Em là ai?[Truyện dài]
Danta 14.07.2010 21:01:39 (permalink)
      [Part 1]
          Tôi đang đứng trong một căn phòng. Một căn phòng trông rất quen. Mọi thứ đập vào mắt tôi ở nơi đây chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “hoàn hảo”. Phải, hoàn hảo đến từng chi tiết. Từ cách bố trí, đồ đạc, màu sơn, các họa tiết trang trí đều tôn lên nét hoàn hảo của căn phòng. Không những thế, nơi đây còn lan tỏa một mùi hương hết sức ngọt ngào, dịu dàng và nồng ấm. Tôi cam đoan là mình có thể ngửi mùi hương ấy suốt một ngày không chán. Và khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ về căn phòng không-chê-vào-đâu-được này thì bị một giọng nói cắt ngang:          -Isabella Swan, anh xin hứa sẽ yêu em mãi mãi, trong từng ngày của sự vĩnh hằng. Em có đồng ý kết hôn với anh không?  
         Giọng nói vừa dứt, tôi chết lặng trong năm giây. Oh my God! Tôi thét lên trong đầu mình, thật sự là tôi không thể nào tin được vào mắt mình nữa. Một là chúng đã bị hỏng rất nặng rồi hoặc hai là tôi đang mơ. Trước mắt tôi chính là Edward và Bella, hai nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết cũng như series phim Twilight. Trời ạ, đúng thật là tôi đang mơ rồi! Làm sao lại có chuyện này xảy ra được chứ? Ấy mà khoan đã, tôi biết cái này, tôi biết đây là cảnh nào trong phim. Lúc này anh chàng ma cà rồng Edward đang quỳ một chân cạnh chiếc giường có tấm trải màu vàng để cầu hôn Bella và tôi biết câu trả lời của cô ấy là như thế nào. Nhưng mà, ôi, tôi vẫn không thể tin được là chuyện này lại đang tái diễn sống động trước mắt tôi đấy. Chính thế mà tôi đang cố bình tĩnh để mà lắng nghe lại một lần nữa câu trả lời ấy trong lúc Bella đang ngập ngừng suy nghĩ. Tôi chợt lướt mắt sơ lại căn phòng và hiểu ra ngay tại sao trông nó lại quen quen.
         -Em đồng ý!  - Bella nói với đôi mắt nhìn Edward đầy trìu mến và rung động, cô nở một nụ cười.
         -Cảm ơn em! - Câu nói của Edward thật đơn giản. Anh đón lấy bàn tay trái của Bella, hôn vào từng đầu ngón tay.
         Ngay cả tôi, tôi cũng đang nở một nụ cười toe toét như hạnh phúc thay cho họ vậy. À mà nãy giờ họ chẳng nói tiếng Việt rành rỏi thế đâu, chỉ là bộ não của tôi nó tự động dịch vì dù sao vốn tiếng Anh của tôi cũng đủ để....
         -Thụy, Thụy, Thụy!!! Tỉnh dậy đi mày, chào cô kìa!!
         Giọng nói lớn cùng những cái lắc mạnh vào vai khiến dòng suy nghĩ kia cũa tôi bị đứt quãng. Tôi từ từ mở mắt, mọi thứ đang dẩn dần chuyển từ tối sang sáng, từ mờ mờ sang rõ ràng. Lần này thì trước mắt tôi không còn là căn phòng hoàn hảo, Edward hay Bella kia nữa, những gì tôi thấy là tụi bạn đang đứng hướng ra trước tấm bảng xanh nhưng lại quay đầu về phía tôi che miệng cười, còn có cả cô Yến – cô giáo dạy môn Văn ở lớp học hè của tôi đang đứng trên bục giảng, tay chắp sau lưng và nhìn tôi chăm chăm.
         -Đứng lên chào cô đi mày, còn ngồi đó ngó nữa! – Thằng Minh bạn tôi nó lại nó tiếp tục cái hành động như khi nó phá giấc mơ của tôi ban nãy.
         Và lần này hành động đó của nó có tác dụng hơn rồi. Tôi chợt thình lình hiểu ra cớ sự, tôi vội bật dậy đứng nghiêm trang hơn bất cứ đứa nào trong lớp, hai tay chắp vào đùi, nhìn thẳng về phía cô. Bỗng “Hahahahaha”, tiếng cười lớn vang dội cả lớp. Tiếng cười không của riêng ai cả mà là của tất thảy mọi người trong lớp, bao gồm luôn thằng Minh và cô Yến. Ánh mắt mọi người vẫn chưa rời khỏi tôi cũng như việc cười vẫn chưa dứt trên môi họ. Vâng, bây giờ thì tôi đã thực sự tỉnh táo, tỉnh táo để hiểu mọi người đang tức cười trước hành động của mình. Trời ạ, không thể nào trong hoàn cảnh ngượng hơn thế này nữa, tôi gãi gãi đầu và đành phải....cười hùa theo, mong là giảm bớt vẻ “ngáo” trên mặt mình lúc này.
         Thấy cả lớp đang vui nên có lẽ vì thế mà cô Yến không muốn phá vỡ bầu không khí, cô chỉ khẽ vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống rồi xách giỏ ra khỏi lớp. Tiếng cười lúc bấy giờ cũng đã dịu lại, mọi người ngồi xuống thu xếp tập vở để ra về. Một số đứa nhanh chóng hơn, đã chãy vụt ra khỏi cửa. Tôi vẫn đang đứng thẫn thờ, trong đầu loay hoay một câu hỏi, tôi mơ thật sao? Thật tiếc khi phải tỉnh giấc quá sớm, vì dù sao đó cũng có thể gọi là một giấc mơ đẹp.
         -Tối qua đi ăn trộm hay sao mà sáng đi học còn ngủ trong lớp hả mày? – Lại là tiếng của tên phá hoại giấc mơ của tôi.
         Tôi đáp lại câu hỏi của nó cũng chỉ bằng một nụ cười nhoẻn miệng. Tối qua à, mọi chuyện không bắt đầu từ tối qua mà bắt đầu từ cái hôm chiếu phim Eclipse - phần ba của Twilight. Tôi vốn là một đứa mê điện ảnh nên có bộ phim nào mới thì cũng tấp vào mà xem. Hôm vừa rồi xem xong phim Eclipse, tôi bị nó gây ấn tượng mạnh. Và thế là tôi quyết định mua ngay cuốn truyện của nó để đọc hòng hiểu rõ hơn về bộ phim. Cái đêm hôm qua là đêm tôi “xử” hết cuốn sách. Do chỉ còn khoảng năm chương là hết, nên tôi ráng đọc và khi đọc xong thì nhìn đồng hồ đã là bốn giờ sáng. Hậu quả của chuyện đó là như ngày hôm nay đây.
         -Hotboy của chúng ta mà cũng ngủ quên cơ à? – Thêm giọng của nhỏ Nhã chêm vào trêu chọc tôi, con nhỏ vừa nói lại vừa tủm tỉm cười.
         Tôi lần nữa chỉ nhoẻn miệng cười để đáp lại câu hỏi nửa đùa nửa thật của Nhã. Tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên với cách nó gọi tôi đâu. Hotboy, đúng thật đó là cái cách mọi người gán vào cho tôi. Tôi là một đứa con lai. Lai đến ba dòng máu. Mẹ tôi là con của một người đàn ông Hoa và người phụ nữ Việt. Đến đời tôi, tôi lại là con của người phụ nữ Hoa-Việt và ba tôi là người Anh. Cứ giống như việc sinh con lai là truyền thống của nhà tôi vậy. Do là một đứa con lai, tôi hiển nhiên có vẻ ngoài rất khác với một người con thuần Việt bình thường, một vẻ ngoài để người ta có thể gọi tôi là hotboy. Tôi mang mái tóc đen, vầng trán cao, cặp lông mày rậm, đôi mắt to tròn của mẹ. Màu mắt tôi lại là màu nâu, tôi có chiếc mũi cao, gương mặt góc cạnh, thân hình khá vạm vỡ và một chiều cao nổi trội giữa đám đông của ba. Tôi rất rất tự hào về những thứ mình được sở hữu ấy, nhiều lúc tôi thầm nghĩ phải chăng ông trời đã quá ưu đãi với mình. Còn một điều nữa, nước da của tôi, một nước da đặc biệt. Ba tôi da trắng, mẹ tôi da vàng còn tôi thì chẳng nghiêng về ai cả, tôi có một nước da không quá trắng cũng không quá vàng, có thể đặt tên cho nó là trung lập cũng được. Do một phần trong tôi là dòng máu Hoa, mẹ tôi cũng muốn để cho tôi có một dấu ấn gì đó về cội nguồn của mình, bà đã đặt cho tôi cái tên khá lạ. Lạ nhưng đẹp, tôi rất thích nó. Tên tôi là Đông Thụy. Đầy đủ là Đông Thụy Johansson.
         -Anh Thụy ơi!!!!!
         Mãi mê với những suy nghĩ về bản thân, tôi vừa đạp xe đến cổng trường thì đã bị tiếng gọi với lại làm giật mình. Tôi vội thắng xe, nghe rõ một tiếng két dài. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy từ xa sau đám học sinh đông đúc một cách tay đeo đầy những chiếc vòng nhựa sặc sỡ giơ cao lên vẫy vẫy.
         -Anh Thụy, chờ em một chút!!!!
         Lại là cái giọng nói đó. Giọng nói rất trong trẻo và ngọt ngào, đấy là một giọng nữ cao. Chậc, giờ thì nghe kĩ tôi mới nhận ra chủ nhân của lời gọi khẩn thiết. Ngọc. Ngọc cũng như tôi vậy, tuy cô ấy không là con lai nhưng lại sở hữu một vẻ ngoài mà không-thằng-con-trai-nào-mà-không-mê. Ngọc học lớp 10, sau tôi một lớp, là hotgirl của trường, cô ấy có nước da trắng và trông rất mịn màng, mặc dù tôi chưa từng chạm vào. Gương mặt Ngọc thanh tú, đôi mày hình lưỡi liềm, chiếc mũi thon, hai má lúc nào cũng ửng hồng với cái miệng nhỏ. Thứ làm nổi bật Ngọc trước đám đông chính là đôi chân của cô ấy, một đôi chân dài và thẳng tắp. Có lẽ biết được lợi thế của mình, Ngọc lúc nào cũng diện những chiếc quần short ngắn. Nhưng với tôi, điều tôi thích nhất ở Ngọc là mái tóc, Ngọc có mái tóc đen dày và dài, được uốn nhẹ, trông bồng bềnh như đám mây vậy. Còn một điều nữa ở Ngọc mà tôi biết đó là...
         -Anh chở em về nha, hôm nay không có người chở em – Ngọc đã đến cạnh xe tôi, hai tay đan vào nhau để trước bụng.
         Điều nữa tôi biết ở Ngọc là cô ấy thích tôi. Điều này tôi không ngạc nhiên lắm, không phải tôi tự tin nhưng trung bình mỗi tháng đều có không dưới năm lá thư được chuyển đến tôi bằng đủ thứ kiểu. Đối với tôi và Ngọc, nhiều người trông vào, bảo cả hai xứng quá rồi, đều là hotboy hotgirl, nhưng tôi lại chẳng lấy làm hay ho gì với cái lẽ đó. Thứ nhất, mặc dù tôi tự hào với vẻ ngoài của mình, nhưng lại không thích làm hotboy tí nào cả. Thứ hai, tôi không có tình cảm với Ngọc. Và điều cuối cùng là...
         -Em chưa về hả Ngọc? Để anh chở em cho! – Minh từ đâu đạp xe tới, đậu sát xe tôi, rồi ngỏ lời mời với Ngọc. Ánh nhìn anh chàng dán dính vào nét mặt Ngọc, có vẻ như đang tìm một thái độ nào đó mang tên “Em đồng ý”.
         Điều cuối cùng chính là Minh – thằng bạn khá thân với tôi đang “trồng cây si” với Ngọc. Tôi vốn là đứa ngại giao tiếp, nên cũng rất ít bạn bè, nên việc tranh giành một người con gái với Minh để rồi mất đi người bạn ấy thì tôi chắc chắn sẽ không làm.
         -Ơ..anh...anh Minh? Anh ở đâu ra vậy? – Nghe tiếng Minh sát bên tai, Ngọc bất ngờ quay sang và nói như mắc nghẹn.
         -Anh thấy em đang đứng đây chưa về, anh tới hỏi rồi tiện chở em về luôn nếu em không có người chở! – Minh vẫn nói trong nụ cười tươi roi rói. Có lẽ cậu ta chẳng nhận ra được là Ngọc đang “mắc nghẹn” vì lời đề nghị ấy.
         -Anh..anh...Trời ơi! Thôi không cần, em có người đón! – Sau hai chữ anh ngập ngừng, Ngọc chợt nói nhanh như thét lên rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Tôi đã kịp trông thấy gương mặt ấy tràn đầy nỗi cau có và tức giận của cô ấy.
         Ngọc đi ra đứng sát lề đường, móc điện thoại ra gọi điện cho một ai đó, trông khẩu hình cũng chẳng dịu dàng cho mấy. Cuộc gọi vừa dứt chừng năm giây sau là một chiếc xe hơi đang đậu bên kia đường chạy qua đứng trước mặt Ngọc, cô nàng hậm hực bước vào. Giờ tôi mới nhìn sang Minh, thằng bạn tôi đang đứng ngớ người ra chẳng biết trời đất gì.
         -Tao nói gì sai hả mày? – Minh hỏi tôi, mắt vẫn trông theo chiếc xe dù nó đã mất hút sau đám xe cộ đông đúc.
         -Mày không có làm gì sai hết! Mày chỉ vừa mới cứu đời tao thôi bạn tốt ạ! – Tôi vừa nói, vừa cười khoái chí và tay vỗ vỗ vai thằng bạn – Thôi tao về nha!
         -Ờ - Nó nói mắt không màng nhìn tôi.
         Nghe xong câu trả lời ngắn củn cỡn của nó thì tôi vội phóng xe vèo ra hòa vào đám người giữa lòng đường chật cứng. Cuộc sống của mình là thế đấy! - Tôi thầm nghĩ trong đầu. Tôi đã bỏ xa dòng xe đông đúc ấy, tôi đang phóng xe như điên trên một con đường vắng chạy đến nhà mình. Tôi rất thích cảm giác này, gió cứ thế mà đập vào mặt mát rượi, mọi thứ hai bên đường trở nên nhòe đi đến độ không còn trông thấy rõ một thứ gì cả. Trời đang vào hạ, nóng thật.
         Tôi đang nhặt tờ báo được giao trước cửa nhà mình lên rồi mở cổng. Nhà giờ chẳng còn ai cả. Ba mẹ tôi vốn dĩ là những người cực kì lãng mạn. Cứ mỗi năm vào độ tháng bảy là họ lại dành một tháng để đi du lịch khắp nơi nhân kỉ niệm ngày cưới. Và thế là bây giờ tôi được tự do, thoải mái trong căn nhà rộng thênh thang này.
         Tôi vào nhà thay đồ và tắm rửa. Tôi rất thích tắm, mỗi ngày tôi tắm bốn lần. Có thể vì tôi ưa sạch sẽ, nhưng quan trọng hơn là mỗi khi được những tia nước từ vòi sen bắn vào người lại mang cho tôi cảm giác dễ chịu, nó cuốn trôi đi hết những mệt mỏi và buồn rầu trong tôi.
         Ngồi xem ti-vi, tôi chợt liếc sơ sang tờ báo mới đặt trên bàn. Ồ, là một vụ giết người, hình ảnh nạn nhân đăng trên trang nhất. Ghê thật! -  Tôi thầm nghĩ. Nạn nhân gương mặt đã bị rạch nát đầy máu là máu, nửa thân trên được chụp trông có vẻ không mặc gì cả, có thể đây là vụ cưỡng bức rồi giết. Nhưng tôi chỉ suy đoán thế thôi, bởi tôi chẳng phải đứa hứng thú với báo chí, dù cho có là tin giật gân đến đâu tôi cũng chỉ xem cái tựa, xem hình và hết, không đọc chi tiết.
         Đang ngồi xem ti-vi tôi chợt nghe tiếng chuông cửa, tôi vội chạy ra theo phản ứng. Ra đến cửa, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang đứng đấy, ông ta trông thân hình cũng to lớn lắm, khoác một chiếc áo da màu đen, đầu đội cái nón lưỡi trai cũng màu đen.
         -Cô Dương có nhà không cháu? – Người đàn ông cất tiếng hỏi khi thấy tôi bước ra. Ông ta nói giọng Bắc, và đang tìm hỏi mẹ tôi.
         -Mẹ cháu cùng ba đi du lịch rồi chú! – Tôi đáp.
         -Trời ạ, chết mất! Chú mới vừa từ Hà Nội vào đây gặp mẹ cháu để đưa món đồ, rõ ràng cô ấy hẹn hôm nay mà sao lại đi mất thế cơ chứ! – Người đàn ông đó nói, gương mặt đầy cảm xúc thất vọng.
         -Kì vậy nhỉ, năm nào mẹ cháu cũng đi vào thời điểm này thì làm sao lại hẹn chú được! – Tôi thắc mắc.
         -Chú đâu đâu có biết! – Giọng nói người đàn ông vẫn chưa bớt thiểu não – Mà khi nào mẹ cháu về?
         -Mẹ cháu mới đi hôm qua thôi, chừng một tháng nữa chú ạ. – Tôi đáp và cũng đoán trước được câu trả lời của mình sẽ khiến vị khách kia càng thêm não nề.
         Người đàn ông nghe xong chỉ thở dài, mặt cúi gầm xuống đất tỏ vẻ đăm chiêu. Tôi trông thế cũng động lòng, dù sao người ta cũng từ Hà Tây đến chứ có phải gần đâu, rồi thầm trách mẹ sao lại đãng trí thế chứ.
         -Thôi, dù gì chú đi đường xa cũng mệt rồi, chú vào nhà cháu uống miếng nước nghỉ ngơi cái đã! – Tôi quyết định mời vị khách vào nhà. Vừa nói tôi vừa mở ổ khóa cửa.
         Người đàn ông gần gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi bước chầm chậm vào nhà, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ rầu rĩ. Tôi đóng cửa xong quay mặt lại thì thấy ông ấy vẫn đang đứng sát cạnh mình, tôi hơi giật mình. Tôi lại chầm chậm bước đi trước để dẫn đường, tay tung tung chùm chìa khóa. Lo mãi mê với trò chơi, tôi bị vấp ngay bậc thềm cửa, đánh rơi chùm chìa khóa xuống đất và văng đi đâu mất. Tôi vội khum người xuống tìm tìm kiếm kiếm. Chẳng biết nó văng đi đâu nữa! – Tôi thầm bực bội. Bỗng phát hiện ra chùm chìa khóa nằm ẩn mình cạnh chiếc giày, tôi giơ tay định nhặt. Nhưng rồi, chợt, ánh nắng chiều khá gay gắt, sân nhà tôi nằm ngay hướng đón nắng, bóng người đàn ông cũng bị rọi xuống nền nhà. Tôi trông thấy ông ta rút trong túi ra một vật gì đó nhọn nhọn, và quen quen. Trông thật kĩ, tôi mới nhận đó là một con dao. Tôi như chết lặng trong tư thế đó. Tôi vẫn chầm chậm tìm kiếm như chưa hề hay biết gì, mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của người đàn ông qua chiếc bóng. Chiếc bóng đang di chuyển đến gần tôi hơn, cơ thể tôi lại càng cứng đờ, đầu óc tôi bị bủa vây bởi những cách thoát thân. Rồi bất ngờ một hình ảnh lóe lên trong đầu, tôi nhìn thấy lại bức ảnh của nạn nhân mới đăng trên báo lúc nãy. Ánh nhìn tôi có hơi xao động vì hình ảnh đó, nhưng nhanh chóng định thần, tôi lại chăm chú vào chiếc bóng. Lúc này thì cánh tay người đàn ông đang giơ lên cùng với một bước di chuyển, mọi cử chỉ của ông ta đều hết sức chậm rãi và nhẹ nhàng đến lạ lùng so với thân hình đồ sộ, trông ông ta như một con mèo dù to xác những vẫn giữ trong mình bản chất uyển chuyển của loài mèo. Và, lần này người đàn ông đã đi đến hành động mà có lẽ ông ta đã sắp đặt sẵn trong đầu trong khi quan sát thấy ba mẹ tôi đi ngày hôm qua. Đó là một kế hoạch hẳn hoi và gần như hoàn hảo bởi có thể ngày mai hay những ngày hôm sau tùy vào khi nào người ta phát hiện ra tôi, tôi sẽ “được” lên trang nhất của tờ báo.
[Còn tiếp]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2010 21:03:24 bởi Danta >
#1
    Danta 15.07.2010 21:12:05 (permalink)
      [Part 2]
             Lúc này thì cánh tay người đàn ông đang giơ lên cùng với một bước di chuyển, mọi cử chỉ của ông ta đều hết sức chậm rãi và nhẹ nhàng đến lạ lùng so với thân hình đồ sộ, trông ông ta như một con mèo dù to xác những vẫn giữ trong mình bản chất uyển chuyển của loài mèo. Và, lần này người đàn ông đã đi đến hành động mà có lẽ ông ta đã sắp đặt sẵn trong đầu trong khi quan sát thấy ba mẹ tôi đi ngày hôm qua. Đó là một kế hoạch hẳn hoi và gần như hoàn hảo bởi có thể ngày mai hay những ngày hôm sau tùy vào khi nào người ta phát hiện ra tôi, tôi sẽ “được” lên trang nhất của tờ báo.          Bắt đầu rồi, “con mèo khổng lồ” đang ra tay. Có thể trông rõ cánh tay ông ta đang giơ cao nhất có thể để lấy đà qua chiếc bóng. Hoàn cảnh của tôi bây giờ là hoàn toàn bế tắc, tôi chợt thấy tiếc là tại sao mình lại không đi học võ cũng như sao ban nãy không cố đọc cái tin trên báo thật kĩ, xem người ta có chỉ cách nào để thoát không. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Khi nhắm chừng cánh tay ấy đã lên đến độ cao đỉnh điểm và sẽ nhanh chóng cùng con dao lao xuống lưng mình, tôi nảy ra một ý định về hành động thoát thân.
             “Cọc”. Âm thanh con dao đập vào nền gạch. Khi người đàn ông lao con dao vào người tôi thì tôi đã kịp cuộn người xoay tròn né sang chỗ khác. Nhưng không may là ông ta quá nhanh, tôi bị con dao quẹt vào một bên vai và nó đang rỉ máu, thấm ướt vai áo. Tôi nhẹ kéo vai áo lên, một đường cắt dài hiện ra, thấy rõ được cả phần thịt bên trong, và dòng máu đang chảy dài xuống tận bàn tay. Nhưng kì lạ, tôi không cảm thấy đau. Lúc này tôi mới để ý con dao, lưỡi dao dài chừng mười lăm centimet, nhọn hoắt, dưới ánh nắng trông nó cứ lấp lánh lóe sáng, cán dao thì màu đen và đang được nắm chặt bởi bàn to lớn của người đàn ông. Ông ta liền chạy xông tới khi thấy tôi đã thoát được và ngồi đó nhìn chằm chằm. Thấy thế tôi cũng vội bật ngồi dậy chạy. Khi đó, nỗi sợ hãi thực sự bao trùm con người tôi. Tôi sợ lỡ người đàn ông kia nhanh chân hơn sẽ tóm được mình, tôi sợ sẽ phải chết, sợ sẽ bỏ lại gia đình và bạn bè. Cuộc đời tôi chỉ mới ngắn ngủi thôi, tôi không muốn nó kết thúc quá sớm như vậy, tôi còn tương lai, những ước mơ, hoài bão và rất rất nhiều thứ khác nữa.
             Bất cứ thứ gì trên đường thoát trông thấy, tôi đều cầm và quăng vào ông ta. Chúng tôi đang “chơi trò” mèo vờn chuột, chạy vòng vòng khắp nhà. Tôi bỗng phát hiện ra chiếc bàn ủi khi đang từ xa chạy đến, nhanh trí cầm lấy nó, tôi xoay người lại và nhắm vào đầu “kẻ giết người” mà ném. Trúng rồi! – Tôi thầm mừng khi thấy cái bàn ủi bay thẳng vào đầu ông ta, trán người đàn ông đang chảy máu. Máu chảy rất nhanh từ trán, đi qua kẻ mắt và xuống cằm. May là tôi không phải đứa sợ máu, chứ không nhìn cảnh đó thì đã phải chết ngất, nó y như trong một bộ phim kinh dị vậy. Tưởng chừng làm vậy sẽ khiến ông ấy đau đớn mà phải ngã quỵ xuống, nhưng lạ lùng thật, ông ta không hề hấn gì, tôi có cảm tưởng là nếu không trông thấy tôi quay lại ném cái bàn ủi vào mình thì người đàn ông cũng chẳng thể biết cái vật đó đang khiến đầu ông ta chảy máu. Tôi lại phải “kiên trì” chạy trong vô vọng.
             “Áaa!!”. Tôi đã ước rằng tiếng kêu đó của “kẻ giết người” kia, nhưng thật ra nó là của tôi. Tôi vừa vấp phải cái ghế và té lăn lộn. Ôi, cái chân tôi, nó cũng đang chảy máu kìa, nhưng tôi vẫn không thấy đau, tôi đang bắt đầu cảm thấy lạ lùng về điều này. Đang ngồi ôm chân mà quên mất “trò chơi gay cấn”, khi tôi nhớ lại và ngước mặt lên thì “kẻ giết người” đang đứng đấy, con dao đang nằm cao quá đầu trên tay. Cặp mắt “kẻ giết người” trợn tròn lên và con dao lao xuống. Tôi trong một thoáng bất ngờ không còn đủ bình tĩnh để nghĩ đường thoát, tôi chỉ biết ngồi đó, nhắm chặt hai mắt, đưa hai tay lên đỡ và.....
             -Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – tôi lại kêu lên thất thanh.
             Sau tiếng kêu, thật lạ, tôi vẫn không cảm thấy gì, mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ. Tôi khẽ mở mắt ra, nhìn khắp xung quanh, mọi vật trông như chưa có gì xảy ra vậy. Và tôi thấy mình đang ngồi trên ghế salon. Ôi trời, lại là một giấc mơ! – Tôi thầm khó chịu và thả người vào lưng ghế. Nhưng sau đó, tôi đã vui mừng thực sự và thở phào nhẹ nhõm. Phải, tôi chưa chết!  
             Đang hân hoan, chợt liếc sang tờ báo, tôi phát giật mình:
             -Sao mình xem xong cái gì rồi cũng mơ thế nhỉ? – Tôi tự nói với bản thân. Có lẽ là đầu óc tôi nó quá dễ ấn tượng với mọi vật, chắc sau này tôi nên tránh xem những thứ có yếu tố “hãi hùng” như vậy.
             Liếc nhìn đồng hồ, tám giờ tối rồi. Mặc dù không có ba mẹ ở nhà thì thoải mái thật đấy, nhưng sao cũng cảm thấy trống trải quá. Thế mà cảnh này tôi còn phải chịu trong vòng một tháng nữa, có khi là hơn tùy vào hứng “du hí” của hai vị phụ huynh.
             Tôi bỗng giật mình, chiếc điện thoại đang rung. Tôi tự hỏi không biết mình hôm nay yếu bóng vía hay sao mà thứ gì cũng khiến tôi như muốn rụng tim.
             -Gì đó mày? – Tôi nghe máy.
             -Đi chơi với tao mày, Ngọc rủ tao rồi kêu tao rủ mày đó! – Thằng Minh nói giọng hí hửng.
             -Ngọc rủ mày? – Tôi ngạc nhiên – À, rồi kêu mày rủ tao, haha!! – Tôi cười lớn vì đã hiểu ra cớ sự. Ngọc luôn biết rõ mọi điều về tôi, biết tôi thân với thằng Minh.
             -Ừa, sao, đi không mày?
             -Đi! Tao đang ở nhà chán! Ra trường chờ tao nha! Tao ra liền, mười lăm phút nữa! – Tôi nói liền một mạch, không đợi nó có ý từ chối địa điểm hay không.
             Tôi nhanh chóng chạy vào phòng mặc lên người chiếc quần jeans đen, chiếc áo thun dài tay đen sọc ngang trắng rồi chạy tới giá móc đồ vớ vội chiếc áo ấm, cũng màu đen. Trông tôi giờ chẳng khác gì con quạ, nhưng đây là màu tôi thích. Vẫn tiếp tục chạy xuống cầu thang, tôi vốn là đứa rất uy tín, không muốn sai hẹn nên tôi luôn luôn chạy như vậy. Ra đến cổng và đang mở khóa, một chút cảm giác sờ sợ bỗng hiện về qua hình ảnh của giấc mơ, tôi rùng mình.
             Đã quá! Tôi đang phóng giữa gió đêm, gió mang hơi nước âm ẩm, mát rượi. Khoảng đường vắng, đôi chân tôi đạp càng lúc càng nhanh, tưởng như đang bay vậy. Tôi nhắm mắt để tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời này. Chừng bốn giây, tôi mở mắt ra, khúc cua đang nằm phía trước. Đinh ninh là đường vắng, tôi vẫn tiếp tục tốc độ “bay”.
             “Áaaaaa!!!” - tiếng kêu thét thứ ba tôi nghe trong ngày, nhưng lần này thì không phải của tôi. Đạp quá nhanh, tôi không kịp thắng lại ngay khúc cua khi thấy một cô gái đang băng qua đường.
             “Kétttttt”, xe tôi giờ mới thắng lại. Vội quăng chiếc xe nằm trỏng trơ đấy, tôi lao đến chỗ cô gái đang ngồi bệt xuống đường sau cú va chạm, cố săm soi khắp người cô ta hòng tìm xem có vết thương nào không, luôn miệng hỏi : “Bạn có sao không? Bị thương ở đâu không?”. Khi vừa chạm vào người cô gái, tôi có thoáng rùng mình, lạnh quá, như đá vậy.
             Sau một hồi “dò xét”, tôi thật sự ngạc nhiên là không hề tìm thấy một vết trầy xước nào cả, tất cả ổn và.....da cô ấy rất mịn, mịn như em bé. Bấy giờ khi đã xong “khâu kiểm tra”, tôi mới ngước mặt lên nhìn cô gái. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm, một bên mắt nhướng lên, đây là nét mặt toát lên vẻ khó hiểu. Nhưng tôi chưa quan tâm cô ta đang khó hiểu điều gì bởi tôi đang bị một thứ khác hút hồn. Là gương mặt của cô gái. Nó, nó thực sự, rất rất dễ thương. Tôi không biết dùng một từ ngữ nào để có thể nói lên điều điều đó cả. Cặp lông mày cong cong như mặt trăng những khuyết, đôi mắt to, tròn và đen láy đang ngơ ngác nhìn tôi không chớp. Hàng mi dài dưới ánh đèn rủ bóng đến tận đôi má ửng hồng. Cả đôi môt ươn ướt, hồng hồng cũng làm tôi thấy xao xuyến. Ngọc, không hiểu sao người bây giờ tôi nghĩ đến lại Ngọc, nhưng Ngọc lại khác cô gái này, Ngọc có gương mặt đẹp, rất thu hút còn cô gái này thì lại mang nét đáng yêu khiến người đối diện nhìn vào phải nao lòng. Cả hai nét đẹp không thể đem ra so sánh ai hơn ai được. Tôi để ý đến mái tóc “nạn nhân” của mình, tóc thẳng, dài ngang lưng, và đen nhánh. Tóc không được buộc lại mà xõa ra. Phần mái được cắt xéo và dài đến gò má, một kiểu tóc cũng khá phổ thông.
             -Ơ, mình xin lỗi! – Tôi rụt tay ra khỏi tay cô gái, nãy giờ tôi cứ nắm nó thật chặt rồi chiêm ngưỡng sự đáng yêu của cô ta, thật khiếm nhã quá!
             Cô gái không nói gì, cô ta vẫn nhìn tôi. Ánh nhìn chăm chú khiến tôi hơi ngượng.
             -Mình xin lỗi lần nữa về việc này nhé! – Tôi nói - Mình không để ý là bạn đang băng qua đường. Mình kiểm tra rồi, không tìm thấy vết thương nào cả. Nhưng mình không nghĩ đó là may mắn đâu, có khi bạn bị thương bên trong đấy, như vậy càng nguy hiểm hơn. Lúc nãy mình tông bạn mạnh lắm, không thể không sao được. Hay mình đưa bạn đến bệnh viện nhé, gần đây có...
             Câu nói tôi chưa kịp kết thúc thì cô gái đã đứng phắt dậy. Phủi phủi chiếc váy dài đến tận gối đang mặc rồi quay mặt bỏ đi, vẫn không nói một lời. Tôi trông vậy cũng bật dậy chạy theo, níu tay cô ta lại.
             -Gần đây có cái bệnh viện nhỏ - tôi tiếp tục câu nói dở dang của mình - mình đưa bạn đến đó nhé!
             -Không cần. – Cô gái đã chịu hé môi. Giọng nói rất nhỏ, nhỏ lắm, tưởng chừng như cô ấy mở miệng chỉ để thở dài rồi ngậm lại, chứ chưa nói gì vậy. Nhưng không gian nơi đây rất vắng lặng, tai tôi vẫn có thể thu được thứ âm thanh đó. Nói xong cô gái tiếp tục ngoảnh mặt bỏ đi.
             -Sao lại không được? Lỡ có gì mình áy náy lắm! – Tôi đặt tay lên vai cô gái ấy và xoay lại.
             -Không cần. – Vẫn hai chữ đấy nhưng giọng nói lần này đã lớn hơn. Tuy thế giọng vẫn lạnh lắm, không có tí cảm xúc nào cả. Cô gái hất tay tôi ra và tiếp tục bước.
             -Không lẽ mình cứ để bạn như vậy mà đi sao? – Tôi vẫn ra sức thuyết phục, lần này thì chạy ra phía trước mặt cô ta, nhìn đối diện, không dừng lại, hai chân tôi bước ngược ra sau cố gắng thật đều so với nhịp bước tiến của cô gái.
             Cô gái thoắt dừng lại, khiến tôi cũng bất ngờ. Cô ta mím chặt môi, đôi mày co lại, ánh mắt hết sức phẫn nộ.
             -Đã bảo là không cần mà! Sao cứ đi theo tôi vậy? – Cô ta thét lên, tôi để ý thấy hai bàn tay siết lại thật chặt. Âm giọng cô ta vang dội khắp cả một vùng lớn.
             -Wow! – Tôi ngạc nhiên – Giọng bạn khỏe thật đấy. – Tôi cười tươi - Nhưng mình không phải loại gây tai nạn rồi bỏ chạy đâu, dù sao bạn cũng con gái và.....trông cũng khá ốm và xanh xao nữa. Mình thấy người bạn lạnh ngắt à, chắc bạn đứng ngoài gió lâu quá rồi, không tốt đâu. Cảm đó!
             -Có điên không hả? – Cô gái vẫn lớn tiếng nhưng âm lượng đã có phần giảm – Người ta gây tai nạn xong là lo chạy, còn đây thì lại cố xin chịu trách nhiệm. Đầu óc có vấn đề à? Tôi đã bảo là không cần mà! – Câu cuối thì lại lên giọng như ban nãy.
             Cô ấy nói đúng đấy chứ! Gây tai nạn xong ai mà chẳng sợ, chẳng muốn chạy đi để không chịu trách nhiệm. Nhưng kì thực, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại làm vậy nữa. Tôi muốn được giúp cô gái này. Tôi có cảm giác, tôi và cô ta có duyên hay sao ấy, tôi bị cô ấy thu hút, chưa bao giờ tôi có cái cảm giác này với người con gái khác. Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa, nhưng có vẻ....tôi...đang muốn tán tỉnh cô gái này thì phải.
             -Nếu bạn thật sự không muốn đến bệnh viện, vậy bạn đến nhà mình đi! – Tôi nêu ra một hướng khác – Mình sẽ tìm kĩ lại xem bạn có bị thương không. Bạn về nhà mình nghỉ một chút nhé! Nhà mình cũng không xa, gần đây thôi à!
             -Khô...
             -Khoan đã! – Tôi ngắt lời – Mình biết bạn định từ chối. Nhưng bạn không nên từ chối mình lần này. Bởi nếu bạn không về nhà mình nghỉ thì mình sẽ đi theo bạn đến tận nhà bạn đấy! Còn nếu đến nhà mình, mình sẽ trả “tự do” cho bạn khi mình hoàn thành nghĩa vụ. Bạn nghĩ sao? – Tôi bật cười khúc khích sau câu hỏi, bởi tôi hiểu ít ra mình cũng đã nắm chắt trong tay hơn sáu mươi phần trăm thành công.
             Tôi vẫn chờ cô gái trả lời. Cô ta thì cau có nhìn tôi. Càng nhìn nét mặt ấy tôi càng buồn cười, và cảm thấy thinh thích nữa. Chờ một hồi, sợ cô gái suy nghĩ lâu quá sẽ không theo ý định của mình, tôi nói:
             -Bạn im lặng lâu quá, tức là đồng ý mà ngại không nói đúng không? Vậy thôi khỏi nói, mình hiểu mà! – Tôi giở cái giọng như tôi-biết-tất-tần-tật-bạn-đang-nghĩ-cái-gì ra rồi nắm tay cô gái dắt nhanh đến chỗ chiếc xe. Tôi không dám chạy vì sợ cô ấy đau, cũng như không dám bỏ cô ấy đứng đấy để lấy xe đến vì sợ cô ấy chạy.
             Lúc tôi dẫn đến chỗ chiếc xe đáng thương bị bỏ xó nãy giờ, cô gái tuy nét mặt vẫn còn nhăn nhó nhưng trông không có ý định gì là sẽ vụt khỏi tay tôi mà chạy đi cả. Tất nhiên, vì điều kiện tôi đưa ra hết sức thuyết phục. Tôi đã lên yên xe ngồi, hất đầu về phía sau ra hiệu cho cô gái “lạnh lùng” leo lên. Cô ta vẫn chần chừ, tôi như mất kiên nhẫn, lại leo xuống xe, kéo cô ấy lên yên sau. Chạm vào cô ấy lần nữa, tôi mới nhớ là cơ thể cô ta đang rất lạnh, tôi cởi nhanh chiếc áo ấm mình đang mặc và đưa cho cô gái mặc vào. Trước khi khoác vào người, cô ta cứ nhìn chiếc áo của tôi với đầy vẻ ngạc nhiên, cứ như cô ta lo lắng nếu mặc vào thì chiếc áo sẽ tự co lại rồi siết chết cô ta vậy. Xong, tôi quay lại vị trí của mình.
             Tôi đạp xe khá chậm trên con đường về nhà mình, tôi đang tận hưởng niềm thích thú được chở một cô gái đáng yêu đằng sau. Nhưng, cô ta tỏ ra xa cách quá, suốt chặng đường không nói lời nào và lưng tôi không hề cảm nhận thấy được một thứ gì chạm vào cả. Mà cô ta lại còn rất nhẹ nữa, cứ như đang chở không khí vậy. Lâu lâu tôi phải quay lại kiểm tra xem cô gái ấy có thực sự còn ngồi đằng sau không hay đã nhảy khỏi xe mất rồi.
             Tôi thò tay ra phía sau lưng mình, tìm lấy bàn tay cô gái. Có thể cảm nhận được bàn tay nảy lên khi tôi chạm vào. Tôi kéo nó ra đằng trước và đặt lên hông mình mặc dù cô ta đã cố hết sức giằng lại.
             -Bạn đặt tay kia lên lên hông mình luôn đi, ôm thật chặt vào, mình sẽ đạp nhanh hơn đấy, mình sẽ “cố gắng hết sức” để nhanh chóng tới nhà, hoàn thành nhiệm vụ và bạn cũng sớm được “tha bỗng”.
             Nói xong, một tay cô gái tôi vẫn giữ, còn tay kia cô ta vẫn chưa chịu đặt lên hông tôi, cô ta bỏ ngoài tai những điều tôi nói. Tôi lấy đà đạp tăng tốc. Cô gái “lạnh lùng” dường như không có sự chuẩn bị trước, cô ta ngã ngửa lưng ra sau rồi vội giơ cánh tay còn lại ôm chặt lấy tôi để không bị bật té. Hai tay cô ta lúc này đã ôm hông tôi thật chặt. Tôi cười một cách thích thú. Ngoài cảm giác lạnh lạnh qua vòng bụng từ hai cánh tay tỏa ra, sau lưng, còn một vùng lạnh khác, đầu cô gái đã tựa vào lưng tôi.
             Vâng, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng con trai, và khi để ý một người con gái, tôi biết cách để làm “xiêu lòng” cô gái ấy trên chiếc xe của mình.
    ...
             Tôi đang bật chiếc lò sưởi lên, vặn nhiệt độ tăng dần để giúp cô gái ấy có thể bớt lạnh. Nhưng trông cô ta chẳng tỏ ra gì là co ro cả. Lúc nãy thằng Minh vừa gọi cho tôi, khi nó gọi tôi mới chợt nhớ là mình có hẹn với nó, nhưng tôi đành hẹn lại lần khác. Tôi bước đến ngồi cạnh cô gái trên chiếc ghế salon, cô ta hơi xích ra, ánh mắt đang nhìn với vẻ say mê vào bức ảnh gia đình của tôi. Tôi khẽ cúi lưng xuống, đặt hai cùi trỏ lên đùi, hai bàn tay đang vào nhau.
             -Bạn có cảm thấy ấm hơn chưa? – Tôi bắt chuyện, nhưng mắt cô ta vẫn dính chặt vào tấm ảnh.
             -Tôi không lạnh. – Cô ta đáp gọn hơ.
             -Ờ, vậy bây giờ bạn đã bắt đầu cảm thấy một chút nhức nhối gì trong người không? – Tôi lại tiếp tục cái giọng quan tâm hòng gây sự chú ý của ánh mắt cô gái về phía mình, nhưng nó vẫn không rời bức ảnh.
             -Không phải từ đầu tôi đã bảo là mình không sao sao? – Giọng nói cứ ngang ngang và hết sức lạnh lùng.
             -Ồ, vậy là bạn không thấy đau. Hay thật đấy! – Dứt câu, tôi dừng lại chừng ba giây - Mà sao bạn cứ nhìn bức ảnh ấy thế? -  Tôi đã hỏi thẳng luôn cái vấn đề mình thắc mắc nãy giờ. Và có lẽ, câu hỏi đã có tác dụng, cô gái không còn nhìn bức ảnh nữa mà quay sang nhìn tôi.
             -Không có gì. – Cô ta cố ý không muốn trả lời cái nguyên nhân - Vậy bây giờ tôi đi được chưa? – Và hỏi lãng sang chuyện khác, hỏi cái câu mà tôi cố né nhất.
             -Khoan đã, làm gì vội vậy! Mình còn vài điều muốn biết về bạn nữa! – Câu nói của tôi đậm chất lo lắng vì sợ cô gái sẽ nhanh chóng lao ra cửa và biến mất.
             -Chuyện gì? – Tôi bắt đầu cảm thấy không thích cái kiểu nói chuyện của cô gái “lạnh lùng” này, không có tí tình cảm, trổng không.
             -Bạn tên gì? – Tôi đang tiến hành cập nhật những thông tin cơ bản nhất về người tôi “để ý”.
             -Thy. – Lại kiểu nói gọn hơ.
             -Cái gì Thy? – Tôi muốn biết rõ hơn.
             -Chỉ cần biết Thy được rồi.
             -Ờ. Vậy Thy mấy tuổi? Lớp mấy, trường gì? – Tôi hỏi nhanh.
             -Tại sao hỏi nhiều vậy chứ? – Cô gái, à không, Thy tỏ vẻ cáu gắt.
             -Thì Thy cứ trả lời mình đi! – Tôi bật cười, một phần vì tức cười, phần khác vì muốn đem vẻ mặt này ra mà làm Thy bớt cáu.
             -Đáng lẽ tôi sẽ lên lớp 11 sau hè này, nhưng giờ thì không còn nữa. – Thy khẽ cuối mặt xuống sau câu nói.
             -Tức là Thy không đi học nữa? Sao vậy? – Tôi cứ hỏi gặng với vẻ mặt ngạc nhiên.
             Dường như Thy không muốn trả lời câu hỏi này của tôi, gương mặt cô ấy vẫn cúi xuống, tỏ vẻ lơ đãng. Có lẽ tôi đã hiểu, có thể Thy vừa gặp một chuyện gì đó rất lớn, lớn đến nỗi ảnh hưởng đến việc học của cô ta. Đó thật sự là một cú sốc nên mới làm một cô gái trông đáng yêu như thế tỏ ra rất lạnh lùng.
             -Ừm...Vậy nhà Thy ở đâu? – Tôi đánh sang câu hỏi khác.
             -Tôi... – Thy ấp úng - ...tôi không có nhà.
             -Không có nhà? – Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên, miệng há hốc – Vậy Thy sống ở đâu? Với ai? Ba mẹ Thy đâu? – Lại là một tràng những điều thắc mắc từ tôi.
             -Tôi...tôi.. – Lần thứ hai Thy ấp úng. Thật lạ, một cô gái nãy giờ với từng câu từng chữ nói ra đều dứt khoát mà hai lần hỏi của tôi khiến cô ta ấp úng – tôi...sẽ sống ở mọi nơi, không với một ai cả. Còn ba mẹ, không, hết rồi, đã là quá khứ. Trời ơi! – Thy chợt thét lên – Tại sao tôi lại kể với anh những chuyện này chứ! Thôi tôi không ở đây nữa, tôi đi đây! Dù sao cũng cảm ơn anh. Anh ra mở cửa cho tôi đi!
             Tôi hoàn toàn không nghe rõ được tiếng thét lên của Thy và những câu nói sau của cô. Tôi đang đắm chìm vào việc Thy không có nhà và bà mẹ chỉ là quá khứ như lời Thy nói. Đúng thật là đã có chuyện gì xảy ra với Thy, một cô gái có vóc người nhỏ bé. Ba mẹ đã là quá khứ, chẳng lẽ cô ấy mất hết ba mẹ rồi sao? Có thể đó là một vụ tai nạn không? Nhà cửa cũng không còn, có phải sau khi ba mẹ cô ấy mất thì người khác đã vào chiếm đoạt và đẩy cô ấy ra đường, đến nỗi bây giờ Thy không còn có khả năng để đến trường nữa không? Rồi sau này, cuộc đời của một cô gái dễ thương như vậy sẽ đi về đâu? Xã hội này còn biết bao cạm bẫy và cám dỗ, thứ xấu xa nào sẽ bao trùm cuộc đời đang tươi đẹp như đóa hoa chớm nở ấy? Nghĩ đến đấy là tôi đã cảm thấy rất xót xa cho Thy và không còn dám nghĩ ngợi xa thêm nữa.
             -Anh mở cửa cho tôi đi, sao còn thẫn thờ đó nữa? – Thy lại thúc giục tôi.
             -Rồi Thy sẽ đi đâu? – Tôi hỏi ngược lại, vẻ mặt tuy không trông thấy nhưng cũng có thể cảm nhận là nó hết sức rầu rĩ.
             -Tôi...đi đâu kệ tôi. Anh không cần quan tâm! – Thy lớn tiếng.
             -Nhưng Thy không có nhà để về, - giọng tôi vẩn ỉu xìu - như vậy Thy sẽ phải lang thang sao? Như thế không được!
             -Đó không phải chuyện của anh! Sao anh cứ thích xen vào chuyện của người khác vậy nhỉ? – Thy vẫn tiếp tục lớn tiếng với tôi, nhưng tôi lại thích cô ấy như vậy hơn là cứ giữ cái giọng lạnh lùng ngang ngang.
             Suy nghĩ một hồi, tôi nói :
             -Hay....Thy ở nhà mình tạm đi! – Tôi đang đề nghị một điều mà ngay cả tôi cũng chẳng biết sai hay đúng – Trước mắt là đêm nay đã, không phải trời đêm nay lạnh lắm sao? Nghĩ đến việc Thy đứng ngoài sương như thế mình khó chịu lắm!
             -Anh điên thật rồi! Anh dám cho một người lạ như vậy vào nhà à? – Thy hỏi tôi - Anh không biết việc mình đang là sẽ như thế nào đâu!
             -Dù cho có gì đi nữa thì cô gái nhỏ bé như Thy có thể là gì một tên to xác như mình chứ? Dẫu sao thì ba mẹ mình cũng không có nhà, cả tháng nữa họ mới về, nên Thy ở lại sẽ không bất tiện đâu! – Tôi vẫn cố gắng thuyết phục.
             -Anh đừng có cố mà.... – Thy đang nói giữa chừng thì tắt lịm, đầu khẽ nghiêng, vẻ mặt đăm chiêu.
             -Sao? 
             -Anh nói ba mẹ anh cả tháng nữa mới về ư? – Thy hỏi lại về câu nói của tôi. Tôi cũng chẳng màng thắc mắc vì sao.
             -Ừ! – Tôi đáp.
             Sau câu trả lời của tôi thì Thy đã hoàn toàn chìm vào im lặng. Tôi cũng im lặng theo để quan sát cô ấy. Thy đang suy nghĩ một điều gì đó, tôi không rõ, nhưng có vẻ khá quan trọng. Gương mặt cô ấy đanh lại. Ánh mắt lâu lâu lại chuyển hướng sang một nơi nào đó không cố định. Thy đang khoanh tay lại trước ngực, dáng đứng có phần nghiêng về bên phải do một chân khụy xuống. Chợt, một nụ cười lóe trên môi Thy để lộ hàm răng trắng đều. Con người lạnh lùng này không ngờ lại có nụ cười xinh đến thế. Nhưng nụ cười này quen lắm, là nụ cười kiểu tôi hay gặp trên phim của những nhân vật....phản diện. Cứ có vẻ như Thy vừa suy nghĩ xong điều gì đó và mỉm cười hài lòng vậy. Nhưng tôi không quan tâm điều đó bây giờ, tôi hi vọng là Thy sẽ đồng ý. Một phần vì cô ấy thật đáng thương, phần khác vì....tôi muốn giữ cô gái này bên mình càng lâu càng tốt.
             -Sao? Thy đồng ý chứ? – Tôi hỏi lại mặc dù trong lòng có chút bất an.
             -Ừm. Nếu như anh đã tha thiết muốn tôi ở lại như vậy, thì tôi cũng chẳng muốn làm anh thất vọng - Thy trả lời, gương mặt tỏ ra như đang ép lòng lắm – Được rồi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.    

    [Còn tiếp]
    #2
      Danta 19.07.2010 20:11:28 (permalink)
          [Part 3]
               Chợt, một nụ cười lóe trên môi Thy để lộ hàm răng trắng đều. Con người lạnh lùng này không ngờ lại có nụ cười xinh đến thế. Nhưng nụ cười này quen lắm, là nụ cười kiểu tôi hay gặp trên phim của những nhân vật....phản diện. Cứ có vẻ như Thy vừa suy nghĩ xong điều gì đó và mỉm cười hài lòng vậy. Nhưng tôi không quan tâm điều đó bây giờ, tôi hi vọng là Thy sẽ đồng ý. Một phần vì cô ấy thật đáng thương, phần khác vì....tôi muốn giữ cô gái này bên mình càng lâu càng tốt.          -Sao? Thy đồng ý chứ? – Tôi hỏi lại mặc dù trong lòng có chút bất an.
               -Ừm. Nếu như anh đã tha thiết muốn tôi ở lại như vậy, thì tôi cũng chẳng muốn làm anh thất vọng - Thy trả lời sau một lúc lâu suy nghĩ, gương mặt tỏ ra như đang ép lòng lắm – Được rồi, đêm nay, tôi sẽ ở lại.
               -Vậy thì tuyệt quá! – Giọng nói của tôi mừng rơn, mắt tít lại bởi một nụ cười hết cỡ.
               Tôi khựng lại chừng sáu giây sau câu nói để ngắm nhìn một nụ cười khác từ Thy. Thy đang cười, nhưng nụ cười này lại không giống nụ cười ban nãy. Chỉ cười mỉm và không để lộ răng, bên mép phải hơi nhếch lên. Có thể cô ấy đang thấy thú vị vì gương mặt biểu lộ cảm xúc rất “hài” của tôi chăng?
               -Thy chờ mình chút nha! – Đến giây thứ bảy, tôi đứng dậy, quay sang Thy nói, bàn tay hơi đưa lên như thể ra hiệu cô ấy hãy cứ ngồi đó, đừng chạy theo tôi.
               Dứt lời tôi quay mặt bước đến chỗ cầu thang. Tôi tự hỏi không biết hôm nay là ngày như thế nào, từ những giấc mơ cho đến chuyện của Thy, tất cả đều không tệ, chỉ là nó khá đặc biệt cũng như tôi cảm thấy nó không chỉ là một sự tình cờ, cứ như mọi thứ được sắp đặt sẵn bởi bàn tay của một ai đó được gọi là “ông trời”, cứ như là số phận. Đối với Thy, tôi không biết mình như thế nào với cô bé ấy, nó chưa rõ ràng, chỉ là tôi rung động trước vẻ ngoài của Thy, còn bên trong con người ấy, cuộc đời thật của con người ấy tôi chưa thể nào thấu hiểu cho hết được. Để có thể làm được điều đó cần phải có thời gian. Nhưng, biết đâu được, tôi có còn cơ hội để hiểu hơn về Thy không khi qua đêm nay, Thy sẽ nói tôi lời từ biệt và mất hút trong cuộc đời tôi sau này. Cũng biết đâu được, sau đêm nay, Thy và tôi sẽ có tình cảm tốt đẹp hơn, chúng tôi sẽ trở thành những người bạn, những người yêu nhau và còn rất nhiều rất nhiều những điều có thể xảy ra.
               Nhưng mặt khác, tôi chợt thoáng có chút bất an, hình ảnh về nụ cười “phản diện” của Thy khiến tôi xao động. Thật sự thì ẩn ý của nụ cười ấy là như thế nào? Dẫu gì đi nữa, Thy vẫn là một người lạ không hơn không kém, tính cách cô ấy lại càng khó hiểu, nó không giống với một người con gái bình thường. Về thân thế của Thy thì tôi cảm động thật đấy, nhưng có phải đó là sự thật? Phải chăng nụ cười ấy là dấu hiệu của một kế hoạch nào đó? Tất cả những thứ tôi nghĩ lúc này bất giác khiến tôi lo lắng. Tôi mời Thy ở lại chẳng lẽ là một sai lầm? Có thể bây giờ tôi đuổi cô ấy ra khỏi nhà để an tâm hay sao? Chuyện đó không thể. Nhưng, cũng có lẽ tôi đã quá đa nghi trước mọi chuyện, khả năng suy diễn của tôi phải chăng đi quá đà? Nói tóm lại, mọi chuyện đều chỉ có thể xảy ra sau đêm nay, nên phải xong đêm nay cái đã. Tôi vẫn còn rất hồi hộp không biết “bàn tay” ấy sẽ “nhào nặn” cuộc đời tôi như thế nào nữa.
               -Ơ, Thy! – Đang giằng xéo với những suy nghĩ trong đầu về Thy, cô ấy chợt xuất hiện cạnh cửa khiến tôi giật mình, tôi phải dừng lại công việc mình đang làm – Sao Thy lên đây, mình nói chờ mình chút mà. Thy chờ lâu quá hả?
               -Anh đang làm gì vậy? – Thy hỏi tôi, hai tay khoanh trước bụng, người tựa vào bờ tường ngay cửa. Trông cô ấy mà tôi cứ có cảm giác rằng từ nãy đến giờ suy nghĩ của tôi Thy đã nghe hết.
               Tôi đang dọn dẹp lại một chút căn phòng nơi Thy sẽ ngủ đêm nay. Căn phòng này, tôi thường hay vào lắm. Cứ mỗi khi có chuyện buồn là tôi lại tự nhốt bản thân trong đây để có thể hồi tưởng những tháng ngày hạnh phúc thay vì ở phòng mình. Và sau khi bước ra khỏi cánh cửa, những chuyện buồn đó sẽ tự động tan biến. Vâng, đây là phòng của em gái tôi. Căn phòng trắng, hoàn toàn là như vậy, màu sơn, đồ vật đều độc nhất một màu trắng. Màu trắng là sở thích của Thùy, ngược lại với tôi. Tôi với Thùy, tôi dám tin rằng chúng tôi là hai anh em tuyệt vời nhất. Bởi chúng tôi chẳng bao giờ gây gỗ, tranh giành hay ganh tị thứ gì của nhau cả. Chúng tôi đều rất mực yêu thương nhau. Thùy nó luôn là điểm tựa của tôi. Còn tôi lại chẳng bao giờ có cơ hội làm việc ấy với nó, nó rất mạnh mẽ, đến nỗi tôi đôi khi phải tưởng tượng nó như một viêc kim cương, không gì là có thể phá hủy, nghe tôi nói thế nó cảm thấy hãnh diện. Nhưng Thùy quên mất một điều, chính kim cương có thể làm nát kim cương. Nó đã tự làm khổ nó. Thùy là đứa học cực giỏi, giỏi hơn tôi trăm lần, nó rất siêng năng. Nó không dành thời gian trong cuộc đời để vui chơi, thư giãn hay thậm chí là “cảm” một thằng con trai nào, nó chỉ biết học, học và học. Nhiều lúc tôi hỏi nó tại sao lại phải đọa đầy bản thân như vậy, và câu trả lời tôi nhận được là “tất cả”. Thùy cảm thấy cuộc đời mình chẳng việc gì đáng bận tâm hơn là việc học, để rồi sau này nó sẽ có thể tự bước đi hiên ngang trên con đường trải đầy hoa hồng, nó sẽ kiếm được nhiều tiền, không lệ thuộc bất cứ ai, kể cả gia đình, nó sẽ có sự nghiệp, công ty riêng, nó sẽ có tất cả mọi thứ nó muốn. Đúng vậy, ước muốn của Thùy thật tuyệt vời. Nhưng rồi mai này, khi đã có tất cả, một sáng nào đó, nó tự soi mình trong gương, nó sẽ thấy những vết chân giẫm đạp không thương tiếc của thời gian hằn trên khuôn mặt, nhận ra nó đã bỏ đi cả tuổi thanh xuân để rồi bây giờ nó có đâu một hạnh phúc thực sự. Cho đến lúc này, cứ như bỏ ngoài tai những gì tôi khuyên nhủ, Thùy “đang làm cái việc cho tương lai” nó bên Úc. Cũng có thể là nhiều nơi hơn thế nữa nếu nó thấy chưa đủ.
               -Ờ, Thy thấy đó, mình đang dọn lại một chút phòng ngủ cho Thy. – Sau khi tấm drap giường đã được kéo thẳng, tôi thẳng người dậy – Cũng xong rồi, Thy đã có thể sử dụng. Đây là phòng của em gái mình, hiện nó không ở đây. À, có cả quần áo của nó, trong tủ đấy, Thy có thể thay, có lẽ là vừa với Thy, nó cũng bằng tuổi Thy đấy!
               -Ừm. Cám ơn anh. – Thy nói, trên cơ thể không có bất cứ một sự di chuyển nào của các bộ phận, ngoại trừ cái miệng.
               -Ừ, vậy Thy vào đi, mình sẽ.....à..ừm... mình sẽ ra ngoài! – Chẳng hiểu sao tôi lại ấp úng. Tôi đang muốn nấn ná lại, nhưng trông có vẻ không tiện. – Mọi thiết bị đều cắm điện hết rồi, Thy cứ dùng tự nhiên. Vậy thôi, ngủ ngon!
               Câu cuối cùng tôi đã cố nói thật nhanh, và cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Đi cách cánh cửa khoảng chừng ba mét thì tôi nghe tiếng cửa đóng và thở phào nhẹ nhõm. Tại sao tôi lại như vậy nhỉ? – Tôi tự hỏi bản thân. Có vẻ như tôi cảm thấy ngượng ngùng khi đứng trong căn phòng ngủ với một cô gái đáng yêu. Tim tôi đã đập rất nhanh lúc đó. Nhưng, vẻ mặt lạnh lùng ấy cũng khiến tôi một phần sợ hãi với những suy nghĩ không tốt ban nãy. Nên rốt cuộc tốt nhất là tôi đã phải “cong đuôi” thoát thật nhanh.
               Ban đêm lạnh thật, tôi đã đắp mền kín người nhưng vẫn thấy lạnh, chẳng bù cho ban ngày. Hình ảnh của Thy vẫn cứ bám lấy tôi khiến tôi không tài nào chợp mắt. Mọi chuyện cho đến lúc này, hai giờ hai mươi lăm phút sáng, vẫn chưa có gì xảy ra. Đúng thật là tôi đã quá lo lắng chuyện không đâu, Thy sẽ chẳng làm gì tôi cả, có thể nụ cười ấy chỉ là nụ cười hết-sức-bình-thường của Thy. Tôi đang tính đến chuyện ngày mai. Ngày mai tôi sẽ nói gì trước tiên khi gặp cô ấy? Tôi có nên “đánh bạo” một lần nữa mời Thy ở lại “càng lâu càng tốt” như ý của mình? Ôi trời, sao nghĩ đến đây là tôi lại cảm thấy áy náy. Cứ như tôi đang cố lợi dụng tình cảnh không nhà của Thy để mà giữ khư khư cô ấy cho mình. Như thế có phải quá đáng không? Có lẽ là tôi sẽ không nên đề nghị như vậy, nếu nói ra ắt hẳn tôi cắn rứt trong lòng lắm. Lại cứ phải chờ “bàn tay” ấy sắp đặt.
      ...
               Tôi đang mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Trời sáng rồi, tôi phải cố gắng hết sức tập trung nhớ lại và suy nghĩ cho thật chính xác rằng Thy có phải lại là một giấc mơ hay không? Dường như mọi chuyện kì lạ hôm qua đều là những giấc mơ, nên việc của Thy có thể cũng không ngoại lệ. Những giấc mơ ấy thật tồi tệ bởi thực chất chúng khiến tôi không thể xác định được đâu là mơ đâu là thực. Tôi ngồi bật dậy, đi vào toilet và cố làm mọi việc như hằng ngày vẫn làm, xem như tất cả đều bình thường.
               Bước ra khỏi cửa, nơi đầu tiên ánh mắt tôi hướng về là căn phòng của Thùy. Khác với suy nghĩ nghĩ đêm qua, bây giờ, một nửa muốn con người kia sẽ vẫn còn đang ở trong phòng làm một việc gì đó, nửa khác tôi lại mong đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ. Mặt khác, có thể Thy là có thật đấy, nhưng có khi cô ta đã bỏ đi từ sáng sớm. Cứ với những suy nghĩ rối bời bời ấy mà tôi bước tới. Bước chân tôi song hành với một sự bối rối, không hẳn là lo sợ, nhịp bước vẫn rất đều.
               Một chút ngập ngừng, tôi gõ cửa, nhưng mọi thứ vẫn im lìm sau tiếng gõ. Tôi gõ tiếp lần thứ hai, kết quả cũng chẳng thay đổi. Lần ba, tôi không có ý định gõ nữa, tôi xoay tròn tay nắm để đi vào, nó không được bấm chốt. Khi cánh cửa đã mở toang, những gì tôi trong thấy không như bình thường, hoàn toàn là một màu đen, màu đen của bóng tối. Đèn trong phòng đều tắt, các cánh cửa sổ cũng đóng kín mít. Chắc lẽ Thy đã đi từ sáng sớm, bởi đêm qua rõ ràng là tôi đã mở hết cửa sổ ra. Nhưng, tôi cảm thấy khó hiểu ở đây, tôi đã đóng kĩ các cửa ra vào và cửa cổng, làm sao Thy lại có thể đi được chứ, tôi đang giữ chìa khóa kia mà! Thật sự thì chuyện gì vậy nhỉ? Thy là mơ, và trong giấc mơ tôi nghĩ tôi đã mở hết cửa sổ sao?
               -Anh đang làm gì vậy? – Tôi có thể nhớ chính xác cái hoàn cảnh lúc này y như đêm hôm qua. Cũng đang rối lên với những suy nghĩ về Thy và câu nói không thay đổi của cô ấy khiến tôi giật mình.
               -Trời! – Tôi kêu lên – Mình giật mình đấy Thy! Sao Thy hay xuất hiện bất ngờ và không tiếng động vậy?
               -Ừm. Xin lỗi – Thy xin lỗi nhưng giọng nói không hề có chút biểu cảm rằng mong được tôi chấp nhận.
               -Ừ, không sao. Chỉ là mình đi kiểm tra xem Thy có đi chưa? – Tôi đang tỏ ra rộng lượng với lời xin lỗi và trả lời câu hỏi đầu tiên.
               -Anh đóng kín các cửa thì tôi đi bằng thế nào? – Thy nói, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm – Mà anh mong tôi đi thế cơ à? – Thy hỏi tiếp một câu khiến tôi điếng người, câu hỏi này chính tôi cũng không có câu trả lời.
               -Không, không hề! – Tôi giơ hai tay lên lắc lắc như phụ họa cho lời phủ định – Tôi chỉ muốn biết Thy còn ở đây không thôi. Chính tôi là người mời Thy ở lại mà, sao lại mong Thy đi được!
               -Vậy bây giờ biết rồi thì sao? – Tôi phát hiện ra Thy là người có khiếu tra tấn đầu óc người ta bằng những câu hỏi không biết đường mà lần.
               -À...ừm...- Tôi lại cái kiểu ấp úng quen thuộc – thì...biết rồi......Thy ăn gì chưa? – Một kiểu đánh trống lãng dở tệ, tôi dám cá là Thy biết tỏng tôi là tên đánh trống dỏm nhất – Cũng gần mười hai giờ rồi!
               -Tôi không đói. – Ngắn gọn, Thy không quay lại với câu hỏi của mình mà đi theo “tiếng trống” của tôi.
               -Ừ, vậy thôi.
               Tôi vừa làm cái việc chẳng lịch sự tí nào. Thy từ chối thế mà tôi cũng chẳng buồn hỏi gì thêm hay cố khuyên cô ấy nên ăn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cái tình trạng này. Không hiểu sao giữ Thy trong nhà tôi áp lực như thế mà lại không nghĩ đến chuyện sẽ “đuổi khéo” cô ấy đi. Câu nói dứt là tôi lại bước đi ngay không nở được một nụ cười chào. Hi vọng hành động khiếm nhã này Thy không để ý.
               -Mà khoan đã! – Thy gọi với khi tôi đã bước đến cầu thang – Tôi muốn hỏi anh chuyện này.
               -Chuyện gì vậy? – Quay lại bước tới chỗ Thy tôi vừa nói, trong đầu là vô vàn những suy đoán về câu hỏi của Thy.
               -Anh có phiền không, ừm..., nếu cho tôi ở lại đây đến khi ba mẹ anh về? – Thy hỏi ngay khi tôi đứng trước mặt cô ấy cách chừng ba mươi centimet. Kèm theo đó là đôi mắt mở to tròn, đôi môi mỉm cười. Có vẻ như Thy cố tình lấy đó làm chất xúc tác để tôi đồng ý vậy.
               -Hả? – Tôi há hốc miệng.
               Trời ạ, tôi có nghe lầm không chứ? Thy đòi ở lại ư? Tôi như cứng đờ trước câu hỏi của Thy, hai chân bây giờ tưởng như đã đông đá và không còn có khả năng di chuyển. Ở lại đến khi ba mẹ tôi về, tức là cả tháng nữa. Tôi hiện đang rất muốn bảo Thy lặp lại câu cô ấy vừa nói, hay đại loại như tôi sẽ nói Thy nghĩ sao vậy, Thy mất trí à? Thật không thể tin được là Thy lại ra cái đề nghị đó. Đã năm giây trôi qua từ lúc tôi thốt lên và tôi phải thật nhanh chóng tìm ra câu trả lời. Thy là con gái, đơn thân, mà xin ở lại nhà tôi, một tên con trai, và nhà cũng không có ai. Thật bất ngờ khi Thy lại gan như vậy. Còn nữa, rõ ràng hôm qua Thy đã cố một mực từ chối tôi và gượng ép lắm mới chịu ở lại. Vậy tại sao hôm nay Thy lại nảy ra cái ý định đó? Chỉ một đêm mà Thy suy nghĩ được đến thế sao? Ngay cả bản thân tôi đây cũng không thể ngờ mình lại lâm vào hoàn ảnh oái ăm này. Như lúc nãy, một nửa tôi muốn Thy ở lại, một nữa thì mong cô ta biến mất khỏi tôi ngay tức thì. Nhưng cái ý định thứ hai nó đã một phần thuyên giảm bởi sau một đêm tôi vẫn còn “bình yên”. Tuy vậy, làm sao có thể chắc chắn rằng trong một tháng tới, nếu tôi đồng ý cho Thy ở lại, thì tôi sẽ còn an toàn? Không thể bình thường được khi một người hoàn toàn xa lạ xin ở lại nhà mình. Nhưng, lẽ khác, Thy đang không có nhà theo lời cô ấy nói, không còn cả người thân. Nếu thế thì việc Thy xin tôi ở lại cũng có phần hợp lý, mặc dù sẽ chẳng có một cô gái nào dám thỏ thẻ điều đó nếu lâm vào trường hợp như Thy vì sợ sẽ bị cho là  đang lợi dụng gia chủ. Nhưng biết đâu, Thy quá gan dạ và thẳng thắn nên mới đề nghị tôi. Cả tôi, đêm qua lúc trằn trọc tôi cũng đã có ý định mời Thy ở thêm đấy thôi. Ôi, tôi như rối tinh rối mù lên bởi những suy nghĩ, mỗi khi đã gần như quyết định sẽ không đồng ý với từng ấy lí do hợp lý thì lại có những lí do khác hợp lý hơn chen vào để tôi phải suy nghĩ lại.
               Đã ba phút trôi qua cùng với bộ não sắp hư hỏng vì làm việc cực độ, tôi cứ tưởng như đã cả hàng thế kỉ vậy. Thế mà Thy vẫn cứ im bặt, không hề tỏ ý sốt ruột mà hối thúc tôi. Có lẽ cô ấy cũng nhận ra trên mặt tôi là đầy những chữ “làm sao bây giờ?”. Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng phải trả lời.
               -Thy sẽ ở lại đây một tháng cơ à? – Tôi hỏi một câu thể hiện rõ cái định kiến không muốn Thy ở lại -  Không, ý mình là mình sẽ rất vui nếu có Thy bầu bạn trong một tháng phải ở nhà một mình! – Nhưng sau lại bào chữa bằng câu chứa định kiến mang tên “rất vui lòng”.
               -Ừ, vậy thì cảm ơn. – Thy lại cười mỉm với tôi sau câu nói. À không, nó không chính xác là một nụ cười nữa, đó chỉ có thể gọi là hành động “khẽ nhếch môi” chứ chưa thành hình một nụ cười được. Nói rồi Thy quay vào căn phòng “của Thy”.
               Tôi cũng quay đầu lại khi Thy đã khuất sau cánh cửa. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ là tại sao Thy không nhảy lên một cách sung sướng khi được tôi chấp thuận. Nhưng điều khác còn lạ hơn thế nữa là tôi đồng ý cho Thy ở lại. Gọi điều này là như thế nào nhỉ, bình dân sẽ gọi là tôi “dại gái”. Chính xác là như vậy. Tôi vẫn có cớ để từ chối Thy một cách đường hoàng, như là đêm qua ba mẹ tôi gọi về và bảo chuyến du lịch bị hủy vì một lí do nào đó, họ sẽ về trong tối nay. Và ba mẹ tôi, họ không hề hiếu khách, luôn tỏ ra khó chịu khi người lạ trong nhà nên Thy phải nhanh chóng rời khỏi đây. Rõ ràng là tôi có thể nói với Thy lí do đó, nhưng tôi không làm thế. Cứ như cái ý muốn để Thy ở lại luôn lớn hơn. Không rõ Thy có phải là một phù thủy hay thứ gì đó siêu nhiên đại loại như vậy hay không, có khi cô ấy phù phép tôi chăng?
               Tôi nhặt lên tờ báo trước cổng, nó được cuộn tròn bởi một sợi dây thun. Bước vào nhà, tôi đang tháo sợi thun ra. Đã định quăng nó trên bàn sau khi sợ thun được tháo, vậy mà tay tôi cũng như ánh nhìn cứ dính chặt vào tờ báo. Tôi thực sự có chút bất ngờ với những thứ mình trông thấy. Trên trang nhất, lại tiếp tục đăng ảnh một nạn nhân của vụ giết người. Nạn nhân lần này thì cũng y chang lần trước, phần thân trên được chụp trông có vẻ không mặc áo. Mặt cũng lại bị rạch nát và lem luốc máu. Trông những vết rạch chẳng có một hình thù gì rõ ràng cả, chỉ rạch bừa. Đó đúng là cùng một hung thủ. Nhưng, tôi không thể kết luận đây là một vụ cưỡng bức rồi giết được, bởi tờ báo hôm qua nạn nhân kia là nữ, còn hôm nay thì là một gã đàn ông. Chẳng lẽ tên này lưỡng tính? Tôi cảm thấy tò mò và lật sâu vào bên trong tờ báo nơi ghi tin chi tiết. “Bị sát hại khoảng từ hai đến ba giờ sáng hôm nay, xác được gia đình phát hiện và báo cáo ngày khi phát hiện”. Đọc đến đây tôi chợt rùng mình. Cái thời gian đó là lúc mà tôi đang còn thức và trằn trọc chuyện của Thy, lỡ đâu sát thủ này có vấn đề thần kinh, thích giết người, hắn không chọn gã đàn ông này làm mục tiêu mà là tôi thì sao nhỉ? Ghê thật! Bỗng, tôi nhớ về giấc mơ hôm qua và vội đóng nhanh tờ báo lại. Tôi đã tự dặn là tránh xa những thứ rùng rợn, tôi không mong những giấc mơ kiểu đó sẽ trở lại tí nào.
      [Còn tiếp]
      #3
        Danta 26.07.2010 22:07:12 (permalink)
        [Part 4]   
        Lại là một buổi chiều đầy nắng vàng và gió nóng. Ánh nắng chói lòa trước mắt khiến tôi phải nheo chúng để trông rõ đường chạy. Gió thổi đập mạnh vào mặt như những cái tát. Con đường đi học hôm nay xa bất tận. Vậy là Thy đã ở nhà tôi được hai ngày. Nói chính xác hơn thì là một đêm, một ngày và một buổi sáng. Tôi vẫn còn chưa quen lắm với sự có mặt của một người mới trong nhà mình. Kể từ cái lúc Thy hỏi tôi xin ở lại thì chúng tôi chưa hề nói với nhau câu nào. Suốt ngày hôm đó, Thy chỉ ở trong phòng, còn tôi thì loay hoay khắp nhà, chẳng đi đâu. Nhiều lúc, tôi muốn gõ cửa phòng để hỏi xem Thy có ăn gì không, dù gì thì con người ta cũng phải ăn mới sống được chứ, nhưng lại ngại. Cả đến tối, cũng chẳng thấy Thy bước ra mà chỉ là cánh cửa đóng im ỉm. Sợ cô ấy đói, tôi chỉ còn cách là bày sẵn một mâm cơm, đặt trước cửa, gõ cửa phòng và bỏ chạy. Dẫu hiểu là Thy biết ngay đó là tôi đấy, nhưng như thế còn đỡ hơn là phải giáp mặt. Tôi chạy núp ở đằng xa xem tình hình. Thế mà, Thy chỉ mở cửa, nhìn xung quanh, nhìn thấy luôn cả mâm thức ăn rồi đóng cửa lại. Dù chỉ là một thoáng, nhưng vẫn có thể trông thấy rõ gương mặt Thy, nó vẫn còn rất tươi tỉnh và lạnh tanh. Cho đến giờ thì tôi vẫn không hiểu làm sao mà Thy có thể chịu đói hay như vậy.          Tiết học Lý hôm nay, điều kì lạ là tôi hoàn toàn không thấy mệt mỏi và đang chăm chú nghe giảng. Trước giờ, tôi ghét nhất môn Lý, cứ tới tiết là chỉ muốn nằm xuống bàn. Nhưng do đêm qua lại mất ngủ, tôi đã dành cả sáng để ngủ bù nên giờ hết sức tỉnh táo. Không khí của một lớp học hè thật khác, chẳng có áp lực thi cử gì cả, tụi bạn rất nhiều đứa làm việc riêng, trò chuyện xôn xao, hiếm lắm chỉ dăm ba đứa mới ngồi nghe giảng. Giáo viên trông có vẻ cũng chẳng buồn nhắc nhở. Kể cả thằng Minh đang ngồi cạnh tôi, coi nó kìa, cứ như mới bắt được vàng, hoặc đã có một việc gì đó “rất to lớn” khiến nó trông hạnh phúc hơn bao giờ hết. Minh đặt hai cùi trỏ lên mặt bàn, hai tay chống lên má, mắt tuy cũng hướng về bảng nhưng có vẻ như khoảng cách ấy đang bị một hình ảnh nào đó trong đầu nó che mất tấm bảng, miệng nó thì toe toét cười. Rồi chợt, Minh cúi mặt xuống bàn, lấy cây bút chì trong túi bút và bắt đầu hí hoáy vào trang giấy trắng. Một trái tim đã hiện ra, rồi hai trái tim. Nó đang đồ lên nét vẽ của nó cho đậm hơn, rõ hơn. Nhìn thấy vậy, tôi cũng mập mờ hiểu được Minh đang vui chuyện gì. Nó lại tiếp tục đặt đầu bút vào giữa trái tim. Một chữ N in hoa to tướng hiện ra, rồi trái tim kế bên là chữ M. Tuy Minh cúi mặt xuống, nhưng tôi vẫn có thể thấy hai gò má nó đang nhô cao cho một nụ cười hết cỡ. Đúng là con người ta khi yêu thường có những biểu hiện của những bệnh như mất tập trung để mộng mơ, hoang tưởng về một tương lai rực rỡ hay bi quan về những tưởng tượng sầu thảm, tất cả đều quá mức bình thường.
                 -Nhỏ Ngọc “mở cửa” cho mày à? – Tôi hỏi giọng xen nụ cười thích thú, cùi trỏ thúc vào tay Minh.
                 -Không! – Minh trả lời gọn lõn và vẫn chăm chú vào cái “tác phẩm” của nó.
                 -Chứ làm gì mặt mày hớn hở vậy? Còn vẽ trái tim tên Ngọc – Minh nữa! – Tôi vừa nói vừa đuổi mắt theo để kịp với những nét mới trên tờ giấy.
                 -Hí hí, mày biết mà, tao đang yêu mày ạ! – Minh nói, dời tay khỏi bức vẽ, chống chúng lên cằm và mắt nhìn ra khoảnh trời xanh trong trẻo ngoài sân.
                 -Thì tao biết rồi! – Tôi hơi nâng âm lượng lên một tí, cốt muốn Minh chú ý đến mình – Mà đương không có bao giờ mày mơ mộng như hôm nay đâu?
                 -À, ờ, tao chưa kể mày nghe à? – Tôi phát hiện ra khi yêu còn có bệnh đãng trí – Để tao kể cho. Chuyện là vầy. Mà tao phải cám ơn mày trước cái đã! – Nói rồi nó vỗ vai tôi đánh bốp – Nhờ mày hôm kia không đi chơi mà tao với Ngọc mới có dịp đi chơi riêng. Số là lúc chờ mày lâu quá không thấy, tao mới định gọi mày thử. Cái lúc bấm số xong rồi, chuẩn bị gọi rồi thì tao mới nảy ra một ý định. Tao giả vờ đưa điện thoại lên nghe, tự nói một mình rằng mày đang đứng chờ ở Parkson. Rồi Ngọc cũng nghe thấy, vậy là hai tụi tao chạy xe nhanh tới đó. Tới nơi, tao lại tiếp tục giả vờ gọi cho mày hỏi mày ở đâu, rồi lúc cúp máy, mặt tao buồn buồn nói mày có việc nên về rồi với Ngọc. Thế nên tao với Ngọc đi chơi riêng sau một hồi tao thuyết phục rằng dù gì cũng tới rồi, về cũng uổng. Mày thấy sao, tao thông minh quá chứ hả? – Minh kết thúc câu chuyện bằng một câu hỏi “tự ca thán” với vẻ mặt tươi roi rói.
                 -Thông minh con khỉ! – Tôi phản bác lại Minh như gáo nước lạnh tạt vào mặt nó – Lừa bịp thì có! Bởi, tao tốt với mày vậy mà mày làm mất hình tượng của tao quá! Mà mày nghĩ đi, lỡ như tao hôm đó đi trễ chút thôi, nhưng vẫn tới, thì như thế nào hả? – Tôi đang cố tỏ ra nóng giận để lấy uy với thằng Minh nhưng trong bụng thì lại tức cười chết đi được.
                 -Chậc, - Minh tặc lưỡi – ờ thì....mày thấy đó, tao đã gọi về cho mày đó, lúc đó tao phải lén vào nhà vệ sinh á! Mà thôi, mày cũng có thiệt hại gì đâu, mày không đi thật mà! Nhưng thì coi như tao xin lỗi đi, lần sau sẽ rút kinh nghiệm! Ha!
                 -Thằng quỷ! – Tôi bật cười.
        ...
                 -Anh Thụyyy!!!
                 Lại là cái giọng quen thuộc đó. Lần trước cũng như lần này, vẫn trong cái hoàn cảnh tôi đang chạy xe ra khỏi cổng thị bị gọi giật ngược lại. Tôi chẳng thèm quay lại sau xem đó là ai bởi tôi biết chắc mười mươi đó là ai rồi. Điều nữa, tôi cũng biết chắc luôn người đó sẽ hỏi tôi cái gì và tôi đang suy nghĩ câu trả lời trong đầu mình. Lúc mà thằng Minh kể tôi chuyện tối đó là tôi biết thế nào cũng có cuộc gặp mặt này. Tiến bước chân đang gần lắm rồi.
                 -Anh Thụy, em hỏi anh cái này? – Ngọc đang đứng trước mặt tôi, không còn mang vẻ thục nữ như bữa nữa – Sao tối đó anh nói tới rồi lại đi vậy?
                 -Anh có nói Minh mà em, anh bận. – Tôi phải bám theo cái lí lẽ của thằng Minh, mong là không bị sơ hở. Dẫu sao việc giúp thằng Minh và Ngọc thành đôi là chuyện tốt.
                 -Anh bận chuyện gì vậy? – Ngọc hỏi tới, mặt hơn rướn ra trước.
                 -Chuyện riêng em. – Tôi cố tình cho chữ “riêng” vào câu trả lời để cố ngắt những câu hỏi tiếp của Ngọc, chuyện riêng thì chẳng ai hỏi sâu vào cả.
                 -Chứ không phải anh muốn tránh em sao? – Giọng nói Ngọc rưng rưng.
                 -Anh chẳng việc gì phải làm thế hết Ngọc.  – Mặc dù thật sự tôi không thích Ngọc cũng như không muốn cô ấy cứ đi theo mình, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ tránh Ngọc.
                 -Anh hứa nhé! – Tay Ngọc đặt lên tay tôi cùng câu nói. Tôi đang ghì chặt tay lái, chỉ có phần mu bàn bàn tay là cảm nhận được hành động ấy, cảm giác thật mềm mại, âm ấm. Bất chợt tôi nghĩ đến Thy. Tôi cũng chạm vào tay cô ấy như vậy, nó cũng rất mềm nhưng lại lạnh như băng.
                 -Ừa, anh hứa! Thôi anh về trước nhé!
                 Tôi nói mà chẳng để ý đến việc ngắt câu đúng chỗ. Dứt lời, không đợi sự đồng ý từ Ngọc, tôi phóng vọt xe đi. Trong tâm trí tôi vẫn còn thấp thoáng những suy nghĩ ban nãy về Thy và Ngọc. Thy và Ngọc như hai khối thể đối lập với nhau. Một người đáng yêu, một người xinh đẹp. Một người xa cách, một người thân thiện. Một người lạnh ngắt, một người ấm áp. Và một người tôi khiến tôi rung động, một người làm tôi dửng dưng. Sự xuất hiện của Thy buộc tôi dành đến hơn bảy mươi phần trăm bộ não để suy nghĩ về cô ấy. Và bây giờ trên con đường về nhà, tôi cảm thấy hoàn toàn khác với mọi khi. Nó không là những cái đạp nhanh hết cỡ để hòa mình trong gió nữa mà cứ từ tốn để như có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Không còn cảm giác háo hức để được về nhà lắng đọng trong những tia nước xối xả nữa mà thay vào đó là một chút ngại ngùng.
        ...
                 Trời đêm nay trong vắt, thăm thẳm, không một chút gợn mây xám. Một điều hay ho nữa là sao đêm nay rất nhiều, nhiều vô kể, giăng kín cả màn đêm như hàng ngàn chấm cát nhỏ li ti nổi lên giữa tấm thảm đen bất tận của tạo hóa. Tôi đang ngồi ở chiếc ghế đá trên sân thượng, nơi có thể thu hết cả bầu trời bao la vào tẩm mắt của mình. Cũng lâu lắm rồi tôi mới đặt chân lên đây. Chỉ những khi nào nghe báo đài đăng tin đêm nào đó có sao băng, nguyệt thực hay những hiện tượng hiếm hoi khác của thiên nhiên xảy ra thì tôi mới hứng thú tìm đến nơi này mà chiêm ngưỡng. Hiển nhiên, lần này cũng không ngoại lệ. Đêm nay được báo là có trận mưa sao băng lớn nhất trong mười năm trở lại, rất tuyệt để chứng kiến chứ nhỉ? Mặt khác, điều này cũng là cái cớ để tôi lôi kéo “ai kia” ra khỏi căn phòng tối om om. Phải lấy hết can đảm mới dám gõ cửa hỏi Thy, rồi lại phải dày mặt gõ đi gõ lại xin Thy đồng ý, rất là vất vả.
                 Gió lạnh, thổi từng cơn, từng cơn nhè nhẹ khiến rợn cả người. Gió còn làm một việc khác nữa là thổi tung những sợi tóc lõa xõa trước mặt “kẻ lạnh lùng” để tôi lâu lâu lại có dịp khẽ liếc nhìn. Tim tôi vẫn còn đập rất nhanh mỗi khi như vậy, một cảm giác bồi hồi, nghẹn ngào đến khó tả. Đôi lúc tôi phải cố gắng nhích xa Thy một chút vì sợ cô ấy sẽ nghe rõ tiếng thình thịch liên hồi. Trông Thy vẫn còn rất tỉnh táo và hồng hào, cô ấy sao lại có thể như thế nhỉ? Con người hai ngày không ăn gì là như thế ư? Nếu ai cũng như cô ấy thì cái thế giới này sẽ tiết kiệm được biết bao nhiêu là thực phẩm.
                 -Chừng nào có vậy? – Thy hỏi cùng lúc với một cơn gió tạt qua, thổi bay hương thơm của Thy vào mũi tôi khiến tôi như tê cứng hết mọi giác quan. Một mùi hương tuyệt vời nhất tôi từng ngửi thấy. Hết sức ngọt ngào.
                 -Ừm....khoảng mười lăm nữa. – Tôi ngó chiếc đồng hồ sau khi hoàn hồn.
                 Câu nói của tôi dứt đánh dấu cho một đợt im lặng kế tiếp. Chúng tơi rơi vào trạng thái im lìm, không một tiếng động. Thy quay về với việc của mình, đó là....không gì cả. Thy chẳng hề cử động, cứng đơ như khúc tượng. Hai tay cô ấy đặt lên đùi, nắm hờ lại, mặt nhìn về một phương vô định. Còn tôi, tôi cũng đang làm cái việc của mình là....nhìn lén Thy.
                 -Hai bữa nay Thy không ăn gì hết thật sao? – Tôi đã “can đảm” phá tan bầu không khí bấy giờ.
                 -Ừm. – Ít ra cái “ừm” ngắn ngủn của Thy còn đỡ hơn là một cái gật đầu không xúc cảm.
                 -Trời! – Tôi như muốn bật cả người dậy cùng câu nói – Vậy sao mà Thy còn có thể tỉnh táo ngồi đây bây giờ hay vậy? Mà thật sự là không ăn tí gì sao? Mình cứ nghĩ là những mâm cơm mình đặt trước cửa Thy đã lấy một ít, hay tối khuya Thy ra khỏi phòng vào bếp tìm gì đó ăn chứ!
                 -Tôi chẳng cần phải làm cái việc lén lút như vậy. – Thy nói một câu khiến tôi chưng hửng. Ôi, tôi vừa kể ra những suy nghĩ của mình về Thy, toàn là những việc lén lút tôi gán cho Thy.
                 -Ơ, mình xin lỗi. – Tôi gãi gãi đầu – Ý mình chỉ là mình nghĩ Thy đã phải ăn gì đó thì mới có thể ngồi vững như bây giờ, khó tin là không ăn gì hết thật cả.
                 -Ừm. Anh không cần để ý lắm đến chuyện ăn uống của tôi. Tôi không đói, và sẽ biết tự lo cho mình. Đừng phí những thức ăn đặt trước cửa nữa. – Có vẻ như đây là lần nói dài hơi nhất từ trước tới giờ của Thy, nghe cái giọng lạ thật.
                 -Ừa, nếu Thy muốn thế mình sẽ làm.
                 Đã năm phút trôi qua và giờ lại bắt đầu rơi vào tình cảnh im lặng vô hạn định.Tôi cứ như là một con rối trong tay Thy vậy, cô ấy bắt làm gì thì tôi làm nấy. Khi Thy bảo không cần đề cập đến chuyện ăn uống của cô ấy nữa thì tự dưng tôi cũng chẳng còn tha thiết muốn biết làm sao Thy có thể sống trong tình trạng như vậy. Tôi đang nghĩ vẩn vơ đến những điều khác.
                 -À mà nói Thy nghe cái này nà! - Tôi nói với giọng hào hứng vì mới nảy ra một ý định – Thy thấy đó, Thy là Thy bằng tuổi em mình. Mà em mình thì nhỏ hơn mình một tuổi, vậy nên Thy cũng nhỏ hơn mình một tuổi. Mà đã nhỏ hơn nên em mình gọi mình bằng anh, bởi thế, hí hí, Thy kêu mình là anh luôn hén! – Tôi dứt lời mà miệng vẫn không thể đóng lại, cười với nụ cười nham nhở.
                 -Thì chẳng phải tôi luôn gọi anh là anh sao? – Thy nói bằng giọng ngang ngang “thân thuộc”.
                 -Ờ ha! – Hai tiếng này luôn luôn biểu hiện một điều rằng tôi mới khôn ra được một chút – Vậy thì mình sẽ xưng mình là anh, gọi Thy là em ha!
                 -Sao cũng được. – Thy nói mà không thèm ngoái mặt nhìn tôi lấy nửa con mắt.
                 -À hỏi em cái này nữa, - Tôi nhanh chóng chuyển sang cái cách gọi theo “thuyết tuổi” của mình – em có hay đã từng có bạn trai chưa?
                 -Anh lại quan tâm điều ấy làm gì? – Thy đã chịu quay sang nhìn tôi mà nói.
                 -Chỉ là hỏi cho biết thôi, Thy cứ trả lời anh đi, có gì đâu! – Tôi ra giọng thuyết phục.
                 -Ừm...chưa. – Lại là cái kiểu nói lí nhí trong miệng từ Thy, tôi ghét kiểu này.
                 -Ồ, lạ nhỉ, Thy xinh vậy mà chưa có. Mà cũng như em anh á, nó cũng chưa có bạn trai nữa, toàn lo học, hai người giống nhau ghê. Haha! – Tôi bật cười trước cái suy nghĩ của mình.
                 Nói đến Thùy, sau tràng cười, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn buồn. Mọi miền kí ức tươi đẹp như tràn về trong khoảnh khắc. Chưa bao giờ nó lại sống động đến thế.
                 -Em có bao giờ cảm nhận được hạnh phúc thật sự chưa? – Đầu óc tôi còn miên man nơi những năm tháng xa xưa nhưng lại chợt thốt lên câu hỏi cho Thy, vô thức. Giọng nói tôi trầm lại.
                 Tuy không nhìn Thy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được rằng Thy đang nhìn mình sau câu hỏi của tôi. Cô ấy nhìn chừng một lúc, rồi lại cúi mặt xuống.
                 -Đó là những ngày còn sống trong gia đình mình. – Thy nói, giọng nói chợt có hồn hơn bao giờ hết – Mỗi sáng được ba đến phòng gõ cửa đánh thức, được mẹ yêu thương trao tận tay ly sữa nóng, được cùng đứa em trai tung tăng dạo công viên, được chăm sóc chú cún cưng của mình. Cả nhà cùng nhau quây quần trong những bữa cơm. Hằng ngày lại được đến trường học tập, vui đùa cùng bè bạn. Chỉ giản dị thế thôi, nhưng đối với tôi, nó là tất cả, tất cả những gì hạnh phúc nhất. Và cũng như, tất cả thuộc về quá khứ.      
                 -Em cũng có em trai nữa à? – Tôi hỏi – Vậy giờ nó đâu?
                 Thy đang định mở miệng trả lời câu hỏi của tôi thì chợt ngậm lại, ánh mắt sa sầm xuống. Dường như cô ấy đang cản bản thân nói ra sự thật với tôi. Thy trầm tư chừng ba giây.
                 -Anh không cần biết nhiều như thế đâu. – Tuy không biết câu trả lời của Thy định nói ban đầu là gì nhưng tôi tin chắc đây không phải là câu trả lời ấy – Mà tại sao tôi lại kể cho anh nghe những chuyện này nhỉ? Tốt hơn, anh đừng hỏi tôi gì nữa.
                 Tôi đã định nói lại với Thy cái định kiến của mình rằng “Em có thể kể cho anh bất cứ những gì về em” thì tôi phải gạt bỏ ngay cái ý định đó mà không chút do dự. Mưa sao băng đến rồi! Trên nền trời tối đen bỗng dưng sáng rực rỡ với hàng ngàn, hàng vạn hay hơn thế nữa những ngôi sao băng bay ngang vùn vụt. Từ những đợt bay thưa thớt, rồi nhiều hơn, dày dặc hơn. Tôi đã trông thấy sao băng nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều đến thế. Cảm giác trong người lâng lâng khó tả. Mỗi ánh sao nhưng những chú sói trắng với chiếc đuôi dài, lao trong rừng đêm mù mịt. Tôi khẽ nhìn sang Thy, cô ấy cũng đang ngước mặt lên bầu trời, nhưng không phải để ngắm sao, Thy nhắm mắt lại. Cô ấy đang cầu nguyện, tôi đoán là vậy, tuy là hai tay Thy không chắp lại. Trông Thy bây giờ đáng yêu thật, chưa khi nào cô ấy lại tỏ ra “con gái” như vậy cả. Nhìn vào đôi môi hồng hồng, ươn ướt, không hiểu sao tôi lại muốn....cảm nhận được hương vị của nó. Cơ thể tôi dường như đang chuyển động, tôi không làm chủ được. Tôi cảm nhận mặt mình đang tiến đến gần Thy hơn. Gần hơn, gần hơn lắm rồi. Tôi không thể dừng mình lại được nữa.
                 -Hết rồi, tôi đi xuống. – Thy đứng phắt dậy và bỏ đi.
                 Nghe tiếng Thy tôi mới kịp lấy lại khả năng điều khiển cơ thể của mình, tôi thẳng người lại. Nhìn lên bầu trời, thì ra cơn mưa sao băng đã dứt.
         ...
                 Tiếp tục phát huy cái sở trường “chai mặt” của mình ra, sáng nay tôi cố gắng kéo Thy ra khỏi căn phòng. Dường như sau một lần “đánh đổ” được Thy thì tôi đã giảm đi rất nhiều cảm giác ngượng ngùng khi đối mặt với cô ấy. Còn Thy, có lẽ cô ấy cũng đã “chịu nghe lời” tôi hơn. Lần giằng co này Thy ngoan ngoãn “thua cuộc” hơn tối qua.
                 -Em ăn no chưa? – Tôi hỏi lại sau khi ép Thy ăn phần ăn mà mình làm cho cô ấy.
                 -Tôi không ăn nữa. – Câu trả lời chẳng ăn nhập gì vào câu hỏi nhưng tôi cũng có thể hiểu.
                 -Ừa, có ăn là được rồi. – Tôi nói cùng nụ cười, tay đang xếp lại cái đĩa của Thy chồng lên đĩa của mình - Anh vào rửa chén, em ra mở cửa dùm anh đi, mới có người bấm chuông kìa!
                 Không đợi Thy đồng ý, tôi liền dọn nhanh hai cái đĩa và đứng lên quay ra bồn rửa chén. Dẫu sao thì  cũng phải cho cô ấy ra ánh sáng để lấy vitamin D chứ, trông Thy yếu ớt vô cùng. Trong một thoáng quay đi, tôi có thể trông thấy được vẻ mặt hậm hực của Thy. Cũng tốt, dù sao Thy còn biết tạo một cảm xúc khác trên nét mặt của mình. Thy đã đứng dậy đi ra phía cổng. Bước chân cô ấy vẫn nhẹ hẫng như không. Chỉ khi nghe được tiếng cánh cổng mở cửa thì tôi mới biết Thy đã đến nơi. Tay tôi đàng cọ cọ chiếc đĩa thứ hai, hai tai thì cố vểnh lên hết cỡ xem ai là người khách ngoài cổng.
                 -Trời ơi! Cô sống ở đây sao? Cô là ai? - Một giọng hét lớn hết cỡ mà đến tận trong bếp tôi vẫn cón thể nghe rõ vang lên từ ngoài cổng.
        [Còn tiếp]
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9