Nguyễn Trí Hiếu
Bút danh: Bá Thành, hieua, Kiếm Tuyền
Sinh ngày 20/09/1992
Dương Hà -Gia Lâm -Hà Nội
Email:
longdongbathanh1991@yahoo.com Điện Thoại: 01253143112
Đã có thơ in lên 1 số báo, diễn đàn và website, blog cá nhân.
2, Tiễn bạn
năm 2007
Nhớ bạn hồi năm ngoái
Còn chơi đùa bên nhau
Thế mà chỉ năm sau
Đã không hề thấy bóng.
Một buổi chiều sân ga
Nắng tàn hoa lụi hoa
Trên cõi buồn muồn muộn
Bạn bước chân lên toa.
Ôm nhau siết má nhau
Rơi nhau rơi nước mắt
Kỉ niệm một cành lau
Bỏ đi rồi khuất mặt.
Tiếng tàu kêu bong bong...
Khói phun lên sực nức
Như một đám mây đen
Đang xua đuổi hồi ức.
Mặt nhìn mặt mà buồn
Dòng lệ tuôn cứ tuôn
Bánh ray từ từ chạy
Tay vẫy tay bồn chồn.
Bóng tàu khuất khói sâu
Lùi lụi bóng rầu rầu
Ngoảnh đi chân gượng lại
Đâu rồi bạn về đâu?
4,Lời ru mặt đất
2008
1 . À ơi! Cái đất ru con
Đất nằm nghiêng cho hoa thơm để mọc
Cho cây cối xanh tươi
Cho chim thú về rừng
Cho nụ hôn thơm nức
Khi ta sinh ra thì ta đã làm con của đất
Đất ru ta đất làm nôi và hát
Dòng sông trôi đưa chuyến đò qua
Đất sinh cho ta gió mát
Cho mùa mưa làm nên hạt gạo
Cho nắng hồng tỏa sáng nhân gian.
Cái đất ru con
Bằng sông bằng sóng
Bằng gió bằng mưa
Bằng những nắng trưa
Để con rực rỡ
Cho con trải sóng góp muôn đời đỡ ngỡ
Để con cứng cáp bước lên làm người.
"Con ong hút mật yêu đời" (*)
Con cá yêu dòng sông
Con chim yêu bầu trời
Thú yêu rừng
Con yêu cha mẹ
Con có gia đình
Gia đình ta nằm trên mặt đất
Cùng bao người đâu có phải mình con.
Con chim nó hót
Con cá nó bơi
Dòng sông cứ trôi
Mang theo tuổi tác
Thời gian rất nhát
Có chịu ngừng đâu
Sinh ra lại già
Lời ru mặt đất...
Con lớn dần lên theo ngày và tháng
Nhìn những lá vàng
Một năm lại cạn.
2. Mẹ ru con từ lúc trong nôi
Từ lúc còn đang bồng đang bế
Ngày ngày cuốc đất trồng cây
Con lớn lên từng năm từng tháng
Từng ngày dài con lớn bằng cha.
Lời mẹ đất vẫn ru hoài không nghỉ
Mẹ ru con dắt lối trên đường
Mẹ cho con chữ
Mỗi bước đi là một bước sàng khôn
Con lớn lên con tìm người bạn
Mẹ đất dắt con thành vợ thành chồng.
Mẹ đất ru con những ngày xa biền biệt
Những ngày dài non nước nhớ nhau
Cho con tiếng cười
Cho con giọng nói
Là mẹ đỡ đầu của con con đó
Mẹ rắc đường vàng
Mẹ rải hoa thơm
Mẹ cho bát cơm
Cho con nguồn sống.
À ơi! Cái đất đặt gót vọng phu
Những dòng sông nhớ
Những luống sầu u
Những trời vui vẻ
Tuổi trẻ mùa xuân
Lời ru thiên nhiên bằng sóng, mưa, gió, bão...
Không quên mẹ đất
Muôn đời không quên.
Tiếng ru rền rĩ đêm ngày
À ơi! Giấc mộng đêm đầy niềm tin
Mắt con khi ngủ lim dim
Trông lên mẹ đất để tìm thời gian.
Đất nghiêng làm nôi
Chân nằm trên lòng đất
Bảo vệ mẹ con là bảo vệ nguồn sống
Con giữ lấy lời
Lời ru mặt đất.
(*) Trích trong bài "Tiếng ru" của Tố Hữu
6,Đất
2008
Bỗng bốc lên mùi nồng nàn âm ẩm
Mùi da thịt của mảnh đất quê hương
Những lắng đọng của giọt sương màu nắng
Người mẹ hiền của những tán xanh non.
Đất có từ bao giờ, ai có biết?
Khi sinh ra mẹ đất đã bồng
Những ngày dài những con người đã mất
Lại ùa về theo những tháng năm...
Bát cơm ta ăn, mồ hôi mẹ chảy
Phù sa mẹ chan, hạt mầm mẹ nảy
Đất sinh ra đồi núi và đồng bằng
Đất chia rẽ thành ngã ba, ngã bảy...
Đất chết cháy trong những ngày nắng giội
Đất bùn non trên thửa mạ xanh rờn
Đất vàng óng những ngày mùa bát ngát
Đất đã thành đường trong những chuyến đi.
Vẫn mùi nồng nàn âm ẩm đâu đây
Sục vào mũi làm hương nồng con mắt
Giơ cánh tay ôm lấy những cuộc đời
Và tràn lên những niềm vui không hết.
Đất dắt con thành những cặp vợ chồng
Đất cho con những rổ của sàng khôn
Đất dạy con làm người và báo hiếu
(Muôn những đời và cuộc đời con).
Con muốn thoát ấy chẳng được đâu
Mẹ đất giữ con từng giờ, từng phút
Vòng quanh quẩn hình tròn trên trái đất
Những người quen những dáng điệu bình thường.
Đất có từ bao giờ ta chưa thể rõ
Chỉ biết sinh ra đã làm con rồi
Mới sinh ra đã có hai người mẹ
Mùi hương đất quen dần nhè nhẹ
Như mùi sữa non con bú lúc đầu đời.
Đất là nơi đặt gót những vọng phu
Là nơi sinh ra anh hùng thánh Gióng
Nơi xa xưa có nàng tiên xuất hiện
Nơi đầu tiên dân biết cắm ngọn cờ.
Đất trang điểm những rừng mơ trắng xóa
Đất cài đầu những ánh đỏ đào tơ
Và trẻ mãi với màu xanh của lá
Khi yêu đời thì vạn tiếng hòa ca.
Đeo trang sức bằng những ánh mai vàng
Bấm tiếng đàn qua nhành cây ngọn cỏ
Đất giải sầu những ngày rằm nguyện tỏ
Giọt lệ rơi như những giọt mưa rào.
Đất buồn khi nghe tiếng lá đong đưa
Khi nỗi buồn cứ nối đuôi dằng dặc
Đất tức giận đẩy nước lên ào ạt
Là để đánh đòn những đứa con hư.
Những đêm dài mẹ đất hát ru
Ta mới thấy niềm đau thương khổ cực
Ai đã làm mẹ ta buồn và khóc?
Những người con ác bá vô lương.
Hoàng hôn đỏ mẹ dường như chảy máu
Sẹo đầy người mẹ chẳng cáu các con.
Nhưng các con lại xé lòng người mẹ
Bằng những dã man vô đối tận cùng...
Mùi nồng nàn âm ẩm vào hàng mi
Sục vào mũi với mắt tròng chua loét
Đất có từ bao giờ ai có biết?
Đất đã khổ đau quá nỗi đi rồi
Niềm đau khổ cứ triền miên không hết.
-"Con vẫn giữ một lòng nơi đất mẹ
Mẹ đừng buồn con còn ở bên
Dù bọn kia có ác bá hung tàn
Con vẫn giữ, một người thân bên mẹ".
7,Ông nội
Thu 2007, Nhân dịp đọc nhật kí của ông
Con nhớ mãi những ngày ông còn sống
Ngày yêu thương nhất đối với con
Ông già tóc bạc
Đêm hè kể chuyện con nghe
Tiếng ve ve...
Những con tắc kè
Làn con sợ, động bốn trời yên tĩnh
Ông ôm con ghép những mảnh ân tình
Đêm hè ấy chiếc chõng tre cọt kẹt
Bàn tay ông phần phật tiếng quạt nan
Tiếng quạt nan gấp vạn gió trời
Dòng suối mát chèn ngang ngọn lửa
Như ông con
Đang thắp sáng đời con.
Tôi nhớ lại những ngày mưa tháng chín
Chiếc xe phượng hoàng chụm áo ông con
Một chiếc áo mưa mỏng
Ủ tình lên hòn ngọc
Một chiều mưa sáng rõ những ân tình.
Ngày đi học về bên trường kỉ
Múa xòe hoa
Hát: "Cháu lên ba..."
Ông trên phản cười tươi, tay vỗ
Ngồi tựa lưng con nhảy vào lòng
Ông hôn chụt...
Lên mái hồng sợi tóc
Con ôm ông
Ngắm mái tóc sương tràn
Ông như nắng sớm mai vàng
Thắp ngọn lửa cho con về phía trước
Ông hé cười nâng chân con bước
Ở bên ông, con thấy an toàn
Ở bên ông, con thấy vững vàng.
Con hôn vào bàn tay
Con hôn vào mái tóc
Một đời lo nghĩ trằn trọc
Sống vì mọi người, vì cháu con...
Ông là Ga-ga-rin đưa con vào vũ trụ ước mơ.
Chiều chiều chim hót ngoài sân
Cửa nhìn chăm chú xem ông giảng bài.
Ông cầm tay con uốn nét tròn trang sách
Sách mỉm cười hồng khuôn mặt con.
*
Nhớ đêm đông sang giường ông ngủ
Chiếc chăn mỏng chiếc gối nan ông nằm
Đêm con rét ông nhường con tấm chăn
Người ông gầy xương vè nhăn mũi nhọn
Bàn tay lạnh vuốt mái tóc con
Bàn tay lạnh thô xương ngày tháng
Ông nhổm mình thức giữa đêm khuya.
Khẽ đặt chân lên đất lạnh hiền hòa
Thắp đèn dầu ông mở cuốn sách da
Đặt lên bàn quờ tay vào chiếc áo
Chiếc áo ka-ki đã mấy chục năm rồi
Chiếc áo ka-ki bạc màu theo mái tóc
Dòng nhật kí, tay ông cầm bút
Mà nước mắt rơi thấm nhuần mấy trang
Những người thân đã vào sinh ra tử
Giữa kháng chiến trường kì dân tộc bừng lên...
Những ngày dài về làm phó chủ tịch xã
Những lời khen đã lên tấm vàng
Ông già nhưng vẫn chưa tàn
Ông còn cống hiến nhiều cho đất nước.
Và tôi cần ông
Như con chim bay về trời
Như con cá bơi xuôi dòng về nước
Và ông là mái ấm lòng tôi.
Dáng ông viết hồn in lên mặt đất
Dáng ông viết hồn dán lên mặt tường
Tôi vẫn thức nhìn ông trong bóng tối.
* *
* *
Lúc ông đi cháu còn thơ dại
Ngỡ là ông chỉ ngủ một giấc dài
Mấy anh chị nói ông về trời
Ông biến thành tiên đi lên vũ trụ
Tôi tin rằng chuyện đó không mơ.
Rồi mấy bác mặt hoen, lệ ròng
Tay bịt mồm: "Ông mất rồi các con"
Cũng nhìn lên trời ờ nước mắt
Lần cuối cùng tôi được ngắm mặt ông
Ngày mai đây ông sẽ về trời
Chuyện cổ tích sẽ trở thành sự thực.
*
Ngày hôm nay con đã lớn khôn rồi
Nhìn di ảnh mà thêm lòng muốn gặp
Giờ ông tôi chỉ nấm mồ trước trước mặt
Tóc ông vàng theo nấm cỏ mùa thu.
Thắp nén nhang hương khói bay vù vù...
Mong chị gió sẽ đem lời tới đó
Rằng: "Con đây muôn vạn nhớ ông"
Bước vào nhà kép cửa phong không
Trời mùa đông
Rét lạnh
Trời mùa đông đâu ngờ tiếng chim lạ
Cho tôi mộng
Mộng gặp ông.
Ôi! Đây đã qua chín năm ròng
Giờ tôi mới được sờ ông nội
Người ông gầy
Tóc ông bạc
Kể chuyện con nghe...
Lần cuối cùng tôi hôn lên đôi má
Lần cuối cùng tôi hôn lên mái tóc
Đậm đà sương khói ngày xưa.
8, Thu trên tóc nàng
Nắng vàng dội xuống nhân gian
Trời mưa chi hỡi cho nàng buồn thiu
Trời thâm thấp, nước ngàu ngàu
Có đám mây trắng, rĩ rầu ngoài xa
Nàng buồn soi tóc mượt mà
Đã thành lụa bạch lúc nào không hay?
Lá vàng liệng xuống bay bay
Trời thu thổi những ám mây cuối mùa
Lá vàng rơi xuống lưa thưa
Trên đầu nàng lá đã mưa rì rào.
10,Thế giới riêng
Thế giới riêng của tôi
Là một căn phòng rộng mười năm mét
Một bàn, một giường, một tủ, một vi tính
Và những quyển sách văn chồng chất
Một cửa chớp, một cửa gỗ
cho tôi nhìn từ hai phía
Một cánh cửa đi ra ban công nhỏ bé
Nhìn ra đường cái
Đưa mắt ra đến ao chùa
Da thịt tôi thấm mùi kinh
ngày rằm, mồng một...
Tôi làm thơ qua cánh cửa ảo giác
Đưa đời vào thế giới bên trong
Tôi đưa cái bất lực, đớn đau, cô đơn vào góc tường
Ngày khép cửa viết văn
Xì xào câu thơ trên màn hình vi tính
Nhiều khi tôi soi khuôn mặt mình
Để tìm ra những vết sẹo vô hình
ẩn khuất
Tôi thấy con mắt tôi buồn lên bất tận
Nhíu lông mày chữ bát những đường cong
Nhiều khi tôi đưa tay bám lên tấm song,
như muốn một cái gì đó vớt vát tôi lên trong sự tĩnh lặng?
Có những mùa thu tôi nằm nghe lá rung
Trong lớp vỏ chăn
buồn
Con mắt bỗng cô đơn
Con mắt bỗng xanh lên.
Tôi nhìn bóng đêm xõa tóc hàng ngàn
Giọt lệ đèn pha
Hắt qua cửa sổ.
Nhổm dậy đưa tay viết bài thơ
Chiếc bút ngủ mơ
Giấy nằm nhòa chữ
Những vết gạch chéo
như đời nhiều trăn trở
Mỗi khi buồn vui - rúc đầu vào chăn để thở.
Thế giới riêng
Thế giới bó sát tôi và tôi là một con tằm nhả tơ
Trong lớp chiếu nghe lưng tôi sóng vỗ
Nét sơn tường - con mắt bỗng hôn lên.
Một căn phòng
Tôi đã đặt cho nó một cái tên
Một cái tên
Đẹp hơn tên tôi
Đẹp hơn tên của tất cả mọi người
Cái tên vượt qua sự ấm no và hạnh phúc
Cái tên đi sâu vào nỗi buồn bất tận...
Cái tên chỉ tôi mới biết!
Có một căn phòng rộng mười năm mét
Là thế giới của một người cô độc
Tôi trồng ở ban công một cây cảnh
một loài hoa
Không bao giờ nở
Nhưng mùa xuân về hoa lại nở cho riêng tôi.
11,Mắt đèn
Hai con mắt soi đường tìm bụi
Lệ ròng ròng cái bóng vẫn soi
Ai có thương hai con mắt đèn không tội lỗi?
Mà làm nô lệ vô cùng....
Hỡi ánh đèn cứ muốn xung phong
Anh chạy trước rồi để người theo chân
Bao đau khổ anh là người chịu hết
Nhưng hỏi trên đời ai khóc?
-Mắt đèn ơi!
Giọt lệ mắt đèn cứ rơi rơi
Ướt những bánh xe con đường đêm tối
Một nhà thơ đang ngồi trong xó bụi
Đưa mắt mình nhỏ lệ khóc: Đèn ơi!
Hai con mắt đục ngàu tuổi tác
Họ quẳng đi thay mắt mới mất rồi
Tôi nhặt lên đọc kinh rồi siêu thoát
Đem đi chôn, ôi cái kiếp mắt đèn!
12, Đường Yên Viên
Tôi với sao
Trên thị trấn Yên Viên
Từng lớp bê tông
Lật nghiêng chân bước
Tôi lắng nghe
Bàn chân thánh thót
Lật gót
Êm êm... .
Tôi đẻ thơ trong tiếng gió mềm
Tôi tiến ra đường Hà Huy Tập
Những hàng xe tấp nập
Chạy, đi...
Tôi lắng nghe
Tiếng nhạc rầm rì
Nhà nối tiếp
Ôm nhau trong chật chội
Đèn cao áp
Chạy về phía chân trời
Đèn cao áp
Như mắt người con gái
Những ánh đèn pha
Xao xác buổi đêm về.
Tôi lắng nghe bên lề đường
Nghe phố xá trong lòng tôi rạo rực
Quán cà phê kia đang có những tâm hồn... .
Có nhớ anh không ?
Hỡi chợ Vân xinh đẹp!
Bách hóa Yên Viên
Trường Lê Ngọc Hân chật hẹp
Nhớ lại anh đi
Quán nét tan học về.
Đường Yên Viên
Một cô lao công quét rác
Đường ca hát
Sạch lì dào dạt
Những người qua giữ lại chút tâm hồn.
13,Chị và thơ em
Năm lên 10 em đã biết làm thơ
Chị vụng về nên thường hay thất bại
Thơ không về những dòng suy nghĩ
Chị khóc hoài khi mỗi lúc buồn đau.
Em vững chãi, lấy thơ giải sầu
Dù cuộc sống đã bao lần ngang, ngửa...
Chị đã bao lần trú nhờ thơ em
Khóc nức nở trên những dòng chữ.
Chị tự xây bia chôn kiếp của mình
Trong tờ giấy ngổn ngang kí tự
Những trang thơ dày lên khi lòng em ấp ủ
Trong ruột gan, moi chữ để thả buồn.
Những ngày tháng theo em vội vàng
Rồi hối tiếc ngỡ ngàng lỡ bước
Thời gian xuôi, đâu bao giờ chảy ngược
Để lòng em ép lệ, mỗi câu thơ.
Trong cuộc đời còn nhiều nắng lửa
Đang vẫy tay đón đợi chị em mình
Thơ là hình hài của máu
Chảy muôn đời chưa chắc đã đầy sông!
Những mơ - mong , cũng chỉ là mơ - mong
Sự thực là hiện diện tương lai, chứng minh tất cả
Những bầu trời và màu xanh của lá
Là công lao vất cả tựa muôn đời.
Và kể cả những dòng đời em không hề biết nữa
Thơ dạy em như một người thầy
Chị đã bước, con đường nhiều hơn em độ bao nhiêu tháng ngày?
Ngày dông bão chị đi chờ cơn nắng
Nắng đầy trời chị mơ mộng được mưa.
Em là người con trai bán phận cho thơ
Chị là người đàn bà bán niềm đau cho chúa khổ
Những đau khổ mùa qua không chở hết
Em cho chị một cõi kết - bài thơ.
Chị quệt vào mình chùng chình khói phủ
Em bờ hoang dại không hiểu những yêu thương
Em theo chị cất giùm cái buồn phiền
Đâu em biết chị cho đời cao cả.
Rồi biết bao nhiêu mưa nắng - nặng lòng
Chị không phai cái kiếp gì con gái
Sáng sớm mai biết bao nhiêu dòng xoáy?
Cuốn hết đi, còn để lại một dòng...
14,, Dương Hà đổi mới
Đường xa quê là đường dài vô tận
Đường về quê ở trước mặt em ơi!
*
Dương Hà. Ôi! Vùng quê của tôi
nơi chôn rau cắt rốn
nơi cái đói giao thoa
tôi tép không còn mương máng...
tôi phơi lưng bới từng cọng rau.
Ta thương những người nghèo biết bao!
họ cùng xây lên làng nước
họ cũng kiệt sức mình
gắng bơi qua mùa đói
để cùng ta vui bước cuối cùng.
Những chú, bác... của ta
cũng từng đổ máu, hi sinh
họ đi giữ nước
để bảo vệ ngôi làng
cỏ cây cũng bao lần vùi dập
chuối đổ tả tơi
trụi cả gốc mần
đếm bây giờ lại lên xanh tốt
ông tôi bảo: "Đó là sức mạnh quê hương!"
Tôi còn nhớ mùa đông gió rét
rạ thay chăn
chui xó bếp mỉm cười
mẹ đi vắng chuối nướng thay cơm
mấy đứa trẻ vẫn cười tươi mắt hồng
dãy xoay trụi quay mình tung tẩy
nhớ mùa đông đào trộm khoai Đồng Cùng.
*
Nhưng xa quê vài ngày lại nhớ
máu thịt của ta quê bồi đắp tháng ngày
ta chỉ có một dòng sông để nhớ
một người yêu trong suốt cuộc đời
và cũng chỉ có một quê hương mà thôi!
Ta yêu quê hương đến muôn đời
ngàn năm vạn kiếp không phôi pha
ta chết xin được nằm lại đó
cùng họ làng, người làng của ta
ta xin chết đắp lên mình cỏ hoa.
Xin nguyện thân mình hóa đất quê hương!
*
Chỉ mấy ngày ta xa quê
đã thấy thay đổi rất nhiều
ôi giàu mạnh đang luồn về
từng giây phút
chạy trên đường
bay theo gió
ôm làng quê ta!
Ôi! Dương Hà - tha thiết biết bao nhiêu!
ta yêu nhưng lời ếch nhái...
ta yêu gia đình ta sống, chết...
ta yêu mặt đất cháy nở hoa...
ta yêu dòng sông, những chuyến phà...
ta yêu những ngôi trường nâng bước chân ta...
ta yêu... mọi điều không nói hết
khi ta về cỏ rải bước thênh thang.
Ta đã nhìn thấy những lối mòn
hóa thành đường
ngày sau ta bước
ta đã thấy những bờ mương, ngọn nước
tưới mát lúa dậy thì... cho cơm
ta đã thấy những hạt thóc vàng bông
những hột gạo trắng trời quê mới
những bát cơm đầy... ta trông thấy
sự ngọt ngào đang chảy nhựa tuôn ra
ta đã thấy những bông hoa mọc lên từ mảnh đất
trở lên đẹp xinh và anh dũng vô cùng
ta đã thấy những bàn tay làm lên quê hương
và để lại những mồ hôi cháy lửa
và sinh ra những nụ cười chan chứa
nhà cao thay dần mái đỏ
vững như quê hương đổi mới từng ngày.
Những khoa học và công nghệ lên tay
khu công nghiệp sẽ hóa thành tất cả
những trang trại gia cầm, gia súc
sẽ thêm đầy và hạnh phúc lên ngôi
mỗi gia đình sẽ gắn liền giàu mạnh
những bài ca sẽ hát tung trời.
Niền hạnh phúc sẽ mang đến muôn đời!