Là một con người mạnh mẽ nhưng hôm nay mình khóc thật nhiều. Đã lâu lắm rồi nhỉ. Có hèn nhát không khi cái lý do là vì thất bại, vấp váp mà đối với nhiều người đó chỉ là "chuyện nhỏ". Đã từng là một người thành công, nhưng những năm gần đây mình chỉ toàn thấy thất bại nối tiếp thất bại, thất vọng nối tiếp tuyệt vọng. Biết bao giờ cái vòng tròn luẩn quẩn này sẽ kết thúc.
Cố gắng nỗ lực để làm gì, và làm một người tốt để làm gì, để đổi lại thành quả chỉ là những con số 0 lạnh lùng, để đổi lại là những người bạn đã sẵn sàng phủi áo, giũ bỏ mình khi họ thấy mình không còn giá trị lợi dụng.
Mình đã luôn tự động viên mình phải mạnh mẽ và tiếp tục cố gắng, mình luôn mong muốn mình sẽ là một người thành công và thực tế mình đã làm hết sức để bản thân tốt lên mỗi ngày. Có phải vì mình thực sự không có tài khộng, chắc vậy, không thể mãi mãi đổ lỗi cho kém may mắn đươc.
Biết bao giờ mình mới có thể tìm kiếm được niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống, vào con người, biết bao giờ mình có thể tìm được một người bạn tốt, đến với mình chỉ đơn giản vì sự quý mến đơn thuần của một người ban.
Niềm tin, mình cần có nó, nhưng sao nó xa vời quá.
Có những ngày như hôm nay, bỗng nhiên muốn tìm một cái forum nào đó, nơi có những con người hoàn toàn mới chẳng biết mặt mũi mình ra sao...như thế mình cảm thấy an toàn. không còn phải lo lắng những con người chỉ biết soi mói cuộc đời người khác ở xung quanh mình đây nữa.
Muốn từ bỏ nơi này để về việt nam. Nhưng như thế có phải là đang trốn chạy không, có phải là hèn nhát không, trong khi đáng lẽ ra mình phải tiếp tục chiến đấu ở bên này.
Dù không muốn cũng phải tự thú, tôi thật cô độc.