Một bài thơ của giáo sư Kiều Công Gia
lá chờ rơi 22.07.2005 03:57:18 (permalink)
Xưa có một bài thơ thuộc loại “quốc cấm” của giáo sư Kiều Công Gia. Càng cấm thì càng được sinh viên chép đọc. Nhờ thế mà trong tập thơ của ông anh tôi, có bài thơ sau đây, dường như tên là “Cầu Sông Ngân”. Tên bài tôi chỉ nhớ mang máng là vậy, và trong bài có một đoạn chỉ có 3 câu. Nếu bạn nào thấy sai thì xin chỉnh lại. Vì tôi nhận thấy đây là một bài thơ đáng cho ta đọc.

Cầu Sông Ngân

Mùng bảy tháng bảy năm Canh-Thân
Chiếu lệ bắt cầu sang sông Ngân
Hằng hà sa số cu li quạ
Bay thẳng về trời dường chảy quân !

Hai bên bờ sông đầu lóc ngóc
Con thời kêu đói con kêu nhọc
Ðường sá xa xôi việc nặng nề
Phần lũ con thơ ở nhà khóc.

Xảy nghe lệnh trời truyền khởi công
Nào con đầu cúi con lưng cong
Thêm thầy huyện Bẻo* đứng coi việc
Ðụng đâu đánh đấy như boong boong !

* chim chèo bẻo

Ngán cho cái kiếp làm dân thiệt
Làm có ăn không chết chó chết
Ngắn cổ kêu trời trời chẳng nghe
Một con bay lên đứng diễn thuyết :

Hỡi đồng bào ! nghe tôi nói đây
Dân quyền thịnh nhứt là đời nay
Việc nầy không phải việc công ích
Không ai được phép đem dân đày !

Mặc kệ chàng Ngưu cùng Chức Nữ
Qua được thì thôi không thì chớ
Chúng ta hè về quốc thôi !

Nghe dân quạ nổi tiếng khi mệnh
Trời sai thiên lôi ra thám thính
Ðầu đen máu đỏ quyết hi sinh
Ngừng búa thiên lôi không dám đánh.

Năm nay nghe lệnh trời ra
Lấy chữ “đại xá” trời ban tha
Dân quạ ở đâu về ở đó
Từ nay khỏi bắc cầu Ngân Hà.

Cho hay : mềm thì ai cũng cắn
Rắn thì trời cũng nhả
Hằng hà sa số cu li quạ
Bay về hạ giới kêu khá khá !

Kiều Công Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2005 04:52:23 bởi lá chờ rơi >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9