Đôi khi mình cảm thấy ganh tị với một số người, những người hiểu rõ họ đang làm gì, họ thích điều gì và người họ thực sự yêu là ai.
Mình biết nói ra những điều này thật đáng xấu hổ, còn nhiều người trên thế gian này đang phải sống cảnh mành trời chiếu đất, khi cuộc sống của họ có thể đếm từng ngày, nay còn đây nhưng biết đâu ngày mai. So với họ, mình quá sung sướng, may mắn hơn gấp trăm ngàn lần, vậy mà mình đang ngồi đây than thở những chuyện không đâu. Vấn đề của mình nằm ở chỗ mình thích quá nhiều thứ, và đến một ngày, chính mình cũng không hiểu mình thực sự muốn làm gì, mình không hiểu mình muốn trở thành một người thế nào về sau, mục tiêu của mình là đâu. Mình cảm thấy đau khổ khi càng ngày mình càng không hiểu được bản thân và những giấc mơ của chính mình.
Khi còn nhỏ, mình mơ ước sau này lớn lên sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa cứu chữa cho nhiều người. Người tình năm xưa của mình đã vì mơ ước đó của mình mà đã học y, và cuối cùng học rất giỏi.
Rồi mình đi du hoc. Mình đã chọn một ngành thời thượng để học đại học và cao hoc. Mình đã làm cho một công ty khá ok và có mức lương cũng khá ok. Công việc khá hay ho, mình làm tốt và được đánh giá cao, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Những môn học mình chọn học đều hay, nhưng mình dần dần cảm thấy mệt mỏi khi học chúng. Ban đầu mình nghĩ vì sức khoẻ mình không được tốt. Thực ra, đó chỉ là một phần nào đó. Tại sao mình có thể ngồi sáng tác văn chương hết ngày này sang ngày khác, không ăn không ngủ, mình vẫn thấy hứng thú, trong khi ngồi học vài tiếng đồng hồ cũng đủ khiến mình kiệt quệ? Mình tự hỏi chính mình cái câu tại sao ấy không biết bao nhiêu lần. Có phải mình đã chọn nhầm đường rồi không. Cũng không phải, vì mình cũng thích chứ đâu phải không thích. Nhưng cái thích đó nó không nhiều đến mức mình có thể sống chết vì nó, nếu không làm nó thì mình không thể chịu nổi. Mình có thể sống nếu không học tài chính, nhưng mình không thể sống nếu không viết văn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đã có một lần mình trộm nghĩ, hay là về vn thi lại đại học Y? Khi nói chuyện với người yêu xưa, mình cảm thấy vui. Mình thích nhìn vào đôi mắt anh mỗi khi anh kể chuyện học của anh, những ngày anh trực đêm trong bệnh viện, những khi anh bị bác sĩ giáo sư mắng vì cầm kéo sai cách trong phòng mổ. Anh thật hợp với chiếc blouse trắng quá, và anh cũng nói, mình mà mặc blouse trắng thì trông cũng sẽ đẹp lắm. Thôi thì, giấc mơ một thời mình đã xếp ngay ngắn và để lại đó, cũng như anh và một mảng quá khứ mình đã bỏ lại sau lưng.
Mình thích viết văn, mình mong muốn một ngày nào đó có thể xuất bản cuốn tiểu thuyết của mình và được yêu thích, mình còn muốn nó có thể được chuyển thành phim. Nhưng rồi mình nhận ra mình đã quá tham vọng rồi, ngoài kia còn biết bao nhà văn VIP, kinh nghiệm đầy minh. Mình là ai chứ?
Đôi khi có một ranh giới rất mỏng manh giữa sự biết lượng sức mình và sự hèn nhát. Giờ đây mình đang đứng ở phía bên nào của cái ranh giới đó?
Cuối cùng thì mình là ai giữa cuộc đời này. Mình không bao giờ muốn là một con người mờ nhạt. Nhưng con đường nào mới là con đường dành cho ta đây?
Ta muốn làm tài chính, ta muốn làm bác sĩ, ta muốn làm nhà văn. Nếu như ta có phép phân thân để có thể làm tất cả những công việc đó cùng một lúc .
Sau bao nhiêu năm, anh người yêu bác sĩ vẫn ở đó. Đã một thời yêu, điên loạn, đau khổ, dằn vặt...sau bao năm và trải qua nhiều cuộc tình, người còn lại ở đó vẫn là anh. Nhưng biết làm sao đây, tình yêu của mình dành cho anh đã không còn nữa. Bây giờ anh và mình đã tốt hơn xưa rất nhiều, không còn trẻ con sốc nổi nữa, và biết thông cảm cho nhau nhiều hơn. Anh tốt, giỏi, thật, thương mình, đúng ra chẳng có gì để phàn nàn. Hôm nay cô chủ nhà nói, thế sao không lấy nó đi? Ừ, thì nhắm mắt tặc lưỡi thì ai mà chẳng làm đươc. Là một người tình, một người chồng, anh cũng được mà, anh cũng sẽ làm tốt như việc học y và trở thành một bác sĩ giỏi vậy. Nhưng mình không thích mỗi lần nghĩ đến anh, là phải thêm cái chữ "cũng" ấy. Không, người mình chọn, mình sẽ không dùng chữ "cũng" một cách thường xuyên như vậy được. Nếu là không thì có nghĩa là không, when the time is right, I will make it right. Mình tin rằng, nếu như có duyên, một ngày nào đó, mình sẽ gặp một người phù hợp với mình. Chuyện tình cảm âu cũng là duyên số, nếu không có duyên, dù có lấy nhau, rồi cũng bỏ thôi mà. Mình đây, cũng chưa chuẩn bị cho việc có tình cảm với một ai đó thêm một lần nữa, cũng chưa hình dung ra cuộc sống vợ chồng khi mình phải lo toan rất nhiều thứ hơn so với hiện tai.
Thôi nào, chuyện tình cảm giờ mình chẳng còn mấy hứng thú. Mình thích làm việc hơn. Dù hiện tại vẫn chưa hình dung ra cuộc sống mình sẽ đi về đâu, mình vẫn phải làm việc đó mà. Công ty ấy đang mở rộng business và hứng thú với background của mình. Thử sức một lần cũng hay, cũng là một lĩnh vực mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm viêc. Biết đâu, làm rồi, mình lại phát hiện ra thêm một thứ mình thích trên đời này. Một anh Aussie từng một thời theo đuổi mình nói, mình hợp với việc làm sales, vì giọng nói mình đặc biệt :-). Ừ, thôi thì cứ thử tin anh một lần xem sao.
Sống trên đời mà chẳng đam mê thứ gì thì thật nhàm chán, cuộc sống này sẽ quá uổng phí. Nhưng thích quá nhiều thứ nhiều khi cũng mệt thật. Khó mà tìm được sự cân bằng cho tất cả. Nhớ cái thời đi làm công ty cũ, nhiều khi muốn viết truyện lại sực nhớ ra bản thẩm định chưa làm xong, làm việc một lúc lại bị cuốn hút vào công việc, công việc cũng hay đấy chứ. Mình giỏi trang điểm, nhiều khi cũng muốn làm nghề tay trái, rồi cũng lại là vấn đề thời gian. Thích Chopin, muốn đọc nhiều hơn về âm nhạc của ông, không có thời gian. Cuối tuần chơi đàn được vài bản cũng phải stop để làm những việc khác. Thích thời trang, muốn đọc thêm nhiều hơn để tìm ra nhiều gout thời trang mới cho bản thân, cũng khó nữa.
Thôi thì , cứ cố gắng thôi. Làm tốt việc hiện tại, rồi đến đâu hay đến đó vậy.