Đã không viết nhật kí một khỏang thời gian rồi nhỉ.
Khi sống một mình, đối mặt với nỗi cô đơn gần như 24 giờ một ngày, nhu cầu viết lách của mình khá là cao. Việc không có một người lắng nghe luôn là cái lý do và động lực muốn trút bỏ, dù là nhật ký hay truyện thơ thì cũng vậy, chỉ cần trút được một phần nhỏ nhoi những nỗi buồn trong lòng cũng là tốt rồi.
Về VN, có thời gian đọc nhiều sách hay, suy nghĩ về nhiều chuyện, gặp gỡ một số người, cũng rút ra một số thứ, cũng xao xuyến bởi một người...nhưng dường như tất cả những thứ đó cũng chưa đủ khiến mình ngồi xuống và viết một cách nghiêm túc. Cảm xúc mất đâu rồi? Hay nó vẫn ở đây nhưng chỉ tạm thời bị niềm hạnh phúc và sự vui vẻ khi được sống bên người thân, cười đùa cùng thằng em một cách thỏai mái lấn át, và dần dần làm cho mình cảm thấy lười suy nghĩ, lười viết ra những gì hơn tháng nay mình cảm nhận.
Mình là một người cực thích đi xem bói. Ngay cả khi đã xem rồi, mình luôn muốn tìm một người khác để xem xem hai người nói có giống nhau không. Mẹ bảo tính mình đa nghi từ nhỏ, lúc nào cũng hỏi một câu đền hai, ba lần như không bao giờ tin tưởng câu trả lời đầu tiên là duy nhất. Nhà mình chẳng ai thích xem bói, cho là mê tín. Gia đình, bạn bè, cả ông bà chủ nhà bên kia cũng ngạc nhiên vì có một kẻ cuồng tín xem bói như mình...ai cũng nói rằng, học hành thế mà mê tín quá vậy. Nhưng mà mình vẫn thích. Những người không tự tin vào khả năng làm chủ số phận như mình vẫn làm vậy mà...
Muốn xem chuyện công việc sau này sẽ thế nào, có thuận lợi không, mình sẽ giàu không?
Muốn xem tình duyên. Có chồng không
anh ta có tốt không, có yêu mình thật lòng không...
Mình không tự tin vào công việc và cả chuyện tình cảm nữa.
Vế công việc, mình vốn không phải là đứa thông minh nhanh nhạy, mình cũng không giỏi, sức khoẻ cũng có giới hạn, chẳng biết rồi sau này mình sẽ xoay sở như thế nào. Không biết mình sẽ đối mặt với sự cạnh tranh, sự vùi dập nơi công sở, nơi thương trường thế nào nữa. Mình sẽ là người có địa vị xã hội không? Mình có thành công không, có làm ra nhiều tiền không? Chuyện công việc luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của mình. Và không biết đến bao giờ cái nỗi ám ảnh này mới vơi bớt và tan biến đi, để mình có thể sống một cuộc sống thanh thản...
Mình là một người chẳng có gì thú vị. Mình nhan sắc trung bình, học cũng bình thường, chẳng thông minh lắm, không chơi thể thao, thích đọc sách nhưng cũng không phải là một big reader, thích việt truyện nhưng cũng không đủ trình xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay, biết nấu một số món căn bản đủ để sống sót và không thể gọi là một người "đảm", không đến nỗi không biết vẽ nhưng cũng không thể gọi là có năng khiếu về hội họa, biết chơi org và tự mò một chút piano nghe cũng tạm chấp nhận nhưng khá là chán, giọng hát không đến nỗi vịt đực nhưng chỉ hát được những bài không quá cao và không quá thấp...Mình thích nhiều thứ nhưng không đam mê đặc biệt một thứ gì, có lẽ ngòai viết truyện thì đặc biệt hơn một chút...MÌnh không phải là một người cá tính, quyết liệt, mạnh mẽ...Mình cũng không phải là một người dịu dàng thùy mị nết na...Có lúc chẳng sợ trời chẳng sợ đất, có lúc lại co rúm mình để giữ cho mình một khỏang cách đủ an tòan...Mình không có nhiều bạn bè. Xa gia đình, mình sống đơn lẻ, ít hội hè đàn đúm...Nói chung, mình là một con nhỏ nửa vời, chẳng biết xếp mình vào category nào, hay là làm một cai category mang tên mình thôi nhỉ?
Mình nghĩ, mình đã vậy rồi, đã không thể thay đổi, thì thôi cứ để vậy đi. Bản thân đã là một người chán mà lúc nào cũng mong muốn sẽ có người yêu xịn
. Đúng là tham không phải lối. Chẳng bao giờ hội hè đàn đúm thì làm sao có cơ hội quen bạn chứ? Cái mình mong muốn, và cá tính của mình mâu thuẫn với nhau. Bây giờ nghĩ lại mới thấy. Anh nào yêu mình thì chắc cũng không bình thường. Mình còn xấu tính, trẻ con, thỉnh thỏang cũng hay giận hờn, cũng khá ich kỷ trong tình cảm nữa...Nói chung con người mình chả có cái gì hay ho. Nếu mình là một anh con trai, mình cũng sẽ không yêu mình.
Bởi vậy, dù đã từng tin tưởng, hy vọng...từ bây giờ mình sẽ dẹp bỏ tất cả. Mình sẽ sống cuộc đời của riêng mình, thôi những mộng tưởng về một tình yêu lãng mạn như phim Hàn
. Có lẽ vậy cũng tốt, mình sẽ có nhiều thời gian chú tâm làm việc, làm giàu...ít ra mình còn có thể làm được việc gì đó có ích cho gia đình, cho xã hội, và cho bản thân, nhỉ...
..."Tình yêu đã tan theo mây trời..."