[Part 2]
Lúc này thì cánh tay người đàn ông đang giơ lên cùng với một bước di chuyển, mọi cử chỉ của ông ta đều hết sức chậm rãi và nhẹ nhàng đến lạ lùng so với thân hình đồ sộ, trông ông ta như một con mèo dù to xác những vẫn giữ trong mình bản chất uyển chuyển của loài mèo. Và, lần này người đàn ông đã đi đến hành động mà có lẽ ông ta đã sắp đặt sẵn trong đầu trong khi quan sát thấy ba mẹ tôi đi ngày hôm qua. Đó là một kế hoạch hẳn hoi và gần như hoàn hảo bởi có thể ngày mai hay những ngày hôm sau tùy vào khi nào người ta phát hiện ra tôi, tôi sẽ “được” lên trang nhất của tờ báo. Bắt đầu rồi, “con mèo khổng lồ” đang ra tay. Có thể trông rõ cánh tay ông ta đang giơ cao nhất có thể để lấy đà qua chiếc bóng. Hoàn cảnh của tôi bây giờ là hoàn toàn bế tắc, tôi chợt thấy tiếc là tại sao mình lại không đi học võ cũng như sao ban nãy không cố đọc cái tin trên báo thật kĩ, xem người ta có chỉ cách nào để thoát không. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Khi nhắm chừng cánh tay ấy đã lên đến độ cao đỉnh điểm và sẽ nhanh chóng cùng con dao lao xuống lưng mình, tôi nảy ra một ý định về hành động thoát thân.
“Cọc”. Âm thanh con dao đập vào nền gạch. Khi người đàn ông lao con dao vào người tôi thì tôi đã kịp cuộn người xoay tròn né sang chỗ khác. Nhưng không may là ông ta quá nhanh, tôi bị con dao quẹt vào một bên vai và nó đang rỉ máu, thấm ướt vai áo. Tôi nhẹ kéo vai áo lên, một đường cắt dài hiện ra, thấy rõ được cả phần thịt bên trong, và dòng máu đang chảy dài xuống tận bàn tay. Nhưng kì lạ, tôi không cảm thấy đau. Lúc này tôi mới để ý con dao, lưỡi dao dài chừng mười lăm centimet, nhọn hoắt, dưới ánh nắng trông nó cứ lấp lánh lóe sáng, cán dao thì màu đen và đang được nắm chặt bởi bàn to lớn của người đàn ông. Ông ta liền chạy xông tới khi thấy tôi đã thoát được và ngồi đó nhìn chằm chằm. Thấy thế tôi cũng vội bật ngồi dậy chạy. Khi đó, nỗi sợ hãi thực sự bao trùm con người tôi. Tôi sợ lỡ người đàn ông kia nhanh chân hơn sẽ tóm được mình, tôi sợ sẽ phải chết, sợ sẽ bỏ lại gia đình và bạn bè. Cuộc đời tôi chỉ mới ngắn ngủi thôi, tôi không muốn nó kết thúc quá sớm như vậy, tôi còn tương lai, những ước mơ, hoài bão và rất rất nhiều thứ khác nữa.
Bất cứ thứ gì trên đường thoát trông thấy, tôi đều cầm và quăng vào ông ta. Chúng tôi đang “chơi trò” mèo vờn chuột, chạy vòng vòng khắp nhà. Tôi bỗng phát hiện ra chiếc bàn ủi khi đang từ xa chạy đến, nhanh trí cầm lấy nó, tôi xoay người lại và nhắm vào đầu “kẻ giết người” mà ném. Trúng rồi! – Tôi thầm mừng khi thấy cái bàn ủi bay thẳng vào đầu ông ta, trán người đàn ông đang chảy máu. Máu chảy rất nhanh từ trán, đi qua kẻ mắt và xuống cằm. May là tôi không phải đứa sợ máu, chứ không nhìn cảnh đó thì đã phải chết ngất, nó y như trong một bộ phim kinh dị vậy. Tưởng chừng làm vậy sẽ khiến ông ấy đau đớn mà phải ngã quỵ xuống, nhưng lạ lùng thật, ông ta không hề hấn gì, tôi có cảm tưởng là nếu không trông thấy tôi quay lại ném cái bàn ủi vào mình thì người đàn ông cũng chẳng thể biết cái vật đó đang khiến đầu ông ta chảy máu. Tôi lại phải “kiên trì” chạy trong vô vọng.
“Áaa!!”. Tôi đã ước rằng tiếng kêu đó của “kẻ giết người” kia, nhưng thật ra nó là của tôi. Tôi vừa vấp phải cái ghế và té lăn lộn. Ôi, cái chân tôi, nó cũng đang chảy máu kìa, nhưng tôi vẫn không thấy đau, tôi đang bắt đầu cảm thấy lạ lùng về điều này. Đang ngồi ôm chân mà quên mất “trò chơi gay cấn”, khi tôi nhớ lại và ngước mặt lên thì “kẻ giết người” đang đứng đấy, con dao đang nằm cao quá đầu trên tay. Cặp mắt “kẻ giết người” trợn tròn lên và con dao lao xuống. Tôi trong một thoáng bất ngờ không còn đủ bình tĩnh để nghĩ đường thoát, tôi chỉ biết ngồi đó, nhắm chặt hai mắt, đưa hai tay lên đỡ và.....
-Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – tôi lại kêu lên thất thanh.
Sau tiếng kêu, thật lạ, tôi vẫn không cảm thấy gì, mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ. Tôi khẽ mở mắt ra, nhìn khắp xung quanh, mọi vật trông như chưa có gì xảy ra vậy. Và tôi thấy mình đang ngồi trên ghế salon. Ôi trời, lại là một giấc mơ! – Tôi thầm khó chịu và thả người vào lưng ghế. Nhưng sau đó, tôi đã vui mừng thực sự và thở phào nhẹ nhõm. Phải, tôi chưa chết!
Đang hân hoan, chợt liếc sang tờ báo, tôi phát giật mình:
-Sao mình xem xong cái gì rồi cũng mơ thế nhỉ? – Tôi tự nói với bản thân. Có lẽ là đầu óc tôi nó quá dễ ấn tượng với mọi vật, chắc sau này tôi nên tránh xem những thứ có yếu tố “hãi hùng” như vậy.
Liếc nhìn đồng hồ, tám giờ tối rồi. Mặc dù không có ba mẹ ở nhà thì thoải mái thật đấy, nhưng sao cũng cảm thấy trống trải quá. Thế mà cảnh này tôi còn phải chịu trong vòng một tháng nữa, có khi là hơn tùy vào hứng “du hí” của hai vị phụ huynh.
Tôi bỗng giật mình, chiếc điện thoại đang rung. Tôi tự hỏi không biết mình hôm nay yếu bóng vía hay sao mà thứ gì cũng khiến tôi như muốn rụng tim.
-Gì đó mày? – Tôi nghe máy.
-Đi chơi với tao mày, Ngọc rủ tao rồi kêu tao rủ mày đó! – Thằng Minh nói giọng hí hửng.
-Ngọc rủ mày? – Tôi ngạc nhiên – À, rồi kêu mày rủ tao, haha!! – Tôi cười lớn vì đã hiểu ra cớ sự. Ngọc luôn biết rõ mọi điều về tôi, biết tôi thân với thằng Minh.
-Ừa, sao, đi không mày?
-Đi! Tao đang ở nhà chán! Ra trường chờ tao nha! Tao ra liền, mười lăm phút nữa! – Tôi nói liền một mạch, không đợi nó có ý từ chối địa điểm hay không.
Tôi nhanh chóng chạy vào phòng mặc lên người chiếc quần jeans đen, chiếc áo thun dài tay đen sọc ngang trắng rồi chạy tới giá móc đồ vớ vội chiếc áo ấm, cũng màu đen. Trông tôi giờ chẳng khác gì con quạ, nhưng đây là màu tôi thích. Vẫn tiếp tục chạy xuống cầu thang, tôi vốn là đứa rất uy tín, không muốn sai hẹn nên tôi luôn luôn chạy như vậy. Ra đến cổng và đang mở khóa, một chút cảm giác sờ sợ bỗng hiện về qua hình ảnh của giấc mơ, tôi rùng mình.
Đã quá! Tôi đang phóng giữa gió đêm, gió mang hơi nước âm ẩm, mát rượi. Khoảng đường vắng, đôi chân tôi đạp càng lúc càng nhanh, tưởng như đang bay vậy. Tôi nhắm mắt để tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời này. Chừng bốn giây, tôi mở mắt ra, khúc cua đang nằm phía trước. Đinh ninh là đường vắng, tôi vẫn tiếp tục tốc độ “bay”.
“Áaaaaa!!!” - tiếng kêu thét thứ ba tôi nghe trong ngày, nhưng lần này thì không phải của tôi. Đạp quá nhanh, tôi không kịp thắng lại ngay khúc cua khi thấy một cô gái đang băng qua đường.
“Kétttttt”, xe tôi giờ mới thắng lại. Vội quăng chiếc xe nằm trỏng trơ đấy, tôi lao đến chỗ cô gái đang ngồi bệt xuống đường sau cú va chạm, cố săm soi khắp người cô ta hòng tìm xem có vết thương nào không, luôn miệng hỏi : “Bạn có sao không? Bị thương ở đâu không?”. Khi vừa chạm vào người cô gái, tôi có thoáng rùng mình, lạnh quá, như đá vậy.
Sau một hồi “dò xét”, tôi thật sự ngạc nhiên là không hề tìm thấy một vết trầy xước nào cả, tất cả ổn và.....da cô ấy rất mịn, mịn như em bé. Bấy giờ khi đã xong “khâu kiểm tra”, tôi mới ngước mặt lên nhìn cô gái. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm, một bên mắt nhướng lên, đây là nét mặt toát lên vẻ khó hiểu. Nhưng tôi chưa quan tâm cô ta đang khó hiểu điều gì bởi tôi đang bị một thứ khác hút hồn. Là gương mặt của cô gái. Nó, nó thực sự, rất rất dễ thương. Tôi không biết dùng một từ ngữ nào để có thể nói lên điều điều đó cả. Cặp lông mày cong cong như mặt trăng những khuyết, đôi mắt to, tròn và đen láy đang ngơ ngác nhìn tôi không chớp. Hàng mi dài dưới ánh đèn rủ bóng đến tận đôi má ửng hồng. Cả đôi môt ươn ướt, hồng hồng cũng làm tôi thấy xao xuyến. Ngọc, không hiểu sao người bây giờ tôi nghĩ đến lại Ngọc, nhưng Ngọc lại khác cô gái này, Ngọc có gương mặt đẹp, rất thu hút còn cô gái này thì lại mang nét đáng yêu khiến người đối diện nhìn vào phải nao lòng. Cả hai nét đẹp không thể đem ra so sánh ai hơn ai được. Tôi để ý đến mái tóc “nạn nhân” của mình, tóc thẳng, dài ngang lưng, và đen nhánh. Tóc không được buộc lại mà xõa ra. Phần mái được cắt xéo và dài đến gò má, một kiểu tóc cũng khá phổ thông.
-Ơ, mình xin lỗi! – Tôi rụt tay ra khỏi tay cô gái, nãy giờ tôi cứ nắm nó thật chặt rồi chiêm ngưỡng sự đáng yêu của cô ta, thật khiếm nhã quá!
Cô gái không nói gì, cô ta vẫn nhìn tôi. Ánh nhìn chăm chú khiến tôi hơi ngượng.
-Mình xin lỗi lần nữa về việc này nhé! – Tôi nói - Mình không để ý là bạn đang băng qua đường. Mình kiểm tra rồi, không tìm thấy vết thương nào cả. Nhưng mình không nghĩ đó là may mắn đâu, có khi bạn bị thương bên trong đấy, như vậy càng nguy hiểm hơn. Lúc nãy mình tông bạn mạnh lắm, không thể không sao được. Hay mình đưa bạn đến bệnh viện nhé, gần đây có...
Câu nói tôi chưa kịp kết thúc thì cô gái đã đứng phắt dậy. Phủi phủi chiếc váy dài đến tận gối đang mặc rồi quay mặt bỏ đi, vẫn không nói một lời. Tôi trông vậy cũng bật dậy chạy theo, níu tay cô ta lại.
-Gần đây có cái bệnh viện nhỏ - tôi tiếp tục câu nói dở dang của mình - mình đưa bạn đến đó nhé!
-Không cần. – Cô gái đã chịu hé môi. Giọng nói rất nhỏ, nhỏ lắm, tưởng chừng như cô ấy mở miệng chỉ để thở dài rồi ngậm lại, chứ chưa nói gì vậy. Nhưng không gian nơi đây rất vắng lặng, tai tôi vẫn có thể thu được thứ âm thanh đó. Nói xong cô gái tiếp tục ngoảnh mặt bỏ đi.
-Sao lại không được? Lỡ có gì mình áy náy lắm! – Tôi đặt tay lên vai cô gái ấy và xoay lại.
-Không cần. – Vẫn hai chữ đấy nhưng giọng nói lần này đã lớn hơn. Tuy thế giọng vẫn lạnh lắm, không có tí cảm xúc nào cả. Cô gái hất tay tôi ra và tiếp tục bước.
-Không lẽ mình cứ để bạn như vậy mà đi sao? – Tôi vẫn ra sức thuyết phục, lần này thì chạy ra phía trước mặt cô ta, nhìn đối diện, không dừng lại, hai chân tôi bước ngược ra sau cố gắng thật đều so với nhịp bước tiến của cô gái.
Cô gái thoắt dừng lại, khiến tôi cũng bất ngờ. Cô ta mím chặt môi, đôi mày co lại, ánh mắt hết sức phẫn nộ.
-Đã bảo là không cần mà! Sao cứ đi theo tôi vậy? – Cô ta thét lên, tôi để ý thấy hai bàn tay siết lại thật chặt. Âm giọng cô ta vang dội khắp cả một vùng lớn.
-Wow! – Tôi ngạc nhiên – Giọng bạn khỏe thật đấy. – Tôi cười tươi - Nhưng mình không phải loại gây tai nạn rồi bỏ chạy đâu, dù sao bạn cũng con gái và.....trông cũng khá ốm và xanh xao nữa. Mình thấy người bạn lạnh ngắt à, chắc bạn đứng ngoài gió lâu quá rồi, không tốt đâu. Cảm đó!
-Có điên không hả? – Cô gái vẫn lớn tiếng nhưng âm lượng đã có phần giảm – Người ta gây tai nạn xong là lo chạy, còn đây thì lại cố xin chịu trách nhiệm. Đầu óc có vấn đề à? Tôi đã bảo là không cần mà! – Câu cuối thì lại lên giọng như ban nãy.
Cô ấy nói đúng đấy chứ! Gây tai nạn xong ai mà chẳng sợ, chẳng muốn chạy đi để không chịu trách nhiệm. Nhưng kì thực, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại làm vậy nữa. Tôi muốn được giúp cô gái này. Tôi có cảm giác, tôi và cô ta có duyên hay sao ấy, tôi bị cô ấy thu hút, chưa bao giờ tôi có cái cảm giác này với người con gái khác. Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa, nhưng có vẻ....tôi...đang muốn tán tỉnh cô gái này thì phải.
-Nếu bạn thật sự không muốn đến bệnh viện, vậy bạn đến nhà mình đi! – Tôi nêu ra một hướng khác – Mình sẽ tìm kĩ lại xem bạn có bị thương không. Bạn về nhà mình nghỉ một chút nhé! Nhà mình cũng không xa, gần đây thôi à!
-Khô...
-Khoan đã! – Tôi ngắt lời – Mình biết bạn định từ chối. Nhưng bạn không nên từ chối mình lần này. Bởi nếu bạn không về nhà mình nghỉ thì mình sẽ đi theo bạn đến tận nhà bạn đấy! Còn nếu đến nhà mình, mình sẽ trả “tự do” cho bạn khi mình hoàn thành nghĩa vụ. Bạn nghĩ sao? – Tôi bật cười khúc khích sau câu hỏi, bởi tôi hiểu ít ra mình cũng đã nắm chắt trong tay hơn sáu mươi phần trăm thành công.
Tôi vẫn chờ cô gái trả lời. Cô ta thì cau có nhìn tôi. Càng nhìn nét mặt ấy tôi càng buồn cười, và cảm thấy thinh thích nữa. Chờ một hồi, sợ cô gái suy nghĩ lâu quá sẽ không theo ý định của mình, tôi nói:
-Bạn im lặng lâu quá, tức là đồng ý mà ngại không nói đúng không? Vậy thôi khỏi nói, mình hiểu mà! – Tôi giở cái giọng như tôi-biết-tất-tần-tật-bạn-đang-nghĩ-cái-gì ra rồi nắm tay cô gái dắt nhanh đến chỗ chiếc xe. Tôi không dám chạy vì sợ cô ấy đau, cũng như không dám bỏ cô ấy đứng đấy để lấy xe đến vì sợ cô ấy chạy.
Lúc tôi dẫn đến chỗ chiếc xe đáng thương bị bỏ xó nãy giờ, cô gái tuy nét mặt vẫn còn nhăn nhó nhưng trông không có ý định gì là sẽ vụt khỏi tay tôi mà chạy đi cả. Tất nhiên, vì điều kiện tôi đưa ra hết sức thuyết phục. Tôi đã lên yên xe ngồi, hất đầu về phía sau ra hiệu cho cô gái “lạnh lùng” leo lên. Cô ta vẫn chần chừ, tôi như mất kiên nhẫn, lại leo xuống xe, kéo cô ấy lên yên sau. Chạm vào cô ấy lần nữa, tôi mới nhớ là cơ thể cô ta đang rất lạnh, tôi cởi nhanh chiếc áo ấm mình đang mặc và đưa cho cô gái mặc vào. Trước khi khoác vào người, cô ta cứ nhìn chiếc áo của tôi với đầy vẻ ngạc nhiên, cứ như cô ta lo lắng nếu mặc vào thì chiếc áo sẽ tự co lại rồi siết chết cô ta vậy. Xong, tôi quay lại vị trí của mình.
Tôi đạp xe khá chậm trên con đường về nhà mình, tôi đang tận hưởng niềm thích thú được chở một cô gái đáng yêu đằng sau. Nhưng, cô ta tỏ ra xa cách quá, suốt chặng đường không nói lời nào và lưng tôi không hề cảm nhận thấy được một thứ gì chạm vào cả. Mà cô ta lại còn rất nhẹ nữa, cứ như đang chở không khí vậy. Lâu lâu tôi phải quay lại kiểm tra xem cô gái ấy có thực sự còn ngồi đằng sau không hay đã nhảy khỏi xe mất rồi.
Tôi thò tay ra phía sau lưng mình, tìm lấy bàn tay cô gái. Có thể cảm nhận được bàn tay nảy lên khi tôi chạm vào. Tôi kéo nó ra đằng trước và đặt lên hông mình mặc dù cô ta đã cố hết sức giằng lại.
-Bạn đặt tay kia lên lên hông mình luôn đi, ôm thật chặt vào, mình sẽ đạp nhanh hơn đấy, mình sẽ “cố gắng hết sức” để nhanh chóng tới nhà, hoàn thành nhiệm vụ và bạn cũng sớm được “tha bỗng”.
Nói xong, một tay cô gái tôi vẫn giữ, còn tay kia cô ta vẫn chưa chịu đặt lên hông tôi, cô ta bỏ ngoài tai những điều tôi nói. Tôi lấy đà đạp tăng tốc. Cô gái “lạnh lùng” dường như không có sự chuẩn bị trước, cô ta ngã ngửa lưng ra sau rồi vội giơ cánh tay còn lại ôm chặt lấy tôi để không bị bật té. Hai tay cô ta lúc này đã ôm hông tôi thật chặt. Tôi cười một cách thích thú. Ngoài cảm giác lạnh lạnh qua vòng bụng từ hai cánh tay tỏa ra, sau lưng, còn một vùng lạnh khác, đầu cô gái đã tựa vào lưng tôi.
Vâng, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng con trai, và khi để ý một người con gái, tôi biết cách để làm “xiêu lòng” cô gái ấy trên chiếc xe của mình.
...
Tôi đang bật chiếc lò sưởi lên, vặn nhiệt độ tăng dần để giúp cô gái ấy có thể bớt lạnh. Nhưng trông cô ta chẳng tỏ ra gì là co ro cả. Lúc nãy thằng Minh vừa gọi cho tôi, khi nó gọi tôi mới chợt nhớ là mình có hẹn với nó, nhưng tôi đành hẹn lại lần khác. Tôi bước đến ngồi cạnh cô gái trên chiếc ghế salon, cô ta hơi xích ra, ánh mắt đang nhìn với vẻ say mê vào bức ảnh gia đình của tôi. Tôi khẽ cúi lưng xuống, đặt hai cùi trỏ lên đùi, hai bàn tay đang vào nhau.
-Bạn có cảm thấy ấm hơn chưa? – Tôi bắt chuyện, nhưng mắt cô ta vẫn dính chặt vào tấm ảnh.
-Tôi không lạnh. – Cô ta đáp gọn hơ.
-Ờ, vậy bây giờ bạn đã bắt đầu cảm thấy một chút nhức nhối gì trong người không? – Tôi lại tiếp tục cái giọng quan tâm hòng gây sự chú ý của ánh mắt cô gái về phía mình, nhưng nó vẫn không rời bức ảnh.
-Không phải từ đầu tôi đã bảo là mình không sao sao? – Giọng nói cứ ngang ngang và hết sức lạnh lùng.
-Ồ, vậy là bạn không thấy đau. Hay thật đấy! – Dứt câu, tôi dừng lại chừng ba giây - Mà sao bạn cứ nhìn bức ảnh ấy thế? - Tôi đã hỏi thẳng luôn cái vấn đề mình thắc mắc nãy giờ. Và có lẽ, câu hỏi đã có tác dụng, cô gái không còn nhìn bức ảnh nữa mà quay sang nhìn tôi.
-Không có gì. – Cô ta cố ý không muốn trả lời cái nguyên nhân - Vậy bây giờ tôi đi được chưa? – Và hỏi lãng sang chuyện khác, hỏi cái câu mà tôi cố né nhất.
-Khoan đã, làm gì vội vậy! Mình còn vài điều muốn biết về bạn nữa! – Câu nói của tôi đậm chất lo lắng vì sợ cô gái sẽ nhanh chóng lao ra cửa và biến mất.
-Chuyện gì? – Tôi bắt đầu cảm thấy không thích cái kiểu nói chuyện của cô gái “lạnh lùng” này, không có tí tình cảm, trổng không.
-Bạn tên gì? – Tôi đang tiến hành cập nhật những thông tin cơ bản nhất về người tôi “để ý”.
-Thy. – Lại kiểu nói gọn hơ.
-Cái gì Thy? – Tôi muốn biết rõ hơn.
-Chỉ cần biết Thy được rồi.
-Ờ. Vậy Thy mấy tuổi? Lớp mấy, trường gì? – Tôi hỏi nhanh.
-Tại sao hỏi nhiều vậy chứ? – Cô gái, à không, Thy tỏ vẻ cáu gắt.
-Thì Thy cứ trả lời mình đi! – Tôi bật cười, một phần vì tức cười, phần khác vì muốn đem vẻ mặt này ra mà làm Thy bớt cáu.
-Đáng lẽ tôi sẽ lên lớp 11 sau hè này, nhưng giờ thì không còn nữa. – Thy khẽ cuối mặt xuống sau câu nói.
-Tức là Thy không đi học nữa? Sao vậy? – Tôi cứ hỏi gặng với vẻ mặt ngạc nhiên.
Dường như Thy không muốn trả lời câu hỏi này của tôi, gương mặt cô ấy vẫn cúi xuống, tỏ vẻ lơ đãng. Có lẽ tôi đã hiểu, có thể Thy vừa gặp một chuyện gì đó rất lớn, lớn đến nỗi ảnh hưởng đến việc học của cô ta. Đó thật sự là một cú sốc nên mới làm một cô gái trông đáng yêu như thế tỏ ra rất lạnh lùng.
-Ừm...Vậy nhà Thy ở đâu? – Tôi đánh sang câu hỏi khác.
-Tôi... – Thy ấp úng - ...tôi không có nhà.
-Không có nhà? – Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên, miệng há hốc – Vậy Thy sống ở đâu? Với ai? Ba mẹ Thy đâu? – Lại là một tràng những điều thắc mắc từ tôi.
-Tôi...tôi.. – Lần thứ hai Thy ấp úng. Thật lạ, một cô gái nãy giờ với từng câu từng chữ nói ra đều dứt khoát mà hai lần hỏi của tôi khiến cô ta ấp úng – tôi...sẽ sống ở mọi nơi, không với một ai cả. Còn ba mẹ, không, hết rồi, đã là quá khứ. Trời ơi! – Thy chợt thét lên – Tại sao tôi lại kể với anh những chuyện này chứ! Thôi tôi không ở đây nữa, tôi đi đây! Dù sao cũng cảm ơn anh. Anh ra mở cửa cho tôi đi!
Tôi hoàn toàn không nghe rõ được tiếng thét lên của Thy và những câu nói sau của cô. Tôi đang đắm chìm vào việc Thy không có nhà và bà mẹ chỉ là quá khứ như lời Thy nói. Đúng thật là đã có chuyện gì xảy ra với Thy, một cô gái có vóc người nhỏ bé. Ba mẹ đã là quá khứ, chẳng lẽ cô ấy mất hết ba mẹ rồi sao? Có thể đó là một vụ tai nạn không? Nhà cửa cũng không còn, có phải sau khi ba mẹ cô ấy mất thì người khác đã vào chiếm đoạt và đẩy cô ấy ra đường, đến nỗi bây giờ Thy không còn có khả năng để đến trường nữa không? Rồi sau này, cuộc đời của một cô gái dễ thương như vậy sẽ đi về đâu? Xã hội này còn biết bao cạm bẫy và cám dỗ, thứ xấu xa nào sẽ bao trùm cuộc đời đang tươi đẹp như đóa hoa chớm nở ấy? Nghĩ đến đấy là tôi đã cảm thấy rất xót xa cho Thy và không còn dám nghĩ ngợi xa thêm nữa.
-Anh mở cửa cho tôi đi, sao còn thẫn thờ đó nữa? – Thy lại thúc giục tôi.
-Rồi Thy sẽ đi đâu? – Tôi hỏi ngược lại, vẻ mặt tuy không trông thấy nhưng cũng có thể cảm nhận là nó hết sức rầu rĩ.
-Tôi...đi đâu kệ tôi. Anh không cần quan tâm! – Thy lớn tiếng.
-Nhưng Thy không có nhà để về, - giọng tôi vẩn ỉu xìu - như vậy Thy sẽ phải lang thang sao? Như thế không được!
-Đó không phải chuyện của anh! Sao anh cứ thích xen vào chuyện của người khác vậy nhỉ? – Thy vẫn tiếp tục lớn tiếng với tôi, nhưng tôi lại thích cô ấy như vậy hơn là cứ giữ cái giọng lạnh lùng ngang ngang.
Suy nghĩ một hồi, tôi nói :
-Hay....Thy ở nhà mình tạm đi! – Tôi đang đề nghị một điều mà ngay cả tôi cũng chẳng biết sai hay đúng – Trước mắt là đêm nay đã, không phải trời đêm nay lạnh lắm sao? Nghĩ đến việc Thy đứng ngoài sương như thế mình khó chịu lắm!
-Anh điên thật rồi! Anh dám cho một người lạ như vậy vào nhà à? – Thy hỏi tôi - Anh không biết việc mình đang là sẽ như thế nào đâu!
-Dù cho có gì đi nữa thì cô gái nhỏ bé như Thy có thể là gì một tên to xác như mình chứ? Dẫu sao thì ba mẹ mình cũng không có nhà, cả tháng nữa họ mới về, nên Thy ở lại sẽ không bất tiện đâu! – Tôi vẫn cố gắng thuyết phục.
-Anh đừng có cố mà.... – Thy đang nói giữa chừng thì tắt lịm, đầu khẽ nghiêng, vẻ mặt đăm chiêu.
-Sao?
-Anh nói ba mẹ anh cả tháng nữa mới về ư? – Thy hỏi lại về câu nói của tôi. Tôi cũng chẳng màng thắc mắc vì sao.
-Ừ! – Tôi đáp.
Sau câu trả lời của tôi thì Thy đã hoàn toàn chìm vào im lặng. Tôi cũng im lặng theo để quan sát cô ấy. Thy đang suy nghĩ một điều gì đó, tôi không rõ, nhưng có vẻ khá quan trọng. Gương mặt cô ấy đanh lại. Ánh mắt lâu lâu lại chuyển hướng sang một nơi nào đó không cố định. Thy đang khoanh tay lại trước ngực, dáng đứng có phần nghiêng về bên phải do một chân khụy xuống. Chợt, một nụ cười lóe trên môi Thy để lộ hàm răng trắng đều. Con người lạnh lùng này không ngờ lại có nụ cười xinh đến thế. Nhưng nụ cười này quen lắm, là nụ cười kiểu tôi hay gặp trên phim của những nhân vật....phản diện. Cứ có vẻ như Thy vừa suy nghĩ xong điều gì đó và mỉm cười hài lòng vậy. Nhưng tôi không quan tâm điều đó bây giờ, tôi hi vọng là Thy sẽ đồng ý. Một phần vì cô ấy thật đáng thương, phần khác vì....tôi muốn giữ cô gái này bên mình càng lâu càng tốt.
-Sao? Thy đồng ý chứ? – Tôi hỏi lại mặc dù trong lòng có chút bất an.
-Ừm. Nếu như anh đã tha thiết muốn tôi ở lại như vậy, thì tôi cũng chẳng muốn làm anh thất vọng - Thy trả lời, gương mặt tỏ ra như đang ép lòng lắm – Được rồi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.
[Còn tiếp]