TRỞ VỀ
lacthanh01/15/06/2010
Tôi trở về sau Năm tháng bôn ba lặn lội
Tay trắng hoàn tay trắng
Trở thành kẻ thất bại,trong thất bại
Nghe tiếng thở dài từ Cha,Mẹ
Ngày tiếp ngày trôi qua
Tiếp tục kiếp sống thừa
Chán ngắt và vô vị
Không viết nổi một câu trong cơn mưa chiều
Không ham muốn trần tục
...và tất cả bằng không
Ngày ngày trôi qua là một hình phạt
Những ánh mắt bạn bè,người quen
Nhìn soi mói vào tôi cai đắng
Có lẽ khi bạn xuống tận cùng dưới đáy
...mới biết cuộc đời là thế đấy.
Bắt đầu lại từ đầu
Nghe thì dể nhưng với một người đã từng...
thì không dễ chút nào
Mình phải làm gì đây ?
Mình phải làm thế nào? khi thời gian không chờ đợi một ai
Tôi không là kẻ lười biếng
Tôi không thiếu kiên nhẫn
Nhưng tôi không thể bước qua tôi thưở nào
Cuộc đời tôi dỡ dỡ ương ương
Một ý chí lớn trong một thể xác mục nát
Ngày tiếp ngày trôi qua
Loanh hoanh hoài thế đấy
Cà phê sáng,trầm ngâm
Ăn uống xong rồi ngủ
Cảm thấy mình vô dụng
Đôi khi tôi muốn kết thúc cái chuổi ngày thất bại
Bằng một cái chết ...
...nhưng điều gì sẽ sảy ra sau khi tôi chết
Tiến thoái lưỡng nan,cuộc đời vô vọng
Lâu lắm đã rất lâu
Tôi không cười mãn nguyện
Không người yêu
...và nổi cô đơn vằng xé
Thế mới biết tại sao người ta lại không muốn sống
Khi linh hồn và thể xác trái ngược nhau
Nó cứ đòi ăn khi đói
Tôi thì không buồn ăn
Nó cứ kéo dài sự tồn tại
Tôi thì muốn kết thúc
Tôi từng hỏi nó nhiều điều về nó
Nhưng không bao giờ thấy nó trả lời
Dậy là tôi tiếp tục chờ mãi
Chờ một hy vọng trong chuổi ngày vô vọng
...những ngày nhớ nhiều về ký ức
...nhớ nhiều về tình yêu
và hình bóng ai đó đã từng lang thang qua đời nhau
Tôi sợ một ngày tôi không còn yêu,hận,vui buồn
Không còn nhớ thương...không còn gì cả
Tôi sợ ngày đó sẽ đến
Nếu thật sự có ngày như thế
Đừng buồn nhe ! khi tôi nhìn bạn vô hồn.