Thơ Tình Đinh Nam Khương
Đinh Nam Khương 14.07.2010 13:43:37 (permalink)
0

            Gừng "1"

Khương
Là gừng
Là cay
Là nóng
Là ấm...

Chút ấm ấy là thơ của tôi
Dành cho người cô đơn lạnh lẽo...


(1) trong đông y gừng gọi là khương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2010 15:09:48 bởi Đinh Nam Khương >
#1
    Đinh Nam Khương 14.07.2010 13:46:47 (permalink)
    0
    LỮNG THỮNG ĐI
     
     
     Giữa dòng người bon chen hối hả
     Ta một mình
     Im lặng
     Lững Thững đi!...
     
     Có thể khi tới nơi
     Bông hoa cuối cùng của mùa xuân đã rụng
     Sen mùa thu đã tàn
     Nhưng trời đất vẫn còn hương thơm của nó
     
     Như vậy
     Đâu đã phải là muộn
     Ta một mình
     Im lặng
     Lững thững đi!...
                       Đ.N.K
     
     
    #2
      Đinh Nam Khương 14.07.2010 13:48:59 (permalink)
      0
      TĨNH LẶNG
       
       
       Tĩnh lặng
       Trước đốm lá vàng
       Trước sự đổi thay hàng ngày
                                 của mây trắng!...
                      *
       Ta dâng người
       Sự cô đơn của ngọn nến
       Cháy âm thầm trong gió đêm!...
       
      #3
        Đinh Nam Khương 14.07.2010 13:51:48 (permalink)
        0
           GÕ
         
        Người bán phở
        Luôn gõ thớt!...
         
        Người đánh lưới
        Luôn gõ thuyền!...
         
        Nhà sư
        Luôn gõ mõ!...
         
        Còn nhà thơ
        Gõ vào trái tim mình!...
         
        Nỗi đời luôn ở đó
                     Đ.N.K
        #4
          Đinh Nam Khương 14.07.2010 15:05:52 (permalink)
          0
          GIA TÀI CỦA TÔI
           
          Không có ô tô xì ra khói
          Không có chó béc giê oai vệ
                                       sủa vang
          Không gang thép phun ra lửa đỏ....
           
           
          Chỉ có dao cầu và một cây
                                         bút nhỏ
          Vung ra thơ
          Giống như người gieo mạ!...
           
                               Đ.N.K
          #5
            Đinh Nam Khương 14.07.2010 15:08:54 (permalink)
            0
            YÊN TĨNH
             
             
            Nhiều khi tôi phải vịn vào im lặng để đứng lên
            Vịn vào bao dung để trở về nhân ái
            Vịn vào trăng để tiếp tục đi!...
             
            Và cuối cùng
            Tôi vịn vào vô danh
            Để đến với bến bờ yên tĩnh!....
            #6
              Đinh Nam Khương 02.09.2010 16:42:25 (permalink)
              0
              Từ những vết chân người
               
              Tháng mười khi lúa gặt xong
              Còn trơ thân rạ với đồng - đồng ơi
              Lúa đi để lại tháng mười
              Và cơn gió thổi rỗng trời ở trên…
               
              Trời cao bỗng vút cao thêm
              Bâng khuâng, vì hẫng chân đêm mất rồi
              Gặt rồi, còn gốc rạ thôi
              Và bao nhiêu vết chân người mới nguyên.
               
              Giữa đồng tôi đứng lặng yên
              Chân tôi, chân rạ sát liền bên nhau
              Từ trong những vũng chân trâu
              Chợt nghe con nhái đạp màu đất non
               
              Biết rằng sự sống mãi còn
              Bánh chưng vuông, bánh dày tròn là đây…
              Cho dù bão tốc chân mây
              Cũng không tốc nổi đường cày của tôi
               
              Dù cho nắng lửa đất trời
              Cũng không cháy được tháng mười tháng năm
              Tay tôi còn bón còn chăm
              Thì đồng còn có tháng năm tháng mười.

              Từ những vết chân người
               
              Tháng mười khi lúa gặt xong
              Còn trơ thân rạ với đồng - đồng ơi
              Lúa đi để lại tháng mười
              Và cơn gió thổi rỗng trời ở trên…
               
              Trời cao bỗng vút cao thêm
              Bâng khuâng, vì hẫng chân đêm mất rồi
              Gặt rồi, còn gốc rạ thôi
              Và bao nhiêu vết chân người mới nguyên.
               
              Giữa đồng tôi đứng lặng yên
              Chân tôi, chân rạ sát liền bên nhau
              Từ trong những vũng chân trâu
              Chợt nghe con nhái đạp màu đất non
               
              Biết rằng sự sống mãi còn
              Bánh chưng vuông, bánh dày tròn là đây…
              Cho dù bão tốc chân mây
              Cũng không tốc nổi đường cày của tôi
               
              Dù cho nắng lửa đất trời
              Cũng không cháy được tháng mười tháng năm
              Tay tôi còn bón còn chăm
              Thì đồng còn có tháng năm tháng mười.
               
              Ngày mai từ vết chân người
              Màu xanh lên, với chân trời mở ra.
              1981- 1982
              Nơi xuất bản: Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2001
               
               
               
               

              Ngày mai từ vết chân người
              Màu xanh lên, với chân trời mở ra.
              1981- 1982
              Nơi xuất bản: Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2001
               
               
               
               
              #7
                Rdinh 04.09.2010 09:09:26 (permalink)
                0

                 

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2021 08:59:36 bởi Rdinh >
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9