Nhất tuý giải thiên sầu...
Tiểu Thanh Đình đã viết:
KHÓC
Em không dám khóc ở nhà
Em chỉ dám khóc khi ra đến đường
Mặc cho mắt kính mờ sương
Nhoè đi cả một làn đường đang đi
Lúc nào em cũng nghĩ suy
Vẫn dành tất cả những gì cho ai?
Đã qua một quãng đời dài
Sắp "tri thiên mệnh" vẫn hoài vẫn trông.
Dẫu chưa phai một đoá hồng...
Dẫu bao cực nhọc vẫn không xoá nhoà
Thời gian vẫn cứ trôi qua
Trớ trêu số phận vẫn đà trêu ngươi.
Ở nhà em phải vui tươi
Ở nhà em phải nụ cười trên môi
Em xin chỉ một lần thôi
Cho em được khóc bên người em yêu...
[:((]
Một năm!
Ôi đã trôi qua.
Bài thơ "Khóc" bỗng vỡ oà trong tim
Một năm!
Chị vẫn lặng im!
Bóng hình xưa!
Phải biết tìm nơi đâu?
Một năm!
Thấm đẫm trời ngâu!
Hoàng hôn lửa cũng nhuốm màu thê lương.
Con đường chạng vạng trong sương
Bình minh lên!
Toả ánh dương muộn màng!
Một năm!
Mưa gió ngỡ ngàng
Đắng, cay, chua, chát, phũ phàng...chưa phai
Buồn còn vương vấn mắt nai
Nếu chưa được khóc trên vai một lần! Đêm mất ngủ! Còn 11 ngày nữa là...
(Ngày xưa có một chàng trai trẻ nói với Thanh Đình: "Chị không cười em thấy chị buồn một, chị cười em thấy chị buồn hai! Thôi chị đừng cười nữa...")
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2011 04:07:46 bởi Tiểu Thanh Đình >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: