SẦU BIỆT KHÚC
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
lacthanh01 09.07.2010 12:41:34 (permalink)
0


SẦU BIỆT KHÚC

(lacthanh01 29/06/2010)



Khi quá khứ còn là nổi đau

Khi những niềm riêng mãi cấu cào

Ta tuyệt vọng lần mò về dĩ vãng

Có những ngày xưa ta bên nhau



Kỷ niệm ngày nào như vết dao

Hằng sâu lên con tim nhỏ máu

Da thịt nào ngày ta nương náo

Cũng chai sần theo vết thời gian

Tình yêu nào vừa chít khăn tan

Cũng làm cho môi anh bạc phết

Lối yêu xưa giờ đây đã chết

Tìm về sao không thấy mộ phần



Cỏ yêu đương chiều xưa phủ kín

Cũng úa vàng như để chịu tan

Nhạc mưa chiều trầm bổng thênh thang

Trời không buồn sao trời đổ lệ



Em đã đi rồi biệt khúc ly

Bên đây còn lại gã tình si

Mưa chẳng nhạt nhòa phai ký ức

Để chiều biền biệt bóng người đi.
#1
    lacthanh01 09.07.2010 12:44:19 (permalink)
    0
    CHÚT HƯƠNG GIỮA MÙA

    (lacthanh01 22/06/2010)



    Chỉ còn chút nắng chiều

    Chỉ còn chút hương yêu

    Ta giấu vào cánh bướm

    Ta giấu vào cành hoa

    Em nâng ngón tay ngà

    Cho phượng già rũ cánh

    Đứng chờ cơn mưa tạnh

    Trong một chiều mưa xưa

    yêu biết mấy cho vừa

    Tà áo em chớm ướt

    Tóc huyền không khăn lượt

    Lớm chóm hạt mưa đầu

    Ta thả hồn chìm sâu

    Trong chút tình nông nổi

    Ngày ấy mưa không vội

    Xuôi hai đứa gần nhau

    Mắt buồn buồn xa thẩm

    Ta mơ thành cánh bướm

    Ta mơ thành đôi chim

    Trong cơn tình chết chìm

    Trong xao lòng một chút



    Nhè nhẹ một tình yêu

    Thưở không dám đánh liều

    Cho lưu vào ký ức

    Thứ tình còn đỏ rực

    Mổi lần chợt nhớ nhau



    Mùa chia tay thưở nào

    Mổi người đi một ngã

    Tôi bôn ba vất vã

    Em làm vợ người ta

    Bỏ lại cây phượng già

    Mùa nào cũng trụi lá

    Trơ trơ những cành hoa



    Mười sáu năm nhanh quá

    Cuốn ta đi thật xa

    Bỏ quên ngón tay ngà

    Chạm vào nhau thưở ấy

    Bỏ quên Tàu Bay giấy

    Lượng quanh góc sân trường

    Bỏ quên những vòng xe

    Loanh hoanh con phố nhỏ

    Cô em nào mắt đỏ

    Với trò đùa bé con

    Kỷ niệm xưa mất còn

    Chập chờn từng mãnh ghép.
    #2
      lacthanh01 09.07.2010 12:45:34 (permalink)
      0
      CÀ PHÊ BUỒN

      (lacthanh01 18/06/2010)

      Sáng nay đời vẫn trầm ngâm

      Trời buồn nên cũng âm thầm kéo mưa

      Ngồi bên góc vắng năm xưa

      Thả hồn lơ đễnh nắng mưa một mình



      Bổng dưng nhớ kẻ yêu mình

      Bổng dưng nhớ kẻ hôm nào mình yêu

      Sáng nay góc vắng buồn thiu

      Cà phê bỏ dở đăm chiêu mắt buồn



      Hồn treo lơ lửng tay buôn

      Tìm quên hay bỏ nổi buồn sau lưng

      Tại sao lại nhớ người dưng ?

      Tại sao bổng nhớ vô chừng mắt em



      Cố quên dùng cả một đời

      Cố nhớ một người sao mãi cứ quên

      Sáng nay lòng bổng chong chênh

      Sáng nay lúc nhớ,lúc quên mất rồi



      Cà phê buồn ở chổ ngồi

      Người buồn vì bởi qua rồi tháng năm

      Tượng buồn vẽ mặt trầm ngâm

      Tim buồn dìu dịu âm thầm ai hay.
      #3
        lacthanh01 09.07.2010 12:47:13 (permalink)
        0
        TRỞ VỀ

        lacthanh01/15/06/2010

        Tôi trở về sau Năm tháng bôn ba lặn lội

        Tay trắng hoàn tay trắng

        Trở thành kẻ thất bại,trong thất bại

        Nghe tiếng thở dài từ Cha,Mẹ

        Ngày tiếp ngày trôi qua

        Tiếp tục kiếp sống thừa

        Chán ngắt và vô vị

        Không viết nổi một câu trong cơn mưa chiều

        Không ham muốn trần tục

        ...và tất cả bằng không

        Ngày ngày trôi qua là một hình phạt

        Những ánh mắt bạn bè,người quen

        Nhìn soi mói vào tôi cai đắng

        Có lẽ khi bạn xuống tận cùng dưới đáy

        ...mới biết cuộc đời là thế đấy.

        Bắt đầu lại từ đầu

        Nghe thì dể nhưng với một người đã từng...

        thì không dễ chút nào

        Mình phải làm gì đây ?

        Mình phải làm thế nào? khi thời gian không chờ đợi một ai

        Tôi không là kẻ lười biếng

        Tôi không thiếu kiên nhẫn

        Nhưng tôi không thể bước qua tôi thưở nào

        Cuộc đời tôi dỡ dỡ ương ương

        Một ý chí lớn trong một thể xác mục nát

        Ngày tiếp ngày trôi qua

        Loanh hoanh hoài thế đấy

        Cà phê sáng,trầm ngâm

        Ăn uống xong rồi ngủ

        Cảm thấy mình vô dụng

        Đôi khi tôi muốn kết thúc cái chuổi ngày thất bại

        Bằng một cái chết ...

        ...nhưng điều gì sẽ sảy ra sau khi tôi chết

        Tiến thoái lưỡng nan,cuộc đời vô vọng

        Lâu lắm đã rất lâu

        Tôi không cười mãn nguyện

        Không người yêu

        ...và nổi cô đơn vằng xé

        Thế mới biết tại sao người ta lại không muốn sống

        Khi linh hồn và thể xác trái ngược nhau

        Nó cứ đòi ăn khi đói

        Tôi thì không buồn ăn

        Nó cứ kéo dài sự tồn tại

        Tôi thì muốn kết thúc

        Tôi từng hỏi nó nhiều điều về nó

        Nhưng không bao giờ thấy nó trả lời

        Dậy là tôi tiếp tục chờ mãi

        Chờ một hy vọng trong chuổi ngày vô vọng

        ...những ngày nhớ nhiều về ký ức

        ...nhớ nhiều về tình yêu

        và hình bóng ai đó đã từng lang thang qua đời nhau

        Tôi sợ một ngày tôi không còn yêu,hận,vui buồn

        Không còn nhớ thương...không còn gì cả

        Tôi sợ ngày đó sẽ đến

        Nếu thật sự có ngày như thế

        Đừng buồn nhe ! khi tôi nhìn bạn vô hồn.
        #4
          lacthanh01 09.07.2010 12:48:23 (permalink)
          0
          BẾN CỦ

          lacthanh01 25/06/2010



          Tôi trở về đây trong nắng chiều

          Trời buồn vời vợi gió hắt hiu

          Lạnh ngắt bến sông thuyền không có

          Ghế đá ngày xưa vắng bóng người



          Em đã xa chân vào sương gió

          Như chim Hoàng Hạc vỗ cánh bay

          Oằn oại một thời tôi trở lại

          Bến củ nằm im mật niệm tình



          Vẫn con sóng vỗ xô tường đá

          Vẫn một tình yêu củ nhạt nhòa

          Vẫn biết còn yêu là còn khổ

          Mà sao nhân thế khó ai qua?



          Để một chiều buồn trên bến vắng

          Có kẻ ra sông đứng một mình



          Tôi trở về đây giấu niềm riêng

          Hoàng hôn nhàn nhạt chuốt ưu phiền

          Không chút rượu sầu mà ngây ngất

          Yêu hận một đời khổ triền miên.
          #5
            lacthanh01 09.07.2010 12:50:08 (permalink)
            0


            Giả Điên

            lacthanh01 07/07/2010



            Từ nay ta sẽ giả cuồng điên

            Nhớ nhớ quên quên bỏ ưu phiền

            Cho dù em có bay đi mất

            Dưới trời ta vẫn cứ điên điên



            Ta tưởng yêu là liều thuốc tiên

            Ngày đó yêu em chuốt ưu phiền

            Mổi lần hờn dỗi lôi nhau trách

            Ta biết đời ta chẳng bình yên



            Từ lúc em chọn một lối riêng

            Đời ta cai đắng với kim tiền

            Em đem sẻ nửa tình đôi lứa

            Cho kẻ yêu nhiều phải giả điên



            Từ nay men rượu uống triền miên

            Ta mong tình hận được ngủ yên

            Nhìn em vỡ mộng ôm đau khổ

            Không khỏi ngậm ngùi phải giả điên.
            #6
              Trang30 09.07.2010 12:52:24 (permalink)
              0

              Nó cứ kéo dài sự tồn tại

              Tôi thì muốn kết thúc

              Trích đoạn: lacthanh01


              Nó cứ kéo dài sự tồn tại

              Tôi thì muốn kết thúc

              .........
              ........

              Tôi sợ một ngày tôi không còn yêu,hận,vui buồn

              Không còn nhớ thương...không còn gì cả

              Tôi sợ ngày đó sẽ đến



              Không phải là bạn đang mong đến ngày đó sao?
              Sorry cho mình ý kiến tí nha: Thơ hay quá nhưng hơi buồn và thiếu chút nghị lực.
              #7
                lacthanh01 09.07.2010 12:52:38 (permalink)
                0
                HẠ VỀ XÓM CỦ

                (lacthanh01 02/06/2010)

                Miền Nam lất phất hạt mưa bay

                Đất Bắc nở đầy hoa phượng đỏ

                Hỏi ra mới biết trời vào hạ

                Còn đọng đâu đây nắng Sài Gòn



                Ve sầu năm củ còn ai oán

                Đến tận trời cao cũng đổ mưa

                Từng cánh hoa bay theo gió cuốn

                Trôi giữa trần gian sắc đỏ tươi



                Ta về trả nợ ngày thơ ấu

                Trả nợ nắng mưa đến bạc đầu



                Biết Hạ không già với tháng năm

                Riêng ta cằn cỏi đã âm thầm

                Một đêm nằm mộng mơ ta chết

                Nước mắt đôi hàng tự khóc ta



                Sáng ngâm giọt đắng cà phê sớm

                Nhàn nhã lâu rồi kiếp độc thân

                Bạn bè xưa củ giờ tay bế

                Riêng chỉ riêng ta vẫn một mình



                Hạ vẫn còn đây giữa trời nam

                Còn ông bạn củ vẫn âm thầm

                Viết về nắng hạ và hoa đỏ

                Như kỷ vật xanh giữa cuộc đời



                Ta chở nắng đi cho mưa đến

                Cho phượng đôi cành sẽ trổ bông

                Cho ta thấy Hạ ở trong lòng

                Như chút hoài thương về thưở nhỏ

                Để kiếp bôn ba khỏi độc hành.
                #8
                  lacthanh01 09.07.2010 12:55:00 (permalink)
                  0
                  GỬI NẮNG VỀ NHÀ

                  (lacthanh01-20/05/2010)


                  Cho ta gửi chút nắng hè


                  Với mười mấy năm cách xa áo trắng


                  Thưở sân trường ram rám nắng


                  In bóng hàng Me Tây chiều hạ củ





                  Cho ta gửi chút nắng hè


                  Về mái trường xa xưa trong ký ức


                  Thưở nghe tim mình thổn thức


                  Vì tóc thề thắt bím chấm bờ vai





                  Cho ta gửi đôi mắt nai


                  Của mười mấy năm xưa củ xa rồi


                  Để ta không còn phải nhớ


                  Mổi lần nhìn hoa đỏ rụng ven đường





                  Cho ta trả thời áo trắng


                  Về vùng ký ức còn đọng trong ta


                  Thưở còn tụm năm,tụm ba


                  Rồi rủ nhau leo tường ra quán cóc





                  Cho ta trả em "con ngóc"


                  Với áo dài nửa vạt thắt lưng trong


                  Thưở buôn lời không kịp nghĩ


                  Thưở gái trai ranh giới chẳng rạch ròi





                  Cho ta trả từng cánh hoa


                  Ven sông tim tím nhạt chiều Hạ vàng


                  Cho ta trả từng cánh hoa


                  Thưở em nhặt về làm con bướm đỏ





                  Cho ta trả bài lưu bút


                  Được viết trên vạt áo dài thân thương


                  Cho ta trả nắng sân trường


                  Cho bạn bè,cho sách vỡ ngày xưa.

                  #9
                    lacthanh01 09.07.2010 12:57:10 (permalink)
                    0
                    Trách Thầm


                    (lacthanh01 10/05/2010)


                    Biết rằng em trách đã bao lâu


                    Từ dạo anh vay tiếng thơ sầu


                    Với nắng cuối ngày, mưa lất phất


                    Với mây nhàn nhạt, lá vàng bay





                    : Em lục tung thơ từ dạo trước


                    Mà sao kgông thấy bóng em đâu ?





                    Biết rằng em trách tự bao lâu


                    Mà sao thơ ấy vẫn cứ sầu


                    Biết bao cô gái mang vào đó


                    Riêng em không có lấy một câu





                    Vẫn biết em buồn đã bấy lâu


                    Phương trời viễn xứ nặng tâm sầu


                    Anh cầm bút lên rồi hạ xuống


                    Sao lòng không viết nổi một câu





                    Đêm nay mưa lớn trong lòng khách


                    Từng hạt rơi điều xuống hố sâu


                    Không biết em tôi giờ có lạnh


                    Chăng thơm nhè nhẹ phủ qua đầu





                    Em có mắt buồn thật đậm sâu


                    với bao yêu ghét thuở ban đầu


                    Cho anh còn mộng trên nhân thế


                    Dưới trời hai đứa chụm mái đầu.
                    #10
                      lacthanh01 09.07.2010 12:58:44 (permalink)
                      0
                      Nhớ Lâm Đồng

                      (lacthanh01/23/04/2010)



                      Sương giăng bảng lảng xứ Lâm Đồng

                      Dã Quỳ đôi cánh đã trổ bông

                      Tôi đến nơi đây chiều gió bụi

                      Vẫn thấy trong em má ửng hồng



                      Từng trái cà phê rơi xuống đất

                      Còn đọng giọt sương sớm cuối đông

                      Gói lời hẹn củ tôi đi mãi

                      Chẳng biết cô em đã có chồng?



                      Nhớ góc cà phê lành lành lạ

                      Áo choàng khăn ấm bỏ tay không

                      Một điệu nhạc buồng du dương nhẹ

                      Thả hồn trôi nổi giữa mênh mông



                      Ngày ấy giá như tôi đừng đến

                      Thì mây viễn xứ có buồn không?

                      Bây giờ thầm nghĩ lòng canh cánh

                      Món nợ ngày xưa với Lâm Đồng
                      #11
                        lacthanh01 09.07.2010 13:00:38 (permalink)
                        0


                        Cô Gái Mỹ Tho

                        (lacthanh01 22/04/2010)

                        Cô em tuổi ngọc dáng non non

                        Da trắng thon thon vẽ trĩnh tròn

                        Lưng trần lơ lửng trên áo ngủ

                        Một cái cúi người đổ nước non



                        Lữ khách qua đường như chựng lại

                        Giữa trời nắng hạ ngỡ xuân non

                        Xác đi xa khuất hồn quanh quẩn

                        Dư ảnh đâu đây vẽ khuyết tròn.
                        #12
                          lacthanh01 09.07.2010 13:03:46 (permalink)
                          0
                          Bổng Dưng

                          lacthanh01 20/03/2010



                          Hỏi con đường? bàn chân nào mới dẫm?

                          Hỏi hàng cây ? cơn gió nào vừa qua?

                          Hỏi dòng sông ? con nước nào xuôi ngược?

                          Hỏi cuộc đời ? ta được mấy lần vui?



                          Hỏi con đường bàn chân dường đã mỏi

                          Hỏi hàng cây cơn gió đứng lặng im

                          Hỏi dòng sông,dòng sông không lên tiếng

                          Hỏi lại mình đã mấy chục lần xuân



                          Sáng nay bổng dưng mình chải tóc

                          Thấy hoa râm thấy cả cuộc đời

                          Mà linh hồn cứ mãi thanh xuân

                          Vốn chẳn biết xác thân cằn cổi

                          Thấy tình yêu,thấy mình tội lổi

                          Thấy tương lai,thấy cả ngày sau

                          Thấy môi hôn,thấy buổi ban đầu

                          Thấy mơ ước,thấy miền ký ức



                          Biết về đâu? khi chớm bạc mái đầu

                          Mà mọi việc ngổn ngang trăm mối

                          Nửa cuộc đời sao còn lặn lội

                          Sao còn đi cho mỏi gối phong trần.
                          #13
                            lacthanh01 09.07.2010 13:05:08 (permalink)
                            0


                            Bỏ Quên Cuộc Đời

                            lacthanh01/27/02/2010



                            Ở đây mùa xuân không dài lắm

                            Trời như vào hạ tự lâu rồi

                            Cái nắng chói chang đen da thịt

                            Gió đưa ngây ngất ngỡ hồn say

                            Chỉ muốn ngủ thôi không muốn dậy

                            Mặc tình thiên hạ nháo nhào quay



                            Bỏ mặt nhân tình-thế thái cai

                            Bỏ mặt men say của cuộc đời

                            Ta vào trong mộng làm Tiên tiểu

                            Quên kiếp phù sinh mỏi cánh bay



                            Mặc tình khanh tướng cỏi trần ai

                            Số kiếp của ta đã an bày

                            "Ăn mài cha mẹ" từ thơ bé

                            Cho đến bây giờ vẫn ngữa tay



                            Đứng trong thiên hạ kém chi ai

                            Chăm chỉ ngày đêm cứ khó hoài

                            "Di phú bất nhân" e không thể

                            "Di nhân bất phú" trách chi ai?



                            Kiếp sau nếu phải đầu sinh lại

                            Lúc xuống cửu tuyền không dám say

                            Mở to đôi mắt nhìn dương thế

                            Xem kiếp sau này ta là ai?
                            #14
                              lacthanh01 09.07.2010 13:06:55 (permalink)
                              0
                              Tình



                              Chim trời không vỗ cánh bay


                              Trần gian ngơ ngẩn nửa ai,nửa mình


                              Tham chi cắn miếng bánh Tình


                              Chia năm,sẽ bảy phần mình,phần ai?


                              Má hồng không chuốt cũng say


                              Ngu ngơ giữa cõi trần ai một mình


                              Bình minh rồi lại bình minh


                              Một mình rồi cũng một mình khác chi


                              Buồng trong khách bỏ khách đi


                              Cửa ngoài lại đón làm chi khách tình!

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9