Kí ức thời gian!!!!
trucly 16.06.2010 18:41:45 (permalink)
CHUYẾN PHÀ ĐÊM
 
"Những chuyến phà đêm" một tiếng gọi nghe như thật xa vắng, âm thầm và vang lên một nỗi buồn dằng vặc!
Phải rồi vì những chuyến phà ấy chỉ đi cùng sương đêm, bóng tối họa chăng là những ánh đèn sáng lập lòa như thiếu điện và còn cả tiếng sóng vỗ rì rầm vào thân phà...!!!
Những chuyến phà đêm ấy mang một vẻ rất giản dị, buồn nhưng đối với tôi lúc trên những chuyến phà ấy là lúc tôi sống thật với chính mình nhất.Những đợt gió đủ lạnh khiến tôi gợn cả da cứ lần lượt nối đuôi nhau ùa vào, ánh sáng nhẹ dịu của trăng cũng dòm vào phà làm cho hình ảnh mọi người trên phà chìm vào mơ màng.Và trong cái se lạnh,hình ảnh mơ màng ấy tôi đã được về quá khứ với tuổi thơ một thời sống cùng sông nước....Mắt tôi đắm chìm theo những con sóng gợn lăn tăn....dòng sông Hậu chạy xa,xa tít đâu đó!Hồn tôi như đang hào nhịp với con phà, thả mình trên sông nước.
Tôi chợt giật mình trở về với hiện thực khi một mùi thơm đặc trưng, và hơi ấm bốc lên từ xề bắp của một người phụ nữ độ tuổi chạc bốn mươi làm cho cả người tôi ấm lại!!
Đêm cũng đã khuya và xề bắp của người phụ nữ ấy chắc cũng chỉ còn gần một nữa, cuộc sống mưu sinh ai cũng dậy! Tôi quay sang hỏi và mua giúp chị được nữa chục, vẻ mệt mõi hiện trên gương mặt rám nắng của chị, còn mắt chị thì ngó quanh như đang mời gọi khách trên phà mua bắp.
Phà sắp đến bến mọi người như tĩnh hẳn mong chờ giây phút cặp bến, tiếng những chiếc xe máy, xe hàng nổ làm tan cái vẻ im lặng khi nảy.Giờ đã nghe tiếng nói nhiều hơn,to hơn và cả tiếng cười.Phà cặp bến mọi người lần lượt lên phà, người phụ nữ bán bắp nặng nhọc dắt xe lên và rao hơ hơ " bắp nóng đây", tôi cũng vừa lên phà tiếng rao của chị vang bên tai khiến tôi phải quay mặt lại nhìn khi đã đi được một đoạn và tiếng rao ấy vẫn còn còn động trong tôi tận giờ!!
Nhưng cho đến hôm nay thì tiếng ra ấy, chuyến phà ấy đã mãi mãi đi vào dĩ vãng.......! Một cây cầu mang tên Cần Thơ thật đẹp, mang tầm vóc khu vực đã được xây dựng để nối liền đôi bờ sông Hậu, mà nhiều người đã từng ao ước giờ đã là sự thật.Và rồi cầu xây xong thì bao vui, buồn lẫn lộn...!
Từ nay Đồng Bằng Sông Cửu Long sẽ nối liền giao thông, đẩy mạnh phát triển mọi mặt hướng tới cuộc sống ấm no,hạnh phúc....!! Nhưng rồi những xề bắp ấy sẽ đi về đâu? những cuộc sống mưu sinh tương tự thế sẽ như thế nào??
Và rồi những chuyến phà đêm ấy sẽ không còn nữa, có lẽ những người đã từng một lần tìm thấy mình trong những chuyến phà đêm ấy như tôi sẽ tiếc, tiếc lắm những chuyến phà đêm.Nhưng chắc rằng thế hệ tôi sẽ còn nhớ mãi những chuyến phà từ Bắc Bình Minh sang Bắc Cần Thơ!!!! Dậy sao này tôi sẽ kể như thế nào với những thế hệ sau khi mà những chuyến phà đã đi sâu vào quá khứ....?
Chào nhé những chuyến phà trên dóng sông Hậu, tạm biệt chuyến phà đêm hôm ấy và những chuyến phà tôi đã từng đặt chân xuống! Tôi sẽ nhớ mãi, nhớ trọn cả cuộc đời này....và nhớ tiếng rao " bắp nóng đây"!!!! 
 
và 1 số lời nói của một số người mình chợt đọc được:
" Nhìn lại những hình ảnh này thấy nhờ miền tây quá. 6 năm sống ở đất Tây Đô với biết bao vui buồn. Chiều chiều ra bãi cát (nay là quảng trường) ngồi nhìn những chuyến phà qua lại, những tàu thuyền ngược suôi mà thấy lòng thanh thản, chỉ tiếc 1 điều vốn ngôn từ trong người quá ít, nên chẳng khi nào có được 1 bài thơ trước khung cảnh lãng mạng, nên thơ mỗi khi ra đây cả. Nếu ai chưa có dịp thì có lẽ nên mau mau ghe thăm 1 lần cho biết, vì tháng 4 này phà cần thơ sẽ mãi chỉ còn trong thơ ca, hình ảnh mà thôi. Thay vào đó là 1 cây cầu treo hiện đại với biết bao con người đã ngã xuống để xây dựng cây cầu nối liền Vĩnh Long - Cần Thơ."
 
 
 " hii trong hình không đẹp bằng một góc bên ngoài nữa bé ơi, rồi còn cảm giác gió lồng lộng, tiếng động cơ phà đinh tai, chiếc cầu dài nhất nhì Đông nam Á ẩn hiện sau màn sương chiều hoặc ửng hồng trong nắng mai, nhìn về phía tây buổi chiều thì mặt trời e ấp. Mùa này em tới thì nước sông Hậu rất trong.. Hi nói chung là tuyệt vời, nghe đâu mai mốt thông xe cầu người ta bỏ không có phà nữa đâu hicccc.
Cảm ơn anh Duy về những lời đồng cảm, bỏ phà CT tiếc đứt ruột, mà cũng buồn quá, bây giờ qua lại dù bị kẹt phà vẫn thấy thích hiiii "





 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26935/ED2312A7B9FD4DD2BE3FDBE0558F9D32.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26935/E3F0788ACB8042D69A8B83BE65E61AF7.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2010 19:05:13 bởi trucly >
Attached Image(s)
#1
    trucly 26.07.2010 20:20:57 (permalink)
    Những ngày chập chững vào mưa,khung trời âm u,buồn lạ,buâng khuâng một nỗi nhớ trong tim.
    Tôi lang thang trên những con đường quen thuộc những bước chân nào đã đưa tôi đến công viên ngày xưa.Những kỉ niệm như còn in dấu...
    Ối, công viên....nơi mà tôi và ai đã từng có những khoảng thời gian chia sẽ buồn, vui về cuộc sống giữa hai đứa học trò vừa ra trường!
    Thương,thương quá những ghế đá còn ẩm nước mưa những cây bằng lăng ủ rũ như ngủ sớm trong chiều mưa,nhẹ rung rinh trước cơn gió lạ.
    Kỉ niệm bây giờ trong tôi đã thành quá khứ mất rồi.Xin,xin trời đừng mưa nữa để con còn dừng chân lại nơi này giây phút và để bước chân sẽ không ngại ngùng bởi những giọt mưa bay.
    Thương làm sao,nhớ làm sao ánh mắt nhìn xa xăm ấy.Buồn muốn khóc khi nhớ tiếng nói ấm áp ngày xưa như đang thì thầm bên tai.
    Người đã đi,đi xa bỏ lại nơi công viên những chiều mưa lất phất, bỏ lại tình cảm nơi tôi. Và mãi mãi quên đi chiều mưa ở cái phố huyện này...Đó là mùa mưa của tôi, mùa mưa của mối tình thoáng chốc bay xa......!!
     
    Tặng người xa,Thành Tâm!!


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26935/66D5CE87F03D4E34A6921B60474CCEB8.gif[/image]
    Attached Image(s)
    #2
      trucly 17.10.2010 19:42:31 (permalink)
      Sau mấy ngày đầu ở trọ học thì hôm nay cuối tuần tôi lại về quê!Chiều nay tôi không lấy xe máy của chị như những buổi chiều trước,tôi lại mượn chiếc xe đạp của thằng em và đúng 17h tôi đã rời khỏi nhà...cũng lâu rồi không đạp xe như thế này cảm giác tuyệt làm sao!
      Tôi đạp thật chậm ngắm nhìn mọi thứ xung quanh,nắng đã nhạt dần cùng thời gian.Những đợt sóng của hồi ức lại ùa về trong tôi,tôi nhớ tất cả,tôi nghĩ về mọi thứ....thời gian làm sao quay ngược lại khoảnh khắc ngày xưa? khoảnh khắc tôi và ai cùng ngồi trên băng đá cạnh cây bằng lăng ấy kể cho nhau nghe những buồn vui của cuộc sống,những chuyện đời thường mà hai đứa đã gặp trong những ngày đầu bước vào cuộc sông.
      Tôi biết trong cuộc sống này sẽ có những việc tôi phải trải qua một minh.....nỗi nhớ,cô đơn..!Nhưng nếu một ngày nào đó tôi đã quá mệt mỏi,chán chường thì tôi phải làm sao để đi tiếp trong cuộc sống nay?
      Tôi đã im lặng,sồng khép mình sáng ra đi học trưa về phòng lặng lẽ đi hết dãy phòng thật dài mà không một nụ cười,không một câu chào hỏi dù là có quen!Tôi âm thầm vào giảng đường,âm thầm ngồi một gốc và cũng âm thầm ra về!
      Đêm về nước mắt tôi lại chảy vô thức......tôi chìm dần vào giấc ngủ và những cơn mộng mị trong giấc ngủ mới cho tôi gặp lại được ai...cảm giác hạnh phúc,vui vẻ ngập tràn của cái thưở ngày xưa đã quay về với tôi!
      Giật mình mới biết chỉ là giấc mơ!!!
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9