MÀU ÁO THU PHAI
Tiết trời đổi áo...
Thu phai
Cho rừng thu vắng...
mắt Nai thêm buồn
Khẽ khàng...
chiếc lá nhẹ buông
Vàng rơi mấy nẻo...
Thu buồn...
xa xôi !
Hôm qua...
Một chiếc rụng rồi
Còn đây một chiếc...
bồi hồi...
dõi theo
Chiều nay...
cơn gió
đưa vèo !
Thôi rồi !
một chiếc...
rơi gieo biển sầu
Màn đêm...
tuôn xuống giọt châu
Sương giăng trắng nẻo...
Thu sầu...
lá rơi!
lathuphai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2010 01:23:09 bởi lathuphai >
LỐI THU
Lối thu xưa vắng bóng
Đường mòn hút cõi không
Tiếng lá rơi lắng đọng
Vàng khắp ngỏ chờ mong
Gió lùa cây xào xạc
Chú nai vàng ngơ ngác
Giẫm lên xác lá khô
Mắt trông về hư vô
Rừng Thu sao quạnh vắng
Gió ngừng thổi mây buông
Chiều tím phủ màn buồn
Giọt sương sầu đọng lá
Bước chân Thu...
còn xa
Rừng Thu buồn...
trút lá
Năm tháng chờ...
trôi qua
Bóng người xa...
còn xa
Đỗ Hoàng Quân R
Lối Thu Xưa
Lối Thu xưa còn đây
Lá rừng rơi chân ngày
Mây trời bay
còn bay
Bóng Thu xưa nào thấy
Chỉ là gió hờn mây
Cánh lá phai ve vẫy
Giọt sương đọng bờ cay
Lá Thu vàng xưa nhớ
Màu Thu phai than thở
Nắng nhạt bờ môi khô
Giấc Thu mơ trăn trở
Lá Thu bay
bay...
qua triền dốc dài
Quay quay vòng xoay...
và bay mãi
Rời xa không trởi lại
Giọt mưa mãi chảy hoài
Chiều nay Rừng chờ Thu
Dưới sương mù thổn thức
Trăng xa mờ nguyệt thực
Gió tiềm thức vi vu...
lathuphai
NGỎ THU
Ngỏ Thu...
hun hút đường dài
Bâng khâng vệt nắng...
nhặt hài bước xưa
Những chiều...
cơn gió thoảng đưa
Nhẹ rung cánh lá...
chạm mưa rì rào
Dưới thềm...
xác lá xạc xào
Trời...
mây lơ lửng...
mưa ào...
giọt rơi
Lối thu...
vắng lặng không lời
Chỉ nghe tiếng lá...
chơi vơi bên thêm
Mưa rơi
Lá chơi vơi
Trở mình rừng thẵm ngân lời
gọi ai !
Lá thu...
rớt đọng mắt nai
Ngẩn ngơ mưa ướt...
mi cay nỗi niềm
Rừng thiêng...
vọng tiếng về miền
Tâm tư trầm lắng...
sầu riêng Thu buồn
Chiều Thu...
muộn
lá chơi vơi...
buông !
Mưa...
hạt rơi
tuôn !
lathuphai
THU ƠI!
Thu buồn vắng ngắt cảnh thu ơi!
Vàng giữa không gian héo nụ cười
Lẩn quẩn mây chiều bay bóng mỏi
Lạnh lùng gió sớm khóc tình trôi
Nai không ngơ ngác về chung lối
Cây vẫn cô đơn đứng giữa trời
Đã mấy thu lòng đau khắc khoải
Người yêu biền biệt ở đâu rồi!
Thanh Huy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2010 00:26:16 bởi TTH >
THU ƠI!
Thu buồn vắng ngắt cảnh thu ơi!
Vàng giữa không gian héo nụ cười
Lẩn quẩn mây chiều bay bóng mỏi
Lạnh lùng gió sớm khóc tình trôi
Nai không ngơ ngác về chung lối
Cây vẫn cô đơn đứng giữa trời
Đã mấy thu lòng đau khắc khoải
Người yêu biền biệt ở đâu rồi!
Thanh Huy
BUỒN ƠI !
Nhìn Thu trầm mặt lặng buồn ơi !
Trăng khuất non xa vắng tiếng cười
Lảng đảng mây buồn chim cánh mỏi
Lơ thơ cánh hạc lả mình trôi
Chia xa đôi ngã không cùng lối
Ly biệt phân hai tách nẻo trời
Bao dặm quan hà không trở lại
Tình xa xa biệt mãi nhau rồi !
lathuphai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2010 02:01:13 bởi lathuphai >
LÁ VÀNG RƠI
Lá thu màu lục thắm vàng phai
Từ thủa xanh mơ nhạt cánh đài
Gió phất nghiêng cành sầu trút lá
Bẻ bàng cây khóc lệ bi ai
Biển sầu vun vút sóng gầm thét
Mây thẫm màu lam mưa bụi bay
Cơn gió vút cành cây lá trút
Bão bùng mấy chiếc vàng rơi quay
Thu nay mới chớm sao Thu vàng
Ủ rủ liễu buồn đứng chịu tang
Buông xuống màn chiều mi khép lối
Khẽ khàng mưa vội lệ tuôn tràn
Chiếc lá Thu phai màu nhớ ai
Mà sương đẫm mắt lệ u hoài
Nai vàng ngơ ngác nhìn sương rụng
Chia biệt lá rơi cành thở dài
Người được chào đời ... rồi tắt hơi
Cũng như chiếc lá Thu xa rời
Buông mình rơi rụng theo cơn gió
Sống kiếp đời người tựa lá rơi !
lathuphai
NỬA VẦNG TRĂNG
Nửa vầng Trăng mộng bên đời
Nửa vầng Trăng khuất cho người suy tư
Chiều Thu bảng lảng tà dư
Lòng Rừng Thu Khóc sương mù trắng giăng
Nửa Trăng vọng mãi lầu Hằng
Nửa Trăng chênh chếch còn chăng ngày về
Vẳng đâu gió rít tái tê
Rừng Thu thổn thức lời thề vọng xa
Thu nay khuất bóng Trăng ngà
Còn đâu lối mộng Hằng Nga đêm Rằm
Rừng Thu còn đó trăm năm
Mà Thu vắng bặt thinh âm một người
Mưa Thu hay nước mắt trời
Bên ngoài mưa đổ - Thu rơi lệ lòng
galaxies
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2010 11:30:02 bởi galaxies >
THU VỀ DƯỚI TRĂNG
Trăng về tìm lại đồi mơ
Nghiêng nghiêng Thu nhớ cánh chờ gió reo
Vui đùa lá hát sườn đèo
Rừng Thu man mát hương theo hoa cười
Ào ào gió giỡn lá rơi
Vòng xoay tíu tít vui lời vi vu
Vén màn trắng mát sương mù
Lâng lâng bước nhỏ dáng thu lại về
GALAXIES
R
BÀN TAY MẦU NHIỆM
Bàn tay mầu nhiệm rờ Trăng
Nửa vầng vui quá lăng xăng mặt hồ
Trăng tròn như la tía tô
Nhưng mãi đùa giỡn lẩn lờ nửa duyên
Trăng cười rạng trắng mạn thuyền
Nhấp nhô sóng bạc thiên duyên biển tình
Trăng xinh lóng lánh sóng xinh
Phản màu mây lụa trắng tinh nền trời
Hằng Nga rót chén rượu mời
Ly bôi uống cạn mềm môi ngày Rằm
Bàn tay thánh thiện vạn năm
Từ bi phật mẫu âm thầm dõi theo
Trong veo biển nước trong veo
Cam lồ Phật pháp rắc gieo phước đời
Yên
Thu cúc
Khép nụ - thu về - cúc mở ra
Mong manh cánh trắng ánh như ngà
Mây trao áo biếc phong hương nhuỵ
Nắng gửi khăn vàng lộng sắc hoa
Trước ngõ ty – gôn nghiêng đợi khách
Bên thềm bạch cúc ngước trông ta
Trà ngâu ướp sẵn đang chờ bạn
Rót chén tâm tình nâng khúc ca
Thanh Thanh Khiết
27.8.2010
@ Thơ Khiết Thanh Thanh trang nhã thanh thoát quá ! Tiểu tiểu đệ xin hoạ cùng góp vui ạ !
VỀ VỚI PHỐ HOA
Trở về phố núi ngẩn người ra
Hồng, cúc, huệ, lan dưới nắng ngà
Muôn sắc hoa màu vương cánh nhuỵ
Chiều mang sương trắng rửa cành hoa
Dã quỳ nở rộ vui chào khách
Khóm cúc vàng mơ tươi đón ta
Rượu cần cô chủ rót mời bạn
Cùng nhau uống cạn tình thi ca
HRPT
Quân ơi về đọc thơ cho vui nè !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 16:14:37 bởi HRPT >
ĐỢI... Chân bước đi trong ánh hoàng hôn Không gian héo hắt dạ bồn chồn Tim run rẩy mỏi mòn gót ngọc Mắt đợi chờ bóng dáng xa xôi Người ơi sao chẳng lời từ giã Đã vội vàng tung cánh trời mây Để nỗi đau ở lại nơi dây Hồn khắc khoải ngẩn ngơ ngơ ngẩn HY
THU XA Ta là cánh hạc trời mây Muốn xây tổ ấm trân cành cây mơ Nhưng thời gian có ai chờ Nên thân cánh hạc bơ vơ lối sầu Tháng bảy qua không mưa ngâu Làm sao Ô Thước bắt cầu Tình Xa Cho Em ngày ấy chỉ là Vu vơ vài nét bút sa tự tình Chiều nghiêng tím ngả mờ hình Dáng xưa Thu lạnh tiếng kinh nguyện cầu Chuông chùa hồi điểm mõ sầu Gõ vào nỗi nhớ trũm sâu tim buồn Khúc ai trời đổ lệ tuôn Khóc ai gió rít lời buồn vọng xa Khóc ai mưa lệ nhạt nhoà Khóc ai rừng vắng chiều tà miên man Khúc ai cung oán nhặt khoan Khóc ai cung phím bản đàn dở dang Khóc ai đứt đoạn tơ loan Hay là Thu chết lịm tang thuở nào Nên rừng mưa nhớ thét gào Cho lòng thi sĩ lệ trào vần thơ Thu ơi em có đợi chờ Nửa vầng trăng khóc bao giờ hợp đôi Hay Tình Xa mãi xa rồi Trăng trôi dòng nước lặn đồi rừng mơ Có ai về nhặt lá thơ Chiều sương trắng nhớ thẫn thờ màu phai Mưa sầu rớt đọng mi cay Rừng Thu rưng rức tiếc hoài Thu xưa HRPR
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 16:47:01 bởi HRPT >
@ Cảm ơn Nhóc Ngốc HRPT giữ nhà giúp ta nha ! Vẫn là phong chocolate Quân Ngố để trong tủ bàn viết của Nhóc Ngốc. Tặng cho Nhóc Ngốc đấy !
VỀ VÙNG BẮC CỰC
Bắc cực hoang vu vùng tuyết phủ
Ngày đêm vẳng tiếng gió vi vu
Lá hoa đều phủ màu băng trắng
Đồi núi trập trùng xa tít mù
Ba tháng mới về lại phố xưa
Đường xa thương nhớ mấy cho vừa
Sáu trăm cây số ta về đến
Thăm lại mái nhà ấm nở hoa
Vượt vùng băng tuyết gót hài xa
Mái ấm tình em có đợi ta
Hay chỉ ngóng chờ người khách lạ
Để thành điệp khúc mộng tan nhoà
Ta lặng lẽ về lặng lẽ đi
Giữ làm chi nữa tình còn gì
Em đã rời thuyền lên bến khác
Ta nghe chua chát mặn bờ mi
Ta trở lại vùng sa mạc thôi
Hằng đêm vui ngắm Trăng lên đồi
Trăng non cười giỡn cùng mây gió
Sao nhỏ tung tăng nói rộn lời
Nơi đây sương trắng đồi mơ trắng
Tuyết lạnh lòng băng cũng lạnh bằng
Lương thực thường ngày khô ráo hẵn
Mà lòng ta lặng theo nàng Trăng
Đỗ Hoàng Quân
( Nhóc lathuphai kể rằng đấy là tâm sự của một người chú kính yêu. Nên Quân cảm tác thơ ạ ! Không biết có sai chi tiết không nữa ! Vì Quân không được chú tôn kính kể lại.)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 18:03:29 bởi DOHOANGQUAN >
ẢO VỌNG XANH
Những lá thư gửi đi và hi vọng
Đêm đêm anh thấp nến tự ru mình,
Dẫu thư đến hoặc giá như không đến
Cũng chỉ là một chút ảo vọng xanh.
Lá thư tình anh gửi theo cánh gió
Đó là cả trái tim anh-chân thành
Thư gửi đến sao bỗng nhiên về vội
Anh viết nhiều sao chẳng có hồi âm?..
phan trương han
VÌ
Vì thơ anh chẳng có lá màu xanh
Chỉ vàng nhạt phai nhanh theo kí ức
Vì tìm đâu cõi hư vô là thực
Để mưa không buồn rưng rức lối thu xưa
Để rừng Thu không trăn trở tiết giao mùa
Để cơn lốc không rải bụi bừa lên lá nõn
Để chồi non vươn mầm lên đến ngọn
Để không còn màu úa vàng Thu phai
Để không còn lá khô xào xạc bước chân Nai
Để đôi mắt Hươu con đừng ngơ ngác mãi
Để mùa Thu trở về đây tìm lại
Dáng Thu xưa vẫn mãi khúc tơ vương
Để Thu sầu thôi lệ đẫm mù sương
Để phím nhạc không lạc buồn xa vắng
Để tình Thu trọn vẹn đến vĩnh hằng
Để Thu không còn buồn sợ vuột mất nửa vầng Trăng
Đỗ Hoàng Quân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 18:57:21 bởi DOHOANGQUAN >
Trích đoạn: DOHOANGQUAN
ẢO VỌNG XANH
Những lá thư gửi đi và hi vọng
Đêm đêm anh thấp nến tự ru mình,
Dẫu thư đến hoặc giá như không đến
Cũng chỉ là một chút ảo vọng xanh.
Lá thư tình anh gửi theo cánh gió
Đó là cả trái tim anh-chân thành
Thư gửi đến sao bỗng nhiên về vội
Anh viết nhiều sao chẳng có hồi âm?..
phan trương han
VÌ
Vì thơ anh chẳng có lá màu xanh
Chỉ vàng nhạt phai nhanh theo kí ức
Vì tìm đâu cõi hư vô là thực
Để mưa không buồn rưng rức lối thu xưa
Để rừng Thu không trăn trở tiết giao mùa
Để cơn lốc không rải bụi bừa lên lá nõn
Để chồi non vươn mầm lên đến ngọn
Để không còn màu úa vàng Thu phai
Để không còn lá khô xào xạc bước chân Nai
Để đôi mắt Hươu con đừng ngơ ngác mãi
Để mùa Thu trở về đây tìm lại
Dáng Thu xưa vẫn mãi khúc tơ vương
Để Thu sầu thôi lệ đẫm mù sương
Để phím nhạc không lạc buồn xa vắng
Để tình Thu trọn vẹn đến vĩnh hằng
Để Thu không còn buồn sợ vuột mất nửa vầng Trăng
Đỗ Hoàng Quân
Đừng Vì...
Sao lỡ để thơ ta vàng xác lá
Để đông về tìm mãi sắc hè xanh
Ngày đi nhanh như lá úa rời cành
Đừng vì ta lạc trong chốn hư vô
Đừng vì ta nhìn mưa nắng bất ngờ
Mà nỡ để phấn son phai môi má
Đừng vì ta đến những nơi xa lạ
Rồi ta đi sống lại kiếp hoang vu
Đừng vì ta nhớ suốt đêm không ngủ
Trời sẽ buồn tắt luôn nắng bình minh
Đừng vì ta ngồi buồn khóc một mình
Ta hối hận đến ngàn lần chưa đủ
Ta sẽ đi ngược về mùa thu cũ
Tìm cho em chiếc lá vẫn còn xanh
Chiếc lá cô đơn ngủ mãi ở trên cành
Vẫn chờ đợi một nụ hôn nồng ấm
Chú họa thơ với cháu chút. Hì Hì
Trái tim lanh giá lúc về đông
Bỗng được ấm lên bởi nắmg hồng
Ngoài kia tuyết phủ màu trắng xoá
Băng trôi lơ đãng giữa dòng sông.
Mùa đông trái tim hồng giá lạnh
Ước chi em ở cạnh bên anh
Mây trôi lơ lửng về đâu thế?
Gió buồn xào xạc chiếc lá xanh.
Gió đông lạnh buốt cả tâm hồn
Mắt buồn vô cảm với hoang hôn
Gió quyện vào dây cung nguyệt lạnh
Rối mảnh tơ lòng kẻ cô đơn.