Lê Thị Công Nhân
Nguyên Thạch 19.07.2010 14:47:51 (permalink)
Hãy bảo vệ viên ngọc quí Lê Thị Công Nhân

Nguyên Thạch


" ...Tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi. Tôi không thách thức nhưng Cộng Sản Việt Nam nếu đã hạ quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân Việt Nam và muốn tiếp tục dìm đất nước Việt Nam trong một sự tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa kéo dài cho tới tận đời con cháu của chúng ta cũng như của chính người Cộng sản thì tùy họ có quyền hành xử với những cái gì mà họ có. Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Nhưng tôi xin khẳng định một lần nữa: đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”...

Đó là lời tâm tình kiên cường quả cảm trước tập thể của những con tim đấu tranh qua cuộc biểu tình ngày 26/02/2007, tại Nam California - Hoa Kỳ.Đồng thời cũng là lời tuyên bố dõng dạc hùng hồn khẳng khái đối với kẻ thù CSVN.

Và rồi,những gì đến.đã đến.Loài lang sói đã trả thù cô bằng hành xử đê tiện,mà điều đó chỉ xảy ra ở các quốc gia cộng sản độc tài lạc hậu.Với tội danh vu vơ "Tuyên truyền chống nhà nước Cộng Hòa XHCN Việt Nam".

Ba năm trong khung cửa sắt,đã giam hãm một tài năng trẻ một cách lãng phí.Đảng đã vùi dập một đóa hướng dương hương ngát một cách thô bạo đê hèn.Trong lao tù với bao cực hình, thiếu thốn về vật chất y tế sức khỏe.Khủng hoảng về tinh thần,cô đơn nhụt chí...Tuy thế,cô vẫn bền gan vững tâm để vượt qua tất cả.Thật đáng tiếc và căm hận cho một chế độ tồi tàn kém cõi,một thể chế không biết trọng nhân,đã đang và sẽ đưa Đất Nước đến bờ vực thẳm vong nô.

Tổ chức xã hội cộng sản,bắt nguồn từ ý tưởng của Lenin sắt máu,nhất là về hệ thống an ninh,một con ruồi cũng không thể bay qua mạng lưới được.Bước tù tội đã qua,rồi đây với 3 năm của cái gọi là quản chế,không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho Lê Thị Công Nhân ?.Với phận gái yếu mềm,với gia đình không quyền lực,với mức thu nhập kém cõi hoặc dường như không có thì liệu rằng " Viên ngọc quí " có còn sáng mãi hay không ?.Đó là điều áy náy , là nỗi lo của tôi,của anh chị,của những người có tâm huyết ,của tất cả chúng ta.Nếu ai đó hay tập thể nào đó, thường bâng khuâng với niềm đau Tổ Quốc rằng : Đã đến lúc thời điểm chín mùi,chúng ta cần một minh quân,một anh hùng cho thời đại thì đây Lê Thị Công Nhân ,một nữ anh thư với gần như hội đủ các điểm son của Nhân Dũng Trung Trí Tín.Một anh hùng sẽ đánh đổ mọi suy đồi lạc hậu độc tài thối nát từ chế độ đương thời hầu tạo dựng một tương lai Việt Nam rực sáng với nền Nhân bản Tự do Dân chủ.

Nhân tài đã kiệt xuất mà con đường đi chưa đến !. Bởi đâu ?.Vì sao ?.Thì đây, lời nhắn nhủ thâm thúy của bậc nữ nhi con cháu Trưng Triệu " Tôi chỉ làm được cái bổn phận của tôi, tôi không thể làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam ”.

Từ câu nhắn nhủ đó, 90 triệu trong mỗi chúng ta hãy là một dấu hỏi.Công Nhân đã nói trong nước mắt,đượm nét ư tư khắc khoải đợi chờ.Tôi cảm nhận một tín hiệu nhè nhẹ trách hờn.Em đã gieo trong tôi một ý chí Dân Tộc Việt,đã cho tôi niềm rung động tình người, là tấm gương tặng tôi để tự soi mình trên bước đường tranh đấu.Với tôi,em là thiên thần,là viên ngọc quí ngời sáng.Thú thật,lắm lúc tôi tự mình hổ thẹn khi mang hình hài của một đấng nam nhi nhưng chưa làm được gì cho Tổ Quốc.

Nơi Công Nhân trở về với gia đình,nhìn căn phòng với khoảng diện tích khiêm nhường,đồ đạc ngổn ngang với một Công Nhân hiền hòa thông minh trả lời những câu phỏng vấn trong nước mắt,lòng tôi se thắt.Đấy,người đấu tranh cho chúng ta có một cảnh sống như vậy đó.Vẫn biết là cuộc đời vốn dĩ bất bằng nhưng trong tôi vẫn dậy lên niềm căm hận đến những tham quan cực kỳ giàu có,thừa mứa lãng phí...

Với anh thư Lê Thị Công Nhân và con đường trước mặt.Chúng ta phải làm gì cho bản thân cô và cho Quê hương,đó là nỗi ưu tư trĩu nặng.Đất nước đã chìm ngập trong tăm tối,họa vong nô cho Bắc triều Đại Hán đã và đang hiển hiện từng ngày.Trong bối cảnh tận cùng của xã hội Việt Nam ,của sự lầm tham và đau khổ triền miên đó,thật gian nan mới có được những đứa con yêu Nguyễn Văn Lý.Lê Thị Công Nhân,Phạm Thanh Nghiên,Lê Công Định ,Trần Huỳnh Duy Thức,Hồ Thị Bích Khương và nhiều nữa...Chúng ta nên có bổn phận giúp đỡ bảo vệ những tấm gương hy sinh mà bản thân chúng ta hoặc vì hoàn cảnh này điều kiện nọ mà chưa thể góp sức được.Đừng bao giờ đợi,đừng bao giờ chờ mà hãy bằng những việc làm thiết thực ,dẫu lớn dẫu nhỏ ,cũng nói lên được ý chí là ta xông trận.Từ đó sự bình an sẽ nhè nhẹ đến với tâm hồn khi tự cảm thấy mình cũng đã góp phần cho Quê hương.

Để tặng cô trong ngày trở về từ ngục tù tăm tối và cũng để chào đón cho một tương lai với niềm tin và hy vọng,xin được ghi lại vài câu thơ sau đây hầu kết thúc bài viết này.



Tiếng giục con tim
( Xin được chia sẻ với ngày về của anh thư Lê Thị Công Nhân )



Người trở về từ ngục tù tăm tối.
Tỏa rực ngời như nắng mới trổ thêm bông.
Là ánh dương là rạng rỡ đóa hồng.
Là chí khí hồn núi sông tộc Việt.

Chốn lao tù người giữ nguyên khí tiết.
Cõi đọa đày người mài miệt đấu tranh.
Gióng tiếng chuông như nhạc khúc quân hành.
Chẳng ngần ngại.
Tuổi xanh cho Tổ quốc.

Người trở về giục triệu người bừng giấc.
Giấc ngủ vùi khi đất nước điêu linh.
Người nhắc đời.
Suy gẫm chữ nhục vinh.
Chín mươi triệu ai tình riêng cúi mặt ?!.

Thân nhỏ bé nhưng con tim ngời son sắc.
Trước bạo quyền nét mặt hiên ngang.
Thà hy sinh chứ chẳng chịu đầu hàng.
Bước đầy ải gian nan chấp nhận .

Liễu yếu đào tơ người xông ra chiến trận.
Mang nỗi niềm uất hận mất Giang sơn.
Hỡi muôn dân sao cúi mặt nuốt hờn ?.
Khi giặc Bắc từng cơn xua quân chiếm.

Đường người đi bao gian nan nguy hiểm.
Ngàn đời sau son điểm sử khắc ghi.
Là con cháu Triệu Trưng .
Người gát lại tuổi xuân thì.
Vui sao vẹn trong khi dân nô lệ.

Người trở về.
Gieo niềm tin bốn bể.
Giương cao cờ .
Vì Quốc thể đứng lên.
Đường ta đi dẫu chớp bể thác ghềnh.
Dẫu có phải xác thân đền nợ Nước.

Cảm ơn anh thư.
Bước oai hùng đi trước.



Ngày Quốc Tế Phụ Nữ 08/03/2010.

Nguyên Thạch


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/994D2DE235B9408EA597AD8F51A0D9F3.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9