mong về một chốn bình yên
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
amelie 05.07.2010 04:31:52 (permalink)
Là một con người mạnh mẽ nhưng hôm nay mình khóc thật nhiều. Đã lâu lắm rồi nhỉ. Có hèn nhát không khi cái lý do là vì thất bại, vấp váp mà đối với nhiều người đó chỉ là "chuyện nhỏ". Đã từng là một người thành công, nhưng những năm gần đây mình chỉ toàn thấy thất bại nối tiếp thất bại, thất vọng nối tiếp tuyệt vọng. Biết bao giờ cái vòng tròn luẩn quẩn này sẽ kết thúc.
Cố gắng nỗ lực để làm gì, và làm một người tốt để làm gì, để đổi lại thành quả chỉ là những con số 0 lạnh lùng, để đổi lại là những người bạn đã sẵn sàng phủi áo, giũ bỏ mình khi họ thấy mình không còn giá trị lợi dụng.
Mình đã luôn tự động viên mình phải mạnh mẽ và tiếp tục cố gắng, mình luôn mong muốn mình sẽ là một người thành công và thực tế mình đã làm hết sức để bản thân tốt lên mỗi ngày. Có phải vì mình thực sự không có tài khộng, chắc vậy, không thể mãi mãi đổ lỗi cho kém may mắn đươc.
Biết bao giờ mình mới có thể tìm kiếm được niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống, vào con người, biết bao giờ mình có thể tìm được một người bạn tốt, đến với mình chỉ đơn giản vì sự quý mến đơn thuần của một người ban.
Niềm tin, mình cần có nó, nhưng sao nó xa vời quá.
Có những ngày như hôm nay, bỗng nhiên muốn tìm một cái forum nào đó, nơi có những con người hoàn toàn mới chẳng biết mặt mũi mình ra sao...như thế mình cảm thấy an toàn. không còn phải lo lắng những con người chỉ biết soi mói cuộc đời người khác ở xung quanh mình đây nữa.
Muốn từ bỏ nơi này để về việt nam. Nhưng như thế có phải là đang trốn chạy không, có phải là hèn nhát không, trong khi đáng lẽ ra mình phải tiếp tục chiến đấu ở bên này.
Dù không muốn cũng phải tự thú, tôi thật cô độc.
#1
    amelie 18.07.2010 23:59:21 (permalink)
    Dù không muốn nghĩ tới nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, thất bại thì phải chấp nhận thôi. Có buồn cũng phải cố chịu. Có lẽ không nên cố quên, vì càng cố quên vết thương sẽ càng ăn sâu hơn khiến mình đau khổ hơn nữa.
    Cho đến ngày hôm nay mình hoàn toàn ý thức được mình đứng ở đâu, mình không phải là một người giỏi, mình là một người có vô số những khiếm khuyết mà có lẽ phải mất một thời gian mới trở nên hoàn hảo được.
    Mình chưa từng là một học sinh xuất sắc, bây giờ nghĩ lại mới thấy, những thành quả thời học sinh của mình nếu không do may mắn thì cũng vì mình bỏ nhiều công sức hơn những người khác mới có được. Lên đến đại học, dù học ở một trường đại học nổi tiếng trên thế giới, kết quả của mình luôn luôn rất tầm thường, và các chuỗi thất bại dường như bắt đầu từ đó. Trong khi mọi thứ luôn luôn rất dễ dàng trôi chảy với những người bạn đồng môn, thì cuộc sống của mình lại liên tục gặp những trắc trở, lận đận mà nhiều khi mình cũng không hiểu tại sao chúng lại cứ liên tiếp đến thế, và cho đến bao giờ mình mới thoát khỏi những ngõ cụt này. Mình không lười biếng, mình cũng cố gắng rất nhiều đấy chứ, nhưng mà cũng không thể thành công. Cuối cùng thì mình cũng nhận ra rằng mình không giỏi, mình không thông minh, mình thiếu năng lưc...nhưng tất cả những cái đó cũng chỉ vì một nguyên nhân vô cùng cơ bản, con đường mình đang đi không phải là con đường mình thích đi...công việc mình đang cố gắng phấn đấu không phải là niềm say mê của minh...sự cạnh tranh trên thương trường khiến mình ngộp thở...tất cả đều không phù hợp với cá tính của mình. Và ngay cả khi mình đang nói câu này, có phải mình đang tự biện minh cho chính mình hay không? Nhưng có một điều ko thể phủ nhận, đó là niềm say mê của mình là sáng tác truyện, mình thích viết truyện. Những người bạn ko thích chơi với mình vì họ tấy mình chậm chạp, đầu óc lúc nào cũng như trên mây, trong khi họ đi shopping và thuộc lòng tên những nhãn hàng hiệu thì mình cảm thấy thích những nhân vật trong truyện của mình hơn, ngay cả những lúc học thi, khi nghỉ ngơi mình cũng tưởng tượng tiếp câu chuyện mình đang viết dang dở sẽ tiếp tục thế nào...trong khi những người bạn lúc nào cũng tất tả, lanh lợi và vì vậy họ nhanh nhẹn nắm bắt cơ hội, thì mình lại thích lẩn thẩn trong mưa, suy nghĩ miên man về đời về người...ừ, cuối cùng cũng là tại mình mà, nhưng con người mình đã vậy rồi, biết làm sao...
    Mình vẫn luôn muốn thành công trong chuyên môn của mình, dù nó ko là niềm say mê to lớn nhất, dù ít dù nhiều, mình cũng thích nó. Ừ, mình ko phải là một sv xuất sắc, mình ko thật sự thông minh, nhưng như thế đã sao. Mình chăm chỉ, mình biết cư xử hơn rất nhiều người thông minh xuất chúng khác, mình vui vẻ và tốt bụng, và mình giỏi hơn họ ở một số lĩnh vực khác... có thể họ ko thể sáng tác nổi một bài thơ, viết nổi một truyện ngắn trong khi mình có thể làm tốt...Tại sao lại không nhỉ...tại sao ko làm cái mình thích và toả sang...
    Mình sẽ thành công và giàu có, có thể sẽ chậm hơn những người khác một chút, nhưng nhất định có một ngày nào đó mình sẽ như vây...Mình tin như vây...
    #2
      amelie 03.08.2010 08:14:15 (permalink)
      Mom said, if ok to forgive, just forgive. Well it's so true forgiving and being forgiving are good behaviours and to a large extent those make life easier. But sometimes I personally think keeping those people who belittled me and all what they said, all what they did to me, in my heart, somehow acts as a motivation for myself to become better. No I will not forget the way they treated me, how they betrayed me, how they took advantage of my kindness. I will not forget. It will probably take me a while to hide, to learn, to work, and one day i will become successful, powerful. I will come to work at the place those people will be working and show to them who i am.
      Mom asked, what will you get by revenging somebody? The answer would be nothing but the pride and satisfaction. I'm not sure if I will be happy by doing that, but at least, I am satisfied.
      I will not let anybody look me down and get me down!
      #3
        amelie 25.08.2010 05:35:57 (permalink)
        Đôi khi mình cảm thấy ganh tị với một số người, những người hiểu rõ họ đang làm gì, họ thích điều gì và người họ thực sự yêu là ai.
        Mình biết nói ra những điều này thật đáng xấu hổ, còn nhiều người trên thế gian này đang phải sống cảnh mành trời chiếu đất, khi cuộc sống của họ có thể đếm từng ngày, nay còn đây nhưng biết đâu ngày mai. So với họ, mình quá sung sướng, may mắn hơn gấp trăm ngàn lần, vậy mà mình đang ngồi đây than thở những chuyện không đâu. Vấn đề của mình nằm ở chỗ mình thích quá nhiều thứ, và đến một ngày, chính mình cũng không hiểu mình thực sự muốn làm gì, mình không hiểu mình muốn trở thành một người thế nào về sau, mục tiêu của mình là đâu. Mình cảm thấy đau khổ khi càng ngày mình càng không hiểu được bản thân và những giấc mơ của chính mình.
        Khi còn nhỏ, mình mơ ước sau này lớn lên sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa cứu chữa cho nhiều người. Người tình năm xưa của mình đã vì mơ ước đó của mình mà đã học y, và cuối cùng học rất giỏi.
        Rồi mình đi du hoc. Mình đã chọn một ngành thời thượng để học đại học và cao hoc. Mình đã làm cho một công ty khá ok và có mức lương cũng khá ok. Công việc khá hay ho, mình làm tốt và được đánh giá cao, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Những môn học mình chọn học đều hay, nhưng mình dần dần cảm thấy mệt mỏi khi học chúng. Ban đầu mình nghĩ vì sức khoẻ mình không được tốt. Thực ra, đó chỉ là một phần nào đó. Tại sao mình có thể ngồi sáng tác văn chương hết ngày này sang ngày khác, không ăn không ngủ, mình vẫn thấy hứng thú, trong khi ngồi học vài tiếng đồng hồ cũng đủ khiến mình kiệt quệ? Mình tự hỏi chính mình cái câu tại sao ấy không biết bao nhiêu lần. Có phải mình đã chọn nhầm đường rồi không. Cũng không phải, vì mình cũng thích chứ đâu phải không thích. Nhưng cái thích đó nó không nhiều đến mức mình có thể sống chết vì nó, nếu không làm nó thì mình không thể chịu nổi. Mình có thể sống nếu không học tài chính, nhưng mình không thể sống nếu không viết văn.
        Sau khi tốt nghiệp đại học, đã có một lần mình trộm nghĩ, hay là về vn thi lại đại học Y? Khi nói chuyện với người yêu xưa, mình cảm thấy vui. Mình thích nhìn vào đôi mắt anh mỗi khi anh kể chuyện học của anh, những ngày anh trực đêm trong bệnh viện, những khi anh bị bác sĩ giáo sư mắng vì cầm kéo sai cách trong phòng mổ. Anh thật hợp với chiếc blouse trắng quá, và anh cũng nói, mình mà mặc blouse trắng thì trông cũng sẽ đẹp lắm. Thôi thì, giấc mơ một thời mình đã xếp ngay ngắn và để lại đó, cũng như anh và một mảng quá khứ mình đã bỏ lại sau lưng.
        Mình thích viết văn, mình mong muốn một ngày nào đó có thể xuất bản cuốn tiểu thuyết của mình và được yêu thích, mình còn muốn nó có thể được chuyển thành phim. Nhưng rồi mình nhận ra mình đã quá tham vọng rồi, ngoài kia còn biết bao nhà văn VIP, kinh nghiệm đầy minh. Mình là ai chứ?
        Đôi khi có một ranh giới rất mỏng manh giữa sự biết lượng sức mình và sự hèn nhát. Giờ đây mình đang đứng ở phía bên nào của cái ranh giới đó?
        Cuối cùng thì mình là ai giữa cuộc đời này. Mình không bao giờ muốn là một con người mờ nhạt. Nhưng con đường nào mới là con đường dành cho ta đây?
        Ta muốn làm tài chính, ta muốn làm bác sĩ, ta muốn làm nhà văn. Nếu như ta có phép phân thân để có thể làm tất cả những công việc đó cùng một lúc .
        Sau bao nhiêu năm, anh người yêu bác sĩ vẫn ở đó. Đã một thời yêu, điên loạn, đau khổ, dằn vặt...sau bao năm và trải qua nhiều cuộc tình, người còn lại ở đó vẫn là anh. Nhưng biết làm sao đây, tình yêu của mình dành cho anh đã không còn nữa. Bây giờ anh và mình đã tốt hơn xưa rất nhiều, không còn trẻ con sốc nổi nữa, và biết thông cảm cho nhau nhiều hơn. Anh tốt, giỏi, thật, thương mình, đúng ra chẳng có gì để phàn nàn. Hôm nay cô chủ nhà nói, thế sao không lấy nó đi? Ừ, thì nhắm mắt tặc lưỡi thì ai mà chẳng làm đươc. Là một người tình, một người chồng, anh cũng được mà, anh cũng sẽ làm tốt như việc học y và trở thành một bác sĩ giỏi vậy. Nhưng mình không thích mỗi lần nghĩ đến anh, là phải thêm cái chữ "cũng" ấy. Không, người mình chọn, mình sẽ không dùng chữ "cũng" một cách thường xuyên như vậy được. Nếu là không thì có nghĩa là không, when the time is right, I will make it right. Mình tin rằng, nếu như có duyên, một ngày nào đó, mình sẽ gặp một người phù hợp với mình. Chuyện tình cảm âu cũng là duyên số, nếu không có duyên, dù có lấy nhau, rồi cũng bỏ thôi mà. Mình đây, cũng chưa chuẩn bị cho việc có tình cảm với một ai đó thêm một lần nữa, cũng chưa hình dung ra cuộc sống vợ chồng khi mình phải lo toan rất nhiều thứ hơn so với hiện tai.
        Thôi nào, chuyện tình cảm giờ mình chẳng còn mấy hứng thú. Mình thích làm việc hơn. Dù hiện tại vẫn chưa hình dung ra cuộc sống mình sẽ đi về đâu, mình vẫn phải làm việc đó mà. Công ty ấy đang mở rộng business và hứng thú với background của mình. Thử sức một lần cũng hay, cũng là một lĩnh vực mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm viêc. Biết đâu, làm rồi, mình lại phát hiện ra thêm một thứ mình thích trên đời này. Một anh Aussie từng một thời theo đuổi mình nói, mình hợp với việc làm sales, vì giọng nói mình đặc biệt :-). Ừ, thôi thì cứ thử tin anh một lần xem sao.
        Sống trên đời mà chẳng đam mê thứ gì thì thật nhàm chán, cuộc sống này sẽ quá uổng phí. Nhưng thích quá nhiều thứ nhiều khi cũng mệt thật. Khó mà tìm được sự cân bằng cho tất cả. Nhớ cái thời đi làm công ty cũ, nhiều khi muốn viết truyện lại sực nhớ ra bản thẩm định chưa làm xong, làm việc một lúc lại bị cuốn hút vào công việc, công việc cũng hay đấy chứ. Mình giỏi trang điểm, nhiều khi cũng muốn làm nghề tay trái, rồi cũng lại là vấn đề thời gian. Thích Chopin, muốn đọc nhiều hơn về âm nhạc của ông, không có thời gian. Cuối tuần chơi đàn được vài bản cũng phải stop để làm những việc khác. Thích thời trang, muốn đọc thêm nhiều hơn để tìm ra nhiều gout thời trang mới cho bản thân, cũng khó nữa.
        Thôi thì , cứ cố gắng thôi. Làm tốt việc hiện tại, rồi đến đâu hay đến đó vậy.

        #4
          amelie 26.08.2010 04:32:54 (permalink)
          Haizz...Hôm nay skype với mom. Tự nhiên lại làm ầm lên. Mình cũng đâu có nói gì quá đáng, mình chỉ bảo là không thích bà dì đi nói chuyện công việc với yêu iếc ngày xưa của mình cho mấy người mình chẳng liên quan, cũng có gì hay ho đâu mà nói. Tự nhiên lại làm ầm lên như thể mình là một kẻ sĩ. Ai mà chẳng là một kẻ sĩ, nhưng cái chính là mình có ý đó đâu. Mà chính mom cũng không thích mình về vn ấy chứ, không nói ra chứ mình thừa biết. Lúc nào mà chẳng muốn mình ở bên này có việc làm kiếm nhiều tiền để mom nở mày nở mặt với mấy bà cô nhiều chuyện. Chẳng lẽ về vn là một điều sỉ nhục đối với du học sinh sao? Mom thì cứ bảo làm ở đâu mà chẳng được. Nhưng thi thoảng lại nói với mình con ông này bà kia chẳng cần đi du học or đi du học về vn làm được mấy nghìn đô đấy. Ừ, nghe vậy biết vậy, mình cũng chả nói đi nói lại. Khổ cho mom có đứa con gái đi du học mà chẳng làm được cái tích sự gì, không kiếm được mấy nghìn đô để mom nở mày nở mặt. Mình cũng buồn, cũng thấy guilty lắm chứ. Nhưng mà sức mình chỉ đến thế thôi, có phải mình chây lười đâu. Mà công việc bên này cũng không phải là công việc mình thích. Đối với mình chẳng có gì chán bằng cố ép xác làm những việc mình ko thích. Về vn thì đã sao chứ, buôn chứng khoán thì đã sao, rồi cũng sẽ làm ra tiền vậy, tất nhiên không phải là ngày một ngày hai, mà cái gì chẳng cần có quá trình . Mà chắc gì lời mấy bà cô kia nói với mom là thật đâu . Trên đời này thiếu gì mấy ông bà khoái quăng bom chứ ?
          Mệt thiêt. Người đi xa thì thiếu thốn tình cảm, muốn về vn. Còn người ở vn lại chẳng mấy ai hiểu được điều đó, lại còn làm cho những người ở xa or ở xa về cảm thấy nặng nề. Có cái vụ ngày hôm nay tự nhiên cũng làm mình suy nghĩ đúng là chẳng biết có nên về vn không nữa? Ở đâu mà chẳng khổ, ở đâu mà chẳng tổn thương? Mỗi người đều là những cá thể độc lập, sự gắn bó gia đình cũng không đủ để hiểu lẫn nhau. Ừ, ngoài bản thân mình ra thì làm gì có ai hiểu được mình?
          Đang buồn thì gặp anh bác sĩ online. Chat với anh được một lúc. Anh bảo đôi khi cũng phải nghĩ đến những người xung quanh nữa em à. Ừ thì có phải em không nghĩ đến người khác đâu, em cũng cố gắng học hành rồi kiếm việc làm bên này đấy chứ. Mà sức em cũng chỉ đến thế thôi. Mấy công việc em thích lại là những công việc cạnh tranh quá cao và prefer con trai , em là nữ lại học hành làng nhàng sao địch lại nổi. Biết vậy mà em vẫn cứ apply để rồi bị rejected T_T. Ôi giời đến mức em thấy chán ngấy đến tận cổ rồi anh biết không??? Giờ chì có cái interview tuần sau làm audit thôi, một cái công việc chán như con gián, chán nhất quả đất, em nghĩ có offer thi em cũng chẳng làm T_T Nhưng thôi, vẫn sẽ chuẩn bị tốt để đi interview, phòng trường hợp về vn chán quá lại phải vác mặt sang đây.
          Nhớ lại năm trước về vn làm việc, chán chẳng muốn về nhà, ở lại ngân hàng đến 9, 10 giờ mới về. Về rồi đi ngủ, chả muốn nói chuyện với ai. Sắp tới mà về vn chắc cái cảnh đó cũng sẽ lại tái diễn mà thôi. Chưa lúc nào mình thấy tiền bạc lại ghê gớm đến vậy, nó chi phối cả tình cảm gia đình, nó làm con người ta xa cách nhau... Suy nghĩ tình cảm gia đình là chính, tiền bạc không quan trọng là suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Điều đáng mỉa mai là nhiều gia đình nghèo xơ xác nhưng họ lại chẳng tính toán gì, có rau ăn rau, có mắm ăn mắm, còn nhà mình có bao giờ thiếu tiền đâu, nhưng lại thường phải cãi nhau vì những bữa ăn, những đồng tờ tiền bạc phếch.
          Rồi mình cũng nhận ra rằng, thực ra con người ta ai cũng vậy, ít có người nào nhớ được những gì thuộc về quá khứ lắm, phần lớn đều chỉ thấy những gì đang diễn ra. Dù những năm vừa qua mình luôn cố gắng học hành, kiếm học bổng, làm viêc...tất cả những điều đó bây giờ không còn giá trị gì nữa. Bây giờ chỉ duy nhất việc mình có việc làm như thế nào, đẳng cấp có cao không, tiền lương bao nhiêu..những chuyện đó mới quan trọng đối với những người xung quanh :D :D Tất cả đã quên, có khi cũng không nghĩ tới nữa , chuyện con bé này đã phải sống lam lũ như thế nào những năm tháng ấy, đã phải tự dằn vặt, dậm chân đấm ngực hàng ngày, hàng đêm như thế nào...Bây giờ những chuyện đó còn ý nghĩa gì với họ đâu?
          Haizzz, ừ, than với anh rằng giá như có ai hiểu được mình, thông cảm được cho mình thì tốt quá...Nói với anh thế thôi, chứ không ai hiểu thì thôi, bắt người ta hiểu làm gì, nhỉ...Họ có phải là mình đâu mà hiểu. Tốt nhất nếu không muốn ai đi loan báo thông tin của mình cho những người không liên quan thì đừng để thông tin bị rò rỉ, mà đã chọn cách sống khép kín thì cũng đừng mong có ai hiểu và thông cảm. Hình như không đòi hỏi quá nhiều thì không còn là mình nữa?
          Haizzz. thôi nào, rồi sẽ lại vui thôi mà. hoặc ít nhất thì sẽ lại hết buồn thôi. Gần hết ngày rồi còn gì, mai sẽ lại là một ngày mới...chuẩn bị interview thôi :-))


          #5
            amelie 27.08.2010 05:56:39 (permalink)
            Từ hôm qua đến hôm nay vẫn muốn nghe đi nghe lại bài hát ấy. Hôm qua, chat với anh, gửi cho anh link bài này. Nhớ ngày xưa ghê, những ngày học cấp 3, chẳng phải nghĩ ngợi gì, ngoài học với yêu :P. Càng nghe càng thấy nhớ anh, nhớ những ngày ngồi bên cạnh anh dưới tán phượng, trốn học đi ăn chè, vẫn thường nhìn trộm anh trong lớp học, và có lúc cũng bắt gặp anh nhìn trộm mình. Anh có một đôi mắt đẹp và buồn, và sâu nữa. Chẳng biết bắt đầu ngày nào tháng nào năm nào, mình bỗng thấy yêu đôi mắt ấy quá.
            Dòng đời xuôi ngược, đã có quá nhiều thay đổi. Đôi khi một mình đi giữa đường phố London mùa đông buốt giá, thấy thèm bờ vai của anh biết mấy, thèm bắt gặp đôi mắt anh thêm một lần nữa, thèm được yêu anh thêm một lần nữa.
            Muốn là muốn vậy thôi, quá khứ đã qua rồi, chỉ còn là một phần của cuộc sống. Có lẽ mình là con người sống nhiều với quá khứ hơn hiện tại, thế cho nên hay nhớ nhung, hay tiếc nuối. Mảng quá khứ về anh khiến mình cảm thấy yên bình, an toàn, nhưng mà cũng phải tiến lên phía trước thôi, cũng phải lớn lên thôi. Mình đâu còn là cô học sinh cấp 3 trẻ con và luôn muốn được dỗ dành, che chở. Mình đã là người lớn rồi, mình trưởng thành rồi, đáng lẽ những khó khăn, buồn phiền không nên nói ra với những người thân mới phải, mà phải tự âm thầm giải quyết. Bấy lâu mình cứ xem họ là những người thân, mặc định họ sẽ luôn thấu hiểu, lắng nghe. Nhưng nghĩ mà xem, chẳng ai mong muốn suốt ngày phải nghe một con nhỏ than thở, kể lể :-). Sự than thở chẳng làm mình tốt hơn, chẳng ai giúp được mình, chỉ làm cuộc sống của mình và những người khác thêm nặng nề...
            Phải lớn lên thôi, và sống với hiện tại...
            ..."dường như là vẫn thế em không trở lại, mãi mãi là như thế anh không trẻ lại..."
            #6
              Talkative 29.08.2010 03:38:13 (permalink)
              hi hi  chào Amelie
              Gởi đến amelie những nụ cười làm quen
               
              Đôi lúc mình có ý định viết lại những sự việc xảy ra từ lúc sinh ra cho đến giờ, có lẽ sẽ là một câu chuyện hay, và đôi lúc mình bắt gặp những sự ngu ngơ, lãng mạn, lầm lẫn, và yêu thương trong quảng đời đã qua...
               
              Đôi lúc mình nghĩ, nếu mình sống không có tình yêu mình sẽ chết, và làm vị thần giúp đỡ những cặp tình nhân. Nhưng lúc mình thiếu tình yêu thì mình lại không chết, vì trái tim đã hóa đá mất rồi.
               
              Dù sao đi nữa, trái tim hóa đá của mình cũng bám đầy rong riêu tình yêu còn sót lại... và đang lăng tròn mơ mộng giữa trần gian.
               
              chúc amelie một ngày thật đẹp, chỉ dám chúc một ngày thôi... hí hí... những ngày còn lại chừa cho amelie có một khoảng trời mơ mộng.
               
              ...
              #7
                amelie 04.09.2010 08:05:54 (permalink)
                Cuộc đời này thật chẳng thể đoán trước được.
                Quen biết chị từ năm đầu tiên đại học. Chị học năm trên nên bán sách giáo khoa cũ cho mình. Ấn tượng đầu tiên của mình về chị là một cô gái hết sức tự tin, chị xinh kiểu cá tính, thông minh, có má lúm đồng tiền và giỏi làm người khác cười bằng cái phong cách lúc nào cũng phởn, và như trên đời này chẳng có gì phải sợ, phải lo lắng. Chị như vậy cũng chẳng có gì lạ, bởi lẽ cuộc đời dường như đã thiên vị chị quá nhiều. Sinh ra trong gia đình trí thức, thừa hưởng cái gene thông minh của ông bố giáo sư, tuy học giỏi nhưng phải nói rằng những người giỏi như chị và hơn chị không ít, mà con đường chị đi luôn như trải đầy hoa, mọi việc đều dễ dàng trôi chảy, những cái mà những người giỏi hơn chị phải trầy trật cũng không có, nhưng chị lại có được mà chẳng cần bỏ bao nhiêu công sức. Đã nhiều khi mình nghĩ, cuộc đời này thật bất công...Phải, đã không ít lần mình thầm ganh tị với chị...học tốt, người yêu tốt, chồng tốt, công việc tốt, nhà lại giàu...còn gì để phàn nàn nữa...
                Vậy mà hôm nay nghe chuyện của chị, mình thấy sững sờ quá đỗi...Chồng chị là một người đàn ông tốt, học thức, đẹp trai, giàu có, hai người yêu nhau rất lâu, và phải nói là một cặp trời sinh mới phải...Chị lấy chồng năm 24 tuổi, cái tuổi mà đối với những đứa con gái học ở nước ngoài như mình và chị thì quá là sớm. Hôm ấy chị chỉ nói với mình, "học xong rồi, có việc làm rồi, có người yêu rồi, không lấy chồng thì làm cái gì nữa hả em..." rồi cười khanh khách. Những tưởng con đường của chị chỉ toàn hoa hồng, hoa hồng đỏ trải cho đến tận cuối con đường...vậy mà, bây giờ tất cả như đã gãy vụn, hoa hồng đỏ đâu chẳng thấy, con đường chị đi giờ đây chỉ còn gai là gai, gai của những cành hồng trụi lá...
                Xin lỗi chị, xin lỗi chị nhé...
                Đáng lẽ ra em không nên ganh tị với chị, hay bất kì ai khác...
                Đáng lẽ ra em nên hiểu chẳng ai và chẳng gì trên đời này là hoàn hảo. Được cái này thì sẽ phải mất cái kia thôi mà, biết là thế nhưng vẫn luôn ganh tị và ngưỡng mộ những con người với bề ngoài hoàn hảo...Ừ, có ai mà hoàn hảo chứ, có điều là cái phần không hoàn hảo của họ thì họ đã giấu đi đâu mất rồi. Hoặc cũng có khi, phần đời của họ cho đến hôm nay là hoàn hảo, nhưng ai biết được ngày mai cuộc sống sẽ ra sao...
                Và đáng lẽ ra em phải tự hài lòng với những gì mình có. Cuộc sống của em cho đến hôm nay không phải đã tốt lắm sao, một cuộc sống mà bao người mơ ước cũng không có. Vậy mà đã có rất nhiều lúc em cảm thấy như thế giới này sụp đổ, cảm thấy đau khổ, cô đơn, hèn nhát...khi đã bước qua rồi, nghĩ lại, những trở ngại đó chẳng là gì cả. Đời người lúc buồn lúc vui, hết buồn thì lại vui, hết vui sẽ có những thử thách. Dù buồn hay vui, dù hạnh phúc hay bất hạnh, thì mình cũng phải đón nhận như một phần không hoàn hảo của cuộc sống. Nếu như cuộc đời lúc nào cũng suôn sẻ, thì còn gì thú vị nữa, có phải không?
                Dù ở Anh hay VN, dù làm việc ở đâu, mình cũng sẽ luôn tự tin và vui vẻ. Mình sẽ chăm chỉ làm việc và học tập, hòa nhã với mọi người. Khi mình vui, những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Hy vọng là vậy


                #8
                  PjetThu_ThojGjan 04.09.2010 12:22:50 (permalink)
                  mình..........mơ thấy....thấy một con đường trải đầy nắng.........một con đường dài thật dài......trên con đường đó thấp thoáng....bóng dáng .....bóng dáng một cậu bé với chiếc áo vàng bay trong gió....có người nói..........cuối con đường mình đi là hạnh phúc......mình không tin họ.......nhưng tại sao mình vẫn cứ bước............rễ gì có được một mục đích để sống......mình bước tiếp..........mình thấy lạnh..........mưa lúc nào nhỉ......mình cũng chẳng biết nữa ....đi bên mình còn có mưa..... con đường dài và gập ghềnh nhất là con đường đi từ bóng tối ra ánh sáng........phải mất bao lâu cậu bé mới vượt qua được con đường đó.......mình muốn khoảng cách giữa chúng ngắn lại......không gập nghềnh như trước nữa mà ngược lại con đường đó bằng phẳng hơn...........đó là con đường đi từ ánh sáng trở lại bóng tối............chẳng phải con đường đó không cần bước mình cũng sẽ đến sao..............mình tiến lại gần........gần thêm chút nữa mình ngồi đó......1....2.....3...rùi...4...rùi 5....mình đếm thời gian cùng bạn...........
                  #9
                    trucly 07.09.2010 20:16:29 (permalink)
                    Chúc amelie 1 buổi tối vui............!
                    #10
                      Mùa Thu 07.09.2010 22:41:28 (permalink)
                      Đọc những dòng nhật ký "Mong về một chốn bình yên "chợt mình thở dài lo lắng. Tuổi trẻ các bạn thật khổ quá, theo sự khổ mà cá nhân mình cảm nhận . Khổ vì sống theo những hoài bão ước mơ của gia đình . Những đam mê của bạn là viết văn, nhưng bạn lại đang cố nương theo nhiều yếu tố, chủ yếu là yếu tố gia đình, kinh tế, bằng cấp, công việc và người yêu ....tất cả đang dần tạo cho bạn áp lực .Hãy bình tĩnh và chín chắn suy nghĩ cho bản thân, để không phạm sai lầm khi bị "sì trét ", mình cảm thấy thương cho hoàn cảnh của bạn .Sống không phải vì bản thân , mà bạn đang sống vì kinh tế gia đình về những hư danh .
                      Nếu gia đình khó khăn thì chẳng cần phải bàn, nhưng gia đình bạn thuộc hàng khá giả nên đó lại là chuyện khác.
                      Theo mình, bạn nên lên kế hoạch cho những bước tiếp theo, những bước phù hợp với khả năng và năng lực, sự yêu thích của bạn nhất. Đừng ôm đồm thích nhiều thứ quá, hãy tư tin, vui vẻ đi trên con đường mà bạn chọn. Mình thật sự đồng cảm những dòng trải nghiệm của bạn, bạn hãy viết để giải tỏa những suy nghĩ đi, sẽ rất hiệu quả đó.
                      Chính vì bạn chưa hài lòng với bản thân, luôn so sánh với những điều mà bạn muốn vươn tới, nên bạn luôn cảm giác bất an, luôn không thấy hạnh phúc. Rất mong bạn nhận ra giá trị của hạnh phúc để tâm hồn bạn thanh thản, bình an.
                      Nếu cảm thấy thích khi trở về Việt Nam, bạn hãy bay về nơi bình yên này, đừng suy nghĩ nhiều về tiền bạc . Thật sự tiền bạc chỉ là phương tiện, nhưng nó không phải là tất cả để tạo ra niềm vui và hạnh phúc.Vậy nha, chúc bạn tìm được niềm vui và hạnh phúc cho chính bản thân mình, chốn bình yên chẳng ở đâu xa, chốn bình yên nằm ngay chính trong tâm hồn bạn, trong suy nghĩ của bạn đó .....Mong bạn bình an.
                      MT

                      #11
                        amelie 11.09.2010 05:54:18 (permalink)
                        Đêm qua mình nằm mơ thấy anh, chẳng biết là một giấc mơ đẹp hay không đẹp 
                        Có lẽ phải nói là giữa mình với anh chẳng liên quan gì với nhau, à không, có chút ít chứ nhỉ, anh là thầy của mình mà
                        Tháng 10 năm ngoái, lúc hoa mày hoa mặt vì cái danh sách các môn học tự chọn dài dằng dặc, cách duy nhất để chọn được môn phù hợp nhất là đi tiết đầu tiên...mình cũng chen chúc trong cái đám lố nhố mấy bạn Tây cao to ấy để vào giảng đường của anh. Và như vậy, mình đã quyết định học môn này chỉ sau 5 phút đầu tiên nghe anh nói , chủ yếu vì thấy giáo đẹp trai hơn là vì nó thú vi... thật đáng xấu hổ nhỉ..
                        Anh có nhiều thứ khác những giáo viên khác trong trường. Ai cũng mặc định đối với sinh viên cao học thì cần có sự linh động vì họ đều là những người trưởng thành hết cả rồi...còn anh thì không, anh xem bọn chúng mình như con nít, mặc dù nhìn mặt anh mình nghĩ cũng chưa đến 30 nữa là Anh nghiêm túc...đến mức nghiêm trọng trong tất cả mọi viêc...Bọn sv thì phàn  nàn về anh vì anh quá nguyên tắc, lúc nào cũng 1 là 1 còn 2 là 2 , nhưng cũng chẳng sao, mình thấy điều đó khiến anh thật đáng yêu trong mắt một con nhỏ vốn sống không tuân theo nguyên tắc nào như mình
                        Bọn sv phàn nàn vì anh nói quá nhanh, vì notes của anh toàn những công thức toán loạn xạ khó hiểu, trình bày không logic...nhưng chẳng sao, vì mình hiểu hết những điều anh nói và anh vết mà
                        Chằc anh chẳng nhớ có một con nhỏ luôn luôn đến thật sớm xí bàn đầu tiên để được nghe anh giảng va...ngắm anh...Mình thích nhất khi nhìn anh đi qua đi lại trên giảng đường, trong bộ vest rất stylish...anh không phải là một người giản dị như hầu hết những thầy giáo khác, anh xa cách, anh mang phong thái của một quý tộc.
                        Phòng của anh cũng gọn gàng ngăn nắp một cách đáng sơ...nhớ lại mấy lần mình vào phòng của ông giáo khoa mình, phải nói là một mớ hỗn độn sách vở giấy tờ loạn xà ngầu lết từ dưới đất leo lên trên bàn rồi đến trên kệ, đến nỗi có lần mình phải hỏi ông ấy có cần mình giúp dọn phòng không nữa...2 thế giới đúng là khác nhau 1 trời 1 vực, và thế giới của anh là một thế giới hư hư thực thực, không biết bởi mùi nước hoa thoang thoảng của anh, hay vì mình đã say anh rồi...nhưng cũng nhờ lần ấy đến hỏi bài anh, mình mới biết thực ra anh rất tốt, rất hiền, và rất khiêm tốn nữa, chắc tại vì sợ bị bọn sv chúng mình bắt nạt vì còn trẻ quá mà "dám" làm thầy cho nên lúc nào anh cũng phải lên gân ấy mà
                        Anh chẳng mấy khi cười, nhưng mỗi khi anh cười, tim mình không loạn nhịp, chỉ thấy đau nhói mà thôi. Sao thế nhỉ ...
                        London những ngày đầu hè còn lành lạnh. Nụ cười của anh long lanh trong nắng ấm áp và ngọt ngào như mật ong trộn đường. Có anh, nắng vàng hơn, trời cao hơn, lá trên cành thêm xanh, hoa ven đường thêm rực rỡ...và có một con nhỏ lững thững phía sau anh cả buổi chiều trên sân trường, ngắm cái dáng cao cao, và những giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng áo...
                        "Chuyện tình" của mình và anh có lẽ đến đây thôi nhỉ, nó cũng kết thúc vào cái ngày mình nhận bằng. Mình cũng ko quay lại trường nữa mà, và cũng sẽ không gặp anh nữa. Không phải vì anh là tiến sĩ, mình chỉ là thạc sĩ, không phải vì anh từ Harvard...hay vì bất kỳ điều gì về sự chênh lệch... chỉ vì mình không dám nói, vì cái quan niệm con gái không thể tỏ tình . nếu hồi ấy mình nói ra, biết đâu chuyện đã khác Haizz, những con người hèn nhát như mình luôn phải hối tiếc, rồi suốt ngày giá như, nếu như..chán thật.
                        Từ ngày tốt nghiệp, mình không còn quay lại nơi đó nữa, cũng không còn nghĩ về anh nhiều. Chuyện cũng qua rồi và cũng chẳng đi đến đâu, nghĩ lại làm gì cho buồn nhỉ...có chăng chỉ là thảng hoặc lướt web, tình cờ đọc bài viết của anh trên mấy tờ tạp chí kinh tế dày đặc chữ nghĩa, rồi lại nhớ nhung thẫn thờ mất cả ngày...hoặc như hôm qua, bỗng dưng mơ thấy anh, mơ ôm lấy anh từ phía sau lưng và thấy thật ấm áp ngay cả trong giấc ngủ...tỉnh dậy mong được chạm vào anh dù chỉ một lần, được thêm một lần lững thững theo anh trong sân trường...hết hè rồi, chắc không còn nhìn thấy những giọt mồ hôi trên lưng áo anh nữa...nhưng cũng chẳng sao , giờ này mùa thu, cùng anh ngắm lá vàng bay... thế cũng không tệ mà, nhỉ...
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 06:03:11 bởi amelie >
                        #12
                          amelie 20.09.2010 08:46:14 (permalink)
                          " - A lô, anh đang ở đâu đó? Em nấu cơm xong rồi nè, sao không về ăn cơm?
                          -...hm...anh đang bận bàn chuyện làm ăn lớn với mấy thằng bạn em à, làm ăn lớn lắm, chắc tối nay anh không về được đâu... - vừa ấn nút off trên chiếc cell, anh chàng vừa kịp rút 2 tấm vé xem phim ve vẩy trước mặt cô bồ nhí.
                          Cô chủ nhà chép miệng, "mày thấy chưa, cuộc đời này chỉ là những màn kịch, và mỗi người là một diễn viên, chỉ có điều là ai diễn giỏi, ai diễn dở mà thôi".
                          Ngẫm lại cũng thấy đúng. Cũng nhiều lúc thấy hận người vì những lừa lọc dối trá mà họ đối với mình. Nhưng thử tự hỏi mình một câu, có dám nhìn thẳng vào gương và nói rằng từ khi sinh ra tới giờ mình chưa bao giờ "diễn" không? Nếu cuộc đời này chỉ là một màn kịch, thì có lẽ mình là một diễn viên vô cùng tích cực. Mình đã diễn, và diễn nhiều là đằng khác. Đôi lúc cái sự "diễn" nó không xuất phát từ ác tâm, mà vì ảo tưởng của chính mình. Đó là những lúc mình hình như đã sống với cái nhân vật chính hoàn hảo trong cuốn tiểu thuyết mình viết, mình là anh ta, mình suy nghĩ như anh ta, mình cư xử như anh ta, trong khi anh ta lại chính la "đứa con tinh thần" của mình. Muốn thoát ra mà không thoát được...cũng buồn cười nhỉ. Nhưng tiếc là mình chưa thông qua trường sân khấu điện ảnh, kinh nghiệm lại còn non kém, nên diễn hoài rồi cũng có lúc phải làm rơi cái mặt nạ mà. Cuối cùng thì mình vẫn chỉ là mình mà thôi...con người thánh thiện đâu chẳng thấy, còn lại vẫn chỉ là những toan tính ích kỉ quá đời thường...
                          Như Bình trong cuốn tiểu thuyết "Dòng sông ly biệt" đã nói rằng, nàng muốn hiểu người nhưng không cần người hiểu lại, yêu người và cũng không cần người phải đáp trả. Đã một thời ngưỡng mộ sự thánh thiện của nàng, mình không hiểu được tại sao nàng có thể tha thứ, và chôn sâu những đau khổ, uất ức tận trong tim, để vẫn mỉm cười trước hạnh phúc của Thư Hoàn Và Y Bình. Nếu là mình, có lẽ mình sẽ dằn vặt, sống một cuộc sống cô đơn và bất hạnh để Thư Hoàn mãi mãi không thể tha thứ cho anh ta, vì đã bỏ nàng trong ngày đám cưới để chạy theo Y Bình...Mình hẹp hòi quá phải không. Bởi vậy, mình mới là mình, và Như Bình là Như Bình. Mình không thể là Như Bình, cũng không thể là một người thánh thiện.
                          Diễm Vân trong "Bến Thượng Hải" lại nói, làm một người tầm thường thực ra có gì là xấu? Ngày ba bữa , sống hạnh phúc bên một người tầm thường, ăn được, ngủ được, chẳng phải lo lắng gì, đó mới là cuộc sống thần tiên. Tại sao cứ luôn phải là người hoàn hảo, là người dẫn đầu thì mới thỏa chí?
                          ...
                          Cố lao theo những mục tiêu phấn đấu mỗi ngày một nhiều...
                          Và một ngày nọ thấy mệt mỏi vì lòng tham vô đáy của bản thân...lời Diễm Vân cho mình chút khoảnh khắc tĩnh lại...
                          Hôm nay, chắc xin nghỉ phép, không đến phim trường một ngày, nhỉ...
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2010 08:50:38 bởi amelie >
                          #13
                            amelie 23.09.2010 09:42:28 (permalink)
                            Mấy hôm rồi trái gió trở trời, mình cũng ốm liệt giường liệt chiếu . Càng ngày càng thấy sức khoẻ của mình giảm sút rõ rệt . Thời ở vn ngày nào cũng thức học đến 2, 3 giờ sáng mà chẳng hề hấn gì, sang đến bên này, mấy đợt thi thức trắng mấy ngày cũng chịu được, chứ bây giờ có cho vàng mình cũng chẳng dám nhận vì mình biết trước là sẽ không được . Bây giờ á, cứ phải căng thẳng một chút là đau hết cả đầu, uống thuốc nhức đầu nhiều đến nỗi lờn thuốc luôn rồi. Sau này có mà phải thi cái gì thì mình sẽ phai chuẩn bị từ rất sớm, để không bao giờ xảy ra cái trò thức đêm học thi như thời xưa nữa . Cũng ít cảm sốt nhưng đã cảm thì đau nhức hết cả người. Rồi cũng tại ngày xưa ham mang vác đồ nặng trong một thời gian dài, thêm vào cái khoản mê giày cao gót, nên bây giờ cứ đi bộ một lúc là cái lưng đau như muốn gãy.
                            Một cuộc chiến khá là cam go vừa mới kết thúc .  May mắn rằng trong trận chiến này thì phần thắng đã thuộc về mình , làm cho mình cũng phần nào đó khôi phục lại sự tự tin vào bản thân và niềm tin nói chung, cái mà bấy lâu nay mình đã đánh mất. Đi thi với tâm trạng không mấy áp lực, cuối cùng mình làm cũng khá tốt. Khi nghe tin tốt, mình vui nhưng cũng không thấy gì đặc biệt lắm, có lẽ cũng cảm giác được kết quả sẽ như vây. Mình vui không phải vì mình đạt được nó, mà vui vì mình thấy mình đã tốt hơn hẳn mình cách đây một năm. Với cùng một kì thi như vậy, một câu hỏi như vậy, nhưng nếu là mình của một năm trở về trước, chắc chắn mình sẽ không thể có được những câu trả lời sâu sắc như hôm nay.
                            Giờ thì mình bắt đầu thấy, những lời nói của thầy bói thật ứng nghiệm. Những gì đang diễn ra giống ông ta nói quá. Ông ta nói đúng quá khứ của mình, và bây giờ là hiện tại. Nếu như tương lai của mình cũng như ông ta nói thì tốt quá, vì nó cũng khá là sáng láng, hì hì... xem nào, học đến mấy cái bằng, tiền tài danh vọng, chồng đẹp trai có chức có quyền hè hè... tiền tài danh vọng thì ok, còn chồng thì mình cũng chẳng mong mỏi gì có được cái đẹp trai hay chức quyền...chỉ cần nhìn cũng được một chút , quan trọng hơn là thương mình và là một người tốt, thông minh và yêu công việc là ok rùi , hì hì, mình chẳng cần chồng phải giàu đâu, mình cũng chẳng phải là một người giàu gì, chỉ cần chồng cũng yêu công việc như mình, cả hai từ từ sẽ cùng nhau dành dụm xây dựng nên cơ nghiệp mà
                            Thứ ba tuần sau bay rồi. Đã thử xếp vali, cũng chẳng mang nhiều đồ về. Một năm trôi qua nhanh thật. Sẽ làm ở vn một thời gian ngắn trước khi quay lại đây làm luôn. Mọi việc hiện tại có vẻ diễn ra khá suôn sẻ, hy vọng cái suôn sẻ này sẽ còn tiếp tục nữa . Dù sao đi nữa, vượt qua một thử thách nào đó, hay là thất bại, cũng chỉ đơn giản là một sự khởi đầu mới. Tất cả vẫn còn ở phía trước, và mình sẽ luôn cố gắng mỗi ngày.

                            #14
                              amelie 05.10.2010 09:51:52 (permalink)
                              Về vn được gần tuần rồi.
                              Đúng là chẳng có nơi đâu như nhà của mình. Thênh thang trên đường phố London, thoải thoải mái mái trong căn phòng rộng ở London cũng không thể bằng cảm giác bình yên khi ngủ trong căn phòng chật với thằng em ở nhà, cưỡi xe máy tự do trên những con được nhỏ hẹp đầy lô cốt và khói bụi .
                              Còn nhớ ngày xưa mình quyết tâm phải đi du học, vì yêu thích cuộc sống độc lập, mình thích sống một mình, tự quyết định tất cả. Những ngày tháng đầu tiên, mình chưa một lần khóc vì nhớ nhà. Cả vài năm sau đó, nỗi nhớ nhà dường như chỉ ở đâu đó một góc trong trái tim, nó chẳng bao giờ là cái làm mình đau khổ, buồn bã. Người ta nói vương quốc sương mù giá lạnh, mà mình có thấy lạnh đâu, mình vẫn chỉ mặc cái áo thun và áo khoác ngoài đi học...Vậy mà mỗi một năm trôi qua, mình có cảm giác hình như nước Anh lại lạnh thêm một chút, nghĩ cũng thật lạ, đúng ra thì phải ấm lên mới đúng, global warming mà...Có nhiều lúc thấy nhớ nhà lắm, muốn được ôm mẹ một cái, muốn được ngồi cạnh hai thằng em, muốn được bế con cháu dù chỉ một lần mà không được...Những giấc mơ của mình không có mặt những con người mình gặp hằng ngày ở đất nước ấy, chỉ có gia đình và những bạn bè cũ thời còn ở vn.
                              Ngồi trong căn phòng ở vn, nghe những bài hát mình thích bằng dàn loa xịn, thật là tuyệt. Vừa nghe nhạc vừa nghĩ đến những điều vừa xảy ra hôm qua...thấy nhẹ nhàng sao đó...
                              Người nhà bị ốm, anh học trò cũ của mẹ đến khám bệnh cho dì. Lúc ấy mình đang ngồi trên chiếc xích đu với thằng em. Dưới cái ánh sáng tờ mờ của chiếc đèn trên sân, mình vẫn nhận ra đôi mắt và nụ cười của anh thật là hiền. Anh cùng mình và mẹ đưa dì vào bệnh viện, suốt thời gian đó, mình thấy anh chạy ngược chạy xuôi như thể lo lắng cho người nhà của mình. Chẳng biết có phải bác sĩ nào cũng như anh không nhỉ?
                              Lúc chờ anh đi làm xét nghiệm máu, mẹ mới kể, ngày xưa anh học giỏi lắm, chữ đẹp, ngoan ngoãn, nhưng tính tình lại nhút nhát, nên đến giờ vẫn... phòng không nhà trống . Mình chẳng nghĩ gì, nhưng mà đúng là trông anh hiền thật, ăn nói lại nhẹ nhàng lịch sự, nhưng không phải kiểu màu mè nịnh nọt như mấy chàng choai choai trạc tuổi mình. Lúc chờ dì truyền thuốc, anh và mình cũng nói chuyện được một lúc. Mình thấy anh hiền nhưng thật cởi mở, anh kể chuyện lần anh được bệnh viện cho đi học nước ngoài, về chuyện bệnh viện ta, bệnh viện tây...cái đề tài đó làm mình và anh cười thật nhiều, vì phát hiện ra những gì anh thấy ở nước anh học cũng có nhiều cái giống nước Anh.  Nghĩ cũng thấy khó hiểu, anh học thức, có địa vị, lại tốt, nói chuyện duyên, đúng ra phải nhiều cô theo chứ nhỉ ...mà thôi, nghĩ ngợi làm gì nhiều cho mệt
                              ...Sáng...anh gọi cho mình hỏi tình hình của dì, tự nhiên thích nghe giọng anh, nhẹ nhàng thoang thoảng , muốn anh gọi lại ghê hihihihi.
                              Hm, thỉnh thoảng cũng phải cho phép mình xao xuyến tí chứ nhỉ, cho cuộc sống vui thêm chút, cho mình lại lãng mạn như cái thời cách đây gần chục năm...Thế mới thấy, trên đời này còn nhiều người tốt lắm, và cũng còn nhiều người hợp tính mình, vậy mà thảng hoặc mình cũng cứ suy nghĩ, chẳng lẽ cả đời này chẳng thể tìm được một người tâm đầu ý hợp sao...Con người có duyên có số cả, nếu không gặp tức là sẽ không gặp, nếu gặp thì dù thế nào cũng sẽ gặp thôi, không sớm thì muộn...việc gì phải lo lắng nhỉ...cứ để cuộc sống trôi theo dòng nước, thuận theo ý trời vậy...
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9