MƯA 
  Nắng Sài Gòn nhớ chi đến lạ   
  Trách cơn mưa mùa hạ dầm dề   
  Ướt áo ai hai lượt đi về   
  Se sắt lòng, tim côi vắng lạnh.       
   Hỏi cơn mưa đến bao giờ tạnh ?   
  Ngập nỗi niềm, giăng trắng ưu tư  
   Thăm thẳm sâu, con sóng gầm gừ   
  Vùng ảo ảnh, lá hoa dập nát.     
  Đói cơn nắng mùa hè bỏng rát,  
   Nhớ cồn cào vành nón che nghiêng.  
   Bóng ngả dài nhảy nhót thật hiền  
   Nắng hôn khẽ má hồng bẽn lẽn.        
  Mái tóc bồng mơn man môi thẹn   
  Bối rối mắt huyền ngả trời tây   
  Anh ước ao làm một làn mây  
   Hay chỉ là cơn mưa bất chợt!       
  Đường nắng, vắng;- Bóng người thưa thớt  
   Che miệng cười, sóng sánh môi tươi  
   Còn reo lên ở tuổi lên mười   
  Em duyên thế! Duyên hồng ngọt thảo !        
  Chợt làn gió ngỏ lời tà áo   
  Tóc mai đùa xanh mướt hàng cây   
  Khẽ run lên, đôi cánh vai gầy   
  Vào trong lớp vương hồng cánh phượng...      
   Kí ức đóng băng thành pho tượng 
   Mưa nhạt nhòa ướt cả tuổi thơ 
   Em xa rồi, thôi hết mộng mơ 
   Anh vẫn đứng nhìn mây bảng lảng...    
  ( Cám ơn Bạn đã giúp thơ 
  Thơ xong xin tặng đợi chờ hồi âm)          
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.07.2011 17:58:51 bởi luongluonghoa >