Cho... Bạn và cho Tôi!!!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 7 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 91 bài trong đề mục
Hải Quỳnh 30.10.2010 14:57:45 (permalink)
deleted
 
 
Tôi muốn chạm tay - vào trái tim em
Trái tim em - chưa một lần gợn sóng
Trái tim em - như trong suốt không màu
Trái tim em - bầu nhiệt huyết thanh xuân
 
Tôi muốn đưa tay - nắm lấy tay em
Tôi muốn yêu thương - làm ấm cuộc đời
Tôi muốn dâng em - bầu trời ánh nắng
Tôi muốn nâng em - không vấp bụi sương
 
Tôi muốn đưa vai - ngã vào vai em
Đôi mắt của em - đừng phải nhạt nhoà
Tôi lấy thân tôi - che cơn sóng gió
Cướp lấy của em những phút đau thương
 
Được đứng bên em là niềm hạnh phúc
Được chúc cho em - cuộc sống của tôi
Em thấy cô đơn - nguyện đời bầu bạn
Em vấp ngã - có tôi - không hề ngã!
 
Hải Quỳnh 30.10.10
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 21:39:48 bởi Hải Quỳnh >
#61
    trucly 07.11.2010 07:24:03 (permalink)
    L cảm ơn Q nhiều lắm......!cố lên HQ nhé!
    #62
      Hải Quỳnh 07.11.2010 20:06:07 (permalink)
       "Tôi nghĩ có lẻ tôi nên gói gọn trong thế giới nhỏ bé của mình phải không?
       
      Mỗi con người đều có cuộc sống riêng cả mà, bạn có và tôi cũng có, tôi cũng như bạn ngược lại.
       
      Giờ tôi sẽ bước con đường chật hẹp của tôi, bạn cũng đi con đường xa xôi của bạn. Biết đâu một ngày nào đó tại một ngã tư nào đó của cuộc đời chúng ta sẽ lại có một sự hội ngộ thật bất ngờ thì sao.
       
      "Đường đời là những ngã tư, điểm gặp gỡ cũng là điểm chia tay"
       
      Ngã tư thứ nhất đã bước qua rồi, giờ là thời gian của những ngã rẽ, những ngã rẽ thật sâu rồi có lúc nào đó biết có không nữa trong những con đường chằn chịt vô tình hay cố ý lại có một ngã tư thứ hai như vậy.
       
      Tôi không thể mà dù có thể thì cũng không muốn bước sang con đường khác. Nếu có một giao điểm giữa hai con đường thì cũng tốt." 
       

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2017 21:44:05 bởi Hải Quỳnh >
      #63
        Hải Quỳnh 19.11.2010 20:07:33 (permalink)
        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/39E34BAF4CB246B7878B36F6D6ABE4D8.jpg[/image]
         
        Cuộc sống - mỗi ngày trôi qua - mỗi phút - làm việc - suy nghĩ... Và những cái suy nghĩ ấy dù là to lớn hay bé nhỏ thì cái đầu vẫn cứ phải ong ong lên liên hồi. Rồi choáng váng, khó thở, mệt... Thực sự là rất mệt! Có nhiều lý do để phải phiền muộn mà.

        Nhưng mà đỡ hơn nhiều rồi, cả ngày hôm nay ở chùa giúp các sư cô làm việc, chuẩn bị những món ăn cho ngày mai thật vui. Các sư cô vui tính lắm, không khí ở chùa cũng thoải mái yên tịnh nên tâm trạng mình tốt lên nhiều. Hôm nào có thời gian thì mình sẽ lại sang chùa với các sư cô. Tiếc là hôm nay không thể ở lại cùng các cô làm từ thiện được. Về thăm nhà chứ! Hihi
         
        Tối hôm nay, về nhà là phải nhào vô dọn dẹp. Nhà không có ai khổ thật, phải chi có xe đi học thì hay có thể làm luôn côn việc ở nhà. Nhưng mà không sao. Đêm ở nha bao giờ cũng ấm cúm cả!
        Nhớ biển Đồi Dương, nhớ sóng Đồi Dương!

        Và đặc biệt là nhớ các bạn, nhớ trường xưa yêu dấu, nhớ Cô Thầy nhiều!


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2010 20:30:47 bởi Hải Quỳnh >
        Attached Image(s)
        #64
          Hải Quỳnh 20.11.2010 21:51:11 (permalink)
          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/F5FCD0CB9D844A8BA9FF79662C269E19.jpg[/image]

          [themNhac][/themNhac]
          http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Nhung-Nu-Cuoi-Tro-Lai-Phuong-Vy-Quoc-Thien.IW6WCCE0.html

          Những Nụ Cười Trở Lại - Phương Vy - Quốc Thiên

          Trường yêu hỡi chúng tôi về đây
          Nhìn tôi xem giờ đây khác xưa rồi
          Ngày nào rời trường mặc thêm áo mới
          Mà gặp lại trường vẫn như xưa
          Kìa chào thầy, thầy có nhớ em không?
          Người học trò mười năm trước đây
          Dường như có tiếng ai gọi tên tôi
          Ừ! Hôm nay lại quên bút, quên bài
          Ngày nào rời trường quên trang giấy trắng
          Giờ gặp lại mừng quá đi thôi

          Những kỉ niệm gọi nhau trong trí nhớ
          Đường thênh thang bạn thân kéo nhau về
          Bốn phương trời gọi nhau vang tiếng cười
          Bao âu lo giờ đây cũng xin ngừng
          Có một người giờ đây đã quá lớn
          Một người kia giờ đây cũng âm thầm
          Có một người về đâu nơi cuối trời
          Nghe đâu đây còn vang tên nhau

          Trường yêu hỡi chúng tôi về đây
          Nhìn tôi xem giờ đây khác xưa rồi
          Ngày nào rời trường mặc thêm áo mới
          Mà gặp lại trường vẫn như xưa
          Kìa chào thầy, thầy có nhớ em không?
          Người học trò mười năm trước đây
          Dường như có tiếng ai gọi tên tôi
          Ừ! Hôm nay lại quên bút, quên bài
          Ngày nào rời trường quên trang giấy trắng
          Giờ gặp lại mừng quá đi thôi

          Có một lời mọi hôm nghe quá đáng
          Ngày hôm nay chợt nghe cũng thật thà
          Có nụ cười mọi hôm nghe não nề
          Ôi hôm nay chợt nghe cũng nồng nàn
          Có con đường nào không có đích đến
          Làm sao quên được nơi dã bắt đầu
          Hãy quay về tìm nhau vang tiếng cười
          Cho âu lo ngày mai qua mau

          Trường yêu hỡi chúng tôi về đây
          Nhìn tôi xem giờ đây khác xưa rồi
          Ngày nào rời trường mặc thêm áo mới
          Mà gặp lại trường vẫn như xưa
          Kìa chào thầy, thầy có nhớ em không?
          Người học trò mười năm trước đây
          Dường như có tiếng ai gọi tên tôi
          Ừ! Hôm nay lại quên bút, quên bài
          Ngày nào rời trường quên trang giấy trắng
          Giờ gặp lại mừng quá đi thôi

          Trường yêu hỡi chúng tôi về đây
          Nhìn tôi xem giờ đây khác xưa rồi
          Ngày nào rời trrường mặc thêm áo mới
          Mà gặp lại trường vẫn như xưa
          Dường như có tiếng ai gọi tên tôi
          Ừ! Hôm nay laịi quên bút, quên bài
          Ngày nào rời trường quên trang giấy trắng
          Giờ gặp lại mừng quá đi thôi
          .......


          Nhớ quá! Cười lên đi nhóc ơi!

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 21:56:51 bởi Hải Quỳnh >
          Attached Image(s)
          #65
            Hải Quỳnh 27.11.2010 11:11:17 (permalink)
            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/6F808795401D48648E76CC37C9EAFE26.jpg[/image]
             
            Cuộc sống sao lại có thật lắm cái để cho con người ta cứ phải suy nghĩ, phải đau đầu? Tôi cũng vậy tôi luôn suy nghĩ về những thứ mà lẻ ra chúng không nên chen vào cuộc sống của tôi. Tôi thấy mình sao thật nhỏ bé và yếu ớt. Tôi không có đủ sức lực, sự mạnh mẽ, tự tin để làm những việc mà mình rất muốn. Và hơn hết thời gian của tôi bây giờ không cho phép tôi làm những việc ấy. Nó chỉ có thể sảy ra trong tương lai thôi. Một tương lai có thể nói là xa! Bất chợt tôi thấy mình nhỏ bé quá! Cô đơn quá! Trơ trọi, lạc lõng quá! Tôi cứ nghĩ và nghĩ nhưng rồi đó chỉ là cái suy nghĩ phải thực hiện sau một khoảng thời gian vô cùng xa xôi. Tôi bất lực với chính mình. Tôi bắt đầu chóng mặt, choáng váng, nhưng tôi cố gượng đến mức có thể và nơi tôi ngã thật nhẹ nhàng là trên chiếc giường trong căn phòng của tôi khi cửa đã đóng kín. Tôi mệt mỏi lắm. Không giống với những người cùng lứa tuổi với tôi. Tôi cố cười, cố ra vẻ vui tươi trong lúc nước mắt từ từ chảy ngược vào trong. Tôi gặp nhiều khó khăn mà thường thì người ta nói với mẹ, còn tôi cả mẹ cũng không hiểu được. Tôi không biết phải nói với ai vì rồi đó sẽ là một gánh nặng đè thêm trong lòng người được nghe. Mà, liệu rằng điều đó ai cho là tôi đúng. Tôi đã phải nghe theo và làm theo từ lúc nào cũng chẳng nhớ. Có lẻ vì thế mà giờ tôi không đủ tự tin để nói lên những gì mình muốn. Những cái gì mà người ta coi đó là quyền tự do cá nhân. Tôi... tôi muốn được làm những gì mà mình thực sự thuộc về nó. Tôi chỉ cần những thứ lẻ ra là của mình và không muốn có thêm những thứ chẳng hề liên quan đến mình. Tôi thực sự bất lực! Có lẻ khoảng thời gian cuộc đời mà tôi đã trải qua tuy ít nhưng với tôi nó đã thực sự quá dài! Và có nhiều cái mà tôi đã biết rồi! Tôi biết quá nhiều rồi! Có những sự việc, những khoảng thời gian mà một người đến cuối đời vẫn không bao giờ biết nhưng tôi tôi cảm thấy đã là đủ.
            Tôi chỉ cần khoảng thời gian này hãy trôi cho thật nhanh!
            Tôi thấy mình nhỏ bé, mong manh và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào... như những hạt pha lê này vậy. Tôi - một ngôi sao cô đơn lạc bến... và sẽ luôn lẻ loi thế sao?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2010 11:22:38 bởi Hải Quỳnh >
            Attached Image(s)
            #66
              Hải Quỳnh 05.12.2010 13:57:18 (permalink)
              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/64622584EC324A7DBAC7378AC426EF8E.jpg[/image]
              Nếu một ngừơi cứ phải ở mãi một chỗ một mình một năm, một trăm năm, một ngàn năm, một phong cảnh đẹp lại chẳng có ai ngắm cùng, một bài hát hay, một giai điệu trữ tình lại chẳng có ai nghe cùng. Thử hỏi người đó có cảm thấy cô đơn không?
               
              Thời gian không thể dừng lại nhưng hồi ức có thể lưu giữ mọi thứ!
               
              Tôi không quan tâm bạn là ai, là người thế nào, có ở bên tôi không? Điều quan trọng tôi cần là bạn thực sự tồn tại trên thế gian này để tôi có thể cảm nhận được!
               
              Chỉ cần trong tim vẫn còn tình yêu thì nhất định sẽ tái ngộ!
              Bạn có tin vào tình yêu không?
               
              @_@
               
              Nếu một ngày bạn cảm thấy buồn và muốn khóc, hãy gọi tôi. Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười nhưng tôi có thể chia sẽ nỗi buồn và khóc cùng bạn!
               
              Nếu một ngày bạn không muốn nghe ai nói nữa, hãy tìm tôi. Tôi hứa sẽ đến bên bạn chỉ im lặng mà không nói gì!
               
              Nếu một ngày bạn gọi tôi mà không thấy tôi trả lời, hãy chạy nhanh đến bên cạnh tôi vì lúc đó tôi đang cần đến bạn.
               
              Nếu một ngày bạn tìm được hạnh phúc của chính mình thì đừng chờ đợi một hạnh phúc lớn hơn... dù đó là tôi.
               
              @_@
               
              Tôi yêu em -tình yêu thật to lớn! Và sẽ vươn đi đến những nơi thật xa!
               
              Tôi lại tiếp tục bước đi trên con đường xa lạ. Nhưng tôi khong còn thấy sợ những ngày tháng sắp tới! Tôi sẽ mang theo tình yêu của những người xung quanh và sẽ trân trọng nó!
               
              @_@
               

              Kí ức trở về
              -Khiến người ta phải nhớ đến-
               
              Mối tơ lòng bấy lâu thầm chôn chặt
              Bỗng dưng đâu lại sống dậy khóc than
              Đi xa rồi cứ ngỡ rằng kỉ niệm
              Chút ngu ngơ thoáng trở về lim dim
               
              Quả địa cầu hình tim làm đôi bổ
              Nữa vòng cung ai biết gần hay xa
              Đời học sinh bỗng quay về rất lạ
              Nhớ ngày xưa, ngày xưa ấy quên chăng?
               
              Cái lần đầu tiên chạm vào sâu thẳm
              Sẽ thấm sâu trong kí ức xa xăm
              Rồi đôi khi hắn trở về to nhỏ
              Để hỏi lòng còn mãi luyến lưu chi?
               
              Trái đất tròn mình ai chữ chia li
              Ai có hiểu mà làm sao ai hiểu
              Một phương cô đơn trông về phương ấy
              Hỏi vu vơ, lòng tự đáp lơ ngơ
               
              Trái tim ơi quá nhỏ bé dại khờ
              Còn lưu giữ đời học trò yêu dấu
              Những thiếu niên trẻ trung và tinh nghịch
              Còn lại nhau một chút gì khó phai
               
              Cuộc sống bao la, chân trời rộng lớn
              Giữa bao bộn bề có nhớ nhau không?
              Hay vô tư con đường thênh thang rộng
              Một người nhớ, người hững hờ vô tâm
               
              Bệnh mất rồi, bệnh gì sao khó chữa
              Hết thẫn thờ rồi lại đến thâu canh
              Ngẫm bài thơ làm hạt buồn vơi bớt
              Nhưng vần thơ sao ray rứt thêm người
               
              Thời trung học cái thời quanh quẩn ấy
              Thấy gần bên mà sao tít nơi đâu
              Hai khoảng cách chia nhau làm đường kính
              Khoảng vô hình dẫu gần vẫn thấy xa
               
              Rồi bỗng dưng một tâm hồn thấy lạnh
              Hỏi dồn câu:"Rằng có thể hay không?"
              Dẫu biết rằng khó nhận được đáp án
              Vẫn hỏi hoài câu hỏi của lòng thôi!
               
              Hôm vô tình ta được biết về ta
              Có lẻ ít nhưng thế là đã đủ
              Trái tim bé lắp đầy hình ảnh cũ
              Tiếng ai cười, giọng nói, mặt đỏ hoe
               
              Ít ngây thơ xin chớ đừng vứt bỏ
              Cất trong lòng làm tuổi trẻ thân thương
              Lỡ mai sau trên con đường chạm mặt
              Ta miểm cười gọi kí ức về đây!...
               
              .........
               
              Hải Quỳnh

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2010 14:43:06 bởi Hải Quỳnh >
              Attached Image(s)
              #67
                PjetThu_ThojGjan 02.01.2011 14:18:30 (permalink)
                HQ ơi năm mới oy mà nở một nụ cười thật lớn nào đón năm mới cùng PT_TG nhá http://i857.photobucket.com/albums/ab136/MuaThu_kt/im1.jpg
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2011 14:25:28 bởi PjetThu_ThojGjan >
                #68
                  Hải Quỳnh 12.06.2011 15:13:49 (permalink)

                  Trích đoạn: PjetThu_ThojGjan

                  HQ ơi năm mới oy mà nở một nụ cười thật lớn nào đón năm mới cùng PT_TG nhá http://i857.photobucket.com/albums/ab136/MuaThu_kt/im1.jpg


                  Cảm ơn PT_TG nhé!
                   
                  Phải rồi, quên hết tất cả những gì không hay phải không! Một tâm hồn thanh thản sẽ tốt hơn mà!
                   
                  Sau mấy tháng trời mới vào vnthuquan được. Đúng là vui thật!
                   
                  hihi
                   

                   
                  Hình như không hợp lắm!

                   
                   

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:31:35 bởi Hải Quỳnh >
                  #69
                    Hải Quỳnh 13.06.2011 10:24:46 (permalink)
                    Lâu rồi không viết nhật ký trên mạng thấy đầu nặng quá nhưng giờ chẳng biết phải gõ gì? Mấy tháng qua mọi chuyện vẫn thế, cuộc sống của mình hình như đang bước rất chậm. Mình mắc phải nhiều cái khó mà không phải bản thân mình muốn vậy đâu. Mình cũng chẳng hiểu tại sao lại thế nữa? Ông trời không bắt mình phải chịu những khó khăn về vật chất nhưng ai biết được những cái khó về mặt tinh thần còn đè nặng con người ta hơn! Mình cố tỏ ra vui vẻ, tươi cười nhưng mọi người đều bảo trong mắt mình có cái gì đó. Nó là một đôi mắt đầy nước. Nhưng bao giờ nước cũng chỉ ngân ngấn mà thôi. không rơi được! Giờ đây cũng không biết trong người mình còn ẩn chứa thêm bao nhiêu căn bệnh đáng sợ kia nữa. Dù mình không chuyên về y nhưng hơn ai hết mình hiểu rõ tình trạng của mình. Tệ thật! Cố gắng tươi cười, cố gắng quên nó đi nhưng mình cũng không thể mất hết cảm giác, nó vẫn từng phút hành hạ mình vậy sao! Mình còn rất nhiều, rất nhiều việc muốn làm kia mà. Nhưng mình cảm thấy đau, thấy khó chịu lắm. Mình thực sự chỉ mong mình có đủ sức lực để có thể làm hết tất cả những việc còn dang dở và cả những việc chưa thể thực hiện. Những bệnh tật không làm cho con người ta chết nhưng chúng đã lấy đi sức khoẻ và cả mơ ước về cuộc sống. Càng mệt mỏi mình càng muốn cố gắng làm tốt những công việc dang dở. Có thể kết quả sẽ không tốt nhưng mình muốn hoàn thành nó. Mình không muốn trong cuộc sống của mình phải bỏ lỡ một điều gì tốt đẹp cả.
                    #70
                      Hải Quỳnh 15.06.2011 00:33:06 (permalink)
                      Hôm nay, lại một buổi học nữa mà mình cảm thấy tâm trạng nặng nề quá. Mình gặp nhiều chuyện khó xử và mình đã giải quyết nó bằng cách vừa cười vừa đùa rồi tìm cách lách sang chuyện khác. Mình đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn trong cuộc sống. Chúng đè nặng mình, mình thực sự thấy áp lực rồi. Mình không muốn dính dáng gì đến những chuyện tình cảm rắc rối cả. Thế nhưng mớ hỗn độn trong lòng mình mình cũng có vứt nó ra được đâu. Mọi chuyện mình cũng chỉ muốn nó đi đến thế thôi. Mình chỉ đủ sức để làm một lúc một việc mà thôi. Nhưng... cũng mệt mỏi thật. Những gì nên giữ cho riêng mình thì cứ giữ đấy đi thì hơn. Rồi cũng chỉ có mình hiểu thôi. Giữ trong lòng tuy nặng nhưng cũng chẳng biết chia sẽ với ai. Việc học thôi đã làm cho mình thấy mệt lắm rồi. Thôi, cứ như mình của ngày xưa, trước khi ngủ chấp tay cầu nguyện một chút bình an cho cuộc sống. Khoảnh khắc tôi muốn giữ cho mình!
                      Tấm ảnh này mình down từ trên mạng về vì cái tên của nó.


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/19CD6D8B2F4147C8AD263F214A5AE645.jpg[/image]
                      Attached Image(s)
                      #71
                        Hải Quỳnh 17.06.2011 22:56:01 (permalink)
                         
                        Hôm nay, lần sinh nhật thứ 19 cũng giống như những lần sinh nhật khác thôi.
                         
                        Buồn và thật buồn
                         
                        Hình như mình sắp khóc nữa rồi!
                         
                        Mình không yeu6 cầu quá nhiều thứ, chỉ mong có ai đó ngồi ăn kem với mình, chỉ muốn mua một quyển sách làm kỷ niệm, muốn có một người chịu ngồi sơn tượng với mình, và muốn mình đừng cô đơn trong ngày sinh nhật nhưng sao khó quá vậy?
                         
                        Lại một sinh nhật nữa mình thấy buồn thật buồn!
                         
                        Mình nhớ đến buổi liên hoan chia tay hôm qua. Mình đã về nhà với một tâm trạng thật khó nói. Rồi hôm nay hình như cũng thế.
                         
                        Hôm nay trời đã mưa hoài, mưa mãi, mưa không hề dứt. Và tâm trạng của mình hình như cũng đang ướt sũng.
                         
                         
                        Dù sao mình vẫn ước một điều thật ý nghĩa
                         
                        .....
                         
                        cho sinh nhật tuổi 19

                         
                        #72
                          Hải Quỳnh 22.06.2011 11:25:57 (permalink)
                          Cố lên bé yêu ơi! Còn mấy ngày nữa thôi. Phải cố gắng lên!
                           
                          Thượng đế ơi! Xin hãy giúp đỡ con nhé!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2011 11:36:56 bởi Hải Quỳnh >
                          #73
                            Hải Quỳnh 25.06.2011 16:00:29 (permalink)
                             
                            Cảm giác chờ đợi một việc gì đó thật khó chịu. Biết rằng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cái gì đã xảy ra thì kết quả không thể thay đổi được. Nhưng thực sự mình rất muốn biết. Thôi mặc kệ mọi thứ đi.
                            Mình nhớ lại hôm sau khi nghe thầy giáo nói về môn sinh trắc học, mình đã thử một lần đi xem bói để biết cảm giác. Nghĩ lại mà thấy tức cười thật. Đúng là chẳng có ai như mình cả. Có ai đi xem bói mà vừa nhìn thấy mặt thầy bói đã buồn cười, xuýt chút nữa là phá lên rồi. Ông thầy bói ấy cũng như những người không phải thầy bói khác thôi. Dù ai nhìn vào mặt mình cũng bảo rằng cuộc sống sau này của mình sẽ rất êm đềm, nhẹ nhàng. Còn con đường tình duyên thì trống rỗng. Mà sao lại thế nhỉ? Hay vì trông mặt mình vốn tiểu thư lại hiền như đất cục ?!
                            Không biết là thế nào nhưng theo lời giảng của thầy, ừ mà mình thì không phải là thầy nên có nhìn thẳng vào mặt cũng chẳng biết ông thầy ấy là thầy kiểu gì nữa. Chỉ biết rằng khoảng thời gian mười chín năm mà mình đã trôi qua thực chẳng suôn sẻ chút nào. Giờ các anh em mỗi người đều có con đường riêng, mình thì chưa hẳn nhưng cũng sắp sửa rồi.
                            "Mỗi người có một con đường để bước đi, một sự nghiệp để thành công và một cuộc sống để hạnh phúc!"
                            Mình thấy buồn và lo lắng cho con đường của mình khi đó có còn trọn vẹn mọi bề hay không? Ba mẹ mình chắc sẽ chia tay thôi. Mình cũng không muốn gì hơn. có lẻ việc này nên xảy ra từ 30 năm trước thì hơn và tốt nhất cũng đừng chờ đến lúc mình ra đời. Nghĩ đến cuộc hôn nhân của chị mà mình càng thấy sợ. Số phận của những người phụ nữ trong gia đình mình... sao lại khổ thế?
                            Còn mình thì sao? Mình chỉ muốn cuộc sống của mình sẽ đúng như những điều mà người ta vẫn bảo "êm đềm". Tuy sóng gió không đến với mình nhưng mình cũng đã chịu đủ rồi. Thôi mọi chuyện cứ theo quy luật tự nhiên của nó mà bước tiếp vậy!
                            "Những tổn thương ta đã chữa lành
                            Những khổ đau ta cũng đã vượt qua
                            Sao ta cứ muôn đời lo lắng
                            Cho những điều chưa chắc đã xảy ra"
                            Những lúc thế này mình lại muốn yên tĩnh một mình. Mình muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu và đừng mơ gì cả khi tỉnh dậy sẽ quên hết mà thôi.
                             
                             
                            #74
                              Hải Quỳnh 27.06.2011 23:50:41 (permalink)
                              Hôm nay vậy là biết nốt kết quả môn cuối cùng. huhu buồn quá! Sao mình tệ quá vậy? Kết quả trung bình của mình có 7.2 thôi. Tất cả đều tại môn thể dục cả. huhu. Sao cái môn học đáng ghét ấy bao giờ cũng làm cho mình đi xuống thêm vậy? Suốt 8 năm rồi chỉ có duy nhất một học kỳ đầu của năm vừa qua là nó tha cho mình thôi, còn lại thì bao giờ cũng vậy thầy giáo bộ môn mà không nương tay chắc mình chết. huhuhu..... Sao mà mình yếu ớt quá vậy? Mình cũng đâu phải là hạng thấp cổ bé miệng gì đâu. huhu. tệ thật! Mình chỉ được nghỉ vài tuần rồi lại phải vào 482 học quốc phòng. Mình không muốn học, thà cứ ngồi trong lớp chính trị sao cứ phải ra chọi nắng làm gì vậy? hichic, quốc phòng thì cũng có khác gì thể thao đâu. Trời ơi! aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
                              Buồn quá!
                              Nghe một bài hát cho bưng cái đầu lên đã!
                               
                                
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 7 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 91 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9