RE: (TST) Sự Tồn Tại Của 1 Người ?- Truyện nhiều kỳ
-
28.08.2010 12:34:17
Chương 11: cộng sự mới
Hôm nay cũng như mọi khi, nó trở lại với công việc sau khi đã trả nợ xong ở trường. Chị quản lý nói sẽ tuyển thêm cho nó 1 trợ lý nữa vì có vẻ 1 mình nó sẽ khá vất vả khi vừa học vừa làm. Hôm nay, nó sẽ gặp cộng sự mới, nó rất háo hức vì nghe nói đó là 1 cô bạn cùng tuổi, từ nay nó sẽ có thêm một người bạn và là người sẽ chia sẻ trong cùng công việc.
- Đây là Ngọc Thi, trợ lý của em.
- Xin chào, mong mọi người giúp đỡ em.
Thi có giọng nói khá nhẹ nhàng và êm dịu, cô gái nhỏ với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trong veo thánh thiện. Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt trông cô hệt như 1 thiên sứ mỏng manh và dễ vỡ. Như thiên thần, cô bé luôn có những tách trà và bánh ngọt khi mọi người nghỉ ngơi sau giờ tập luyện mệt mỏi. Thi có vẻ được lòng hầu hết mọi người chỉ trừ Nhật Minh không bao giờ tham gia vào các buổi trà bánh của cô.
- Anh ấy có vẻ không thích em thì phải ?
- Không phải đâu, cậu ấy không thích các món ngọt….lúc trước…
Phúc luyến thắng giải thích với Thi vì thái độ lạnh lùng của Minh. Còn Minh thì như chẳng thèm để ý đến những giọt nước mắt của Thi. Bước ra ngoài, anh chợt đụng phải Hi, nó đang khiêng thứ gì đó khá nặng và mọi thứ vương khắp nơi vì cú va ấy .
- Cô đi đường vậy mà được à ? Sao không nhờ ai đó khiêng giúp…khiêng nhiều vậy sao thấy đường đi.
Anh vừa la nó vừa cúi lượm mọi thứ cùng nó, rồi thì cả hai cùng đau điếng khi đụng phải đầu nhau...
*cốp* *vèo..*2 cặp kiếng của cả hai đều rơi trên sàn…mò mẫm 1 lát vẫn chẳng thể tìm được, Minh tỏ ra bực dọc :
-Thôi cứ ngồi đây đợi ai đó đi ngang qua rồi nhờ họ nhặt giúp cho…chứ đi đi lại lại mà không thấy gì kiểu này lỡ như cô và tôi đạp phải kiếng và làm nó bể thì coi như xong đó…cặp kiếng của tôi mắc lắm đó.
Vốn dĩ, Nhật Minh cũng bị cận nặng như nó vậy và những khi anh lên sân khấu lại dùng tới kính sát tròng nên nếu không có kính thì anh cũng không thể thấy gì… Họ ngồi đó thật lâu, nhưng có vẻ hành lang ấy là 1 hành lang ít người lui tới. Vì thấy không thoải mái lắm, Hi lên tiếng hỏi phá vỡ không khí yên lặng nãy giờ :
- Lúc nãy anh có vẻ cau có, tại sao vậy ?
- Ở trong đó ồn ào quá nên tôi ra đây hít thở 1 chút….mà hình như lúc nào đụng phải cô cũng không có gì tốt lành thì phải.
- Xin lỗi.
- Đồ ngốc, bị người khác mắng vô lý thế thì phải cãi lại chứ, sao lại xin lỗi hả ?
- Hì ..hì…anh lúc nào cũng vậy…tuy ác miệng nhưng lại rất tốt
. - Cô đang khen hay chê tôi thế hả ?
Thế rối họ cũng ra được khỏi đó vì chị quản lý đi ngang đó đã giúp đỡ, bước vào phòng tập có vẻ Thi đang dọn dẹp bữa trà bánh của cô. Một lát sau, khi Hi bước vào đem theo những trang phục thử cho họ, nhìn thấy Hi, Minh bật cười. Mọi người có vẻ ngạc nhiên vì thái độ đó của anh. Gặng hỏi nhưng anh chẳng nói gì, còn Hi thì sụ mặt có vẻ như tức tối vì bị anh cười nhạo … Chẳng là khi chị quản lý nhặt kiếng cho cả hai thì lúc đó họ mới biết cả 2 cặp kiếng rơi sát ngay cạnh Hi, nhưng do Minh nói kiếng của anh mắc tiền, nên nó không dám dộng đậy, thậm chí không dám nhúc nhích gì, vì thế mà cả hai đành ngồi chết trân ở hành lang mong có ai đó đi qua….Anh đã ôm bụng cười nhạo nó suốt đoạn đường khiến nó cảm thấy khá bực tức…Mọi Người đều tò mò vì thái độ khác lạ đó cùa cả hai, nhưng nhất định Minh chẳng nói gì, chỉ tiếp tục cười. Thi chạy đến bên Hi ôm hộ nó mớ quần áo nặng trich với vẻ thắc mắc :
- Sao anh Nhật Minh cứ thấy chị là cười vậy. Cô bé tròn xeo mắt hỏi ngây thơ…ôi nhìn Thi mới ngây thơ làm sao, nhưng việc mất mặt đó sao nó dám kể chứ….Không nhận được câu trả lời của Hi, cô bé có vẻ thất vọng :
- Anh Minh có vẻ rất vui khi đi cùng chị, còn em thì. Anh ấy có vẻ không thích em, cô bé ủ rũ trông đến tội nghiệp.
- Không đâu, anh ấy không tham gì buổi trà bánh của em là do anh ấy không thích ăn ngọt thôi.
- Sao chị biết ảnh không thích đồ ngọt ??
Lại nhìn Hi bằng đọi mắt tròn xoe của mình, Thi khiến Hi phải trả lời thắc mắc đó :
- Chị là fan của Nhật Minh.
- Em cũng đoán vậy…
Vẻ ngây thơ trong trẻo của Thi khiến nó cảm thấy thật thoải mái….Từ khi Thi đến, mọi việc có vẻ đỡ vất vả hơn, nó không còn bị quá tải trong công việc nữa và có thời gian hơn cho việc học. Thi là 1 cô bé nhanh nhẹn và tháo vát, luôn hiểu nó cần gì và luôn có mặt những khi cần thiết. Nó tự nhủ, nếu không có Thi thì có lẽ nó sẽ không thể gặp thuận lợi đến thế… Tối đó họ có buổi diễn quan trọng. Hi phải chuẩn bị ít nhất là 16 bộ trang phục cho buổi diễn. Nó đã phải chuẩn bị cả tuần trước đó. Thế nhưng, khi sắp đến ngày diễn thì 16 bộ trang phục tự nhiên biến mất. Nó thực sự chẳng biết phải làm sao thì Thi chạy đi đâu đó, rồi đột nhiên xuất hiện với 1 loạt các bộ quần áo của 1 shop quần áo gần đó : - Chị sửa lại chúng sẽ nhanh hơn là mình làm lại.
- ừm
- Em có nghe nói tài biến tấu lại những mẫu trang phục của chị, ở buổi diễn trước…em nghe Minh Phúc kể…chị đã làm anh Nhật Minh rất ấn tượng đó. Thế là tối đó, cả hai cùng ở lại công ty khá khuya.
Hết chương 11 Chương 12 :Tò mò...