(TST) Sự Tồn Tại Của 1 Người ?- Truyện nhiều kỳ
akiaki 11.06.2010 10:25:49 (permalink)
Tác giả: Nguyễn Thị Hoài Thu - akiaki
Ý tưởng : Võ Ngọc Lam Chi - chichi
Biên tập: Võ Ngọc Lam Chi
TT: truyện Nhiều kỳ:18 chương, 1 ngoại truyện
Thể loại: tình cảm..
TGST: 27/03/2010 - 02/06/2010
TGĐ:10ngày 1 chương
TT:TST
SP:đây là truyện hư cấu không hề dựa trên bất cứ 1 tác phẩm nào hay 1 hoàn cảnh nào nếu có giống thì chẳng qua là trùng hợp





SỰ TỒN TẠI CỦA 1 NGƯỜI?
Tác Giả: Hoài Thu
Ý tưởng, Biên Tập: Lam Chi
 
CHƯƠNG I:Rock????????????
Những chú chim nhỏ ríu rít như cùng nhau đón chào 1 ngày mới. Khung cảnh của buổi sáng thật tuyệt, nhẹ nhàng, dịu dàng và thoải mái nhưng lại bị phá vỡ bởi 1 thứ âm thanh gì đó mà người ta gọi là rock….1 loại nhạc kén người nghe….

* sáng sớm thức giấc…ứ…ư….ố…ô…..*

Nó thò tay tìm chiếc điện thoại đang gào rú bài nhạc,rồi thì âm thanh đó cũng kết thúc trả lại sự  tĩnh lặng dịu dàng của buôi sáng. Nó che miệng với cái ngáp dài uể oải rồi thật nhanh tận hưởng không khí của buổi sáng. Quờ quạng với bài thể dục buổi sáng trong chiếc sân nhỏ với một tâm trạng u ám. Một nỗi buồn khôn tả vẫn còn sót lại sau sự kiện đêm qua...

*leng ..ken..g* Tiếng chuông xe của người đưa báo sớm có vẻ như nó nhận ra âm thanh quen thuộc đó, nó hối hả xông thẳng ra cửa vừa lúc cuộn báo đang lao đến.

*oạch* Lồm cồm bò dậy vì cú té do bất ngờ nó vội vàng tìm cặp kiếng cận,nó cận nặng lắm không có kiếng nó chỉ thấy lờ mờ, quờ quạng 1 hồi lâu thì mới phát hiện cặp kiếng rơi sát bên nó, đeo kiếng vào nó lao ngay tới cuộn báo và giở chúng ra xem…Bước đến trường trong trạng thái vô thức thậm chí nó còn chẳng biết nhỏ bạn thân từ thời cấp III xuất hiện từ lúc nào và cứ luôn mồm luyên thuyên về 1 cái gì đó nhỏ gặp hôm qua.

-         Này, nghĩ gì mà thờ người ra vậy??? Có phải vì tin báo đưa sớm nay không?

Nhỏ bạn nhăn nhó và có chút lo lắng cho nó, có lẽ do trạng thái thẫn thờ nãy giờ của nó hoặc cũng có thể là do nó chẳng lọt tai những gì nãy giờ nhỏ thao thao…

-          Nè mày rảnh ghê ha lo lắng thì ích gì chứ….

-         Nhưng hôm qua họ hủy buổi diễn hình như thiệt hại nhiều lắm đó
-         Chen muốn ná thở mới mua được vé ai dè sô bị hủy lãng xẹt….
Cô bạn nhăm nhó với vẻ khó chịu

-         Báo nói do ca sỹ chính biến mất nên bị hủy buổi diễn
Nó nói và vẫn ở trạng thái vô thức như nãy giờ…

-         Mà dạo này họ nhiều tai tiếng lắm đó. Nhất là tên ca sĩ chính cứ gây rối hoài à…làm ảnh hưởng cả nhóm luôn. Thật tình thì lúc đầu tao chẳng thích rock chút nào, nghe chẳng hiểu nhưng do thích tay trống của nhóm đó… tập nghe dần rồi thành quen.  Vĩnh Phong ảnh mới tuyệt làm sao…lấp lánh, huyền bí…lại ít nói, lúc nào cũng lầm lì...hì…dễ thương chết được….
Những lời nói của nhỏ bạn thân cứ như trôi tuột từ tai này qua tai kia, Hi vẫn đang bàng hoàng với những tin tức trên báo…
-         Chắc chắn là có gì đó xảy ra với anh ấy rồi…
Nó gật gù với nhận định của mình mà không nhận thấy rằng mình đang lao thẳng vào cây cột điện trên đường cũng như chẳng để ý đến lời cảnh báo của nhỏ bạn…

-     Coi chừng…

*cốp..* Nó té nhào và đầu óc như quay cuồng

-     Ui…da…

Nằm trên đất thế ngày thật giống hôm đó của 1 năm về trước. Đó là buổi chiều mát mẻ, những cơn gió nhẹ như lùa tay qua từng khe tóc Việt Hi cô nữ sinh cuối cấp đang rảo bước về nhà sau giờ học thêm… Vẫn là thói quen cũ vừa đi vừa ghi chép những tâm đắc nó lụm lặt được trong giờ văn, hôm nay là 1 câu nói cô dùng để giảng về sự kiên định “Khi ta từ bỏ 1 việc gì đó là ta đang chịu thua chính bản thân mình” còn gì nữa nhỉ…Hi cố nhớ câu cô nói trước đó….thì dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt vì té nhào….có vẻ như nó đụng phải gì đó…cột điện ư ? Trên đoạn đường này đâu có…nó quờ quạng xung quanh thật may nó tìm thấy căp mắt kiếng của mình, đeo kiếng vào nó mới nhận ra……...ồ 1 đám đông chen lấn…vẫn còn bất ngờ chưa định thần thì 1 bàn tay nhẹ nhàng giơ ra. Trong ánh nắng chiều anh như 1 thiên thần tỏa sáng đỡ nó đứng dậy . Nó như bị choáng ngợp bởi nụ cười ấm áp của anh… Nhặt giúp cuốn sổ và cây viết, không dừng lại ở đó anh viết gì đó vào cuốn sổ. Nó choàng tỉnh thì đám đông cùng anh đã biến mất …như vừa nằm mơ. Nhưng khi nhìn vào cuốn sổ Việt Hi trò xoe mắt vì trong sổ là 1 chữ ký ngoằn ngoèo cùng dòng chữ Ex dream thân tặng… (Ex dream là gì…anh ta là ai…?)

- Cho chữ ký chắc là diễn viên hay 1 ai đó nổi tiếng …
Sáng hôm sau mọi thắc mắc của Hi như có lời giải khi nó đưa cho nhỏ bạn thân xem cuốn sổ có chữ ký. Hi dường như sắp ngã khỏi ghế vì giật mình khi nhỏ bạn thân đột ngột nhảy cẫng lên:

-    Ôi, Ex dream…Ex dream… sao mày có được nó vậy? Lại là của Nhật Minh nữa chứ…Ôi, yêu mày quá à…

-    Này, vậy mày có chữ ký của Vĩnh Phong không… mà sao xin được hay vậy? Tao có thử vài lần mà không sao chen vào được….nè hàng hiếm à…

Hi há hốc miệng vì chẳng biết nhỏ bạn đang nói gì nữa.Sau một hồi đầu óc như nổi đom đóm với những lời huyên thuyên giải thích của nhỏ bạn thân, Hi lờ mờ hiểu ra Ex dream là ai.Nó lẩm bẩm rồi cưởi đắc ý…
 
-         Cuối cùng nó cũng tìm thấy anh…chỉ cần biết tên là có thể tìm hiểu về anh trên mạng …không biết anh hát có hay không… ?

Đó là lần đầu Hi biết rock là gì và để ý đến loại nhạc này………nhưng không phải do nó iu rock mà vì........Hi cười nhăn nhở mặc cho nhỏ  bạn đang huyên thuyên về thứ gì đó nhỏ định mua...
 
Hết chương I
Mời các bạn đón đọc chương II :fan vào ngày 21/06/2010

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 10:59:29 bởi akiaki >
#1
    akiaki 24.06.2010 15:49:13 (permalink)
    CHƯƠNG II : FAN
    Nó trợn tròn mắt với thứ âm thanh mà quanh đó ai cũng lắc lư theo âm điệu.... Đây là lần đầu nó đi nghe rock....Nó quay sang nhỏ bạn cũng lắc lư gật gù theo nhạc........Nó há hốc mồm kinh ngạc...Thứ âm thanh ồn ào này thậm chí nó còn chẳng biết họ hát gì...Chỉ toàn là ừ...ư hay gì đó....Chắc tại anh ca sỹ kia đang bị khàn giọng và đang nổi cáu nên mới hét vào mặt khán giả thế chứ...Nhưng sao chẳng ai phản ứng vậy nhỉ...Nó tò mò nhìn xung quanh...mọi người tiếp tục lắc lư...Họ sao vậy nhỉ ? Nó cảm thấy khó hiểu....

    Rồi thì ca khúc cũng kết thúc, anh ca sỹ đó thều thao gì đó rồi nó nhận ra họ gọi tên Ex… dre..am…. Cuối cùng nó cũng chờ được tới anh....nó đã cố lắm mới chờ được để nghe anh hát, thấy anh bước lên nó dõi theo từng bước anh đi cười một cách ngớ ngẩn nó nhìn anh trìu mến. Thế nhưng… ngay sau đó miệng nó cũng không thể khép lại khi anh cất giọng....Nhỏ bạn như được 1 trận cười ra trò với những thắc mắc của nó và đôi mắt tròn xoe khi nhận được câu trả lời của nhỏ bạn.... nhỏ bạn giải thích...rock là loại nhạc rất khó nghe nhưng khi bắt đầu hiểu được thì sẽ thấy rất hay...Rồi ghiền lúc nào chẳng biết…
    Nó thẫn thờ như có gì đó thất vọng vì chẳng hiểu gì về rock cũng như anh …Gió hiu hiu nhẹ mang cùng 1 nỗi buồn giống nó. Rồi như nghĩ ra gì đó, nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này nó mới nhận ra trời khá khuya nó chạy thật nhanh và cố không để ý sự tĩnh lặng đáng sợ của đêm. Không để con đường vắng làm nó sợ mà chạy thẳng về nhà. Về đến nhà nó như vừa được cứu sống vì thoát khỏi không gian tĩnh lặng đáng sợ đó, dù là mẹ nó đang đợi sẵn ở cổng và mắng xối xả khi vừa nhìn thấy nó.....

    Sáng hôm sau nó ghé vào 1 cửa hàng bán đĩa...tìm hồi lâu nó lấy hết những đĩa có tên Ex dream trên giá. Nó mua rất nhiều đĩa nhạc của Ex dream và cố nghe hết từng bài 1 ....Hôm sau đến lớp nhìn nó như vừa đi đánh trận về mặt mày tả tơi phờ phạc....

    - Sao vậy ? Mày bệnh hả ??

    Rồi thì nhỏ bạn lại được trận cười sặc sụa khi nghe lý do của nó...Nghe nhạc cả ngày khiến lỗ tai nó lùng bùng, tới tối nó không thể chợp mắt vì bị âm thanh đó ám ảnh ....cứ nhắm mắt là thấy ác mộng...

    - Ha...ha..a.. Chẳng phải tao nói rồi hả rock khá khó nghe vậy nên phải tập nghe dần dần thôi...1 ngày mà mày nhồi nhiêu đó nhạc vô đầu sao nuốt nổi ..

    Rồi thì nhỏ thao thao về kinh nghiệm nghe rock của mình, còn nó thì như chẳng chú ý gì tới lời nhỏ, chỉ ngân nga 1 giai điệu mà nó thấy ấn tượng nhất trong từng ấy đĩa...

    - A bài....là bài gì ấy nhỉ.... ??

    - Là about my love...của Nhật Minh sáng tác…
     
    Nhỏ bạn đột nhiên khựng ngay lại nhìn nó 1 cách chằm chằm như thể ngưỡng mộ....

    - Mày giỏi vậy ? chỉ 1 ngày mà lột xác vậy à....bài hát đó nổi lắm hình như được giải gì nhỉ…?

    - Là giải bài hát triển vọng của năm được các chuyên gia khen là có hồn và lời bài hát thì rất suất sắc...

    Bích Hà như không thể giấu vẻ ngạc nhiên về nó........không thể tin là nó của hôm qua còn khá choáng vì loại nhạc này vậy mà hôm nay như 1 fan thực thụ của rock vậy......

    Trở thành 1 fan thực thụ, nó cùng Hà hầu như là khách hàng thường xuyên của các shop nhỏ bán poster và hình dán hoặc những thứ đáng yêu có hình các thần tượng hay các nhóm nhạc…Hà có vẻ khá thích thú vì giờ đây nhỏ đã tìm được người đồng hành trong việc yêu thích Ex dream…Tụi nó còn nắm khá chắc ngày phát hành album và các poster mới nhất có phong cách ra sao …

    Chủ nhật hôm đó nó tình cờ ngang qua 1 shop quen thuộc đang chuẩn bị cho tung ra những tấm poster mới của Ex dream. Nó cố chen vào tìm 1 chỗ thuận lợi...với đôi tay và mắt thật nhanh lướt hết 1 lượt các tấm poster không bỏ sót 1 tấm nào đẹp.... sau 1 hồi giành dựt sứt đầu mẻ trán nó đã thành công trong cuộc chiến của các fan… nó cầm 2 tấm poster đẹp nhất… gật gù…2 cái này có vẻ chưa có trong bộ sưu tập của tụi nó…. 1 cách hí hửng nó thầm nghĩ nhỏ sẽ ríu rít thế nào nếu thấy chúng. Nò không thể chờ thêm phóng ngay đến nhà nhỏ bởi nó và nhỏ có giao hẹn hễ có hàng mới thì ai đi mua sẽ mua cả phần của người kia.

    Hôm nay là 1 ngày đặc biệt với nó, mọi thứ dường như đáng yêu hơn trong mắt Hi, nó đã chờ ngày này cả tuần nay rồi….ngày 14 tháng 3, chính xác thì hôm nay là ngày Ex dream phát hành album mới của họ…Một buổi sáng tuyệt diệu nó hít 1 hơi dài và chờ đợi…sẽ thật nhanh đến chiều thôi…nó thầm nghĩ…

    Chiều đó nó chạy như bay đến tiệm bán đĩa gần nhất, 100 tấm poster sẽ được tặng kèm với album mới...thật may vừa kịp giờ họ bắt đầu bán. Nó đã phải giả vờ bị đau bụng để xin về sớm chiều đó...lúc ra cửa nhỏ Hà cứ nhìn theo và cố dùng ánh mắt như biết nói của nhỏ gửi 1 thông điệp, phải lấy cho được poster đó nha...trông cậy hết vào mày ...vì thế dù là tử chiến nó cũng phải có được 2 tấm poster. Cầm trên tay album mới của Ex dream nó như không giấu nổi hạnh phúc. Nó bay ngay sang nhà Hà để hai đứa cùng nghe abum mới như mọi khi ....Nó luôn cập nhật thông tin mới nhất về Ex dream qua thông tin báo giới và cả mạng nữa. Nó có tất cả những poster mới nhất và không bỏ sót một buổi diễn nào của họ.... dĩ nhiên là chép tất cả những điều về Nhật Minh vào cuốn sổ tay quý giá có chữ ký của anh...nó coi cuốn sổ như 1 báu vật nhỏ....biết thêm gì đó về anh nó cá cảm giác như nó đang bước lại gần anh hơn 1 chút...
    Hết chương II
    ngày đăngng chương III là 30/06/2010: Stylish
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 11:01:05 bởi akiaki >
    #2
      akiaki 30.06.2010 00:35:48 (permalink)
      Chương III : stylish
      Vậy mà đã 1 năm kể từ khi lần đầu nó biết đến anh và rock...nhưng anh của dạo gần đây rất lạ, anh làm nó lo lắng vì sự thay đổi đột nhột đó...anh thay đổi từ khi nào vậy nhỉ ?? Có lẽ là sau buổi công diễn mừng sinh nhật Ex dream. Hôm đó anh hát nghe rất buồn...đã có gì đó xảy ra với anh chăng ??...Nó nằm đó chợt bừng tỉnh vì nhỏ bạn cố lay…

      -         Nè nếu không chạy thì trễ đó....

      Nhỏ vừa nói, vừa kéo nó ngồi dậy sửa lại chiếc kính và 2 đứa cùng  chạy.... Nó chạy nhưng vẫn chưa thực sự tỉnh táo sau cú va lúc nãy...Gió lùa qua tóc khiến nó cảm nhận rõ hơn không khí của buổi sáng...ngước nhìn bầu trời nó thầm nhủ phải có cách nào đó để biết có chuyện gì xảy đến với anh chứ ?....Rồi thì nó như vừa nhìn thấy gì đó khá quan trọng…nó buông tay nhỏ bạn và dừng lại trước 1 thông báo tuyển dụng...
      Chỉ mất 3 giây nó chạy ngược lại hướng trường học và nói với theo nhỏ bạn còn đang đọc tờ thông báo vì hiếu kỳ trước thái độ kỳ lạ của nó

      -         Điểm danh dùm nha...

      -         Nè đi đâu đó.... ???

      Chẳng buồn trả lời câu hỏi của Hà, Hi lao thật nhanh vì ý tưởng xuất hiện trong đầu nó lúc này khiến nó tỉnh cả người... còn về phía Hà đứng trước thông báo tuyển stylish cho Ex dream nhỏ như hiểu ra lý do nó cúp tiết học của hôm đó.
      Nó chạy ngay ra tiệm nét và tra cứ trên mạng về công việc này…Vừa đọc, nó vừa mỉm cười, có vẻ như sở thích và ngành nó đang học có liên quan khá nhiều với công việc này…stylish là thiết kế 1 phong cách riêng từ quần áo, giầy dép, đến những phục sức đi kèm…

      Ngồi trong giờ học : « cách ứng dụng màu tốt nhất»…nó hì hoáy ghi chép…thì bỗng dưng thầy gọi nó đứng dậy

      -         Việt Hi…cô đang chép gì đó… ? Đưa tôi xem nào ??

      -         Dạ ?

      Nó dừng lại và giơ cuốn vở cho thầy xem…nhìn thầy có vẻ ngạc nhiên…bởi môn của ông chưa bao giờ Hi quan tâm nhiều, đa số các buổi học nó toàn ngủ gục còn không thì ngáp dài rồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ …ông có vẻ xúc động vì sự thay đổi đột ngột này…Sáng nay trời hơi se lạnh, những áng mây báo hiệu sẽ có 1 cơn mưa… Nó nhìn trời nhíu mày lo lắng chẳng là nó đang định học song sẽ đi ngắm 1 số cửa hàng quần áo cũng như giầy dép. Mải lo mà nó chẳng biết Hà có mặt từ lúc nào…nhỏ đang thao thao về mùa mưa sắp đến….và rồi nhỏ phải đem theo dù thật bất tiện

      -         Này vậy là mày có mang dù hả ?

      -         Ừ, sao ?

      Với nụ cười gian xảo nó rủ

      -         Đi shopping với tao không ?

      Nhỏ có vẻ hưởng ứng khá hăng hái…bởi lẽ nhỏ là dân ghiền mua sắm, nhỏ đã nhiều lần rủ Hi đi cùng nhưng hầu như chưa bao giờ nó đi cùng nhỏ…Sau giờ học  nó và nhỏ cùng đến trung tâm thương mại… Thật tình thì nó đến đây là lần đầu …Ở đây khá sầm uất, có đủ các loại mặt hàng từ trang phục, giầy dép cho đến các loại thuốc nhuộm…thật là 1 nơi tuyệt cho nó học hỏi….
      Chúng nó dạo quanh vài gian hàng, nhìn ngắm hồi lâu tụi nó cùng bước vào tiệm giầy khá lớn….nhỏ bạn hí hửng lao đến những đôi giầy rồi liến thắng không ngừng…
      -         Đôi màu ngọc bích thế nào… ? Tao chưa có màu này…

      Không thấy nó trả lời, chỉ đang hí hoáy vẽ những kiểu giầy nam, mải mê với những đôi giầy, giờ nó mới biết giầy nam cũng có rất nhiều kiểu…Khi nhỏ bạn đã lựa xong đôi giầy ưng ý cũng là lúc nó vẽ xong mẫu cuối cùng…Tụi nó cùng nhau bước ra khỏi tiêm nhỏ bạn lên tiếng hỏi

      -         Không sót mẫu nào chứ ?

      -         Hả ?

      -         Giầy ấy ? Mày còn muốn vẽ gì nữa không ? Mình đi thôi…

      Nó như không thể nói thêm gì, thì ra khi nhỏ biết được mục đích của nó, nhỏ đã cố kéo dài thời gian để nó có thể vẽ…

      -         Cám ơn…

      -         Sao ?

      -         Vì đôi giầy…không ngờ mày cũng kén nhỉ thử hết cả giầy trong tiệm người ta…  «  đôi này cũng tạm được thôi…đành vậy tôi sẽ lấy nó… »

      Nó nói với giọng trêu chọc rồi thì cả hai cùng cười….Nó nhìn đôi giầy nhỏ mua, đó là đôi lúc đầu nhỏ hỏi nó…khi cả hai cùng bước vào tiệm…nó thầm nhủ thật tốt khi có người bạn là nhỏ…chiều hôm đó nó vẽ được khá nhiều….thu thập nhiều thông tin khá có ích…
      -         Đúng là tốt hơn chỉ đọc lý thuyết xuông nhiều hèn gì mà cá cụ hay có câu  « đi 1 ngày đàng học 1 sàng khôn »

      -         Vậu khi nào muốn học như vậy nữa nhớ rủ tao nha…

      -         Cám ơn…

      -         Sao phải cám ơn chứ, tao mua được 1 đống đồ nè có đi chơi không đâu…

      Rồi tụi nó cùng về…

      -         Ô trời mưa….

      -         Không sao, tao có dù, tao đưa mày ra xe bus

      -         Cám ơn…

      -         Khách sáo vậy ?...đi thôi…

      Hêt chươngIII

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 11:03:41 bởi akiaki >
      #3
        akiaki 06.07.2010 16:59:25 (permalink)
        CHƯƠNG IV : nhận được công việc liệu có dễ ??
        Đã 1 tuần kể từ ngày nó nộp đơn và tác phẩm dự tuyển vào làm tại công ty giài trí Thế Giới Mới mà vẫn chẳng thấy có bất cứ hồi âm nào, sáng nào nó cũng ngóng hộp thư trước nhà đến 2,3 lần. Sáng nay cũng thế...nó vươn vai với bài tập thể dục buổi sáng rồi chạy ngay đến thùng thư như biết rõ báo sẽ bay đến, nó nở 1 nụ cười tự đắc nghiêng người  né cuộn báo đang bay vào trong thì

        *oạch* nó vấp phải 1 chậu hoa bồ công anh của mẹ...cú ngã làm bể chậu hoa

            -   Chết...

        Nó biết hình như mình đã gây tai họa vì là chậu cây mà mẹ cưng nhất...kỳ này thì chết chắc với mẹ...nó cố gôm đất và giấu ở góc vườn. Sau sự cố nó  vẫn không quên mục đích chính là là kiểm tra thùng thư nhưng không có gì trong thùng thư. Mang theo nỗi thất vọng nó vào nhà, đưa báo sớm cho ba đang ăn sáng với ly cafe tại bàn...có 1 phong bì nhỏ lót dưới đáy ly...nó như tỉnh hẳn khi đọc dòng chữ nhỏ trên phong bì...từ công ty giải trí Thế Giới Mới, chụp nhanh cái phong bì nó làm đổ cốc cafe lên đầy áo ba nó như không nhận thấy gì nó phóng thẳng lên phòng để mặc ba nó nhăn nhó vì cafe nóng đổ đầy áo...ông thét với theo bóng nó

        -         Con ranh làm gì vậy, nóng quá… ??

        Ba nó nhảy ra khỏi bàn….

        -         Thật là hết nói nổi

        Ông lầm bầm 1 cách cau có

        Về đến phòng nó nhanh chóng mở bao thư ra 1 cách thận trọng mặc cho bên dưới nhà  ba nó đang cằn nhằn vì cái áo và cái gì đó như ông bị phỏng. Cầm trên tay thông bao tuyển dụng nó không dám tin vào mắt mình phải mất một lát sau nó mới tin sự thật đó. Lắc lư cùng tờ thông báo trúng tuyển Hi mỉm cười nụ cười hạnh phúc mặc cho tiếng cằn nhằn của ba, tiếng hét của mẹ khi thấy chậu hoa mà bà phải nhờ người ta đem về từ đà lạt xa xôi. Để nụ hoa hé nở bà đã phải chăm từng chút một vậy mà giờ đây cái nụ đó lại gãy mất tiêu…. Nó chẳng buồn để í... Hiện giờ nó như đang bay,... đang lơ lửng  vì quá vui....Vẫn trong trạng thái lơ lửng...nó cười hạnh phúc 1 cách vô thức, nó xem lại 1 lần nữa tờ thông báo thì bỗng nhiên nụ cười trên môi vụt tắt. Một vết cafe dính ngay ở phần quan trọng của tờ thông báo. Ghi chú : bạn hãy mang thông  báo trên đến công ty của chúng tôi (phải còn nguyên vẹn, không hư hại hoặc nhàu nát) để được hướng dẫn làm hồ sơ tuyển dụng

        Nụ cười tươi rói bỗng trở nên méo xẹo…ai lại cho kẻ trúng số lãnh giải thưởng khi tờ vé số không còn nguyên vẹn chứ… thế là hết...nó nghĩ bụng....từ trạng thái lơ lửng như đang trên mây oạch, nó rơi ngay xuống đất....cả ngày hôm đó chợt u ám  như cuộc đời nó. Để có được tờ thông báo tuyển dụng nó đã làm việc suốt mấy ngày không ghỉ thậm chí còn không dám ngủ  để cho ra 1 mẫu thiết kế mà nó cho rằng cả thế giới chỉ có 1….vậy mà…a… g..i..ờ đây….bao công sức của nó như đổ sông đổ biển…ôi…ô…i… Chẳng muốn làm gì cả nó cuốn mình trong chiếc chăn nhỏ và gặm nhấm nỗi buồn... mãi cho đến chiều mẹ gọi xuống ăn tối nó mới rời khỏi căn phòng đầy không khí u ám....bước xuống nhà bếp nó như mang theo cả cái không khí u ám của mình bao trùm cả gian bếp....sau tiếng thở dài của nó mẹ như nhận thấy có gì đó bất thường mẹ lên tiếng hỏi
        -         Sao vậy ?

        Nó chẳng trả lời câu hỏi của mẹ mà như vẫn chìm đắm trong nỗi buồn của riêng mình...cứ thế lặng lẽ ăn phần ăn của mình để mặc cho câu chuyện của mọi người. Thằng em của nó hình như đang líu ríu về cái gì đó thú vị trong  buổi học ngoài trời hôm nay...

        Sau bữa tối nó lại cuộn mình trong căn phòng nhỏ thẫn thờ nhìn mông lung ra phía ngoài cửa sổ. Căn phòng nhỏ như càng trở nên nhỏ hơn trong bóng tối  nó cứ thế ngồi trong căn phòng 1 cách thẫn thờ...*leng …ken..g* tiếng chuông gió treo ở cửa sổ lung lay phát ra những âm thanh buồn, hôm nay ngay đến gió cũng mang theo một nỗi buồn mang mác ....

        Trời đã sáng mà nó chẳng buồn dậy nó với tay tắt bài rock báo thức rồi chùm chăn ngủ tiếp … cuộn mình và cố ngủ thêm nó nghe giọng mẹ gọi nó ăn sáng dưới nhà, mẹ nói gì đó rằng nó sẽ trễ...

        -         Hôm nay con nghỉ…

        Nó gắt...và có ý ngủ thêm

        Mẹ bước nhanh lên phòng nó, mở cửa mẹ bước vào thấy nó còn chưa ra khỏi giường mẹ lên tiếng hỏi

        -         Sáng nay chẳng phải con có buổi hẹn tuyển dụng sao ? nếu không đi ngay con sẽ trễ đó

        Nó giở chăn nhìn mẹ…mẹ đang cầm tờ tuyển dụng mà trên đó không hề có dấu cafe nào…mẹ mỉm cười…chạy thật nhanh ra khỏi giường nó ôm lấy mẹ

        -         Mẹ, con cám ơn….

        Rồi như tên bay nó cố để ra khỏi nhà 1 cách nhanh nhất vì đúng như mẹ nói, nó sẽ trễ… cầm tờ thông báo trên tay nó thầm cảm ơn mẹ, có vẻ cả tối qua mẹ loay hoay tẩy vết cafe…cố bước nhanh nó tự nhủ không thể để tuột công việc này khỏi tay 1 lần nữa…nở 1 nụ cười hạnh phúc, có vẻ như nó lại tiếp tuc được lơ lửng trên mây…nó thậm chí chẳng nhớ họ đã hướng dẫn nó điền hồ sơ thế nào chỉ nhớ là khi nó cầm tấm thẻ nhân viên mới của công ty tay nó rung đến nỗi chị quản lý phải bật cười… Nó cười theo 1 cách ngớ ngẩn…
         
        Tối hôm đó nó thực sự không ngủ được vì quá vui…nó cứ đem chiếc thẻ ra và ngắm rồi thì bộ quần áo mà mai nó sẽ mặc …háo hức trong hạnh phúc… cứ thế ....nó  chìm  vào giấc ngủ trong hạnh phúc lúc nào cũng không rõ lắm….
        Hết chương IV
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 11:05:41 bởi akiaki >
        #4
          akiaki 12.07.2010 18:56:16 (permalink)
          CHƯƠNG V : Ấn tượng đầu…. ??
          Nó loay hoay mãi mới ra khỏi nhà, chẳng biết mình cò thiếu thứ gì không nó cứ loanh quanh…Một lúc sau nó tiến đến chiếc xe đạp, ngần ngừ 1 lát nó quyết định dùng chiếc xe đó vì là ngày đầu đi làm. Nó muốn đến sớm 1 chút để gây thiện cảm….Nhìn đồng hồ…ôi…không… nó phải nhanh lên nếu không kế hoạch đến sớm sẽ phá sản….Nó tăng tốc trên chiếc xe nhỏ…không khí buổi sáng sớm thật mát dịu và trong lành…Những cơn  gió vuốt nhẹ khuôn mặt và như đang chơi đùa cùng tóc nó…Gió dịu dàng như ru….cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt nó sụp xuống một cách không tự chủ

          *ké..t..t..,ầm…m..*nó lao thẳng vào 1 chiếc ô tô…cũng may chiếc xe thắng kịp…..

          Nó vội nhảy xuống xe, bánh trước chiếc xe bị méo mó đến đáng thương…

          -         Ồ coi bộ không đi được nữa rồi….

          Nó ngước lên không thể tin được là Nhật Minh còn chưa hết ngoạc nhiên nó không nói được lời nào…chỉ nhìn anh trân trân…khuôn mặt hoàn hảo của anh vẫn rất tuyệt, mặc dù cặp kiếng đen anh đeo che đi quá nửa.

          -         Cô là nhân viên mới của công ty à ?

          Anh đọc tấm thẻ nhân viên Hi đeo trên cổ

          -         Tui cho cô quá giang nha ? Từ đây đến đó còn khá xa à….

          Hi gật đầu mừng rỡ…

          -         À mà thôi tôi đổi ý rồi…là cô tông tôi mà may cho cô là xe tôi không bị trầy…

          Anh ngắm nghía chiếc xe với vẻ thận trọng…rồi lẩm bẩm

          - Cũng may cô ta đi xe đạp…nguy hiểm nhỉ…

           Nói xong anh lên xe và chạy mất ,để nó đứng như trời trồng ở đó… Phải mất một lát sau Hi mới như định thần lại, bối rối nhìn đồng hồ, nó vác chiếc xe trên vai và bắt đầu chạy…Thật là ngu ngốc khi chọn xe đạp là phương tiện cho buổi đi làm đầu, nó có khá nhiều kinh nghiêm đau thương với chiếc xe này rồi, hầu như lần nào cũng là gốc cây hay cột điện. Đây là lần đầu nó tông phải người ta…mà còn là bạch mã hoàng tử của nó nữa chứ…ôi...thật thất bại…nó thầm nghĩ…Nhưng anh đã thay đổi… cách nói lạnh lùng đó, thái độ lạnh lùng đó và thứ nó quan tâm hơn hết là nhạc của anh gần đây, nghe sao thật buồn. Thường thì rock cho người ta cái cảm giác cuồng nhiệt, nồng ấm nhưng những ca khúc gần đây của anh chỉ có sự lạnh lẽo và  rất buồn.
          Đến công ty nó bị trễ, chạy thẳng đến phòng nhân viên mới vừa mở cửa ra nó nhận ngay một mớ giấy bay thẳng vào mặt. Trong phòng nó nhận ra Ex dream đang ở đó và cả chị quản lý nữa…chị ấy có vẻ giận dữ

          -         Không cần làm nữa cô bị đuổi, đến trễ ngay ngày đầu…
          Ôi thật tệ bị đuổi ngay trong ngày đầu tiên đi làm Hi cúi gằm mặt, có ai đó vừa bước vào phòng

          -         Sao mới sáng ra mà đã ồn ào vậy ?
          Hi nhận ngay ra Nhật Minh anh vừa bước vào, tiến sát đến cô anh nói

          -         Chia buồn nha, lần sau có tìm công việc mới thì nhớ đi sớm hơn 1 chút, và nhớ là tránh xa xe tôi ra
          Chị quản lý có vẻ ngạc nhiên

          -         Hai người quen à ?

          Hi chưa kịp trả lời thì Nhật Minh đã lên tiếng

          -         Tôi tông cô ta méo bánh xe… vừa lúc nãy thôi…Mà cô khỏe nhỉ, Vừa vác xe vừa chạy mà còn tới trước tôi
          Anh quay sang nhìn nó cười mỉa mai...

          -         Ồ thế thì cô phải giải thích chứ. Thật là xin lỗi vì thái độ lúc nãy…tôi hơi nóng….cô vào gặp phòng tổ chức lấy lịch làm việc nhé

          Lúc này chị quản lý như 1 người khác vậy, khi giận giữ thì trông chị thật đáng sợ

          -         Xin chỉ giáo, tôi là Hoàng Lâm

          Tay ghi ta bas đi đến nhìn nó cười 1 cách ấm áp …chiếc mũi cao cùng cặp mắt hơi sâu  anh có vẻ đẹp của 1 người con lai. Anh nhìn nó rồi nhìn sang Nhật Minh, Lâm ghé sát tai Hi nói Nhỏ

          -         Cô là trường hợp đầu tiên hắn nói giúp đó…chứ thường thì hắn cưng chiếc xe đó lắm… Có vẻ hắn thích phong cách trên thiết kế cô gửi dự thi…chỉ mỗi thiết kế của cô lọt vào mắt hắn ….tôi nghĩ vậy…

          Hi lén nhìn về phía Nhật Minh  bây giờ nó mới nhìn rõ anh hơn… anh có đôi mắt hơi nâu cùng sóng mũi thẳng tắp khiến nó cứ như nhìn thấy 1 tác phẩm nghệ thuật. nó vui vì biết anh thích thiết kế của mình, nó mỉm cười 1 mình. Lại một người nữa tiến lại gần, nó nhận ra là tay organ của nhóm. Dáng người nhỏ con cùng nụ cười đáng yêu cậu kẽ cúi chào, Hi thầm nhủ cậu bé này còn đẹp  hơn cả con gái nữa, ắt hẳn con gái mà nhìn thấy cậu ta cũng phải ganh tị.

          -         Xin giúp đỡ trong thời gian tới…tôi là Minh Phúc…

          -         Là công việc của cô ta mà sao phải nhờ giúp chứ…này ăn kẹo không nhà anh có kẹo từ pháp đem về đó…cậu tới anh pha trà…

          -         Thật không em đến được không ?? Có trà hoa cúc không… ?Thứ đó ngòn ngọt ngon lắm…

          Vừa nói Minh vừa quàng vai chú nhóc cả hai đi cùng nhau mới thấy Phúc thấp bé hơn hẳn Nhật Minh…Cậu bé luyến thắng gì đó về các viên kẹo và về các loại trà Nhật Minh chẳng nói gì anh chỉ mỉm cười lắng nghe. Còn về thành viên thứ 3 tay trống  Vĩnh Phong không chào hỏi thân thiện như 2 người trước anh chỉ nhìn nó rồi gật đầu nhẹ. Anh có mái tóc thật đẹp cùng 1 gương mặt hơi xương xương nhưng khá hoàn hảo và dung hòa. Ấn tượng đầu về Ex dream không tệ nhưng có gì đó khiếm nó cảm giác rằng không khí không được tự nhiên lắm.
          -         Họ cãi nhau hả chị ?...

          Nó ngướng nhìn chị quản lý với vẻ tò mò

          -         Ai cơ ?

          -         Ex dream ấy, em thấy không khí lạ lắm

          -         Em cũng nhạy nhỉ, họ không cãi nhau, chỉ là không nói chuyện với nhau nhiều... như trước nữa thôi..

          Chị mỉm cười, nụ cười buồn làm sao. Hôm đó về nhà nó như vẫn ám ảnh bởi câu nói của chị quản lý…có chuyện gì đó…nó nhất định nó sẽ tìm ra câu trả lới
          Hết chương v
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 11:09:16 bởi akiaki >
          #5
            akiaki 17.07.2010 12:30:58 (permalink)
            CHƯƠNG VI : BUỔi QUAY MV

            Hi vội vàng ôm mớ trang  phục nặng trịch ra cửa…liếc nhìn chiếc xe đạp nó mỉm cười…Mình sẽ không muốn có bất cứ rắc rối nào cho buổi diễn hôm nay nó thầm nghĩ, kinh nghiệm đau thương của nó vời chiếc xe quá nhiều khiến nó thận trọng mỗi khi quyết định dùng đến xe đạp. Là buổi quay ngoại cảnh cho allbum mới tại  vùng nông thôn hẻo lánh. Đây cũng là clip đầu họ mặc trang phục do nó thiết kế kể từ khi nó đi làm đến giờ. Đứng đợi xe bus nó ngước nhìn  bầu trời, một buổi sáng dịu mát …Thật tuyệt…Bước lên xe bus nó chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể quan sát cảnh vật ở bên ngoài…Thế nhưng chỉ một lát sau đầu nó dường như không thể quay qua lại hay nhúc nhích gì được, xe quá đông và mỗi lần xe dừng là mặt nó lại dính sát mặt kiếng cửa sổ… Khi về mình sẽ không ngồi mé cửa sổ nữa nó thầm nhủ…Cuối cùng thì cũng đến nhưng vì ở mé trong phải khá vất vả để nó xuống được xe … Nhưng…Ôi không…chiếc tay áo…bị cánh cửa xe bus kẹp lại…nó cố nói nhưng coi bộ không ai để ý…Chạy theo chiếc xe nó cố kéo mạnh chiếc áo…

            ..*rẹt..t* *két..* chiếc xe dừng lại cánh cửa mở ra nhả cả chiếc tay áo rớt ra…

            -         Ôi không….

            Chiếc tay áo bị rách khá sâu…thế là đi tong bộ trang phục…Làm thế nào đây nhỉ ?…Cứ thế nó đến nơi từ lúc nào cũng không thể nhớ nổi…Chỉ biết nó đang gây họa thật lớn…phải có cách chứ…Nó vừa đi vừa nhăn nhó suy nghĩ…

            -         Này cô không có mắt à…

            Ồ thì ra là nó đụng phải Nhật Minh
                                          

            -         Xin lỗi…xin lỗi...

            Luống cuống và run rẩy nét mặt của Hi đã nói cho Nhật Minh biết có rắc rối xảy ra

            -         Sao vậy ?

            Anh hỏi 1 cách hoài nghi, tay Hi run run với bộ áo rách đó là bộ áo của Minh, nó làm anh giận dữ… Chỉ còn nửa tiếng nữa là  bắt đầu quay rồi nhưng trang phục thì…Nó nhăn nhó một lát rồi như nghĩ ra gì đó…Nó dùng tay xé rách hẳn cái tay bị rách, rồi dùng kéo, nó bắt đầu cắt và xé những bộ khác nữa Minh như không thể tin vào mắt mình nhìn nó giận dữ

            -         Cô điên à ?..

            -         Tôi đang thiết kế lại chúng

            Hi trả lời 1 cách chắc nịch rồi nó tiếp tục xé…Minh chỉ ngồi đó và nhìn nó…Một lát sau những đường rách làm bộ trang phục trở nên khác trước, chúng đồng bộ và lạ mắt. Sau buổi quay, họ xin nghỉ chân lại tại 1 cô nhi viên gần đó do đang quay thì trời chuyển mưa nên phải đợi đến hôm sau….trong số bọn trẻ của viện mồ côi, 1 em nhỏ lại gần  Minh cậu bé xờ tay lên chỗ rách nơi ống quần ngơ ngác nhì Minh

            -         Thì ra anh ấy còn nghèo hơn tụi mình…ảnh mặc quần áo rách này viện trưởng ơi…

            Đứa bé hướng về viện trưởng tròn xoe mắt 1 cách ngạc nhiên.Mọi người phì cười vì cậu bé… Hoàng Lâm không thể nín cười…anh cứ thế ôm bụng cười Nhật Minh thì chẳng nói lời nào…chỉ liếc nhìn Hi giận dữ…còn Minh Phúc có vẻ được lũ trẻ vây quanh và đang cố giải thích cho lũ trẻ thế nào là mốt và anh mặc áo rách không phải do anh nghèo….Rồi 1 cậu bé luyến thắng sau lời giải thích của Phúc

            -         Vậy sau này tụi con sẽ đi hát rock, như vậy khi quần áo không thể vá nữa viện trưởng cũng không phải tốn tiền sắm quần áo mới nữa…sẽ tiết kiêm hơn rồi

            Khi ấy Minh đang cau có cũng phì cười…rồi thì mọi người đều cười Hi rất vui vì dường như đã rất lâu rồi nó không thấy anh cười…

            -         Và rồi cô gái quay đầu lại thì không còn thấy cậu bạn lúc nãy đâu nữa…bỗng nhiên có 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai cô…1 bàn tay…

            -         A…á…a…

            Hi cùng bọn nhỏ hét lớn… khi ánh nến bị  gió thổi tắt trong căn phòng ,họ hét càng lớn hơn nữa…. không có nến mới thấy trăng hôm nay thật đẹp, nó tự tách mình ra khỏi bọn trẻ tiến đến gần Minh…Anh đang ngồi 1 mình ngoài hiên.

            -         Trăng hôm nay đẹp nhỉ ?

            Minh giật mình khi Hi lên tiếng, nó đã ở đây nãy giờ nhưng dường như anh không phát hiện ra có lẽ do đang trầm tư việc gì đó

            -         Cô không nghe truyện ma nữa à ?

            -         Cũng không thú vị lắm…

            -         Vậy sao ? Tôi nghe hình như giọng cô hét lớn nhất mà…

            -         Ha..ha..có lẽ thật sự là tôi không dám nghe tiếp…

            Hi gãi đầu thú nhận… rồi họ cùng ngồi đó lặng yên chẳng nói thêm gì…thỉnh thoảng phá vỡ không gian yên tĩnh ấy là tiếng thét của bọn trẻ…trong nhà nến đã thắp lên và Vĩnh phong vẫn lôi cuốn lũ trẻ với giọng kể lúc trầm, lúc bổng của anh…Thời gian cứ vậy chậm chạp trôi qua…rối thì anh cũng lên tiếng

            -         Âm thanh của đồng quê thật dịu dàng

            -         Âm thanh ??

            -         Ừ cô thử nhắm mắt lại và lắng nghe đi

            Nó nhắm mắt và nghe tiếng ếch nhái quanh đó kêu…những âm thanh ấy nghe thật vui tai…

            -         Ừm …cứ như chúng đang hòa tấu 1 bản nhạc ấy…

            -         Đúng không… ??

            Rồi cả hai cứ thế ngồi lắng nghe những âm thanh của thiên nhiên ấy…gió hiu hiu nhẹ…Rồi cứ thế chẳng thể nhớ nó đi ngủ khi nào…
             
            Hết chương VI
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 11:12:29 bởi akiaki >
            #6
              akiaki 25.07.2010 13:53:26 (permalink)
              CHƯƠNG 7 : Hình như quanh cô chỉ toàn là rắc rối

              Sau buổi quay MV, họ cùng về, Hi được chị quản lý giao cho đi cùng xe với Minh do xe đã chật. Minh chẳng thể từ chối nên đành phải lãnh trách nhiệm...do nó cứ loay hoay mãi với đống đồ đạc lỉnh kỉnh nên họ bị bỏ lại.

              - Cô biết đường không ?

              - Sao ?

              Nhìn quanh nó thấy chẳng còn ai ở đó. Chiếc xe của công ty đã đi từ khi nào…Minh đứng đó cạnh chiếc xe chờ nó …

              - Lúc đến, tôi đi theo họ nên không nhớ đường, chẳng phải cô tự tới sao ? Chắc phải biết đường chứ.

              - Tôi đi xe bus nên đâu cần biết đường, chỉ biết bến xe bus ở đâu thôi.

              - Cô đùa hả…vậy làm sao về được…
              S
              uy nghĩ 1 lát lâu Hi lên tiếng :

              - Tôi ngồi mé cửa sổ nên cũng biết sơ sơ…cứ vừa đi vừa hỏi đường cũng được.

              - Đành vậy…nếu cô không khó đánh thức như vậy thì tôi đâu mắc kẹt ở đây…

              Minh nhăn nhó, nhưng Hi lại rất vui vì có cơ hội ngồi cùng xe với anh, thật hiếm hoi…nó tủm tỉm cười. Họ đi theo trí nhớ của Hi, đến ngã ba đường anh hỏi nó đi thẳng hay rẽ…nó đăm chiêu suy nghĩ, thật tình thì nó không thể nhớ, vì xe quá đông nó nhớ mang máng là xe cứ chạy thẳng. Đi được 1 đoạn nó thấy có vẻ không phải, họ lại phải quành lại…phải đi vòng qua, vòng lại đoạn đường ấy mất 3 lần khiến Minh tức giận :

              - Cô có cái đầu không ? Nếu không nhớ thì xuống hỏi người ta chứ đi lòng vòng kiểu này mai mới về tới…thật là xui xẻo…

              - Này, chẳng phải tui nói chỉ nhớ mang máng rồi sao, là anh bảo mình cứ đi thử mà…Sao lại nổi giận với tôi ?_ Hi nhăn nhó.

              - Nè cấm khóc à… tôi ghét nhất là con gái khóc._ vừa nói anh vừa nhìn qua Hi dò xét.

              Nhưng nó đã buớc xuống xe và có vẻ đang bắt chuyện 1 ai đó…lát sau, khuôn mặt tươi rói, nó bước lên xe…

              - Đi thẳng tới ngã ba tiếp thì rẽ phải, cứ thế chạy thẳng là về được rồi…

              cả đoạn đường cả hai chẳng nói gì chỉ im lặng…Hi cố gắng lấy hềt can đảm nó lên tiếng phá vỡ bàu không khí ngột ngạt đó.

              - Xin lỗi…

              - Hả ?

              - Xin lỗi, nếu không vì tôi anh sẽ không gặp phải phiền phức.

              - Phải nếu cô không lề mề chậm chạp, chúng ta không bị bỏ lại hoặc tôi để cô đi xe bus về có lẽ sẽ không rơi vào tình cảnh này…hình như quanh cô chỉ toàn là rắc rối, nào là tông vô xe tôi, đến trễ ngày đi làm đầu, rồi thì làm rách trang phục khi đi diễn, sau đó thì ngủ dậy trễ…và làm chúng ta lạc đường. Nhưng cô thực sự làm tôi ngạc nhiên…thường thì các cô gái mà rơi vào tình trạng của cô thường hay khóc rồi nhờ người khác giúp.

              - Sao phải khóc ? chẳng phải là do tôi gây ra sao ? vậy thì tìm cách giải quyết sẽ có ích hơn là khóc chứ…nếu lỗi do mình thì tôi thích tự mình sửa sai hơn.

              *rộ..t* *rột..*

              - Tiếng gì vậy ?

              Hi nhăn mặt, nó sờ bụng và nhìn anh ngại ngùng…

              - Cô đói hả ?

              - Lúc nãy đi vội quá tôi chưa ăn gì…

              Minh bật cười :

              - Ha…ha…a… con gái mà giống cô chắc là hiếm có nhỉ ? Đói bụng thì cái bụng kêu, buồn ngủ thì ngồi cũng ngủ được, hay thật đó…

              - Sao ? Ngồi ngủ hả ? tôi sao ? khi nào chứ ?

              - Tối qua..khi đang ngồi ngắm trăng và nghe nhái kêu…cô còn chảy nước miếng khi ngủ nữa chứ…ha ha ha…

              - Sao ?

              Nó như há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn Minh.

              - Khép miệng lại đi ruồi bay vào bây giờ

              Nó dùng tay che miệng rồi phẩy tay vừa cười vừa nói :

              - Sao thế được, sáng ra tôi thức giấc trong phòng của viện trưởng cô nhi viện mà…anh nói đùa hả ?

              Hi cố phủ định những gì Minh nói…sẽ thật là xấu hổ nếu thật sự như thế.

              - Vào ăn gì đó đã…nhưng đừng ăn nhiều quá…cô nên giảm cân thì hơn, cô nặng lắm đó…

              Minh dừng lại tại 1 quán nhỏ ven đường, anh bước xuống xe để lại Hi ngồi đó do quá ngạc nhiên vì câu nó cuối cùng của anh. Phải mất 1 lúc nó mới định thần được, rồi cứ thế nó cười ngẩn ngơ cho tới khi về đến trước nhà…

              Hết chương 7
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2010 10:35:37 bởi akiaki >
              #7
                Cherry Royce 27.07.2010 00:21:02 (permalink)
                Cho C.R thắc mắc cái, tại sao bạn toàn để dấu *...* thay vì dấu "..." thế? Không biết có phải là sáng tạo hay không nhưng trong văn viết thì nó không chuẩn lắm.

                Mấy cái chap đầu bạn cố gắng sửa lại cách dòng ra một chút nhé! Cảm giác chữ nhiều quá...ngại đọc lắm.

                Thân!

                #8
                  akiaki 27.07.2010 11:17:07 (permalink)
                  cám ơn bạn nì góp ý  mình dùng *... * là dùng cho tiếng động còn "... " là dùng cho trích những câu nói hay hoặc dùng cho những câu châm ngôn, ca dao tục ngữ mình dùng trong bài, vậy cho dễ phân biệt í mà
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 12:44:58 bởi akiaki >
                  #9
                    akiaki 27.07.2010 11:20:34 (permalink)
                    CHƯƠNG 8 : Vừa làm vừa học

                    Nó trầm ngâm trên đường về, vậy là nó phải thi lại vì thiếu điểm. Thời gian qua, nó dành quá nhiều cho công việc nên có chểnh mảng trong việc học. Mẹ nó tuyên bố, nếu còn để việc học xuống đốc bà sẽ không cho nó đi làm nữa. Mải đắm chìm trong lo lắng nó chẳng biết nhỏ xuất hiện khi nào, như biết nó không chú ý đến mình, nhỏ vỗ vai nó :

                    - Ê nghe nói tối nay Ex dream có buổi diễn... Mày có vé không ? Tao mua mãi không được...

                    Nó như sực tỉnh khi nghe Hà nhắc, chạy thật nhanh về công ty, nó mang trang phục đến buổi diễn. Nhưng khi đến nơi, nó mới phát hiện mình đem lầm trang phục của 1 nhóm nhạc khác...vào đến, chỉ nhìn mặt nó, Minh đã biết là có chuyện ...

                    - Lại chuyện gì xảy ra à ?

                    Hi khẽ gật đầu…rồi lí nhí nói cho anh biết nó phạm sai lầm nhiêm trọng

                    - Cô đùa hả ?

                    - Sao không khi nào là không có vấn đề vậy ? Vậy lần này thứ cô mang lầm là gì ?

                    Anh nhìn thứ nó cầm trên tay

                    - Đùa sao ? Dân rock mà cô cho mặc vest trắng hả ?

                    Không trả lời anh, nó như đang suy nghĩ gì đó...móc điện thoại, nó gọi cho nhỏ bạn rồi hí hoáy nó ngồi bệt xuống. Lôi trong túi ra nào kéo, kim chỉ, hí hoáy tháo tay áo ra...rồi khâu khâu cái gì đó chỉ 1 lát sau khi điện thoại reo, nó ra đón Hà vào. Nhỏ bạn nó đến và mua đủ những thứ nó nhờ. Chỉ trong thoáng chốc, như có phép lạ, nó đã hoàn thành 4 bộ vét trắng cách điệu theo phong cách rock...

                    - Đành mượn tạm trang phục của họ vậy...tôi sẽ sửa lại sau khi dùng xong.

                    Minh thật sự khá bất ngờ vì vẻ bình tĩnh cũng như khả năng sáng tạo chớp nhoáng của nó…

                    - Tuy cô ta ngốc và vụng về nhưng rất có sáng tạo…chắc do vụng chèo thì khéo chống.._ Minh vừa cười vừa lẩm bẩm.

                    Thế rồi buổi diễn cũng kết thúc. Nó chẳng để ý đến những gì Hà luyên thuyên, nó chỉ nhớ nhờ nhỏ gọi điện về xin phép cho nó ngủ lại nhà nhỏ. Tối đó nó về công ty để sửa lại 4 bộ vét trắng, trả chúng về trạng thái ban đầu. Nó đang hí hoáy may lại cái tay áo thì thấy Minh xuất hiện…có vẻ anh cũng quay lại công ty lấy thứ gì đó .

                    - Đi ngang qua đây thấy đèn sáng nên tôi vào xem thử, thì ra cô ở đây ?

                    - Tôi phải sửa lại chúng…_Hi chỉ mấy bộ trang phục…

                    - Vậy tôi về trước nha.

                    - À…a...

                    - Sao …?

                    - Anh có thể ở lại 1 lát không ? Tôi sắp xong, tôi lại sợ những nơi vắng.. ở đây vừa vắng lại quá rộng…

                    Không trả lời nó, nhưng anh vẫn ở đó, nó làm đến gần sáng thì xong, anh đã ngủ trên 1 chiếc ghế dài,ngồi nhìn anh nó cũng dần đi vào giấc ngủ. Đến sáng, có vẻ như việc nó và anh cùng ở lại công ty bị mọi người phát hiện rồi thì việc nhầm lẫn trang phục của nó bị lộ. Nó bị chị quản lý gọi vào mắng cho 1 trận như có cơn bão vừa đi ngang nhưng 2 lỗ tai nó lung bùng chẳng nghe được gì. Nó bước đi trong trạng thái thiếu ngủ trầm trọng nhưng vẫn bị nhỏ làm phiền về việc sao không xin dùm nhỏ chữ ký của Vĩnh Phong trong khi nhỏ là bạn thân duy nhất của nó…rằng nó phải điều tra về Phong dùm nhỏ…Công việc chiếm khá nhiều thời gian của nó khiến cho việc điểm danh ở trường phải nhờ vả Hà vì thế nó cần lấy lòng nhỏ.

                    - Xin chào

                    Nó giật mình vì sự xất hiện của Lâm…

                    - Nhìn cô có vẻ không khỏe ? Có chuyện gì à ?

                    - Xin lỗi, tôi không phát hiện anh ở đây…

                    - Cô có bao giờ thấy tôi đâu…

                    - Sao cơ ?

                    - Không có gì…

                    Hi không chú ý nữa, nó lại rơi vào trạng thái vô thức như lúc nãy…rồi đột nhiên nó nhớ ra..

                    - Anh có thân với anh Vĩnh Phong không ?

                    - Ừm cũng không rõ…có gì à ?

                    - Vậy anh ấy thích màu gì ? Thích ăn món gì ?

                    - Tôi tưởng người cô quan tâm tới Nhật Minh chứ ?

                    - Làm sao anh biết ?

                    Hi mở tròn to đôi mắt nhìn Lâm…khiến anh phì cười..

                    - Mắt cô nói cho tôi biết.

                    - Cô luôn dõi theo cậu ấy cho dù là ở đâu. Lần trước khi cô tông phải cậu ta Tôi cũng ở đó. Chỉ nhìn là biết cô thích thằng nhóc đó, ánh mắt cô luôn dõi theo cậu ta.
                    Hi chỉ cắm cúi nghe nà không thể nói gì. Nó kể cho anh nghe về lần gặp đầu 1 năm trước, và về rắc rối hiện giờ.

                    - Tiếc ghê không giúp gì được cho cô, tôi thật sự không biết nhiều về Vĩnh Phong. Tôi nghĩ cô nên hỏi Nhật Minh cậu ta thân với Phong hơn tôi…

                    Nói rồi anh nở 1 nụ cười khó hiểu…Hi tiếp tục rơi vào trạng thái lo lắng đến thất thần ấy…Nó cứ thế và chẳng thể làm gì cho ra hồn ngày hôm đó. Tuần sau nó phải thi rồi mà lịch diễn của Ex dream tuần sau khá bận..ôi……nó phải làm sao đây…. ???

                    Hết chương 8

                    CHƯƠNG 9 : Mưa…
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2010 10:35:01 bởi akiaki >
                    #10
                      akiaki 03.08.2010 10:34:02 (permalink)

                      CHƯƠNG 9 : Mưa…

                      Nó được nghỉ 3 ngày ở nhà, vì Ex dream thu âm nên nó không cần đến công ty. Nó dùng trọn 2 ngày rưỡi cho các mẫu thiết kế của nó, từ khi đi làm đến giờ, nó đã thiết kế khá nhiều. Làm chúng một cách chưa hoàn thiện, các bộ trang phục như những phác thảo sơ bộ …như thế nó sẽ đỡ dược khoảng thời gian chuẩn bị chúng khi có các sô diễn và có thời gian học bài. Còn lại nửa ngày, nó tổng kết các môn còn nợ và sắp xếp lại chúng. Chỉ 3 ngày không gặp họ mà sao nó nhớ họ vô cùng. Sáng đó nó đến công ty từ rất sớm, bầu trời sáng nay thật u ám mặt trời như bị mây che khuất, có lẽ hôm nay trời sẽ mưa. Ngang qua phòng làm việc riêng của Ex dream nó nhận ra Minh đang ngủ trên 1 chiếc ghế sofa trong phòng làm việc …Quanh đó là 1 mớ các giấy lộn xộn…có vẻ như anh đang viết ca từ cho bài nhạc. Nó ngắm nhìn khuôn mặt anh, khi anh ngủ khuôn mặt ấy trông như 1 kiệt tác. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi từng hạt… Và rồi khi anh tỉnh giấc…nó luống cuống như thể vừa làm chuyện gì đó rất xấu và bị bắt gặp. Nhưng anh có vẻ không để ý gì đến thái độ đó của nó…

                      - Sáng rồi sao ?

                      Anh gãi đầu nhăn nhó với vẻ mớ ngủ. Bộ dạng tỉnh giấc của anh cũng hết sức đáng yêu, hệt như 1 đứa trẻ vừa thức giấc. Một lát sau nó và anh cùng đi đến căng tin thật ra thì nó đã ăn sáng rồi, nhưng do anh hỏi nên nó đành nói chưa ăn, vì mấy khi nó được ăn sáng cùng anh. Tranh thủ lúc ăn sáng nó dò hỏi anh về Vĩnh Phong …anh ngồi đó ngắm nhìn mưa với đôi mắt buồn…

                      - Anh và anh Vĩnh Phong có thân lắm không ?

                      Anh như giật mình với câu hỏi của nó :

                      - Cũng coi như thân…sao vậy ?

                      - Vậy anh biết anh ấy thích màu gì, thích ăn món gì và thường làm gì giải trí không ?

                      - Cô hỏi để làm gì ??...

                      Ánh mắt Minh nhìn nó dò xét….

                      - Vì anh ấy chẳng chịu tiếp nhận phỏng vấn nên… hầu như chẳng ai biết được gì về anh ấy anh ấy lại khó tiếp xúc nên tôi chỉ còn cách là hỏi anh thôi…_ nó vừa trả lời thắc mắc của anh vừa cắm cúi ghi để tránh ánh mắt dò xét của anh.

                      - Sao tôi lại phải cho cô biết nhỉ ? Nếu muốn biết đến vậy sao không đi gặp trực tiếp cậu ta mà hỏi đó…

                      Nói xong anh đứng lên và bỏ đi 1 cách khó chịu. Nó đã làm gì sai nhỉ ? Nó tự hỏi, liệu có phải anh khó chịu vì nó đang điều tra sau lưng về 1 thành viên trong nhóm của anh ; và hành động đó có vẻ là hành động của những kẻ tò mò nhiều chuyện…. Nó bỗng dưng cảm thấy lo sợ…có khi nào anh sẽ ghét nó vì thế không nhỉ ??? Phải, nó sẽ hỏi trực tiếp Vĩnh Phong nó thầm nghĩ. Sáng hôm đó, khi vừa gặp Vĩnh Phong nó đã hỏi 1 loạt các câu hỏi về anh…anh bị ướt 1 chút vì mưa…và khi gặp nó với những câu hỏi chờ sẵn anh cũng không hề tỏ ra khó chịu, nhưng nó không nhận được câu trả lời nhiều so với mớ câu hỏi của nó…Anh chỉ mỉm cười với những câu anh không có ý định trả lời …. Cả ngày hôm đó trời mưa như trút nước. Tâm trạng của Minh có vẻ không tốt… anh hay cáu gắt suốt buổi tập dợt cho sô diễn tới. Nó để ý, mỗi khi mưa, tâm trạng của anh rất xấu… Ngày trước nó rất thích mưa, những ngày này ngồi trong chiếc chăn ấm và nghe những bài rock buồn của Ex dream thì thật tuyệt. Nhưng giờ nó cũng bắt đầu ghét mưa, vì mưa khiến anh buồn, nó cảm nhận rõ điều đó…. Sau buổi tập mọi người đều về hết, riêng nó còn ở lại vì hoàn thiên nốt bộ trang phục… Nó nhìn 4 bộ trang phục và như nói riêng với chúng… lần tới các em sẽ dược lên sân khấu. Khi về, nó thấy phòng làm việc của Ex dream vẫn sáng nhìn vào trong, Nhật Minh vẫn ngồi đó với nỗi buồn vây quanh, ngoài trời vẫn mưa. Nó mở của bước vào…Ngước nhìn nó, anh ngạc nhiên

                      - Cô chưa về à ?

                      - Em mới xong thôi, thấy ở đây đèn sáng nên ghé qua…

                      Ngồi xuống cạnh anh nó khẽ hỏi vẻ ấp úng…

                      - Tâm… trạng…của… anh không tốt thì phải… ? Em thấy anh có vẻ không thích mưa …vì hình như… mỗi khi mưa…anh lại có tâm trạng này…xin ...lỗi nếu em quá nhiều chuyện…
                      Minh nhìn nó như thể khá nhạc nhiên …rồi anh nhìn xa xăm trong màn mưa với đôi mắt thật buồn.

                      - Mưa… nó gợi cho tôi những chuyện không đáng nhớ.

                      Bằng giọng trầm ấm và thật buồn anh nói… mắt anh vẫn hướng về nơi xa xăm …nó như không muốn hỏi thêm gì chỉ ngồi đó và cùng anh ngắm những hạt mưa….Nó về mà trong lòng đầy những lo lắng…trời vẫn mưa như trút anh vẫn ngồi đó thật buồn … khi nó về chẳng có phản ứng nào cho thấy là anh đã ra khỏi tâm trạng thật buồn đó. Nó bước đi mà như không thoát khỏi ám ảnh bởi câu anh nói « Mưa …nó gợi cho tôi những chuyện không đáng nhớ » Đó là gì nhỉ…. Liệu có liên quan đến những thay đổi gần đây của anh không? …Đã có gì xảy đến với anh chăng ?? Và dường như nó khá chắc rằng ngày hôm đó trời cũng mưa như hôm nay….Mải mê suy nghĩ về đến nhà thì nó cũng ướt sũng cả người mặc cho nó có mang theo dù. Về đến nhà nó bị mẹ cằn nhằn vì cái gì đó như là dù đâu có bị lủng thế nhưng sao nó vẫn ướt rồi thì nó sẽ bị cảm lạnh…Mẹ nói rất nhiều, nhưng nó chẳng thể lọt tai câu nào, chỉ biết là tối đó nó cứ mong mưa đừng rơi nữa vì như vậy anh sẽ không phải nhớ lại những chuyện buồn.

                      Hết chương 9

                      Chương 10 : Bạn ?
                      #11
                        akiaki 11.08.2010 11:16:03 (permalink)
                        Chương x : Bạn…
                        Nó nhìn ra cửa sổ với vẻ mệt mỏi…tuần này nó đã xin phép để được đến lớp đều hơn…chị quản lý rất thông cảm khi biết nó phải thi lại do thiếu điểm nên đã cho phép…dù sao thì nó đã chuẩn bị đủ trang phục diễn của họ cho cả tuần nay luôn rồi…Hôm nay họ có buổi diễn…ngồi trong lớp nhưng nó chẳng thể tập trung…Đã 4 ngày rồi nó không đến công ty…chưa bao giờ nó vắng mặt lâu như thế…đang mải mê suy nghĩ thì bỗng Hà vỗ vai nó 1 cái mạnh.
                        - Điện thoại kìa…
                        Nhỏ chỉ vào cái điện thoại trong giỏ sách của nó đang reo 1 bài nhạc rock yêu thích của nó khiếm mọi người chú ý… Nó ra ngoài và nhấc máy
                        - Cô đùa hả ? Sao trang phục của tôi không có áo ?
                        Đầu dây bên kia Minh đang quát lớn vời vẻ tức giận…
                        - Không có áo ư.. ?
                        Nhăn nhó 1 lúc nó như sực nhớ nó đã mang chiếc áo về và sửa lại, nhưng lại quên mang trở lại…lục tìm trong chiếc túi…ôi…nó vẫn ở đây….nó ấp úng trong chiếc điện thoại
                        - Xin… lỗi tôi…quên… anh nhờ…ai đó đến trường lấy nó giúp tôi nha…hôm nay tôi phải ở lại học thêm không về kịp buổi diễn đâu…nên…
                        - Thật là…trường cô ở đâu ?.
                        Nghe xong chỉ dẫn anh gác máy, có vẻ mọi người đều tất bật, Minh chỉ còn cách tự mình đi lấy chiếc áo đó thôi…anh với tay lấy chiếc nón kết rồi bước ra xe
                        Đậu trước cổng trường Hi học, Minh cầm điện thoại, thật xui xẻo, nó đã hết pin và tắt nguồn… Không thể liên lạc với Hi anh chỉ còn cách là vào trường tìm nó.
                        Đậu xe ở gần trường anh bước vào cổng trong chiếc nón kết và cặp kính đen che hầu như toàn bộ khuôn mặt nhưng anh vãn rất bắt mắt, mọi người quanh đó có vẻ đang nhìn anh, tự nhủ mình ăn mặc hết sức đơn giản, chắc chắn sẽ không bị nhận ra.Bước vào cổng trường anh gặp phải 1 cậu sinh viên bước vào trường với vẻ vội vã..có lẽ cậu ta bị trễ...ôi thật tội cậu ta đi mỗi chiếc giày 1 màu, 1 bên màu đỏ 1 bên màu đen. Thế nhưng chỉ 1 lát sau 1 người có mái tóc dài phớt ngang qua anh, cô gái này khá to và cao...cô ấy chắc phải cao ngang tầm anh ấy chứ...Ngoái lại nhìn, anh nhận ra đó là 1 sinh viên nam....rồi lại 1 cô bé có mái tóc kỳ quái khác xuất hiện từ dãy phòng học phía tây... 1 bên tóc cô ta tém gọn , còn bên kia thì để dài và uốn lọn....toàn những người kỳ quái...nhưng hiện giờ điều phải làm là bắt chuyện với 1 trong những kẻ kỳ quái đó vì anh Phải hỏi đường đến lớp Hi, thấy 1 nữ sinh đang đi đến cô ta cũng kỳ lạ không kém anh lên tiếng hỏi
                        - Cho hỏi ...
                        Chưa kịp dứt câu thì bỗng dưng 1 sinh viên lạ lôi anh vào chỗ khuất rồi đưa anh thứ gì đó
                        - Sao anh lại đến đây… ?? Sao không nhờ ai đó…
                        - Cô là ??
                        Anh nhìn cô nữ sinh vời vẻ ngạc nhiên
                        - Cô biết tôi hả ?
                        - Là tôi, Việt Hi đây
                        Anh ngước nhìn kỹ 1 lần nữa cô sinh viên và như nhờ ngợ .Thế rồi anh cũng nhận ra nó sau hồi lâu nhìn bộ dạng lạ mắt đó. Cũng phải thôi, anh chưa bao giờ gặp bô dạng này của nó, bộ quần áo với những thứ lôn xộn bím tóc thì 1 bên nơ màu hồng bên nơ màu vàng cùng cặp kiếng có nhiều màu sắc khiến nó như trở thành 1 trong những kẻ lập dị nơi đây…1 kẻ kỳ lạ anh chưa từng biết…
                        - Sao cô biết tôi tới ?
                        - Tôi gọi về công ty họ bảo anh vừa đi…liên lạc với anh lại không được nên tôi ra đây chờ
                        Rồi câu chuyện của họ bị xen ngang
                        - Việt Hi, ra là em ở đây sắp đến giờ lên lớp rồi đó, đây là tài liệu em hỏi mượn kỳ trước..
                        1 nam sinh viên bước đến gần họ, anh chàng này cũng khá là bình thường chỉ hơi quái là ống quần cậu ta1 bên ngắn 1 bên dài, cậu gật đầu chào Minh rồi đưa cho nó 1 sấp tài liệu ôn thi. Đó là Lập Huy, cậu bạn cùng lớp cũng là lớp trưởng. Nó thường xuyên phải mượn tài liệu của anh kể từ khi nhập học. Anh cũng là người thường xuyên bao che cho nó và nhỏ những buổi 2 đứa đi coi lai show của Ex dream. Anh là 1 người tốt bụng, trong lớp nó chỉ thân với mỗi Hà và Huy, và cũng chỉ có 2 người này biết nó đi làm thêm.
                        - Lớp trưởng ??
                        - Thấy em len lén ra đây anh biết ngay là lại có chuyện…Nói xong rồi thì vào lớp nha, em biết giờ sau là của ai rồi chứ…
                        Hi khẽ gật đầu và mỉm cười đó là giờ của 2 môn nó nợ điểm…Huy lúc nào cũng quan tâm nhiều đến nó như vậy đó… ngoài Hà ra thì với Hi Huy cũng là 1 người bạn đáng tin cậy và khá thân. Minh như thấy được không khí lạ lùng đó anh lên tiếng hỏi
                        - Người yêu hả ?
                        - Không chỉ là 1 người bạn…
                        Hi gạt ngay câu hỏi của minh 1 cách chắc chắn
                        - Thôi anh về nha…tôi vào lớp đây
                        Khi ra về Minh xém chút bị nhận ra…nhưng anh chẳng để ý mấy chỉ vừa đi vừa lẩm bẩm
                        - Bạn mà quan tâm vậy sao ? Cô ta có bị ngốc không ? Mà...nơi quỷ quái này thật đáng sợ...toàn những kẻ quái dị.........bây giờ thì mình hiểu sao cô ta có vẻ không bình thường tí nào rồi....
                        Hết chương X
                        #12
                          akiaki 28.08.2010 12:34:17 (permalink)
                          Chương 11: cộng sự mới

                          Hôm nay cũng như mọi khi, nó trở lại với công việc sau khi đã trả nợ xong ở trường. Chị quản lý nói sẽ tuyển thêm cho nó 1 trợ lý nữa vì có vẻ 1 mình nó sẽ khá vất vả khi vừa học vừa làm. Hôm nay, nó sẽ gặp cộng sự mới, nó rất háo hức vì nghe nói đó là 1 cô bạn cùng tuổi, từ nay nó sẽ có thêm một người bạn và là người sẽ chia sẻ trong cùng công việc.
                          - Đây là Ngọc Thi, trợ lý của em.
                          - Xin chào, mong mọi người giúp đỡ em.

                          Thi có giọng nói khá nhẹ nhàng và êm dịu, cô gái nhỏ với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trong veo thánh thiện. Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt trông cô hệt như 1 thiên sứ mỏng manh và dễ vỡ. Như thiên thần, cô bé luôn có những tách trà và bánh ngọt khi mọi người nghỉ ngơi sau giờ tập luyện mệt mỏi. Thi có vẻ được lòng hầu hết mọi người chỉ trừ Nhật Minh không bao giờ tham gia vào các buổi trà bánh của cô.
                          - Anh ấy có vẻ không thích em thì phải ?

                          - Không phải đâu, cậu ấy không thích các món ngọt….lúc trước…
                          Phúc luyến thắng giải thích với Thi vì thái độ lạnh lùng của Minh. Còn Minh thì như chẳng thèm để ý đến những giọt nước mắt của Thi. Bước ra ngoài, anh chợt đụng phải Hi, nó đang khiêng thứ gì đó khá nặng và mọi thứ vương khắp nơi vì cú va ấy .
                          - Cô đi đường vậy mà được à ? Sao không nhờ ai đó khiêng giúp…khiêng nhiều vậy sao thấy đường đi.
                          Anh vừa la nó vừa cúi lượm mọi thứ cùng nó, rồi thì cả hai cùng đau điếng khi đụng phải đầu nhau...
                          *cốp* *vèo..*2 cặp kiếng của cả hai đều rơi trên sàn…mò mẫm 1 lát vẫn chẳng thể tìm được, Minh tỏ ra bực dọc :

                          -Thôi cứ ngồi đây đợi ai đó đi ngang qua rồi nhờ họ nhặt giúp cho…chứ đi đi lại lại mà không thấy gì kiểu này lỡ như cô và tôi đạp phải kiếng và làm nó bể thì coi như xong đó…cặp kiếng của tôi mắc lắm đó.

                          Vốn dĩ, Nhật Minh cũng bị cận nặng như nó vậy và những khi anh lên sân khấu lại dùng tới kính sát tròng nên nếu không có kính thì anh cũng không thể thấy gì… Họ ngồi đó thật lâu, nhưng có vẻ hành lang ấy là 1 hành lang ít người lui tới. Vì thấy không thoải mái lắm, Hi lên tiếng hỏi phá vỡ không khí yên lặng nãy giờ :
                          - Lúc nãy anh có vẻ cau có, tại sao vậy ?
                          - Ở trong đó ồn ào quá nên tôi ra đây hít thở 1 chút….mà hình như lúc nào đụng phải cô cũng không có gì tốt lành thì phải.
                          - Xin lỗi.
                          - Đồ ngốc, bị người khác mắng vô lý thế thì phải cãi lại chứ, sao lại xin lỗi hả ?

                          - Hì ..hì…anh lúc nào cũng vậy…tuy ác miệng nhưng lại rất tốt
                          . - Cô đang khen hay chê tôi thế hả ?
                          Thế rối họ cũng ra được khỏi đó vì chị quản lý đi ngang đó đã giúp đỡ, bước vào phòng tập có vẻ Thi đang dọn dẹp bữa trà bánh của cô. Một lát sau, khi Hi bước vào đem theo những trang phục thử cho họ, nhìn thấy Hi, Minh bật cười. Mọi người có vẻ ngạc nhiên vì thái độ đó của anh. Gặng hỏi nhưng anh chẳng nói gì, còn Hi thì sụ mặt có vẻ như tức tối vì bị anh cười nhạo … Chẳng là khi chị quản lý nhặt kiếng cho cả hai thì lúc đó họ mới biết cả 2 cặp kiếng rơi sát ngay cạnh Hi, nhưng do Minh nói kiếng của anh mắc tiền, nên nó không dám dộng đậy, thậm chí không dám nhúc nhích gì, vì thế mà cả hai đành ngồi chết trân ở hành lang mong có ai đó đi qua….Anh đã ôm bụng cười nhạo nó suốt đoạn đường khiến nó cảm thấy khá bực tức…Mọi Người đều tò mò vì thái độ khác lạ đó cùa cả hai, nhưng nhất định Minh chẳng nói gì, chỉ tiếp tục cười. Thi chạy đến bên Hi ôm hộ nó mớ quần áo nặng trich với vẻ thắc mắc :
                          - Sao anh Nhật Minh cứ thấy chị là cười vậy. Cô bé tròn xeo mắt hỏi ngây thơ…ôi nhìn Thi mới ngây thơ làm sao, nhưng việc mất mặt đó sao nó dám kể chứ….Không nhận được câu trả lời của Hi, cô bé có vẻ thất vọng :
                          - Anh Minh có vẻ rất vui khi đi cùng chị, còn em thì. Anh ấy có vẻ không thích em, cô bé ủ rũ trông đến tội nghiệp.
                          - Không đâu, anh ấy không tham gì buổi trà bánh của em là do anh ấy không thích ăn ngọt thôi.
                          - Sao chị biết ảnh không thích đồ ngọt ??
                          Lại nhìn Hi bằng đọi mắt tròn xoe của mình, Thi khiến Hi phải trả lời thắc mắc đó :
                          - Chị là fan của Nhật Minh.

                          - Em cũng đoán vậy…
                          Vẻ ngây thơ trong trẻo của Thi khiến nó cảm thấy thật thoải mái….Từ khi Thi đến, mọi việc có vẻ đỡ vất vả hơn, nó không còn bị quá tải trong công việc nữa và có thời gian hơn cho việc học. Thi là 1 cô bé nhanh nhẹn và tháo vát, luôn hiểu nó cần gì và luôn có mặt những khi cần thiết. Nó tự nhủ, nếu không có Thi thì có lẽ nó sẽ không thể gặp thuận lợi đến thế… Tối đó họ có buổi diễn quan trọng. Hi phải chuẩn bị ít nhất là 16 bộ trang phục cho buổi diễn. Nó đã phải chuẩn bị cả tuần trước đó. Thế nhưng, khi sắp đến ngày diễn thì 16 bộ trang phục tự nhiên biến mất. Nó thực sự chẳng biết phải làm sao thì Thi chạy đi đâu đó, rồi đột nhiên xuất hiện với 1 loạt các bộ quần áo của 1 shop quần áo gần đó : - Chị sửa lại chúng sẽ nhanh hơn là mình làm lại.

                          - ừm
                          - Em có nghe nói tài biến tấu lại những mẫu trang phục của chị, ở buổi diễn trước…em nghe Minh Phúc kể…chị đã làm anh Nhật Minh rất ấn tượng đó. Thế là tối đó, cả hai cùng ở lại công ty khá khuya.

                          Hết chương 11 Chương 12 :Tò mò...
                          #13
                            akiaki 24.10.2010 11:49:06 (permalink)
                            Chương 12 :Tò mò...

                            Chờ 1 hồi lâu sau, khi họ đã lên xe và đi khuất thì nó và nhỏ mới rón ré bước ra từ bụi cây phía trái khu vườn. Nó bỗng cảm thấy tội lỗi vì hành động lén lút như đi ăn trộm hiện giờ của tụi nó. Nhưng đâu còn cách nào khác, nó không thể đáp ứng hết các thắc mắc của nhỏ về Vĩnh Phong. Nó đã thử cố gắng nhiều lần, nhưng hình như Phong luôn lơ nó và dường như mọi cố gắng không hề có kết quả. Vì thế, đột nhập vào phòng anh chính là kế hoạch mà nhỏ đề ra để biết rõ Phong hơn. Nó làm điều đó vì nhỏ là đứa bạn thân duy nhất mà nói đến bạn thân, thì nó chỉ có mình nhỏ và Lập Huy, nhưng anh chưa từng nhờ nó thứ gì... mà dẫuu có, nó cũng sẽ dốc sức tòan bộ giống nó đang giúp nhỏ hiện giờ vậy. Đôi khi nó nghĩ, chỉ cần là việc mà Huy và Hà nhờ thì nó nhất định sẽ tìm mọi cách. Luống cuống, tra khóa vào cửa mà tay nó run lên vì nó đang làm 1 việc sai trái....khu nhà nhìn có vẻ cũ kỹ và không bắt mắt, nhưng bước vào trong thì trái hoàn toàn...các bài trí sang trọng khiến khu đại sảnh phía trong như 1 tòa lâu đài sáng lấp lánh, khiến nhỏ tròn mắt chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ của nơi đây. Nó cũng từng giống nhỏ khi lần đầu đến đây. Là stylish cho Ex dream việc ra vào nơi đây chẳng qua chỉ là việc bình thường thế nhưng sao nó vẫn cảm thấy chúng giống những kẻ rình mò. Vào đến phòng sinh hoạt chung của Ex dream, nó đặt những bộ trang phục trong chiếc tủ thường ngày hay dùng đến...còn Hà thì đang đọc những tấm biển tên trước những cánh cửa và có vẻ nhỏ đã tìm ra phòng nhỏ muốn tìm. Nó say sưa nhìn ngắm tấm ảnh lớn của cả nhóm treo ở phòng sinh hoạt chung...trong ảnh, Nhật Minh rất đẹp...tấm ảnh này không có trong mớ poster mà nó thu thập. Có vẻ họ không dùng chúng làm poster...nó tiếc ngẩn ngơ. Đến đây khá thường xuyên, nhưng chưa 1 lần nó có cơ hội ngắm nhía tấm ảnh kỹ đến vậy. Đang say sưa trong hạnh phúc thì nó như bị tiếng thét của nhỏ kéo nó ra khỏi cơn mơ.
                            - Á....a...a..

                            - Gì vậy ?
                            Nó đẩy cửa bước vào, từ cánh cửa phát ra 1 âm thanh đáng sợ, cứ như ai đó đang rên rỉ... khiến nó lạnh cả xương sống. Căn phòng tối om, chỉ le lói những ánh sáng giống như lửa ma trơi lập lòe đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì ra chúng là những cây đèn đong đưa có hình thù ngọn lửa màu xanh...Nhỏ đứng đó, mắt trợn tròn, tay chỉ vào thứ gì đó ở góc phòng đang đung đưa nhìn như 1 thần chết với cái lưỡi hái đầy máu hay thứ gì đó màu đỏ. Nó nhìn kỹ, thì ra là bộ áo hóa trang thần chết, nhưng sao bộ áo đó cử động nhỉ ?? Nó nghĩ hay là do gió ?? Ngước nhìn cửa sổ, thì dường như của sổ không hề mở ...Nó tiến lại gần nhưng hai chân run bần bật ... rồi thì thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra có 1 chiếc quạt phía sau chưa tắt...nó với tay tắt cây quạt. Không khí ghê rợn trong căn phòng khiến nó rùng mình. Bây giờ nó mới phát hiện trong căn phòng không có giường chỉ có 1 chiếc quan tài to to hơn cỡ bình thường và những chiếc điã phim ma, phim kinh dị xếp quanh một cách cẩn thận như là nơi cất giữ báu vật. Những mô hình kỳ lạ và đáng sợ khắp nơi, có vẻ chủ nhân chúng thích những thứ kinh dị. Quay ra nó đụng ngay 1 bộ xương trắng đang há miệng cười và lúc lắc nó thét lên kinh hãi rồi ngất lịm... Khi nó tỉnh lại, thì nhỏ đang ì ạch lôi nó ra khỏi căn phòng đó…. Nhỏ bật cười vì sắc mặt trắng bệch hiện giờ của nó...suốt đọan đường nó như chưa thể bình tĩnh vì những thứ dễ sợ đó....nó chẳng thể nghe thấy những gì nhỏ giải thích.... Nào là đó là thứ mà họ dùng cho phim kinh dị và ...nhỏ nói gì đó về em họ nhỏ cũng thích trò đó và nhờ ba con bé đó mua về tận mỹ cho nó...và nhỏ có vẻ vui vì đã hiểu thêm về Vĩnh Phong. Suốt đoạn đường, nhỏ cứ luyến thắng suốt, nhưng nó vẫn chẳng buồn để ý vì chân nó vẫn còn run. Giờ thì nó dường như biết lý do vì sao Phong không nhận phỏng vấn. Đó có lẽ sẽ là 1 sở thích đáng sợ. Sẽ có người sợ hãi như nó vậy khi biết sở thích kỳ lạ của anh. Trông Phong có gì đó bí ẩn và kỳ lạ nhưng không có vẻ như 1 người có những sở thích kỳ quái....nó như hiểu được lý do anh kể chuyện ma rất hay. Cánh cửa hé mở, Vĩnh Phong chậm rãi bước vào, anh như đang tranh cãi gì đó với Phúc rằng chắc hẳn ai đó đã dời thứ gì đó trong phòng anh. Vừa thấy Phong thì toàn thân Hi như đông cứng lại, có 1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống. Từ sau lần tò mò bước vào căn phòng của Phong với nhỏ Hà, thì mỗi khi nhìn thấy anh nỗi ám ảnh về căn phòng đó cứ hiện ra, khiến nó lạnh xương sống ... và cảm giác đáng sợ đó lại đến. Nó thậm chí còn chẳng để í Nhật Minh Đã đến từ khi nào . - Cô không sao chứ ? Minh sờ nhẹ lên trán nó khiến nó lùi lại vì bất ngờ..., nó sực tỉnh...Hôm qua nó về thế nào chẳng rõ...và sáng nay nó đi làm với một tâm trạng u ám...Nó nhớ rõ bọn nó đã đột nhập nơi ở của Ex dream và cái cảm giác của hôm qua vẫn còn ...nhưng nó đã ra về thế nào thì nó không thể nhớ nổi. Minh tiến lại gần nó một lần nữa...nhưng lần này chỉ nhìn nó :
                            - Sắc mặt cô trắng bệch kìa, bị ốm thì về nhà đi....dù gì hôm nay cũng không diễn.
                            - Phải đó chị nên về đi...mọi việc ở đây em sẽ lo cho Thi mỉm cười như 1 thiên sứ khiến nó như quên hẳn sự tồn tại của căn pòng đáng sợ đó.

                            - Nhìn cô có vẻ khá hơn rồi thì phải ? Nhưng nếu lại không khỏe thì về nghỉ đi, mất công lại làm vướng chân vướng tay người khác. Tuy nghe có vẻ châm chích nhưng nó biết anh đang lo lắng.
                            - Ừm nên về nghỉ đi. Dã Lâm đồng tình, anh đang chỉnh lại âm điệu cây đàn.
                            - Phải đó...Nếu cô ốm nặng, chúng tôi sẽ phải làm việc với cô ta... tôi không thích vậy. Vĩnh phong vừa nói vừa chỉ sang Thi
                            Nghĩ đến sở thích của anh thì có lẽ anh sẽ không thích Thi nhỉ. Bậy giờ nó mới nghĩ ra ngoài Nhật Minh cũng có 1 người nữa cũng không bao giờ tham gia tiệc trà của Thi đó là Vĩnh Phong. Mỗi người ở Ex dream vẻ bề ngoài và bên trong có vẻ hơi khác. Nhật Minh có vẻ lạnh lùng không quan tâm những người xung quanh nhưng hòa toàn không phải vậy...anh luôn quan tâm đến người khác . Gia Phúc thì đáng yêu như 1 đứa trẻ vô lo nhưng lại là người khá tỉ mỉ và biết chăm sóc người khác....Vĩnh Phong 1 người đầy bí ẩn, vô cùng ít nói có nụ cười khá dịu dàng nhưng lại có những sở thích quái đản...còn Hoàng Lâm luôn nói những lời khó hiểu nhưng anh là người sâu sắc và biết quan sát. Anh luôn nắm bắt tình huống khá nhanh, anh khiến nó có cảm giác như anh chính là nhịp thở của Ex dream...rồi tự nhiên nó có cảm giác hạnh phúc khi được họ lo lắng qua tâm....nỗi sợ lúc nãy như biến đâu mất....nó tự nhủ sao nó phải sợ nhỉ, đó chẳng qua chỉ là sở thích hơi quái của Phong thôi...nhưng anh vẫn rất tuyệt vời...có sở thích quái lạ cũg đâu làm anh bớt tuyệt đi được nhỉ, rồi tự nhiên nó nhận ra mình thật ngốc làm sao...từ giờ nó sẽ không sợ như thế nữa cho dù có biết thêm gì đó về Ex dream.

                            Hết chương 12 Chương 13 :NHÌN NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH TỪ 1 GÓC ĐỘ KHÁC...
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9