 
    
  
    
    
    
        
        
     BÂNG QUƠ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Thu ngủ quên trong mắt  
  Vắt kiệt màu úa tàn  
  Từng chuỗi ngày thở than  
  Lặn sâu vào lòng đất.     
  Ong se gió thành mật  
  Dâng trái ngọt cho đời  
  Nắng trốn vào mù khơi  
  Thành sương phơi đỉnh núi.     
  Chẳng một chiếc lá rụng  
  Sao heo may đến rồi  
  Nhạn lạc đàn nhao nhác  
  Kéo cả trời xuân sang.     
  Anh đi giữa ngổn ngang  
  Ngắm hoàng hôn gặm cỏ  
  Mùa xuân hoá màu đỏ  
  Ngỡ ngàng trên trang thơ.     
  Anh nhớ em đến bất ngờ  
  Để mùa thu cũng dại khờ ngủ quên.     
  TRẦN NHƯ CHUYÊN.   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2013 08:56:16 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Em đi ngang qua nắng hạ    Gío lật vành khăn hỏi thăm    Mắt đen chở mùa thăm thẳm    Vẫn đang ấp ủ trăng rằm.       Sải bước rộn ràng tháng năm    Ngỡ ngàng chích choè nghiêng ngó    Cánh cửa mùa thu bỏ ngỏ    Sao em vẫn chẳng đi vào!       Đông lại tuy hiếm trăng sao    Khát khao trong anh loé sáng    Cánh chim đổi mùa chạng vạng    Tuổi bao nhiêu vẫn dại khờ!       Chồi xuân ngủ quên đã mở    Hứa hẹn rực trời vàng mơ    Nụ hoa trên môi hé nở    Cho ai lần lữa đợi chờ!       Tháng năm luồn vào sợi tóc    Để lại dấu chân bất ngờ    Một thoáng nhìn em bối rối   Anh lỡ bốn mùa hoàng hôn...       TRẦN NHƯ CHUYÊN.       
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2013 08:59:39 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
   
  NHÌN LẠI 
    
   
  Em giấu cơn mưa vào tay áo  
  Rửa sạch những ồn ào tháng năm 
  Anh lùa ánh trăng rằm trong tóc 
  Gội trơn bụi bặm thời xa xăm. 
   
  Tuổi em mới vừa tròn mười lăm 
  Má lên men hồng tươi tắn 
  Mắt huyền sâu thăm thẳm 
  Chứa bao nhiêu nỗi dại khờ. 
   
  Dù đã xa tuổi thơ 
  Vẫn nồng nàn hơi thở 
  Vì bao điều còn bỡ ngỡ 
  Khép vụng về vào giấc mơ. 
   
  Anh hơn em nhiều tuổi lắm 
  Vẫn chập chững trên đường vạn dặm 
  Nhìn cuộc đời màu đỏ thắm 
  Tưởng rằng mình đã đi xa...  
   
  Ngắm nhìn cỏ cây, hoa lá 
  Thứ gì cũng đẹp kỳ lạ 
  Rộng lớn như biển cả 
  Ôm tất cả vào khát khao. 
   
  Gíâc mơ từ thuở nào 
  Giờ vẫn còn hư ảo 
  Càng nghĩ càng phiền não. 
  Đành thả vào trời xanh. 
   
  Như ngọn gió mát lành 
  Đã nhuộm màu khô héo 
  Đâu còn mong trắng trẻo 
  Bởi đã qua hồng trần. 
   
  Thời gian chẳng ngại ngần 
  Vượt qua bao thế kỷ 
  Biết muôn điều huyền bí 
  Vẫn sáng láng lạ thường. 
   
  Đời đã phủ màn sương 
  Đâu dễ trong trở lại 
  Ước mong như bao mùa hoa trái 
  Ngọt lịm khi cây đang già!  
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN.     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2011 22:02:00 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÃY VUI LÊN 
   
  Ngày em còn nhỏ lắm 
  Tóc lăn hoài bờ vai 
  Đôi mắt khoe màu áo mới 
  Long lanh hình anh trong ban mai. 
   
  Mây rạn lối chim bay 
  Vạch đường xanh nhung nhớ 
  Anh giật mình nghe tim nín thở 
  Đi ngược dòng tháng năm. 
   
  Gìơ giấu ánh trăng rằm 
  Giữa khoảnh đời chua chát 
  Nhuộm lạnh hồn anh màu khao khát 
  Lấp lánh chiều thu sang. 
   
  Aó trắng pha sương khói 
  Vẩn bụi vị cuộc đời 
  Trong mắt em vẫn sáng tinh khôi 
  Loé rạng ngời tia chớp. 
   
  Bình thản nhé nghe em 
  Sóng sánh quầng sáng mới 
  Nhẹ bước kiêu sa miệng tươi ngời 
  Như hoa nắng mặt trời. 
   
  Chẳng buồn nữa đâu em 
  Nếp nhăn đang nhạt dần 
  Đôi cánh tay như đôi cánh thiên thần 
  Xoa nhẹ vào quá khứ... 
   
           TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2011 08:36:14 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TRƯA NAY 
   
  Giật mình - Hương sắc ngời ngời 
  Em làm hồng một khoảnh trời trưa nay! 
  Gío lồng giải tóc - Gío say 
  Anh yêu em để lắt lay cõi lòng. 
   
  Nghiêng mình thắt đáy lưng ong 
  Nắng quê hương lỡ uốn cong dáng hình. 
  Xưa đã xinh - Nay càng xinh 
  Xôn xao đến cả bình minh cuối trời! 
   
  Em làm nhạt nắng...Em ơi...!!!  
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN.
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 07:37:11 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GIÁ... 
   
  Gía không có buổi trưa hè 
  Nghiêng nghiêng vành mũ, nắng le te vàng. 
  Mắt huyền liêng liếc sang ngang 
  Nụ cười rơi giữa chói trang cuộc đời! 
   
  Thì đâu lạc bến chơi vơi 
  Xuân về anh vẫn còn khơi khới sầu. 
  Gía trời đừng đổ mưa ngâu 
  Em hờ hững đứng bên cầu - Đừng sang! 
   
  Anh không dừng bước vội vàng 
  Mắt thờ ơ, chẳng ngỡ ngàng hỏi thăm. 
  Gía em chưa bén duyên thầm 
  Thì anh đâu phải ngấm ngầm tương tư! 
   
  Gía mà...! 
  Gía chẳng...! 
  Gía như...!  
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2011 08:13:01 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VU VƠ 
   
  Em đi ngang qua nắng hạ 
  Gió lật vành khăn hỏi thăm 
  Mắt đen chở mùa thăm thẳm 
  Vẫn đang ấp ủ trăng rằm. 
   
  Sải bước rộn ràng tháng năm 
  Ngỡ ngàng chích choè nghiêng ngó 
  Cánh cửa mùa thu bỏ ngỏ 
  Sao em vẫn chẳng đi vào! 
   
  Đông lại tuy hiếm trăng sao 
  Khát khao trong anh loé sáng 
  Cánh chim đổi mùa chạng vạng 
  Tuổi bao nhiêu vẫn dại khờ! 
   
  Chồi xuân ngủ quên đã mở 
  Hứa hẹn rực trời vàng mơ 
  Nụ hoa trên môi hé nở 
  Cho ai lần lữa đợi chờ. 
   
  Tháng năm luồn vào sợi  tóc 
  Để lại  dấu chân bất ngờ 
  Một thoáng nhìn em bối rối  
  Anh lỡ bốn mùa hoàng hôn...! 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2010 22:06:47 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BÂNG QUƠ 
   
  Thu ngủ quên trong mắt 
  Vắt kiệt màu úa tàn 
  Từng chuỗi ngày thở than 
  Lặn sâu vào lòng đất. 
   
  Ong se gió thành mật 
  Dâng trái ngọt cho đời 
  Nắng trốn vào mù khơi 
  Thành sương phơi đỉnh núi. 
   
  Chẳng một chiếc lá rụng 
  Sao heo may đến rồi? 
  Nhạn lạc đàn nhao nhác 
  Kéo cả trời xuân sang. 
   
  Anh đi giữa ngổn ngang 
  Ngắm hoàng hôn gặm cỏ 
  Mùa xuân hoá màu đỏ 
  Ngỡ ngàng trên trang thơ. 
   
  Em nhớ anh đến thẫn thờ 
  Để mùa thu cũng dại khờ ngủ quên... 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2010 17:41:57 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MỘT MÌNH 
   
  Trái bưởi vàng rộm góc chiều 
  Em giữ bao nhiêu nhung nhớ 
  Hoàng hôn long đong vụn vỡ 
  Trái tim đành lòng dang dở 
  Cho em ngọt trọn đêm rằm. 
   
  Niềm vui thì thầm mở cửa 
  Nắng mai chẳng gay gắt nữa 
  Lòng anh thôi không bốc lửa 
  Aó tím đừng phai một nửa 
  Cho mùa thu trọn vẹn tình. 
   
  Trăng một mình xanh lạnh lẽo 
  Anh ôm khao khát trong veo 
  Bình minh mỏng manh nhạt nhèo 
  Lá gan em thành khô héo 
  Gĩư hộ anh đêm trắng tinh. 
   
  Đâu riêng ai lẻ bóng tình 
  Nửa cơn gió cũng giật mình thở than. 
  Thôi đành chấp nhận thu tàn...!!! 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2011 13:15:40 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐƯỜNG BƯỞI 
   
  Anh đến nơi đây ngày xanh gió 
  Phơi phới Tây Hồ quyện mây say 
  Tóc ai chải nắng chiều thu đợi 
  Trăng vẫy dòng người vào hoàng hôn. 
   
  Bóng cô thôn nữ quảy gánh dài 
  Mang cả bầu trời trên đôi vai 
  Tròng trành khoé mắt sao về nháy 
  Thấp thoáng hình ai trong nhạt phai. 
   
  Đường Bưởi ngày xưa lộng áo dài 
  Bồng bềnh, tha thướt, tóc mây cài 
  Sóng sánh làn môi khoe mộng ước 
  Em vẫn đi về trong đón đưa. 
   
  Gìơ phố đông người, mây gió thưa 
  Cồn cào thuở ấy, dáng đung đưa 
  Nghiêng nón ngả đầu che luyến tiếc 
  Anh về lỡ hẹn chiều mây mưa. 
   
  Màu áo bây giờ đã khác xưa 
  Bàng bạc thời gian dãi nắng mưa 
  Hàng cây đội mãi ngày xưa ấy 
  Cao vút tầm nhìn, nâng nắng trưa... 
   
  Tháng năm chất chứa mộng đan xen 
  Mảnh mai tơ liễu nhuộm ánh đèn 
  Một chút xôn xao lùa sương lạnh 
  Vài giọt tình lăn trên lối quen. 
   
  Đâu rồi ánh mắt đêm trăng thẹn 
  Để mãi trần gian nhung nhớ hoài 
  Ao ước ngày nào anh trở lại 
  Gặp bóng hình mình vương mắt ai! 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2011 08:25:17 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NIỀM TIN 
   
  Anh về tìm lại chiều mưa bay 
  Hồ Gươm xào xạc lá vương xoay 
  Ngổn ngang mây trắng đằm rạo rực 
  Vẫn nước ngày xưa xanh ngất ngây. 
   
  Ta đi trong náo nức đâng đầy 
  Hoa sữa dọc đường quyện gió say 
  Lãng đãng hương bay rỡn tà áo 
  Ánh dài mặt sóng, bóng lắt lay. 
   
  Vời vợi đường xưa những hàng cây 
  Vẫn còn xanh mãi đến ngày nay 
  Nơi xưa thần rùa dâng trả kiếm 
  Đỉnh tháp nghiêng mình đứng gom mây. 
   
  Em đón anh, nắng sắt se gầy 
  Bên dãy nhà cao vừa mới xây 
  Lối xưa thong thả, quen mà lạ 
  Vài cánh me bay quyện dấu giầy. 
   
  Anh vừa từ xa xôi đến đây 
  Mải miết, say xưa ngắm đường cây 
  Nối liền nhiều phố dài đô thị 
  Che mãi năng hè thay bóng mây. 
   
  Giờ này mình đến nơi đây 
  Sóng bước đi dưới hàng cây thuở nào. 
  Ta vui - Em hiểu vì sao? 
  Khi về Hà Nội là vào màu xanh. 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 07:50:56 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGƯỠNG MỘ 
   
  Mình hát cho ai yêu đời? 
  Lời ca xưa nhuộm bầu trời thêm xanh 
  Nắng kia chối bỏ bức mành 
  Em kiêu sa ngỡ có anh bên mình. 
  Giọt cười 
  Vướng 
  Một chút tình, 
  Trái tim 
  Tan nát 
  Bất bình 
  Hoang mang. 
  Tâm hồn 
  Héo 
  Trước bàng hoàng, 
  Lá gan 
  Khô 
  Giữa mấy hàng lệ rơi. 
  Em làm nhoà nắng em ơi! 
  Hoàng hôn 
  Vỡ toác 
  Trăng ngời hiện lên, 
  Lời ca 
  Tắt 
  Trong ưu phiền, 
  Nỗi riêng 
  Đau rát 
  Khắp miền nhân gian. 
  Mầm non 
  Tươi 
  Trên úa tàn, 
  Anh 
  Vỡ vụn 
  Bởi 
  Vô vàn... 
  Sắc xanh! 
   
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2010 17:47:26 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHỌN 
   
  Đến với anh giữa mùa ve gọi bạn 
  Vai áo em; hoa nắng ngẩn ngơ bay 
  Gío dệt lá, mây luồn trong đáy mắt 
  Ta hiến dâng nhau trọn một khoảnh trời. 
   
  Ánh mắt em xanh, mát lạnh, xa vời 
  Ươn ướt lời ca, xoá nhoà ký ức 
  Anh nói yêu em, màn đêm thao thức 
  Nuôi ánh sao xa, vươn tới mênh mang. 
   
  Mỗi lần đi xa sao lòng chói trang 
  Biển biếc, sóng xanh quây quanh nỗi nhớ 
  Có những lúc gồng mình lên - Nín thở 
  Sự yếu mềm khép mở đáy con tim. 
   
  Dấu vết buồn xưa, heo hút đường chim 
  Nửa giấc em mơ, anh mải mê tìm 
  Khao khát cháy về một chiêù hè tím 
  Ta chọn nhau từ dĩ vãng im lìm. 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2010 17:48:43 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              KHOẢNH KHẮC 
   
  Bữa ấy vào mùa hội 
  Đường xưa mưa gió trôi 
  Em bước nhanh vồi vội 
  Hương vướng vào trong sương. 
   
  Gìơ nắng lên ẻo lả 
  Trời trong veo, nhạt nhèo 
  Bóng ai khuất đầu núi 
  Hương lẻ loi về đâu. 
   
  Nghe sương đang bắc cầu 
  Đi về nơi giăng mắc 
  Đường núi daì ngúc ngoắc 
  Đuổi hoài theo bóng mây. 
   
  Em nấp quanh đâu đây 
  Trốn tìm vào dĩ vãng 
  Trời đang về chạng vạng 
  Heo hút nhoà trong sương. 
   
  Em đi vào nỗi nhớ 
  Em đi vào vấn vương 
  Chỉ để lại con đường 
  Trong mịt mờ lan toả. 
   
  Bóng tối về nghiêng ngả 
  Ủ hồn ta lao xao 
  Nơi gió mưa ồn ào 
  Chìm dần vào tĩnh lặng. 
   
  Phút giây thời xa vắng 
  Kéo dài suốt cuộc đời 
  Bồng bềnh giữa chơi vơi 
  Sáng ngời lên ánh mắt. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2010 20:01:46 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
NIỀM TIN 
   
  Anh đến Hà Nội chiều mưa bay 
  Hồ Gươm xào xạc lá vương xoay 
  Ngổn ngang mây trắng đằm rạo rực 
  Vẫn nước ngày xưa xanh ngất ngây. 
   
  Ta đi trong náo nức đâng đầy 
  Hoa sữa dọc đường quyện gió say 
  Lãng đãng hương bay rỡn tà áo 
  Ánh dài mặt sóng, bóng lắt lay. 
   
  Vời vợi đường xưa những hàng cây 
  Vẫn còn xanh mãi đến ngày nay 
  Nơi xưa thần rùa dâng trả kiếm 
  Đỉnh tháp nghiêng mình đứng gom mây. 
   
  Em đón anh, nắng sắt se gầy 
  Bên dãy nhà cao vừa mới xây 
  Lối xưa thong thả, quen mà lạ 
  Vài cánh me bay quyện dấu giầy. 
   
  Anh vừa từ xa xôi đến đây 
  Mải miết, say xưa ngắm đướng cây 
  Nối liền nhiều phố dài đô thị 
  Che mãi năng hè thay bóng mây. 
   
  giờ này mình đến nơi đây 
  Sóng bước đi dưới hàng cây thuở nào. 
  Ta vui - Em hiểu vì sao? 
  Khi vào Hà Nội là vào màu xanh. 
   
  TRẦN NHƯ CHUYÊN. 
      Hà Nội thay mùa   P.M.T    
  Anh đâu biết chiều mưa bay Hà Nội 
  Hoa sữa bên đường rụng đầy tay 
  Đâu biết Hồ Gươm đầy mây trắng 
  Có người thương đan sợi nắng se gầy.    
  Chờ em nhé, tình yêu ngày hạ ! 
  Nắng Sài Gòn hối hả lá me bay 
  Lối xưa chung bước còn hay mất 
  Hà Nội thay mùa anh có hay. 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2010 09:10:58 bởi P.M.T >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: