Em là ai?[Truyện dài]
Danta 14.07.2010 21:01:39 (permalink)
      [Part 1]
          Tôi đang đứng trong một căn phòng. Một căn phòng trông rất quen. Mọi thứ đập vào mắt tôi ở nơi đây chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “hoàn hảo”. Phải, hoàn hảo đến từng chi tiết. Từ cách bố trí, đồ đạc, màu sơn, các họa tiết trang trí đều tôn lên nét hoàn hảo của căn phòng. Không những thế, nơi đây còn lan tỏa một mùi hương hết sức ngọt ngào, dịu dàng và nồng ấm. Tôi cam đoan là mình có thể ngửi mùi hương ấy suốt một ngày không chán. Và khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ về căn phòng không-chê-vào-đâu-được này thì bị một giọng nói cắt ngang:          -Isabella Swan, anh xin hứa sẽ yêu em mãi mãi, trong từng ngày của sự vĩnh hằng. Em có đồng ý kết hôn với anh không?  
         Giọng nói vừa dứt, tôi chết lặng trong năm giây. Oh my God! Tôi thét lên trong đầu mình, thật sự là tôi không thể nào tin được vào mắt mình nữa. Một là chúng đã bị hỏng rất nặng rồi hoặc hai là tôi đang mơ. Trước mắt tôi chính là Edward và Bella, hai nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết cũng như series phim Twilight. Trời ạ, đúng thật là tôi đang mơ rồi! Làm sao lại có chuyện này xảy ra được chứ? Ấy mà khoan đã, tôi biết cái này, tôi biết đây là cảnh nào trong phim. Lúc này anh chàng ma cà rồng Edward đang quỳ một chân cạnh chiếc giường có tấm trải màu vàng để cầu hôn Bella và tôi biết câu trả lời của cô ấy là như thế nào. Nhưng mà, ôi, tôi vẫn không thể tin được là chuyện này lại đang tái diễn sống động trước mắt tôi đấy. Chính thế mà tôi đang cố bình tĩnh để mà lắng nghe lại một lần nữa câu trả lời ấy trong lúc Bella đang ngập ngừng suy nghĩ. Tôi chợt lướt mắt sơ lại căn phòng và hiểu ra ngay tại sao trông nó lại quen quen.
         -Em đồng ý!  - Bella nói với đôi mắt nhìn Edward đầy trìu mến và rung động, cô nở một nụ cười.
         -Cảm ơn em! - Câu nói của Edward thật đơn giản. Anh đón lấy bàn tay trái của Bella, hôn vào từng đầu ngón tay.
         Ngay cả tôi, tôi cũng đang nở một nụ cười toe toét như hạnh phúc thay cho họ vậy. À mà nãy giờ họ chẳng nói tiếng Việt rành rỏi thế đâu, chỉ là bộ não của tôi nó tự động dịch vì dù sao vốn tiếng Anh của tôi cũng đủ để....
         -Thụy, Thụy, Thụy!!! Tỉnh dậy đi mày, chào cô kìa!!
         Giọng nói lớn cùng những cái lắc mạnh vào vai khiến dòng suy nghĩ kia cũa tôi bị đứt quãng. Tôi từ từ mở mắt, mọi thứ đang dẩn dần chuyển từ tối sang sáng, từ mờ mờ sang rõ ràng. Lần này thì trước mắt tôi không còn là căn phòng hoàn hảo, Edward hay Bella kia nữa, những gì tôi thấy là tụi bạn đang đứng hướng ra trước tấm bảng xanh nhưng lại quay đầu về phía tôi che miệng cười, còn có cả cô Yến – cô giáo dạy môn Văn ở lớp học hè của tôi đang đứng trên bục giảng, tay chắp sau lưng và nhìn tôi chăm chăm.
         -Đứng lên chào cô đi mày, còn ngồi đó ngó nữa! – Thằng Minh bạn tôi nó lại nó tiếp tục cái hành động như khi nó phá giấc mơ của tôi ban nãy.
         Và lần này hành động đó của nó có tác dụng hơn rồi. Tôi chợt thình lình hiểu ra cớ sự, tôi vội bật dậy đứng nghiêm trang hơn bất cứ đứa nào trong lớp, hai tay chắp vào đùi, nhìn thẳng về phía cô. Bỗng “Hahahahaha”, tiếng cười lớn vang dội cả lớp. Tiếng cười không của riêng ai cả mà là của tất thảy mọi người trong lớp, bao gồm luôn thằng Minh và cô Yến. Ánh mắt mọi người vẫn chưa rời khỏi tôi cũng như việc cười vẫn chưa dứt trên môi họ. Vâng, bây giờ thì tôi đã thực sự tỉnh táo, tỉnh táo để hiểu mọi người đang tức cười trước hành động của mình. Trời ạ, không thể nào trong hoàn cảnh ngượng hơn thế này nữa, tôi gãi gãi đầu và đành phải....cười hùa theo, mong là giảm bớt vẻ “ngáo” trên mặt mình lúc này.
         Thấy cả lớp đang vui nên có lẽ vì thế mà cô Yến không muốn phá vỡ bầu không khí, cô chỉ khẽ vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống rồi xách giỏ ra khỏi lớp. Tiếng cười lúc bấy giờ cũng đã dịu lại, mọi người ngồi xuống thu xếp tập vở để ra về. Một số đứa nhanh chóng hơn, đã chãy vụt ra khỏi cửa. Tôi vẫn đang đứng thẫn thờ, trong đầu loay hoay một câu hỏi, tôi mơ thật sao? Thật tiếc khi phải tỉnh giấc quá sớm, vì dù sao đó cũng có thể gọi là một giấc mơ đẹp.
         -Tối qua đi ăn trộm hay sao mà sáng đi học còn ngủ trong lớp hả mày? – Lại là tiếng của tên phá hoại giấc mơ của tôi.
         Tôi đáp lại câu hỏi của nó cũng chỉ bằng một nụ cười nhoẻn miệng. Tối qua à, mọi chuyện không bắt đầu từ tối qua mà bắt đầu từ cái hôm chiếu phim Eclipse - phần ba của Twilight. Tôi vốn là một đứa mê điện ảnh nên có bộ phim nào mới thì cũng tấp vào mà xem. Hôm vừa rồi xem xong phim Eclipse, tôi bị nó gây ấn tượng mạnh. Và thế là tôi quyết định mua ngay cuốn truyện của nó để đọc hòng hiểu rõ hơn về bộ phim. Cái đêm hôm qua là đêm tôi “xử” hết cuốn sách. Do chỉ còn khoảng năm chương là hết, nên tôi ráng đọc và khi đọc xong thì nhìn đồng hồ đã là bốn giờ sáng. Hậu quả của chuyện đó là như ngày hôm nay đây.
         -Hotboy của chúng ta mà cũng ngủ quên cơ à? – Thêm giọng của nhỏ Nhã chêm vào trêu chọc tôi, con nhỏ vừa nói lại vừa tủm tỉm cười.
         Tôi lần nữa chỉ nhoẻn miệng cười để đáp lại câu hỏi nửa đùa nửa thật của Nhã. Tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên với cách nó gọi tôi đâu. Hotboy, đúng thật đó là cái cách mọi người gán vào cho tôi. Tôi là một đứa con lai. Lai đến ba dòng máu. Mẹ tôi là con của một người đàn ông Hoa và người phụ nữ Việt. Đến đời tôi, tôi lại là con của người phụ nữ Hoa-Việt và ba tôi là người Anh. Cứ giống như việc sinh con lai là truyền thống của nhà tôi vậy. Do là một đứa con lai, tôi hiển nhiên có vẻ ngoài rất khác với một người con thuần Việt bình thường, một vẻ ngoài để người ta có thể gọi tôi là hotboy. Tôi mang mái tóc đen, vầng trán cao, cặp lông mày rậm, đôi mắt to tròn của mẹ. Màu mắt tôi lại là màu nâu, tôi có chiếc mũi cao, gương mặt góc cạnh, thân hình khá vạm vỡ và một chiều cao nổi trội giữa đám đông của ba. Tôi rất rất tự hào về những thứ mình được sở hữu ấy, nhiều lúc tôi thầm nghĩ phải chăng ông trời đã quá ưu đãi với mình. Còn một điều nữa, nước da của tôi, một nước da đặc biệt. Ba tôi da trắng, mẹ tôi da vàng còn tôi thì chẳng nghiêng về ai cả, tôi có một nước da không quá trắng cũng không quá vàng, có thể đặt tên cho nó là trung lập cũng được. Do một phần trong tôi là dòng máu Hoa, mẹ tôi cũng muốn để cho tôi có một dấu ấn gì đó về cội nguồn của mình, bà đã đặt cho tôi cái tên khá lạ. Lạ nhưng đẹp, tôi rất thích nó. Tên tôi là Đông Thụy. Đầy đủ là Đông Thụy Johansson.
         -Anh Thụy ơi!!!!!
         Mãi mê với những suy nghĩ về bản thân, tôi vừa đạp xe đến cổng trường thì đã bị tiếng gọi với lại làm giật mình. Tôi vội thắng xe, nghe rõ một tiếng két dài. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy từ xa sau đám học sinh đông đúc một cách tay đeo đầy những chiếc vòng nhựa sặc sỡ giơ cao lên vẫy vẫy.
         -Anh Thụy, chờ em một chút!!!!
         Lại là cái giọng nói đó. Giọng nói rất trong trẻo và ngọt ngào, đấy là một giọng nữ cao. Chậc, giờ thì nghe kĩ tôi mới nhận ra chủ nhân của lời gọi khẩn thiết. Ngọc. Ngọc cũng như tôi vậy, tuy cô ấy không là con lai nhưng lại sở hữu một vẻ ngoài mà không-thằng-con-trai-nào-mà-không-mê. Ngọc học lớp 10, sau tôi một lớp, là hotgirl của trường, cô ấy có nước da trắng và trông rất mịn màng, mặc dù tôi chưa từng chạm vào. Gương mặt Ngọc thanh tú, đôi mày hình lưỡi liềm, chiếc mũi thon, hai má lúc nào cũng ửng hồng với cái miệng nhỏ. Thứ làm nổi bật Ngọc trước đám đông chính là đôi chân của cô ấy, một đôi chân dài và thẳng tắp. Có lẽ biết được lợi thế của mình, Ngọc lúc nào cũng diện những chiếc quần short ngắn. Nhưng với tôi, điều tôi thích nhất ở Ngọc là mái tóc, Ngọc có mái tóc đen dày và dài, được uốn nhẹ, trông bồng bềnh như đám mây vậy. Còn một điều nữa ở Ngọc mà tôi biết đó là...
         -Anh chở em về nha, hôm nay không có người chở em – Ngọc đã đến cạnh xe tôi, hai tay đan vào nhau để trước bụng.
         Điều nữa tôi biết ở Ngọc là cô ấy thích tôi. Điều này tôi không ngạc nhiên lắm, không phải tôi tự tin nhưng trung bình mỗi tháng đều có không dưới năm lá thư được chuyển đến tôi bằng đủ thứ kiểu. Đối với tôi và Ngọc, nhiều người trông vào, bảo cả hai xứng quá rồi, đều là hotboy hotgirl, nhưng tôi lại chẳng lấy làm hay ho gì với cái lẽ đó. Thứ nhất, mặc dù tôi tự hào với vẻ ngoài của mình, nhưng lại không thích làm hotboy tí nào cả. Thứ hai, tôi không có tình cảm với Ngọc. Và điều cuối cùng là...
         -Em chưa về hả Ngọc? Để anh chở em cho! – Minh từ đâu đạp xe tới, đậu sát xe tôi, rồi ngỏ lời mời với Ngọc. Ánh nhìn anh chàng dán dính vào nét mặt Ngọc, có vẻ như đang tìm một thái độ nào đó mang tên “Em đồng ý”.
         Điều cuối cùng chính là Minh – thằng bạn khá thân với tôi đang “trồng cây si” với Ngọc. Tôi vốn là đứa ngại giao tiếp, nên cũng rất ít bạn bè, nên việc tranh giành một người con gái với Minh để rồi mất đi người bạn ấy thì tôi chắc chắn sẽ không làm.
         -Ơ..anh...anh Minh? Anh ở đâu ra vậy? – Nghe tiếng Minh sát bên tai, Ngọc bất ngờ quay sang và nói như mắc nghẹn.
         -Anh thấy em đang đứng đây chưa về, anh tới hỏi rồi tiện chở em về luôn nếu em không có người chở! – Minh vẫn nói trong nụ cười tươi roi rói. Có lẽ cậu ta chẳng nhận ra được là Ngọc đang “mắc nghẹn” vì lời đề nghị ấy.
         -Anh..anh...Trời ơi! Thôi không cần, em có người đón! – Sau hai chữ anh ngập ngừng, Ngọc chợt nói nhanh như thét lên rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Tôi đã kịp trông thấy gương mặt ấy tràn đầy nỗi cau có và tức giận của cô ấy.
         Ngọc đi ra đứng sát lề đường, móc điện thoại ra gọi điện cho một ai đó, trông khẩu hình cũng chẳng dịu dàng cho mấy. Cuộc gọi vừa dứt chừng năm giây sau là một chiếc xe hơi đang đậu bên kia đường chạy qua đứng trước mặt Ngọc, cô nàng hậm hực bước vào. Giờ tôi mới nhìn sang Minh, thằng bạn tôi đang đứng ngớ người ra chẳng biết trời đất gì.
         -Tao nói gì sai hả mày? – Minh hỏi tôi, mắt vẫn trông theo chiếc xe dù nó đã mất hút sau đám xe cộ đông đúc.
         -Mày không có làm gì sai hết! Mày chỉ vừa mới cứu đời tao thôi bạn tốt ạ! – Tôi vừa nói, vừa cười khoái chí và tay vỗ vỗ vai thằng bạn – Thôi tao về nha!
         -Ờ - Nó nói mắt không màng nhìn tôi.
         Nghe xong câu trả lời ngắn củn cỡn của nó thì tôi vội phóng xe vèo ra hòa vào đám người giữa lòng đường chật cứng. Cuộc sống của mình là thế đấy! - Tôi thầm nghĩ trong đầu. Tôi đã bỏ xa dòng xe đông đúc ấy, tôi đang phóng xe như điên trên một con đường vắng chạy đến nhà mình. Tôi rất thích cảm giác này, gió cứ thế mà đập vào mặt mát rượi, mọi thứ hai bên đường trở nên nhòe đi đến độ không còn trông thấy rõ một thứ gì cả. Trời đang vào hạ, nóng thật.
         Tôi đang nhặt tờ báo được giao trước cửa nhà mình lên rồi mở cổng. Nhà giờ chẳng còn ai cả. Ba mẹ tôi vốn dĩ là những người cực kì lãng mạn. Cứ mỗi năm vào độ tháng bảy là họ lại dành một tháng để đi du lịch khắp nơi nhân kỉ niệm ngày cưới. Và thế là bây giờ tôi được tự do, thoải mái trong căn nhà rộng thênh thang này.
         Tôi vào nhà thay đồ và tắm rửa. Tôi rất thích tắm, mỗi ngày tôi tắm bốn lần. Có thể vì tôi ưa sạch sẽ, nhưng quan trọng hơn là mỗi khi được những tia nước từ vòi sen bắn vào người lại mang cho tôi cảm giác dễ chịu, nó cuốn trôi đi hết những mệt mỏi và buồn rầu trong tôi.
         Ngồi xem ti-vi, tôi chợt liếc sơ sang tờ báo mới đặt trên bàn. Ồ, là một vụ giết người, hình ảnh nạn nhân đăng trên trang nhất. Ghê thật! -  Tôi thầm nghĩ. Nạn nhân gương mặt đã bị rạch nát đầy máu là máu, nửa thân trên được chụp trông có vẻ không mặc gì cả, có thể đây là vụ cưỡng bức rồi giết. Nhưng tôi chỉ suy đoán thế thôi, bởi tôi chẳng phải đứa hứng thú với báo chí, dù cho có là tin giật gân đến đâu tôi cũng chỉ xem cái tựa, xem hình và hết, không đọc chi tiết.
         Đang ngồi xem ti-vi tôi chợt nghe tiếng chuông cửa, tôi vội chạy ra theo phản ứng. Ra đến cửa, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang đứng đấy, ông ta trông thân hình cũng to lớn lắm, khoác một chiếc áo da màu đen, đầu đội cái nón lưỡi trai cũng màu đen.
         -Cô Dương có nhà không cháu? – Người đàn ông cất tiếng hỏi khi thấy tôi bước ra. Ông ta nói giọng Bắc, và đang tìm hỏi mẹ tôi.
         -Mẹ cháu cùng ba đi du lịch rồi chú! – Tôi đáp.
         -Trời ạ, chết mất! Chú mới vừa từ Hà Nội vào đây gặp mẹ cháu để đưa món đồ, rõ ràng cô ấy hẹn hôm nay mà sao lại đi mất thế cơ chứ! – Người đàn ông đó nói, gương mặt đầy cảm xúc thất vọng.
         -Kì vậy nhỉ, năm nào mẹ cháu cũng đi vào thời điểm này thì làm sao lại hẹn chú được! – Tôi thắc mắc.
         -Chú đâu đâu có biết! – Giọng nói người đàn ông vẫn chưa bớt thiểu não – Mà khi nào mẹ cháu về?
         -Mẹ cháu mới đi hôm qua thôi, chừng một tháng nữa chú ạ. – Tôi đáp và cũng đoán trước được câu trả lời của mình sẽ khiến vị khách kia càng thêm não nề.
         Người đàn ông nghe xong chỉ thở dài, mặt cúi gầm xuống đất tỏ vẻ đăm chiêu. Tôi trông thế cũng động lòng, dù sao người ta cũng từ Hà Tây đến chứ có phải gần đâu, rồi thầm trách mẹ sao lại đãng trí thế chứ.
         -Thôi, dù gì chú đi đường xa cũng mệt rồi, chú vào nhà cháu uống miếng nước nghỉ ngơi cái đã! – Tôi quyết định mời vị khách vào nhà. Vừa nói tôi vừa mở ổ khóa cửa.
         Người đàn ông gần gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi bước chầm chậm vào nhà, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ rầu rĩ. Tôi đóng cửa xong quay mặt lại thì thấy ông ấy vẫn đang đứng sát cạnh mình, tôi hơi giật mình. Tôi lại chầm chậm bước đi trước để dẫn đường, tay tung tung chùm chìa khóa. Lo mãi mê với trò chơi, tôi bị vấp ngay bậc thềm cửa, đánh rơi chùm chìa khóa xuống đất và văng đi đâu mất. Tôi vội khum người xuống tìm tìm kiếm kiếm. Chẳng biết nó văng đi đâu nữa! – Tôi thầm bực bội. Bỗng phát hiện ra chùm chìa khóa nằm ẩn mình cạnh chiếc giày, tôi giơ tay định nhặt. Nhưng rồi, chợt, ánh nắng chiều khá gay gắt, sân nhà tôi nằm ngay hướng đón nắng, bóng người đàn ông cũng bị rọi xuống nền nhà. Tôi trông thấy ông ta rút trong túi ra một vật gì đó nhọn nhọn, và quen quen. Trông thật kĩ, tôi mới nhận đó là một con dao. Tôi như chết lặng trong tư thế đó. Tôi vẫn chầm chậm tìm kiếm như chưa hề hay biết gì, mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của người đàn ông qua chiếc bóng. Chiếc bóng đang di chuyển đến gần tôi hơn, cơ thể tôi lại càng cứng đờ, đầu óc tôi bị bủa vây bởi những cách thoát thân. Rồi bất ngờ một hình ảnh lóe lên trong đầu, tôi nhìn thấy lại bức ảnh của nạn nhân mới đăng trên báo lúc nãy. Ánh nhìn tôi có hơi xao động vì hình ảnh đó, nhưng nhanh chóng định thần, tôi lại chăm chú vào chiếc bóng. Lúc này thì cánh tay người đàn ông đang giơ lên cùng với một bước di chuyển, mọi cử chỉ của ông ta đều hết sức chậm rãi và nhẹ nhàng đến lạ lùng so với thân hình đồ sộ, trông ông ta như một con mèo dù to xác những vẫn giữ trong mình bản chất uyển chuyển của loài mèo. Và, lần này người đàn ông đã đi đến hành động mà có lẽ ông ta đã sắp đặt sẵn trong đầu trong khi quan sát thấy ba mẹ tôi đi ngày hôm qua. Đó là một kế hoạch hẳn hoi và gần như hoàn hảo bởi có thể ngày mai hay những ngày hôm sau tùy vào khi nào người ta phát hiện ra tôi, tôi sẽ “được” lên trang nhất của tờ báo.
[Còn tiếp]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2010 21:03:24 bởi Danta >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9