YÊU...!
Anh như ngọn gió bâng quơ
Hiền lành đến nỗi dại khờ mà thương.
Trái ngang giữa cuộc tình trường
Mới quen đã thấy vấn vương ít nhiều.
Hẹn hò khi ngả bóng chiều
Trong anh chan chứa bao nhiêu gió ngàn...
Sương bay, hoa nở, trăng tàn
Xa anh em nhớ đến tan nát lòng...!
trần như chuyên
TRÁCH...!
Trách sao nắng mãi vô tình
Để cho non ấy tinh sương vậy nè
Trách sao măng lại con tre
Để người đi hái máu nhoè gai đâm
Trách sao suối nước âm thầm
Chẳng kêu róc rách mà làm quạnh hiu
Trách sao con nhạn đìu hiu
Làm cho mơ cũng đâm chiêu cánh ngà
Trách sao anh quá thật thà
Để cho yến phải dò ra ngỏ vào
Trách sao người cứ thao thao:
"Đã yêu thì phải duyên trao đậm tình"
Trách người sao cứng như đinh
Yêu nhau mà cũng hèn vinh hở mình?
Trách sao người chẳng chút tình
Vườn yêu mở cửa đợi người về dinh
Người ơi sao mãi làm thinh
Giận người để cả bình minh tối hoài!!!
Hải Quỳnh
Bác Chuyên mến
,lâu lắm cháu mới "ké" thăm Bác. Cháu thấy bài thơ này hay nên cháu hoạ lại.
Bác vẫn khoẻ chứ? Chúc Bác Vu Lan vui và mạnh khoẻ bên gia đình!
À Cháu mới đổi nickname Hải Bình T\thành Hải Quỳnh