng luôn. Buồn quá! Đói quá! Sáng giờ dọn dẹp nhà rồi bay vô đây ngồi chưa ăn uống gì. Ăn sáng lúc đã trưa... hehehe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:04:02 bởi Hải Quỳnh >
Chán quá! Viết từ nãy giờ mà..... Hôm nay xả hết stress! Thoải mái! Vui!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:04:38 bởi Hải Quỳnh >
Ôi kẻ già nua!
Ta là kẻ già nua!
Già thật rồi!
Ta đã già phải không? Ta đâu muốn ta già như thế này! Tại sao vậy? sao lại như vậy thế hả??? Tôi cũng không muốn mình trở thành một người như thế này nhưng... có lẻ tôi đã không thể trẻ lại mà giống những đứa nhóc cùng tuổi với mình. Tôi thấy tồi tệ. Tồi tệ lắm biết không? Có biết không hả? Không sao! Cố quên tuổi thơ của mình đi! Chuyện gì rồi cũng qua hết mà. Mình đã tự chữa được căn bệnh cô đơn của mình không lẻ không chữa được cái bệnh già trước tuổi này hay sao. Cái mặt của mình trẻ hơn những đứa khác nhưng tâm hồn mình... Trời sẽ sáng thôi phải không? Như lời của người thấy bói bất đắc dĩ ấy đã nói với mình. Mình tin vào ánh mắt bà ấy! Cố lên khỉ ơi! Thượng Đế! Con chỉ xin cho con chút bình an! Chút thôi là đủ rồi! [themNhac][/themNhac]
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Chao-Buoi-Sang-MTV.IWZAOFBF.html Chào buổi sáng! Nhìn bao bước chân trên đường
Thênh thang trên từng con phố
Tìm những phút giây nhẹ nhàng
Miên mang theo làn gió mới
Chợt bỗng thấy trong lòng sáng lên
Tìm vui
Vì đâu đó vang 1 khúc ca
Bạn ơi!Hãy thức giấc đón chào ánh dương
Ngày mới đến rồi
Hãy mỉm cười với bao chuyện đời
Hãy thật lòng nói xin cảm ơn
Hãy rộng lượng thứ tha lỗi lầm
Hãy cho niềm yêu thương
Sẽ có những sóng gió phía trước
Hãy cố gắng bước qua dù không dễ dàng
Trong cuộc đời còn những giấc mơ đẹp tươi
Hãy nói tôi yêu mọi người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2010 23:23:29 bởi Hải Quỳnh >
Hôm nay là hội hoa đăng, cả thành phố biển rợp đèn và cờ hoa. Nhiểu lồng đèn đẹp quá! Dẫn bọn trẻ đi xem hội mà mình còn ham hơn cả chúng!!! Xanh xanh đỏ đỏ cho mấy đứa nhỏ (to xác) nó mê. hehe... Chụp được mấy cái lồng đèn bằng điện thoại mà không biết có đẹp không nữa. Ôi vui quá! Nhắn tin cho tụi nó chúc mừng Trung Thu, tụi nó không biết ngồi trong đó chắc buồn rười rượi á. "Trung Thu tao chúc tụi mày mau ăn chống béo, vui vẻ mạnh khoẻ, học hành suôn sẻ. Coi như tao mời tụi mày ăn bánh trung thu" Cố lên mấy đứa ơi! Sài Gòn chắc hoa đăng lớn lắm nhưng tụi nó còn phải đi học chắc không xem được. Thương tụi nó ghê!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:05:52 bởi Hải Quỳnh >
deleted
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:06:26 bởi Hải Quỳnh >
deleted
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:07:17 bởi Hải Quỳnh >
He...y...y...a! Phù...ù...! Tôi nghĩ có lẻ tôi nên gói gọn trong thế giới nhỏ bé của mình phải không? Mỗi con người đều có cuộc sống riêng cả mà, bạn có và tôi cũng có, tôi cũng như bạn ngược lại. Giờ tôi sẽ bước con đường chật hẹp của tôi, bạn cũng đi con đường xa xôi của bạn. Biết đâu một ngày nào đó tại một ngã tư nào đó của cuộc đời chúng ta sẽ lại có một sự hội ngộ thật bất ngờ thì sao. "Đường đời là những ngã tư, điểm gặp gỡ cũng là điểm chia tay" Ngã tư thứ nhất đã bước qua rồi, giờ là thời gian của những ngã rẽ, những ngã rẽ thật sâu rồi có lúc nào đó biết có không nữa trong những con đường chằn chịt vô tình hay cố ý lại có một ngã tư thứ hai như vậy. Tôi không thể mà dù có thể thì cũng không muốn bước sang con đường khác. Nếu có một giao điểm giữa hai con đường thì cũng tốt. Chúc phúc cho tất cả những ai mà tôi có quyền chúc! Bông hoa trên mặt biển _____________ Cũng lạ thật sao trang nào cũng vô được, xem phim, tải nhạc vừa kéo trang diễn đàn xuống là máy ngưng chạy ngộ ghê? Chán thật có mỗi chỗ này giải sầu mà mạng nó cứ làm mình sầu thêm.
Hôm nay mình cảm thấy người nhẹ tênh sao ấy. Có lẻ do mình mang một tâm trạng nặng trĩu đã lâu lắm rồi nên giờ không còn cảm nhận được sự êm ái bay bổng tâm hồn. Nghĩ đến ngày mai là mọi cảm giác khó chịu chạy mất hết không còn đeo bám mình nữa. Thoải mái thả lỏng mình, phải xả hết không còn chút stress nào mới được. Luôn giữ cho tâm thái mình ổn định. Mà mình cũng lạ thật, trang nhật kí này mình viết gì mà chẳng giống con người thật của mình tí nào cả. Mình vào đây rồi la thật lớn, nói hết ra những cái bực tức, sự ích kỉ, nhỏ nhen của mình. Và cuối cùng mình còn lại cái đầu trống rỗng nhường chỗ cho những suy nghỉ và những hành động thấu đáo hơn. Con người ta nên có một nơi nào đó, một khoảng trống trong tâm hồn để vứt đi phiền toái, khó khăn chật vật. Và sẽ cần thêm khoảng không nữa để bình tâm suy nghỉ một cách thật đúng đắn. Mình mang mọi cái xấu của mình, lối sống vị kỉ của mình cất ở đây rồi mang hết phần yêu thương sự chia sẽ mà mình có được cho những người xung quanh. Cất cái xấu của mình không phải là vứt mà là để đó rồi lúc nào nhìn lại coi như là kinh nghiệm, là những gì mà mình đã có dịp học để tránh trường hợp mình lại hành động ngu ngốc một lần nữa. Tự xây một tấm gương phản chiếu chính mình thì không có gì là xấu cả. Nếu không nhớ bản thân mình đã từng sống thế nào thì cũng có nghĩa là bạn nhiều khả năng lại bước vô tình bước vào vết xe đỗ lần nữa.
Một ngày bình thường Một tuần hoàn toàn bình thường Đi học Hơi áp lực Xe buýt Khó chịu một tí Không sao. Nhưng..... Có gì đó hơi bất thường Thực sự rất không bình thường Nhưng cũng không muốn biến thứ không bình thường này thành bình thường vì như vậy hoá ra mình bất thường Thôi cứ để mọi thứ tự nhiên Ông trời phán quyết là vậy đó Ôi! Sinh, lão, bệnh, tử Lại sợ. Khi con người ta biết cảm giác sợ tức là vẫn còn lí do để muốn sống. Cầu chúc những điều tốt nhất! Đau lòng! Mấy ngày trước không chịu đọc giờ tìm trong website không còn Xoá rồi Vô duyên lại bị xoá Bao giờ mới làm lại cái khác vậy? Chắc là phải lâu mà cũng có căn cứ nào đâu để tìm Hichic... Lại đau lòng! Đau vô cùng! Cứ kéo dài như thế mãi cũng không phải cách Nhưng giải quyết thế nào??? Hichic... Chắc chết mất thôi. Sao lại vầy cơ chứ? Thật tình là... chỉ muốn tốt đẹp thôi! 06.10.10 Hải Quỳnh - HTĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2010 20:28:18 bởi Hải Quỳnh >
Hôm nay, đi học về, không có điện Chờ cả buổi tìm mấy tin nhắn hay hay chọc cho tụi nó vui một tí Ngày mai không có tiết nên cũng đỡ Vào lại website, bài xoá hôm trước đã được đưa vào bài khác hoàn chỉnh hơn Một cảm giác thất vọng tràn trề Thế là tiêu tan hết rồi. Hic hic, lại đau lòng mà đau gấp bội lúc trước nữa chứ Đúng là mình "hết thuốc chữa" rồi (theo nghĩa bóng thôi) Người ta bảo là bắt đầu từ con số 0 ấy, mình dạo một vòng thăm thú thiên nhiên rồi về lại chốn cũ của mình Buồn! Mà chẳng hiểu vì sao... [themNhac][/themNhac]
http://www.youtube.com/watch?v=0lVbwCEFUz0 Sáng tác : Lê Xuân Vũ
Ca sĩ : Xuân Hậu Nụ cười cho hồn ta một đôi cánh mềm vút cao
Nụ cười quây quần bên mái nhà ấm êm
Đàn trẻ nhỏ vui đùa khiến cho mọi người được một nụ cười thấm tươi. Cười lên cùng với núi đồi
Cười lên cùng với biển khơi
Niềm hạnh phúc tràn đầy, cười lên Việt Nam ơi. Cười lên cùng những nẻo đường
Cười lên cùng những phố phường
Niềm tin với tự hào, cười lên Việt Nam ơi
Niềm tin với tự hào, cười lên cười lên Việt Nam ơi. —————————– Smile gives our souls wings
Smile brings people together with warmth at home.
Kids playing around make all people smile happily. Smile with mountains
Smile with seas
Happiness is all around us. Smile Vietnam Smile with roads,
Smile with city streets
There is a new hope, which we pride in
Smile Vietnam
There is a new hope, which we pride in
Smile. Smile Vietnam! http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=623566&mpage=1򜏜 http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=602014&mpage=4򚵴
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2010 17:05:21 bởi Hải Quỳnh >
Chúc Quỳnh học thật tốt!!!
"Mỗi người cần chọn cho mình một con đường để bước đi, một sự nghiệp để thành công và một cuộc sống để hạnh phúc!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 22:10:17 bởi Hải Quỳnh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: