PhONG Linh cg Tình tHơ và Đời... (TIẾNG NGÂN LÒNG)
chao chú ĐỖ TRỌNG KHỞI
Kính gửi chú bài giới thiệu đầu trang của tậP thơ, giọt Lệ đơn côi, chú xem qua rồi chỉnh sửa những ý văn lộn sộn giúp chÁu nhé, nhất là lỗi chính tả, xin chân thành cám ơn chú nhiều.
Giọt Lệ Đơn Côi Tiếng chuông ngân thuở sơ đầu Vọng theo năm tháng đi đâu vẫn còn Chuông gió ngân... dạ héo hon Nhìn từ viễn xứ mỏi mòn... duyên quê. 20/06/2010 Mỗi con người có một giấc mơ, khi khoẻ mạnh người ta ước mơ nhiều lắm, còn khi ốm đau, người ta lại cần có sức khoẻ và khi con người ta mất đi, mất đi là hết. Trong cuộc sống có những nỗi đau mất mát làm ta đau, đau suốt cả chặng đường chẳng bao giờ nguôi ngoai... Tôi mới học làm thơ từ khi trong cuộc sống này một ngày tôi nhận ra rằng, tất cả không đẹp như gấm hoa... không thể hiện hữu điều gì vĩnh hằng, vĩnh cửu hết. Tôi đã đọc ở đâu đó: '' Kiếp con người giống như những ngọn nến, có ngọn cháy sáng, có ngọn lập loè, có những ngọn le lói và có những ngọn âm ỉ chấy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến , có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp người, tắt rồi có thể đốt lại không?... Con người ta trog cuộc sống đôi khi cần phải quên đi, quên đi cho qua những khoảnh khắc những nỗi đau, đôi lúc muốn quên đi một cái gì đó không thể nói ra thành lời, quên đi những phút giây không làm chủ mình, nhiều khi lỡ bước quên đi chính mình là ai. Có dòng thác nào không chảy, có mùa thu nào không chút lá vàng rơi, có mùa hè nào không vương nắng, có mùa đông nào ngưng những cơn gió đong đưa... Đã là con người không ai là chưa khóc ít nhất là một lần, biết khóc là biết cảm nhận mọi buồn vui, hạnh phúc hay những khổ đau, biết thương biết nhớ, chia ly trong cuộc sống này... Mỗi lần chia ly mấy ai đủ mạnh mẽ mà không rơi lệ khóc có ai cả đời đủ lý trí kiên cường để sáng suốt. Sống ở kiếp này chưa ai có một cuộc sống hoàn toàn xuôn sẻ, êm đềm trôi... Tôi hiện tại đã trải qua nhiều lần vật lộn với lí trí trong cơn đau bệnh dày vò nén từng viên thuốc đắng mắc nơi cổ mỗi lần uống thật khó trôi mắc nghẹn lại, lúc đó tôi không đủ mạnh mẽ để có thể vực mình dậy giúp mình thoát khỏi cảm giác tái tê, khỏi bệnh, nhưng tôi có một ước mơ, chính ước mơ ấy làm tôi mạnh mẽ không đủ lớn mà chỉ đủ lời an ủi ý nghĩ để vực giữ gìn lý trí trong tôi lúc này. Tôi soi mình vào gương tự an ủi nói chuyện với chính mình, đừng bao giờ nghĩ đến cái chết, đừng bao giờ đầu hàng trước cuộc sống dù cuộc sống của tôi hai từ hạnh phúc rất nhỏ bé mong manh, ngọt ngào như tiếng heo mây rất lạ. Ước mơ, thử hỏi con người ai mà không có ước mơ, nhưng tôi nhơ bé quá, trước bệnh tật nào đâu tôi giám nghĩ nhiều tới tương lai và ước mơ mình thật bé nhỏ, dù gì tôi cũng chỉ là một hạt cát nằm trên bờ biển cả bao la, ngàn con sóng giữ. Giấc mơ bị nhấn chìm trong biển nước, cứ chìm, sóng đưa đẩy vào bờ rồi lại đưa ra xa, hạt cát cứ phiêu du trong đại dương bao la, không biết bến bờ nào mà không bị sóng hòa tan vào nước. Tôi chỉ dáng sống qua ngày thôi. Chưa thể sống với giá trị của nghĩa sống như bất cứ ai mong muốn một cuộc sống đầy đủ nghĩa vị của con người. GIOT LỆ ĐƠN CÔI Người đi để lại nơi này Dáng em thuở ấy còn đây theo đời Bao nhiêu khát vọng nào vơi Bao nhiêu nhung nhớ theo lời hứa xưa. Hôm nay trời điểm giao mùa Lạnh tan trên má trời trưa đất người. Vì đâu chưa thể mỉm cười Em muốn ôm lấy cả trời gió mây Để gom thương mến cho đầy Níu anh trở lại nơi này cùng em... Nhiều năm chưa thể nào quên Tim hằn nỗi nhớ thành quen mất rồi Bao mùa giọt lệ đơn côi Thành nguồn rơi rớt bên đời xuôi trôi. ( Cấm moi hình thức bình luận)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2010 17:30:35 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: