Nấm mộ người ăn mày
Mèo hoang (Gửi xuân Tân Mão) Đêm đêm nghe tiếng mèo hoang
Lùa cơn gió rít, sương loang đầy trời
Một mình em với tả tơi
Nghe mèo hoang gọi lả lơi người tình
Gió về đâu? Sương đẫm cành
Có hay "cái khát" cực hình mèo hoang! Tiến Thanh
Cho mình anh thôi "Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng
Cơm bạc nhà ta"
Thương sao bống nhỏ
Câu chuyện người kể
Bống trong cổ tích!
Bống bống bang bang
Bống thích cơm thơm
Bống thích cơm thảo
Từ tay mẹ thổi
Bống yêu của mẹ
Bống thiên thần nhỏ!
Câu chuyện em kể
Không phải cổ tích
Câu chuyện em kể
Cho mình anh thôi!
Tiến Thanh
VỚI EM
Đêm nay anh ra đi
Em ở lại nhớ cài then cửa
Để gió heo may về bớt lanh lẽo nghe em
Để trăng khuya không nhòm qua song cửa
Ngắm nhìn em giấc ngủ trong mơ.
Em đừng sợ tiếng con thạch sùng
trên trần nhà chậc lưỡi
Và dưới góc tường đâu đây tiếng con dế gọi
Nó cũng buồn thao thức thôi mà
Em đừng làm rơi chiếc gối hai ta
Mang hơi ấm đã một thời hạnh phúc!
Đêm có say em nhớ thay anh
kéo chăn lên ngang bầu ngực!
Để trái tim ta bớt lạnh lẽo đêm dài
Để anh xa nơi đất khách quê người
Lòng yên ổn, mong một ngày trở lại
Và em ơi!
Em đừng nghe lời gió trăng mê mải
Bỏ mặc anh!
Em để cửa khép hờ...
Tiến Thanh
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2011 21:41:48 bởi Viet duong nhan >
NỞ LẠI MẦM XUÂN
Bốn mươi tuổi đời chưa có một mảnh tình vắt vai
Bao nhiêu đêm đông lạnh lẽo thức hoài
Duyên số bồng bềnh như bèo bọt nổi
Trong ái tình đơn độc tháng năm qua
Nhưng có ngờ đâu đời đã nở hoa
Gặp bạn bâng khuâng thắm mặn mà
Rưng rưng giọt lệ, ôi tình quá
Bớt nỗi sầu đong tháng năm xa
Ta với mình, mình với ta
Xuân xanh mái tóc đã chớm ngà
Nhưng tình đang trẻ như thời ấy
Lứa tuổi đôi mươi sức sống đầy
Bốn mươi ờ nhỉ vẫn ngất ngây
Em đến cho anh giữa đời này
Tìm trong cay đắng bao ngày ấy
Nở lại mầm xuân tay nắm tay.
Tiến Thanh
Năm Con Mèo
Năm con mèo em cứ trèo lên nhé!
Té đôi lần mèo đừng sợ nghe chưa
Mèo dẻo dai mèo mềm mại đủ vừa
Bốn mươi cộng là đủ thừa đầy bao chữ
Chị mang về cho em dăm ngôn ngữ
Tìm mùa xuân hoa nở cõi bình yên
Mèo lạc quan nên ít vướng buồn phiền
Mèo độc lập buồn vui đều khỏa lấp
Em mang về mầm xuân gieo khắp
Mầm tình yêu trên nấm đất từ xưa
Ta với mình đón gió đong đưa
Mình với ta say hương mùa xuân mới
Bốn mươi cộng là niềm vui vừa bật khởi
Mùa bắt đầu phấn đấu chuyện công danh
Nhưng em đừng quên tình vẫn chân thành
Cùng đưa đón những mùa xuân bất tận
Mỹ Trinh
Thấy bài thơ em khác hẳn với cái tiêu đề trên, nên chị ghé chia sẻ và vui cho em lắm lắm đọ
Mong những mầm xuân nở hoa để chào xuân mới em nha..Thương về em!
Tặng em một nhúm xuân đào
Bốn mươi tuổi lẻ nao nao xuân tình...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2011 16:39:50 bởi Mỹ Trinh >
Trích đoạn: tien thanh
Nấm mộ người ăn mày
Người ăn mày vàng võ
Suốt cuộc đời lang thang
Không hề hay quyền chức
Thân gầy bị rách mang
Rồi ngày kia nhắm mắt
Gục đầu dưới gốc cây
Đói no không còn biết
Tháng năm mộ người đây!
Kẻ giàu sang đi qua
Vội vàng thắp hương khói
Người làm ăn đi xa
Cúi đầu chắp tay vái
Phải chăng lòng thành thực?
Hay cầu mong cho mình
Người ăn mày lặng thinh
Trong nấm mồ hoang vắng.
Tiến Thanh
:: Bài thơ đưa vào Thư Viện ::
Ái tình
Ái tình! Thật độc ác!
Thà giết em chết đi
Rồi mang theo thù hận
Còn hơn không yêu em
Còn hơn không thù ghét!
Nhưng anh không làm thế
Anh đã không yêu em
Anh đã không thù ghét
Anh hững hờ dững dưng
Anh yêu cô gái khác
Ái tình! Thật độc ác
Suốt đời làm khổ em!
Tiến Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2011 22:50:42 bởi tien thanh >
BÙA MÊ CỦA CHÚA TRỜI
Màu trắng!
Mang nỗi đau chết chóc - là khăn tang!
Màu trắng!
Giữa đám tàn binh - là cờ hàng!
Màu trắng! Màu trắng trinh nguyên huyền ảo...
hiện lên bên những đường cong kín đáo hút hồn...
nấp sau tà áo em bay...
Là bùa mê của Chúa!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2011 22:42:58 bởi tien thanh >
THINH KHÔNG
Đêm nằm nghe gió hát
Đất trở dưới lưng mình
Người ăn mày ngủ thiếp
Giấc mộng đến vơi đầy...
* *
*
Ngày mai phiên chợ tết
Chắc lắm người hảo tâm!
Không ngờ! Trăm kẻ bán người mua
Trăm kẻ mua người bán
Người ăn mày ngơ ngác
Trời đất lay phay....mưa...
Hàng ngàn người đi qua
Hàng ngàn người đi lại
Có một đứa trẻ thơ
Ở từ đâu chạy tới
Trao cho ông gói quà
Món quà nó thích nhất
Rồi bỗng dưng biến mất!
Giữa biển người mênh mông...
* *
*
Người ăn mày tỉnh giấc
Đất trời hoá thinh không!
Tiến Thanh
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2011 21:47:18 bởi Viet duong nhan >
TÌNH ANH
Ngày nghe tin em đi lấy chồng
Anh giấu nỗi buồn thuở ấy
Và cầu mong em hạnh phúc!
****
Ngày nghe tin em sinh con đầu lòng
Mẹ tròn con vuông
Ạnh giấu nỗi khát khao năm tháng
Cầu mong em gặp nhiều may mắn
****
Ngày nghe tin em với người trở lại
Mưa giăng đầy phố cũ
Bên quàn nhỏ nơi ngày xưa ta hò hẹn
Giờ một mình ai?
Lặng lẽ đếm mưa!
Tiến Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2011 20:48:27 bởi tien thanh >
NGÀY TẾT MẸ TẶNG EM CHÙM BÓNG BAY
(Tặng các bé thiếu nhi - Tết Tân Mão)
Ngày tết mẹ tặng em chùm bóng bay
Em thổi nó thành hình chú thỏ
Thành con chim hoà bình bé nhỏ
Tựa trái bí xanh bên bờ ao mẹ trồng
***
Ngày tết mẹ tặng em chùm bóng bay
Qủa bóng mang màu sắc của mùa xuân
Tròn như một vầng trăng
Em sung sướng tung lên trời
Quả bóng hoá ánh trăng rơi
Trong ánh mắt nụ cười em đón
Quả bóng bay về trái tim mẹ bóng ơi!
Tiến Thanh
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2011 21:51:08 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: tien thanh
Nấm mộ người ăn mày
Người ăn mày vàng võ
Suốt cuộc đời lang thang
Không hề hay quyền chức
Thân gầy bị rách mang
Rồi ngày kia nhắm mắt
Gục đầu dưới gốc cây
Đói no không còn biết
Tháng năm mộ người đây!
Kẻ giàu sang đi qua
Vội vàng thắp hương khói
Người làm ăn đi xa
Cúi đầu chắp tay vái
Phải chăng lòng thành thực?
Hay cầu mong cho mình
Người ăn mày lặng thinh
Trong nấm mồ hoang vắng.
Tiến Thanh
Đứa bé lang thang
Gom nhặt hạt thóc ngoài đồng
Củ khoai bắp ngô trên rẩy
Yên lòng mẹ nghèo quê em
Gom nhặt trẻ em cơ nhỡ
Lang thang...
Xó chợ.... góc đường
Lênh loang....
Đất trời sóng nước
Mẹ nghèo thao thức đêm thâu!
Nghe nói bên kia bán cầu
Có chú cầu thủ nổi tiếng
Ngày xưa
Cũng đứa bé lang thang!
Tiến Thanh
Vợ quê
Chị cày cấy ở quê
Anh làm quan trên tỉnh
Một năm mười hai tháng
Mấy khi anh đi về
Chị khoe với dân làng
Anh nhà tôi bận lắm
Việc dân đến việc đảng
Việc chung với việc riêng
Hoạ hoằn anh về được
Nhưng lòng chị khao khát
Những ngày đầu chăn gối
Nhưng lòng chị nhớ nhung
Thương anh sống một mình
Biết có ai chung tình
Buồn vui ở trên tỉnh?
Rồi năm tháng qua đi
Đàn con chị khôn lớn
Chúng theo anh lên tỉnh
Chăm lo việc học hành
Chị ở lại một mình
Với bà con thôn xóm
Với con bê trong chuồng
Với đàn gà gần gũi
Một năm mười hai tháng
Nhân với cả cuộc đời
Chị không hề buồn tủi
Vẫn thấy mình hạnh phúc
Được làm người vợ quê
Có chồng làm trên tỉnh
Tiến Thanh
:: Bài thơ đưa vào Thư Viện ::
HAI NGƯỜI THỢ XÂY Có hai người thợ xây
Người đàn ông là chồng
Người đàn bà là vợ
Họ xây một bức tường
* *
*
Buổi đầu còn bên nhau
Họ đam mê công việc
Gom nhặt từng hạt cát
San sẻ nhau nhọc nhằn
Họ thật là hạnh phúc!
* *
*
Rồi bức tường lên cao
Vô tình họ cách biệt
Nhìn khoảng trời xa tít
Dưới chân mình vôi vữa
Người đàn bà với gọi...
Người đàn ông có nghe
Bức tường xây lặng lẽ!
Tiến Thanh
Không đề
Sau một cơn say điên cuồng tàn lụi
Nếu để lại trong lòng những điều gần gũi
Bạn chẳng bao giờ
nghĩ đến phút lìa xa !
Tiến Thanh
Vu vơ chiều
Nhà người ta _ Em người ta
Ngu ngơ ai đến? dại khờ ai yêu?
Đâu ngờ vướng sợi nắng xiêu
Thắt lòng ta rối.giữa chiều vu vơ
Tién Thanh
KHÔNG ĐỀ
Tuổi thơ con theo cha
Tuổi già cha theo con
***
*
Đời người hai lần trẻ nhỏ
Khóc cười méo mó như nhau.
NỖI BUỒN BẰNG LĂNG
Xuân đi không nói một lời
Thương bằng lăng tím một trời cô đơn
Trách hè dội lửa năng tuôn
Héo hon sắc tím nỗi buồn bằng lăng
Tiến Thanh
HÀ NỘI TÌNH THU THUỞ ẤY
Hà Nội thu về thuở ấy
Hồ Gươm lung linh gương trời cổ
Sóng trinh nguyên lấp lánh sắc màu
Cầu Thê Húc một mình em đợi
Dáng liễu buông in sóng nước lung linh
Bầu trời bao la...
Thu ngắm nhìn trinh nữ
Màu mắt xanh lấp lánh áng thiên thu
Trinh nữ ơi! Trinh nữ cho ta ngước nhìn trời
Ước hồn mình giọt nắng
Để rơi đáy hồ, được vương bóng hình em
Nhưng không ngờ ngọn gió nào?
Người vô tình thế, sóng xô bờ, xô giọt nắng vỡ tan
Và em vội vàng đến bên anh thủ thỉ
Gọi nắng về gom nhặt lại cho anh
Trời lại bao la, nắng lại lung linh
Hồ Gươm biếc, mênh mang gương trời cổ
Sóng vẫn trinh nguyên lấp lánh sắc màu
Cầu Thê Húc hai chúng mình soi bóng
Hà Nội ơi!
Mãi mãi một tình thu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: