BÂNG QUƠ
BIỂN ĐỢI
Anh lại dẫm lên dấu chân xưa
Biển chiều dậy sóng ngóng cơn mưa
Gió lạnh mơn man lùa kỷ niệm
Một chút buồn men theo lối quen.
Ngoài kia lớp lớp sóng đan xen
Bờ môi đắng nghẹn giọt tình len
Nơi ấy chắc em còn thổn thức
Hơi thở rạo rực hồng làn môi.
Anh giấu bồi hồi trong đáy mắt
Lẳng lặng ngoái nhìn áng mây xa
Em che ngượng ngùng trong nước biếc
Hổn hển lắng nghe lời con tim.
Giông gió qua rồi biển dịu êm
Mãi còn lưu giữ cánh vai mềm
Thời gian lười nhác đừng trôi nữa
Em đang ngồi đây dựa vai anh.
Nhưng biết làm sao; - Duyên mỏng manh
Vết rạn tháng năm chẳng thể lành
Mỗi năm hè lại, xao xuyến đến
Âm thầm mò mẫm dấu chân xưa...
BỐI RỐI
Anh quên lời đón đưa
Trời đổ mưa lã chã
Em một mình tất tả
Nhặt từng hạt mưa rơi
Anh còn dở cuộc chơi
Say mây trời gió núi
Em ngồi đây thui thủi
Gom chút bụi đường xa
Bướm ong vui hát ca
Lá hoa càng tươi sắc
Yêu nhau từ ánh mắt
Quấn quýt từ hương bay
Thử thách qua tháng ngày
Có hay thời gian nói
Và nghe con tim gọi
Bối rối lời nhớ thương.
CHỖ DỰA
Anh lang thang khắp nẻo đường
Ngắm bao cảnh đời ngang trái
Mải mê bận rộn thu hái
Lắng từng khoảnh khắc trống trải
Dần sàng chắt lọc niềm vui.
Tiếng thời gian đang giật lùi
Ngậm ngùi tìm về dĩ vãng
Chợt thấy lòng mình lóe sáng
Bình minh cuộc đời tỏa rạng
Bận rộn đắm say gieo trồng.
Đâu đây ấm ào sâu nông
Luận bàn, đua tranh lý sự
Lật nhiều điều trong quá khứ
Hồn nhiên dự đoán tương lai
Hình như thiếu vắng trọng tài.
Anh gặp em nơi ban mai
Ấm êm là một bờ vai
Hoang mang chập chờn khép lại
Chút hương nồng say êm ái
Mộng mơ gieo trọn mùa vàng.
BIỂN - ĐỜI
Sớm nay biển có một mình
Lắng từng con sóng rập rình nhỏ to
Mây mù che lối hẹn hò
Anh chao đảo bước lò dò nông sâu.
Sương giăng bạc trắng mái đầu
Bờ xa hiu quạnh tìm đâu chân trời
Lẻ loi đến thế biển ơi
Có còn ai nữa xa vời nhìn ra.
Đâu rồi con sóng mặn mà
Đoàn thuyền đón nắng khơi xa trập trùng
Chỉ còn xa vắng mông lung
Bến bờ hiu hắt, lạnh lùng em ơi.
Lặng đi nghĩ đến cuộc đời
Thế gian âu cũng đầy vơi nhân tình.
Ngày mai biển lại lung linh
Nước mây khoe sắc, chúng mình khoe nhau.
Bao giờ đời vắng nỗi đau
Đại dương chắc chẳng đổi màu đâu em!
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 09:21:52 bởi Huyền Băng >
BỎ LẠI !
Tình em vừa chín lên môi
Dìm anh chết lặng, rẽ ngôi trăng thề.
Nụ cười gieo rắc bùa mê
Nón nghiêng chia lối, hồn quê rối bời.
Mắt long lanh giọt sương phơi
Khổ thân anh - Khổ thân đời; - Biết đâu!
Nụ cười rơi giữa nhịp cầu
Bao người chết lặng vì mầu áo em!
BỎ LẠI !
Tình em vừa chín lên môi
Dìm anh chết lặng, rẽ ngôi trăng thề.
Nụ cười gieo rắc bùa mê
Nón nghiêng chia lối, hồn quê rối bời.
Mắt long lanh giọt sương phơi
Khổ thân anh - Khổ thân đời; - Biết đâu!
Nụ cười rơi giữa nhịp cầu
Bao người chết lặng vì mầu áo em!
TNC
TRÁCH ANH
Cô nào ghê gớm vậy anh ?
Để anh chết lặng mà khanh khách cười
Bùa mê đôi má hồng tươi
Đôi môi chín mọng, giết người không dao
Hay là anh nói thêm vào
Tình anh chết lặng hồi nào ai hay ?
Sáng nay anh vẫn còn say
Say mây, say gió còn bày cưộc vui
Bây giờ anh nói ngậm ngùi
Trách người nghiêng nón, trách ngôi trăng thề
Trách ai chia lối đường quê
Trách anh hờ hững nẻo về còn quên !
LLH
( Bạn thơ ơi, đùa vui một tí, đừng giận nhé ! )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 23:14:45 bởi luongluonghoa >
BIỂN LẠNH
Em đi tắm biển sớm nay
Lạnh lùng gửi con phố nhỏ
Mái tóc vuốt dài cơn gió
Bỏ lại tình ai nổi trôi.
Anh giận lây sang con sóng
Cười với bờ môi em hoài
Thủy triều dâng lên kiêu hãnh
Tình anh lặn ngụp đại dương.
Dẫu có ngổn ngang lo ngại
Cũng đành nín thở đợi chờ
Đêm nay ngồi trước trang thơ
Thấy toàn dã tràng xe cát !
LẮNG ĐỌNG
Ơi cánh hoa đại ngàn trắng muốt
Kịp gài làn tóc xanh sớm nay
Đung đưa cánh áo khoe đường gió
Mái thác hồng tươi mở cửa ngày.
Mối tình chớm nở lạnh hương say
Em lách vào phòng the nước mây
Bờ môi đỏ rực màu hoang dã
Đang lịm dần sương khói ngất ngây.
Vòm đá chông chênh em vẫy tay
Cồn cào thuở ấy sắc xuân đầy
Dâng hiến nồng nàn hơi thở vội
Nào hay duyên thắm bén từ đây.
Hạnh phúc ngập tràn thoảng phút giây
Lần đầu đâu dễ đã quên ngay
Rừng núi vẫn hằn nơi khóe mắt
Để trăm năm mắc nợ trả vay.
Anh mãi lắt lay bờ ảo vọng
Nhịp cầu còn đó gió thôi bay
Dòng thác ngàn năm còn gào thét
Lòng ta lưu luyến chút men cay !
BÙ ĐẮP
Em giấu nắng vào khóe mắt
Tô đượm sắc vàng thời gian
Khối tình hòa tan bóng tối
Cho ai thao thức đêm dày.
Con gió nói gì hôm nay
Nhuộm xanh vòm trời nhung nhớ
Nhịp tim gập ghềnh hơi thở
Cho ta gấp gáp đắm say.
Em ngợp giữa làn hương bay
Nhịp sống bồng bềnh khao khát
Nắng gió giỡn đùa mặn chát
Đại dương dâng hiến ngọt ngào.
Âm thầm lặng hỏi vì sao
Trong em dạt dào sóng biếc
Ẩn chứa bao điều nuối tiếc
Cho ai chấp nhận đắng cay!
Cuộc đời bề bộn trả vay
Tình yêu chỉ cho và nhận
Riêng ta chẳng hề ân hận
Dù còn nợ em quá nhiều.
Cánh mây đỏ rực ráng chiều
Tan vào đáy mắt bao nhiêu chập chờn
Cân đo nặng nhẹ, thiệt hơn
Em trao hết cả dỗi hờn cho ta...
TÌM LẠI
Anh đắm chìm trên quê hương em
Chiều lạnh lùng lăn dài bờ cát
Biển ôm nắng ru đời dào dạt
Xôn xao lòng hẹn với mai sau.
Hoàng hôn chín rực trong mắt nhau
Thương gió cô đơn tim nhói đau
Chân sóng kéo rê miền khát vọng
Đọng mãi nơi đây vết tháng ngày.
Biển mặn mòi cho chút men cay
Sao anh vẫn lạ giữa đất này
Mấy chùm đảo nhỏ bơi dưới nắng
Vài vạt bình lưu vương vất say.
Dẫu chẳng quên ngay mà chưa nhớ
Dấu giày lầm lũi bước bâng quơ
Sóng vẫn gằn lên từng nhịp thở
Lần đầu cầm tay em nơi đây.
Ta gửi bóng mây chút giận hờn
Vành trăng cuối tháng dần xa hơn
Ngỡ như em vẫn quanh đâu đó
Gửi về chút gió khoe cô đơn...
PHÍA SAU
Anh bước hững hờ trên cát nóng
Nỗi niềm hụt hẫng chảy nông sâu
Mối sầu quệt ngang vào cơn gió
Đánh thức mắt em chiều ngẩn ngơ.
Ta lần về với nắng thu say
Va chạm lòng ai xuân ngát đầy
Vạt cỏ lật ngang miền tối sáng
Phía rừng hưu quạnh dải sương bay.
Ước ao một ngày ngỡ trăm năm
Thầm nhắc cho ai chớ hiểu lầm
Cơn gió cõng hồn vào vĩnh cửu
Có cùng kể lại chuyện xa xăm.
Phía ấy cơn mưa đến lặng thầm
Giọt buồn tí tách lách lách qua tâm
Có chăng ta cũng còn vương vấn
Một chút hương yêu chẳy ngấm ngầm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2011 16:17:34 bởi trần như chuyên >
XÚC CẢM
Tháng ngày khắc khoải dày vò
Lời thơ xiêu vẹo, vòng vo, ngại ngần
Sương giăng kín lối trăng ngân
Cõi tình mờ ảo, mấy vần đục trong.
Giọt buồn chảy mãi theo dòng
Thời gian đậu lại ngoài song giận hờn
Ai gieo nên những nguồn cơn
Bút nghiên khô héo, chập chờn đường tơ.
Trang giấy trôi nổi vật vờ
Trái tim quằn quại, lửng lơ duyên đời
Vẫn còn thao thức đầy vơi
Nhìn đâu cũng hiện kiếp người dở dang.
Riêng em mãi vẫn ngỡ ngàng
Dậy niềm cảm hứng, chói chang sắc màu
Em là tất cả mai sau
Dịu đi hết thảy nỗi đau đường đời.
Niềm vui tô điểm đất trời
Tiếng cười khơi dậy bao lời tri ân
Một năm khởi tự mùa xuân
Niềm tin khởi tự muôn phần đẹp tươi...
QUÊN
Ta vẫn nhớ hoài khi nắng mưa
Mắt tình nhung nhớ diệu huyền chưa?
Khoảnh trời say đắm hương sắc dậy
Lỗi lầm là hết đắm say chăng!
Em đã trao ta những dỗi hờn
Cuộc đời từ đó thắm tươi hơn
Riêng ta chỉ hiến dâng khao khát
Giờ đã vơi dần – Em bỏ rơi...
Ta đã tìm nhau trong cô đơn
Nơi em hoa trái vụt xanh rờn
Bướm ong sẽ chập chờn bay liệng
Em lạnh lùng so sánh thiệt hơn.
Ta lỡ bước vào chốn mong manh
Trái tim vấp ngã dưới chân thành
Tiếng chuông lay giấc hoàng hôn động
Trăng vẫn về luồn sương ngẩn ngơ.
Mùa vàng thu hái trong bâng quơ
Kho tình duyên chất nặng vu vơ
Nhớ em gấp gáp từng hơi thở
Sương sớm đã về, họng đắng khô…
Vẫn mãi còn đây những dòng thơ
Lấp đầy khoảng trống mấy dại khờ
Gieo rắc mộng mơ chờ vô vọng
Đành nén thương đau ôm ngẩn ngơ…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2011 13:06:01 bởi trần như chuyên >
ĐÊM VỀ
Giá em nhẹ hơn chút nữa
Đừng làm con gió giật mình
Sao quên che rèm song cửa
Cho anh thành kẻ vô tình.
Trời thu rập rình xiêm áo
Con tim khơi đậy sắc màu
Giờ này em đang ở đâu
Để anh lang thang dĩ vãng.
Đây rồi khoảnh trời xa vắng
Sau em loang lổ cơn mưa
Lòng anh nặng trĩu đón đưa
Khoác thêm bầu trời hy vọng.
Giờ này sức nóng xuyên ngang
Dậy lên từ bình minh đỏ
Hương tình thoảng qua rất rõ
Mà sao ô cửa lạnh lùng.
Em ngồi ung dung ghế đá
Lật tìm vết ghép thời gian
Dường như thu sắp phai tàn
Trên từng trang đời sột soạt...
TRỞ LẠI Em đã chẳng nói lời ly biệt Chỉ lạnh lùng gieo những thờ ơ Chuyến tàu đêm chở đầy nỗi nhớ Kỷ niệm vòng vèo theo tháng năm. Anh men theo hình bóng con đường Nỗi buồn giận vấp sân ga nhỏ Tiếng còi tàu chặn ngang hơi thở Tìm trong nhau vết rạn thời gian. Sao mùa thu cứ phải lụi tàn Niềm tin yêu vẫn sẽ thở than Cập bến này; Cách xa bến khác Cuộc đời bày; Một chuỗi ly tan. Em miên man lao suốt hành trình Người lên xuống, vào ra hối hả Anh dừng lại trước sân ga lạ Ngập ngừng nhìn theo áng mây bơi Đêm nay sương lạnh đang rơi Một mình anh nối đoạn đời dưới trăng !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: