Tuyển Tập Thơ của Trần Hậu
TA NGỒI LẠI Cả nhà ta đang chịu một cơn đau lớn
Vì đứa con trai thân yêu vừa mới ra đi
Ra đi không bao giờ trở lại
Nổi đau không gì bù đắp nỗi
Dẫu có luân hồi cũng chẳng nghĩa lý chi
Trong nỗi đau ta cũng xin trân trọng
Những phân ưu của bà con anh em thân bằng quyến thuộc
Của bạn bè gần xa an ủi
Mà sao nỗi đau vẫn còn cao như núi
Muốn xô đi sao xô nỗi bây giờ
Nổi đau dài nước mắt hóa thành thơ
Nhỏ xuống đời ta như cơn thác lũ
Xin cảm tạ những tấm lòng của anh em từ bên kia trái đất
Đã gởi về chia sẻ cùng ta
Ôi tấm lòng Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân ngày xưa ấy…
Nhớ bao nhiêu mồ hôi đã đổ xuống Ngân Hà
Đổ đầy cả Thùy Dương Hoàng Yến
Ôi Nha Trang một thời xưa bừng dậy
Trong lòng ta như lửa cháy râm ran
Ôi một thời một thời trai trẻ
Biết đến bao giờ Ta Ngồi Lại với nhau. TRẦN HẬU 72C Thân tặng tất cả anh em SVSQ/KQ.
16 tuổi Mười sáu tuổi em ngồi nhìn trăng sáng
Hồn trải dài trên thảm cỏ hoang vu
Gió hiu hắt mân mê bờ tóc rối
Trời vào thu sương trắng rủ trên cành
Mười sáu tuổi còn ngồi nhìn trăng sáng
Hồn hư vô như cụm thạch thảo buồn
Yêu thương hiện trên bờ môi chín mọng
Cả trời thu trong đôi mắt u huyền
Mười sáu tuổi em là nàng tiên nữ
Xuống trần gian cho ta đắm say tình
Trên đôi má có lần nào ta hái trái
Trên đôi mi ôi suối lệ vẫn vô tình
Mười sáu tuổi em là giòng sông ngọt
Chảy triền miên vô thủy với vô chung
Ta xin được một lần say sưa tắm
Đắm mình trong hư ảo giữa lòng sông
Mười sáu tuổi em ngồi nhìn trăng sáng
Hồn hoang vu như ngọn núi vừa qua
Anh du tử một đời cơm áo thiếu
Em ngọc ngà sao đời chẳng kiêu sa. (
SG 1970)
Trần Hậu
NGÀY VẮNG Ngày vắng Bé đột nhiên buồn ủ rũ
Con đường về đầy những lá me xanh
Chiều Chúa nhật ngôi trường sương khói phủ
Anh một mình ngồi nói chuyện với hư không
Ngày vắng Bé như mặt trời không mọc
Chim quên ca và mây ngủ trên cành
Đường chiều nay vắng đôi chân ngà ngọc
Nỗi buồn nào về ru chín hồn anh
Ngày vắng bé như chìm trong giấc ngủ
Chung quanh anh toàn đêm tối hãi hùng
Cùng một lũ côn trùng rức ray trong tuỷ rửa
Sao Bé không về cho rạng rỡ đời anh
Ngày vắng Bé như nghìn trùng câm nín
Không gian buồn tím ngắt ở trên kia
Đường phố vắng tanh không người qua lại
Anh ngồi nhìn từng cánh lá me rơi. (
SG 1970)
Trần Hậu
HƯ KHÔNG Ta ngồi nói chuyện với hư không
Gió về trong suối tóc em bồng
Ta nghe em thở trong hơi gió
Gió vắng hoang vu đến lạ lùng
Từ độ hạ về trong mắt em
Bỗng nghe hồn nặng khối ưu phiền
Mười phương nắng tụ vào song mắt
Ôi mắt em ngời như mắt tiên. (
SG 1972)
Trần Hậu
THẮP SÁNG HỒN EM Hãy thắp sáng hồn em
Khi đêm nay ngọn gió mới giao mùa
Như một lần ta thắp môi em cháy đỏ
Bằng nụ hôn cay đắng tuyệt vời
Em chờ gì?
Em đợi gì?
Ô kìa! Sao em vẫn ngồi đó để nghe nỗi cô đơn chạy dài trong thân thể guộc gầy.
Ta đã nghe rồi nỗi trống vắng vô cùng
của con người, của em và cũng của chính ta,
Ta đã thấy rồi những viễn tượng đen tối của tương lai khi nhìn về thực tại
trong thế đứng chông chênh bềnh bồng nghiêng ngữa
và nỗi chết mãi không rời.
Hảy thắp sáng hồn em
Ta đốt cháy hồn ta như một loài cỏ cây
Xoàng xỉnh cháy hết mình dẫu có hóa thành tro
Chẳng cần ai trân trọng
Chẳng cần ai tung hô
Sống và hành động bằng tấm lòng tự nguyện
Giữa đêm nay em ơi! Rất cần điều thẳng thắn
Ta thắp lên thôi vì không thể đợi chờ
Sử đã khóc những trang buồn thảm lắm
Người đã đi biết mấy những đêm đen
Thắp hồn lên! Trước lúc mặt trời lên. (
SG 1970)
Trần Hậu
CHIỀU Anh nhìn thấy chiều lên trên bóng lá
Dưới chân em hờ hững dẫm lên rồi
Biết bao người trơ hồn như phiến đá
Hờ hửng chờ định mệnh bước dần qua. ĐÊM Em ngồi khóc bên bờ sông nước dậy
Anh dong thuyền đi hớt bọt phiêu du
Lá mấy cánh bay về đây rất vội
Sao trời em rụng xuống một khoang đầy (
SG 1969)
Trần Hậu
Đêm Nha Trang Sóng ru trên đỉnh hồn ta
Đêm Nha Trang cũng mù sa phủ mờ
Gió ru từng cánh dừa trơ
Ta đi bước vắng hửng hờ dấu chân
Ngỡ mình lạc giữa hồng hoang
Bơ vơ ngày tháng nghe thân thể gầy
Bây giờ triều nước đang xoay
Buồn trông thiên hạ những ngày phù du Đêm Sài Gòn Ta về trở lại thành đô
Đêm Sài gòn cũng phủ mờ phấn hương
Người con gái đứng bên đường
Phơi bờ ngực trắng ngã nghiêng đợi chờ
Chợt nghe khuya xuống bơ vơ
Trở về gác trọ hửng hờ bước đi
Giọt sầu còn đọng trên mi
Đêm nghe mưa rớt trên cây từng hồi. (
SG 1969)
Trần Hậu
Rừng Khuya Đêm nghe tiếng sóng vổ về
Rừng khuya lữ thứ buồn tê tái lòng
Mê đường mộng cũ thong dong
Thuyền ai trôi dạt giữa giòng triều lên
Có nghe tiếng hát rừng đêm
Não nùng lời nói muông chim trên cành
Bãi vàng tiếp với rừng xanh
Bạc đầu sóng vỗ mây quanh chân trời
Vèo qua cánh nhạn xa khơi
Mập mờ một ánh sao rơi nửa chừng
Chạnh lòng khách nhớ cố hương
Rượu lưng bầu với tiếng đàn tương tư
Thế ư ? Đời thế nầy ư ?
Buồn vui tâm sự riêng tư một mình
Lại một mình chỉ một mình
Lau san sát réo trên đồi
Một mình ta biết một mình ta thôi
Rừng khuya còn bãi tha ma
Tiếng ai đang gọi những lời thiết tha
(
Vũng Tàu 1969)
Trần Hậu
TỪ ĐÓ Ta từ đó như loài còng khốn khó
Cũng hoài công xe mãi cát bên bờ
Em từ đó như nghìn cơn sóng vỗ
Cũng vô tình như nhát chém hư vô
Ta từ đó như loài đom đóm lạc
Bay về đâu chút ánh sáng mập mờ
Em từ đó là bóng đêm cuồng nộ
Giam hồn ta giam mãi đến bao giờ
Ta từ đó như thân cây bạt gió
Đứng giữa trời gọi mãi chút tình em
Em thì vẫn trơ hồn như phiến đá
Bao ngày qua lá rụng úa thân mềm
Ta từ đó bỗng trở thành thi sỉ
Từng mảnh đời vỡ lỡ khóc trong thơ
Em thì vẫn xa như vì sao lạ
Ta tìm đâu sau những lớp mây mờ. (
SG 1972)
Trần Hậu
BÀI THƠ CHO NGƯỜI GÁI HUẾ Chiều nao em đứng bên bờ
Nước Sông Hương vẫn lững lờ cuốn trôi
Mắt em bỗng chợt xa rời
Thuyền ta như lạc giữa đời sông em
Nghe mưa miên viễn trên triền
Núi che mắt hút em miên man buồn
Gió phơ phất mái tóc huyền
Tà huy máu nhuộm giữa miền nước đau
Rồi từ khi gãy nhịp cầu
Ôi thương thành nội những ngày đao binh
Giặc về em bỏ kinh thành
Sau lưng kỷ niệm đã xanh những mồ
Ta thân phiêu bạt vô bờ
Mấy năm xuôi ngược tàn mơ đợi chờ
Chợt nghe thương nỗi bơ vơ
Nhớ em ta nhớ cả bờ bến xưa
Ôi xa rồi em tôi người gái Huế
Có đôi mi cong với mắt vọng buồn
Chừ em biết có còn thương
Hay như cánh vạc giữa sương trời mù
Tình như chiếc lá mùa thu
Bay theo cơn gió ta sầu trăm năm
Ôi đôi mắt ! Mắt em ngời ngời sáng
Một tinh cầu ta lơ lững giữa không gian
Thuyền lạc hướng ta về đâu trăm ngả
Một giòng sông em đã chở ta về
Ôi đôi mắt ! Mắt em buồn vô kể
Sóng xô bờ từng đợt cuốn hồn anh
Nước luân lưu mây trắng bỗng xây thành
Ta đã thấy mênh mông chiều tưởng nhớ
Ôi đôi mắt ! Mắt em người gái Huế
Một trời thơ mang nặng những u hoài
Giòng sông đó như vẫn còn cuốn mãi
Trong mắt em con nước xoáy tâm hồn
Ta từ độ giặc về gieo chết chóc
Những hầm chông ụ pháo bỗng nhiều thêm
Đạn gào lên! Tăng rú! Quỷ ma cười!
Và từ đó ta đi ngoài sương gió
Mùa Xuân nào lũ giặc phá nội thành
Ta còn nghe những âm hưởng thất thanh
Trong bể lửa ôi tiếng cười rỉ máu
Xác nào đây ôi mẹ hiền đó phải
Bà mẹ hiền khốn khổ suốt trăm năm
Chừ nằm xuống mắt vẫn còn trân tráo
Chờ thằng con độc nhất tận phương nào
Mẹ nằm đó như vẫn còn hối tiếc
Rồi buông xuôi như một tiếng thở dài
Non thế kỷ ôi một đời hệ lụy
Còn gì nữa không em người gái Huế ta ơi! (
Viết tại TTHLKQ Nha Trang 1973)
Trần Hậu
TRƯỜNG CA 10 NĂM 10 năm qua đi
10 năm còn đó
Vũng thời gian thành lịch sử rồi em
Anh trở về với số phận gian nan
Anh còn gì cho em ngoài những bài thơ
Ôi! Những bài thơ viết suốt nửa đời người mệt nhọc.
Mười năm anh trở về bằng sự nghiệp tay không
Đây đôi bàn tay chằn chịt những đường chỉ tay gian khổ
Anh còn gì cho em ngoài trái tim mang đầy thương tích
Với thân xác đã mệt nhoài trong cơn đau thế hệ
Và một tâm hồn như biển động âm ba....
Mười năm anh trở về trên đường dài ngút mắt
Một chiều buồn hát giữa rừng xanh
Ôi tiếng hát của một ca sĩ cuồng ngông
Nghe như tiếng gầm phẩn nộ
Có ai đứng bên kia bờ đại dương vẫy tay từ biệt
Những cái vẫy tay như lời từ biệt não nùng
Phải chăng anh đã gặp em trong tiền kiếp
Bằng nỗi buồn trong mắt thâm u.
Mười năm anh trở về trong cơn bão táp loạn cuồng
Như cánh hải âu cong mình bay giữa đại dương
Một đêm nào mỏi cánh
Chỉ thấy mình chơ vơ ngoài ốc đảo buồn tênh
Biển đời lộng nhạc
Gió mười phương truy điệu mộng hải hồ
Anh trôi giạt vào đây từ bên kia trái đất
Thật lạ lùng một kiếp nhân sinh
Anh còn gì để nói em nghe
Ngoài những mảnh đời lận đận
Những kỷ niệm đắng cay của nửa đời người
Thoáng qua như giấc mộng
Những đêm dài ôn lại quãng đời qua
Bằng bước chân của một thời luân lạc
Trong khổ đau đổ nát quê mình
Nhưng vẫn mơ rực sáng một bình minh
Xóa tan đi những mây mù giả dối,
Xóa tan đi chiến tranh và tội lỗi
Để đại bàng xuyên suốt những đường bay
Để tự do luôn tồn tại đất nước nầy
Còn bây giờ mời em đi cùng anh gần nửa bản đồ chữ S:
* Huế : trầm mặc trong nỗi buồn cổ kính
Áo tím phất phơ Đồng Khánh tan trường
Mây tám hướng kéo sầu trên đỉnh Ngự
Đêm sông Hương vắng lạnh kỷ nữ buồn
Xe anh qua bụi mù vương mắt đỏ
Hố bom nầy đồn bót nọ xác xơ
Gạch ngói thịt xương chất chồng còn đó
Người dắt người trên những cánh đồng khô
Tội gì đâu những em thơ
Nắm cơm trong miệng hững hờ mẹ ơi!
Làng ta giặc đốt sạch rồi
Nhưng không đốt được lòng người yêu quê
Ngày mai ta sẽ trở về
Không ai xóa được lời thề năm xưa
* ĐÀ NẴNG: vẫn mưa mùa Đông cảng vắng
Gió miên man từ bán đảo Sơn Trà
Bên góc phố nhạt mờ anh đứng lặng
Nghe tiếng gầm xuất kích F5E
Đà Nẵng ơi sao mà xa lạ
Cũng những con người cùng một màu da
Cùng tổ tiên xưa chỉ một nhà
Mà nay đã hóa trang bằng một tâm hồn dã thú
*QUẢNG NGÃI: Anh về dưới hàng phượng nở
Nhìn lại trường xưa lòng thấy nao lòng
Giây phút chạnh buồn anh chợt nhớ
Áo em xưa trắng phố Quang Trung
Mây núi Bút về đỉnh trời Thiên Án
Chiều bâng khuâng qua Thạch bích tà dương
Quảng Ngãi ơi! Đất mẹ bi cường
Tình quê vẫn ngọt ngào hương đường cát
Sao chẳng dẹp đi kẻm gai và bót gác
Để anh được gặp em trong tiếng nói sẻ sàng
Để những đêm trăng dưới giòng Trà Khúc
Thuyền ta xuôi ngược tiếng hò khoan
Anh lại đi chào em chào quảng Ngãi
Hẹn ngày về đoàn tụ mái nhà xưa.
* Bình định : Anh qua còn nghe tiếng giục
Trống Tây Sơn bạt vía quân thù
Đất anh hùng sinh vì vua lỗi lạc
Nét son khuyên dòng lịch sử chưa nhòa
Quy Nhơn bây giờ buồn lên tiếng hát
Bước chân người hờ hửng tháng ngày qua
Đời thiếu áo cơm hồn người mất mát
Chiến tranh miên man bom đạn mù loà.
* Phú Yên Tuy Hoà: những đêm lạnh giá
Mưa buồn rơi như tiếng vọng Chopin
Mưa trong lòng người khóc đời nghiệt ngả
Hồn của ai kêu nước trong đêm
Ta lắng nghe ta nghe đói cả tình
Hư vô nhẻ! Kiếp người hiện hữu
Tri kỷ những ai sầu lên men rượu
Phiêu bạt trời mây đèo núi chênh vênh
Anh vẫn đi trên trục đường số 1
Gập ghềnh xe những lớp mưa mau.
* Nha Trang: Sóng gợn cơn sầu
Thuở xưa biển đã bạc đầu biển ơi
Bồng bềnh một chiếc thuyền trôi
Hàng dương hát giữa bãi đời quạnh hiu
Phồn hoa phố vẫn dập dìu
Thương em vùi dập kiếp bèo khổ đau
Xiêm y giờ đã rủ nhầu
Đời son phấn những đêm thâu lạc loài.
* Phan Rang: một sáng qua đây
Ngậm ngùi tiếng khóc hồn Hời khôn khuây
Nắng chiều còn đốt cỏ cây
Trơ vơ những dãi đồi bay cát mù.
*Phan Thiết ơi! Giòng người vội vã
Dừng lại nghe những tiếng mời rao
Mẹ với em thơ nước mắt ứa trào
Ôi những kiếp đời đã mang nhiều thua thiệt
Lừa lọc gian ngoa chợ đời khắc nghiệt
Nên em thơ đã lớn trước tuổi mình
Nên mẹ già cứ vẫn phải hy sinh
Đi cho hết quãng đời hệ lụy.
* Bình Tuy: đây những khoảnh rừng lá cháy
Khói âm u đe dọa khách xe đò
Anh nghe hết những nỗi niềm kinh hãi
Rừng bạt ngàn trơ lại những cành khô
Bao giờ cho tới bao giờ
Rừng thay lá mới cành khô đâm chồi.
* Long Khánh ơi! Xuân Lộc ơi!
Rừng cao su khóc cuộc đời những ai
Trơ thân cho bọn lang sài
Rút trong máu tuỷ chưa vừa túi tham
Đành cam hay chẳng đành cam
Của ta ta giữ ta làm ta ăn
Chủ cùng với bọn chó săn
Cũng là một giống thực dân sá gì!
* Biên hoà: Sông Phố Đồng Nai
Gần ba trăm năm dựng xây cơ đồ
Cha ông mở đất xa xưa
Miền Nam một dãi mỡ màu quê hương
Đồng Nai gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó chẳng mong trở về
Làm sao có thể ngủ mê
Để cho đạn giặc tràn trề dội lên
Dậy đi phường phố bưng biền
Tầm vông dáo mác quyết nên trận nầy.
* Sài Gòn: Anh trở lại đây
Hàng cây chao tiếng nhạc xoay sóng cồn
Sàn nhảy nghiêng bước chân dồn
Một trời hương phấn ru hồn xanh tơ
Hai mươi năm tóc rủ phờ
Đèn xanh đèn đỏ dật dờ phố khuya
Bác phu xe vẫn chưa lìa
Kiếp đời khốn khó riêng chia phận mình
Đì đùng giật thót vây quanh
Nỗi lo âu nội ngoại thành khôn nguôi
Giữa khuya tiếng nấc ngậm ngùi
Mẹ lau nước mắt bồi hồi con đi
Con đi ừ! Con cứ đi
Dẹp tan rào kẻm dẹp ngay bót đồn
Con ơi! Hãy quyết sống còn
Để cho ta vẫn Sài Gòn muôn năm
Giặc kia rồi sẽ chết dằm
Tội ác kia tạo hờn căm nhiều rồi
Còn em mai đến trường thôi
Nhặt hoa phượng thắm bồi hồi nhịp tim
Nhành me đây hãy nhặt thêm
Ép vào trong sách êm đềm mộng mơ
Và anh bắt chước người xưa
Mang gươm gác bút xông bừa trận xa
Ngày mai chẳng biết gần xa
Là ngày tái ngộ của ta với mình. (
SG1972)
Trần Hậu
LY RƯỢU CUỐI NĂM (
Uống rượu với bạn tại chợ Đủi-Q3-SG71)
Chiều cuối năm buồn ra Chợ Đủi
Ta mời ta những ly rượu đầy
Quên quên hết trò đời dâu bể
Với nỗi sầu vạn kiếp khôn khuây
Uống nửa ly nầy mừng ta sống
Hay cũng là đang chết giữa hư vô
Cuộc đời đây hay là giấc mộng
Mà ngày xưa Trang Tử mơ hồ
Uống nữa vội gì ta đã say
Uống như hảo hớn cả vò đầy
Ngại chi giữa chợ đời chen lấn
Sài Gòn ai đã biết gì ai
Anh hùng ai nhỉ? Còn ôm mộng
Xoay trục kiền khôn lại Thuấn Nghiêu
Đất nước còn dài cơn lận đận
Bèo mây ta bạn vẫn lêu bêu
Rót thêm ly nữa mừng tiên tổ
Quê hương thần thoại bốn ngàn năm
Hồn có linh thiêng về chứng kiến
Con cháu u mê lũ chết bằm
Ừ! Nghe hình như cũng đã khuya
Có bước chân ai lạc lối về
Nâng chén giang hồ thôi từ tạ
Đèn đường dờ dật thắp cơn mê. (
SG1971)
Trần Hậu
Mới biết Anh mới biết bây giờ anh mới biết
Chuyện tình yêu vẫn là chuyện muôn đời
Tìm đến nhau bằng khoảng cách mù khơi
Trong cay đắng mặt trời buồn rét lạnh
Anh mới biết anh cũng vừa mới biết
Trăng của sao và gió của mây ngàn
Mùa thu về đêm nguyệt bạch mang mang
Sầu ở lại trong tận cùng cảm giác
Anh mới biết cũng như vừa mới biết
Cánh rừng xưa đã khép lối đi về
Anh lạc loài giữa biển sóng hôn mê
Cơn lốc xoáy thốc tung bờ thạch lãnh
Gió cuồng loạn thổi tung hồn cuồng loạn
Cánh buồm khơi mắt hút giữa trùng khơi
Anh mới biết cũng như vừa mới sống
Một ngày qua rất lạ ở trong đời
Một ngày qua cơn huyễn mộng tuyệt vời
Anh chợt thấy mình tan trong hơi gió
Và cả phổi cả tim cùng cảm giác
Cháy bừng lên trong trời đất rưng rưng. (
SG1971)
Trần Hậu
KHÓC BẠN (
Tặng hương hồn Ngô văn Quốc Việt)
Hai mươi mốt tuổi một cuộc đời
Ra đi sao vội thế Việt ơi!
Sách vở nghiên sầu chưa ráo mực
Văn chương bút hận há phai lời
Sách vở cưu mang đành đoạn bỏ
Tương lai mơ ước chết theo rồi
Còn đâu hôm sớm tình tri kỷ
Khóc bạn từ đây khóc mãi thôi. (
SG1973)
Trần Hậu
Thơ
Viết từ 1975 đến 2004
Trần Hậu *********
TẶNG EM Anh tặng em một áng mây viễn xứ
Của đời anh phiêu bạt chẳng hề nguôi
Nếu em hỏi mây bay về đâu chứ?
Hãy nhìn sông nước vẫn chảy về xuôi
Anh tặng em cả một trời tinh đẩu
Với tình em nguyên vẹn tấm băng tinh
Nếu em hỏi còn vì sao nào nữa?
Hãy tìm gương và soi lấy bóng mình
Anh tặng em cả một mùa gió sóng
Giữa biển khơi bão táp mê cuồng
Nếu em hỏi còn nơi nào bình lặng?
Sờ trái tim mình em sẽ thấy bình yên
Anh tặng em chiếc áo màu sặc sỡ
Có đường kim mối chỉ của giáo điều
Nếu em hỏi chân lý về đâu nhỉ
Thì đến bờ sông hỏi cánh bèo xiêu
Và bây giờ xin tặng em sự thật
Đất nước mình buồn lắm em ơi
Bốn ngàn năm còn trở trăn thao thức
Vẫn đói nghèo đêm ngủ dưới mưa rơi
Cuối cùng anh tặng em niềm mơ ước
Của Cửu Long tha thiết gọi sông Hồng
Của Trường Sơn chạy hoài trong giá buốt
Mơ một ngày thoát khỏi những mù sương. Trần Hậu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2005 20:55:09 bởi NuHiepDeThuong >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: