Vô đề
Sông xa xa, núi cũng xa xa
Sông núi cứ ở xa vời vợi
Từ đêm qua cho đến tận sáng nay
Trông đợi mãi hồn cũng tiêu tan mất
Mộng xa xăm, tình cũng xa xăm
Trời có tình thì cũng già đi mất
Bài hát chẳng thành lời thành điệu
Chỉ nghe nước sục sôi, buồn da diết biết bao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:05:31 bởi biennguyen >
Mưa ơi mưa sao sứ về đây
Giữa cảnh tịch liêu sầu dâng đầy
Gió lạnh thoảng ru lời thổn thức
Nhớ sao là nhớ một bờ vai
Ta ngồi đây chiều mưa tháng sáu
Đời buồn tênh vàng võ xanh xao
Nhìn hạt mưa buông mình trong gió
Thương cuộc tình mòn mõi hư hao
Tháng sáu bên kia trời nhớ thương
Sài Gòn ơi những chiều mưa buồn
Quán hẹn xưa ly cà phê đắng
Ai có còn ngồi nghe cô đơn
Đã qua rồi bao nhiêu tháng sáu
Sầu dâng trong giấc ngủ chiêm bao
Đã bao mùa mưa phương trời cũ
Ai có còn lận đận lao đao
Mưa có xoa dịu niềm xót xa
Hình bóng xưa xin hãy nhạt nhoà
Mưa có làm trôi đi nỗi nhớ
Chuyện tình buồn xin hãy phôi pha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:06:43 bởi biennguyen >
Tiết trời lộng gió tôi với nàng.
Hồng nhan ngông ngông chút tình sang.
Duyên thắm tình vui bên bến vắng.
Forum hoạ chút nhịp phách trang.
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-Căng
Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng
Em trèo lên đỉnh núi cao Cac-Pat
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!
Em lại đến biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!
Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa-nuyp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng
Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nỗi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn
Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật
Cõi Niết Bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trâm luân?
Con lạy Chúa Giê-su ban phép lạ
Cho nước người hết ly biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
Xin hòa tan làm một, ngàn đời!
Em cầu nguyện. Còn anh anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và đêm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...
Vẫn trèo lên đỉnh cao Cac-pat
Vẫn theo dòng Đa-nuyp những đêm trăng
Em lại đến biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng!
Bucarest, 19/03/1969
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 14:25:47 bởi biennguyen >
Người đã mang trái tim em đi mãi
Như áng mây kia bay mãi chẳng dừng
Tình có đậm sâu nước mắt mới trào dâng
Người yêu hỡi, người là khúc tình ca thầm lặng
Là con thuyền đưa ta đến bến bờ hạnh phúc
Đã yêu nhau dẫu đất trời cũng không thể chia ly
Ta không thể giấu những niềm hy vọng
Dẫu cho đời còn lắm gian truân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:02:39 bởi biennguyen >
Con chim tránh cơn mưa
Vội vã bay về tổ
Con gà đi kiếm mồi vất vả
Trời tối rồi cũng về tổ nghỉ ngơi
Còn riêng em anh ơi
Em biết trốn vào đâu cho khỏi nhớ
Em biết trốn vào đâu cho khỏi khổ
Nỗi cô đơn năm tháng cứ dày vò
Em thấy sợ khi mỗi bận về nhà
Mở cửa ra...
Anh vắng!
Chiếc giường chống chênh
Chiếc bàn chống chênh
Chiếc ghế chống chênh...
Tất cả như mới chỉ có một nữa mình
Còn nữa kia...
Vắng anh!
Em đối mặt với ồn ào của đời thường
Chẳng nhàn hạ gì hơn con gà đi kiếm ăn
Con chim đi tha rác
Chỉ riêng có một điều mãi vẫn chưa quen được
Là nỗi cô đơn năm tháng cứ dày vò
Em- người đàn bà làm thơ
Xin đừng trách
Sự đa cảm nhân đôi
Nỗi buồn nhân đôi
Và niềm vui cũng nhân đôi nốt
Sống thái quá
Dù ở cực này hay cực khác
Trái tim thường dễ đau
Giữa cuộc đời ồn ào
Người với người bán mua đổi chác
Như con chim tha rác
Như con gà kiếm mồi
Riêng có một điều không thể quen anh ơi
Là khi mở cửa ra...
Anh vắng!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:09:57 bởi biennguyen >
Thôi anh đừng đến nữa
Trái tim em đã ngủ yên rồi
Dẫu xa vắng, dẫu chạnh lòng, em khóc
Nói yêu nhiều, giờ cũng chỉ vậy thôi
Gặp lại nhau liệu sẽ có gì vui
Anh vẫn là anh, em thuộc về người khác
Dòng đời ngược xuôi, giấu đi nhiều khao khát
Mất nhau rồi nay đã hoá người dưng
Bao yêu thương đều dứt bỏ giữa chừng
Chỉ có xót xa đi trọn đường cùng đau khổ
Cuộc đời em đã neo dừng một bến đỗ
Cũng không đành lòng khi vứt bỏ những vấn vương
Thôi cứ nhìn nhau như những người qua đường
Đủng đỉnh đi qua bao buồn vui thường nhật
Lạnh lùng nhìn nhau mỗi khi bắt gặp
Có lẽ nhẹ nhàng và thanh thản với mình hơn
Anh hãy về và quên hết nhớ thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:11:29 bởi biennguyen >
Đêm nay em cô đơn
Trăng một mình soi bóng biển
Anh có bao giờ qua lối xưa hò hẹn
Gặp cơn mưa mùa hạ bất ngờ
Đêm nay em mơ
Một người sẽ đi về quá khứ
Chiều loang lỗ những giọt vàng
Như giọt mưa…
trên phím đàn…
rất nhẹ.
Em chống chếnh bàn tay
Anh chống chếnh bàn tay
Lối xưa về mưa chênh vênh đổ
Xóa tên mình trong nhau
Đêm nay anh về đâu
Ngang qua vùng trời tối mịt
Có ngôi sao băng vừa tan
Điều ước về hạnh phúc
Không dành cho em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:13:57 bởi biennguyen >
Ngày quắt quay nỗi nhớ
Đêm dằng dặc niềm mong
Trăng 15 đang vỡ
Tan vào ta âm thầm
Cuối con đường mùa đông
Những cột đèn không ngủ
Như mắt người năm cũ
Còn dư âm đến giờ
Người đi như chuyện xưa
Không một lần ngoái lại
Tháng năm lìu xa mãi
Ngỡ chìm vào bình yên
Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà ngày tê tái
Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:16:10 bởi biennguyen >
Còn đò hững hờ vẫy chèo tách bến
Tôi ở bãi bồi, em sang ngang bến lỡ
Đừng quay lại gió mây làm rối tóc
Và mắt em sẽ đốt cháy lòng tôi
Một mảng mùa thu đã lỡ loang rồi
Mảng rệu rã chẳng thể nào hằn gắn được
Nữa trong tôi chôn vùi trời quá vãng
Nữa em mang về cười cợt một đời hoa
Mùa thu trước hương rượu còn nồng ngát
Chất men nào nhạt thếch lạnh thớ tim
Dẫu chỉ là hoa heo may phơ phất
Dẫu ngõ vắng lá vàng rơi thoảng khẽ
Dẫu nước mắt ngày xưa là rất thật
Vẫn thấy đời hụt hẫng tựa chiêm bao
Chưa một lần làm thơ câu chữ cứ tuôn trào
Những dòng thơ không tìm ra nơi ẩn trú
Chạy ùa về tôi nghẹt thở giữa mùa thu
Trên trang giấy nguyên sơ
Sợi tóc già lớ ngớ
Rót giọt buồn lên hàng chữ quạnh hiu
Tôi chậm bước nơi lối mòn nghiệt ngã
Em vội đi biền biệt một góc trời
Mắt thoáng giật như lặng thầm nhắc nhở
Vết hằng nào mãi in dấu trong tôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:17:38 bởi biennguyen >
Nếu có một lần bất chợt trở về giữa mùa thu
Xin một phút thôi anh dừng chân ngoài ngõ
Để em có thời gian dọn dẹp tâm hồn nhỏ
Xóa bớt khắc khoải những ngày không anh…
Thật lòng em biết chuyện mình quá mong manh
Lá non đâu dễ xanh trong gió mùa nhức buốt
Mùa cứ thản nhiên trôi ngang qua lần lượt
Em đem hạt tình gieo vào giữa hao hanh
Vì sao?
…cũng có sao đâu!
…phải không anh?
Đừng quay mặt đi khi đọc thơ em như thế
Đừng giấu em những xao xuyến (em biết anh có thể )
Đừng khóa chặt em bên ngoài cánh cửa dẫn vào giấc mơ anh
Chất chứa muôn ngàn trong những nỗi lặng thinh
Ngày đang trôi…và đêm đang tới
Đêm đã sang…và bình minh lại rạng
Anh yêu!
Cuộc đời có bao nhiêu???
Không phải là gió
Gió xoáy đổi chiều
Không phải là mây
Trôi về nơi xa mãi
Không phải là sóng
Đẩy con thuyền hy vọng…
Em chỉ đơn giản là yêu anh
Chẳng phải tháng ngày vẫn đang trôi quá nhanh…hở anh?...
Nếu bỗng nhiên mùa thu lại ùa về trước cửa
Nhìn sao băng em vẫn mong mình có thêm một lần nữa…
Dù thế nào em vẫn yêu anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 14:19:17 bởi biennguyen >
Người hiện diện rồi đi như đã đến
Chiều qua đường lá rụng ngập bờ vai
Mây rung mi niềm u hoài phong kín
Trong cô đơn nghe tâm sự thở dài
Như nỗi yêu thương qúa nặng tràn
Tiếng reo có lúc giả lời than
Tình yêu những lúc mênh mông quá
Như hắt hiu xa bởi ngút ngàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 14:18:26 bởi biennguyen >
Chỉ những chiếc lá vàng
Biết thu về ngang ngõ
Chỉ gió bay qua nhà
Biết mối tình đã cũ
Khi những điều vội nhớ
Đã phai cùng giấc mơ
Khi bóng người xa khuất
Lơ đãng từng bước đi
Lại một điều ước nữa
Không nằm trong tầm tay
Lại tâm hồn vụn vỡ
Giữa bao la tháng ngày
Đếm tuổi mình như lá
Bạc màu cũng heo may
Bỗng mưa nhoè ướt tóc
Ngỡ như người đâu đây...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: