CÀ PHÊ CHIỀU XA EM!(truyện ngắn)
nguyenducduyen 03.07.2010 10:17:54 (permalink)


phần 1:lời hẹn

“MUỐN” và “ ĐƯỢC” là hai đầu khoảng cách rất xa vời!
Trong quá trình hình thành các giai đoạn từ “muốn”đến “được” có rất nhiều yếu tố tác động lên nó và làm cho nó luôn luôn thay đổi có khi là từ “được” thành “không”, bởi vậy có những thứ mình muốn nhưng không bao giờ được hoặc ngược lại có những thứ được thì mình chẳng muốn.Những sự thay đổi đó tạo ra những khoảnh khắc vui,khoảnh khắc buồn hay đôi khi là sự song hành của hạnh phúc và đớn đau để tạo nên định mệnh nghiệt ngã cho những số phận hay bản án đi đày cho những kẻ đã và đang yêu.

Trên chuyến xe lộ trình từ Quảng Ninh đi Hà Nội
Phúc mệt và mắt chẳng buồn đảo nữa thì điện thoại rung lên.Nhìn màn hình hiển thị số điện thoại quen thuộc,Nó nhấc máy nghe.Và giọng nói nhẹ nhàng với đầy vẻ trách móc ở đầu bên kia vang lên:
- Đang nhắn tin mà sao anh không nhắn lại cho em?Hôm nay anh đi Hà Nội có việc gì thế ạ?
Phúc kịp nhận ra là mình đang dở dang điều gì đó …Nó đang…đang nhắn tin với Hiền ,vì chưa nhắn tin lại Nó vội trả lời:
- Anh đi chơi thôi,tại ở Quảng Ninh chết đói tính bò lên Hà Nội xin vài bữa cơm của mọi người có được không nhỉ?
Vừa nói Phúc vừa cười để cố xua đi cái uể oải đang tồn tại và chiếm hữu con người nó.Lúc này nên như thế bởi Phúc biết rằng cơ thể nó giờ đang réo gào “SOS” và cần được nghỉ ngơi ,và hình như nó đã hơi mơ màng vào giấc ngủ.
Sau câu nói đùa ấy,Hiền ra chừng không vừa ý vì bị trêu.
- Anh này sao cứ đùa em hoài à!
Phúc cười và giọng lại thay đổi,nó cố gắng bắt chước đúng như cái giọng của người đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn thật, kể lể và Nó nghe thấy em cười vì cách nói chuyện chẳng giống nó chút nào
- Đùa đâu mà đùa,cô cho anh xin bữa cơm được chứ?Dạo này làm ăn chán lắm.Chẳng có tiền,cô ạ,mà sao đang nhắn tin lại gọi điện thế?
- Tại anh nhắn tin lâu quá em đợi chẳng được.Vậy mà còn hỏi là tại sao nữa.Cái anh này!Chẳng quan tâm đến em gì cả.
- Anh xin lỗi mệt quá anh buồn ngủ,mắt cứ nhắm tít lại.Nhắn tin chữ được chứ không thì lâu là phải,mà không biết tin nhắn đã gửi chưa nữa.Em đã nhận được tin nhắn chưa?
- Chưa anh ạ,vì chờ lâu nên em mới phải gọi lại cho anh.
- Thế chắc là anh chưa gửi rồi,sorry em nha
- Ứ,mà xe đi tới đâu rồi hả anh?
- Xe đi tới Phả Lại rồi,được nửa đường chắc khoảng 2 tiếng nữa sẽ tới Hà Nội
- Hôm nay em có đi làm không?
- Anh lạ thật hôm nay chủ nhật em được nghỉ mà
- Uh.Anh quên.
Nói xong Phúc tự thấy mình lẩn thẩn rồi,nó quên mất cả giờ giấc chỉ biết là phải đi thôi bởi công việc cứ đổ lên đầu nó và chẳng để cho nó kịp thở.
- Hôm nay chủ nhật vậy cô đi mua đồ về nấu cơm mời anh đi,lâu rồi chưa được ăn cơm cô nấu đấy.
- Anh ơi!Sáng nay anh bước chân trái ra cửa à.Vậy thì không may cho anh rồi,lúc sáng em sang nhà bác em chơi chắc tầm chiều mới về cơ.
Giọng nói của Hiền cứ uốn éo còn pha chút dí dỏm làm Phúc thấy buồn cười,nghe xong nó thở dài đánh sượt một cái:
- Ui chán nhỉ!Sao cô chả có tí thành ý nào cả.Mấy khi anh mới lên Hà Nội chơi và thăm cô,đã sáu tháng rồi còn gì
- Vâng ạ.Sáu tháng rồi không biết anh thế nào?Em xin lỗi!Em muốn mời anh ăn cơm,nhưng có lần nào anh ghé qua đâu.Lần trước anh hẹn mà không tới để em chờ còn gì,tại anh là tại anh đó!
Phúc không ngờ lại bị Hiền trách vì lỡ hẹn,biết mình sai nên Nó vội chống chế:
- Thế bây giờ lại đổ lỗi tại anh hết àh.Thui,thui! Không nói chuyện lần trước nữa,anh đã xin lỗi em và đưa lý do rồi còn gì.
- Em đã nhận lời xin lỗi đó đâu cơ chứ.Lúc nào gặp em sẽ tính tội luôn thể.
- Đây…chẳng sợ nhé…đang muốn…muốn
Phúc buông lời chọc ghẹo nhưng chưa nói hết câu đã bị Hiền vặn lại:
- Muốn gì?
- Muốn!...bị ai đó tính tội!Nói xong nó thấy em bật cười.
- Vậy anh có gặp được cô không ấy nhỉ?
- Có chứ ạ,cũng đã lâu rồi còn gì.Để em suy nghĩ đã,thui thế này đi “café chiều 2h anh nhé”em đợi!
- Em đã biết công việc của anh thế nào đâu mà hẹn như thế,mệnh lệnh của quý cô à?Vậy thì anh đâu thể không tuân lệnh chứ!
- Anh này lại trêu em…hẹn rồi không đến là em cứ đợi nhé.Mà anh đừng gọi em là “cô”nữa, già lắm.Hay là anh muốn trêu em nên như vậy,nghe xa lạ lắm,
- “Uh đấy…thì sao”.Nó cười và lấp lửng câu nói
- Gọi là em là được rồi. Em thích như vậy!
Có vẻ như câu nói “em thích như vậy”được nhấn mạnh hơn khiến cho Phúc phải nhún nhường và nó biết nó nên chấp nhận một cách vô điều kiện:
- Em thích là được rồi,từ từ anh sẽ sửa nhé.
- Vâng ạ,thôi cứ vậy nhé anh.Nhớ đến đúng hẹn.Lỡ hẹn với em nữa thì em chẳng “quen” anh nữa đâu đấy.
- Ừ anh biết rồi nếu sai hẹn nữa thì anh cứ làm quen với em cho đến khi mình lại quen nhau thì thôi.
Cả hai cùng cười vui vẻ,nó tạm biệt Hiền và hẹn chiều sẽ gặp lại.
Nghe xong điện thoại,Phúc ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không hình dung được khi gặp lại sẽ thế nào nhỉ?Nó đã không gặp em sáu tháng rồi,cái cảm giác lo lắng và căng thẳng này cứ xen lấn nhau,xâm chiếm và len lỏi trong khi thần kinh và cơ thể nó đang trong trạng thái mệt mỏi.Có lẽ do tối qua chuẩn bị công việc cho ngày hôm nay mà mãi gần sáng Phúc mới được ngủ.Nó nhìn ra hai bên đường một lúc cây cối cứ đua nhau chạy ngược khiến cho hai mắt mỏi nhừ và dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.khi tỉnh dậy xe đã tới hà nội.
Tranh thủ nó đi tìm một quán ăn,kiếm gì đó lót ổ cho cái dạ dày đang kéo còi ầm ĩ,sau đó sẽ ghé tạm nhà một người bạn để xem xét tình hình giải quyết công việc thế nào.Nó cũng cố gắng gạn chút thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi.
Đã gần 1h chiều,hẹn giờ báo thức và Phúc tranh thủ chợp mắt một lát.2h kém 15.Nó dậy chuẩn bị chút xíu thay bộ đồ cho điển trai hơn,nói chung là tút lại phong cách đàn ông ấy mà.Chuẩn bị xong nó vẫy một chiếc taxi tới chỗ hẹn,hy vọng không tới trễ.

phần 2:tại điểm hẹn cà phê LOP

…Vừa bước vào quán Phúc đã có cảm giác hồi hộp,nhịp tim như được đẩy nhanh mà mạnh lên,trống ngực cứ đổ từng hồi.
Quán hôm nay khá là đông khách đủ mọi thành phần từ thanh niên,người đi làm,giới trí thức…ngoài ra còn có một vài người nước ngoài nữa.Hít một hơi thật dài và sâu Phúc cố lấy lại cái gọi là bĩnh tĩnh,đưa mắt nhìn một lượt khắp quán nó thấy Hiền ngồi ở bàn phía trong cùng gần cửa sổ:
- Anh ơi!có lẽ Hiền đã nhìn thấy nó và vẫy tay gọi nhỏ.
Phúc không đáp mà bước nhanh về phía đó.Cái cảm giác xốn sang và rạo rực chả hiểu sao lại trỗi dậy trong con người nó lúc này y như cái ngày đầu mới gặp ấy.
Đến nơi Phúc buông một câu bông đùa thay cho lời chào còn Hiền thì cười thật tươi:
- Đứng dậy quay một vòng xem nào,lâu rồi không gặp em.Có sự thay đổi đáng kể đấy!
- Anh này!Lúc nào cũng chỉ muốn trêu người ta muốn phát khóc thôi.
- Ấy!Ây!Đừng có khóc,anh không dỗ được em đâu.Lâu không gặp anh trêu một tí không được sao?
- Được chứ ạ!Anh dạo này khác trước nhiều đấy.Trông bảnh và chững chạc hơn.Em mỉm cười nhìn nó và nhận xét.
Rồi nó kéo ghế ngồi đối diện với em.Vừa dứt vài câu trêu đùa thì người phục vụ mời gọi đồ uống.
- Anh chị dùng gì ạ?
- Xin chờ cho một chút.Anh uống gì để em gọi.
- Vẫn như mọi khi nhé,em biết rồi mà còn hỏi.
- Biết đâu sau khoảng thời gian có sự thay đổi lớn thì sao nên em phải hỏi chứ.
Nó cười rồi đáp:
- Khoảng sáu năm rồi anh chỉ dùng đen thôi!Đó là thói quen - hay em có thể gọi là nghiện cũng được.
Sở dĩ Phúc thích café là vì café giúp nó tỉnh táo lại.Một ly cho buổi sáng để gia tăng sự hoàn hảo cho quá trình khởi động đón chào ngày mới và một ly vào lúc khuya để có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng mơ hồ.Uống nhiều quá thành nghiện.Nhiều khi Phúc còn tưởng tượng ra rằng nó đang uống một cốc đầy màn đêm.
Phúc chợt để ý thấy cô nhân viên nãy giờ chắc để ý câu chuyện của nó và em nên cứ tủm tỉm cười.Có lẽ Hiền không để ý mấy,em quay sang nói với nhân viên phục vụ:
- Cho em một đen nóng và một nước dứa ép.Cho em mượn thêm một cái tách nhỏ nữa nhé,cảm ơn chị ạ!
Người phục vụ đã đi pha đồ uống và không còn để ý đến câu chuyện của nó và em nữa,đã bao lần ngồi với nhau như thế hôm nay em quay ra thắc mắc về cách pha café của nó:
- Em thấy cách pha café của anh thật đặc biệt khác với cách pha của mọi người,không biết uống có khác không nhỉ?
- Sao lại không khác chứ,mỗi người có một sở thích và một vị khác nhau.Em có muốn thử không?
- Có chứ ạ.Mà không thử đâu,thật cơ.
- Uh,thì thật.Mà sao em cứ nhìn anh và cười thế,mặt anh có vết ah?
- Em vui lên cười và nhìn anh vì lâu chưa được thấy anh.
Câu trả lời bâng quơ của Hiền khiến nó phải bật cười:
- Lý do của em đơn giản như vậy thôi ah,thế mà anh cứ tưởng…Vậy em nhìn thỏa thích đi anh không đánh thuế đâu.
- Anh cũng đang nhìn em đó thôi,vậy là hòa nhé.
- Uh,đôi mắt và nụ cười của em luôn khiến tim anh đập nhanh đấy.
- Thật không?Sao mà đập nhanh?Đưa em kiểm tra giúp cho nào.
Cái vẻ rạng rỡ vui tươi của Hiền khiến cho Phúc cũng cảm thấy mình như vui lây theo.Em đưa tay lên ngực nó và phán rằng:
- Tim đập nhanh và mạnh vậy đây là bệnh của trái tim,bệnh này rất nguy hiểm và cần phải chữa trị ngay.Phương án thuốc chữa chỉ có thể là tình cảm thôi anh ạ.
- Trời,thuốc gì mà kì cục vậy ta?Anh biết kiếm ở đâu bây giờ chứ.
Nói rồi như một diễn viên kịch tài ba Phúc làm cái vẻ mặt khổ sở và nhăn nhó còn Hiền thì cứ cười cái cử chỉ điệu bộ của nó
- Bệnh nặng rùi mà bệnh này là do em hết đấy,bắt đền bắt em làm bác sĩ cả đời cho anh.
- Ứ!Ai thèm làm bác sĩ cho anh chứ.Hiền nũng nịu
- Mà thuốc em bán đắt lắm đấy,cái giá của phương thuốc này được tính bằng đơn vị “ cuộc đời”.Vậy giá mua là cuộc đời anh,anh có đồng ý không?
Phúc làm ra vẻ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định và nó cố làm như nó đang nhận lấy một hiệp định mang tính thua thiệt về mình:
- Anh đồng ý!Nhưng mà từ giờ…phải uống thuốc đúng giờ theo sự chỉ đạo của bác sĩ rồi.
- Tất nhiên rồi,em sẽ lên lịch và thời khóa biểu cho anh.
Những nụ cười giòn tan,có lẽ là chưa bao giờ tắt trong câu chuyện của nó và em,cũng khá lâu rồi nó mới có dịp ngồi với em như thế.Mà Phúc chẳng hiểu sao chỉ khi gặp em thì nụ cười mới thường trực trên môi nó,còn bình thường cái vẻ ngoài lạnh lùng do tính chất những công việc nó đã từng làm mang tính chất phải nghiêm túc và không mấy khi nó nhe mấy cái răng ra để gọi là cười.
Lặng nhìn từng giọt từng giọt chất lỏng đen và đắng sóng sánh nhỏ xuống chiếc ly,có lẽ em muốn thử café của nó nhưng do phải chờ lâu nên sốt ruột.
- Anh ơi!Cafe của anh được chưa thế?Sao lâu quá.Sinh tố của em gần hết rồi đây này.
- Từ từ một chút nữa,sắp được rồi.
Vừa nói Nó vừa cho đường vào cái tách nhỏ mượn thêm khi nãy,nhỏ vài giọt café vào đó và đánh cho đường tan ra.Hương café từ ly đường tỏa lan rồi quyện trong không khí.
- Anh ơi!café thơm quá.Cho em thử đi.
Quả thật cái hương café này lan đi thật đáng sợ,nó hòa quện dung dịu tràn khắp quán cộng với tiếng nhạc du dương tạo một cảm giác thật nhẹ nhàng êm ái.
Sợ em phải chờ lâu Phúc cho đường vừa đánh vào ly café ấm nóng,vừa cho nó vừa giải thích cho em hiểu:
- Làm như thế khi cho đường vào café sẽ không bị nguội,sẽ có vị đậm đà và hương vị béo hơn.Em thấy không?Ly café có một lớp váng trên bề mặt nó không giống như cách pha ở quán.
- Pha café mà cũng phải cầu kì như vậy hả anh?Thui cho em thử đi mà.
- Đây!Đây!Em thử đi và phát biểu cảm nhận nhé.
- Vị thật đặc biệt,khác xa với vị ở quán pha,rất ngon anh ạ.Anh học cách pha này ở đâu vậy?Anh dạy cho em nhé!
- Cách pha này từ đợt anh vào Sài gòn chơi và học mót được từ một chủ quán rất sành về café trong đó.Học thì đơn giản nhưng học phí rất cao đấy,em phải đồng ý thì anh mới nói mức học phí.
Nói xong Phúc cố nhịn không dám cười vì trong đầu Nó đã nghĩ ra được mức học phí đáng để ngạc nhiên chỉ chờ em đồng ý là Nó sẽ nói.
- Anh làm gì mà có vẻ dấu giếm em điều gì đó hả,có ẩn ý gì chăng?Nghi ngờ anh lắm nhé.
Nó làm bộ không có gì sất,cứ làm thinh giả nai ngơ ngác.Có lẽ đoán không ra nên Hiền bắt nó nói:
- Em đồng ý!Anh nói đi,học phí là gì ạ?
- Học phí…học phí được tính bằng đơn vị cuộc đời vậy học phí phải trả là cuộc đời em.
xong rồi nó mỉm cười và quan sát phản ứng của Hiền.
- Ứ!Anh này ăn gian lại còn bắt nạt em chứ.
- Ơ.Anh có bắt nạt em đâu,là em đồng ý rồi mà.
- Không biết người ở đâu mà dại thế…Anh chỉ tài bắt nạt em thôi.
Cái không khí vui vẻ và tự nhiên của em và nó khiến mọi người quay sang nhìn hai đứa như hai kẻ ngoài trái đất.Phúc cũng chẳng để ý chuyện đó mà nó đang phân vân không hiểu tại sao tên quán là café LOP.Phúc chợt nhận ra trong quán có treo vài cái lốp xe bởi vậy chắc tên quán bắt nguồn như thế,không gian khá là thoáng đãng và bày trí cũng vừa mắt.Đưa ly café lên Phúc hít hà và nhấp một ngụm nhỏ.Café làm nó tỉnh táo lại.Phúc nhớ café có liên quan tới gì đó nên trầm ngâm mất vài phút,thấy nó im lặng Hiền mới hỏi:
- Anh sao thế,sao không nói gì?
Giật mình,Phúc vội chống chế:
- Ah không có gì,mà em có nhớ lần trước em đi công tác không?Lúc về có mua café cho anh ấy,rất ngon.Cảm ơn em nhiều nhé!
- Sao tự nhiên lại như người xa lạ vậy?Giá mua”cả cuộc đời”mà còn khách sáo với em ah.
Phúc cười và cố che đi cái gì đó mà nó muốn dấu em.
- Không khách sáo mà
- Sao trông anh lại buồn thì phải?
Cái dòng suy nghĩ tự nhiên lại tràn về khiến Phúc như kẻ ngu ngơ,Nó cố lảng đi và lấy lại cái sự vui vẻ để em đỡ hỏi vặn vẹo thêm.Nghĩ về công việc nó quay ra hỏi em:
- Công việc của em vẫn tốt chứ?
- Dạ vẫn bình thường anh ạ.Nhưng công việc không được nhiều lắm,lương vẫn chẳng đủ tiêu.Còn công việc của anh thì sao?
- Ừ, cũng không được tốt lắm,đang có trục trặc ở một số vấn đề.Mà thôi phải lạc quan lên chứ cuộc đời con người có mấy việc phải làm và công việc là một trong những điều đó.Bởi vậy không có gì có thể ngăn cản một niềm tin vào tương lai tươi sáng em ạ.
- Vâng phải tin là như thế anh nhỉ?
Phúc không đáp lại mà chỉ mỉm cười,rồi Nó thả hồn theo tiếng nhạc và nhìn ngắm những sợi khói lãng đãng bay lên từ ly café.
-Lát nữa về qua chỗ em nhé? Hiền hỏi nó
- Ừ sẽ về!
Phúc cảm thấy không khí giường như đang lắng đọng và trầm xuống,có gì đó cứ nghẹn đắng nơi cổ họng.Bất giác cả em và nó cùng nên tiếng,ngượng ngập nhìn nhau rồi chợt cười.Xong cả hai chẳng nói gì nữa,người này nhường người kia.Cuối cùng Hiền lên tiếng trước nó:
- Em nhớ…những buổi chiều mình thường đi dạo bên nhau.Bên anh sao em thấy bình yên quá.
Chỉ một câu gợi mở như vô tình đưa Phúc trở lại với quá khứ êm đẹp ngày nào.Mọi thứ giờ sao thấy xa vợi quá.Những buổi chiều nó thường tản bộ cùng với em bên bờ hồ nằm trong khu công viên Indira Gandhi,hay thi thoảng lại tìm đến các hiệu sách,Nó nhớ lại:
- Uh những ngày đó thật đẹp em nhỉ.
- Vâng!
Phúc biết Hiền cũng đang nghĩ về quá khứ.Cả hai cùng im lặng,Nó cảm thấy day dứt khi quá khứ chợt ùa về.Có lẽ không ai có thể hiểu được Nó lúc này cả.Bao nhiêu kỉ niệm đẹp vậy mà Nó định rũ hết,bỏ hết và quên hết.Trong đầu Phúc hai dòng suy nghĩ đang vật lộn và tranh đấu với nhau “quên hay không quên,bỏ hay không bỏ” khiến nó chóng cả mặt mày.
Phúc cảm thấy mọi thứ đang thay đổi.Mà không!Chắc chỉ mình nó thay đổi thôi chứ ngồi đối diện với nó là Hiền cơ mà,em vẫn thế.Phúc đang nghĩ gì?Chắc chỉ mình nó biết.Phải chăng sự xa cách bấy lâu hay khoảng cách địa lý khiến cho nó bất an?Phúc cảm thấy có gì đó đang đè nén trong tâm hồn, khiến cho suy nghĩ của nó chệch hướng và lao sang phía tiêu cực.Đột nhiên nó nói:
- Mình về thôi em!
Câu nói của Phúc như xé toạc bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng ngay lúc ấy khiến cho Hiền cũng phải giật mình,có lẽ nó muốn dừng chuyến đi về quá khứ của mình.
Hiền hơi phân vân trước quyết định bất ngờ của Phúc,hình như có gì đó không ổn nhưng rồi em cũng ra hiệu đồng ý

Bước ra khỏi quán nó cùng em lướt nhanh qua con phố tấp nập và đầy khói bụi trở về nhà.

phần 3:giã biệt

…Đến nhà Phúc gặp một người lạ và Hiền giới thiệu với nó đây là một người bạn cùng làm với em.Qua vài câu xã giao Phúc đã nói chuyện thoải mái hơn.Phúc vẫn luôn tin vào khả năng giao tiếp của nó là khá ổn.
Quan sát xung quanh Phúc thấy vẫn thế chẳng có gì thay đổi,từ những chiếc bàn hay những đồ vật khác đều được bày trí gọn gàng và ngăn nắp.Phúc nhận thấy những cuốn sách nó tặng em vẫn nằm ngay ngắn trên giá sách.Có lẽ chúng được nâng niu và giữ gìn cẩn thận lắm.
Cô bạn kia đã xuống nhà làm gì đó để dành cho Phúc và Hiền chút thời gian riêng tư.Thực ra cũng chẳng có gì,nó và em nói chuyện với nhau xoay quanh mấy vấn trong cuộc sống về công việc và những mối quan hệ xã giao trong xã hội hiện tại.
Nó không dám đưa vấn đề tỉnh cảm vào cuộc nói chuyện bởi nó hiểu rằng cần phải chín chắn hơn trong mọi suy nghĩ nhất là chuyện tình cảm. Phúc luôn thực tế hơn Hiền rất nhiều bởi nó biết cuộc sống không đơn giản,nếu chỉ yêu thôi thì chưa đủ.Hoàn cảnh của cả hai bây giờ đều giống nhau bởi vậy không bao giờ có chuyện lợi dụng trong tình yêu của em và nó cả.
Nó yêu em,nó không thay đổi nhưng cứ tạm gọi nó là kẻ yêu em không thật vì nó chỉ yêu em bằng một nửa trái tim,nửa còn lại nó yêu em bằng lý trí.Phúc vẫn tỉnh táo để nhận ra rằng vây quanh em vẫn còn hàng tá đàn ông giàu có hay ít nhất là có địa vị cao trong xã hội,nếu đem so sánh thì nó chẳng là gì cả.Mà nó chẳng thường xuyên ở bên em trong khi đám vệ tinh kia cứ bay vòng quanh em thành quỹ đạo.Phúc đang trầm tư chợt điện thoại reo làm nó giật mình và dòng suy nghĩ bị cắt phăng ngay lúc đó.Nó nhận điện thoại là điện thoại liên quan đến công việc và 6h nó sẽ phải đi.
Ngồi nói chuyện chưa được lâu lắm chắc tầm hơn nửa tiếng đồng hồ,sau khi đã đắn đo và cân nhắc nó nói với em rằng nó phải đi vì lý do công việc.Phúc biết Hiền không dám trách nó nhưng trong câu nói của em có chừng ẩn ý:
- Em không giám giữ anh ở lại,công việc mà.Nhưng thời gian trôi nhanh quá mới gặp nhau được hai – ba tiếng đồng hồ mà…Anh ở lại ăn cơm nhé!Cơm nấu sắp xong rồi.
Sau câu nói đó là sự im lặng và Phúc thấy đôi mắt em thoáng gợn chút buồn.
Nó không trả lời như thể sợ nếu trả lời sẽ làm vỡ vụn điều gì đó trong lúc này.Bước xuống nhà Phúc chào người bạn mới quen để ra về và không quên một câu hóm hỉnh
- Anh phải đi công việc,rất vui được gặp em,bà choằn dễ thương.
Nó thấy người bạn mới này cũng ấn tượng đấy và cũng dễ hòa đồng
- Sao anh gọi em là bà choằn,mà anh ở lại ăn cơm đã,em nấu xong rồi đây này.
Phúc cười và đáp:
- Nhìn em có vẻ tinh nghịch và có gì đó nhỉ?À pha thêm một chút đanh đá.
Nó cười rồi xin lỗi:
- Anh xin lỗi,thôi hẹn em dịp khác nhé.
- Em không ép nhưng phí uổng “thành ý” của chúng em quá.
- Ừ anh cảm ơn nhưng công việc không dừng được em ạ.Thôi chào em nhé.
Xong câu chuyện với người bạn này,Phúc bước ra về lòng cảm thấy trĩu nặng.Có lẽ Hiền đã linh cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy đến với mình ra tới cổng em ngỏ ý muốn tiễn nó một đoạn.
- Cho em thêm chút thời gian nhé,mình đi dạo…coi như em tiễn anh về.
Biết chẳng thể từ chối Nó nhận lời và bước đi bên em.Buổi chiều nay thật là đẹp,trời trong xanh và nắng đã dần tắt,một cảm giác thật là êm dịu!
Được một đoạn bất chợt em nắm lấy tay nó,ôi đôi bàn tay nhỏ bé ấy mới chạm vào đã khiến Phúc run rẩy.Hình như em cũng cảm nhận được điều đó nhưng cả nó và em chẳng ai nói gì chỉ có những cái nắm tay thật chặt,như siết lại và không muốn rời ra.
Bước đi một đoạn khá xa nữa cả hai cùng dừng lại và ngồi bên ghế đá.Hiền chợt hỏi nó:
- Anh đã đọc bài “xa cách” của nhà thơ Xuân Diệu chưa?
- Ừ…anh có đọc rồi.
- Anh có nhớ không?Anh với em cùng đọc lại bài thơ này nhé.
Phúc gật đầu đồng ý và cố nhớ lại đọc cho em nghe.Nó là người con trai còn em đóng vai người con gái trong bài thơ này,chầm chậm Phúc đọc từng câu thơ đầu:
- “Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn”

- “Em xích gần thêm một chút:anh hờn
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa”.Nhẹ nhàng em nối tiếp câu thơ nó,cái hoàn cảnh và không gian lúc này có lẽ là rất phù hợp với bài thơ,rồi Hiền đọc tiếp:
- Anh sắp giận.em mỉm cười ,vội vã
Đến kề anh và mơn trớn: “em đây”.
Phúc cảm nhận đươc cái nhịp em anh trong bài thơ này rất đều nhau và Hiền cũng thế,bởi vậy sau câu thơ em là đến lượt nó:
- Anh vui liền;nhưng bỗng lại buồn ngay
. Vì anh nghĩ:thế vẫn còn xa lắm.
Dòng chảy của tâm hồn! Phúc nghĩ thế.Nó và em hòa với nhau như một dòng chảy mà dòng chảy đó cứ nhịp nhàng nối nhau,nó một câu em lại một câu:
- Đôi mắt của người yêu ôi vực thẳm!
- Ôi trời xa,vừng trán của người yêu!
- Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
- Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng
Những mạch cảm xúc gần như chỉ có sự thăng hoa mới có thể đạt được vậy mà câu thơ cuối nó chẳng thể nhớ ra.Đứt mạch cảm xúc!Phải chăng đây điềm báo,là định mệnh của sự xa cách?
Câu thơ cuối ấy em đã đọc cho nó
- “Gần thêm nữa!thế vẫn còn xa lắm”.
Phúc chợt hiểu và ngồi xích lại gần em hơn nữa.Trong lúc này Phúc thấy mông lung, tự hỏi thời gian ơi sao không dừng lại nhỉ?Nhưng cái gì đến sẽ đến và cái gì đi sẽ đi chỉ không lâu nữa nó sẽ rời xa em.Một năm,hai năm…hay bao nhiêu năm sẽ gặp lại?Có lẽ lên dừng suy nghĩ ở đây bởi sự suy nghĩ khiến nó nhói đau.xin lỗi… vì nhưng dòng suy nghĩ mà nó không thể cho em biết.
Tựa mình nép vào bên nó Hiền thổn thức:
- Cái nắm tay là quà sinh nhật cho anh,còn một món quà nữa…nụ cười thật tươi…ôi nhưng em sắp..sắp…khóc mất rồi.
- Được rồi…không sao đâu,anh nhận được rồi.Đừng nói gì nữa nhé.
Phúc cúi nhìn xuống,đôi mắt ấy đã đỏ hoe và ngân ngấn nước.Hai giọt lăn dài trên má em nóng hổi.Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để nó hiểu ra nó quan trọng với em như thế nào.
Rồi Phúc chợt nghĩ :quà sinh nhật nó được nhận trong một khung cảnh buồn như thế này ư?Phúc nhớ hôm sinh nhật,Hiền có nói tặng quà nhưng nó chẳng cần gì cả chỉ muốn nắm đôi tay ấy và một nụ cười thật tươi như thế là đủ rồi.
Phúc đưa tay lên má em,chặn và quệt ngang giọt nước vừa rớt xuống.Nó thấy mình vụng về qua đỗi,chân tay cứ lóng nga lóng ngóng.Cái từng trải của nó giờ đã biến đi đâu mất chỉ thấy mình nhỏ bé như một đứa con nít thôi.
Nó có phải là kẻ lừa dối không?Ôi cái suy nghĩ nó đang thiêu đốt cái giá trị con người nó.Không! Nó không lừa dối,Nó…Nó muốn làm gì đó tốt cho em vào lúc này,hay muốn làm gì to tát hơn nhưng nó không thể nhất là trong khi thân mình còn chưa lo xong vậy sao nó gánh vác nổi chứ.Thật đáng xấu hổ,Nó…Nó là thế đấy!Không danh không lợi và hình như Nó đang cố trốn chạy.
Thật tội cho em quá,Phúc không biết nếu Hiền đọc được suy nghĩ lúc này của nó thì sao nhỉ?Phúc thấy mình thật xấu xa,ích kỉ.
Và lúc này Phúc có thể cảm nhận rõ hơn về những điều mà trước đây nó chưa thể hiểu trọn vẹn:
Trước đây Nó cứ tưởng cười là hạnh phúc...Bây giờ mới biết có đôi khi khóc còn hạnh phúc hơn là cười...Ôi những giọt nước mắt ấy,hạnh phúc nhưng mặn lắm Phúc ơi!Nó cứ nghĩ mình luôn quan tâm đến người khác vậy mà Nó vô tâm hơn mình tưởng…Cứ nghĩ dối trá luôn xấu xa vậy mà nó dối em và tự dối bản thân mình rằng nó với em chỉ là một mảnh ghép sai lầm.Để tránh làm em đau Nó chỉ biết dỗ dành và an ủi.Nó và em cứ ngồi như vậy bên nhau,im lặng thật lâu chợt Hiền nói:
- Em không sao đâu…chỉ hơi buồn thôi,rồi mọi chuyện sẽ tốt cả.Anh..anh… phải đi công việc.
Phúc hiểu rằng có lẽ phải nén lòng lắm em mới nói như vậy bởi lúc này nếu em không lên tiếng thì cả em và nó không biết sẽ ngồi như vậy cho tới khi nào nữa.Phúc biết Hiền rất buồn,dù sao thì công việc vẫn phải đi chỉ có điều…bỏ em mà đi thì thật tệ quá.nhưng cũng đành vậy chứ biết sao được.Thêm một tội nữa Nó là kẻ tệ bạc.Cũng dằn lòng lắm nó mới trả lời em:
- Ừ…lát anh sẽ đi.
Khẽ đưa tay vén mái tóc Hiền,Phúc nhìn vào đôi mắt ấy thăm thẳm sâu một nỗi buồn.Một kẻ mang tiếng là lạnh lùng như nó mà cũng cảm thấy chạnh lòng thì thử hỏi nếu là người khác thì sẽ thế nào nhỉ?Phúc cũng không biết làm sao để mình có thể đi vào lúc này cả.Tay em cứ nắm chặt lấy tay nó. “nắm hay không nắm” thực sự là vấn đề với Phúc.Và nó biết nó sẽ xa em:
- Đừng buồn nữa em nhé,hãy đặt niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn,dù anh không ở bên nhưng anh sẽ luôn hỏi thăm động viên em.Chú ý sức khỏe đấy em là rất hay ốm.
- Thôi nào em,buông anh ra chứ,cứ muốn như thế này mãi sao?Vậy anh đâu thể đi được chứ!
Hiền im lặng,đã thôi không khóc nữa mà chỉ cố giữ tay nó sao cho thật chặt.Phúc biết rằng em không khóc nữa chẳng qua là không muốn để nó phải lo lắng thêm nữa chứ không biết khi về nhà sẽ ra sao cả,bàn tay nó ửng đỏ lên vì em nắm rất chặt.
- Anh nhớ…nhớ…thường xuyên hỏi thăm em nhé!Lúc nảo rảnh…hãy đến thăm em.
Nói rồi Hiền buông nó ra,mắt lại sắp nhòa lệ.Nó phải chấn chỉnh ngay:
- Này nhé,không khóc!Anh muốn thấy em cười khi anh đi.
- Vâng!Em sẽ…không…khóc.
- Vậy phải vui lên chứ.
Ôi nước mắt!Phúc rất sợ khi phải nhìn thấy nước mắt.Làm sao nó có thể bắt em không khóc và vui chứ trong khi nó cũng như em,nước mắt Phúc đang chảy cuộn vào trong.
Chiều xuống dần nhanh,khoảng trời phía xa cuộn lên màu đỏ rực như muốn nhấn chìm sự êm đềm của con phố nhỏ.Không dám ngần ngừ lâu,Phúc vẫy một chiếc taxi gần đó đưa em về nhà sau đó nó sẽ đi,vì nó chẳng thể yên tâm khi để Hiền đi về trong tình trạng như thế.
Đến đầu ngõ nhà em,Hiền đã bước xuống và nó sợ rằng nếu trì hoãn chậm lại một chút thì em sẽ khóc và nó sẽ chẳng thể đi được.Ôi kẻ lạnh lùng!Tạm biệt em rồi nó quay sang nói với người tài xế đi cho thật nhanh.Phúc biết Hiền vẫn đứng đó,nó ngoái trông lại cho tới khi không còn thấy em nữa.
Khi đã đi khuất,trên xe Phúc bắt đầu lo lắng cho Hiền,nó không biết em sẽ thế nào.Hi vọng những con virus buồn sẽ không gặm nhấm trái tim em của nó và làm cho em nó suy sụp.Phúc cảm thấy nhói đau nơi góc trái ngực nó biết nó yêu em.Nó sợ!Bởi tương lai mịt mù quá,nó với em nếu chỉ là có duyên không nợ thì sau cuộc gặp gỡ chóng vánh này nó chấp nhận đi bên em một cách thầm lặng suốt cuộc đời.
Sau ngần ấy thời gian Phúc hiểu ra một điều rằng cô đơn chẳng phải là ở một mình…mà ngay giữa chốn đông người nó vẫn cô đơn.Trước đây cứ nghĩ hạnh phúc là giàu sang, là quyền lực...Chợt nhận ra hạnh phúc đơn giản chỉ là một cái ôm...
Ngày qua ngày - trời tối rồi trời lại sáng,trước đây cứ hay suy nghĩ viễn vông về tương lai…Bây giờ mới nhận ra tương lai đến và đi bất chợt như chiếc lá rụng rơi...
Ngày hôm nay trở thành ngày hôm qua...
Thời gian trôi đi lặng lẽ để mình nhận ra...Nhận ra nhiều điều hơn mình tưởng...Và Phúc biết nó đã mang trên mình một chiếc mặt nạ cười từ lúc nào ko biết...

Buồn…Vẫn cười...

Cô đơn...Chẳng thể khóc...

vậy có ly do gì để mệt mỏi... Lại không cười chứ…

Đôi lúc muốn khóc nhưng mãi chẳng thấy nước mắt trào ra...Để rồi bất giác lại nở một nụ cười...trên đôi môi kia khô héo.

…Bước xuống xe,Phúc hít ngay phải cái thứ không khí khô khan và bụi bặm.Nó nhăn mặt và bước từng bước thẫn thờ.Rồi nó tự an ủi mình rằng: “dù không hẹn ước nhưng một ngày nó sẽ quay lại đủ mạnh mẽ,đủ bản lĩnh để hứng chịu giông bão của cuộc đời.Nó sẽ tự đứng dậy khi vấp ngã có như thế nó mới là điểm tựa vững chắc cho em vịn vào.Và một điều nữa là không được trở về quá muộn”.Nghĩ vậy nó cố gói ghém niềm cảm xúc này lại định tối sau khi xong công việc sẽ lục tìm để cảm nhận nỗi đau.
Phúc đưa sải bước dài qua những căn nhà trong con hẻm nằm trên đường Thái Hà,nó nghe thấy ai đó đang mở bản nhạc “chia tay tình đầu”.Nó lẩm nhẩm hát theo vài câu:
- “Lần cuối xin dấu chua xót…Để trái tim bớt băng giá
Rượu nhấp trong phút chia tay sao cay đắng
Lần cuối không nói xa cách…Sợ ướt đôi mắt nhung nhớ
Đường phố trong phút chia ly…Cúi đầu…”
Vậy đấy!Mình vẫn đi bên nhau,vẫn cười nói,vẫn cái nắm tay thật chặt...nhưng em có biết xa lần này ...là xa mãi không?Tự nhủ quặn lòng tái tê đau!



*************Nguyễn Đức Duyên - DT:01238265826 - QN***********
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2010 08:21:14 bởi nguyenducduyen >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9