BÂNG QUƠ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                         NHÌN  
   
   
  Hạnh phúc thường nằm phía trước  
  với những khát vọng cao xa  
  Hãy dẹp niềm vui hoang tưởng  
  Hạnh phúc luôn ở quanh ta.  
   
  Sinh ra từ nơi hư ảo  
  Tiếng khóc rõ như ban ngày  
  Đừng nên mãi đeo tiếc nuối  
  Có khi mất lại là may.  
   
  Cuộc đời này đẹp lắm  
  Ta nảy mầm từ yêu thương  
  Nhưng biết đâu điều có thể  
  Lại từ tội ác sinh ra.  
   
  Có những sự việc đã qua  
  Làm ta day dứt  
  Hãy chọn con đường phía trước  
  Lấy quá khứ làm niềm tin...                    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
   
  LƠ LỬNG 
   
   
  Vườn tình hương sắc ngất trời 
  Dẫu tan tác rụng vẫn phơi sắc hồng 
  Ta say đắm giữa mênh mông 
  Ồn ào, xao động sóng sông Ngân Hà. 
   
  Nơi em mọng tiếng chim ca 
  Bướm ong lộng lẫy, đậm đà, vẹn nguyên 
  Bên anh thanh thản bến thuyền 
  Trăng sao tụ hội cõi tiên mơ màng. 
   
  Buồng tim rẽ lối mênh mang 
  Tâm hồn gieo hạt ngỡ ngàng ban mai 
  Hoàng hôn gõ cửa canh dài 
  Bộn bề mộng mị, nhạt phai cõi trần... 
   
   
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              XA VẮNG  
   
   
  Ai đi vào miền nhung nhớ  
  Lặng thầm đón gió heo may  
  Lớp lớp sóng nào dang dở  
  Dào dạt vỗ bờ mê say.  
   
  Vệt khói lay động trời thu  
  Mảng sương vượt bờ ảo vọng  
  Có một chút gì lan rộng  
  Men cay: Dư vị ngọt ngào.  
   
  Xôn xao gìm sâu hơi thở  
  Sắt se về nơi đại ngàn  
  Đỉnh núi quanh năm mây phủ  
  Ngọn gió mát lành ru ngủ  
  Đưa nồng nàn từ nơi xa...  
   
  Chợt trong sâu thẳm hiện ra  
  Cho ta cồn cào chát mặn  
  Khơi dòng từ trong tĩnh lặng  
  Chảy ra từ nơi hoang vắng  
  Phút giây đong đếm thời gian.  
   
  Sớm nay mây bay ngổn ngang  
  Khoác áo mùa xanh hy vọng  
  Con tim dần gom sức nóng  
  Nôn nao chờ cơn gió lành.  
   
  Nhớ nhung ẩn hiện mong manh  
  Mùa thu đâu dễ đã dành riêng ai... 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2011 09:43:14 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
  LAY ĐỘNG 
   
   
  Em rót mật hòa trong chén đắng 
  Phơi hồn ta vượt lối rong rêu 
  Nâng gánh tình ngang vai nặng trĩu 
  Giọt lời thề uống mãi chưa xong. 
   
  Giây phút trôi qua dẫu mát lòng 
  Vườn khô vẫn lạc cánh bầy ong 
  Còn bao nhiêu nữa mùa trăng hẹn 
  Mưa tạnh, vo ve gió thở dài. 
   
  Đêm nay, nối lại buổi sơ khai 
  Cánh bướm ướp khô day dứt hoài 
  Mây ơi! Xin hãy đừng trôi nữa 
  Then khóa vườn hoang đâu chốt cài ! 
   
  Ta miệt mài trên lối thu xa 
  Eo óc gọi canh mấy tiếng gà 
  Đường xưa còn ấm lời chim hót 
  Vó ngựa thời gian mãi hát ca. 
   
  Tâm hồn ta rực màu huyền thoại 
  Góc trái tim hồng lại lửa say 
  Từng giọt đen tình em thắm lại 
  Chút hương yêu chợt luồn mi cay. 
   
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2011 06:51:14 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               XOAY VẦN  
   
   
  Mặt trời lặn toả trăng sao  
  Trùng khơi thả sóng - Chốn nào dừng chân !  
  Nắng muôn đời vẫn thật gần  
  Gió ngàn năm mãi hoá thân tâm hồn.  
   
  Vội trao nhau một nụ hôn  
  Rét cuồng si tới vùi chôn tháng ngày  
  Người về cản cánh heo may  
  Ta đi tô vẽ dấu giày bỏ quên.  
   
  Bão đau lòng lại mưa đền  
  Nhặt bao mảnh vỡ ghép nên tượng đài  
  Biển kia dẫu có nhạt phai  
  Giọt mưa phố núi đan cài mộng mơ.  
   
  Đêm nay trăng héo, sao mờ  
  Ta đang kỳ cọ bên bờ thời gian  
  Bao giờ rửa sạch úa tàn  
  Sóng đời lại đến hoà tan thu rồi...
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              KHUẤT  
   
   
  Ta như nhành lá cuối chiều  
  Lặng thầm vẽ lại tình yêu cuộc đời  
  Đếm từng cơn gió dạo chơi  
  Vệt đen lay động xa vời đường tơ.  
   
  Sớm nay sương đọng hững hờ  
  Giọt tình nhấp nháy ngẩn ngơ góc trời  
  Bướm ong dậy tiếng lòng khơi  
  Gió đông đồng vọng nối lời nước non.  
   
  Kể chi trong đục, khuyết tròn  
  Tình thơ đan dệt vàng son, lụa là  
  Lá cành thêu những cánh hoa  
  Ẩn sau hương sắc, tan hoà khói mây.  
   
  Bên dòng trôi ánh trăng gầy  
  Duyên thơ tri ngộ dễ lây nỗi niềm  
  Cõi lòng lan toả dịu êm  
  Chẳng ngờ lay động giấc mềm thuyền ai.  
   
  Cách ngăn giằng xé canh dài  
  Duyên tình dang dở nhạt phai hồng trần  
  Nơi nào là chốn dừng chân  
  Đành làm cánh lá tần ngần dạo chơi !  
   
  Một mình lầm lũi góc đời...
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LẪN 
    
  Lẫn khuất bao nỗi niềm 
  Chiều tà nâng hơi ấm 
  Cho mây thôi cuồn cuộn 
  Cho gió đỡ xót xa 
    
  Màn sương lay hiu hắt 
  Ướt át một góc mơ 
  Cho người một cõi nhớ 
  Thả trôi bao sợi tơ 
    
  Nàng thơ như con nắng 
  Lan tỏa ánh dịu êm 
  Duyên thơ như bằng hữu 
  Sẽ san những nổi niềm 
    
  Thi sĩ vui cùng gió 
  Đi ngao du khắp miền 
  Lắng nghe tâm tri ngộ 
  Làm quen góp thơ hiền 
   
   
  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/102245/0442612ED9914FCC9EC8BD492276AE18.jpg[/image] 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2011 13:08:21 bởi Mộng Liên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BỒI HỒI  
   
   
  Ngoài thềm dõi cánh chim câu  
  Dấu giày khuấy lại đục ngầu nắng mưa  
  Bờ hoang dầu dãi sớm trưa  
  Lối xưa lỗi hẹn, gió thưa cồn cào.  
   
  Thềm mưa mờ tỏ hanh hao  
  Bướm khoe hoa trái đọng vào lời ru  
  Người về nương áng mây mù  
  Mang theo ảo ảnh ngày thu góc đời.  
   
  Giọt cà phê tím nhẹ rơi  
  Mà lay động cả khoảnh trời phía sau  
  Mắt ai quyến luyến sắc màu  
  Để cho ngày tháng nhói đau riêng mình.  
   
  Heo may mở giọt cười xinh  
  Nào hay gửi một chút tình sang đông  
  Bàn tay toả những ấm nồng  
  Hồn thơ chạm phải mênh mông đường trần.  
   
  Đêm nay phía ấy trăng ngân  
  Vẳng lời tơ trúc trong ngần vang xa  
  Ngoài song bóng tối tan hoà  
  Dáng hình quyện với lời ca mãi còn...
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2011 16:36:25 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
  HY VỌNG  
   
   
  Say sưa vun những chói chang  
  Trăng khuya đan trải mùa màng nơi đâu ?  
  Ước mơ rực rỡ sắc mầu  
  Bốn mùa mang nặng khối sầu hư không !  
   
  Thuyền ai chở đám mây hồng  
  Hồn người lữ khách mãi bồng bềnh trôi  
  Hoạ chăng cập bến sa bồi  
  Bờ reo hoang lạnh, đậu rồi lại đi.  
   
  Mái chèo để lỡ xuân thì  
  Một đời mấy cuộc phân ly lỡ làng  
  Ta ngồi ôm đống dở dang  
  Vẳng nghe rõ tiếng thu vàng đâu đây.  
   
  Heo may phơi cánh hoa gầy  
  Tấm lòng phương ấy chất đầy khát khao  
  Vườn xuân chẳng hẹn hoa đào  
  Gặp nhau chia nửa lời chào lại qua.  
   
  Người mang mang những lời ca  
  Ta đang chờ gặt món quà chiêm bao  
  Giấc mơ thức dậy cồn cào  
  Nỗi niềm được mất gửi trao bốn mùa... 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2011 09:58:52 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
   
   
  CẢM THÔNG !  
   
   
  Em dắt anh qua những lối xưa  
  Liễu Tây Hồ chải sóng đung đưa  
  Vai áo phai màu sương, nắng, bụi  
  Cánh mi mòn mỏi gió, mây, mưa  
  Bề bộn quây quanh đời phận bạc  
  Ngổn ngang quấn quyện dấu tình thưa  
  Vòng xoáy thời gian sao khắc nghiệt  
  Vẫn hằn luyến tiếc dở dang chưa...! 
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THẮP SÁNG 
   
   
  Ôi những cánh hoa lạ 
  Chưa lần nghe thấy tên 
  Lập lòe niềm cảm xúc 
  Nhịp sống đang thúc giục 
  Nâng tâm hồn bay lên. 
   
  Ai pha màu nã nền 
  Lọc thời gian trong vắt 
  Ghìm sâu vào đáy mắt 
  Lộng lẫy nên dè dặt 
  Dịu hiền mà khiêu sa. 
   
  Người dâng tặng loài hoa 
  Cả phút giây huyền diệu 
  Gửi muôn điều chẳng nói 
  Đặt ra bao dấu hỏi 
  Giữa mênh mông cuộc đời. 
   
  Ta lang thang khắp mơi 
  Đâu ngôn ngữ không lời  
  Lục tung miền dĩ vãng  
  Giờ chợt thấy bàng hoàng 
  Giữa chiêù dài năm tháng... 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2011 15:14:28 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
  GIỮ LẠI 
   
   
  Ta nghe trong tiếng gió 
  Miên man phương trời xa 
  Tây Hồ chiều tạnh nắng 
  Sóng lòng lan ngân nga. 
   
  Đường ẩn hiện trăm ngả 
  Những mạch đời ngược xuôi 
  Yên bình trong tất tả 
  Nụ cười hằn trên môi. 
   
  Ta vẫn lặng lẽ trôi 
  Giữa bộn bề cuộc sống 
  Niềm vui đan trải rộng 
  Trước dòng sông cuộc đời. 
   
  Em đấy: Nhỏ nhắn thôi 
  Gánh lên vai sức mạnh 
  Phố phường nơi thử thách 
  Lòng kiên nhẫn trần gian. 
   
  Niềm tin yêu chứa chan 
  Nối đôi bờ hy vọng 
  Em mãi làm con sóng 
  Ru tình đời bình an. 
   
  Bồng bềnh trong miên man 
  Bên ngút ngàn ngô lúa 
  Đằm mình trong vườn xanh 
  Ngan ngát màu hoa trái. 
   
  Em còn đang bươn trải 
  Bận rộn mùa thu hái 
  Ta vẫn đang khắc khoải 
  Nhặt đầy kho vu vơ. 
   
  Nhưng cũng thật tình cờ 
  Êm ả nơi vườn thơ 
  Máu con tim rạo rực 
  Viết mực hồng trong mơ... 
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
  LỐI XƯA 
   
   
  Đường vắng rang rang nỗi nhớ 
  Chói chang mỗi buổi chiều về 
  Một thời đi qua là thế 
  Rặng bàng đan cánh tay che. 
   
  Bên kia đường: - Tà áo me 
  Mây về rung rinh cánh lá 
  Anh đi từ nơi thôn dã 
  Mang theo hương bưởi, hương cau... 
   
  Em gợi thắm màu nhung nhớ 
  Nồng nàn trong từng nhịp thở 
  Lối nhỏ, bước chân bỡ ngỡ 
  Mãi còn đọng tiếng chim ca. 
   
  Một mình lang thang phố vắng 
  Từng chiếc lá khô lăn xa 
  Heo may sắt se tay áo 
  Gía lạnh run bờ vai ai. 
   
  Rạp hát "mồng ba tháng hai" 
  Quay về "tượng đài" lồng lộng 
  Mặt hồ Vị Xuyên trải rộng 
  Còn no gió giải sông Đào. 
   
  Nghe xôn xao mùa phượng đỏ 
  Khăn quàng tung tăng nhảy múa 
  Trường Trần Đăng Ninh một thuở 
  Líu ríu dấu giày em qua. 
   
  Bên kia đó: Xanh - Tu - Ma 
  Êm đềm vọng tiếng thánh ca 
  Và nay là trường Nguyễn Khuyến 
  Hiên ngang chia đôi khoảnh trời. 
   
  Nhớ dáng em xưa một thời 
  Hồn nhiên, trong sáng, tươi ngời 
  Thênh thang khoảnh trời khát vọng 
  Chợt thấy lòng mình chơi vơi... 
   
   
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 11:57:08 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GÓC ĐỜI  
   
   
  Che cả mùa đông manh áo vải  
  Em kề đâu đó gọi tên ai  
  Đỉnh núi tình yêu se sắt lại  
  Sao hôm nhấp nháy gợi u hoài  
   
  Ta mãi trượt trên những dặm dài  
  Dám đâu nghĩ đến chuyện tương lai  
  Vẳng tiếng cầm ca lòng hối tiếc  
  Năm canh day dứt mộng ban mai.  
   
  Bãi gió sương phai mấy cánh cò  
  Nửa đời chất nặng gánh âu lo  
  Cồn hoang vi vút gieo sao lặng  
  Bến vắng hanh hao khách đợi đò.  
   
  Trăng tỏ nước lên chèo ghếch mái  
  Ta lần tìm lại lối thu qua  
  Cánh dơi nhập nhoạng hoà đêm tối  
  Chao chát quây quanh vương vấn xa.  
   
  Nhạn lạc đầu non va chén sầu  
  Buông mồi thanh thản chốn nương dâu  
  Ngâm khúc đoạn trường vương thế sự  
  Nào hay trong đục với nông sâu !  
   
  Thu đợi mưa ngâu ngắm nhạn bay  
  Vấn vương cánh én chập chờn lay  
  Cầu bắc ngang sông, đò vắng khách  
  Dòng xưa lành lại áng mây say.  
   
  Ta gấp thời gian nợ trả vay  
  Thả hồn nghiêng ngả chốn rừng cây  
  Phồn hoa rực rỡ đang bươn trải  
  Em vẫn cô đơn khép cửa ngày.  
   
  Men cay còn vướng chút lòng đời  
  Tình gửi non cao nhớ chẳng vơi  
  Cảm phục đấng chân tu trọn kiếp  
  Phát tâm cầu nguyện khắp muôn nơi.  
   
  Ta động viên em chỉ mấy lời  
  Con tim lạc lõng mấy trùng khơi  
  Nhắm mắt chùm chăn lòng hổ thẹn  
  Thôi đành im lặng ngắm sao rơi ! 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2011 13:13:03 bởi trần như chuyên >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
  PHIÊU DU  
   
   
  Ta đi nửa nẻo đường vô vọng  
  Khoảnh lặng tàn neo giữ trái tim  
  Đêm mông lung bão giông giằng xé  
  Giọt máu hồng nay ngả tím đen.  
   
  Đâu vết hằn đan xen cõi mộng  
  Đầu nguồn ngọn suối vắt khô cong  
  Dấu giày ngày ấy còn sương đọng  
  Mấy vạt khói cay thức tỉnh đời.  
   
  Nồng nàn hơi thở lối thu rơi  
  Kịp nhận ra em nơi cuối trời  
  Lá cuộn ngổn ngang vun giá lạnh  
  Khép hờ cánh nhạn mở đường khơi.  
   
  Vẫn vầng nhật nguyệt dời mây ấm  
  Kẽo kẹt ru ta lời nỉ non  
  Bên vườn Thượng Uyển trăng huyễn hoặc  
  Sóng bạc giăng hàng bến tịch liêu.  
   
  Em lỡ kiêu sa ngắm biển xanh  
  Thuỷ triều lên xuống ngỡ yên lành  
  Ta thả con tàu phiêu dạt mãi  
  Biết bao giờ mới hết mong manh... 
   
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: