Chương 12 :Tò mò...
Chờ 1 hồi lâu sau, khi họ đã lên xe và đi khuất thì nó và nhỏ mới rón ré bước ra từ bụi cây phía trái khu vườn. Nó bỗng cảm thấy tội lỗi vì hành động lén lút như đi ăn trộm hiện giờ của tụi nó. Nhưng đâu còn cách nào khác, nó không thể đáp ứng hết các thắc mắc của nhỏ về Vĩnh Phong. Nó đã thử cố gắng nhiều lần, nhưng hình như Phong luôn lơ nó và dường như mọi cố gắng không hề có kết quả. Vì thế, đột nhập vào phòng anh chính là kế hoạch mà nhỏ đề ra để biết rõ Phong hơn. Nó làm điều đó vì nhỏ là đứa bạn thân duy nhất mà nói đến bạn thân, thì nó chỉ có mình nhỏ và Lập Huy, nhưng anh chưa từng nhờ nó thứ gì... mà dẫuu có, nó cũng sẽ dốc sức tòan bộ giống nó đang giúp nhỏ hiện giờ vậy. Đôi khi nó nghĩ, chỉ cần là việc mà Huy và Hà nhờ thì nó nhất định sẽ tìm mọi cách. Luống cuống, tra khóa vào cửa mà tay nó run lên vì nó đang làm 1 việc sai trái....khu nhà nhìn có vẻ cũ kỹ và không bắt mắt, nhưng bước vào trong thì trái hoàn toàn...các bài trí sang trọng khiến khu đại sảnh phía trong như 1 tòa lâu đài sáng lấp lánh, khiến nhỏ tròn mắt chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ của nơi đây. Nó cũng từng giống nhỏ khi lần đầu đến đây. Là stylish cho Ex dream việc ra vào nơi đây chẳng qua chỉ là việc bình thường thế nhưng sao nó vẫn cảm thấy chúng giống những kẻ rình mò. Vào đến phòng sinh hoạt chung của Ex dream, nó đặt những bộ trang phục trong chiếc tủ thường ngày hay dùng đến...còn Hà thì đang đọc những tấm biển tên trước những cánh cửa và có vẻ nhỏ đã tìm ra phòng nhỏ muốn tìm. Nó say sưa nhìn ngắm tấm ảnh lớn của cả nhóm treo ở phòng sinh hoạt chung...trong ảnh, Nhật Minh rất đẹp...tấm ảnh này không có trong mớ poster mà nó thu thập. Có vẻ họ không dùng chúng làm poster...nó tiếc ngẩn ngơ. Đến đây khá thường xuyên, nhưng chưa 1 lần nó có cơ hội ngắm nhía tấm ảnh kỹ đến vậy. Đang say sưa trong hạnh phúc thì nó như bị tiếng thét của nhỏ kéo nó ra khỏi cơn mơ.
- Á....a...a..
- Gì vậy ?
Nó đẩy cửa bước vào, từ cánh cửa phát ra 1 âm thanh đáng sợ, cứ như ai đó đang rên rỉ... khiến nó lạnh cả xương sống. Căn phòng tối om, chỉ le lói những ánh sáng giống như lửa ma trơi lập lòe đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì ra chúng là những cây đèn đong đưa có hình thù ngọn lửa màu xanh...Nhỏ đứng đó, mắt trợn tròn, tay chỉ vào thứ gì đó ở góc phòng đang đung đưa nhìn như 1 thần chết với cái lưỡi hái đầy máu hay thứ gì đó màu đỏ. Nó nhìn kỹ, thì ra là bộ áo hóa trang thần chết, nhưng sao bộ áo đó cử động nhỉ ?? Nó nghĩ hay là do gió ?? Ngước nhìn cửa sổ, thì dường như của sổ không hề mở ...Nó tiến lại gần nhưng hai chân run bần bật ... rồi thì thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra có 1 chiếc quạt phía sau chưa tắt...nó với tay tắt cây quạt. Không khí ghê rợn trong căn phòng khiến nó rùng mình. Bây giờ nó mới phát hiện trong căn phòng không có giường chỉ có 1 chiếc quan tài to to hơn cỡ bình thường và những chiếc điã phim ma, phim kinh dị xếp quanh một cách cẩn thận như là nơi cất giữ báu vật. Những mô hình kỳ lạ và đáng sợ khắp nơi, có vẻ chủ nhân chúng thích những thứ kinh dị. Quay ra nó đụng ngay 1 bộ xương trắng đang há miệng cười và lúc lắc nó thét lên kinh hãi rồi ngất lịm... Khi nó tỉnh lại, thì nhỏ đang ì ạch lôi nó ra khỏi căn phòng đó…. Nhỏ bật cười vì sắc mặt trắng bệch hiện giờ của nó...suốt đọan đường nó như chưa thể bình tĩnh vì những thứ dễ sợ đó....nó chẳng thể nghe thấy những gì nhỏ giải thích.... Nào là đó là thứ mà họ dùng cho phim kinh dị và ...nhỏ nói gì đó về em họ nhỏ cũng thích trò đó và nhờ ba con bé đó mua về tận mỹ cho nó...và nhỏ có vẻ vui vì đã hiểu thêm về Vĩnh Phong. Suốt đoạn đường, nhỏ cứ luyến thắng suốt, nhưng nó vẫn chẳng buồn để ý vì chân nó vẫn còn run. Giờ thì nó dường như biết lý do vì sao Phong không nhận phỏng vấn. Đó có lẽ sẽ là 1 sở thích đáng sợ. Sẽ có người sợ hãi như nó vậy khi biết sở thích kỳ lạ của anh. Trông Phong có gì đó bí ẩn và kỳ lạ nhưng không có vẻ như 1 người có những sở thích kỳ quái....nó như hiểu được lý do anh kể chuyện ma rất hay. Cánh cửa hé mở, Vĩnh Phong chậm rãi bước vào, anh như đang tranh cãi gì đó với Phúc rằng chắc hẳn ai đó đã dời thứ gì đó trong phòng anh. Vừa thấy Phong thì toàn thân Hi như đông cứng lại, có 1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống. Từ sau lần tò mò bước vào căn phòng của Phong với nhỏ Hà, thì mỗi khi nhìn thấy anh nỗi ám ảnh về căn phòng đó cứ hiện ra, khiến nó lạnh xương sống ... và cảm giác đáng sợ đó lại đến. Nó thậm chí còn chẳng để í Nhật Minh Đã đến từ khi nào . - Cô không sao chứ ? Minh sờ nhẹ lên trán nó khiến nó lùi lại vì bất ngờ..., nó sực tỉnh...Hôm qua nó về thế nào chẳng rõ...và sáng nay nó đi làm với một tâm trạng u ám...Nó nhớ rõ bọn nó đã đột nhập nơi ở của Ex dream và cái cảm giác của hôm qua vẫn còn ...nhưng nó đã ra về thế nào thì nó không thể nhớ nổi. Minh tiến lại gần nó một lần nữa...nhưng lần này chỉ nhìn nó :
- Sắc mặt cô trắng bệch kìa, bị ốm thì về nhà đi....dù gì hôm nay cũng không diễn.
- Phải đó chị nên về đi...mọi việc ở đây em sẽ lo cho Thi mỉm cười như 1 thiên sứ khiến nó như quên hẳn sự tồn tại của căn pòng đáng sợ đó.
- Nhìn cô có vẻ khá hơn rồi thì phải ? Nhưng nếu lại không khỏe thì về nghỉ đi, mất công lại làm vướng chân vướng tay người khác. Tuy nghe có vẻ châm chích nhưng nó biết anh đang lo lắng.
- Ừm nên về nghỉ đi. Dã Lâm đồng tình, anh đang chỉnh lại âm điệu cây đàn.
- Phải đó...Nếu cô ốm nặng, chúng tôi sẽ phải làm việc với cô ta... tôi không thích vậy. Vĩnh phong vừa nói vừa chỉ sang Thi
Nghĩ đến sở thích của anh thì có lẽ anh sẽ không thích Thi nhỉ. Bậy giờ nó mới nghĩ ra ngoài Nhật Minh cũng có 1 người nữa cũng không bao giờ tham gia tiệc trà của Thi đó là Vĩnh Phong. Mỗi người ở Ex dream vẻ bề ngoài và bên trong có vẻ hơi khác. Nhật Minh có vẻ lạnh lùng không quan tâm những người xung quanh nhưng hòa toàn không phải vậy...anh luôn quan tâm đến người khác . Gia Phúc thì đáng yêu như 1 đứa trẻ vô lo nhưng lại là người khá tỉ mỉ và biết chăm sóc người khác....Vĩnh Phong 1 người đầy bí ẩn, vô cùng ít nói có nụ cười khá dịu dàng nhưng lại có những sở thích quái đản...còn Hoàng Lâm luôn nói những lời khó hiểu nhưng anh là người sâu sắc và biết quan sát. Anh luôn nắm bắt tình huống khá nhanh, anh khiến nó có cảm giác như anh chính là nhịp thở của Ex dream...rồi tự nhiên nó có cảm giác hạnh phúc khi được họ lo lắng qua tâm....nỗi sợ lúc nãy như biến đâu mất....nó tự nhủ sao nó phải sợ nhỉ, đó chẳng qua chỉ là sở thích hơi quái của Phong thôi...nhưng anh vẫn rất tuyệt vời...có sở thích quái lạ cũg đâu làm anh bớt tuyệt đi được nhỉ, rồi tự nhiên nó nhận ra mình thật ngốc làm sao...từ giờ nó sẽ không sợ như thế nữa cho dù có biết thêm gì đó về Ex dream.
Hết chương 12 Chương 13 :NHÌN NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH TỪ 1 GÓC ĐỘ KHÁC...